Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em
-
Chương 60: Phiên ngoại nho nhỏ: Hạnh phúc nho nhỏ
Lạc Kì tựa vào cạnh cửa, híp mắt nhìn thấy Tề Phàm đang xem áo sơ mi quần trong tủ, lại còn xem xét, trên mặt anh nụ cười dào dạt.
"Anh không phải đứng ngây ngốc ở đó, giúp em nhìn xem rốt cuộc mặc cái nào mới đẹp!"
Cô quay sang, cau mày gọi anh, vẻ mặt khó xử.
Mà anh rốt cục cũng chiếm được sự chú ý của cô, trong lòng lại nhảy nhót.
"Anh cảm thấy lúc em không mặc gì là đẹp nhất......"
Chậm rãi đi tới phía sau cô, cẩn thận ôm lấy cô, tay nhẹ nhàng đặt trên bụng cô, cằm cọ cọ trên tóc, thân thể ám chỉ tính dính sát vào cô.
"Đáng ghét, tránh ra!"
Mặt đỏ không dám nhìn anh, ngoài miệng thì đuổi anh, nhưng thân thể cũng không tự chủ được dính sát vào anh.
Khó thấy được người mạnh mẽ hung hãn như cô lại thẹn thùng, lòng anh cảm giác như bị gãi ngứa, thân thể đau đớn càng thêm mãnh liệt, nhưng cũng chỉ dám nhẹ nhàng gần sát cô.
Đã sắp đến lúc sinh, anh ngay cả ôm cũng phải ôm cẩn thận, nơm nớp lo sợ, lúc muốn thân cận, cũng chỉ bất đắc dĩ giải khát kiểu trong mơ giống bây giờ.
"Thật sự muốn em lắm rồi, đợi Thiên Ý đầy tháng, chúng ta tìm ngày tốt, gộp hôn lễ với bạn em làm một nhé?"
"Gấp làm gì, em còn chưa lo mà."
"Tề Phàm, em đã đồng ý với anh rồi, chính mồm em nói, sao có thể đổi ý được!"
Dáng vẻ thất kinh của anh, làm cho Tề Phàm tâm tình tốt hơn nhiều, cắn môi cười sáng lạn.
"Được lắm, cố ý làm anh sốt ruột có phải không?"
Răng nanh cắn lên cần cổ cô cho hả giận, lại phát hiện người đau lại vẫn là mình.
"Ai, đau! Được rồi, đừng náo loạn, mọi người đang chờ hai ta về nhà ăn cơm đấy."
Thứ cứng rắn phía sau làm cho cô không thể xem nhẹ, biết anh nhẫn vất vả, nhưng cô vẫn xoay người nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Bị tình dục làm cho đỏ bừng hai gò má, đôi mắt trong sáng như có nước, cô như một khối nam châm hút lấy anh.
"Để cho anh một chút, chỉ một chút thôi!"
Hai tay nâng mặt của cô lên, ngậm lấy cô môi anh đào hồng hào mềm mại, lúc ban đầu chỉ định lướt qua sau đó lại người lại ý loạn tình mê mà dần dần xâm nhập......
"Ưm...... Lạc Kì......"
Anh không phải nói chỉ hôn một chút sao! Có mà môi không chịu rời đi cho dù một chút ý? Nếu cả đời này anh không buông ra, chẳng phải cô phải ở đây hôn anh cả đời?
Cảm nhận được hô hấp của cô dồn dập, anh biết không thể tiếp tục, lưu luyến rời môi cô, ngón cái lướt qua đó.
Môi sưng làm chúng nhìn qua càng thêm đỏ bừng mê người, bịt kín đầu cô lại một lúc lâu, anh mới áp chế được dục vọng trong cơ thể xuống.
"Nha đầu kia còn chưa sinh ra đã biết tra tấn người vậy rồi!"
"Không được nói con thế!"
"Được được được, không nói thì không nói, nó nhất định sẽ giống em, được nhiều người thích......"
Tề Phàm sau bảy tháng biết cục cưng là con gái, cô và Lạc Kì đều rất vui, một nữ một nam, thế mới đẹp!
Trác Thất và Lục Kiêu vừa nghe tin này, đã đòi nó làm con dâu!
Lạc Kì ngay từ đầu đã không muốn, nào có cô con gái nào còn chưa sinh ra, chưa hiểu được đời này xấu hay không xấu, đã bị tính toán đem ra ngoài rồi!
Trác Thất không thuận theo, Lục Kiêu thấy phu nhân nóng nảy, nào dám không giải quyết khó khăn!
Anh lôi kéo Lạc Kì, bia rượu hét đến ba tuần, hiểu ý lấy lòng.
"Anh Tiểu Kì à, anh yên tâm, em sẽ coi chừng Lục Khai, nếu nó dám bắt nạt tiểu nha đầu nhà anh, em sẽ là người đầu tiên không tha cho nó!"
"Anh Tiểu Kì à, quan hệ của chúng ta đôi bên đã lâu, dù thế nào em cũng sẽ không giục anh mà!"
"Anh Tiểu kì à, anh hãy giao trái tim đặt trong bụng anh ra đi, Lục Khai giống Trác Thất, tính tình nhẹ nhàng lại chịu nghe, nha đầu nhà anh nhất định là giống Tề Phàm, tính tình cương liệt, về sau nhất định sẽ gắt gao quản lấy Lục Khai nhà em mà!"
"Anh Tiểu Kì à, Trác Thất chỉ là muốn thân cận hơn với Tề Phàm, việc này cũng không nhất định bị cho là cái tội, coi như anh giúp hai người ấy vui vẻ, đồng ý đi."
"Anh Tiểu kì à, việc này anh mà không đáp ứng, Trác Thất mất hứng, em cũng không có được ngày lành, coi như anh cứu giúp huynh đệ, đồng ý trước đã, sau này có biến, em nhất định không tiếc cả mạng sống mà giúp anh!"
Nhõng nhẽo mấy ngày, anh rốt cục cũng làm cho Lạc Kì đồng ý, Lục Kiêu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chẳng qua từ đó về sau, mỗi khi Lạc Kì nhìn thấy Lục Khai, đều như là gặp được ác bá bắt nạt con gái mình.
Cho đến nhiều năm sau, con gái khoác tay anh đứng trên thảm hồng, anh vẫn còn không muốn, sao anh có thể bị lưỡi như mọc hoa sen của cha con Lục gia thuyết phục, chắp tay dâng đứa con bảo bối của mình như vậy.
====
Lạc Kì và Tề Phàm cùng trở lại Lạc gia, hai vị Lạc gia tất nhiên là khó nén được vui mừng.
Thiên Ân vui vẻ vây quanh Tề Phàm suốt, Lạc Kì sợ tới mức đứng trái đứng phải bên cô, sợ Thiên Ân không cẩn thận va chạm cô một cái.
Tề Phàm thật ra lại không lo lắng lắm, Thiên Ân cẩn thận không thua kém gì Lạc Kì, ngay cả tới gần bọn họ cũng cẩn thận như ngừng thở, làm sao cô bị thương được, thật sự là do Lạc Kì quá cẩn thận thôi.
"Phàm Phàm, trước kia con cũng giống em gái ạ, nằm trong bụng Phàm Phàm sao?"
"Đúng rồi, trước kia Thiên Ân cũng nằm trong bụng Phàm Phàm 10 tháng mới ra đấy."
"Mười tháng, thế không phải lâu lắm sao? Vậy con ăn cái gì, uống cái gì?"
"Thiên Ân và Phàm Phàm ràng buộc với nhau làm một, Phàm Phàm ăn cái gì uống cái gì, sẽ truyền lại cho Thiên Ân, Thiên Ân sẽ không đói cũng sẽ không khát."
"Thế Phàm Phàm thì sao? Cho con ăn, Phàm Phàm làm sao bây giờ?"
"Phàm phàm cũng ăn!"
Tề Phàm cầm lấy tay nhỏ bé của Thiên Ân đặt ở trên bụng, cảm nhận được tiểu bảo bảo đang đấm đá bên trong, vừa động một chút, Thiên Ân cũng đi co rúm lại, cười nhìn hai người.
Lạc Kì đứng bên cạnh hai người, nhìn thấy thời khắc đơn giản này, ngực tràn đầy tràn đầy hạnh phúc và cảm động.
Cảm tạ trời cao, đã cho anh Tề Phàm, Thiên ân, Thiên ý, cảm ơn tất cả.
Ăn cơm xong, Thiên Ân trở về phòng làm bài tập, Lạc Kì và Tề Phàm ngồi ghế ở ban công phơi nắng.
"Có mệt không,có muốn nằm một lát không?"
"Em không sao, hình như nó cũng rất thích nói chuyện với Thiên Ân, Thiên Ân vừa nói, nó đã vui tới mứng như muốn nhảy rồi."
"Anh nhìn còn thấy em vui hơn, em làm anh rất ghen tị với Thiên Ân, mỗi lần nhìn thấy nó, em đều cười rất xinh đẹp!"
"Nói như ủy khuất lắm ý, em nhìn anh chẳng lẽ không cười sao?"
"Có a, nhưng mà anh cảm thấy còn chưa đủ nhiều, Phàm Phàm, nói cho anh biết, anh phải làm thế nào mới có thể cho em mỗi phút mỗi giây đều mỉm cười đây?"
"Chỉ cần anh, chỉ cần có anh là được rồi......"
"Anh sẽ ở bên cạnh em, vĩnh viễn......"
Ngoài trời, không gian đẹp đẽ, ánh mặt trời nhẹ nhàng ấm áp.
HẾT
"Anh không phải đứng ngây ngốc ở đó, giúp em nhìn xem rốt cuộc mặc cái nào mới đẹp!"
Cô quay sang, cau mày gọi anh, vẻ mặt khó xử.
Mà anh rốt cục cũng chiếm được sự chú ý của cô, trong lòng lại nhảy nhót.
"Anh cảm thấy lúc em không mặc gì là đẹp nhất......"
Chậm rãi đi tới phía sau cô, cẩn thận ôm lấy cô, tay nhẹ nhàng đặt trên bụng cô, cằm cọ cọ trên tóc, thân thể ám chỉ tính dính sát vào cô.
"Đáng ghét, tránh ra!"
Mặt đỏ không dám nhìn anh, ngoài miệng thì đuổi anh, nhưng thân thể cũng không tự chủ được dính sát vào anh.
Khó thấy được người mạnh mẽ hung hãn như cô lại thẹn thùng, lòng anh cảm giác như bị gãi ngứa, thân thể đau đớn càng thêm mãnh liệt, nhưng cũng chỉ dám nhẹ nhàng gần sát cô.
Đã sắp đến lúc sinh, anh ngay cả ôm cũng phải ôm cẩn thận, nơm nớp lo sợ, lúc muốn thân cận, cũng chỉ bất đắc dĩ giải khát kiểu trong mơ giống bây giờ.
"Thật sự muốn em lắm rồi, đợi Thiên Ý đầy tháng, chúng ta tìm ngày tốt, gộp hôn lễ với bạn em làm một nhé?"
"Gấp làm gì, em còn chưa lo mà."
"Tề Phàm, em đã đồng ý với anh rồi, chính mồm em nói, sao có thể đổi ý được!"
Dáng vẻ thất kinh của anh, làm cho Tề Phàm tâm tình tốt hơn nhiều, cắn môi cười sáng lạn.
"Được lắm, cố ý làm anh sốt ruột có phải không?"
Răng nanh cắn lên cần cổ cô cho hả giận, lại phát hiện người đau lại vẫn là mình.
"Ai, đau! Được rồi, đừng náo loạn, mọi người đang chờ hai ta về nhà ăn cơm đấy."
Thứ cứng rắn phía sau làm cho cô không thể xem nhẹ, biết anh nhẫn vất vả, nhưng cô vẫn xoay người nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Bị tình dục làm cho đỏ bừng hai gò má, đôi mắt trong sáng như có nước, cô như một khối nam châm hút lấy anh.
"Để cho anh một chút, chỉ một chút thôi!"
Hai tay nâng mặt của cô lên, ngậm lấy cô môi anh đào hồng hào mềm mại, lúc ban đầu chỉ định lướt qua sau đó lại người lại ý loạn tình mê mà dần dần xâm nhập......
"Ưm...... Lạc Kì......"
Anh không phải nói chỉ hôn một chút sao! Có mà môi không chịu rời đi cho dù một chút ý? Nếu cả đời này anh không buông ra, chẳng phải cô phải ở đây hôn anh cả đời?
Cảm nhận được hô hấp của cô dồn dập, anh biết không thể tiếp tục, lưu luyến rời môi cô, ngón cái lướt qua đó.
Môi sưng làm chúng nhìn qua càng thêm đỏ bừng mê người, bịt kín đầu cô lại một lúc lâu, anh mới áp chế được dục vọng trong cơ thể xuống.
"Nha đầu kia còn chưa sinh ra đã biết tra tấn người vậy rồi!"
"Không được nói con thế!"
"Được được được, không nói thì không nói, nó nhất định sẽ giống em, được nhiều người thích......"
Tề Phàm sau bảy tháng biết cục cưng là con gái, cô và Lạc Kì đều rất vui, một nữ một nam, thế mới đẹp!
Trác Thất và Lục Kiêu vừa nghe tin này, đã đòi nó làm con dâu!
Lạc Kì ngay từ đầu đã không muốn, nào có cô con gái nào còn chưa sinh ra, chưa hiểu được đời này xấu hay không xấu, đã bị tính toán đem ra ngoài rồi!
Trác Thất không thuận theo, Lục Kiêu thấy phu nhân nóng nảy, nào dám không giải quyết khó khăn!
Anh lôi kéo Lạc Kì, bia rượu hét đến ba tuần, hiểu ý lấy lòng.
"Anh Tiểu Kì à, anh yên tâm, em sẽ coi chừng Lục Khai, nếu nó dám bắt nạt tiểu nha đầu nhà anh, em sẽ là người đầu tiên không tha cho nó!"
"Anh Tiểu Kì à, quan hệ của chúng ta đôi bên đã lâu, dù thế nào em cũng sẽ không giục anh mà!"
"Anh Tiểu kì à, anh hãy giao trái tim đặt trong bụng anh ra đi, Lục Khai giống Trác Thất, tính tình nhẹ nhàng lại chịu nghe, nha đầu nhà anh nhất định là giống Tề Phàm, tính tình cương liệt, về sau nhất định sẽ gắt gao quản lấy Lục Khai nhà em mà!"
"Anh Tiểu Kì à, Trác Thất chỉ là muốn thân cận hơn với Tề Phàm, việc này cũng không nhất định bị cho là cái tội, coi như anh giúp hai người ấy vui vẻ, đồng ý đi."
"Anh Tiểu kì à, việc này anh mà không đáp ứng, Trác Thất mất hứng, em cũng không có được ngày lành, coi như anh cứu giúp huynh đệ, đồng ý trước đã, sau này có biến, em nhất định không tiếc cả mạng sống mà giúp anh!"
Nhõng nhẽo mấy ngày, anh rốt cục cũng làm cho Lạc Kì đồng ý, Lục Kiêu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chẳng qua từ đó về sau, mỗi khi Lạc Kì nhìn thấy Lục Khai, đều như là gặp được ác bá bắt nạt con gái mình.
Cho đến nhiều năm sau, con gái khoác tay anh đứng trên thảm hồng, anh vẫn còn không muốn, sao anh có thể bị lưỡi như mọc hoa sen của cha con Lục gia thuyết phục, chắp tay dâng đứa con bảo bối của mình như vậy.
====
Lạc Kì và Tề Phàm cùng trở lại Lạc gia, hai vị Lạc gia tất nhiên là khó nén được vui mừng.
Thiên Ân vui vẻ vây quanh Tề Phàm suốt, Lạc Kì sợ tới mức đứng trái đứng phải bên cô, sợ Thiên Ân không cẩn thận va chạm cô một cái.
Tề Phàm thật ra lại không lo lắng lắm, Thiên Ân cẩn thận không thua kém gì Lạc Kì, ngay cả tới gần bọn họ cũng cẩn thận như ngừng thở, làm sao cô bị thương được, thật sự là do Lạc Kì quá cẩn thận thôi.
"Phàm Phàm, trước kia con cũng giống em gái ạ, nằm trong bụng Phàm Phàm sao?"
"Đúng rồi, trước kia Thiên Ân cũng nằm trong bụng Phàm Phàm 10 tháng mới ra đấy."
"Mười tháng, thế không phải lâu lắm sao? Vậy con ăn cái gì, uống cái gì?"
"Thiên Ân và Phàm Phàm ràng buộc với nhau làm một, Phàm Phàm ăn cái gì uống cái gì, sẽ truyền lại cho Thiên Ân, Thiên Ân sẽ không đói cũng sẽ không khát."
"Thế Phàm Phàm thì sao? Cho con ăn, Phàm Phàm làm sao bây giờ?"
"Phàm phàm cũng ăn!"
Tề Phàm cầm lấy tay nhỏ bé của Thiên Ân đặt ở trên bụng, cảm nhận được tiểu bảo bảo đang đấm đá bên trong, vừa động một chút, Thiên Ân cũng đi co rúm lại, cười nhìn hai người.
Lạc Kì đứng bên cạnh hai người, nhìn thấy thời khắc đơn giản này, ngực tràn đầy tràn đầy hạnh phúc và cảm động.
Cảm tạ trời cao, đã cho anh Tề Phàm, Thiên ân, Thiên ý, cảm ơn tất cả.
Ăn cơm xong, Thiên Ân trở về phòng làm bài tập, Lạc Kì và Tề Phàm ngồi ghế ở ban công phơi nắng.
"Có mệt không,có muốn nằm một lát không?"
"Em không sao, hình như nó cũng rất thích nói chuyện với Thiên Ân, Thiên Ân vừa nói, nó đã vui tới mứng như muốn nhảy rồi."
"Anh nhìn còn thấy em vui hơn, em làm anh rất ghen tị với Thiên Ân, mỗi lần nhìn thấy nó, em đều cười rất xinh đẹp!"
"Nói như ủy khuất lắm ý, em nhìn anh chẳng lẽ không cười sao?"
"Có a, nhưng mà anh cảm thấy còn chưa đủ nhiều, Phàm Phàm, nói cho anh biết, anh phải làm thế nào mới có thể cho em mỗi phút mỗi giây đều mỉm cười đây?"
"Chỉ cần anh, chỉ cần có anh là được rồi......"
"Anh sẽ ở bên cạnh em, vĩnh viễn......"
Ngoài trời, không gian đẹp đẽ, ánh mặt trời nhẹ nhàng ấm áp.
HẾT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook