Lấy Chồng Tây
-
Chương 30
Nghe đến đấy thôi, cậu và mẹ cùng đưa mắt nhìn nhau, không ai bảo ai tất cả cùng vội vã đi lến tầng. Tới gần cửa phòng của vợ chồng Andrew thì:
RẦM
Tiếng ai đó đấm mạnh tay vào tường, tiếp đến là tiếng đồ vật rơi vở loảng xoảng trên nền nhà. Tiến thêm mấy bước nữa cảnh tượng trước mắ nacer thật hãi hùng, nền nhà ngổn ngang mọi thứ, nhưng điều làm cậu lo lắng nhất, đó chính là anh trai cậu. Bàn tay của anh ấy đang rớm màu và nhỏ từng giọt xuống sàn, còn ánh mắt của anh đang căm hận nhìn xoáy xâu về phía Nacer.
Bà Funny thấy con trai bị thương thì xót xa vội vàng chạy đến hỏi:
- Con làm sao thế này, trời ơi, ngồi xuống đây để mẹ xử lý vết thương cho.
Thế nhưng Andrew giật mạnh tay ra, chỉ thẳng tay ra cửa mà chửi:
- Nói mau, đêm qua, đêm qua chúng mày đã làm gì sau lưng tao?
Hoá ra Hạnh nghe tiếng động cũng vội đi ra, nhìn người chồng bao năm đầu ấp tau gối đang đập phá đồ đạc Hạnh thật sự hoảng sợ, bởi vậy cô mới run run mà đứng nép ở ngoài cửa phòng.
Thấy cánh tay chồng chỉ về phía mình mà Hạnh run bắn, Hạnh hiểu tính chồng mình, mà càng hiểu thì lại càng sợ.
Thấy không ai trả lời, Andrew lại giận giữ đi thẳng ra cửa, đưa cánh tay đang chảy máu bóp mạnh cẳm hạnh, gằng lên từng tiếng:
- Mày có nói không, nói mau, hoá ra mày lừa tao, mày làm gì với nó rồi lại nói là đau bụng. Mày nghĩ tao ngu nên định qua mặt tao có đúng không, con kh.ốn này, mày trả lời tao đi. Thời gian qua tao không tệ với mày, vậy mà mày, mày ở sau lưng tao mày làm những trò gì hả con kh.ốn?
Hạnh bị chồng bóp đến đau đớn không thốt lên lời, Nacer bên cạnh vì thương chị dâu nên vội vàng giữ chặt tay Andrew mà nói:
- Anh bỏ tay ra đi, anh làm chị ấy đau đấy, bỏ ra rồi nói chuyện.
Hành động ấy của Nacer như một mồi lửa châm bùng cơn ghen trong lòng Andrew, anh ta cứ thế cười lớn mà hỏi lại:
- Chúng mày, chúng mà xót nhau có phải không, trước mặt tao mà chúng mày còn ngang nhiên như thế, thì sau lưng tao còn làm nên cái gì?
- Con ơi, bình tĩnh đi con, có gì từ từ nói, bỏ vợ ra đi, có gì con nói mẹ nghe
- Vợ, vợ hay là con đ.ĩ?
Con đ.ĩ, Hạnh biết bản thân mình sai, ngàn vạn lần có lỗi, nhưng mà 2 từ con đ.ĩ có phải là quá nặng nề với cô hay không?
Nghe được câu nói đó phát ra từ miệng chồng mình, hạnh đau lòng lắm, nhưng cô biết nguồn cơn sự việc là do mình, vậy nên Hạnh không hề trách chồng. Đau lòng, sợ hãi, bất lực, cứ thế hai hàng nước mắt thi nhau tuôn rơi. Hết rồi, hết thật rồi, cuộc hôn nhân của cô liệu có còn cứu vãn được hay không đây?
Hạnh cũng biết thời gian gần đây anh đã cố gắng để trở thành người chồng đúng nghĩa, anh quan tâm đến cô nhiều hơn. Nhưng anh có biết,hiện tại anh tốt bao nhiêu, thì ngày trước anh xấu bấy nhiêu hay không. Anh có biết ngày đó Hạnh gần như kiệt sức trong chính cuộc hôn nhân của mình hay không.
Hạnh biết bản thân bây giờ có nói gì cũng bị coi là bao biện, nhưng mà, cái gì cũng có nguyên do sâu xa của nó, Hạnh không muốn chối tội, mà chỉ cố gắng nói:
- Em xin lỗi, xin lỗi anh…
Thế nhưng Andrew gạt đi, anh gầm lên như một con thú bị thương, cứ thế chửi bới, nhục mạ hạnh bằng những lời lẽ nặng nề nhất:
- Tao đã từng hỏi mày có gì giấu tao hay không, nhưng mày lảng tránh, hoá ra mày… mày trăng hoa bay bướm với thằng ch.ó này… nên không dám thừa nhận phải không? Vậy mà tao tốn bao nhiêu tiền bạc, công sức đưa mày về Việt Nam, chỉ với mong muốn cho mày vui. Muốn tình cảm vợ chồng được vun đắp. Tao… tao thật sự đã nghĩ chỉ cần tao cố gắng thì cũng có được một gia đình hạnh phúc. Nhưng mà không… mày… con đ.ĩ này… mày không thèm bận tâm đến những cố gắng ấy của tao. Lúc nào trong đầu mày cũng chỉ tơ tưởng đến con ch.ó kia. Mày nhìn xem mày có giống một con ch.ó cái hay không?
Quả thật Andrew đã nghĩ chỉ cần đối với vợ tốt một chút, quan tâm một chút là sẽ có được trái tim vợ, sẽ giúp gia đình nhỏ hạnh phúc. Hơn 40 tuổi đầu, Andrew không nghĩ bản thân mình lại mọc sừng một cách nhục nhã như thế.
Tại sao không phải là ai khác, mà lại là chính người em ruột của Andrew. Hai người mà anh ta từng ngỡ là người thân lại ở phía sau đâm vào tim Andrew một nhatsdao chí mạng như thế.
Bọn chúng không chỉ lén lút sau lưng, mà bây giờ còn công khai nhắn tin đò đưa với nhau. Tin nhắn kia khiến cho Andrew nghĩ rằng đêm qua vợ mình và em chồng đã ân ái cùng nhau. Vậy nên bất kỳ lời giải thích, biện minh nào anh ta cũng không tin.
- Anh bình tĩnh nghe em nói này, mọi thứ là tại em, đêm qua em say anh cũng biết rồi đấy. Vậy nên em thấy chị dâu em không làm chủ được bản thân mà ôm chị ấy. Em thừa nhận, bản thân em có thứ tình cảm sai trái. Em thừa nhận em là một thằng khốn nạn khi có thứ tình cảm ấy. Nhưng em thề với anh, tối qua chỉ là ôm thôi, là em chủ động ôm, nhưng chị ấy đã vùng ra và bỏ chạy về phòng. Vậy nên em buồn, em mới uống rượu say khướt như thế. Anh có nhớ lúc trưa em nói em thất tình không, nếu chị dâu cũng đáp lại em thì sao em phải buồn đúng không?
- Mày câm mồm đi, tao đã từng cảnh cáo chúng mày rất nhiều lần, công khai có, ẩn ý cũng có. Nhưng chúng mày lờ đi, chúng mày bỡn cợt tao, coi thường tao, bây giờ lại nói chỉ ôm nhau thôi à, có thích ôm không?
Vừa hỏi Andrew vừa tăng lực bóp khiến hai bên cằm Hạnh đau điếng. Máu từ tay Andrew cũng nhuộm đỏ cả gương mặt Hạnh. Mùi máu tanh, cộng với sự sợ hãi khiến cho ngay lúc này Hạnh chỉ biết lặng im.
Nhưng cô im lặng thì Andrew lại cho rằng suy nghĩ của anh ta là đúng, vậy nên cô mới không thể trối cãi được. Vì thế anh ta càng lồng lộn lên mà chửi bới. tất cả những lời lẽ tục tũi, sâu cay nhất anh ta đều lôi cả ra mà thoá mạ vợ.
Có một điều lạ là anh ta chỉ chửi bới, đay nghiến vợ mình, chứ không hề chửi em trai nếu nó không cố tình xen vào. Vì anh ta quá yêu vợ, tin tưởng vợ nên đau lòng. Hay là vì dẫu có là gì thì Nacer vẫn cứ là máu mủ ruột thịt với anh ta.
Bà Funny sau một hồi sốc vì thông tin thằng con trai út của bà và chị dâu ôm nhau. Thì cũng vội vàng chạy đến để trấn an con trai lớn.
Nó đau, nó tổn thương bà biết chứ, nhưng mà nó đang mất bình tĩnh, mà khi con người ta mất kiểm soát thì rất dễ làm nhưng việc đáng tiếc. Con dâu bà nó người Việt Nam nên không rõ, chứ bà ở đây bà nắm rõ luật pháp lắm.
- Con à, mẹ xin con, bỏ tay vợ ra đi con, bỏ ra rồi cùng nhau nói rõ ràng mọi thứ.
Nghe thấy bà Funny van xin, Andrew cũng chịu buông tay ra, nhưng trước khi buông, anh tảy hẩy mạnh tay một cái. CHỉ là không ngờ khi đó Hạnh đang mất đà, nên cú đẩy đó tuy nhẹ, nhưng lại khiến cô ngã đập đầu vào tường.
Tiếng Andrew chửi, tiếng mẹ chồng cô van xin, tiếng Nacer thanh minh, mọi thứ hoà vào nhau thành một thứ hỗn độn. Đầu óc Hanh quay cuồng, cơ thể cô tựa như không còn sức sống, mọi thứ trước mắt dần trở nên tối đen. Hạnh cứ thế lịm đi trong nỗi sợ Hãi.
Xung quanh chẳng biết có chuyện gì xảy cũng chẳng biết mọi người giải quyết thế nào. Chỉ biết khi tỉnh dậy phòng đã gọn gàng sạch sẽ, Andrew cũng chẳng thấy đâu, chỉ có mẹ chồng cô đang ngồi ở cuối giường buồn bã nhìn đứa cháu nội ngủ say.
Trộm vía con bé nhà Hạnh cũng dễ nết, vậy nên chỉ cần ăn no, rồi à ơi vài câu là ngủ. Hạnh cũng chỉ mong sao con bé cứ thế hồn nhiên mà lớn lên. Nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, cô chẳng biết có thể giữ nổi bình yên cho con hay không?
Khẽ thở dài Hạnh hỏi mẹ chồng:
- Mẹ, khuya rồi sao mẹ còn ngồi đó.
- Hạnh tỉnh rồi à, có đau chỗ nào không.
Hạnh, bà gọi cô là hạnh chứ không phải là con, dù chỉ là cách xưng hô, nhưng nó đủ để khiến cho hạnh cảm nhận được sự ghét bỏ của mẹ chồng dành cho mình. Bà cũng chẳng thèm quay lại mà nhìn cô, chỉ hờ hững buông 1 câu hỏi cho có lệ.
Hạnh biết sự việc vừa rồi đã khiến cho bà đau lòng nhiều lắm, cũng biết tội lỗi của bản thân sẽ chẳng thể nào xoá bỏ được. Nhưng mà thấy mẹ chồng lạnh nhạt với mình như thế, cô đau lòng lắm.
Mới lúc chiều cô hứa sẽ không làm bà buồn, mới đấy thôi còn nói thương bà, mà chưa đầy 1 tiếng sau đã thành ra thế này.
- Mẹ, con xin lỗi, con.. con sai thật rồi mẹ ạ, thật sự con không hề muốn mọi chuyện lại thành ra thế này. Con biết hiện tại con có nói gì cũng chẳng ai tin con nữa. Nhưng mà mẹ ơi.. con…
- Thôi được rồi, trong người đang mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, mọi chuyện để sau.
- Mẹ…
Bà funny nhắm mắt mệt mỏi mà thở dài, mọi thứ nacer đã kể lại cho bà nghe. Nó luôn miệng nói là do nó say nên làm càn. CHứ chị dâu không hề đồng thuận, nhưng mà bà vẫn không thể nào xua đi cái cảm giác chán ghét đứa con dâu này đi. Bà cũng nghi ngờ câu chuyện của thằng con trai út chưa hoàn toàn là sự thật.
Nhưng có một điều duy nhất bà tin, đó là hạnh đã từ chối nacer, hoặc làm một hành động gì đó đại loại như thế. Nếu không nó sẽ không có bộ dạng thê thảm như thế, nhưng điều bà không hiểu nhất là tại sao, tại sao giữa đêm khuya chúng nó lại gặp nhau.
Con dâu bà nó nghĩ cái gì mà đêm hôm khuya khoắt còn ra gặp riêng em chồng, dù biết rõ mười mươi nó có tình cảm với mình. Nếu không có cuộc gặp gỡ ấy thì làm gì có cơ sự ngày hôm nay.
Con trai bà nó bảo nó tình cờ gặp khi chị dâu đi ra ngoài sao, bà không tin, có đánh chết bà cũng không tin điều ấy. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế xảy ra được.
- Nghỉ ngơi đi, ta về phòng đây.
Bà lạnh lùng buông một câu khiến cho Hạnh sững sờ, nhất thời không biết phải trả lời làm sao.
Bà đi rồi, Hạnh mới bất lực mà khóc nấc lên, từng giọt nước mắt nóng hổi cứ thi nhau mà lăn dài trên gương mặt đang nhăn nhúm vì đau khổ. Hối hận, cô hối hận nhiều lắm, cô ước gì thời gian có thể quay trở lại. Hạnh sẽ không bao giờ làm thế, mà không, cô sẽ không mua con ốc ấy. Không để bản thân nảy sinh thứ tình cảm trớ trêu này. Không tự tay bóp nát một hạnh phúc mới chớm của gia đình cô.
Bây giờ thì sao, có giải thích thế nào cũng chẳng có ai chịu tin cô đâu. Hạnh biết từ này về sau cô sẽ chẳng thể nào nhận được sự quan tâm từ gia đình chồng. Chẳng còn nhìn thấy ánh mắt yêu thương ấm áp của chồng nữa.
Mà thay vào đó sẽ là sự ghẻ lạnh, là những lời hắt hủi, là sự cô đơn trong chính nơi được gọi là nhà này. Nỗi niềm này chẳng thể tâm sự cùng ai, Hạnh chợt rùng mình khi nghĩ đến tình huống xấu nhất, là có thể nào chồng cô sẽ ly hôn với cô. Cái danh ngoại tình với em chồng thì thời gian cũng sẽ phai mờ. Nhưng mà cô không công ăn việc làm, lại không có tiền, sợ rằng sẽ bị anh ta cướp mất con gái nhỏ.
Xa nó, không thể nào, thiếu nó hạnh sẽ chẳng thể sống nổi được đâu, chửi bới cũng được, đánh đập cũng được. Cô sai, cô chịu, chỉ xin ông trời đừng nhẫn tâm cướp con gái khỏi tay cô mà thôi.
- ----*-----*-----
Cả đêm ấy Andrew không về, còn Nacer sáng hôm sau rất muốn hỏi han chị dâu nhưng lại bị bà Funny đứng chặn ở cửa. Bà dùng ánh mắt lạnh băng, cùng giọng nói lỗ rõ vẻ khó chịu mà nói với con trai út:
- Sự việc đêm qua vẫn chưa đủ với con, con còn muốn cái nhà này như thế nào nữa mới vừa lòng?
- Con, con chỉ hỏi thăm chị ấy 1 câu thôi. Con sẽ không nói hay làm gì vượt quá giới hạn đâu mà mẹ.
Ông David từ phía sau tiến lên quát lớn:
- Mày câm mồm lại ngay, quay trở lại phong thu dọn đồ và cút lên thành phố. Chừng nào chưa được sự đồng ý của tao thì cấm mày đặt chân về đây.
- Bố, con…
- Không có bố con gì cả, nhanh lên trước khi tao nổi điên.
Nacer đưa mắt sang nhìn mẹ, nhưng bà cũng chẳng phản ứng gì, thậm chí còn đồng tình đuổi cậu đi. Buồn bã xuay lưng trử về phòng, mà không biết phía sau mẹ mình đã bật khóc.
Bà đau lòng, bà mệt mỏi nhưng vẫn phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Trước đây bà cứ nghĩ phải nhẹ nhàng, lựa lời thì mới không phản tác dụng trong việc dạy con. Nhưng mà lầm, bà đã lầm rồi, lẽ ra bà phải cứng rắn bắt nó lên thành phố ở ngay từ đầu, thì làm gì có cơ sự như ngày hôm nay đâu.
- Ông, có phải chúng ta đã sai điểm nào không ông?
- Chúng ta không làm sai gì cả, chúng lớn rồi, tất cả mọi thứ là do chúng nó. Bà đừng tự trách bản thân mà đổ bệnh ra đấy.
- Nhìn hai anh em nó trở mặt với nhau tôi đau lòng lắm. ông biết không, giây phút con Hạnh ngất, anh em chúng nó đã lao vào đánh nhau. Tôi ở đó, nhưng lại chẳng thể can nổi, nhìn an hem nó như thế tôi như đứt từng khúc ruột ra vậy. Chúng nó đều do tôi sinh ra, vất vả nuôi lớn, vậy mà tôi lại phải chứng kiến cảnh chúng nó đánh nhau chảy máu đấy ông ơi.
Ông David khẽ nắm lấy tay vợ mà nói:
- Thôi, chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi, bà nhắc lại chỉ thêm đau lòng mà thôi. Đừng nghĩ nữa, xuống nhà nghỉ ngơi đi.
- Cảnh tượng đó làm sao mà tôi quên được hả ông?
Ông David thở dài dìu vợ xuống dưới nhà nhưng bà nhất quyết không chịu, bà bảo:
- Không tôi phải đứng đây, chứng nào thằng Nacer đi tôi mới rời khỏi, tôi sợ nó lại tiếp tục sai lầm.
- Bà cứ xuống đi, tôi canh cho được chưa nào.
- Không, tôi đã không sát sao đến chúng, để chúng phạm phải lỗi lầm như ngày hôm nay. Thì giờ đích thân tôi phải đứng đây, ông cứ mặc tôi.
Nhìn ánh mắt quả quyết của vợ, ông David cũng bất lực mà bảo:
- Vậy thì chúng ta vào kia giúp nó thu dọn đồ đạc, tiện thể tôi cũng muốn khuyên bảo nó mấy câu. Đi thôi.
Chờ đến khi tiêng bước chân của họ xa dần Hạnh mới dám hé cửa mà nhìn ra. Những lời họ nói với nhau Hạnh đều nghe thấy cả. Họ đánh nhau vì cô, đánh nhau ngay trước mặt mẹ chồng, trời ơi, chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này.
Làm ơn ai đó nói với cô chỉ là giấc mơ đi…
- Con kia, mày thấy tao không có nhà, nên lại định rình mò rồi trốn sang phòng bên kia tằng tịu chứ gì. Mày có tin tao đánh gẫy chân mày hay không?
RẦM
Tiếng ai đó đấm mạnh tay vào tường, tiếp đến là tiếng đồ vật rơi vở loảng xoảng trên nền nhà. Tiến thêm mấy bước nữa cảnh tượng trước mắ nacer thật hãi hùng, nền nhà ngổn ngang mọi thứ, nhưng điều làm cậu lo lắng nhất, đó chính là anh trai cậu. Bàn tay của anh ấy đang rớm màu và nhỏ từng giọt xuống sàn, còn ánh mắt của anh đang căm hận nhìn xoáy xâu về phía Nacer.
Bà Funny thấy con trai bị thương thì xót xa vội vàng chạy đến hỏi:
- Con làm sao thế này, trời ơi, ngồi xuống đây để mẹ xử lý vết thương cho.
Thế nhưng Andrew giật mạnh tay ra, chỉ thẳng tay ra cửa mà chửi:
- Nói mau, đêm qua, đêm qua chúng mày đã làm gì sau lưng tao?
Hoá ra Hạnh nghe tiếng động cũng vội đi ra, nhìn người chồng bao năm đầu ấp tau gối đang đập phá đồ đạc Hạnh thật sự hoảng sợ, bởi vậy cô mới run run mà đứng nép ở ngoài cửa phòng.
Thấy cánh tay chồng chỉ về phía mình mà Hạnh run bắn, Hạnh hiểu tính chồng mình, mà càng hiểu thì lại càng sợ.
Thấy không ai trả lời, Andrew lại giận giữ đi thẳng ra cửa, đưa cánh tay đang chảy máu bóp mạnh cẳm hạnh, gằng lên từng tiếng:
- Mày có nói không, nói mau, hoá ra mày lừa tao, mày làm gì với nó rồi lại nói là đau bụng. Mày nghĩ tao ngu nên định qua mặt tao có đúng không, con kh.ốn này, mày trả lời tao đi. Thời gian qua tao không tệ với mày, vậy mà mày, mày ở sau lưng tao mày làm những trò gì hả con kh.ốn?
Hạnh bị chồng bóp đến đau đớn không thốt lên lời, Nacer bên cạnh vì thương chị dâu nên vội vàng giữ chặt tay Andrew mà nói:
- Anh bỏ tay ra đi, anh làm chị ấy đau đấy, bỏ ra rồi nói chuyện.
Hành động ấy của Nacer như một mồi lửa châm bùng cơn ghen trong lòng Andrew, anh ta cứ thế cười lớn mà hỏi lại:
- Chúng mày, chúng mà xót nhau có phải không, trước mặt tao mà chúng mày còn ngang nhiên như thế, thì sau lưng tao còn làm nên cái gì?
- Con ơi, bình tĩnh đi con, có gì từ từ nói, bỏ vợ ra đi, có gì con nói mẹ nghe
- Vợ, vợ hay là con đ.ĩ?
Con đ.ĩ, Hạnh biết bản thân mình sai, ngàn vạn lần có lỗi, nhưng mà 2 từ con đ.ĩ có phải là quá nặng nề với cô hay không?
Nghe được câu nói đó phát ra từ miệng chồng mình, hạnh đau lòng lắm, nhưng cô biết nguồn cơn sự việc là do mình, vậy nên Hạnh không hề trách chồng. Đau lòng, sợ hãi, bất lực, cứ thế hai hàng nước mắt thi nhau tuôn rơi. Hết rồi, hết thật rồi, cuộc hôn nhân của cô liệu có còn cứu vãn được hay không đây?
Hạnh cũng biết thời gian gần đây anh đã cố gắng để trở thành người chồng đúng nghĩa, anh quan tâm đến cô nhiều hơn. Nhưng anh có biết,hiện tại anh tốt bao nhiêu, thì ngày trước anh xấu bấy nhiêu hay không. Anh có biết ngày đó Hạnh gần như kiệt sức trong chính cuộc hôn nhân của mình hay không.
Hạnh biết bản thân bây giờ có nói gì cũng bị coi là bao biện, nhưng mà, cái gì cũng có nguyên do sâu xa của nó, Hạnh không muốn chối tội, mà chỉ cố gắng nói:
- Em xin lỗi, xin lỗi anh…
Thế nhưng Andrew gạt đi, anh gầm lên như một con thú bị thương, cứ thế chửi bới, nhục mạ hạnh bằng những lời lẽ nặng nề nhất:
- Tao đã từng hỏi mày có gì giấu tao hay không, nhưng mày lảng tránh, hoá ra mày… mày trăng hoa bay bướm với thằng ch.ó này… nên không dám thừa nhận phải không? Vậy mà tao tốn bao nhiêu tiền bạc, công sức đưa mày về Việt Nam, chỉ với mong muốn cho mày vui. Muốn tình cảm vợ chồng được vun đắp. Tao… tao thật sự đã nghĩ chỉ cần tao cố gắng thì cũng có được một gia đình hạnh phúc. Nhưng mà không… mày… con đ.ĩ này… mày không thèm bận tâm đến những cố gắng ấy của tao. Lúc nào trong đầu mày cũng chỉ tơ tưởng đến con ch.ó kia. Mày nhìn xem mày có giống một con ch.ó cái hay không?
Quả thật Andrew đã nghĩ chỉ cần đối với vợ tốt một chút, quan tâm một chút là sẽ có được trái tim vợ, sẽ giúp gia đình nhỏ hạnh phúc. Hơn 40 tuổi đầu, Andrew không nghĩ bản thân mình lại mọc sừng một cách nhục nhã như thế.
Tại sao không phải là ai khác, mà lại là chính người em ruột của Andrew. Hai người mà anh ta từng ngỡ là người thân lại ở phía sau đâm vào tim Andrew một nhatsdao chí mạng như thế.
Bọn chúng không chỉ lén lút sau lưng, mà bây giờ còn công khai nhắn tin đò đưa với nhau. Tin nhắn kia khiến cho Andrew nghĩ rằng đêm qua vợ mình và em chồng đã ân ái cùng nhau. Vậy nên bất kỳ lời giải thích, biện minh nào anh ta cũng không tin.
- Anh bình tĩnh nghe em nói này, mọi thứ là tại em, đêm qua em say anh cũng biết rồi đấy. Vậy nên em thấy chị dâu em không làm chủ được bản thân mà ôm chị ấy. Em thừa nhận, bản thân em có thứ tình cảm sai trái. Em thừa nhận em là một thằng khốn nạn khi có thứ tình cảm ấy. Nhưng em thề với anh, tối qua chỉ là ôm thôi, là em chủ động ôm, nhưng chị ấy đã vùng ra và bỏ chạy về phòng. Vậy nên em buồn, em mới uống rượu say khướt như thế. Anh có nhớ lúc trưa em nói em thất tình không, nếu chị dâu cũng đáp lại em thì sao em phải buồn đúng không?
- Mày câm mồm đi, tao đã từng cảnh cáo chúng mày rất nhiều lần, công khai có, ẩn ý cũng có. Nhưng chúng mày lờ đi, chúng mày bỡn cợt tao, coi thường tao, bây giờ lại nói chỉ ôm nhau thôi à, có thích ôm không?
Vừa hỏi Andrew vừa tăng lực bóp khiến hai bên cằm Hạnh đau điếng. Máu từ tay Andrew cũng nhuộm đỏ cả gương mặt Hạnh. Mùi máu tanh, cộng với sự sợ hãi khiến cho ngay lúc này Hạnh chỉ biết lặng im.
Nhưng cô im lặng thì Andrew lại cho rằng suy nghĩ của anh ta là đúng, vậy nên cô mới không thể trối cãi được. Vì thế anh ta càng lồng lộn lên mà chửi bới. tất cả những lời lẽ tục tũi, sâu cay nhất anh ta đều lôi cả ra mà thoá mạ vợ.
Có một điều lạ là anh ta chỉ chửi bới, đay nghiến vợ mình, chứ không hề chửi em trai nếu nó không cố tình xen vào. Vì anh ta quá yêu vợ, tin tưởng vợ nên đau lòng. Hay là vì dẫu có là gì thì Nacer vẫn cứ là máu mủ ruột thịt với anh ta.
Bà Funny sau một hồi sốc vì thông tin thằng con trai út của bà và chị dâu ôm nhau. Thì cũng vội vàng chạy đến để trấn an con trai lớn.
Nó đau, nó tổn thương bà biết chứ, nhưng mà nó đang mất bình tĩnh, mà khi con người ta mất kiểm soát thì rất dễ làm nhưng việc đáng tiếc. Con dâu bà nó người Việt Nam nên không rõ, chứ bà ở đây bà nắm rõ luật pháp lắm.
- Con à, mẹ xin con, bỏ tay vợ ra đi con, bỏ ra rồi cùng nhau nói rõ ràng mọi thứ.
Nghe thấy bà Funny van xin, Andrew cũng chịu buông tay ra, nhưng trước khi buông, anh tảy hẩy mạnh tay một cái. CHỉ là không ngờ khi đó Hạnh đang mất đà, nên cú đẩy đó tuy nhẹ, nhưng lại khiến cô ngã đập đầu vào tường.
Tiếng Andrew chửi, tiếng mẹ chồng cô van xin, tiếng Nacer thanh minh, mọi thứ hoà vào nhau thành một thứ hỗn độn. Đầu óc Hanh quay cuồng, cơ thể cô tựa như không còn sức sống, mọi thứ trước mắt dần trở nên tối đen. Hạnh cứ thế lịm đi trong nỗi sợ Hãi.
Xung quanh chẳng biết có chuyện gì xảy cũng chẳng biết mọi người giải quyết thế nào. Chỉ biết khi tỉnh dậy phòng đã gọn gàng sạch sẽ, Andrew cũng chẳng thấy đâu, chỉ có mẹ chồng cô đang ngồi ở cuối giường buồn bã nhìn đứa cháu nội ngủ say.
Trộm vía con bé nhà Hạnh cũng dễ nết, vậy nên chỉ cần ăn no, rồi à ơi vài câu là ngủ. Hạnh cũng chỉ mong sao con bé cứ thế hồn nhiên mà lớn lên. Nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, cô chẳng biết có thể giữ nổi bình yên cho con hay không?
Khẽ thở dài Hạnh hỏi mẹ chồng:
- Mẹ, khuya rồi sao mẹ còn ngồi đó.
- Hạnh tỉnh rồi à, có đau chỗ nào không.
Hạnh, bà gọi cô là hạnh chứ không phải là con, dù chỉ là cách xưng hô, nhưng nó đủ để khiến cho hạnh cảm nhận được sự ghét bỏ của mẹ chồng dành cho mình. Bà cũng chẳng thèm quay lại mà nhìn cô, chỉ hờ hững buông 1 câu hỏi cho có lệ.
Hạnh biết sự việc vừa rồi đã khiến cho bà đau lòng nhiều lắm, cũng biết tội lỗi của bản thân sẽ chẳng thể nào xoá bỏ được. Nhưng mà thấy mẹ chồng lạnh nhạt với mình như thế, cô đau lòng lắm.
Mới lúc chiều cô hứa sẽ không làm bà buồn, mới đấy thôi còn nói thương bà, mà chưa đầy 1 tiếng sau đã thành ra thế này.
- Mẹ, con xin lỗi, con.. con sai thật rồi mẹ ạ, thật sự con không hề muốn mọi chuyện lại thành ra thế này. Con biết hiện tại con có nói gì cũng chẳng ai tin con nữa. Nhưng mà mẹ ơi.. con…
- Thôi được rồi, trong người đang mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, mọi chuyện để sau.
- Mẹ…
Bà funny nhắm mắt mệt mỏi mà thở dài, mọi thứ nacer đã kể lại cho bà nghe. Nó luôn miệng nói là do nó say nên làm càn. CHứ chị dâu không hề đồng thuận, nhưng mà bà vẫn không thể nào xua đi cái cảm giác chán ghét đứa con dâu này đi. Bà cũng nghi ngờ câu chuyện của thằng con trai út chưa hoàn toàn là sự thật.
Nhưng có một điều duy nhất bà tin, đó là hạnh đã từ chối nacer, hoặc làm một hành động gì đó đại loại như thế. Nếu không nó sẽ không có bộ dạng thê thảm như thế, nhưng điều bà không hiểu nhất là tại sao, tại sao giữa đêm khuya chúng nó lại gặp nhau.
Con dâu bà nó nghĩ cái gì mà đêm hôm khuya khoắt còn ra gặp riêng em chồng, dù biết rõ mười mươi nó có tình cảm với mình. Nếu không có cuộc gặp gỡ ấy thì làm gì có cơ sự ngày hôm nay.
Con trai bà nó bảo nó tình cờ gặp khi chị dâu đi ra ngoài sao, bà không tin, có đánh chết bà cũng không tin điều ấy. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế xảy ra được.
- Nghỉ ngơi đi, ta về phòng đây.
Bà lạnh lùng buông một câu khiến cho Hạnh sững sờ, nhất thời không biết phải trả lời làm sao.
Bà đi rồi, Hạnh mới bất lực mà khóc nấc lên, từng giọt nước mắt nóng hổi cứ thi nhau mà lăn dài trên gương mặt đang nhăn nhúm vì đau khổ. Hối hận, cô hối hận nhiều lắm, cô ước gì thời gian có thể quay trở lại. Hạnh sẽ không bao giờ làm thế, mà không, cô sẽ không mua con ốc ấy. Không để bản thân nảy sinh thứ tình cảm trớ trêu này. Không tự tay bóp nát một hạnh phúc mới chớm của gia đình cô.
Bây giờ thì sao, có giải thích thế nào cũng chẳng có ai chịu tin cô đâu. Hạnh biết từ này về sau cô sẽ chẳng thể nào nhận được sự quan tâm từ gia đình chồng. Chẳng còn nhìn thấy ánh mắt yêu thương ấm áp của chồng nữa.
Mà thay vào đó sẽ là sự ghẻ lạnh, là những lời hắt hủi, là sự cô đơn trong chính nơi được gọi là nhà này. Nỗi niềm này chẳng thể tâm sự cùng ai, Hạnh chợt rùng mình khi nghĩ đến tình huống xấu nhất, là có thể nào chồng cô sẽ ly hôn với cô. Cái danh ngoại tình với em chồng thì thời gian cũng sẽ phai mờ. Nhưng mà cô không công ăn việc làm, lại không có tiền, sợ rằng sẽ bị anh ta cướp mất con gái nhỏ.
Xa nó, không thể nào, thiếu nó hạnh sẽ chẳng thể sống nổi được đâu, chửi bới cũng được, đánh đập cũng được. Cô sai, cô chịu, chỉ xin ông trời đừng nhẫn tâm cướp con gái khỏi tay cô mà thôi.
- ----*-----*-----
Cả đêm ấy Andrew không về, còn Nacer sáng hôm sau rất muốn hỏi han chị dâu nhưng lại bị bà Funny đứng chặn ở cửa. Bà dùng ánh mắt lạnh băng, cùng giọng nói lỗ rõ vẻ khó chịu mà nói với con trai út:
- Sự việc đêm qua vẫn chưa đủ với con, con còn muốn cái nhà này như thế nào nữa mới vừa lòng?
- Con, con chỉ hỏi thăm chị ấy 1 câu thôi. Con sẽ không nói hay làm gì vượt quá giới hạn đâu mà mẹ.
Ông David từ phía sau tiến lên quát lớn:
- Mày câm mồm lại ngay, quay trở lại phong thu dọn đồ và cút lên thành phố. Chừng nào chưa được sự đồng ý của tao thì cấm mày đặt chân về đây.
- Bố, con…
- Không có bố con gì cả, nhanh lên trước khi tao nổi điên.
Nacer đưa mắt sang nhìn mẹ, nhưng bà cũng chẳng phản ứng gì, thậm chí còn đồng tình đuổi cậu đi. Buồn bã xuay lưng trử về phòng, mà không biết phía sau mẹ mình đã bật khóc.
Bà đau lòng, bà mệt mỏi nhưng vẫn phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Trước đây bà cứ nghĩ phải nhẹ nhàng, lựa lời thì mới không phản tác dụng trong việc dạy con. Nhưng mà lầm, bà đã lầm rồi, lẽ ra bà phải cứng rắn bắt nó lên thành phố ở ngay từ đầu, thì làm gì có cơ sự như ngày hôm nay đâu.
- Ông, có phải chúng ta đã sai điểm nào không ông?
- Chúng ta không làm sai gì cả, chúng lớn rồi, tất cả mọi thứ là do chúng nó. Bà đừng tự trách bản thân mà đổ bệnh ra đấy.
- Nhìn hai anh em nó trở mặt với nhau tôi đau lòng lắm. ông biết không, giây phút con Hạnh ngất, anh em chúng nó đã lao vào đánh nhau. Tôi ở đó, nhưng lại chẳng thể can nổi, nhìn an hem nó như thế tôi như đứt từng khúc ruột ra vậy. Chúng nó đều do tôi sinh ra, vất vả nuôi lớn, vậy mà tôi lại phải chứng kiến cảnh chúng nó đánh nhau chảy máu đấy ông ơi.
Ông David khẽ nắm lấy tay vợ mà nói:
- Thôi, chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi, bà nhắc lại chỉ thêm đau lòng mà thôi. Đừng nghĩ nữa, xuống nhà nghỉ ngơi đi.
- Cảnh tượng đó làm sao mà tôi quên được hả ông?
Ông David thở dài dìu vợ xuống dưới nhà nhưng bà nhất quyết không chịu, bà bảo:
- Không tôi phải đứng đây, chứng nào thằng Nacer đi tôi mới rời khỏi, tôi sợ nó lại tiếp tục sai lầm.
- Bà cứ xuống đi, tôi canh cho được chưa nào.
- Không, tôi đã không sát sao đến chúng, để chúng phạm phải lỗi lầm như ngày hôm nay. Thì giờ đích thân tôi phải đứng đây, ông cứ mặc tôi.
Nhìn ánh mắt quả quyết của vợ, ông David cũng bất lực mà bảo:
- Vậy thì chúng ta vào kia giúp nó thu dọn đồ đạc, tiện thể tôi cũng muốn khuyên bảo nó mấy câu. Đi thôi.
Chờ đến khi tiêng bước chân của họ xa dần Hạnh mới dám hé cửa mà nhìn ra. Những lời họ nói với nhau Hạnh đều nghe thấy cả. Họ đánh nhau vì cô, đánh nhau ngay trước mặt mẹ chồng, trời ơi, chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này.
Làm ơn ai đó nói với cô chỉ là giấc mơ đi…
- Con kia, mày thấy tao không có nhà, nên lại định rình mò rồi trốn sang phòng bên kia tằng tịu chứ gì. Mày có tin tao đánh gẫy chân mày hay không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook