Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng
-
Chương 12: Uất ức tích tụ
- Nàng ăn đi, không ngon sao?
Thiên Lãnh gắp thức ăn vào chén cho Linh Nhiên quan tâm hỏi han. Nữ nhân này ăn cơm với hắn mà biểu hiện như hắn ép nàng uống độc dược. Hắn trước đây chưa bao giờ để tâm nàng thích gì, thích mặc y phục kiểu dáng như thế nào, thích nữ trang son phấn loại nào… Nhưng là lúc này đến chuyện mời nàng dùng bữa chung, hắn cũng phải xuống nước năn nỉ muốn gãy lưỡi. Thái độ của bản thân thay đổi đến chóng mặt nhưng hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình làm vậy?
- Ngươi ngồi đó ta ăn không ngon.
- Nàng…
Linh Nhiên hất mặt ương bướng thách thức. Tên đầu heo dạo này đối với nàng tốt lắm, hắn bố trí cho nàng ở chính điện là nơi ở của vương phi. Phân phó hơn 20 nha hoàn tới hầu hạ, ra khỏi phủ nửa bước cũng có một tốp thị vệ theo hộ tống. Mới có một tuần mà trong phòng nàng chất đống quà tặng của hắn… thứ gì cũng có… y phục đẹp, nữ trang quý giá, phấn son hảo hạng, sách quý, đàn cổ, tranh vẽ …
- Vậy nàng ăn hết cơm trong chén đi ta sẽ không làm phiền nàng nữa.
- Ta nuốt không trôi.
- Nàng không hài lòng thức ăn đầu bếp trong phủ sao? Ta sẽ đổi hết đầu bếp, ngày mai sẽ cho nàng đích thân lựa chọn.
- Không cần phiền phức như vậy làm gì, ngươi tránh ra cho khuất mắt thì bổn tiểu thư ta liền ăn ngon miệng.
Thiên Lãnh bất lực nhìn nàng dằn mạnh chén cơm xuống bàn, từ lúc ngồi vào bàn đến giờ chỉ nuốt được có hai muỗng. Hắn chẳng hiểu sao bản thân lúc này rất có nhã hứng muốn chăm sóc nàng. Cái cảm giác khác thường chưa bao giờ xảy ra, muốn làm vui lòng một nữ nhân, muốn thấy nàng cười một chút… cứ thôi thúc hắn mãi. Điểm lại trong ký ức hắn phát hiện nàng không bao giờ cười… hắn thật sự chưa bao giờ thấy nàng mừng rỡ, cao hứng bởi bất cứ sự việc gì. Hắn đã bỏ ra nguyên một ngày từ sáng đến tối len lén theo dõi nàng, một bước cũng không dời… hắn bàng hoàng khám phá ra nữ nhân này gương mặt trước sau như một lạnh lẽo vô cảm. Nàng đọc sách, đành đàn, chơi cờ… không làm gì thì ngồi bất động như tượng, nói chuyện cũng rất hạn chế. Cả phủ từ trên xuống dưới chỉ có nha hoàn Ngọc Nhi là được nàng bỏ thời gian ngồi tán gẫu hết vài câu những kẻ khác muốn nịch bợ, xun xoe với nàng… không bị một cước đạp văng thì cũng bị liếc cho ánh mắt tàn khốc lạnh lùng đến nổi da gà.
- Nhưng ta muốn ăn cơm chung với nàng, nàng hạ cố để ý ta một chút, được không?
Thiên Lãnh ta cũng có ngày phải dùng đến mỹ nam kế dụ dỗ nàng, chuyển tông cho giọng nói có phần quyến rũ, sóng mắt lưu chuyển nhìn nàng dịu dàng, nở nụ cười ta cho rằng tà mị nhất… từ khi ta biết cười đến nay… bất quá nàng tạt cho ta gáo nước lạnh ngắt sốc muốn té ghế.
- Vậy ngươi ăn một mình ta không thèm.
- Nhiên Nhi!
- Không được gọi ta khó nghe như vậy, ta không ăn nữa no lắm rồi.
Linh Nhiên bực bội bỏ đi, hắn khiến nàng phát ghét, bốc hỏa và bốc hỏa. Ngày ăn no rảnh rỗi không có gì làm cứ tới phá đám nàng, hắn cư nhiên bây giờ lại thích nàng mới chạm tự ái hết mức chứ. Khi xưa hắn đối xử với nàng ác độc tàn bạo ra làm sao, hắn quên hết, phủi tay coi như không có chuyện gì đáng nhắc lại. Nhưng Linh Nhiên nàng đến tận ngày nhắm mắt cũng không có quên được, nàng cũng chưa từng có ý định cố quên những ký ức đầy nước mắt đó.
Thiên Lãnh thở dài chạy theo níu tay nàng lại. Nàng không ăn cơm sẽ đói chết mất, nữ nhân cứng đầu sao cứ phải làm khó hắn như vậy. Vừa ốm liệt giường trở dậy dung nhan hốc hác, ngoan ngoãn để hắn yêu chiều một chút cũng không được sao?
- Nhiên Nhi nàng quay lại ăn chút gì đi, ta đi được chứ, ta không có lẩn quẩn xung quanh làm phiền nàng.
- Đầu heo nhà ngươi buông tay ta ra, ta nói ăn no rồi ngươi không nghe sao?
- Nàng đã kịp ăn gì đâu, coi như ta có lỗi, ta năn nỉ nàng quay lại được chứ?
- Ta nói lần chót…. buông tay!
Trong chớp mắt ánh mắt nâu tròn sâu thẳm kia lóe sáng tia âm hiểm, ác độc… ánh mắt hắn đã gặp qua không ít đến từ những kẻ thù… những tên muốn lấy mạng hắn cho bằng được. Hắn bất giác buông tay không phải vì sợ mà là không muốn chứng kiến thêm một thời khắc nào tia nhìn nham hiểm đó từ nàng. Hắn hối hận rồi… hắn tiếc nuối ánh mắt si tình, say đắm kia… ánh mắt nàng từng nhìn hắn.
- Đừng có gửi mấy thứ vớ vẩn đến phòng ta nữa hết chỗ chứa rồi.
Trang sức của hắn Linh Nhiên nàng một món cũng không muốn đụng vào. Nàng gả vào phủ của hắn mang theo của hồi môn cũng không phải ít. Nhưng vào cửa ngày hôm trước thì hôm sau đã bị “chôm” sạch sẽ, hắn không phải nghèo khó gì châu báu vàng bạc đầy kho nhưng lại bóc lột nàng trắng trợn. Tạm chấp nhận đi, nàng làm thê tử của hắn, đồ của nàng hắn muốn lấy nàng không tiếc… nhưng là hắn đem phân phát cho các tỳ thiếp trong phủ… thì nàng có bất mãn. Chỉ là mọi sự nàng vẫn nhẫn nhịn bỏ qua được nhưng có điều… di vật của mẫu thân… là di vật duy nhất mẫu thân để lại cho nàng lại bị hủy trong tay hắn.
- “ Sao rồi ngươi tiếc ư? Bổn vương muốn lấy liền lấy, ngươi có ý kiến gì không?”
- “ Ta… không… có”
- “ Ngươi nhìn ta với ánh mắt đó là sao chứ? Hận ta lắm phải không?”
- “ Phu quân, chàng hiểu lầm rồi ta …”
- “ Ai là phu quân của ngươi, còn dám gọi ta như thế một lần nữa ta liền đem ngươi ném khỏi phủ”.
Hắn vốn dĩ là phu quân của nàng nhưng nàng không được phép gọi. Được, không gọi… thì nàng không gọi. Hắn ngồi trên ghế ngạo nghễ nhìn nàng, đám tỳ thiếp của hắn cũng ngồi, nha hoàn theo hầu còn có thể đứng nhưng là … nàng phải quỳ dưới đất. Tân nương tử đêm tân hôn bị cưỡng đoạt, sáng ngày hôm sau liền bị phạt quỳ cả buổi. Nàng có lỗi gì ư? Không có, nàng khi đó thật sự không hiểu mình đã làm gì sai? Linh Nhiên nàng từ nhỏ đến lớn sống côi cút, luôn an phận … không bao giờ dám to tiếng với ai. Nàng dù trong ý nghĩ cũng chưa từng có ý định tổn thương ai với hắn thì càng không, sao hắn vừa gặp nàng đã ghét nàng như vậy rồi?
- “ Ngươi dám khóc trước mặt ta, bổn vương có bặt nạt gì ngươi đâu? Khóc lóc như vậy người khác nhìn vào không biết lại cho rằng bổn vương không biết thương hoa tiếc ngọc bây giờ, các nàng dạy dỗ người mới một chút cho ta”.
“Dạy dỗ” của hắn đồng nghĩa với chuyện nàng bị cả đám nữ nhân đánh cho bầm dập, nằm bẹp không thuốc thang cả mấy tuần lễ. “Một chút’ của hắn ngang bằng với chuyện nàng từ ngày đó trở đi ai cũng có thể đánh nàng, ai cũng có thể xỉ nhục nàng. Hắn dọn sạch của cải mang theo của nàng, vứt hết dược liệu, cho xé bỏ gần như toàn bộ y phục, đập nát cây đàn nàng thích nhất, đốt hết tranh sách quý nàng cẩn thận tích lũy bảo tồn bao nhiêu lâu.
Linh Nhiên nàng gả cho hắn được một tuần thì người không ra người, ma cũng không ra ma nữa. Trước lúc xuất giá thầm hy vọng cuộc sống mới an bình, tĩnh lặng bao nhiêu thì sự thực nó sóng gió dữ dội bấy nhiêu lần. Hắn vì sao ghét nàng, hắn vì sao cứ phải hành hạ nàng, hắn vì sao không để nàng yên. Nàng tuyệt vọng, nàng sợ hãi, nàng kịch liệt vùng vẫy cố gắng bấu víu, cố gắng tìm ra lý do… nhưng là hắn không có trả lời nàng. Hắn chà đạp tôn nghiêm, danh dự của nàng, hắn bóp chết hy vọng, trấn áp điên cuồng nỗ lực ham sống của nàng. Số phận của nàng là phải như vậy ư? Nàng kiếp trước nợ hắn điều gì nên kiếp này phải trả cho đủ sao?
- “ Ngài vì sao không thương ta, ngài vì sao căm ghét ta như vậy?”
Hắn đã cười cợt nàng như điên vì nàng dám chất vất hắn câu hỏi đó. Hắn là người học võ bóp tay một nữ tử yếu đuối nhưng lại vận lực khiến nàng đau đến tái mặt. Nước mắt nàng rơi vì đau tay thì ít nhưng vì đau lòng thì nhiều. Ánh mắt khinh miệt kia chiếu thẳng vào nàng, hằn sâu trong tâm hành hạ vắt kiệt nàng từng chút một. Sao ông trời lại nhẫn tâm khiến cho nàng yêu hắn ngay ánh mắt đầu tiên làm chi, để rồi nàng phải thống khổ, sầu thảm, bi ai như vậy?
- “ Ngươi không xứng.”
- “ Còn các nàng thì xứng sao?”
- “ Hơn ngươi vạn lần.”
- “ Tại sao?”
- “ Tiện nhân ngươi ngay dám chất vấn ta.”
Một cú đẩy mạnh khiến nàng ngã bẹp dưới đất, hắn phất tay áo dẫm lên tay nàng bước qua. Nhưng cú dẫm đó đã khiến cho chiếc vòng ngọc nàng đeo trên tay, lả kỷ vật duy nhất mẫu thân lưu lại… gãy rời bốn mảnh. Hắn là cố tình làm như vậy nàng chắc chắn là thế, đó là món độc nhất trên người nàng hắn không có đoạt đi … mà là trực tiếp hủy bỏ. Nàng đời này kiếp này cũng không đụng tới nữ trang của hắn, mẫu thân chỉ lưu lại cho nàng một món duy nhất nàng cũng không giữ được nó trọn vẹn. Vật báu nàng coi trọng nhất thế gian, thứ giúp nàng cảm nhận sự hiện diện của mẫu thân luôn luôn bên mình, dõi theo, che chở cho mình. Hắn phá vỡ nó đồng nghĩa với việc hắn cắt đứt mối liên hệ độc nhất giữa nàng với mẫu thân. Nàng hận… hận mình bất tài, vô lực… để cho hắn cường bạo lâu như thế. Lúc này đây hắn lại dám nói yêu thương nàng sao? Không bao giờ, không đời nào nàng quên và tha thứ cho lỗi lầm của hắn.
Thiên Lãnh gắp thức ăn vào chén cho Linh Nhiên quan tâm hỏi han. Nữ nhân này ăn cơm với hắn mà biểu hiện như hắn ép nàng uống độc dược. Hắn trước đây chưa bao giờ để tâm nàng thích gì, thích mặc y phục kiểu dáng như thế nào, thích nữ trang son phấn loại nào… Nhưng là lúc này đến chuyện mời nàng dùng bữa chung, hắn cũng phải xuống nước năn nỉ muốn gãy lưỡi. Thái độ của bản thân thay đổi đến chóng mặt nhưng hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình làm vậy?
- Ngươi ngồi đó ta ăn không ngon.
- Nàng…
Linh Nhiên hất mặt ương bướng thách thức. Tên đầu heo dạo này đối với nàng tốt lắm, hắn bố trí cho nàng ở chính điện là nơi ở của vương phi. Phân phó hơn 20 nha hoàn tới hầu hạ, ra khỏi phủ nửa bước cũng có một tốp thị vệ theo hộ tống. Mới có một tuần mà trong phòng nàng chất đống quà tặng của hắn… thứ gì cũng có… y phục đẹp, nữ trang quý giá, phấn son hảo hạng, sách quý, đàn cổ, tranh vẽ …
- Vậy nàng ăn hết cơm trong chén đi ta sẽ không làm phiền nàng nữa.
- Ta nuốt không trôi.
- Nàng không hài lòng thức ăn đầu bếp trong phủ sao? Ta sẽ đổi hết đầu bếp, ngày mai sẽ cho nàng đích thân lựa chọn.
- Không cần phiền phức như vậy làm gì, ngươi tránh ra cho khuất mắt thì bổn tiểu thư ta liền ăn ngon miệng.
Thiên Lãnh bất lực nhìn nàng dằn mạnh chén cơm xuống bàn, từ lúc ngồi vào bàn đến giờ chỉ nuốt được có hai muỗng. Hắn chẳng hiểu sao bản thân lúc này rất có nhã hứng muốn chăm sóc nàng. Cái cảm giác khác thường chưa bao giờ xảy ra, muốn làm vui lòng một nữ nhân, muốn thấy nàng cười một chút… cứ thôi thúc hắn mãi. Điểm lại trong ký ức hắn phát hiện nàng không bao giờ cười… hắn thật sự chưa bao giờ thấy nàng mừng rỡ, cao hứng bởi bất cứ sự việc gì. Hắn đã bỏ ra nguyên một ngày từ sáng đến tối len lén theo dõi nàng, một bước cũng không dời… hắn bàng hoàng khám phá ra nữ nhân này gương mặt trước sau như một lạnh lẽo vô cảm. Nàng đọc sách, đành đàn, chơi cờ… không làm gì thì ngồi bất động như tượng, nói chuyện cũng rất hạn chế. Cả phủ từ trên xuống dưới chỉ có nha hoàn Ngọc Nhi là được nàng bỏ thời gian ngồi tán gẫu hết vài câu những kẻ khác muốn nịch bợ, xun xoe với nàng… không bị một cước đạp văng thì cũng bị liếc cho ánh mắt tàn khốc lạnh lùng đến nổi da gà.
- Nhưng ta muốn ăn cơm chung với nàng, nàng hạ cố để ý ta một chút, được không?
Thiên Lãnh ta cũng có ngày phải dùng đến mỹ nam kế dụ dỗ nàng, chuyển tông cho giọng nói có phần quyến rũ, sóng mắt lưu chuyển nhìn nàng dịu dàng, nở nụ cười ta cho rằng tà mị nhất… từ khi ta biết cười đến nay… bất quá nàng tạt cho ta gáo nước lạnh ngắt sốc muốn té ghế.
- Vậy ngươi ăn một mình ta không thèm.
- Nhiên Nhi!
- Không được gọi ta khó nghe như vậy, ta không ăn nữa no lắm rồi.
Linh Nhiên bực bội bỏ đi, hắn khiến nàng phát ghét, bốc hỏa và bốc hỏa. Ngày ăn no rảnh rỗi không có gì làm cứ tới phá đám nàng, hắn cư nhiên bây giờ lại thích nàng mới chạm tự ái hết mức chứ. Khi xưa hắn đối xử với nàng ác độc tàn bạo ra làm sao, hắn quên hết, phủi tay coi như không có chuyện gì đáng nhắc lại. Nhưng Linh Nhiên nàng đến tận ngày nhắm mắt cũng không có quên được, nàng cũng chưa từng có ý định cố quên những ký ức đầy nước mắt đó.
Thiên Lãnh thở dài chạy theo níu tay nàng lại. Nàng không ăn cơm sẽ đói chết mất, nữ nhân cứng đầu sao cứ phải làm khó hắn như vậy. Vừa ốm liệt giường trở dậy dung nhan hốc hác, ngoan ngoãn để hắn yêu chiều một chút cũng không được sao?
- Nhiên Nhi nàng quay lại ăn chút gì đi, ta đi được chứ, ta không có lẩn quẩn xung quanh làm phiền nàng.
- Đầu heo nhà ngươi buông tay ta ra, ta nói ăn no rồi ngươi không nghe sao?
- Nàng đã kịp ăn gì đâu, coi như ta có lỗi, ta năn nỉ nàng quay lại được chứ?
- Ta nói lần chót…. buông tay!
Trong chớp mắt ánh mắt nâu tròn sâu thẳm kia lóe sáng tia âm hiểm, ác độc… ánh mắt hắn đã gặp qua không ít đến từ những kẻ thù… những tên muốn lấy mạng hắn cho bằng được. Hắn bất giác buông tay không phải vì sợ mà là không muốn chứng kiến thêm một thời khắc nào tia nhìn nham hiểm đó từ nàng. Hắn hối hận rồi… hắn tiếc nuối ánh mắt si tình, say đắm kia… ánh mắt nàng từng nhìn hắn.
- Đừng có gửi mấy thứ vớ vẩn đến phòng ta nữa hết chỗ chứa rồi.
Trang sức của hắn Linh Nhiên nàng một món cũng không muốn đụng vào. Nàng gả vào phủ của hắn mang theo của hồi môn cũng không phải ít. Nhưng vào cửa ngày hôm trước thì hôm sau đã bị “chôm” sạch sẽ, hắn không phải nghèo khó gì châu báu vàng bạc đầy kho nhưng lại bóc lột nàng trắng trợn. Tạm chấp nhận đi, nàng làm thê tử của hắn, đồ của nàng hắn muốn lấy nàng không tiếc… nhưng là hắn đem phân phát cho các tỳ thiếp trong phủ… thì nàng có bất mãn. Chỉ là mọi sự nàng vẫn nhẫn nhịn bỏ qua được nhưng có điều… di vật của mẫu thân… là di vật duy nhất mẫu thân để lại cho nàng lại bị hủy trong tay hắn.
- “ Sao rồi ngươi tiếc ư? Bổn vương muốn lấy liền lấy, ngươi có ý kiến gì không?”
- “ Ta… không… có”
- “ Ngươi nhìn ta với ánh mắt đó là sao chứ? Hận ta lắm phải không?”
- “ Phu quân, chàng hiểu lầm rồi ta …”
- “ Ai là phu quân của ngươi, còn dám gọi ta như thế một lần nữa ta liền đem ngươi ném khỏi phủ”.
Hắn vốn dĩ là phu quân của nàng nhưng nàng không được phép gọi. Được, không gọi… thì nàng không gọi. Hắn ngồi trên ghế ngạo nghễ nhìn nàng, đám tỳ thiếp của hắn cũng ngồi, nha hoàn theo hầu còn có thể đứng nhưng là … nàng phải quỳ dưới đất. Tân nương tử đêm tân hôn bị cưỡng đoạt, sáng ngày hôm sau liền bị phạt quỳ cả buổi. Nàng có lỗi gì ư? Không có, nàng khi đó thật sự không hiểu mình đã làm gì sai? Linh Nhiên nàng từ nhỏ đến lớn sống côi cút, luôn an phận … không bao giờ dám to tiếng với ai. Nàng dù trong ý nghĩ cũng chưa từng có ý định tổn thương ai với hắn thì càng không, sao hắn vừa gặp nàng đã ghét nàng như vậy rồi?
- “ Ngươi dám khóc trước mặt ta, bổn vương có bặt nạt gì ngươi đâu? Khóc lóc như vậy người khác nhìn vào không biết lại cho rằng bổn vương không biết thương hoa tiếc ngọc bây giờ, các nàng dạy dỗ người mới một chút cho ta”.
“Dạy dỗ” của hắn đồng nghĩa với chuyện nàng bị cả đám nữ nhân đánh cho bầm dập, nằm bẹp không thuốc thang cả mấy tuần lễ. “Một chút’ của hắn ngang bằng với chuyện nàng từ ngày đó trở đi ai cũng có thể đánh nàng, ai cũng có thể xỉ nhục nàng. Hắn dọn sạch của cải mang theo của nàng, vứt hết dược liệu, cho xé bỏ gần như toàn bộ y phục, đập nát cây đàn nàng thích nhất, đốt hết tranh sách quý nàng cẩn thận tích lũy bảo tồn bao nhiêu lâu.
Linh Nhiên nàng gả cho hắn được một tuần thì người không ra người, ma cũng không ra ma nữa. Trước lúc xuất giá thầm hy vọng cuộc sống mới an bình, tĩnh lặng bao nhiêu thì sự thực nó sóng gió dữ dội bấy nhiêu lần. Hắn vì sao ghét nàng, hắn vì sao cứ phải hành hạ nàng, hắn vì sao không để nàng yên. Nàng tuyệt vọng, nàng sợ hãi, nàng kịch liệt vùng vẫy cố gắng bấu víu, cố gắng tìm ra lý do… nhưng là hắn không có trả lời nàng. Hắn chà đạp tôn nghiêm, danh dự của nàng, hắn bóp chết hy vọng, trấn áp điên cuồng nỗ lực ham sống của nàng. Số phận của nàng là phải như vậy ư? Nàng kiếp trước nợ hắn điều gì nên kiếp này phải trả cho đủ sao?
- “ Ngài vì sao không thương ta, ngài vì sao căm ghét ta như vậy?”
Hắn đã cười cợt nàng như điên vì nàng dám chất vất hắn câu hỏi đó. Hắn là người học võ bóp tay một nữ tử yếu đuối nhưng lại vận lực khiến nàng đau đến tái mặt. Nước mắt nàng rơi vì đau tay thì ít nhưng vì đau lòng thì nhiều. Ánh mắt khinh miệt kia chiếu thẳng vào nàng, hằn sâu trong tâm hành hạ vắt kiệt nàng từng chút một. Sao ông trời lại nhẫn tâm khiến cho nàng yêu hắn ngay ánh mắt đầu tiên làm chi, để rồi nàng phải thống khổ, sầu thảm, bi ai như vậy?
- “ Ngươi không xứng.”
- “ Còn các nàng thì xứng sao?”
- “ Hơn ngươi vạn lần.”
- “ Tại sao?”
- “ Tiện nhân ngươi ngay dám chất vấn ta.”
Một cú đẩy mạnh khiến nàng ngã bẹp dưới đất, hắn phất tay áo dẫm lên tay nàng bước qua. Nhưng cú dẫm đó đã khiến cho chiếc vòng ngọc nàng đeo trên tay, lả kỷ vật duy nhất mẫu thân lưu lại… gãy rời bốn mảnh. Hắn là cố tình làm như vậy nàng chắc chắn là thế, đó là món độc nhất trên người nàng hắn không có đoạt đi … mà là trực tiếp hủy bỏ. Nàng đời này kiếp này cũng không đụng tới nữ trang của hắn, mẫu thân chỉ lưu lại cho nàng một món duy nhất nàng cũng không giữ được nó trọn vẹn. Vật báu nàng coi trọng nhất thế gian, thứ giúp nàng cảm nhận sự hiện diện của mẫu thân luôn luôn bên mình, dõi theo, che chở cho mình. Hắn phá vỡ nó đồng nghĩa với việc hắn cắt đứt mối liên hệ độc nhất giữa nàng với mẫu thân. Nàng hận… hận mình bất tài, vô lực… để cho hắn cường bạo lâu như thế. Lúc này đây hắn lại dám nói yêu thương nàng sao? Không bao giờ, không đời nào nàng quên và tha thứ cho lỗi lầm của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook