Bị cự tuyệt ngoài thế giới của cô

Hàn Phi cùng Shadow đi rồi, Tề Phàm vì lo lắng cho Thiên Ân nên không giơ nanh múa vuốt với anh.

“ Thiên Ân có chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì, chỉ là nhớ em thôi.”

Lạc Kì bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng cô làm cho Tề Phàm có loại ảo giác anh không phải đang nói đến Thiên Ân, mà là bày tỏ lòng mình.

Xấu hổ thu hồi tầm mắt, muốn mặc lại quần áo, nhưng vì anh nhìn chăm chú, tay có chút run run, khóa kéo bên cạnh không kéo được.

“Anh giúp em……”

Lạc Kì xoay người, Tề Phàm căng thẳng kéo khóa gấp sít lấy thịt.

“A! Đau quá!”

“Em không thể cẩn thận một chút sao, trên người em có chỗ nào là anh chưa thấy, em tất không phải mất tự nhiên vậy!”

Đau lòng nhìn cô, muốn xem cô có bị thương không, Tề Phàm lại chợt né người tránh .

“Lạc Kì, bởi vì em nghĩ có đoạn kí ức kia, em mới không được tự nhiên!”

Bỏ tay anh ra, ngoảnh mặt không để ý đến anh nữa.

Lạc Kì bị một câu của cô làm nghẹn, ngực buồn bực khó thở, lại phát không ra tiếng nào.

Đến Lạc gia, Lạc Kì vừa ngừng xe, Tề Phàm chiến đấu hăng hái mở cửa xen còn Lạc Kì lại dề dà không mở cửa.

“Mở cửa!”

Lạc Kì nhìn cô một cái thật lâu, cửa xe mở ra, Tề Phàm cũng không quay đầu xuống xe, để Lạc Kì một mình trên xe bình ổn cơn tức.

Thiên Ân nghe nói Tề Phàm đến thì vui vẻ chạy ra, Tề Phàm sợ nó xuống tầng vội vã chạy lên mấy bước ôm nó vào ngực.

Thiên Ân nâng mặt cô lên, hôn trên, hôn dưới, sau đó thỏa mãn ôm cổ cô.

Lạc Kì theo sau, hận không thể biến Thiên Ân lúc này thành mình, trời biết, anh cũng rất muốn hôn cô!

Giờ khắc này, anh ghen tị với Thiên Ân, ghen tị sắp điên rồi!

“Phàm Phàm sao mẹ đến vậy? Bà nội nói mẹ bề bộn nhiều việc, ngày nào cũng có việc, Phàm Phàm không vất vả ạ?”

“Phàm Phàm cảm giác được Thiên Ân nhớ Phàm Phàm , nên tới a!”

Vừa chào hỏi ông bà Lạc, vừa ôm Thiên Ân về phòng, ông bà Lạc đang xem tivi, hỏi cô đã ăn cơm chưa, cô nói dối đã ăn qua .

Đến phòng Thiên Ân, Phàm Phàm ôm Thiên Ân ngồi trên giường, Lạc Kì không tiếng động theo sau, lại chỉ dám đứng ở cửa.

“Phàm Phàm sao có thể cảm giác được Thiên Ân nhớ mẹ chứ?”

“Nơi này của Phàm Phàm tương thông với nơi này của Thiên Ân, cho nên cảm giác được !”

Nắm bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực mình rồi đặt lên ngực nó, cô dịu dàng giải thích cho nó nghe.

“Hả, thế có phải gọi là đôi bên có tình không a!”

Thiên Ân hôm nay học thành ngữ mới, rõ ràng nó lại không học thành ngữ đó được dùng như thế nào.

“Thiên Ân, thành ngữ này không phải dùng trong tình huống vậy. Đôi bên có tình là dùng cho một người đàn ông và một người phụ nữ có ý chung sống cả đời với nhau. Mà con nhớ mẹ, mẹ cảm giác được, gọi là linh cảm.”

“Dạ, con đã hiểu, ba ba yêu Phàm Phàm, Phàm Phàm cũng yêu ba ba, như vậy mới gọi là đôi bên có tình, con nhớ Phàm Phàm, Phàm Phàm biết, như vậy gọi là linh cảm tương thông, có phải con dùng đúng rồi không?”

Lạc Kì ngoài cửa không khỏi xấu hổ vì vừa rồi đã ghen tị với Thiên Ân, anh quả nhiên không thương lầm nó!

“Thiên Ân biết mẹ và con linh cảm tương thông là được rồi. Tốt lắm, Thiên Ân, Phàm Phàm mấy ngày nay không ở đây con có ngoan không?”

Có chút chật vật chuyển đề tài, giọng nói non nớt của Thiên Ân lại chạm đến nỗi đau nhất đáy lòng cô.

“Ngoan ạ, ba ba nói Phàm Phàm cả ngày rất vất vả, con phải ngoan, không nên gọi điện cho Phàm Phàm. Nhưng mà con không gọi điện thoại, con nhớ Phàm Phàm, Phàm Phàm vẫn cảm giác được a!”

Cái mông nhỏ trên đùi Tề Phàm khẽ nhúc nhích, đứa trẻ vui vẻ vì lý do rất đơn giản.

Đem Thiên Ân ôm vào trong ngực, nó còn nhỏ như vậy,nhất định hy vọng sẽ được ở bên người mẹ, nhưng cô lại vì Lạc Kì mà không để ý nó lâu như vậy.

Bỗng nhiên cô cảm thấy Thiên Ân thật đáng thương, ngay từ đầu, đã phải trở thành lợi thế để cô uy hiếp Lạc Kì, sau, lại vì công việc của cô, thời gian cùng cô chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Cô thật sự không phải một người mẹ tốt, không hiểu cái gì là trách nhiệm đã sinh hạ nó, cô thật sự thiếu đứa nhỏ này nhiều lắm.

“Thiên Ân, xin lỗi con ……”

“Phàm Phàm, mẹ làm sao vậy?”

Không hiểu vì sao cô xin lỗi, nhưng nhìn mặt cô, biết cô đang khổ sở, Thiên Ân xoay thân mình nhỏ bé ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

“Phàm Phàm, đừng khổ sở vậy……”

Lúc cậu sinh bệnh đau ốm, Phàm Phàm cũng vỗ về cậu như vậy, vỗ vỗ vài cái đau đớn vơi đi rất nhiều nên anh hy vọng sau khi cậu vỗ về mẹ, Phàm Phàm sẽ không thấy đau nữa.

“Thiên Ân ngoan, Phàm Phàm sau này sẽ ở nhà nhiều với con , được không?”

“Không cần đâu, bà nội nói, con lớn rồi, có thể đi nhà trẻ, đến nơi đó sẽ có thiệt nhiều thiệt nhiều bạn nhỏ như con chơi cùng.”

“Còn nữa, ba ba nói, con là nam tử hán, nam tử hán thì phải dũng cảm, không thể lúc nào cũng quấn quít lấy mẹ.”

“Cho nên, Phàm Phàm, mẹ không phải khổ sở, được không?”

Tề Phàm bị Thiên Ân nói cảm động tới rơi nước mắt, nâng mặt cậu lên, hôn lên khuôn mặt toàn nước mắt nước mũi, Thiên Ân nhăn cái mũi cười cô.

Tuy Lạc Kì có muôn vàn lỗi sai, nhưng cô không thể không thừa nhận, về chuyện giáo dục Thiên Ân, anh làm tốt hơn cô nhiều lắm!

“Được, mẹ sẽ không vậy nữa, Thiên Ân ngoan như vậy, mẹ việc gì phải khổ sở chứ.”

“Thật tốt quá, Phàm Phàm không đau khổ nữa! Chúng ta đi xếp thành lần trước làm dở cho xong đi?”

“ừ, nhưng, bộ đồ chơi đó đâu?”

Tầm mắt Thiên Ân vờn quanh một vòng, không nhìn thấy thành lần trước xây dở.

“Trong thư phòng ba ba, mấy ngày nay con và ba ba cùng xây, nhưng phòng con quá nhỏ, ba ba nói không bày được nhiều.”

“Thế này nhé, chúng ta cũng đi sang thư phòng xây, đi nào.”

Ôm lấy Thiên Ân, không nhìn Lạc Kì ở cửa, trực tiếp vào thư phòng của anh.

Lời nói bên miệng của Lạc Kì lại không cơ hội xuất ra.

Hai mẹ con Tề Phàm ngồi chồm hỗm trên thảmg, cầm từng viên từng viêng một cẩn thận xếp lên.

“Phàm Phàm, cái này không phải đặt ở đây !”

Sau khi vài lần Tề Phàm mắc sai, Thiên Ân nhỏ giọng báo oán, Tề Phàm không khỏi có chút nổi giận.

“Thiên Ân, con cảm thấy mẹ ngu lắm à?”

“Không phải a, chẳng qua ba ba đã xếp cái này, tốt lắm rồi……”

Cô có chút bi thương ……

“Thiên Ân……”

“Không phải, con cảm thấy, nhiều người lực lượng lớn, chúng ta có thể kêu ba ba đến giúp chúng ta!”

“Thiên Ân muốn cùng ba ba xếp ư?”

“Vâng! Có thể không?”

Thiên Ân hơi nhếch môi, ánh mắt chờ mong nhìn cô.

Cậu không rõ vì sao ba mẹ mình không ở cùng nhau, ba mẹ người khác vẫn sinh hoạt cùng nhau mà!

Thiên Ân vẻ mặt chờ mong, làm cho Tề Phàm hoàn toàn tỉnh ngộ, cô cho tới nay, quá mức xem nhẹ cảm thụ của Thiên Ân.

Đứa nhỏ như vậy, nhất định hy vọng là người một nhà có thể vui vẻ bên nhau .

Lỗi lầm của người lớn không nên để cho trẻ con phải chịu tội!

Cô quyết định, về sau trước mặt Thiên Ân, cô sẽ không oán thán với Lạc Kì nữa.

Mỉm cười sờ sờ đầu Thiên Ân, nó là mục tiêu sống hang đầu của cô, cô vì có, có thể làm một chuyện gì có là gì!

“Đương nhiên có thể a!”

“Thật tốt quá, con đi gọi ba ba. Ba ba! Ba ba!.”

Thiên Ân đứng dậy sẽ chạy, Tề Phàm sợ cu cậu ngã nên khẩn trương đi theo phía sau, nhất thời mở cửa lại thấy được Lạc Kì không biết đã đứng đó bao lâu.

“Ơ cái đó, anh nghe thấy Thiên Ân gọi anh.”

“Ba ba, chúng ta cùng nhau chơi xếp hình đi, hôm nay xếp cho nó hoàn thành được không?”

Thiên Ân nắm tay Lạc Kì đứng bên cạnh Tề Phàm, Tề Phàm không phản đối, kéo Thiên Ân ôm vào trong ngực.

Đêm nay Thiên Ân thật sự chơi rất vui vẻ, đã khuya còn không chịu ngủ, Lạc Kì biết khi Thiên Ân ngủ, Tề Phàm sẽ đi, đau lòng cho Thiên Ân nên cũng không muốn để nó ngủ sớm.

Tề Phàm ôm Thiên Ân, rất nhanh nó đã ghé vào vai cô ngủ.

Đưa nó trở về phòng, dùng khăn mặt giúp nó lau tay lau mặt, rồi ngồi bên giường nhìn nó một lúc lâu Tề Phàm mới lưu luyến rời đi.

Lạc Kì đứng ngoài cửa Thiên Ân, chờ Tề Phàm đi ra, một tay giữ chặt cô, đôi mắt sâu thẳm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương