Lấy Chồng Bạc Tỷ
-
Chương 75: Đi dạo phố cùng nhau lại gặp đồng nghiệp
Tổng giám đốc Trần của bọn họ là vua trong giới kinh doanh, nhưng lại lúng túng trong việc dỗ dành phụ nữ.
Đầu tiên là không lái xe, không dắt theo trợ lý đi cùng, hai người vừa tản bộ vừa tâm sự để tăng cảm tình.
Trần Việt làm theo cách trên, đuổi hết lái xe và trợ lý đi rồi kéo Giang Nhung đi bộ loanh quanh, song không biết nên tâm sự chuyện gì.
"Em thích không?" Trần Việt hỏi. Giọng anh nghe có gì đó thật cẩn thận và e dè, nếu Giang Nhung nói không thích thì anh bó tay không biết làm thế nào để cô vui.
Giang Nhung gật đầu, "Anh cũng bảo là nơi mà phụ nữ thích đến mà. Em là phụ nữ nên đương nhiên sẽ thích rồi." Cô nói xong còn mỉm cười hài lòng với anh.
"Ừ." Trần Việt lại thở dài, anh nhận ra nụ cười của Giang Nhung có hơi gượng gạo. Sau đó anh không nói gì, chỉ biết nắm tay Giang Nhung và bước chầm chậm cạnh cô.
"Đi dạo phố cùng em chán lắm hả?" Trần Việt không chủ động nói chuyện nên Giang Nhung đành gợi chuyện để nói.
"Không đâu." Anh trả lời rất đơn giản, nếu chán thì anh đã không hẹn cô ra dạo phố.
Nhưng chính vì câu trả lời quá gãy gọn ấy mà hai người không thể nói thêm gì. Giang Nhung thầm cảm thán, đúng là tổng giám đốc lạnh lùng.
Cô đau đầu nghĩ đề tài để nói, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không thấy chuyện gì, hai người đành im lặng đi bên nhau.
Họ đi một lát thì đến khu phố ẩm thực nổi tiếng Giang Bắc, Giang Nhung kéo tay Trần Việt, "Chúng ta vào phố ăn vặt này đi!"
Trần Việt gật đầu.
Vì là cuối tuần nên lượng người rất đông đúc, cả con phố dài chật kín người, hàng quán ven đường cũng vậy, muốn mua gì thì phải xếp hàng chờ đến lượt.
Giang Nhung ngửi thấy mùi thơm là thấy thèm ăn, cô rất nhớ mùi vị của món mực nướng, bèn kéo Trần Việt vào đội ngũ xếp hàng, còn giới thiệu với anh, "Mực nướng của tiệm này cực ngon luôn, đảm bảo anh ăn vào rồi sẽ muốn ăn nữa."
Trần Việt có bệnh sạch sẽ, đồ ăn không phải người của mình làm còn không ăn chứ nói gì mấy món ăn ven đường này.
Những món này với Giang Nhung là món ngon, còn với anh thì là thuốc độc.
Ở đây người đến kẻ đi đông đúc, các quầy hàng bày bán ven đường đầy bụi bặm vi khuẩn, sao anh có thể thích được. Nhưng thấy Giang Nhung vui vẻ hào hứng đến vậy, anh không đành lòng làm cô thất vọng. Nếu cô muốn ăn thì bằng bất cứ giá nào, anh cũng phải thử một lần.
Giang Nhung xếp hàng một lúc mới mua được bốn xiên mực nướng, cô đưa một xiên cho Trần Việt, "Ăn đi, em mời."
Trần Việt nhận xiên mực song cứ cầm mãi trong tay chần chừ chưa ăn. Giang Nhung cầm xiên lên cắn một miếng, còn gật đầu thật mạnh mà khen, "Ngon quá ngon quá."
Trần Việt cũng cố gắng cắn thử một miếng, ăn cũng không đến nỗi nào, song anh không qua nổi cửa ải bệnh tật của mình, anh ăn miếng mực mà chẳng khác ăn một miếng vi khuẩn. Tuy không thích nhưng Trần Việt không biểu hiện ra ngoài.
Giang Nhung nhìn tướng ăn của anh mà không khỏi cảm thán, anh chàng này đúng là lịch sự ăn vào máu rồi, ăn đồ ăn vặt ven đường thôi mà cứ như ngồi trong nhà hàng 5 sao ăn tổ yến vậy. Ngược lại với anh, cô như một đứa trẻ tham ăn bị bỏ đói lâu ngày vậy.
Giang Nhung đang mải suy nghĩ thì đột nhiên Trần Việt đưa tay xoa nhẹ môi cô, "Miệng em toàn mỡ này."
"Anh sẽ không vì thế mà ghét em đấy chứ?" Giang Nhung đã không thấy xấu hổ vì tướng ăn của mình thì thôi còn mặt dày hỏi Trần Việt.
"Không đâu." Trần Việt chỉ trả lời bằng hai chữ đơn giản ấy. Song trong lòng anh không hề bình tĩnh như anh thể hiện ra ngoài chút nào, anh thậm chí còn muốn dùng miệng thay cho ngón tay của mình.
Giang Nhung nhận được câu trả lời hợp ý mình bèn cười hì hì rồi vứt xiên que trên tay anh vào thùng rác, "Anh còn muốn ăn gì nữa không?"
Dù Trần Việt thấy mấy thứ ở đây toàn vi khuẩn, nhưng có Giang Nhung ở bên, anh nghĩ ăn chúng cũng không phải việc quá khó khăn, vì thế bèn đáp, "Anh không kén chọn, ăn gì cũng được."
"Ơ kìa, Giang Nhung? Sếp Trần?" Giọng nói của Lâm Mỹ đột nhiên vang lên từ phía sau họ, Giang Nhung giật mình bước về phía sau hai bước, giữ khoảng cách với Trần Việt.
Cô quay đầu lại thì thấy Lâm Mỹ và Phùng Tinh Tinh đang nhìn chằm chằm cô và Trần Việt.
"Sếp Trần với Giang Nhung thật này, hai người đi dạo phố với nhau à?" Tính Lâm Mỹ vốn thẳng như ruột ngựa, nghĩ gì nói đó.
Giang Nhung lúng túng không biết phải giải thích thế nào, nếu phủ nhận thì Trần Việt chắc chắn sẽ bị tổn thương, nhưng cô không dám thừa nhận. Cô bất giác cắn môi, vừa hoảng loạn vừa luống cuống, bàn tay khẽ siết lại.
Đúng lúc này, Trần Việt lên tiếng giải vây, "Giang Nhung, trợ lý Hứa sắp tới rồi, cô đi đâu thì đi đi."
"À dạ..." Giang Nhung khẽ đáp, khẽ liếc Trần Việt theo bản năng, anh luôn có mặt để giải vây cho cô khi cô cần anh nhất.
Trần Việt biết Giang Nhung không dám để lộ quan hệ giữa hai người, biết cô không muốn vì mối quan hệ ấy mà bị chú ý trong công ty, cô muốn dựa vào năng lực và sự cố gắng của bản thân để thăng tiến, không muốn người ta chỉ trỏ sau lưng mình. Trần Việt bình tĩnh nói xong câu đó thì khẽ gật đầu rồi xoay người hòa vào đám đông, không mảy may để tâm đến Lâm Mỹ và Phùng Tinh Tinh.
"Giang Nhung, có thật cô không đi dạo với sếp Trần không vậy?" Trần Việt vừa đi, Lâm Mỹ đã vội vàng hỏi.
"Anh Trần có vợ rồi mà, sao có thể đi cùng Giang Nhung được chứ. Giang Nhung thấy có đúng không?" Phùng Tinh Tinh bề ngoài thì như nói đỡ cho Giang Nhung song nếu chú ý thì sẽ phát hiện câu nói của cô ta sặc mùi ghen ghét.
Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện!
Giang Nhung cười xấu hổ không đáp, đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Lâm Mỹ nghe vậy cũng thấy có lý, bèn vui vẻ kéo tay Giang Nhung, "Đằng nào cô cũng chỉ đi có một mình, chi bằng đi cùng bọn tôi cho vui." Cô nàng cũng không để ý xem Giang Nhung có đồng ý hay không đã kéo Giang Nhung đi.
Hàng quán bán đồ ăn vặt, quần áo, trang sức đa dạng trước mắt song Giang Nhung không còn lòng dạ nào mà chọn, trong lòng cô lúc này chỉ có ánh mắt Trần Việt khi hòa vào dòng người ban nãy. Anh đã cố ý để trống ngày nghỉ để dẫn cô đi chơi, vậy mà cô lại làm lãng phí thời quý báu và tấm lòng của anh.
"Lâm Mỹ, Phùng Tinh Tinh, tôi có việc nên phải đi trước đây, xin lỗi hai cô nhé." Giang Nhung vẫn muốn ở bên Trần Việt mà không phải đi chơi cùng Lâm Mỹ và Phùng Tinh Tinh.
"Cô không đi cùng bọn tôi sao?" Lâm Mỹ thất vọng hỏi.
Phùng Tinh Tinh lén nhéo cô nàng một cái rồi quay ra nói với Giang Nhung, "Vậy cô đi đi, không cần đi cùng tụi này đâu."
"Ừ." Giang Nhung gật đầu với họ.
Lâm Mỹ thấy Giang Nhung đã đi xa mới quay đầu lại lườm Phùng Tinh Tinh, "Nãy cô nhéo tôi làm gì?"
"Sao cô đần vậy, như thế rồi còn không nhận ra sao?" Phùng Tinh Tinh mỉm cười đầy khó hiểu nhìn về phía Giang Nhung vừa đi, "Cứ chờ mà xem, bộ phận chúng ta sắp có người được thăng chức rồi."
Đầu tiên là không lái xe, không dắt theo trợ lý đi cùng, hai người vừa tản bộ vừa tâm sự để tăng cảm tình.
Trần Việt làm theo cách trên, đuổi hết lái xe và trợ lý đi rồi kéo Giang Nhung đi bộ loanh quanh, song không biết nên tâm sự chuyện gì.
"Em thích không?" Trần Việt hỏi. Giọng anh nghe có gì đó thật cẩn thận và e dè, nếu Giang Nhung nói không thích thì anh bó tay không biết làm thế nào để cô vui.
Giang Nhung gật đầu, "Anh cũng bảo là nơi mà phụ nữ thích đến mà. Em là phụ nữ nên đương nhiên sẽ thích rồi." Cô nói xong còn mỉm cười hài lòng với anh.
"Ừ." Trần Việt lại thở dài, anh nhận ra nụ cười của Giang Nhung có hơi gượng gạo. Sau đó anh không nói gì, chỉ biết nắm tay Giang Nhung và bước chầm chậm cạnh cô.
"Đi dạo phố cùng em chán lắm hả?" Trần Việt không chủ động nói chuyện nên Giang Nhung đành gợi chuyện để nói.
"Không đâu." Anh trả lời rất đơn giản, nếu chán thì anh đã không hẹn cô ra dạo phố.
Nhưng chính vì câu trả lời quá gãy gọn ấy mà hai người không thể nói thêm gì. Giang Nhung thầm cảm thán, đúng là tổng giám đốc lạnh lùng.
Cô đau đầu nghĩ đề tài để nói, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không thấy chuyện gì, hai người đành im lặng đi bên nhau.
Họ đi một lát thì đến khu phố ẩm thực nổi tiếng Giang Bắc, Giang Nhung kéo tay Trần Việt, "Chúng ta vào phố ăn vặt này đi!"
Trần Việt gật đầu.
Vì là cuối tuần nên lượng người rất đông đúc, cả con phố dài chật kín người, hàng quán ven đường cũng vậy, muốn mua gì thì phải xếp hàng chờ đến lượt.
Giang Nhung ngửi thấy mùi thơm là thấy thèm ăn, cô rất nhớ mùi vị của món mực nướng, bèn kéo Trần Việt vào đội ngũ xếp hàng, còn giới thiệu với anh, "Mực nướng của tiệm này cực ngon luôn, đảm bảo anh ăn vào rồi sẽ muốn ăn nữa."
Trần Việt có bệnh sạch sẽ, đồ ăn không phải người của mình làm còn không ăn chứ nói gì mấy món ăn ven đường này.
Những món này với Giang Nhung là món ngon, còn với anh thì là thuốc độc.
Ở đây người đến kẻ đi đông đúc, các quầy hàng bày bán ven đường đầy bụi bặm vi khuẩn, sao anh có thể thích được. Nhưng thấy Giang Nhung vui vẻ hào hứng đến vậy, anh không đành lòng làm cô thất vọng. Nếu cô muốn ăn thì bằng bất cứ giá nào, anh cũng phải thử một lần.
Giang Nhung xếp hàng một lúc mới mua được bốn xiên mực nướng, cô đưa một xiên cho Trần Việt, "Ăn đi, em mời."
Trần Việt nhận xiên mực song cứ cầm mãi trong tay chần chừ chưa ăn. Giang Nhung cầm xiên lên cắn một miếng, còn gật đầu thật mạnh mà khen, "Ngon quá ngon quá."
Trần Việt cũng cố gắng cắn thử một miếng, ăn cũng không đến nỗi nào, song anh không qua nổi cửa ải bệnh tật của mình, anh ăn miếng mực mà chẳng khác ăn một miếng vi khuẩn. Tuy không thích nhưng Trần Việt không biểu hiện ra ngoài.
Giang Nhung nhìn tướng ăn của anh mà không khỏi cảm thán, anh chàng này đúng là lịch sự ăn vào máu rồi, ăn đồ ăn vặt ven đường thôi mà cứ như ngồi trong nhà hàng 5 sao ăn tổ yến vậy. Ngược lại với anh, cô như một đứa trẻ tham ăn bị bỏ đói lâu ngày vậy.
Giang Nhung đang mải suy nghĩ thì đột nhiên Trần Việt đưa tay xoa nhẹ môi cô, "Miệng em toàn mỡ này."
"Anh sẽ không vì thế mà ghét em đấy chứ?" Giang Nhung đã không thấy xấu hổ vì tướng ăn của mình thì thôi còn mặt dày hỏi Trần Việt.
"Không đâu." Trần Việt chỉ trả lời bằng hai chữ đơn giản ấy. Song trong lòng anh không hề bình tĩnh như anh thể hiện ra ngoài chút nào, anh thậm chí còn muốn dùng miệng thay cho ngón tay của mình.
Giang Nhung nhận được câu trả lời hợp ý mình bèn cười hì hì rồi vứt xiên que trên tay anh vào thùng rác, "Anh còn muốn ăn gì nữa không?"
Dù Trần Việt thấy mấy thứ ở đây toàn vi khuẩn, nhưng có Giang Nhung ở bên, anh nghĩ ăn chúng cũng không phải việc quá khó khăn, vì thế bèn đáp, "Anh không kén chọn, ăn gì cũng được."
"Ơ kìa, Giang Nhung? Sếp Trần?" Giọng nói của Lâm Mỹ đột nhiên vang lên từ phía sau họ, Giang Nhung giật mình bước về phía sau hai bước, giữ khoảng cách với Trần Việt.
Cô quay đầu lại thì thấy Lâm Mỹ và Phùng Tinh Tinh đang nhìn chằm chằm cô và Trần Việt.
"Sếp Trần với Giang Nhung thật này, hai người đi dạo phố với nhau à?" Tính Lâm Mỹ vốn thẳng như ruột ngựa, nghĩ gì nói đó.
Giang Nhung lúng túng không biết phải giải thích thế nào, nếu phủ nhận thì Trần Việt chắc chắn sẽ bị tổn thương, nhưng cô không dám thừa nhận. Cô bất giác cắn môi, vừa hoảng loạn vừa luống cuống, bàn tay khẽ siết lại.
Đúng lúc này, Trần Việt lên tiếng giải vây, "Giang Nhung, trợ lý Hứa sắp tới rồi, cô đi đâu thì đi đi."
"À dạ..." Giang Nhung khẽ đáp, khẽ liếc Trần Việt theo bản năng, anh luôn có mặt để giải vây cho cô khi cô cần anh nhất.
Trần Việt biết Giang Nhung không dám để lộ quan hệ giữa hai người, biết cô không muốn vì mối quan hệ ấy mà bị chú ý trong công ty, cô muốn dựa vào năng lực và sự cố gắng của bản thân để thăng tiến, không muốn người ta chỉ trỏ sau lưng mình. Trần Việt bình tĩnh nói xong câu đó thì khẽ gật đầu rồi xoay người hòa vào đám đông, không mảy may để tâm đến Lâm Mỹ và Phùng Tinh Tinh.
"Giang Nhung, có thật cô không đi dạo với sếp Trần không vậy?" Trần Việt vừa đi, Lâm Mỹ đã vội vàng hỏi.
"Anh Trần có vợ rồi mà, sao có thể đi cùng Giang Nhung được chứ. Giang Nhung thấy có đúng không?" Phùng Tinh Tinh bề ngoài thì như nói đỡ cho Giang Nhung song nếu chú ý thì sẽ phát hiện câu nói của cô ta sặc mùi ghen ghét.
Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện!
Giang Nhung cười xấu hổ không đáp, đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Lâm Mỹ nghe vậy cũng thấy có lý, bèn vui vẻ kéo tay Giang Nhung, "Đằng nào cô cũng chỉ đi có một mình, chi bằng đi cùng bọn tôi cho vui." Cô nàng cũng không để ý xem Giang Nhung có đồng ý hay không đã kéo Giang Nhung đi.
Hàng quán bán đồ ăn vặt, quần áo, trang sức đa dạng trước mắt song Giang Nhung không còn lòng dạ nào mà chọn, trong lòng cô lúc này chỉ có ánh mắt Trần Việt khi hòa vào dòng người ban nãy. Anh đã cố ý để trống ngày nghỉ để dẫn cô đi chơi, vậy mà cô lại làm lãng phí thời quý báu và tấm lòng của anh.
"Lâm Mỹ, Phùng Tinh Tinh, tôi có việc nên phải đi trước đây, xin lỗi hai cô nhé." Giang Nhung vẫn muốn ở bên Trần Việt mà không phải đi chơi cùng Lâm Mỹ và Phùng Tinh Tinh.
"Cô không đi cùng bọn tôi sao?" Lâm Mỹ thất vọng hỏi.
Phùng Tinh Tinh lén nhéo cô nàng một cái rồi quay ra nói với Giang Nhung, "Vậy cô đi đi, không cần đi cùng tụi này đâu."
"Ừ." Giang Nhung gật đầu với họ.
Lâm Mỹ thấy Giang Nhung đã đi xa mới quay đầu lại lườm Phùng Tinh Tinh, "Nãy cô nhéo tôi làm gì?"
"Sao cô đần vậy, như thế rồi còn không nhận ra sao?" Phùng Tinh Tinh mỉm cười đầy khó hiểu nhìn về phía Giang Nhung vừa đi, "Cứ chờ mà xem, bộ phận chúng ta sắp có người được thăng chức rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook