Lấy Chồng Điên
-
Chương 4: Đoạn 2 : Sự bắt đầu
Chiều hôm đó vợ chồng Bằng đưa con Tít lên phòng khám sản khoa trên huyện.
Bà bác sĩ khi nghe lý do con Tít đến khám thì có chút ngơ ngác, gì chứ ở đây cũng còn lạc hậu lắm, khám trinh tiết... nghe nó kinh dị hơn phim ma Thái Lan nhiều.
Khỏi nói con Tít mặt mũi nó đỏ như Mặt Trời buổi trưa, chỉ thiếu khóc lên thôi. Nhục nhã vô cùng!
Bà bác sĩ kêu nó leo lên cái giường như giường của bà đẻ, hai chân dạng ra và không được mặc quần. Tội nghiệp, con nhỏ là gái còn trinh...
- Cô nằm lên đó đi, không đau đâu, yên tâm.
Tít nó gật gật, lại nhìn thấy bà bác sĩ đeo bao tay y tế, xong lại tháo cái túi vuông nhỏ nhỏ, lấy ra cái bao....à cái này nó nhìn không biết, trông lạ vô cùng.
Thấy nó nhìn chằm chằm, bà bác sĩ cười cười:
- Cô nhìn gì dữ vậy? Đeo bao vào để giữ an toàn cho cô thôi mà.
Bao??? Đeo bao vô làm gì???
Con Tít ngu ngơ, mặc dù muốn hỏi nhưng nó lại không dám..
Phải nói cái chỗ con Tít ở quê lắm, không có wifi, không có mạng mẽo cũng không có điện thoại thông minh như người dân trên tỉnh. Cũng chẳng biết ba má nó tại sao lại chọn vùng đất này mà sinh sống. Ôi cái vùng bình dị đến dị thường...
Kết quả hẳn tất nhiên ai cũng biết, con Tít vẫn còn là con gái, nó vẫn còn màng trinh!
Vợ chồng Bằng về thông báo cho bà Quý, bà ta chỉ gật đầu, cũng không nói năng gì thêm, cứ thế mà đi về phòng.
Cúc thấy thương cho con Tít, nó nói:
- Thôi cưng ráng, má bả cũng tốt lắm, không có gì đâu.
Tít cũng không nói gì, nó gật đầu đi vào trong buồng.
Bụi thấy Tít đi vào, nó hỏi:
- Bà ta nói gì em không?
Tít lắc đầu, lại nhìn Bụi chằm chằm:
- Khi nào anh cho tôi về với má?
Bụi cười cười, nó kéo cái quần lên cao qua rốn:
- Em nôn lắm à? Cứ xem như là đi lấy chồng đi, không được hả?
Tít nó cau mày:
- Ừ nhưng anh đã hứa..
- Tôi biết rồi, chỉ giỡn với em chút thôi.
Nói rồi nó đi ra ngoài cũng không quên nháy mắt với con Tít:
- Vợ, anh đi đây.
Con Tít bị nụ cười của thằng Bụi làm cho mất hồn, nó là gái trinh chính hiệu, lại chưa qua tay đàn ông nên khi gặp Bụi, biết nó không khùng lại có chút khí phách đàn ông...Con Tít nó có chút vấn vương cũng là đều hiển nhiên dễ hiểu.
Qua nữa tháng sau, cuộc sống của nó cũng có chút không được êm ả lắm. Bà Quý sau việc kia luôn tìm cách xoi mói con Tít cộng thêm con Điệp luôn đi ra đi vào rêu rao nó đủ điều, con Tít cứ như cục thịt dư thừa của nhà bà Quý.
- Tít, mày giặt đồ sao dơ vậy Tít?
Tiếng bà Quý dưới bếp vọng lên, con nhỏ đang quét sân nhà trước nghe gọi chạy thụt mạng.
- Dạ má, sao vậy má?
Bà Quý khó chịu ra mặt:
- Mua máy giặt thì mua, chứ đồ má mày đem giặt tay chứ. Giặt máy kiểu này nó nhào hư hết cái áo tao mới may.
Con Tít bối rối, nó nhìn cái áo chằm chằm. Mà thực ra cái áo bà Quý có bị gì đâu, chẳng qua nó dính một chút bột trắng trắng của xà bông chứ có cái gì ghê gớm.
- Dạ má, má đưa con giặt tay lại cho nghen má.
Bà Quý nhét cái áo vô tay nó, lườm nguýt:
- Thôi tao cho mày, mày đem về cho má mày đi. Đồ dơ bẩn này tao không mặc nữa, bỏ cho chó nằm cũng vậy. Cho mày đó Tít.
Nói rồi bả bỏ đi một nước, để con nhỏ đứng trăn trăn như bị điểm huyệt.
Hốc mắt nó cay xè, lồng ngực đau lắm. Nó thương má nó, lại thương cho cái sự nghèo khó của gia đình nó...
Phải chi cha nó còn sống thì má nó đã không gả chị em nó đi như vậy. Nó cũng sẽ được cha nó cho đi học, cũng sẽ được cha nó yêu thương như cái cách bà Quý thương con Điệp...
Nó không trách má nó, bởi công bà sinh ra nó đã là điều cao quý nhất mà bà giành cho nó rồi. Nhưng vì cái số nó... chắc kiếp trước nó sống không tu nên kiếp này phải chịu khổ nhục.
Cầm cái áo mà lòng nó nhói lên, cái áo còn mới lắm, mới tinh thôi. Má chồng nó cho má nó...Không cho đi để chó nằm cũng vậy, nó làm sao để quên được câu này đây?
Chiều tối ăn cơm, có vợ chồng con Điệp cùng qua, Bằng bực bội không chịu ăn, Cúc dâu con không bỏ bữa được. Bụi thì ngây ngô áo thun trắng con mèo, quần đùi đen kéo cao tới rún, ngồi ăn cơm với cá ngon lành. Riêng con Tít, vì con Điệp không ưa nên nó chỉ đứng canh thêm cơm thêm đồ ăn chứ không được ăn cùng.
- Má, lát má cho con tiền qua giỗ ba con đi biển với nhà chồng nghen má.
Bà Quý cười cười nhìn con gái:
- Nhiêu?
- 2 triệu thôi.
Bà Quý gật đầu:
- Ừ tao cho 3 triệu, đi biển về lẹ lẹ có cháu cho má nghe.
Tuấn cười nham nhở, cái thằng trông xấu kinh hồn, chả hiểu sao con Điệp nó mê được. Chịu luôn!
Tuấn cười ha hả văng vài hột cơm đang nhai ra ngoài, trông phát gớm:
- Cảm ơn má nghen má.
Bà Quý nhìn con rể, cười cười:
- Mày nữa, lo kiếm gì làm đi, ở đó mà kêu vợ mày qua xin tao hoài.
Tuấn chai mặt, nhe răng cười chứ cũng không nói gì thêm.
Tít đứng cả buổi vừa đói vừa đau chân, hôm nay nó làm quần quật từ sáng sớm tới tối mịt, bị hai ngày nữa đến giỗ cha chồng nó. Sáng đi làm cỏ hết sân, xong rồi đem nồi chén trong tủ ra rửa một lần cho sạch. Trưa lại giặt đồ, nấu cơm, chiều lại cho gà cho heo với 2 con bò ăn. Không kịp thở lại hì hục nấu cơm, xong lại lau dọn từ trên xuống dưới trong nhà cho sạch bóng. Mà nhà bà Quý rộng lắm, có mấy người ở chứ rộng mênh mông, nội sáng nó nhổ cỏ bên hè đã muốn chai luôn lòng bàn tay. Khiếp, nhà to kinh khủng!
Từ sáng đến giờ nó chỉ ăn được cái bánh Bụi cho, còn đâu nước cũng không kịp uống. Hôm nay phải làm cho xong,mai còn đi chợ mua đồ về kho thịt hầm khổ qua. Một mình nó ôm hết, chỉ thương cho nó đúng dịp má ruột Cúc nằm bệnh viện nên không ai phụ nó một tay. Mà mọi năm bà Quý đều cho người qua phụ con Cúc, riêng năm nay bả chắc cố ý để con Tít làm một mình.
- Tít, mày lấy cho tao cái tô bự bự coi.
Nghe con Điệp sai, Tít đi nhanh lại lấy cái tô. Lại nhìn thấy đồ ăn còn dư con Điệp gom hết vào tô không chừa xót miếng nào.
- Bằng nó lát đi ăn ở ngoài, con đem đồ ăn về cho con chó mới mua ăn nha má,chứ để chi bỏ uổng.
Tít trơ mắt đứng nhìn, rõ ràng khi nãy Điệp có hỏi nó ăn chưa nó nói chưa ăn mà giờ Điệp làm vậy là sao? Sao không chừa đồ ăn cho nó? Đồ dư cũng được mà, nó đã có ăn cái gì đâu!
Bụi nhìn con Điệp, nó nói:
- Tít chưa ăn..
Điệp giả vờ quên mất, nó cười trừ:
- Ủa vậy hen, tao quên mất. Thôi nè mày lấy lại lát trộn cơm ăn đi Tít, đâu có dơ gì đâu, đồ ăn tao dồn vô thôi chứ không có dơ gì hết.
Tít nhìn tô đồ ăn, có cả xương cá trong đó, nào thịt nào rau trộn chung một tô khác gì cám heo, nó ăn làm sao được.
- Dạ thôi, nãy em có ăn chút rồi, chị đem về đi chị Điệp.
Điệp lườm nguýt:
- Ăn rồi mà tao hỏi nói chưa ăn, mày cũng xạo dữ à.
Bà Quý nhìn Bụi lại nhìn Tít, trong mắt hiện lên tia buồn bực. Bà nói:
- Nhà này đâu ra chuyện má chồng chưa ăn, con dâu ăn trước vậy.
Cúc ngồi im nãy giờ, thấy thương Tít, nó lên tiếng:
- Nãy con đi bên má con về có cho thím út cái bánh bao, chắc thím ăn còn no đó má.
Nói rồi Cúc nhìn con Tít, Tít hiểu ý cũng gật đầu:
- Dạ nãy con ăn bánh chị Cúc cho, chứ con đâu dám...
Bà Quý cau mày:
- Thôi, Tít nó ăn rồi thì Điệp con lấy về cho chó ăn đi, để dư uổng. Dọn dẹp đi mấy đứa, Điệp vô má biểu.
Điệp cười hi hi, ra vẻ vô tội:
- Hai đứa dọn giùm chị nha, má kêu chị vô không biết có chi không.
Nói xong nó nhìn Tuấn, lại nhìn con Tít, nói:
- Anh đi theo em vô trong luôn.
Tuấn sợ vợ một cây, nghe Điệp nói nó cũng đi theo vô.
Cúc nhìn Tít, nó thấy thương cho con Tít:
- Thôi lên buồng nghỉ đi, chị dọn rửa cho, lát nữa chị nói anh Bằng mua cho em tô hủ tíu ăn cho đỡ đói.
Tít nó cũng mệt lắm rồi, tay chân đừ ra hết, nó nói nhỏ xíu:
- Dạ, em nằm chút.
Nhìn bóng lưng con Tít đi lên mà Cúc nó buồn buồn, lại nhìn sang Bụi mặt như con nít, bất giác nó nhịn không được mà thở dài. Nó vẫn còn may mắn lắm, làm dâu cũng không đến nỗi nào, được cái chồng nó thương chiều nó chứ không như con Tít....
Con Tít đi rồi Bụi cũng lon ton đi theo. Vào phòng Bụi khôi phục bộ dáng đàn ông, nó hỏi:
- Em ăn gì không?
Tít buồn xo ngồi trên giường:
- Đâu còn gì đâu mà ăn.
Bụi nhìn nhìn, nó đi đến bên giường, dở tấm nệm lên lấy tờ một trăm đi ra ngoài. Lát sau đem vô cho con Tít một hộp cơm gà thơm nức mũi.
Tít nó mừng húm:
- Thơm dữ, anh mua đâu vậy?
Bụi cười mỉm:
- Gần đây, em ăn đi, vài hôm nữa tôi đưa em về với mẹ em. Sau này sống cho tốt đừng để mẹ bán em đi nữa.
Tít hốc mắt rưng rưng, nó vừa ăn vừa cười:
- Cảm ơn anh.
Bụi không nói gì, nó leo vô trong giường sát vách tường trùm chăn lại ngủ.
Mà ở ngoài đây, tim con Tít đập liên hồi vài cái. Không biết là do nó vui khi nghe Bụi nói cho nó về với má nó hay lại là do lý do nào khác nữa..
Sáng hôm sau, con Tít dạy sớm đi chợ mua thịt thà các thứ. Hôm nay nó cuốn chả giò, kho thịt hột vịt với hầm nồi canh khổ qua mai cúng giỗ cha chồng.
Nấu mấy món này chiều cúng cơm, còn mai đãi tiệc thì có thợ xuống nấu nó không cần mệt tay chân.
Tối hôm ấy khi chuẩn bị đi ngủ, Tít nó thấy Bụi hớt hải chạy vào, trong bụng là giấu cái gì đó.
Bụi khóa cửa phòng, dở áo lên là một sấp giấy tờ mà trong đó như có cả số đỏ đất. Tò mò lắm nhưng nó không dám hỏi, chỉ lặng lẽ quan sát xem Bụi nó làm gì.
Bụi dở gấp từng trang giấy ra, cuối cùng là một bao phong bì trong đó có một tờ giấy chi chít chữ. Khi đọc đến đó, Bụi nó nhảy cẫng lên, vui mừng ôm lấy con Tít.
- Haha được rồi, được rồi.
Tít không biết chuyện gì nhưng thấy Bụi vui nó cũng tự nhiên vui theo.
Lát sau Bụi cười tươi hết sức, môi cong lên rất đẹp:
- Vài bữa nữa tôi xong việc sẽ đưa em về, nhất định.
Tít không nói gì nó chỉ gật đầu...
Bà Quý đêm hôm còn đi ra ngoài, bà đi đến quán cà phê chồi đèn mờ trên chợ. Chạy vô cuối quán, có cái chồi lụp xụp, bà xuống xe đi vào trong, trong đó có người chờ sẵn.
- Anh tới lâu chưa?
Giọng bà Quý ngọt ngào như mật ong.
- Anh mới tới, em qua đây ngồi với anh nè.
Tiếng dép lào xào thêm cả tiếng nũng nịu, bên trong căn chồi đèn mờ liu xiu một đoạn đối thoại diễn ra.
- Anh nhớ em quá Quý..
- Ừ em cũng nhớ anh mà, mai giỗ ông Được anh nhớ qua nha. Mai có con Điệp...
- Ừ anh nhớ rồi, mà còn 2 thằng kia sao rồi?
Tiếng cười nhạt:
- Hai thằng ngu đó thì biết gì, một thằng nói gì nghe đó, còn thằng điên điên khùng khùng phát mệt...
Tiếng hôn chụt chụt:
- Khổ cho em nhưng mà chuyện này giấu được bao lâu em, anh sợ...
Tiếng bà Quý nạt nộ:
- Anh đàn ông sao nhát vậy, em không sợ anh sợ cái gì. Mà sợ chi thừa, thằng Bằng nó sẽ không bao giờ hỏi đến có thằng Định thôi...Mà cũng không có gì lo, thằng kia cũng bị khùng rồi, bác sĩ nói nó không tỉnh lại được đâu.
- Thôi tới đâu hay tới đó, anh nhớ em với con quá, biết khi nào....
Im lặng chút, ông ta lại nói:
- Hay là em cầm hết rồi đưa nó theo mình, mình bỏ đi luôn đi em...
Tiếng bà Quý lạnh ngắt:
- Chưa được đâu, ráng 1 năm nữa em sang tên mấy miếng đất của thằng Định rồi đi luôn..
Bên trong bỗng im lặng chỉ còn lại tiếng môi lưỡi day dưa không dứt!
Sáng hôm sau giỗ ba chồng Tít diễn ra rất linh đình, lúc cúng bà Quý còn sụt sùi lau nước mắt khiến cho bà con trong họ cảm thấy thương lòng. Ông Được lúc còn sống tốt tánh lắm nên ai cũng thương cũng quý, đùng cái bị đột quỵ chết làm người ta không khỏi bàng hoàng.
Người tốt sao mà sống không được thọ vậy không biết!
Tiệc đãi gần 7 bàn, chủ yếu là bà con hàng xóm nội ngoại với 2 bàn bạn bè con Điệp, Bằng không mời ai cả.
Con Tít không dám ra nhà trước chỉ lúi húi phụ việc vặt sau nhà. Thằng Bụi hôm nay vui ra mặt, anh em trong nhà mời nó vài ly bia nó cũng vô tư mà uống sạch hết. Phải công nhận tửu lượng Bụi cũng mạnh dữ.
Tàn tiệc, con Tít với Cúc thay nhau dọn dẹp lau dọn từ trong ra ngoài. Con Điệp với thằng Tuấn say bí tỉ, cả Bằng cũng ngà ngà, chỉ có Bụi là không biết có say hay không mà miệng nó luôn cười còn mặt thì tỉnh queo.
Dọn dẹp xong xuôi cũng đến 5g chiều, mà lúc này mấy đứa thanh niên trong nhà vẫn còn vui vẻ nhậu nhẹt. Phải đến gần 7 giờ đêm, bà Quý kêu giải tán anh em chúng nó mới mỗi đứa một đường. Bằng thì chân thấp chân cao đá lên đá xuống, riêng Bụi thì một đường đi vô buồng lấy quần áo tắm như một người bình thường, không say cũng không giống bị khùng.
Tít dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi, sau đó đi tắm cho mát cũng vô buồng đi ngủ.
Bình thường Bụi nằm trong, Tít nằm ngoài, ở giữa cách nhau một cái gối ôm to tướng. Riêng hôm nay khi bước vào phòng đã thấy Bụi nằm ở ngoài lại còn nằm nghiêng nằm ngửa.
Nheo nheo mắt, con Tít lấy cái mền bông lớn trải dưới nền gạch men, sau đó cuộn người lại nằm, nó hôm nay cũng mệt quá rồi.
Nửa đêm con Tít thức giấc vì tiếng mớ của thằng Bụi, nó lồm cồm ngồi dậy lay lay Bụi.
Bụi mở mắt nhìn nó chăm chăm.
- Bụi, anh mớ cái gì mà la um sùm vậy?
Bụi cũng không nói gì, Tít cảm thấy cũng không có gì quan trọng nữa nó định nằm lại xuống nền nhà ngủ tiếp. Ai dè chưa kịp nằm đã bị Bụi kéo lại ôm lên giường.
Cả người Bụi nóng âm ỉ, miệng thều thào:
- Anh nhớ em lắm, nhớ lắm...
Tít nó vùng vẫy:
- Bụi, anh thả tôi ra đi..
Bụi đặt con Tít nằm xuống dưới nệm, tay nó mạnh mẽ đặt lên một bên ngực con Tít, cả người thở gấp:
- Đừng đi, đừng đi, anh yêu em mà, đừng đi, Duyên đừng đi...
Con Tít hốt hoảng, nó biết Bụi say rồi, lại còn kêu tên người mà nó yêu. Trong lòng con Tít có chút đau đau nhưng nó cũng không dám phản kháng mạnh lại sợ bên ngoài nghe được. Nó thều thào:
- Tôi không phải Duyên, anh nhầm rồi Bụi, không phải tôi...
Bụi giờ phút này dưới mắt nó lờ mờ hình bóng một người con gái mà nó yêu thương, lại có khi xuất hiện gương mặt "Vợ" nó...
Trong lòng Bụi rõ ràng là đang nhầm lẫn, nó cũng biết mình nhầm lẫn nhưng không nhịn được dục vọng trong cơ thể mình. Nó hung hăng hôn lên môi con Tít..
Tít bị hôn đến choáng váng, đây là nụ hôn đầu tiên của nó trừ bỏ cái lần kinh khủng kia ra...
Cố gắng đấy Bụi ra, nhưng cơ thể Bụi lúc này giống như làm từ sắt đá, mạnh mẽ cứng rắn đến lạ thường.
Tiếng Bụi nỉ non:
- Cho anh đi, cho anh đi Tít....
Tít ngây ngô, là Bụi xin nó chứ không phải xin người mà Bụi yêu???
Nó có nên không? Có nên không đây?
- Tít... giúp anh...
Tít nó cắn môi, cả người run bần bật. Nó suy nghĩ một chút, lại quyết định đồng ý.
Nó hiểu rõ cái xã hội này,nếu như Bụi trả nó về với má nó thì nó cũng mang tiếng một đời chồng, có giải thích người ta cũng không tin nó trong sạch mà huống hồ gì Bụi đã quá tốt với nó.
Mà thật sự nó cũng có chút thinh thích thằng Bụi.....
Bụi nhìn Tít chăm chăm, thấy con Tít không nói gì, nó hiểu như con nhỏ đồng ý. Hai người lao vào nhau hôn điên dại, Bụi nó thật sự rất có hứng thú với con Tít. Cái mùi thương thoang thoảng từ cơ thể con Tít tỏa ra làm nó như chịu không nổi. Bình thường nằm cạnh cơ thể nó đã có chút phản ứng sinh lý bình thường thì đừng nói chi là ngay lúc này, nó say...
Mà Tít nó cũng xinh gái lắm, thân thể lại trắng thơm hấp dẫn.
Bụi nhanh tay cởi áo con nhỏ ra, sau lại nhanh lẹ cởi luôn quần ngoài, cả thân thể nhỏ nhắn trắng nõn hiện ra trước mắt Bụi.
Tầm mắt Bụi đục ngầu, con ngươi nhớm màu dục vọng. Nó tham lam tiến hành bước cuối cùng, cởi hết toàn bộ trên người con Tít xuống, hai bầu ngực nhỏ xinh hiện ra. Trong phút chốc cổ họng Bụi khô róc, nó phải nuốt nước bọt mấy hồi liền.
Cúi xuống mút mát đỉnh đồi hai bầu ngực, sau đó lại mon men mò mẫm phía dưới...
Con Tít hai tay nắm chặt ga giường, cả người nó căng cứng, đến khi Bụi đưa dương v*t tiến vào trong cơ thể nó... Từng cơn đau đớn ập đến, nó đau như muốn ngất đi, may mà Bụi nhẹ nhàng ôn nhu, ngưng khi nó quá đau...
Lại tiếp thêm một đợt nữa khi mà màn trinh bị phá hỏng, cơn đau nhanh chóng qua đi là một hồi sảng khoái lạ người..
Cảm giác này trước kia nó chưa từng được cảm nhận....
Biết đâu rằng đêm này lại là đêm định mệnh cuộc đời nó, đưa nó từ con gái nheo nhẻo trở thành đàn bà gai góc...
10 năm sau khi nhớ lại, nó vẫn không quên được cái đêm này... Có đôi khi nó tự hỏi nếu đêm hôm ấy nó không trao thân cho Bụi thì cuộc đời nó liệu có khác đi không?
Liệu liệu rằng... những khổ đau mà nó từng cam chịu có vì cái đêm này mà biến mất?
Rồi nó lại mỉm cười, nếu không có cái đêm ấy cũng chẳng có con người nó như hiện tại!
Bà bác sĩ khi nghe lý do con Tít đến khám thì có chút ngơ ngác, gì chứ ở đây cũng còn lạc hậu lắm, khám trinh tiết... nghe nó kinh dị hơn phim ma Thái Lan nhiều.
Khỏi nói con Tít mặt mũi nó đỏ như Mặt Trời buổi trưa, chỉ thiếu khóc lên thôi. Nhục nhã vô cùng!
Bà bác sĩ kêu nó leo lên cái giường như giường của bà đẻ, hai chân dạng ra và không được mặc quần. Tội nghiệp, con nhỏ là gái còn trinh...
- Cô nằm lên đó đi, không đau đâu, yên tâm.
Tít nó gật gật, lại nhìn thấy bà bác sĩ đeo bao tay y tế, xong lại tháo cái túi vuông nhỏ nhỏ, lấy ra cái bao....à cái này nó nhìn không biết, trông lạ vô cùng.
Thấy nó nhìn chằm chằm, bà bác sĩ cười cười:
- Cô nhìn gì dữ vậy? Đeo bao vào để giữ an toàn cho cô thôi mà.
Bao??? Đeo bao vô làm gì???
Con Tít ngu ngơ, mặc dù muốn hỏi nhưng nó lại không dám..
Phải nói cái chỗ con Tít ở quê lắm, không có wifi, không có mạng mẽo cũng không có điện thoại thông minh như người dân trên tỉnh. Cũng chẳng biết ba má nó tại sao lại chọn vùng đất này mà sinh sống. Ôi cái vùng bình dị đến dị thường...
Kết quả hẳn tất nhiên ai cũng biết, con Tít vẫn còn là con gái, nó vẫn còn màng trinh!
Vợ chồng Bằng về thông báo cho bà Quý, bà ta chỉ gật đầu, cũng không nói năng gì thêm, cứ thế mà đi về phòng.
Cúc thấy thương cho con Tít, nó nói:
- Thôi cưng ráng, má bả cũng tốt lắm, không có gì đâu.
Tít cũng không nói gì, nó gật đầu đi vào trong buồng.
Bụi thấy Tít đi vào, nó hỏi:
- Bà ta nói gì em không?
Tít lắc đầu, lại nhìn Bụi chằm chằm:
- Khi nào anh cho tôi về với má?
Bụi cười cười, nó kéo cái quần lên cao qua rốn:
- Em nôn lắm à? Cứ xem như là đi lấy chồng đi, không được hả?
Tít nó cau mày:
- Ừ nhưng anh đã hứa..
- Tôi biết rồi, chỉ giỡn với em chút thôi.
Nói rồi nó đi ra ngoài cũng không quên nháy mắt với con Tít:
- Vợ, anh đi đây.
Con Tít bị nụ cười của thằng Bụi làm cho mất hồn, nó là gái trinh chính hiệu, lại chưa qua tay đàn ông nên khi gặp Bụi, biết nó không khùng lại có chút khí phách đàn ông...Con Tít nó có chút vấn vương cũng là đều hiển nhiên dễ hiểu.
Qua nữa tháng sau, cuộc sống của nó cũng có chút không được êm ả lắm. Bà Quý sau việc kia luôn tìm cách xoi mói con Tít cộng thêm con Điệp luôn đi ra đi vào rêu rao nó đủ điều, con Tít cứ như cục thịt dư thừa của nhà bà Quý.
- Tít, mày giặt đồ sao dơ vậy Tít?
Tiếng bà Quý dưới bếp vọng lên, con nhỏ đang quét sân nhà trước nghe gọi chạy thụt mạng.
- Dạ má, sao vậy má?
Bà Quý khó chịu ra mặt:
- Mua máy giặt thì mua, chứ đồ má mày đem giặt tay chứ. Giặt máy kiểu này nó nhào hư hết cái áo tao mới may.
Con Tít bối rối, nó nhìn cái áo chằm chằm. Mà thực ra cái áo bà Quý có bị gì đâu, chẳng qua nó dính một chút bột trắng trắng của xà bông chứ có cái gì ghê gớm.
- Dạ má, má đưa con giặt tay lại cho nghen má.
Bà Quý nhét cái áo vô tay nó, lườm nguýt:
- Thôi tao cho mày, mày đem về cho má mày đi. Đồ dơ bẩn này tao không mặc nữa, bỏ cho chó nằm cũng vậy. Cho mày đó Tít.
Nói rồi bả bỏ đi một nước, để con nhỏ đứng trăn trăn như bị điểm huyệt.
Hốc mắt nó cay xè, lồng ngực đau lắm. Nó thương má nó, lại thương cho cái sự nghèo khó của gia đình nó...
Phải chi cha nó còn sống thì má nó đã không gả chị em nó đi như vậy. Nó cũng sẽ được cha nó cho đi học, cũng sẽ được cha nó yêu thương như cái cách bà Quý thương con Điệp...
Nó không trách má nó, bởi công bà sinh ra nó đã là điều cao quý nhất mà bà giành cho nó rồi. Nhưng vì cái số nó... chắc kiếp trước nó sống không tu nên kiếp này phải chịu khổ nhục.
Cầm cái áo mà lòng nó nhói lên, cái áo còn mới lắm, mới tinh thôi. Má chồng nó cho má nó...Không cho đi để chó nằm cũng vậy, nó làm sao để quên được câu này đây?
Chiều tối ăn cơm, có vợ chồng con Điệp cùng qua, Bằng bực bội không chịu ăn, Cúc dâu con không bỏ bữa được. Bụi thì ngây ngô áo thun trắng con mèo, quần đùi đen kéo cao tới rún, ngồi ăn cơm với cá ngon lành. Riêng con Tít, vì con Điệp không ưa nên nó chỉ đứng canh thêm cơm thêm đồ ăn chứ không được ăn cùng.
- Má, lát má cho con tiền qua giỗ ba con đi biển với nhà chồng nghen má.
Bà Quý cười cười nhìn con gái:
- Nhiêu?
- 2 triệu thôi.
Bà Quý gật đầu:
- Ừ tao cho 3 triệu, đi biển về lẹ lẹ có cháu cho má nghe.
Tuấn cười nham nhở, cái thằng trông xấu kinh hồn, chả hiểu sao con Điệp nó mê được. Chịu luôn!
Tuấn cười ha hả văng vài hột cơm đang nhai ra ngoài, trông phát gớm:
- Cảm ơn má nghen má.
Bà Quý nhìn con rể, cười cười:
- Mày nữa, lo kiếm gì làm đi, ở đó mà kêu vợ mày qua xin tao hoài.
Tuấn chai mặt, nhe răng cười chứ cũng không nói gì thêm.
Tít đứng cả buổi vừa đói vừa đau chân, hôm nay nó làm quần quật từ sáng sớm tới tối mịt, bị hai ngày nữa đến giỗ cha chồng nó. Sáng đi làm cỏ hết sân, xong rồi đem nồi chén trong tủ ra rửa một lần cho sạch. Trưa lại giặt đồ, nấu cơm, chiều lại cho gà cho heo với 2 con bò ăn. Không kịp thở lại hì hục nấu cơm, xong lại lau dọn từ trên xuống dưới trong nhà cho sạch bóng. Mà nhà bà Quý rộng lắm, có mấy người ở chứ rộng mênh mông, nội sáng nó nhổ cỏ bên hè đã muốn chai luôn lòng bàn tay. Khiếp, nhà to kinh khủng!
Từ sáng đến giờ nó chỉ ăn được cái bánh Bụi cho, còn đâu nước cũng không kịp uống. Hôm nay phải làm cho xong,mai còn đi chợ mua đồ về kho thịt hầm khổ qua. Một mình nó ôm hết, chỉ thương cho nó đúng dịp má ruột Cúc nằm bệnh viện nên không ai phụ nó một tay. Mà mọi năm bà Quý đều cho người qua phụ con Cúc, riêng năm nay bả chắc cố ý để con Tít làm một mình.
- Tít, mày lấy cho tao cái tô bự bự coi.
Nghe con Điệp sai, Tít đi nhanh lại lấy cái tô. Lại nhìn thấy đồ ăn còn dư con Điệp gom hết vào tô không chừa xót miếng nào.
- Bằng nó lát đi ăn ở ngoài, con đem đồ ăn về cho con chó mới mua ăn nha má,chứ để chi bỏ uổng.
Tít trơ mắt đứng nhìn, rõ ràng khi nãy Điệp có hỏi nó ăn chưa nó nói chưa ăn mà giờ Điệp làm vậy là sao? Sao không chừa đồ ăn cho nó? Đồ dư cũng được mà, nó đã có ăn cái gì đâu!
Bụi nhìn con Điệp, nó nói:
- Tít chưa ăn..
Điệp giả vờ quên mất, nó cười trừ:
- Ủa vậy hen, tao quên mất. Thôi nè mày lấy lại lát trộn cơm ăn đi Tít, đâu có dơ gì đâu, đồ ăn tao dồn vô thôi chứ không có dơ gì hết.
Tít nhìn tô đồ ăn, có cả xương cá trong đó, nào thịt nào rau trộn chung một tô khác gì cám heo, nó ăn làm sao được.
- Dạ thôi, nãy em có ăn chút rồi, chị đem về đi chị Điệp.
Điệp lườm nguýt:
- Ăn rồi mà tao hỏi nói chưa ăn, mày cũng xạo dữ à.
Bà Quý nhìn Bụi lại nhìn Tít, trong mắt hiện lên tia buồn bực. Bà nói:
- Nhà này đâu ra chuyện má chồng chưa ăn, con dâu ăn trước vậy.
Cúc ngồi im nãy giờ, thấy thương Tít, nó lên tiếng:
- Nãy con đi bên má con về có cho thím út cái bánh bao, chắc thím ăn còn no đó má.
Nói rồi Cúc nhìn con Tít, Tít hiểu ý cũng gật đầu:
- Dạ nãy con ăn bánh chị Cúc cho, chứ con đâu dám...
Bà Quý cau mày:
- Thôi, Tít nó ăn rồi thì Điệp con lấy về cho chó ăn đi, để dư uổng. Dọn dẹp đi mấy đứa, Điệp vô má biểu.
Điệp cười hi hi, ra vẻ vô tội:
- Hai đứa dọn giùm chị nha, má kêu chị vô không biết có chi không.
Nói xong nó nhìn Tuấn, lại nhìn con Tít, nói:
- Anh đi theo em vô trong luôn.
Tuấn sợ vợ một cây, nghe Điệp nói nó cũng đi theo vô.
Cúc nhìn Tít, nó thấy thương cho con Tít:
- Thôi lên buồng nghỉ đi, chị dọn rửa cho, lát nữa chị nói anh Bằng mua cho em tô hủ tíu ăn cho đỡ đói.
Tít nó cũng mệt lắm rồi, tay chân đừ ra hết, nó nói nhỏ xíu:
- Dạ, em nằm chút.
Nhìn bóng lưng con Tít đi lên mà Cúc nó buồn buồn, lại nhìn sang Bụi mặt như con nít, bất giác nó nhịn không được mà thở dài. Nó vẫn còn may mắn lắm, làm dâu cũng không đến nỗi nào, được cái chồng nó thương chiều nó chứ không như con Tít....
Con Tít đi rồi Bụi cũng lon ton đi theo. Vào phòng Bụi khôi phục bộ dáng đàn ông, nó hỏi:
- Em ăn gì không?
Tít buồn xo ngồi trên giường:
- Đâu còn gì đâu mà ăn.
Bụi nhìn nhìn, nó đi đến bên giường, dở tấm nệm lên lấy tờ một trăm đi ra ngoài. Lát sau đem vô cho con Tít một hộp cơm gà thơm nức mũi.
Tít nó mừng húm:
- Thơm dữ, anh mua đâu vậy?
Bụi cười mỉm:
- Gần đây, em ăn đi, vài hôm nữa tôi đưa em về với mẹ em. Sau này sống cho tốt đừng để mẹ bán em đi nữa.
Tít hốc mắt rưng rưng, nó vừa ăn vừa cười:
- Cảm ơn anh.
Bụi không nói gì, nó leo vô trong giường sát vách tường trùm chăn lại ngủ.
Mà ở ngoài đây, tim con Tít đập liên hồi vài cái. Không biết là do nó vui khi nghe Bụi nói cho nó về với má nó hay lại là do lý do nào khác nữa..
Sáng hôm sau, con Tít dạy sớm đi chợ mua thịt thà các thứ. Hôm nay nó cuốn chả giò, kho thịt hột vịt với hầm nồi canh khổ qua mai cúng giỗ cha chồng.
Nấu mấy món này chiều cúng cơm, còn mai đãi tiệc thì có thợ xuống nấu nó không cần mệt tay chân.
Tối hôm ấy khi chuẩn bị đi ngủ, Tít nó thấy Bụi hớt hải chạy vào, trong bụng là giấu cái gì đó.
Bụi khóa cửa phòng, dở áo lên là một sấp giấy tờ mà trong đó như có cả số đỏ đất. Tò mò lắm nhưng nó không dám hỏi, chỉ lặng lẽ quan sát xem Bụi nó làm gì.
Bụi dở gấp từng trang giấy ra, cuối cùng là một bao phong bì trong đó có một tờ giấy chi chít chữ. Khi đọc đến đó, Bụi nó nhảy cẫng lên, vui mừng ôm lấy con Tít.
- Haha được rồi, được rồi.
Tít không biết chuyện gì nhưng thấy Bụi vui nó cũng tự nhiên vui theo.
Lát sau Bụi cười tươi hết sức, môi cong lên rất đẹp:
- Vài bữa nữa tôi xong việc sẽ đưa em về, nhất định.
Tít không nói gì nó chỉ gật đầu...
Bà Quý đêm hôm còn đi ra ngoài, bà đi đến quán cà phê chồi đèn mờ trên chợ. Chạy vô cuối quán, có cái chồi lụp xụp, bà xuống xe đi vào trong, trong đó có người chờ sẵn.
- Anh tới lâu chưa?
Giọng bà Quý ngọt ngào như mật ong.
- Anh mới tới, em qua đây ngồi với anh nè.
Tiếng dép lào xào thêm cả tiếng nũng nịu, bên trong căn chồi đèn mờ liu xiu một đoạn đối thoại diễn ra.
- Anh nhớ em quá Quý..
- Ừ em cũng nhớ anh mà, mai giỗ ông Được anh nhớ qua nha. Mai có con Điệp...
- Ừ anh nhớ rồi, mà còn 2 thằng kia sao rồi?
Tiếng cười nhạt:
- Hai thằng ngu đó thì biết gì, một thằng nói gì nghe đó, còn thằng điên điên khùng khùng phát mệt...
Tiếng hôn chụt chụt:
- Khổ cho em nhưng mà chuyện này giấu được bao lâu em, anh sợ...
Tiếng bà Quý nạt nộ:
- Anh đàn ông sao nhát vậy, em không sợ anh sợ cái gì. Mà sợ chi thừa, thằng Bằng nó sẽ không bao giờ hỏi đến có thằng Định thôi...Mà cũng không có gì lo, thằng kia cũng bị khùng rồi, bác sĩ nói nó không tỉnh lại được đâu.
- Thôi tới đâu hay tới đó, anh nhớ em với con quá, biết khi nào....
Im lặng chút, ông ta lại nói:
- Hay là em cầm hết rồi đưa nó theo mình, mình bỏ đi luôn đi em...
Tiếng bà Quý lạnh ngắt:
- Chưa được đâu, ráng 1 năm nữa em sang tên mấy miếng đất của thằng Định rồi đi luôn..
Bên trong bỗng im lặng chỉ còn lại tiếng môi lưỡi day dưa không dứt!
Sáng hôm sau giỗ ba chồng Tít diễn ra rất linh đình, lúc cúng bà Quý còn sụt sùi lau nước mắt khiến cho bà con trong họ cảm thấy thương lòng. Ông Được lúc còn sống tốt tánh lắm nên ai cũng thương cũng quý, đùng cái bị đột quỵ chết làm người ta không khỏi bàng hoàng.
Người tốt sao mà sống không được thọ vậy không biết!
Tiệc đãi gần 7 bàn, chủ yếu là bà con hàng xóm nội ngoại với 2 bàn bạn bè con Điệp, Bằng không mời ai cả.
Con Tít không dám ra nhà trước chỉ lúi húi phụ việc vặt sau nhà. Thằng Bụi hôm nay vui ra mặt, anh em trong nhà mời nó vài ly bia nó cũng vô tư mà uống sạch hết. Phải công nhận tửu lượng Bụi cũng mạnh dữ.
Tàn tiệc, con Tít với Cúc thay nhau dọn dẹp lau dọn từ trong ra ngoài. Con Điệp với thằng Tuấn say bí tỉ, cả Bằng cũng ngà ngà, chỉ có Bụi là không biết có say hay không mà miệng nó luôn cười còn mặt thì tỉnh queo.
Dọn dẹp xong xuôi cũng đến 5g chiều, mà lúc này mấy đứa thanh niên trong nhà vẫn còn vui vẻ nhậu nhẹt. Phải đến gần 7 giờ đêm, bà Quý kêu giải tán anh em chúng nó mới mỗi đứa một đường. Bằng thì chân thấp chân cao đá lên đá xuống, riêng Bụi thì một đường đi vô buồng lấy quần áo tắm như một người bình thường, không say cũng không giống bị khùng.
Tít dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi, sau đó đi tắm cho mát cũng vô buồng đi ngủ.
Bình thường Bụi nằm trong, Tít nằm ngoài, ở giữa cách nhau một cái gối ôm to tướng. Riêng hôm nay khi bước vào phòng đã thấy Bụi nằm ở ngoài lại còn nằm nghiêng nằm ngửa.
Nheo nheo mắt, con Tít lấy cái mền bông lớn trải dưới nền gạch men, sau đó cuộn người lại nằm, nó hôm nay cũng mệt quá rồi.
Nửa đêm con Tít thức giấc vì tiếng mớ của thằng Bụi, nó lồm cồm ngồi dậy lay lay Bụi.
Bụi mở mắt nhìn nó chăm chăm.
- Bụi, anh mớ cái gì mà la um sùm vậy?
Bụi cũng không nói gì, Tít cảm thấy cũng không có gì quan trọng nữa nó định nằm lại xuống nền nhà ngủ tiếp. Ai dè chưa kịp nằm đã bị Bụi kéo lại ôm lên giường.
Cả người Bụi nóng âm ỉ, miệng thều thào:
- Anh nhớ em lắm, nhớ lắm...
Tít nó vùng vẫy:
- Bụi, anh thả tôi ra đi..
Bụi đặt con Tít nằm xuống dưới nệm, tay nó mạnh mẽ đặt lên một bên ngực con Tít, cả người thở gấp:
- Đừng đi, đừng đi, anh yêu em mà, đừng đi, Duyên đừng đi...
Con Tít hốt hoảng, nó biết Bụi say rồi, lại còn kêu tên người mà nó yêu. Trong lòng con Tít có chút đau đau nhưng nó cũng không dám phản kháng mạnh lại sợ bên ngoài nghe được. Nó thều thào:
- Tôi không phải Duyên, anh nhầm rồi Bụi, không phải tôi...
Bụi giờ phút này dưới mắt nó lờ mờ hình bóng một người con gái mà nó yêu thương, lại có khi xuất hiện gương mặt "Vợ" nó...
Trong lòng Bụi rõ ràng là đang nhầm lẫn, nó cũng biết mình nhầm lẫn nhưng không nhịn được dục vọng trong cơ thể mình. Nó hung hăng hôn lên môi con Tít..
Tít bị hôn đến choáng váng, đây là nụ hôn đầu tiên của nó trừ bỏ cái lần kinh khủng kia ra...
Cố gắng đấy Bụi ra, nhưng cơ thể Bụi lúc này giống như làm từ sắt đá, mạnh mẽ cứng rắn đến lạ thường.
Tiếng Bụi nỉ non:
- Cho anh đi, cho anh đi Tít....
Tít ngây ngô, là Bụi xin nó chứ không phải xin người mà Bụi yêu???
Nó có nên không? Có nên không đây?
- Tít... giúp anh...
Tít nó cắn môi, cả người run bần bật. Nó suy nghĩ một chút, lại quyết định đồng ý.
Nó hiểu rõ cái xã hội này,nếu như Bụi trả nó về với má nó thì nó cũng mang tiếng một đời chồng, có giải thích người ta cũng không tin nó trong sạch mà huống hồ gì Bụi đã quá tốt với nó.
Mà thật sự nó cũng có chút thinh thích thằng Bụi.....
Bụi nhìn Tít chăm chăm, thấy con Tít không nói gì, nó hiểu như con nhỏ đồng ý. Hai người lao vào nhau hôn điên dại, Bụi nó thật sự rất có hứng thú với con Tít. Cái mùi thương thoang thoảng từ cơ thể con Tít tỏa ra làm nó như chịu không nổi. Bình thường nằm cạnh cơ thể nó đã có chút phản ứng sinh lý bình thường thì đừng nói chi là ngay lúc này, nó say...
Mà Tít nó cũng xinh gái lắm, thân thể lại trắng thơm hấp dẫn.
Bụi nhanh tay cởi áo con nhỏ ra, sau lại nhanh lẹ cởi luôn quần ngoài, cả thân thể nhỏ nhắn trắng nõn hiện ra trước mắt Bụi.
Tầm mắt Bụi đục ngầu, con ngươi nhớm màu dục vọng. Nó tham lam tiến hành bước cuối cùng, cởi hết toàn bộ trên người con Tít xuống, hai bầu ngực nhỏ xinh hiện ra. Trong phút chốc cổ họng Bụi khô róc, nó phải nuốt nước bọt mấy hồi liền.
Cúi xuống mút mát đỉnh đồi hai bầu ngực, sau đó lại mon men mò mẫm phía dưới...
Con Tít hai tay nắm chặt ga giường, cả người nó căng cứng, đến khi Bụi đưa dương v*t tiến vào trong cơ thể nó... Từng cơn đau đớn ập đến, nó đau như muốn ngất đi, may mà Bụi nhẹ nhàng ôn nhu, ngưng khi nó quá đau...
Lại tiếp thêm một đợt nữa khi mà màn trinh bị phá hỏng, cơn đau nhanh chóng qua đi là một hồi sảng khoái lạ người..
Cảm giác này trước kia nó chưa từng được cảm nhận....
Biết đâu rằng đêm này lại là đêm định mệnh cuộc đời nó, đưa nó từ con gái nheo nhẻo trở thành đàn bà gai góc...
10 năm sau khi nhớ lại, nó vẫn không quên được cái đêm này... Có đôi khi nó tự hỏi nếu đêm hôm ấy nó không trao thân cho Bụi thì cuộc đời nó liệu có khác đi không?
Liệu liệu rằng... những khổ đau mà nó từng cam chịu có vì cái đêm này mà biến mất?
Rồi nó lại mỉm cười, nếu không có cái đêm ấy cũng chẳng có con người nó như hiện tại!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook