Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 136: Uông hạo thiên giận dữ

Nhận ra môi cô sắp chạm vào mình anh đột nhiên đẩy cô ra, anh không cần, không cần cô thương hại anh.

Thích Vi Vi mở to mắt nhìn anh

“Thiên Tứ, anh không thích em sao? Anh không yên em sao? Sao anh lại…?”

“Không, anh yêu em. Bởi vì anh yêu em nên không thể để em chịu khổ. Sau khi kết hôn với em, anh đi rồi thì em sẽ làm thế nào đây.” Hoàng Thiên Tứ đau khổ, ngay cả trong mơ anh cũng muốn cưới cô nhưng không nghĩ đến cô sẽ gả cho mình trong tình huống này.

“Đừng nói vậy.” Thích Vi Vi chặn miệng anh lại.“Anh sẽ sống tốt mà. Thiên Tứ, anh biết không, trước kia mặc dù gặp Uông Hạo Thiên nhưng em vẫn muốn gả cho anh. Bởi vì em biết trên thế gian này anh là người đối xử với em tốt nhất. Gả cho anh, em nhất định hạnh phúc, hay là anh ghét bỏ em, anh cho rằng em không xứng với anh ?”

“Vi Vi, anh không ghét bỏ em. Anh đã nói rồi, trong lòng anh em là người trong sáng, lương thiện nhất. Anh vẫn chờ em, chờ em hồi tâm chuyển ý, chờ em nguyện ý gả cho anh, nhưng không phải là lúc này. Anh cưới em chỉ làm em đau khổ mà thôi. Vì thế, anh không thể cưới em, hiểu không?” Hoàng Thiên Tứ không nghĩ cô hy sinh hạnh phúc chỉ vì thành toàn cho anh.

“Em không hiểu, em cũng không phải vì anh bị bệnh mới gả cho anh. Trước đây, anh hứa với em những gì, anh nhớ không ? Anh sẽ mua quần áo đẹp cho em để em chụp một tấm ảnh đẹp nhất, anh quên sao ? Anh muốn em cả đời phải ân hận sao?”Thích Vi Vi nhìn anh, anh luôn vì cô mà suy nghĩ, anh không thể ích kỷ một lần sao.

“Vi Vi, nếu ân hận có thể cho em hạnh phúc thì anh tình nguyện chọn ân hận cả đời.” Hoàng Thiên Tứ cầm tay cô đặt lên môi mình. Cô thiện lương như vậy, tốt bụng như vậy khiến cho người ta đau lòng, để cô ân hận mà sao không phải là mình ân hận.

“Anh Thiên Tứ, chúng ta cưới nhau em sẽ mặc đồ cưới đẹp nhất cùng anh chụp tấm ảnh thật đẹp.”Mắt cô chớp chớp, long lanh nước mắt.

“Vi Vi cho anh thời gian suy nghĩ.” Anh cần thời gian để nghĩ lại, anh không thể lợi dụng lòng tốt mà khiến cô chôn vùi hạnh phúc cả đời mình. Và anh cũng muốn cho cô thời gian nghĩ lại, bởi vì sợ cô nhất thời xúc động sẽ làm ra chuyện khiến bản thân hối hận.

~~~ *.* ~~~

Đàm Tiếu Tiếu đau lòng nhìn cô cuộn mình nằm trên sô pha, đưa cho cô một ly nước trái cây

“Cậu thật sự quyết định? Chuyện này không thể nói đùa.”

“Ừ!” Thích Vi Vi gật đầu. “ Mình thật sự không nghĩ ra cách khác. Anh ấy suy nghĩ tiêu cực, không chịu chữa bệnh. Mình lại không thể trơ mắt nhìn anh ấy buông tay. Mình muốn anh ấy có hy vọng sống tiếp.”

“Cậu có thể khuyên anh ấy mà. Cậu không thể lấy hạnh phúc bản thân ra đặt cược như vậy. Cậu cũng biết bệnh này sống không quá vài năm kia mà.” Đàm Tiếu Tiếu không muốn cô tự làm lỡ tuổi xuân của mình.

“Tiếu Tiếu, mình đã gặp hai người đàn ông quan trọng với mình nhất. Mình không hy vọng xa vời, cậu cũng biết khi mẹ mình bệnh anh Thiên Tứ đã đi làm rất vất vả, lại còn nhịn ăn nhịn mặc, tất cả tiền đều cho mình. Có lẽ vì thế mà anh ấy mới bệnh nặng như vậy. Mình không thể bỏ rơi anh ấy, làm như vậy lương tâm mình sẽ bất an.” Thích Vi Vi không kìm được, nước mắt rơi xuống.

“Đừng khóc, mình biết, mình biết mà. Mình cũng biết là anh ấy thật lòng yêu cậu. Nếu cậu quyết định như vậy mình sẽ vẫn ủng hộ cậu. Nhưng mà phải nói với mẹ cậu như thế nào đây ?!”Đàm Tiếu Tiếu không biết rằng bà có thể đồng ý không, dù sao thì người làm mẹ luôn muốn con mình có cuộc sống thật tốt.

“Mình không muốn nói cho mẹ biết, cũng không muốn nói với ba mẹ của anh Thiên Tứ. Mình nghĩ chờ tụi mình kết hôn sau đó mới nói.” Thích Vi Vi chùi nước mắt. “Mặc kệ thế nào mình cũng phải gả cho anh ấy, mình thiếu nợ anh ấy nhiều lắm.”

“Aizz…” Đàm Tiếu Tiếu thở dài, nghĩ lại thấy mình so với cô hạnh phục hơn nhiều. Đàm Tiếu Tiếu đứng dậy đi về phòng sau đó đưa cho cô một gói to. “Vi Vi, mình không biết phải giúp cậu thế nào nữa. Đây là hai mươi vạn, cầm lấy chữa bệnh cho anh ấy, xem như là chút tấm lòng của mình cùng Lý Tường.”

“Mình không nhận, Tiếu Tiếu, mình làm sao có thể lấy tiền của cậu. Mình có tiền mà.” Thích Vi Vi từ chối.

“Cậu lấy đi, bệnh này cần rất nhiều tiền. Mình nghĩ cậu sẽ thiếu tiền nên tận lực giúp.” Đàm Tiếu Tiếu đem tiền nhét vào trong lòng ngực của cô.

“Tiếu Tiếu, cảm ơn, cảm ơn cậu.” Thích Vi Vi ôm lấy Đàm Tiếu Tiếu.

“Cảm ơn gì chứ, chúng ta chẳng phải là chị em tốt của nhau sao. Cậu xem, sắc mặt cậu tiều tuỵ như vậy, phải chú ý sức khỏe của mình một chút, biết không.” Đàm Tiếu Tiếu dặn.

Uông Hạo Thiên nắm tay lại, cơ hội mỗi ngày đều qua đi, không biết cô có tìm được Hoàng Thiên Tứ hay không, anh không yên lòng mà gọi cho cô.

“Vi Vi, có tìm được cậu ta không?”

“Tìm được rồi, anh ấy về nhà.” Anh quan tâm làm cho Thích Vi Vi cảm thấy rất ấm áp, ít nhất cô còn có anh là điểm tựa.

“Vậy em đang ở đâu? Anh muốn gặp em.” Uông Hạo Thiên hỏi, anh muốn đưa cô chút tiền.

Thích Vi Vi suy nghĩ một chút nói : “Đến nhà mà anh mua cho em, em ở đó chờ anh.” Cô cũng muốn nói chuyện mình kết hôn cho anh anh biết, không biết anh có phản ứng như thế nào nên không thể nói qua điện thoại.

Uông Hạo Thiên ngây người một lúc, sao cô lại đột nhiên muốn quay về nơi đó, lập tức gật đầu nói: “Anh lập tức đến đó.”

Khi anh tới, cô đã ở bên trong, không nói lời nào liền ôm chặt lấy anh.

Cô xúc động như vậy làm anh kinh ngạc. “Làm sao vậy ? Cậu ta có việc gì phải không?”

Lúc này Thích Vi Vi mới buông anh ra, nhìn thấy anh, hốc mắt cô nóng lên nhưng vẫn mỉm cười, nói:“Hạo Thiên, em sẽ kết hôn, anh chúc phúc cho em đi.”

Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm, giật mình, mặt biến sắc. “Em nói gì, lặp lại lần nữa.”

“Em phải kết hôn.” Biết anh giận, nhưng cô vẫn nói lại một lần.

“Em phải kết hôn? Em kết hôn với ai?” Sắc mặt Uông Hạo Thiên xanh mét, bắt lấy tay cô, anh cố gắng để ly hôn là vì cô nhưng cô lại nói với anh, cô sắp kết hôn, làm sao anh có thể chấp nhận đây.

Cánh tay bị anh nắm chặt có chút đau nhưng cô vẫn cố gắng cười: “Em cùng với anh Thiên Tứ kết hôn.”

“Hoàng Thiên Tứ?!” Uông Hạo Thiên khó hiểu, nhưng liền hiểu được, kích động lay cô: “Em đang nói giỡn sao, em cho là em là chúa cứu thế sao, em có thể giúp cậu ta sống sót sao?”

Thích Vi Vi bị anh lay mạnh, choáng váng hét lớn:“Em không có lấy bản thân ra đùa giỡn, em biết rõ mình đang làm gì, em cũng không cho rằng mình là chúa cứu thế, em là muốn anh ấy có hy vọng sống tiếp.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương