Lấy Chồng Tây
-
Chương 22
Những ngày tháng tiếp theo tình cảm giữa Hạnh và chồng ngày một mặn nồng hơn. Đồng nghĩa với việc hạnh và Nacer nói chuyện ít hơn, những cuộc nói chuyện cứ thế thưa dần.
Trước đấy hầu như ngày nào Hạnh cũng có chuyện không vui để than vãn Nacer, còn hiện tại, cuộc sống hôn nhân của Hạnh tạm gọi là ổn, nên có nhưng khi cả tuần hai người chẳng nhắn tin cho nhau.
Mọi thứ cứ trôi qua nhẹ nhàng như thế, Julie cũng bắt đầu biết đi, nhìn những bước đi non nớt đầu tiên của con bé mà cô không giấu nổi niềm hạnh phúc.
Tết thứ 3 ở nhà chồng Hạnh cũng không còn cảm thấy lạc lõng như trước, năm nay chồng cô còn đưa 2 mẹ con đi sắm tết. Anh còn tặng cho cô và con gái mỗi người một bộ đồ mới, khác hẳn người chồng keo kiệt mà cô từng thấy trước đây.
Hiện tại mặc dù anh vẫn còn khá tiết kiệm, nhưng không đến mức quá đáng như trước kia. Còn Hạnh cũng hài lòng với hạnh phúc hiện tại, người chồng của cô đem so với những ông chồng kiểu mẫu khác thì vẫn còn kém xa. Nhưng mà Hạnh cũng chẳng dám đòi hỏi quá cao ở chồng, cô bằng lòng với những gì được nhận ở hiện tại.
Tết năm nay gia đình chị Luna, chị gái cả của Andrew cũng đưa gia đình về quê ăn tết. Tiếp xúc với chị, Hạnh mới phát hiện ra, hoá ra chồng mình và chị giống hệt nhau. Từ tính cách gia trưởng ích kỷ, đến kiểu nói chuyện cộc cằn, không khác một điểm nào.
Chị còn đặc biệt soi mói Hạnh một chút một, nào là:
- Trời đất, món này nêm kiểu gì mà nó chẳng ra hương vị truyền thồng tẹo nào.
- Dạ chắc do em chưa quen nên nêm chưa đúng vị, chị giúp em nêm lại với ạ.
- Mợ tiện tay thì làm nốt đi, sang đây bao lâu rồi còn bảo chưa quen.
Từ những thứ nhỏ nhặt đến điều to tát, chị đều không vừa ý, hạnh dần ghét cái bà chị chồng này nhưng cô nghĩ dẫu gì chị ấy cũng chỉ về có vài ngày tết, thôi thì nhịn cho êm cửa êm nhà.
Ngay cả Nacer cũng an ủi cô:
- Tính chị cả như thế, nhưng mà chị ấy không để bụng chuyện gì đâu, chị đừng buồn về những câu nói của chị ấy nhé.
- Tôi biết rồi, nhưng mà chị và Andrew giống nhau chú nhỉ.
Nacer thoáng cười bảo:
- Phải rồi, trong nhà chị và anh Andrew là hợp nhau nhất đấy.
Hạnh gật gù nghĩ “ giống nhau như thế thì chả hợp”, may mà chồng cô giờ còn thay đổi chút ít không chắc ngột ngạt mà chết. Ngĩ vậy thôi nhưng Hạnh cũng không nói ra, mà nhanh tay chuẩn bị bữa tối, 2 ngày nữa thôi là đến giao thừa rồi. Hạnh vẫn chưa thể quen nổi với cái không khí tết tây, cảm giác nó vẫn có gì đó xa lạ.
Từ dạo Julie biết đi, con bé rất hay đi tìm Hạnh để bám lấy chân, chị chồng cô nhìn thấy lại được một mẻ giáo huấn:
- Mợ nên xem lại cách dậy con đi, đừng có chiều nó quá nó hư đấy. Cứ kệ nó thả nó ra thì nó mới sớm tự lập được.
- Em cũng có ôm ấp hay chiều chuộng gì đâu, chỉ là lâu lâu con bé chạy lại ôm chân em thôi. Chứ cũng đâu đòi mẹ bế, em vẫn làm việc, con bé đừng bên cạnh quan sát chứ có mè nheo nhõng nhẹo đâu mà chị bảo nó hư?
- Thế không hư thì là gì, mẹ làm mà cứ đứng bên vướng chân vướng tay. Đáng ra phải quát nó ra ngoài chơi, ngoài này thiếu gì người mà phải vào đấy.
Lần này thì Hạnh tức thật sự, phải ngoài đấy chả thiếu người, toàn người ngồi chơi nào ai đả động gì đến giúp cô một tay. Bố mẹ chồng, và anh chị Peter thì tranh thủ tưới vườn, và chăm sóc đàn cừu vì sợ mấy ngày tết không làm được. Marie và Nacer thì dọn dẹp nhà cửa, chỉ có gia đình chị và chồng cô là chẳng làm gì.
Chắc không làm gì nên chị rảnh quá, mới soi mói Hạnh giết thời gian đây mà. Nói Hạnh thì thôi bỏ qua đi, Nhưng Julie con bé nó còn chưa đầy 1 tuổi, đi còn nhiều lần vấp ngã cũng chẳng ai nâng. Chả ai để ý đến nó thì nó chẳng vào với mẹ, nếu chị thấy thế sao không chủ động bế cháu hay giúp Hạnh nấu nướng.
Hạnh thở dài nhìn bà chị chồng ghê gớm mà đáp:
- Con bé nó mới chưa đầy 1 tuổi, nó vào đây lâu lâu cũng chỉ ôm chân em, không thì lại tha thẩn chơi. Lâu lâu em hỏi chuyện nó vài câu, có gì đâu mà chị suốt ngày mắng cháu hư. Ngoài kia không thiếu người, nhưng mà có mấy ai để ý trò truyện với con bé đâu. Nó buồn phải đi tìm mẹ, chị không thương cháu còn nói như thế.
- Andrew, mày vào mà xem vợ mày này, tao chưa nói gì nó đã chửi tao xơi xơi đây này.
Chồng Hạnh đang nhắn tin với ai đó thấy chị gái gọi thì khó chịu đi đến hỏi:
- Một ngày chị không chửi vợ em thì chị khó chịu à, còn em nữa, chị ấy nói thì kệ chị ấy đi, cãi lại làm gì. Mình là em, phải cư xử cho đúng mực chứ.
Nhịn, lại là nhịn, ừ thì Hạnh chẳng thèm dây lời thêm nữa, nhưng mà chị Luna hình như vẫn chưa hài lòng. Chị lườm Andrew rồi nói:
- Tao thấy nó chưa tốt thì tao góp ý, chứ tao đã làm gì nó mà mày bảo tao chửi. Mày bênh nó, cả nhà chiều nó có ngày nó ngồi lên đầu lên cổ nghe chưa?
- Thôi thôi, chị nói ít thôi, ra ngoài đi.
Rồi Andrew ngồi xuống vỗ vỗ tay gọi:
- Nào con gái ra đây với bố nào, ra đây bố bế ra vườn chơi nhá.
Con bé đang mải mê nghịch mấy đồ nhà bếp, thấy bảo được đi chơi thì hớn hở lắm. Nhìn con Hạnh lại tự an ủi: Cố lên, chỉ 5 ngày nữa thôi mà, nhịn đi là xong. Đến mẹ chị ấy còn đang nói thì mình có gì mà phải tức, không việc gì mà phải suy nghĩ cả. Cố lên, hạ hoả nào.
Tự an ủi bản thân xong Hạnh lại tất bật với bữa cơm cho 13 người lớn và 1 trẻ nhỏ.
Mấy ngày tết cũng vì sự có mặt của chị Luna mà trở nên nặng nề đối với Hạnh.Cũng may cuối cùng chị cũng đã đi, cuộc sống của Hạnh lại được bình yên trở lại.
Cuộc sống của Hạnh cứ thế bình yên, cho đến ngày sinh nhật của Julie. Lần này đích thân ông bà nội làm sinh nhật cho cháu. Ông bà chuẩn bị chu đáo từ bánh sinh nhật, đến mấy quả bóng bay trang trí. Mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ duy có một vị khách mời khiến cho Hạnh cảm thấy bữa tiệc mất đi sự hoàn hảo ban đầu.
Sinh nhật đầu tiên của con gái nên chồng Hạnh có mời mấy người bạn của anh đến dự. Chẳng biết là vô tình hay hữu ý mà cô gái bán hoa kia cũng tới dự.
Ban đầu Hạnh cũng không nhận ra, chỉ thấy gương mặt cô gái này rất quen, nhưng lại chẳng tài nào nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Nghĩ mãi cuối cùng hạnh gạt đi, vì từ khi sang đây làm dâu tới giờ, có mấy khi Hạnh bước chân ra khỏi cổng. Thế thì làm sao có chuyện gặp bạn của chồng mà Hạnh lại không nhớ cho được.
Hạnh cứ thế vô tư trò truyện với chị ta.
- chào em, chị là bạn của anh Andrew, rất vui vì hôm nay được dự tiệc sinh nhật của bé julie.
- Dạ, em chào chị, vợ chồng em cũng rất vui vì sự có mặt của chị hôm nay. Mà em quên mất, chị tên là gì ạ.
Chị ta cười tươi với Hạnh sau đó trả lời:
- Chị là Linda, năm nay 29 tuổi. Còn e là Hạnh, 21 tuổi đúng không?
- chị biết em hả?
- ừ, chị làm ở cửa hàng hoa, kế bên cửa hàng giống cây trồng, thế nên nghe Andrew kể về em suốt.
Nghe chị ta trả lời Hạnh thoáng chốc sững sờ. Bán hoa, hàng xóm, phải rồi là chị ta, Hạnh đã từng lưu số điện thoại của chị ta, từ đó cô cũng tìm được face của họ. Chẳng trách ban đầu mới gặp Hạnh lại thấy ngờ ngờ.
Hoá ra là người này, Hạnh âm thầm quan sát đánh giá 1 lượt về người phụ nữ ấy. Chị ta tên là Linda, hơn Hạnh 8 tuổi, nhưng mà cái vẻ ngoài của chị ta thì rất trẻ.
Khuôn mặt khả ái, thân hình cân đối, nước da trắng, cộng với giọng nói mà với Hạnh thì khá ngọt ngào.
Chẳng biết là do những tin nhắn Hạnh từng đọc trước đó, hay do cách nói chuyện của chị ta thật sự có vấn đề, mà Hạnh cảm thấy lời nào chị ta hỏi cô cũng mang hàm ý thăm dò.
Sự xuất hiện của chị ta khiến cho bữa tiệc mà Hạnh mong chờ bốc chốc chở nên ngột ngạt. Xem kìa, giờ Hạnh mới để ý, chị ta đang ngồi giữa cô và Andrew. Nếu ai đó không biết lại nghĩ chị ta mới là vợ cũng nên. Thật là bực mình.
Cũng chính vì tâm trang không vui nên mặc kệ việc bản thân còn đang trong thời kỳ cho con bú, Hạnh cứ thế uống cạn liền một lúc 3 ly rượu vang. Cái thứ nước màu đỏ ấy khiến cho cổ họng Hạnh cay xè, đôi mắt cũng vì thế mà có vẻ mờ đi đôi chút. Chưa đến mức say, nhưng bản thân cũng không thể nói là tỉnh táo cho được.
Từng cơn ghen tuông cứ thế cuộn trào trong tim Hạnh, cô hận không thể đứng lên mà xen vào giữa 2 người họ.
Cái gì mà:
- Chúc con gái sinh nhật vui vẻ, chúc con hay ăn chóng nhớn và nghe lời ba mẹ.
Đó là con gái của cô, mà chị ta nói như thể con gái chị ta không bằng. Ai khiến chị ta gọi con bé là con gái cơ chứ.
Vậy mà chồng cô vẫn đon đả cảm ơn:
- Cháu cảm ơn cô Linda, bố con cháu chúc cô luôn xinh đẹp, trẻ trung.
Nghe thôi cũng thấy ghét rồi, Hạnh là vợ mà anh ta còn chưa một lần chúc được câu nào tử tế như vậy. Thế mà với một con đàn bà xa lạ anh ta lại ngọt ngào đến thế. Hận, Hạnh hận không thể tự tay tát vào bản mặt đang giả lả cười của 2 người họ vài cái.
Tất cả những biểu cảm khó chịu ấy đều lọt vào mắt một người. Vậy nên khi Hạnh lên phòng cho Julie đi ngủ trước thì điện thoại cô cũng ngay lập tức có tin nhắn đến:
- Chị sao thế, em thấy chị đang khó chịu điều gì đúng không?
Được lời như mở tấm lòng, Hạnh cứ thế nhắn lại:
- Đang điên hết cả người lên đây chú ạ, cái con mụ ngồi bên cạnh tôi, mụ Linda ấy, chính là con mụ mà có lần tôi kể với chú là anh Andrew nhắn tin kể xấu tôi đó. Nhìn cái bộ mặt giả tạo của chị ta sao mà tôi thấy ghét đến vậy. Thật chỉ nuốn đuổi khéo mụ ta về thôi, điên quá đi mất.
Hạnh luôn thế, mỗi lần nói chuyện với Nacer cô đều rất thật. Có bao nhiêu ấm ức hay bực dọc trong người cô đều tuôn ra hết chẳng giấu diếm điều gì. Hạnh cứ nghĩ Nacer sẽ khuyên cô, hoặc chí ít cũng an ủi vài câu. Ai dè cậu ta nhắn 1 cái tin cụt lủn:
- Chị đang ghen?
Ghen, gen thì đã sao, Hạnh cũng chẳng ngại mà thừa nhận:
- Chồng tôi tôi có quyền ghen, mà nhìn con mụ đó là biết cũng chẳng tốt đẹp gì rồi. Khó ưa.
- Chị thật sự đang ghen vì chồng mình?
- Chú hỏi thừa, chồng tôi đang nói chuyện thân tình với người đàn bà khác ngay trước mắt tôi. Tôi là người chứ có phải gỗ đá đâu mà không có cảm xúc. Không lẽ cứ thế trơ mắt ra chờ có ngày chị ta cướp chồng thật sự mới ghen à?
Hạnh đã nói đến vậy mà Nacer vẫn hỏi:
- Chị yêu anh ấy đến mức ghen vì anh ấy nói chuyện vui vẻ với cô ta thôi sao?
Gì nữa đây, sao hôm nay cậu ta nhắn tin lạ thế này, toàn hỏi những thứ đâu đâu, hay là:
- Chú say à?
- Em không say, chị trả lời câu hỏi của em đi.
- Chồng mình không yêu không lẽ yêu ông hàng xóm à. Mà tôi ghen, ghen để giữ chồng có gì sai?
Hạnh cũng chẳng hiểu nổi câu hỏi ấy của cô có gì sai mà Nacer không thèm trả lời. Cô cứ thế lầm bẩm;
- ngày gì không biết nữa, ai cũng khiến mình bực mình.
Hạnh nhanh chóng dỗ cho julie ngủ rồi vội vã xuống dưới nhà. Chỗ của chị ta đang trống, chỉ chờ có thế Hạnh ngồi luôn xuống đó, đẩy bát đĩa của chị ta qua chỗ bên cạnh.
Linda đi vệ sinh trở ra, thấy chỗ ngồi của mình thay đổi thì khó chịu hỏi:
- ủa, sao bát của chị lại đẩy ra ngoài thế này.
- À ban nãy em xuống, không thấy chị đâu cứ nghĩ chị về rồi, nên em mới đẩy bát ra để ngồi bên cạnh CHỒNG EM. Thôi chị ngồi tạm xuống bên này đi, em mời chị một ly coi như tạ lỗi.
Hạnh trưng ra cái bộ mặt như kiểu vô tội, đã thế còn cố tình nhấn mạnh vào kéo dài 2 chữ “chồng em”. Hạnh muốn thử xem chị ta phản ứng thế nào, thật không ngờ chị ta vẫn tươi cười ngồi xuống rồi trả lời:
- Phải rồi, chị vô ý quá, chồng em thì em phải ngồi cạnh để giữ. Cũng tại ban nãy anh Andrew cứ kéo chị ngồi xuống đó, nên mới chị vô tình xen vào giữa 2 người. Thông cảm cho chị nha.
Chị ta có ý gì đây, chồng cô kéo chị ta ngồi cạnh hay sao, đừng tưởng HẠnh ít tuổi nên không hiểu những ý tứ trong câu nói kia chủa chị ta.
Muốn diễn, Hạnh sẽ diễn cho mà xem, ngay lập tức Hạnh tươi cười kéo tay chồng:
- Anh, vợ chồng mình mời chị Linda đây 1 ly để cảm ơn chị đường xá xa xôi đến chúc mừng con gái của chúng ta nhé.
Chồng Hạnh đã ngà ngà say, lại không hề nhận ra cuộc chiến đấu ngầm giữa 2 người phụ nữ nên tất nhiên là đồng ý.
Cùng chồng mời chị ta 1 ly xong Hạnh lại ôm eo chồng mà nũng nịu:
- Hôm nay là sinh nhật của Julie cũng là ngày vui của vợ chồng mình. Em xin phép được cùng chồng uống một ly giao môi, vừa là để chúc mừng con gái. Vừa giúp thắt chặt thêm tình cảm của chúng ta, nào nâng ly thôi anh.
Thấy vợ mình hôm nay lại tình cảm đột xuất Andrew sung sướng cười thành tiếng, dạo gần đây Andrew cũng bắt đầu có tình cảm nhiều hơn với vợ. Nay lại nghe thấy câu nói này, cộng với một chút men say khiến Andrew ngay lập tức quàng tay Hạnh và uống cạn. Trong đáy mắt giờ đây chỉ có hình ảnh của cô vợ trẻ đáng yêu.
Còn Hạnh, mải quan sát biểu cảm trên gương mặt của Linda, nên không nhận ra rằng, phía đối diện có một gương mặt đang dần xám xịt. Người đó cứ thể uống hết ly này sang ly khác, uống không ngừng, nhưng ánh mắt nãy giờ lại chỉ dừng ở 1 điểm duy nhất.
Bữa tiệc kết thúc, Hạnh ra ngoài mở cổng tiễn mọi người về vì chồng cô đã say không lết nổi. Xong xuôi cô đóng cổng cẩn thận, còn chưa kịp xoay người trở lại, thì dã bị ôm chặt từ phía sau.
Toan quay người lại để nhìn xem đó là ai, thì có một giọng trầm trầm cất lên:
- Đừng cử động…
Trước đấy hầu như ngày nào Hạnh cũng có chuyện không vui để than vãn Nacer, còn hiện tại, cuộc sống hôn nhân của Hạnh tạm gọi là ổn, nên có nhưng khi cả tuần hai người chẳng nhắn tin cho nhau.
Mọi thứ cứ trôi qua nhẹ nhàng như thế, Julie cũng bắt đầu biết đi, nhìn những bước đi non nớt đầu tiên của con bé mà cô không giấu nổi niềm hạnh phúc.
Tết thứ 3 ở nhà chồng Hạnh cũng không còn cảm thấy lạc lõng như trước, năm nay chồng cô còn đưa 2 mẹ con đi sắm tết. Anh còn tặng cho cô và con gái mỗi người một bộ đồ mới, khác hẳn người chồng keo kiệt mà cô từng thấy trước đây.
Hiện tại mặc dù anh vẫn còn khá tiết kiệm, nhưng không đến mức quá đáng như trước kia. Còn Hạnh cũng hài lòng với hạnh phúc hiện tại, người chồng của cô đem so với những ông chồng kiểu mẫu khác thì vẫn còn kém xa. Nhưng mà Hạnh cũng chẳng dám đòi hỏi quá cao ở chồng, cô bằng lòng với những gì được nhận ở hiện tại.
Tết năm nay gia đình chị Luna, chị gái cả của Andrew cũng đưa gia đình về quê ăn tết. Tiếp xúc với chị, Hạnh mới phát hiện ra, hoá ra chồng mình và chị giống hệt nhau. Từ tính cách gia trưởng ích kỷ, đến kiểu nói chuyện cộc cằn, không khác một điểm nào.
Chị còn đặc biệt soi mói Hạnh một chút một, nào là:
- Trời đất, món này nêm kiểu gì mà nó chẳng ra hương vị truyền thồng tẹo nào.
- Dạ chắc do em chưa quen nên nêm chưa đúng vị, chị giúp em nêm lại với ạ.
- Mợ tiện tay thì làm nốt đi, sang đây bao lâu rồi còn bảo chưa quen.
Từ những thứ nhỏ nhặt đến điều to tát, chị đều không vừa ý, hạnh dần ghét cái bà chị chồng này nhưng cô nghĩ dẫu gì chị ấy cũng chỉ về có vài ngày tết, thôi thì nhịn cho êm cửa êm nhà.
Ngay cả Nacer cũng an ủi cô:
- Tính chị cả như thế, nhưng mà chị ấy không để bụng chuyện gì đâu, chị đừng buồn về những câu nói của chị ấy nhé.
- Tôi biết rồi, nhưng mà chị và Andrew giống nhau chú nhỉ.
Nacer thoáng cười bảo:
- Phải rồi, trong nhà chị và anh Andrew là hợp nhau nhất đấy.
Hạnh gật gù nghĩ “ giống nhau như thế thì chả hợp”, may mà chồng cô giờ còn thay đổi chút ít không chắc ngột ngạt mà chết. Ngĩ vậy thôi nhưng Hạnh cũng không nói ra, mà nhanh tay chuẩn bị bữa tối, 2 ngày nữa thôi là đến giao thừa rồi. Hạnh vẫn chưa thể quen nổi với cái không khí tết tây, cảm giác nó vẫn có gì đó xa lạ.
Từ dạo Julie biết đi, con bé rất hay đi tìm Hạnh để bám lấy chân, chị chồng cô nhìn thấy lại được một mẻ giáo huấn:
- Mợ nên xem lại cách dậy con đi, đừng có chiều nó quá nó hư đấy. Cứ kệ nó thả nó ra thì nó mới sớm tự lập được.
- Em cũng có ôm ấp hay chiều chuộng gì đâu, chỉ là lâu lâu con bé chạy lại ôm chân em thôi. Chứ cũng đâu đòi mẹ bế, em vẫn làm việc, con bé đừng bên cạnh quan sát chứ có mè nheo nhõng nhẹo đâu mà chị bảo nó hư?
- Thế không hư thì là gì, mẹ làm mà cứ đứng bên vướng chân vướng tay. Đáng ra phải quát nó ra ngoài chơi, ngoài này thiếu gì người mà phải vào đấy.
Lần này thì Hạnh tức thật sự, phải ngoài đấy chả thiếu người, toàn người ngồi chơi nào ai đả động gì đến giúp cô một tay. Bố mẹ chồng, và anh chị Peter thì tranh thủ tưới vườn, và chăm sóc đàn cừu vì sợ mấy ngày tết không làm được. Marie và Nacer thì dọn dẹp nhà cửa, chỉ có gia đình chị và chồng cô là chẳng làm gì.
Chắc không làm gì nên chị rảnh quá, mới soi mói Hạnh giết thời gian đây mà. Nói Hạnh thì thôi bỏ qua đi, Nhưng Julie con bé nó còn chưa đầy 1 tuổi, đi còn nhiều lần vấp ngã cũng chẳng ai nâng. Chả ai để ý đến nó thì nó chẳng vào với mẹ, nếu chị thấy thế sao không chủ động bế cháu hay giúp Hạnh nấu nướng.
Hạnh thở dài nhìn bà chị chồng ghê gớm mà đáp:
- Con bé nó mới chưa đầy 1 tuổi, nó vào đây lâu lâu cũng chỉ ôm chân em, không thì lại tha thẩn chơi. Lâu lâu em hỏi chuyện nó vài câu, có gì đâu mà chị suốt ngày mắng cháu hư. Ngoài kia không thiếu người, nhưng mà có mấy ai để ý trò truyện với con bé đâu. Nó buồn phải đi tìm mẹ, chị không thương cháu còn nói như thế.
- Andrew, mày vào mà xem vợ mày này, tao chưa nói gì nó đã chửi tao xơi xơi đây này.
Chồng Hạnh đang nhắn tin với ai đó thấy chị gái gọi thì khó chịu đi đến hỏi:
- Một ngày chị không chửi vợ em thì chị khó chịu à, còn em nữa, chị ấy nói thì kệ chị ấy đi, cãi lại làm gì. Mình là em, phải cư xử cho đúng mực chứ.
Nhịn, lại là nhịn, ừ thì Hạnh chẳng thèm dây lời thêm nữa, nhưng mà chị Luna hình như vẫn chưa hài lòng. Chị lườm Andrew rồi nói:
- Tao thấy nó chưa tốt thì tao góp ý, chứ tao đã làm gì nó mà mày bảo tao chửi. Mày bênh nó, cả nhà chiều nó có ngày nó ngồi lên đầu lên cổ nghe chưa?
- Thôi thôi, chị nói ít thôi, ra ngoài đi.
Rồi Andrew ngồi xuống vỗ vỗ tay gọi:
- Nào con gái ra đây với bố nào, ra đây bố bế ra vườn chơi nhá.
Con bé đang mải mê nghịch mấy đồ nhà bếp, thấy bảo được đi chơi thì hớn hở lắm. Nhìn con Hạnh lại tự an ủi: Cố lên, chỉ 5 ngày nữa thôi mà, nhịn đi là xong. Đến mẹ chị ấy còn đang nói thì mình có gì mà phải tức, không việc gì mà phải suy nghĩ cả. Cố lên, hạ hoả nào.
Tự an ủi bản thân xong Hạnh lại tất bật với bữa cơm cho 13 người lớn và 1 trẻ nhỏ.
Mấy ngày tết cũng vì sự có mặt của chị Luna mà trở nên nặng nề đối với Hạnh.Cũng may cuối cùng chị cũng đã đi, cuộc sống của Hạnh lại được bình yên trở lại.
Cuộc sống của Hạnh cứ thế bình yên, cho đến ngày sinh nhật của Julie. Lần này đích thân ông bà nội làm sinh nhật cho cháu. Ông bà chuẩn bị chu đáo từ bánh sinh nhật, đến mấy quả bóng bay trang trí. Mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ duy có một vị khách mời khiến cho Hạnh cảm thấy bữa tiệc mất đi sự hoàn hảo ban đầu.
Sinh nhật đầu tiên của con gái nên chồng Hạnh có mời mấy người bạn của anh đến dự. Chẳng biết là vô tình hay hữu ý mà cô gái bán hoa kia cũng tới dự.
Ban đầu Hạnh cũng không nhận ra, chỉ thấy gương mặt cô gái này rất quen, nhưng lại chẳng tài nào nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Nghĩ mãi cuối cùng hạnh gạt đi, vì từ khi sang đây làm dâu tới giờ, có mấy khi Hạnh bước chân ra khỏi cổng. Thế thì làm sao có chuyện gặp bạn của chồng mà Hạnh lại không nhớ cho được.
Hạnh cứ thế vô tư trò truyện với chị ta.
- chào em, chị là bạn của anh Andrew, rất vui vì hôm nay được dự tiệc sinh nhật của bé julie.
- Dạ, em chào chị, vợ chồng em cũng rất vui vì sự có mặt của chị hôm nay. Mà em quên mất, chị tên là gì ạ.
Chị ta cười tươi với Hạnh sau đó trả lời:
- Chị là Linda, năm nay 29 tuổi. Còn e là Hạnh, 21 tuổi đúng không?
- chị biết em hả?
- ừ, chị làm ở cửa hàng hoa, kế bên cửa hàng giống cây trồng, thế nên nghe Andrew kể về em suốt.
Nghe chị ta trả lời Hạnh thoáng chốc sững sờ. Bán hoa, hàng xóm, phải rồi là chị ta, Hạnh đã từng lưu số điện thoại của chị ta, từ đó cô cũng tìm được face của họ. Chẳng trách ban đầu mới gặp Hạnh lại thấy ngờ ngờ.
Hoá ra là người này, Hạnh âm thầm quan sát đánh giá 1 lượt về người phụ nữ ấy. Chị ta tên là Linda, hơn Hạnh 8 tuổi, nhưng mà cái vẻ ngoài của chị ta thì rất trẻ.
Khuôn mặt khả ái, thân hình cân đối, nước da trắng, cộng với giọng nói mà với Hạnh thì khá ngọt ngào.
Chẳng biết là do những tin nhắn Hạnh từng đọc trước đó, hay do cách nói chuyện của chị ta thật sự có vấn đề, mà Hạnh cảm thấy lời nào chị ta hỏi cô cũng mang hàm ý thăm dò.
Sự xuất hiện của chị ta khiến cho bữa tiệc mà Hạnh mong chờ bốc chốc chở nên ngột ngạt. Xem kìa, giờ Hạnh mới để ý, chị ta đang ngồi giữa cô và Andrew. Nếu ai đó không biết lại nghĩ chị ta mới là vợ cũng nên. Thật là bực mình.
Cũng chính vì tâm trang không vui nên mặc kệ việc bản thân còn đang trong thời kỳ cho con bú, Hạnh cứ thế uống cạn liền một lúc 3 ly rượu vang. Cái thứ nước màu đỏ ấy khiến cho cổ họng Hạnh cay xè, đôi mắt cũng vì thế mà có vẻ mờ đi đôi chút. Chưa đến mức say, nhưng bản thân cũng không thể nói là tỉnh táo cho được.
Từng cơn ghen tuông cứ thế cuộn trào trong tim Hạnh, cô hận không thể đứng lên mà xen vào giữa 2 người họ.
Cái gì mà:
- Chúc con gái sinh nhật vui vẻ, chúc con hay ăn chóng nhớn và nghe lời ba mẹ.
Đó là con gái của cô, mà chị ta nói như thể con gái chị ta không bằng. Ai khiến chị ta gọi con bé là con gái cơ chứ.
Vậy mà chồng cô vẫn đon đả cảm ơn:
- Cháu cảm ơn cô Linda, bố con cháu chúc cô luôn xinh đẹp, trẻ trung.
Nghe thôi cũng thấy ghét rồi, Hạnh là vợ mà anh ta còn chưa một lần chúc được câu nào tử tế như vậy. Thế mà với một con đàn bà xa lạ anh ta lại ngọt ngào đến thế. Hận, Hạnh hận không thể tự tay tát vào bản mặt đang giả lả cười của 2 người họ vài cái.
Tất cả những biểu cảm khó chịu ấy đều lọt vào mắt một người. Vậy nên khi Hạnh lên phòng cho Julie đi ngủ trước thì điện thoại cô cũng ngay lập tức có tin nhắn đến:
- Chị sao thế, em thấy chị đang khó chịu điều gì đúng không?
Được lời như mở tấm lòng, Hạnh cứ thế nhắn lại:
- Đang điên hết cả người lên đây chú ạ, cái con mụ ngồi bên cạnh tôi, mụ Linda ấy, chính là con mụ mà có lần tôi kể với chú là anh Andrew nhắn tin kể xấu tôi đó. Nhìn cái bộ mặt giả tạo của chị ta sao mà tôi thấy ghét đến vậy. Thật chỉ nuốn đuổi khéo mụ ta về thôi, điên quá đi mất.
Hạnh luôn thế, mỗi lần nói chuyện với Nacer cô đều rất thật. Có bao nhiêu ấm ức hay bực dọc trong người cô đều tuôn ra hết chẳng giấu diếm điều gì. Hạnh cứ nghĩ Nacer sẽ khuyên cô, hoặc chí ít cũng an ủi vài câu. Ai dè cậu ta nhắn 1 cái tin cụt lủn:
- Chị đang ghen?
Ghen, gen thì đã sao, Hạnh cũng chẳng ngại mà thừa nhận:
- Chồng tôi tôi có quyền ghen, mà nhìn con mụ đó là biết cũng chẳng tốt đẹp gì rồi. Khó ưa.
- Chị thật sự đang ghen vì chồng mình?
- Chú hỏi thừa, chồng tôi đang nói chuyện thân tình với người đàn bà khác ngay trước mắt tôi. Tôi là người chứ có phải gỗ đá đâu mà không có cảm xúc. Không lẽ cứ thế trơ mắt ra chờ có ngày chị ta cướp chồng thật sự mới ghen à?
Hạnh đã nói đến vậy mà Nacer vẫn hỏi:
- Chị yêu anh ấy đến mức ghen vì anh ấy nói chuyện vui vẻ với cô ta thôi sao?
Gì nữa đây, sao hôm nay cậu ta nhắn tin lạ thế này, toàn hỏi những thứ đâu đâu, hay là:
- Chú say à?
- Em không say, chị trả lời câu hỏi của em đi.
- Chồng mình không yêu không lẽ yêu ông hàng xóm à. Mà tôi ghen, ghen để giữ chồng có gì sai?
Hạnh cũng chẳng hiểu nổi câu hỏi ấy của cô có gì sai mà Nacer không thèm trả lời. Cô cứ thế lầm bẩm;
- ngày gì không biết nữa, ai cũng khiến mình bực mình.
Hạnh nhanh chóng dỗ cho julie ngủ rồi vội vã xuống dưới nhà. Chỗ của chị ta đang trống, chỉ chờ có thế Hạnh ngồi luôn xuống đó, đẩy bát đĩa của chị ta qua chỗ bên cạnh.
Linda đi vệ sinh trở ra, thấy chỗ ngồi của mình thay đổi thì khó chịu hỏi:
- ủa, sao bát của chị lại đẩy ra ngoài thế này.
- À ban nãy em xuống, không thấy chị đâu cứ nghĩ chị về rồi, nên em mới đẩy bát ra để ngồi bên cạnh CHỒNG EM. Thôi chị ngồi tạm xuống bên này đi, em mời chị một ly coi như tạ lỗi.
Hạnh trưng ra cái bộ mặt như kiểu vô tội, đã thế còn cố tình nhấn mạnh vào kéo dài 2 chữ “chồng em”. Hạnh muốn thử xem chị ta phản ứng thế nào, thật không ngờ chị ta vẫn tươi cười ngồi xuống rồi trả lời:
- Phải rồi, chị vô ý quá, chồng em thì em phải ngồi cạnh để giữ. Cũng tại ban nãy anh Andrew cứ kéo chị ngồi xuống đó, nên mới chị vô tình xen vào giữa 2 người. Thông cảm cho chị nha.
Chị ta có ý gì đây, chồng cô kéo chị ta ngồi cạnh hay sao, đừng tưởng HẠnh ít tuổi nên không hiểu những ý tứ trong câu nói kia chủa chị ta.
Muốn diễn, Hạnh sẽ diễn cho mà xem, ngay lập tức Hạnh tươi cười kéo tay chồng:
- Anh, vợ chồng mình mời chị Linda đây 1 ly để cảm ơn chị đường xá xa xôi đến chúc mừng con gái của chúng ta nhé.
Chồng Hạnh đã ngà ngà say, lại không hề nhận ra cuộc chiến đấu ngầm giữa 2 người phụ nữ nên tất nhiên là đồng ý.
Cùng chồng mời chị ta 1 ly xong Hạnh lại ôm eo chồng mà nũng nịu:
- Hôm nay là sinh nhật của Julie cũng là ngày vui của vợ chồng mình. Em xin phép được cùng chồng uống một ly giao môi, vừa là để chúc mừng con gái. Vừa giúp thắt chặt thêm tình cảm của chúng ta, nào nâng ly thôi anh.
Thấy vợ mình hôm nay lại tình cảm đột xuất Andrew sung sướng cười thành tiếng, dạo gần đây Andrew cũng bắt đầu có tình cảm nhiều hơn với vợ. Nay lại nghe thấy câu nói này, cộng với một chút men say khiến Andrew ngay lập tức quàng tay Hạnh và uống cạn. Trong đáy mắt giờ đây chỉ có hình ảnh của cô vợ trẻ đáng yêu.
Còn Hạnh, mải quan sát biểu cảm trên gương mặt của Linda, nên không nhận ra rằng, phía đối diện có một gương mặt đang dần xám xịt. Người đó cứ thể uống hết ly này sang ly khác, uống không ngừng, nhưng ánh mắt nãy giờ lại chỉ dừng ở 1 điểm duy nhất.
Bữa tiệc kết thúc, Hạnh ra ngoài mở cổng tiễn mọi người về vì chồng cô đã say không lết nổi. Xong xuôi cô đóng cổng cẩn thận, còn chưa kịp xoay người trở lại, thì dã bị ôm chặt từ phía sau.
Toan quay người lại để nhìn xem đó là ai, thì có một giọng trầm trầm cất lên:
- Đừng cử động…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook