Lấy Chồng Điên
-
Chương 19: Đại kết cục
Đêm hôm đó Định đi không về, Tít có gọi cho Cảnh kể với anh ấy mọi chuyện. Cảnh hứa sẽ giúp Định giải sầu..
Ngày qua ngày Định cũng không về, quần áo của anh đều được Khoa về nhà đem đến công ty.
Suốt một tuần liền không tin nhắn không cuộc gọi không hỏi han đến hai đứa nhỏ..Tít lúc đầu là lo lắng sau lại thấy tức giận, nó đành bỏ mặc anh không thèm đem cơm đến công ty cho anh như mọi khi nữa.
Có hôm anh về nhưng là về thăm hai đứa nhỏ, còn về Tít anh chỉ vào phòng nhìn nó một cái rồi lặng lẽ quay ra...Không nói không cười không giống anh như mọi khi..
Tít nó khi ấy hốt hoảng thật sự, tim nó đập liên hồi lại cảm thấy như có con gì đó đang đục khoét vào tim nó. Nó chạy theo anh ra đến thang máy, người trong người ngoài chưa kịp nói câu nào thì cửa thang máy từ từ đóng lại. Nó chỉ còn cách trơ mắt ra nhìn anh từ từ biến mất...Khi ấy nó nhìn thấy người chồng luôn luôn yêu thương luôn luôn cười tươi khi gặp nó trở nên gầy gò gương mặt hốc hác, trong mắt chỉ còn những tia u sầu thê lương...
Cửa thang máy đóng lại, nó đau lòng đến thắt ruột thắt gan. Cả người như mất đi điểm tựa nó ngã khụy xuống nền gạch lạnh lẽo.
Đến bây giờ nó mới biết rằng nếu cuộc sống nó chơi vơi thì sau lưng luôn có anh làm điểm tựa. Nếu cuộc sống nó khốn khổ thì anh sẽ thay nó gánh vác cả tương lai.
Cũng giống như bây giờ khi anh đi mất nó mới thấy điểm tựa của cuộc đời nó đã suy sụp đến mức độ nào.
Từng giọt nước mắt rơi rơi trên má, nó dùng tay đấm phầm phập vào lòng ngực mình. Nó đau quá, nó đau ngay chỗ tim đập này quá...
Là nó sai rồi, anh vì máu mủ của nó mà tha cho con Thảo, nó lại vì con Thảo mà khiến anh tổn thương... Nó biết nó sai rồi xin anh đừng như thế nữa, đừng làm như thế nữa..
Anh nói tim anh cũng biết đau...Nó hiểu rồi, hiểu cái cảm giác đau đến chết đi là như thế nào.
Ngày trước nó chưa bao giờ sợ mất anh vì nó biết rằng anh yêu nó nhưng ngày hôm nay khi nhận được sự lạnh lùng của anh nó mới hiểu là những ngày qua nó được cưng chiều đến mức độ nào.
Bữa sáng khi tỉnh dậy nó phải đánh vật với tật ngủ gật gù của cu Ốc, cái mà trước kia khi nó tỉnh dậy thì thằng bé đã tươm tất đâu vào đấy. Hay là những đêm mất ngủ luôn có anh kế bên làm trò thì bây giờ chỉ còn nó hiu quạnh một gốc.
Bấy lâu nay nó quen sống dựa vào anh, nó bề ngoài thay đổi trở thành mạnh mẽ nhưng bên trong vẫn yếu đuối như thường. Nếu không có anh...nếu không có...
Những giọt nước mắt lại lăn dài,nó ôm đầu không dám nghĩ nữa, không dám nghĩ nữa..
Bà Tám từ trong nhà chạy ra ngoài ôm lấy thân thể vì xúc động mà run rẩy không ngừng của nó. Bà ôm siết lấy đứa con gái đáng thương, tiếng bà nghẹn ngào rưng rưng nước mắt:
- Tít đừng khóc mà con, Tít à..
Tít ôm lấy má nó, tay nó đấm vào ngực:
- Má con sai rồi, tội nghiệp cho anh ấy, anh ấy không có lỗi. Con sai rồi phải không má, phải không má?
Bà Tám vội giữ lấy tay nó, bà ghì đầu nó vào lòng ngực của bà:
- Không phải lỗi của con, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa con rồi Định nó lại quay về, má hứa mà.
Tít ôm lấy bà, tiếng khóc vang vọng hết tầng chung cư...tiếng khóc đau thương như cào xé tan nát trái tim người nào đó.. cũng là tiếng khóc từ tận đáy lòng của người phụ nữ đáng thương!
Định đêm nay lại không về, sau khi anh đứng núp sau thang máy thoát hiểm nhìn Tít khóc đến đau thương thì lòng anh như đã ngui ngoai hết thảy.
Cả tuần qua anh cơ hồ sống như người không hồn, làm việc gì anh cũng nhớ đến Tít. Có khi sáng vừa tỉnh dậy anh liền quen miệng kêu tên cô trong vô thức.. Đến khi nhận ra anh đang ở văn phòng mới chợt thấy bản thân mình đáng thương..
Anh nhớ vợ nhớ con nhiều lắm nhưng bản năng người đàn ông trong anh không cho phép anh chịu thua. Anh như đem cả hạnh phúc của mình ra mà đánh cược một lần..
Anh biết Tít yêu anh nhưng Tít quá hiền lành quá nhân từ mà vợ anh anh không muốn nhìn thấy cô ôm hết ưu phiền vào lòng.
Chuyện con Thảo anh giận, giận lắm nhưng vì Tít anh có thể bỏ qua được tất cả nhưng Tít lại quá dễ siêu lòng. Nếu như lần sau không phải là Thảo mà là một cô gái khác vác bụng đến nói rằng đây là con của anh thì cô cũng tin để rồi lại một mình ôm hai đứa nhỏ bỏ đi?
Không, anh không muốn như vậy. Anh nghĩ kỹ rồi chỉ có cách làm cho Tít nhận ra anh thật sự quan trọng đến mức độ nào thì sau này cô mới vì anh mà suy nghĩ thấu đáo mọi việc..
Mặc dù đau lòng nhưng vì việc lớn vì hạnh phúc sau này anh đành chịu chút khổ cực vậy!
5 giờ sáng ngày hôm sau...
Tít đang mơ màng ngủ gật thì chuông điện thoại reo inh ỏi, nó mệt mỏi quơ quàng lấy điện thoại:
- Alo..
Đầu dây bên kia im lặng.
Tít nghe một hồi vẫn không thấy ai nói gì, nó có chút ngạc nhiên liền ngồi bật dậy nhìn vào màn hình. Hai chữ chồng yêu hiện lên trên đấy, tim nó đập loạn nhịp hồi hộp để điện thoại lên tai.
- Alo anh à..
Bên kia giọng đàn ông trầm ấm:
- Ừ anh đây.
Tít cẩn trọng nhìn nhìn đồng hồ:
- Bây giờ vừa sáng anh gọi em có việc gì mà sớm vậy?
Định im lặng một hồi, lại nặng nề nói ra từng chữ:
- Anh chuẩn bị bay, nửa tiếng nữa bay sang Mỹ. Công ty có đối tác quan trọng cần anh qua bên đấy bàn việc.
Tim nó đập bùm bụp, tay giật giật vì sợ, giọng lại run run:
- À anh...anh đi khi nào.. về?
Bên kia trả lời dứt khoát:
- 3 tháng.
Suy sụp... cả người Tít cơ hồ căng cứng!
Nó biết anh giận nó, nó biết mà nhưng sao anh lại...
Định lại nói tiếp:
- Anh không giận em em đừng lo, anh gọi chỉ muốn em an tâm. Anh đi sẽ về, thôi nhé!
Tiếng tút tút tút dài thật dài....
Tít bần thần ngồi ngây ngốc nhìn châm châm tấm ảnh gia đình treo trên tường. Trên đấy là Định đang cười rất tươi ôm lấy bé Cua, nụ cười ấy quen thuộc đến mức mỗi ngày đều được nhìn thấy. Còn bây giờ...
Nó bật tung người ra khỏi giường. Không, nó không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Anh nói anh đi 3 tháng nhưng cũng có thể là đi cả đời. Cuộc đời nó sống được đến ngày hôm nay cũng vì anh nếu mất đi anh nó thà chết chứ không cần sống nữa.
Người ta nói xa mặt cách lòng, nó không muốn sau 3 tháng giữa anh và nó lại có thêm một khoảng cách về thời gian.
Quan trọng nhất vẫn là nó không chịu được, không chịu được cái cảm giác xa anh, cái cảm giác ấy bây giờ chỉ cần nghĩ đến thôi nó cũng cảm thấy rợn người..
Thay nhanh cái váy mỏng, nó cầm chìa khóa xe phi nhanh xuống tầng hầm. Xe nó lái chưa chắc tay lắm nhưng không sao, từ đây đến sân bay chỉ 10 phút, sẽ ổn thôi mà.
Chiếc Lexus màu đen vừa chạy ra khỏi tầng hầm, đằng sau hai chiếc BMW của Khoa đàn em Định cũng kè kè theo sau...
Bánh tay xoay vô lăng run run, nó sợ nó lại không đến kịp, nó sợ lại bỏ lỡ mất anh... Chân ga đạp mạnh thêm chút nữa, chiếc Lexus bạc tỷ lao đi trong màn đêm se se lạnh..
Kít, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên tiếng rít nghe ghê người. Tít phóng thật nhanh xuống xe nó chạy như bay vào trong, vừa chạy vừa mỏi mắt nhìn..
Anh nói 30 phút, bây giờ mới tròn 25 phút còn 5 phút nữa...5 phút nữa...
Đứng giữa sân bay đang ngó nghiêng vào trong điểm soát hộ chiếu mong sao tìm được bóng hình anh..
Tìm mãi nhìn mãi mà vẫn không thấy được, sân bay hôm nay sao lại đông đến lạ thường...
Tiếng nói quen thuộc vang lên:
- Chuyến bay từ TPHCM đi Los Angeles đã khởi hành lúc 5g20phút sáng....
Tít trơ mắt, cả người run lên bần bật. Sao vậy?
Tại sao anh lại nói dối nó, anh giận nó đến mức độ không muốn nhìn mặt nó nữa sao?
Anh đi rồi...anh đi rồi...!!!
Giọt nước mắt trong suốt rơi trên má, những người đi qua đều cho nó một ánh mắt thương xót. Nó không quan tâm người ta đang nghĩ gì, mắt lại nhìn châm châm lên chiếc bảng đen thông báo lịch bay....
Mãi hồi lâu nó quau lưng lê từng bước chân mệt mỏi đi về phía ngoài.
Tim nó đau quá, đau như ai cào ai xé, đau giống như kiểu nó biết mình vừa mất đi một cái gì đó rất rất rất là quan trọng.
Nó chưa từng nghĩ cũng không dám nghĩ rồi cuộc sống không có anh là như thế nào? Một mình nó ăn một mình nó khóc, rồi ai sẽ làm trò vui cho nó, rồi ai sẽ ôm nó vào lòng mỗi tối mà nỉ non?!
Bước chân như không vững, nó đau đến không còn bước được nữa, liền đi tìm một góc mà ngồi xuống. Hai tay ôm lấy cả thân mình lạnh lẽo, đầu cúi sâu xuống đất ngăn cho người ngoài nhìn thấy nó đang khóc thật nhiều.
Nó mệt mỏi quá, nó biết nó sai rồi, nó biết nó không tin anh là nó sai, nó càng biết nó vội buông câu chia ly là nó sai.. Nó nhớ rõ anh đã từng nói:
- Có giận có đau lòng thì nói anh sửa chứ đừng buông câu chia tay, anh sẽ đau đến chết mất!
Nó luôn luôn nhớ nhưng mà tại sao tại sao hôm ấy lại điên người buông ra lời khiến anh đau lòng?
Tay chân không giữ được lý trí nó vỗ bốp bốp vào đầu.. Nó điên rồi, bây giờ nó điên rồi.. Là tại nó là tại cái đầu ngu ngốc này mà ra.
Anh đi rồi, anh đi rồi, còn ai mà yêu thương, còn ai mà nũng nịu, còn ai mà giận hờn?!!
Tiếng khóc nghẹn ngào, nó nỉ non:
- Em sai rồi, anh đừng đi, đừng đi mà...
- Em yêu anh, anh đừng đi..
Phía xa xa một người đàn ông sơ mi đen, quần âu đen thẳng tắp đang bước đến. Trên môi anh là nụ cười pha chút đau lòng, bước chân càng nhanh càng nhanh thì nhìn thấy người con gái nhỏ vì đau khổ mà tự đánh vào người mình...
Phía sau rất rất nhiều người đi theo anh, có cả hai đứa nhỏ tinh nghịch nhà ai!!!
- Em yêu anh, thật không?
Tít gật gật đầu, nó vẫn đang khóc đến tê lòng tê phổi, lại nghe có tiếng nói quen thuộc hỏi han, nó cứ thế mà gật gật. Mãi một lúc sau khi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nó vội ngẩn đầu, chống hai tay đứng bật dậy.
Trước mắt nó, người đàn ông nó gọi là chồng đang hiên ngang cười thật tươi đứng uy nghiêm, hai tay anh dang rộng như chờ nó sà vào...
Nước mắt còn vương vãi trên mặt, nó vội dùng tay lau quẹt quẹt vài cái lại chạy thật nhanh đến chỗ anh, đến nơi ấm áp nó nhớ mong đã lâu...
Nó ôm chầm lấy anh, ôm chặt, thật chặt... Mùi thương thoang thoảng hương trà xanh, độ ấm của cơ thể và tiếng cười trầm ấm quen thuộc...
Tim đập nhanh hơn bao giờ hết, nó vui, vui đến quên luôn cả thế giới xung quanh đang tồn tại.
Giọng nỉ non, nò hỏi nhỏ:
- Sao người ta nói anh đã đi?
Anh ôm lấy nó, vuốt mái tóc đen dài:
- Vì thấy em khóc nên anh trở lại.
Tít lại siết chặt lấy anh, nó khịt mũi, giọng nài nỉ:
- Em biết em sai rồi, anh đừng như thế nữa, đừng dọa em đi nữa...
Định cố nhịn cười, anh trầm giọng:
- Em sai gì, em có thể vì người khác mà bỏ rơi anh, không tin tưởng anh, đòi chia tay anh. Em thì có sai gì?
Tít lắc đầu lia lịa, nó buông anh ra, giọng như sắp khóc:
- Đừng, em sai rồi, là em sai mà. Em sai khi nói không tin anh, em sai mà...huhu...huhu..em...
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn vì sợ mà ửng đỏ của nó, lòng anh đau xót vô cùng. Anh không muốn nhìn nó khóc, một chút cũng không muốn..
Vội ôm lấy nó vào lòng, anh xoa đầu, vuốt lưng cho nó đừng khóc nữa:
- Nín đi, đừng khóc nữa, anh đùa thôi, ngoan ngoan...
Tít gật gật, nó vẫn chưa nín hẳn. Bỗng dưng phía sau vang lên tiếng trẻ con quen thuộc:
- Mẹ đừng khóc nhè nữa, bé Cua cũng cười nè.
Tít giật mình, nó vội buông anh ra, nhìn về phía trước... Ôi mẹ ơi, một biển người!
Cái gì đây, bé Cua cu Ốc, má, Di, Cảnh, Khoa, anh chị chồng.... Đâu...đâu ra nhiều vậy?
Mọi người nhìn nó cười, nó lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ không thôi. Lại suy nghĩ một chút, nó quay sang nhìn người đàn ông đầu xỏ.
Định thấy Tít nhìn mình, anh cười ha ha, hai tay đút vào túi quần:
- Anh không biết là họ tự đến.
Tít trợn mắt, chỉ vào hai đứa nhỏ:
- Hai đứa kia tự đến?
Anh gãi đầu, cười tươi rạng rỡ:
- À hai đứa đó anh bắt xe cho nó đến.
Cu Ốc cũng bênh ba:
- Là ba bắt xe con ẳm em Cua tự đến không liên quan đến ba.
Tít có chút giận giận, gì mà tự đến, hai đứa này, quên mất ai nuôi nó rồi à?
Tít lại nhìn anh, nó hỏi:
- Anh cố tình lừa em đúng không?
Định nắm lấy tay nó, anh xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của nó:
- Không, anh định đi thiệt nhưng nhìn lại là anh sai lịch bay, phải ngày này tháng sau.
Tít biết mình bị lừa, nó quay lưng định bỏ đi.
Ngay lúc vừa quay lưng lại bị bàn tay rắn chắc của ai đó kéo lại.
Đến khi quay lại, nó nhìn thấy anh đang quỳ dưới nền gạch, một tay nắm tay nó, tay còn lại cầm một hộp đỏ nhung bên trong là chiếc nhẫn sáng lấp lánh..
Nó đơ người trong vài giây, mắt nhìn anh, tay cứng nhắc như người bất động.
Định nhìn nó yêu thương, giọng anh trầm ấm mà đầy sủng nịch:
- Vợ ngày cưới nhau anh chưa từng cầu hôn em, anh biết em thiệt thòi nhưng từng ấy năm anh vẫn chưa tìm được cơ hội nào thích hợp. Anh đã rất giận em vì chuyện con Thảo nhưng anh biết em cũng vì bắt buộc nên mới làm thế nhưng lòng anh lại đau xót khi nhìn thấy em quá mức hiền lành. Anh biết em yêu anh nhưng em vì những người những lời ngoài kia mà có khi quên mất hạnh phúc của mình mới là quan trọng. Xã hội này đáng sợ lắm, anh cũng là người đàn ông khiến xã hội này sợ hãi, anh không muốn em cứ mãi mềm yếu. Nên ngày hôm nay...em hiểu cho anh không?
Tít không biết nói gì...nó hiểu.. nó hiểu mà...
Định lại nói thêm:
- Nhưng qua ngày hôm nay anh lại nghĩ khác rồi, anh không cần em phải phân rõ đúng sai nữa, em cứ yếu đuối cứ hiền lành đi. Để anh thay em phân rõ đúng sai, để anh thay em mạnh mẽ tàn ác. Chỉ cần em luôm vui vẻ thì ngoài kia anh gánh hết cũng không phiền hà gì...
Anh cầm tay nó lên, nhấc chiếc nhẫn từ trong hộp nhung đỏ. Anh hỏi:
- Tít, em hứa sẽ cùng với anh cùng khóc cùng cười đến hết quãng đời còn lại chứ?
Tít bây giờ xúc động đến mức môi run run không nói nên lời, anh yêu nó nhiều nó biết nhưng đến nỗi cầu hôn nó trước mắt hàng trăm người như vậy...
Gật đầu, đương nhiên là gật đầu rồi..
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, nó gật đầu, gật đầu thật mạnh!
Định đứng dậy, cầm bàn tay bé nhỏ run run của nó, anh chọn ngón giữa mà đeo chiếc nhẫn vào.
- Anh không có khái niệm phải đeo nhẫn ngón áp út, anh chỉ biết ngón giữa được bốn ngón tay còn lại bao bọc, anh muốn em cũng như thế. Em sẽ được anh bao bọc chở che đến suốt đời, em chỉ cần làm một ngón tay giữa đeo chiếc nhẫn sáng lấp lánh mà sống an yên...ngoài kia có khó khăn vất vả anh thay em gánh vác!
Nói rồi anh ôm lấy nó,nhấc bỗng nó lên, hôn lên môi nó một nụ hôn sâu đậm, một nụ hôn của nhiều ngày xa cách, một nụ hôn của những sự hiểu lầm được giải thông...cũng là nụ hôn ấn định tình yêu bền vững của hai người bọn họ...
Tít ôm lấy anh, nó nỉ non thầm thì:
- Em yêu anh, vì anh em có thể làm tất cả. Em tin anh, tin anh đến cả bản thân anh không tin được anh nữa em vẫn tin anh. Với em một lần làm anh tổn thương là quá đủ, em hứa với lòng sẽ không có lần sau. Chồng yêu, em yêu anh, yêu rất nhiều!
Định cười hạnh phúc nhìn nó, hai người cứ thế nhìn nhau như quên mất đất trời xung quanh, nhìn thấu tận tâm can nhau đang nghĩ gì...
Xung quanh mọi người reo hò vui vẻ, còn có cả những chiếc điện thoại của người qua đường đang bật chế độ quay phim lại những hình ảnh vừa qua. Mai sau trên Facebook lại có những hình ảnh về màn cầu hôn như đi ra trong phim ảnh.
Nếu trên đời này hỏi ai hiểu Tít chắc chỉ có Định, lại hỏi ai hiểu Định nhất chắc chỉ duy nhất có vợ anh, cô Tít hiền lành!
Ngày qua ngày Định cũng không về, quần áo của anh đều được Khoa về nhà đem đến công ty.
Suốt một tuần liền không tin nhắn không cuộc gọi không hỏi han đến hai đứa nhỏ..Tít lúc đầu là lo lắng sau lại thấy tức giận, nó đành bỏ mặc anh không thèm đem cơm đến công ty cho anh như mọi khi nữa.
Có hôm anh về nhưng là về thăm hai đứa nhỏ, còn về Tít anh chỉ vào phòng nhìn nó một cái rồi lặng lẽ quay ra...Không nói không cười không giống anh như mọi khi..
Tít nó khi ấy hốt hoảng thật sự, tim nó đập liên hồi lại cảm thấy như có con gì đó đang đục khoét vào tim nó. Nó chạy theo anh ra đến thang máy, người trong người ngoài chưa kịp nói câu nào thì cửa thang máy từ từ đóng lại. Nó chỉ còn cách trơ mắt ra nhìn anh từ từ biến mất...Khi ấy nó nhìn thấy người chồng luôn luôn yêu thương luôn luôn cười tươi khi gặp nó trở nên gầy gò gương mặt hốc hác, trong mắt chỉ còn những tia u sầu thê lương...
Cửa thang máy đóng lại, nó đau lòng đến thắt ruột thắt gan. Cả người như mất đi điểm tựa nó ngã khụy xuống nền gạch lạnh lẽo.
Đến bây giờ nó mới biết rằng nếu cuộc sống nó chơi vơi thì sau lưng luôn có anh làm điểm tựa. Nếu cuộc sống nó khốn khổ thì anh sẽ thay nó gánh vác cả tương lai.
Cũng giống như bây giờ khi anh đi mất nó mới thấy điểm tựa của cuộc đời nó đã suy sụp đến mức độ nào.
Từng giọt nước mắt rơi rơi trên má, nó dùng tay đấm phầm phập vào lòng ngực mình. Nó đau quá, nó đau ngay chỗ tim đập này quá...
Là nó sai rồi, anh vì máu mủ của nó mà tha cho con Thảo, nó lại vì con Thảo mà khiến anh tổn thương... Nó biết nó sai rồi xin anh đừng như thế nữa, đừng làm như thế nữa..
Anh nói tim anh cũng biết đau...Nó hiểu rồi, hiểu cái cảm giác đau đến chết đi là như thế nào.
Ngày trước nó chưa bao giờ sợ mất anh vì nó biết rằng anh yêu nó nhưng ngày hôm nay khi nhận được sự lạnh lùng của anh nó mới hiểu là những ngày qua nó được cưng chiều đến mức độ nào.
Bữa sáng khi tỉnh dậy nó phải đánh vật với tật ngủ gật gù của cu Ốc, cái mà trước kia khi nó tỉnh dậy thì thằng bé đã tươm tất đâu vào đấy. Hay là những đêm mất ngủ luôn có anh kế bên làm trò thì bây giờ chỉ còn nó hiu quạnh một gốc.
Bấy lâu nay nó quen sống dựa vào anh, nó bề ngoài thay đổi trở thành mạnh mẽ nhưng bên trong vẫn yếu đuối như thường. Nếu không có anh...nếu không có...
Những giọt nước mắt lại lăn dài,nó ôm đầu không dám nghĩ nữa, không dám nghĩ nữa..
Bà Tám từ trong nhà chạy ra ngoài ôm lấy thân thể vì xúc động mà run rẩy không ngừng của nó. Bà ôm siết lấy đứa con gái đáng thương, tiếng bà nghẹn ngào rưng rưng nước mắt:
- Tít đừng khóc mà con, Tít à..
Tít ôm lấy má nó, tay nó đấm vào ngực:
- Má con sai rồi, tội nghiệp cho anh ấy, anh ấy không có lỗi. Con sai rồi phải không má, phải không má?
Bà Tám vội giữ lấy tay nó, bà ghì đầu nó vào lòng ngực của bà:
- Không phải lỗi của con, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa con rồi Định nó lại quay về, má hứa mà.
Tít ôm lấy bà, tiếng khóc vang vọng hết tầng chung cư...tiếng khóc đau thương như cào xé tan nát trái tim người nào đó.. cũng là tiếng khóc từ tận đáy lòng của người phụ nữ đáng thương!
Định đêm nay lại không về, sau khi anh đứng núp sau thang máy thoát hiểm nhìn Tít khóc đến đau thương thì lòng anh như đã ngui ngoai hết thảy.
Cả tuần qua anh cơ hồ sống như người không hồn, làm việc gì anh cũng nhớ đến Tít. Có khi sáng vừa tỉnh dậy anh liền quen miệng kêu tên cô trong vô thức.. Đến khi nhận ra anh đang ở văn phòng mới chợt thấy bản thân mình đáng thương..
Anh nhớ vợ nhớ con nhiều lắm nhưng bản năng người đàn ông trong anh không cho phép anh chịu thua. Anh như đem cả hạnh phúc của mình ra mà đánh cược một lần..
Anh biết Tít yêu anh nhưng Tít quá hiền lành quá nhân từ mà vợ anh anh không muốn nhìn thấy cô ôm hết ưu phiền vào lòng.
Chuyện con Thảo anh giận, giận lắm nhưng vì Tít anh có thể bỏ qua được tất cả nhưng Tít lại quá dễ siêu lòng. Nếu như lần sau không phải là Thảo mà là một cô gái khác vác bụng đến nói rằng đây là con của anh thì cô cũng tin để rồi lại một mình ôm hai đứa nhỏ bỏ đi?
Không, anh không muốn như vậy. Anh nghĩ kỹ rồi chỉ có cách làm cho Tít nhận ra anh thật sự quan trọng đến mức độ nào thì sau này cô mới vì anh mà suy nghĩ thấu đáo mọi việc..
Mặc dù đau lòng nhưng vì việc lớn vì hạnh phúc sau này anh đành chịu chút khổ cực vậy!
5 giờ sáng ngày hôm sau...
Tít đang mơ màng ngủ gật thì chuông điện thoại reo inh ỏi, nó mệt mỏi quơ quàng lấy điện thoại:
- Alo..
Đầu dây bên kia im lặng.
Tít nghe một hồi vẫn không thấy ai nói gì, nó có chút ngạc nhiên liền ngồi bật dậy nhìn vào màn hình. Hai chữ chồng yêu hiện lên trên đấy, tim nó đập loạn nhịp hồi hộp để điện thoại lên tai.
- Alo anh à..
Bên kia giọng đàn ông trầm ấm:
- Ừ anh đây.
Tít cẩn trọng nhìn nhìn đồng hồ:
- Bây giờ vừa sáng anh gọi em có việc gì mà sớm vậy?
Định im lặng một hồi, lại nặng nề nói ra từng chữ:
- Anh chuẩn bị bay, nửa tiếng nữa bay sang Mỹ. Công ty có đối tác quan trọng cần anh qua bên đấy bàn việc.
Tim nó đập bùm bụp, tay giật giật vì sợ, giọng lại run run:
- À anh...anh đi khi nào.. về?
Bên kia trả lời dứt khoát:
- 3 tháng.
Suy sụp... cả người Tít cơ hồ căng cứng!
Nó biết anh giận nó, nó biết mà nhưng sao anh lại...
Định lại nói tiếp:
- Anh không giận em em đừng lo, anh gọi chỉ muốn em an tâm. Anh đi sẽ về, thôi nhé!
Tiếng tút tút tút dài thật dài....
Tít bần thần ngồi ngây ngốc nhìn châm châm tấm ảnh gia đình treo trên tường. Trên đấy là Định đang cười rất tươi ôm lấy bé Cua, nụ cười ấy quen thuộc đến mức mỗi ngày đều được nhìn thấy. Còn bây giờ...
Nó bật tung người ra khỏi giường. Không, nó không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Anh nói anh đi 3 tháng nhưng cũng có thể là đi cả đời. Cuộc đời nó sống được đến ngày hôm nay cũng vì anh nếu mất đi anh nó thà chết chứ không cần sống nữa.
Người ta nói xa mặt cách lòng, nó không muốn sau 3 tháng giữa anh và nó lại có thêm một khoảng cách về thời gian.
Quan trọng nhất vẫn là nó không chịu được, không chịu được cái cảm giác xa anh, cái cảm giác ấy bây giờ chỉ cần nghĩ đến thôi nó cũng cảm thấy rợn người..
Thay nhanh cái váy mỏng, nó cầm chìa khóa xe phi nhanh xuống tầng hầm. Xe nó lái chưa chắc tay lắm nhưng không sao, từ đây đến sân bay chỉ 10 phút, sẽ ổn thôi mà.
Chiếc Lexus màu đen vừa chạy ra khỏi tầng hầm, đằng sau hai chiếc BMW của Khoa đàn em Định cũng kè kè theo sau...
Bánh tay xoay vô lăng run run, nó sợ nó lại không đến kịp, nó sợ lại bỏ lỡ mất anh... Chân ga đạp mạnh thêm chút nữa, chiếc Lexus bạc tỷ lao đi trong màn đêm se se lạnh..
Kít, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên tiếng rít nghe ghê người. Tít phóng thật nhanh xuống xe nó chạy như bay vào trong, vừa chạy vừa mỏi mắt nhìn..
Anh nói 30 phút, bây giờ mới tròn 25 phút còn 5 phút nữa...5 phút nữa...
Đứng giữa sân bay đang ngó nghiêng vào trong điểm soát hộ chiếu mong sao tìm được bóng hình anh..
Tìm mãi nhìn mãi mà vẫn không thấy được, sân bay hôm nay sao lại đông đến lạ thường...
Tiếng nói quen thuộc vang lên:
- Chuyến bay từ TPHCM đi Los Angeles đã khởi hành lúc 5g20phút sáng....
Tít trơ mắt, cả người run lên bần bật. Sao vậy?
Tại sao anh lại nói dối nó, anh giận nó đến mức độ không muốn nhìn mặt nó nữa sao?
Anh đi rồi...anh đi rồi...!!!
Giọt nước mắt trong suốt rơi trên má, những người đi qua đều cho nó một ánh mắt thương xót. Nó không quan tâm người ta đang nghĩ gì, mắt lại nhìn châm châm lên chiếc bảng đen thông báo lịch bay....
Mãi hồi lâu nó quau lưng lê từng bước chân mệt mỏi đi về phía ngoài.
Tim nó đau quá, đau như ai cào ai xé, đau giống như kiểu nó biết mình vừa mất đi một cái gì đó rất rất rất là quan trọng.
Nó chưa từng nghĩ cũng không dám nghĩ rồi cuộc sống không có anh là như thế nào? Một mình nó ăn một mình nó khóc, rồi ai sẽ làm trò vui cho nó, rồi ai sẽ ôm nó vào lòng mỗi tối mà nỉ non?!
Bước chân như không vững, nó đau đến không còn bước được nữa, liền đi tìm một góc mà ngồi xuống. Hai tay ôm lấy cả thân mình lạnh lẽo, đầu cúi sâu xuống đất ngăn cho người ngoài nhìn thấy nó đang khóc thật nhiều.
Nó mệt mỏi quá, nó biết nó sai rồi, nó biết nó không tin anh là nó sai, nó càng biết nó vội buông câu chia ly là nó sai.. Nó nhớ rõ anh đã từng nói:
- Có giận có đau lòng thì nói anh sửa chứ đừng buông câu chia tay, anh sẽ đau đến chết mất!
Nó luôn luôn nhớ nhưng mà tại sao tại sao hôm ấy lại điên người buông ra lời khiến anh đau lòng?
Tay chân không giữ được lý trí nó vỗ bốp bốp vào đầu.. Nó điên rồi, bây giờ nó điên rồi.. Là tại nó là tại cái đầu ngu ngốc này mà ra.
Anh đi rồi, anh đi rồi, còn ai mà yêu thương, còn ai mà nũng nịu, còn ai mà giận hờn?!!
Tiếng khóc nghẹn ngào, nó nỉ non:
- Em sai rồi, anh đừng đi, đừng đi mà...
- Em yêu anh, anh đừng đi..
Phía xa xa một người đàn ông sơ mi đen, quần âu đen thẳng tắp đang bước đến. Trên môi anh là nụ cười pha chút đau lòng, bước chân càng nhanh càng nhanh thì nhìn thấy người con gái nhỏ vì đau khổ mà tự đánh vào người mình...
Phía sau rất rất nhiều người đi theo anh, có cả hai đứa nhỏ tinh nghịch nhà ai!!!
- Em yêu anh, thật không?
Tít gật gật đầu, nó vẫn đang khóc đến tê lòng tê phổi, lại nghe có tiếng nói quen thuộc hỏi han, nó cứ thế mà gật gật. Mãi một lúc sau khi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nó vội ngẩn đầu, chống hai tay đứng bật dậy.
Trước mắt nó, người đàn ông nó gọi là chồng đang hiên ngang cười thật tươi đứng uy nghiêm, hai tay anh dang rộng như chờ nó sà vào...
Nước mắt còn vương vãi trên mặt, nó vội dùng tay lau quẹt quẹt vài cái lại chạy thật nhanh đến chỗ anh, đến nơi ấm áp nó nhớ mong đã lâu...
Nó ôm chầm lấy anh, ôm chặt, thật chặt... Mùi thương thoang thoảng hương trà xanh, độ ấm của cơ thể và tiếng cười trầm ấm quen thuộc...
Tim đập nhanh hơn bao giờ hết, nó vui, vui đến quên luôn cả thế giới xung quanh đang tồn tại.
Giọng nỉ non, nò hỏi nhỏ:
- Sao người ta nói anh đã đi?
Anh ôm lấy nó, vuốt mái tóc đen dài:
- Vì thấy em khóc nên anh trở lại.
Tít lại siết chặt lấy anh, nó khịt mũi, giọng nài nỉ:
- Em biết em sai rồi, anh đừng như thế nữa, đừng dọa em đi nữa...
Định cố nhịn cười, anh trầm giọng:
- Em sai gì, em có thể vì người khác mà bỏ rơi anh, không tin tưởng anh, đòi chia tay anh. Em thì có sai gì?
Tít lắc đầu lia lịa, nó buông anh ra, giọng như sắp khóc:
- Đừng, em sai rồi, là em sai mà. Em sai khi nói không tin anh, em sai mà...huhu...huhu..em...
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn vì sợ mà ửng đỏ của nó, lòng anh đau xót vô cùng. Anh không muốn nhìn nó khóc, một chút cũng không muốn..
Vội ôm lấy nó vào lòng, anh xoa đầu, vuốt lưng cho nó đừng khóc nữa:
- Nín đi, đừng khóc nữa, anh đùa thôi, ngoan ngoan...
Tít gật gật, nó vẫn chưa nín hẳn. Bỗng dưng phía sau vang lên tiếng trẻ con quen thuộc:
- Mẹ đừng khóc nhè nữa, bé Cua cũng cười nè.
Tít giật mình, nó vội buông anh ra, nhìn về phía trước... Ôi mẹ ơi, một biển người!
Cái gì đây, bé Cua cu Ốc, má, Di, Cảnh, Khoa, anh chị chồng.... Đâu...đâu ra nhiều vậy?
Mọi người nhìn nó cười, nó lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ không thôi. Lại suy nghĩ một chút, nó quay sang nhìn người đàn ông đầu xỏ.
Định thấy Tít nhìn mình, anh cười ha ha, hai tay đút vào túi quần:
- Anh không biết là họ tự đến.
Tít trợn mắt, chỉ vào hai đứa nhỏ:
- Hai đứa kia tự đến?
Anh gãi đầu, cười tươi rạng rỡ:
- À hai đứa đó anh bắt xe cho nó đến.
Cu Ốc cũng bênh ba:
- Là ba bắt xe con ẳm em Cua tự đến không liên quan đến ba.
Tít có chút giận giận, gì mà tự đến, hai đứa này, quên mất ai nuôi nó rồi à?
Tít lại nhìn anh, nó hỏi:
- Anh cố tình lừa em đúng không?
Định nắm lấy tay nó, anh xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của nó:
- Không, anh định đi thiệt nhưng nhìn lại là anh sai lịch bay, phải ngày này tháng sau.
Tít biết mình bị lừa, nó quay lưng định bỏ đi.
Ngay lúc vừa quay lưng lại bị bàn tay rắn chắc của ai đó kéo lại.
Đến khi quay lại, nó nhìn thấy anh đang quỳ dưới nền gạch, một tay nắm tay nó, tay còn lại cầm một hộp đỏ nhung bên trong là chiếc nhẫn sáng lấp lánh..
Nó đơ người trong vài giây, mắt nhìn anh, tay cứng nhắc như người bất động.
Định nhìn nó yêu thương, giọng anh trầm ấm mà đầy sủng nịch:
- Vợ ngày cưới nhau anh chưa từng cầu hôn em, anh biết em thiệt thòi nhưng từng ấy năm anh vẫn chưa tìm được cơ hội nào thích hợp. Anh đã rất giận em vì chuyện con Thảo nhưng anh biết em cũng vì bắt buộc nên mới làm thế nhưng lòng anh lại đau xót khi nhìn thấy em quá mức hiền lành. Anh biết em yêu anh nhưng em vì những người những lời ngoài kia mà có khi quên mất hạnh phúc của mình mới là quan trọng. Xã hội này đáng sợ lắm, anh cũng là người đàn ông khiến xã hội này sợ hãi, anh không muốn em cứ mãi mềm yếu. Nên ngày hôm nay...em hiểu cho anh không?
Tít không biết nói gì...nó hiểu.. nó hiểu mà...
Định lại nói thêm:
- Nhưng qua ngày hôm nay anh lại nghĩ khác rồi, anh không cần em phải phân rõ đúng sai nữa, em cứ yếu đuối cứ hiền lành đi. Để anh thay em phân rõ đúng sai, để anh thay em mạnh mẽ tàn ác. Chỉ cần em luôm vui vẻ thì ngoài kia anh gánh hết cũng không phiền hà gì...
Anh cầm tay nó lên, nhấc chiếc nhẫn từ trong hộp nhung đỏ. Anh hỏi:
- Tít, em hứa sẽ cùng với anh cùng khóc cùng cười đến hết quãng đời còn lại chứ?
Tít bây giờ xúc động đến mức môi run run không nói nên lời, anh yêu nó nhiều nó biết nhưng đến nỗi cầu hôn nó trước mắt hàng trăm người như vậy...
Gật đầu, đương nhiên là gật đầu rồi..
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, nó gật đầu, gật đầu thật mạnh!
Định đứng dậy, cầm bàn tay bé nhỏ run run của nó, anh chọn ngón giữa mà đeo chiếc nhẫn vào.
- Anh không có khái niệm phải đeo nhẫn ngón áp út, anh chỉ biết ngón giữa được bốn ngón tay còn lại bao bọc, anh muốn em cũng như thế. Em sẽ được anh bao bọc chở che đến suốt đời, em chỉ cần làm một ngón tay giữa đeo chiếc nhẫn sáng lấp lánh mà sống an yên...ngoài kia có khó khăn vất vả anh thay em gánh vác!
Nói rồi anh ôm lấy nó,nhấc bỗng nó lên, hôn lên môi nó một nụ hôn sâu đậm, một nụ hôn của nhiều ngày xa cách, một nụ hôn của những sự hiểu lầm được giải thông...cũng là nụ hôn ấn định tình yêu bền vững của hai người bọn họ...
Tít ôm lấy anh, nó nỉ non thầm thì:
- Em yêu anh, vì anh em có thể làm tất cả. Em tin anh, tin anh đến cả bản thân anh không tin được anh nữa em vẫn tin anh. Với em một lần làm anh tổn thương là quá đủ, em hứa với lòng sẽ không có lần sau. Chồng yêu, em yêu anh, yêu rất nhiều!
Định cười hạnh phúc nhìn nó, hai người cứ thế nhìn nhau như quên mất đất trời xung quanh, nhìn thấu tận tâm can nhau đang nghĩ gì...
Xung quanh mọi người reo hò vui vẻ, còn có cả những chiếc điện thoại của người qua đường đang bật chế độ quay phim lại những hình ảnh vừa qua. Mai sau trên Facebook lại có những hình ảnh về màn cầu hôn như đi ra trong phim ảnh.
Nếu trên đời này hỏi ai hiểu Tít chắc chỉ có Định, lại hỏi ai hiểu Định nhất chắc chỉ duy nhất có vợ anh, cô Tít hiền lành!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook