Lúc trước Trình Lâm mang theo Trình Tử Duệ một mình sinh sống, hai người làm sao sinh tồn mới là vấn đề lớn nhất, còn làm sao giáo dục con, làm sao cho con hoàn cảnh sinh hoạt tốt, làm sao để con trai mình có thể như bạn bè cùng lứa … các loại vấn đề này cậu nghĩ cũng không dám nghĩ tới, cũng không có tinh lực suy nghĩ.

Hiện giờ điều kiện thay đổi tốt hơn, tất nhiên Trình Lâm cũng suy nghĩ nhiều hơn, làm sao dạy dỗ Nhan Viễn Khiên cái tên tiểu Ma vương này trở thành vấn đề làm cậu nhức đầu nhất.

Trình Lâm đăng ký một tài khoản, gia nhập một hội bà mẹ bỉm sửa, chuẩn bị lén lút học tập người khác kinh nghiệm dạy con. Nhưng vừa mới vào không tới mười phút cậu càng hoang mang, bên trong mặc dù các bà mẹ giao lưu nói nhiều kinh nghiệm đã trải qua, họ nói mỗi một chữ Trình Lâm đều biết, thế nhưng cậu xem không hiểu ý gì cả!

Tỷ như cái gì IQ, cái gì EQ, Trình Lâm chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, thậm chí con họ mới ba tháng cũng đã bị đưa đến trung tâm giáo dục, đồng thời còn có chương trình xã hội học, tâm lý học, Trình Lâm cảm thấy mình bị xã hội bỏ rơi một đoạn dài nhất thời có chút hoảng hốt, chỉ lo mình sơ sẩy làm trễ nãi tiền đồ Nhan Viễn Khiên.

Lúc Trình Lâm đem lo lắng của mình nói cho Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa xem thường: “Con còn chưa biết nói mà đòi dạy cái gì, trước tiên em dạy dỗ không cho nó gặm cắn bậy bạ là được rồi.”

Trình Lâm cảm thấy Trình Dịch Hòa không biết dạy con, nên đem lo lắng của mình nói cho Nhan Cận, Nhan Cận xem thường: “Nó là con trai của em, thì rất nhiều đứa trẻ trong xã hội dùng một đời cũng không cách nào chạy theo kịp, sau này nó sẽ tốt hơn người khác rất nhiều.”

“….” Trình Lâm cảm thấy mình cùng bọn họ không cùng một thế giới, quả thực không có cách nào giao lưu.

Trình Lâm cũng không có cách nào lựa chọn, cũng không biết nên chọn lớp học nào cho con trai, nên cậu quyết định sẽ dạy Nhan Viễn Khiên không gặm cắn tay chân của mình.

Thế nhưng… Nó lại thích gặm cắn chân của người khác ……

Có lúc Trình Lâm buổi trưa ngủ say bị đau tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Nhan Viễn Khiên đứng ở bên chân của mình cười khanh khách, trên chân cậu thì có hai dấu răng thật sâu.

Mỗi lần vào lúc này, Trình Lâm nhớ lại trước đây mình hôn cái miệng nhỏ của Nhan Viễn Khiên, đút cho nó ăn cơm, liền hoảng hốt có một ảo giác nó đang gặm cắn chân của mình.. Thế giới quả thực quá u ám…

Sau đó, Nhan Viễn Khiên chậm rãi học nói chuyện, mỗi ngày đều có thể làm Trình Lâm tức giận thành hỏa diễm tinh quân.

Ngày hôm đó, Nhan Viễn Khiên bò tới nắm trên đầu gối Trình Lâm cùng cậu cò kè mặc cả: “Ba ba, ngày hôm nay con có thể mua một chiếc xe hơi nhỏ không?”

Trình Lâm lạnh lùng cự tuyệt, nói: “Không được.”

Nhan Viễn Khiên cũng không hàm hồ, lập tức không vui nói: “Vậy con rời nhà trốn đi.”

Trình Lâm phất tay như đuổi ruồi: “Đi nhanh lên.”

Nhan Viễn Khiên cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc, sao ba ba không giữ mình lại chứ? Nhưng thân là nam tử hán, nó không thể nuốt lời! Vì vậy nó giả vờ giả vịt giơ cánh tay mập mạp chào tạm biệt rồi đi ra cửa lớn.

Đi tới cạnh cửa, thấy Trình Lâm cũng không đi ra giữ mình lại, Nhan Viễn Khiên ngồi trên ghế đá trước cửa rơi vào trầm tư, qua một hồi lâu nó mới hưng phấn chạy về tuyên bố với Trình Lâm: “Ba ba, con không biết đường!”

Lý do của nó thực sự quá kém, Trình Lâm nhịn không được cười lên.

Thấy Trình Lâm cười, Nhan Viễn Khiên cảm thấy hy vọng mua đồ chơi của mình hơi lớn, nghiêm mặt lắc cánh tay Trình Lâm làm nũng: “Ba ba, con có thể mua đồ chơi không?”

Trình Lâm vẫn lắc lắc đầu, nói: “Không thể.”

Nhan Viễn Khiên lấy từ trong túi tiền của mình một thẻ ngân hàng cho Trình Lâm xem: “Nhưng mà con có tiền.”

Trình Lâm suy đoán là Nhan Cận cho nó, nói: “Nhưng đây không phải là tiền do con kiếm được, không thể mua đồ chơi.”

Nhan Viễn Khiên đối với chuyện kiếm tiền căn bản không khái niệm gì, hỏi: “Cái gì gọi là tự mình kiếm tiền?”

Trình Lâm liền giải thích: “Giống như ba ba lớn, bác và chú của con đi ra ngoài làm việc, đó là kiếm tiền.”

Nhan Viễn Khiên chớp mắt mấy lần, nghi ngờ nói: “Nhưng ba ba không có đi ra ngoài kiếm tiền nha.”

“…” Trình Lâm không nghĩ tới bị một đứa trẻ nhỏ chận họng không nói nên lời, đơn giản cũng không cần mặt mũi, nói: “Ba có người kiếm tiền cho ba tiêu, ba không cần đi ra ngoài kiếm tiền.”

Nhan Viễn Khiên liền bắt đầu làm nũng lăn lộn: “Sau này con cũng kiếm tiền cho ba ba tiêu, mua đồ chơi cho con đi mà, ba ba tốt của con.”

Trình Lâm không nhịn được cười: “Không mua thì không phải là ba ba tốt?”

Nhan Viễn Khiên ủy ủy khuất khuất nói: “Không mua, ngày hôm nay sẽ không phải.”

Trình Lâm lắc lắc đầu, không thèm để ý đến chức vụ ba ba tốt này: “Vậy thì không phải đi.”

Nhan Viễn Khiên rất oan ức, rất thương tâm, rất tuyệt vọng! Nó cần gấp một cây kem lấp đầy bụng! Mệt mỏi chạy đến tủ lạnh, mở ra ngăn đông lấy một cây ăn.

Trình Lâm chỉ cho phép Nhan Viễn Khiên mỗi ngày ăn một cây kem, thấy nó lại muốn lén lút lấy, muốn la nó, ai ngờ Nhan Viễn Khiên bỗng nhiên ôm hộp kem chạy đến trước mặt Trình Lâm, hỏi: “Ba ba, nếu như con đem hộp kem này bán đi, xem như là con kiếm tiền đúng không?”

Trình Lâm ngẩn người một chút, hiển nhiên không ngờ cái đầu nhỏ của nó lại nghĩ tới chuyện này, nói: “Đương nhiên tính.”

Nhan Viễn Khiên hưng phấn hô to: “Vậy con muốn đi bán kem!”

Trình Lâm nhìn bên ngoài mặt trời chói chang, nhiệt độ chắc khoảng 35 độ, nói: “Con vừa ra cửa, kem sẽ chảy hết.”

Nhan Viễn Khiên khổ não nói: “Làm sao bây giờ? Ba ba, ba giúp con một chút đi, cầu xin ba, ba ba tốt của con…”

Nhan Viễn Khiên rất dẻo mồm, một tiếng một tiếng kêu ba ba tốt, Trình Lâm cũng không đành lòng từ chối nó, đành phải đi tìm một cái túi giữ nhiệt, bỏ vào trong đó một lớp đá lạnh, làm thành một hộp giữ lạnh đơn giản.

áoNhan Viễn Khiên vui vẻ vô cùng, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ưỡn ngực nhỏ đi phía trước, Trình Lâm ôm túi giữ nhiệt cười khổ ha ha đi theo phía sau. Đi đầu tới làng nơi nhiều người qua lại hai người để hộp giữ nhiệt xuống, ngồi ở một bên chờ, coi như là khai trương làm ăn.

Trình Lâm có dự kiến trước, mang theo một cái dù che trên đầu hai người, nhưng trời rất nóng làm cho hai cha con mồ hôi đầm đìa, quần áo đều ướt đẫm.

Thời tiết rất là nóng, trên đường cũng không có ai, tình cờ có một hai người đi qua đứng trêu chọc Nhan Viễn Khiên một hồi rồi đi, không có ý mua kem một chút nào.

Nhan Viễn Khiên rất nhanh đối với việc làm ăn mất đi hứng thú, ngược lại nghiên cứu ổ kiến ở dưới chân. Trình Lâm cảm thấy mình quả thực là tự làm tự chịu, tùy tiện lừa gạt con trai một chút là tốt rồi, kết quả thật còn phải cùng một đứa con nít đi làm ăn, bây giờ thì tốt rồi làm ăn không thành, mình thì bị phơi nắng mệt như chó.

Trình Lâm thương lượng với Nhan Viễn Khiên: “Chúng ta về nhà đi? Được không?”

Nhan Viễn Khiên lập tức dùng chân hất đất che ổ kiến lại, chấp nhất nói: “Còn chưa có kiếm tiền được mà.”

Trình Lâm khuyên khá lâu nhưng Nhan Viễn Khiên chỉ nói một câu này, Trình Lâm hết cách cùng nó cố gắng đến buổi trưa, sáu hộp kem đã bị hai người ăn hai hộp, còn lại cũng không bán được hộp nào.

Đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, thì một chiếc xe dừng ở trước mặt hai người, cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú của Trình Dịch Hòa đeo kính đen, cánh tay anh khoát lên cửa xe, tiêu sái hỏi: “Bạn nhỏ đáng yêu nghịch ngợm và người anh em đẹp trai kia, hai người đang làm gì?”

Nhan Viễn Khiên đang ủ rũ vừa nhìn thấy Trình Dịch Hòa nhảy cà tưng hét lớn: “Ba ba! Ba ba! Con đang bán kem!”

“Ồ?” Trình Dịch Hòa rất có hứng thú đi xuống xe nhìn, mở nắp hộp giữ nhiệt đơn sơ thấy bên trong thật có kem, nở nụ cười.

Anh vốn muốn trêu đùa Trình Lâm vài câu, nhưng thấy Trình Lâm mặt tối sầm không nói một lời, nhanh chóng nói với Nhan Viễn Khiên: “Cái này con bán bao nhiêu tiền? Ba có thể mua hết được không?”

Nhan Viễn Khiên vui vẻ vô cùng, duỗi ra năm ngón tay mập mạp cho Trình Dịch Hòa xem, đắc ý tuyên bố: “Chỉ cần năm đồng tiền!”

Trình Lâm tức muốn phun máu, Trình Dịch Hòa thành thật không khách khí cười ha ha, cười nhạo con trai ngu ngốc của mình.

Nhưng Trình Dịch Hòa vẫn tính là một khách hàng rất hào phóng, anh lấy trong túi tiền ra một tờ năm mươi đồng đưa cho Nhan Viễn Khiên, nói: “Thuận tiện mua luôn hộp giữ nhiệt này cho con năm mươi đồng luôn được không?.”

Nhan Viễn Khiên nhận tiền, chạy đến trước mặt Trình Lâm khoe khoang: “Ba ba! Con có tiền rồi! Con có thể mua đồ chơi rồi!”

Trình Lâm không thể làm gì khác là vô lực gật đầu: “Được rồi, con có thể đi mua.”

Trình Dịch Hòa đem hộp giữ nhiệt bỏ vào cốp sau, khoá xe, giúp Trình Lâm cầm dù che nắng, đi theo phía sau Nhan Viễn Khiên vào siêu thị nhỏ ở đầu thôn.

Nhìn bóng lưng hưng phấn của con trai, Trình Dịch Hòa nói khẽ với Trình Lâm: “Em xem em giằng co lâu như vậy, kết quả vẫn để thằng bé này thực hiện được.”

Trình Lâm cũng không phục lắm, nói: “Em không muốn cho nó dễ dàng có được đồ chơi mà thôi, nếu không sau này nó lại làm càn.”

Trình Dịch Hòa lập tức chân chó nói: “Em nói đều đúng, nhưng anh chỉ đau lòng em phải chịu tội với nó mà thôi.”

Lúc này Trình Lâm cũng không nói đạo lý: “Ngược lại đều là anh nuông chiều nó! ”

Trình Dịch Hòa lập tức nhận tội: “Sai lầm của anh, là lỗi của anh.”

Bị nắng nóng làm cho một thân hỏa khí, lúc này Trình Lâm mới được hống thuận tâm.

Mùa hè năm đó là thời gian vườn trái ít bận rộn nhất, Trình Dịch Hòa có nhiều thời gian rãnh ở nhà cùng Trình Lâm và Nhan Viễn Khiên.

Một ngày, ba người cùng đi đến thủ đô dạo thương trường, Trình Lâm đã lâu không tới, vừa đi vừa nhìn khắp nơi, Nhan Viễn Khiên cưỡi ở trên cổ Trình Dịch Hòa, tầm mắt nhìn bao quát vui vẻ cũng không thèm kề cận Trình Lâm.

Nhan Viễn Khiên liếc mắt nhìn thấy phía trước có cửa hàng bán trà sữa năn nỉ Trình Dịch Hòa đi mua cho nó một ly.

Trình Lâm cách họ càng xa, lúc này có một học sinh mặc đồng phục cấp hai cười kín đáo đưa cho cậu một tờ rơi quảng cáo nhà hàng lẩu.

Không biết buổi trưa ăn cái gì, Trình Lâm cúi đầu nhìn tờ quảng cáo, đột nhiên thấy đồng phục học sinh của đứa bé rất quen, cậu quay đầu lại nhìn đứa bé kia, thì ra là nó học cùng trường với Trình Tử Duệ.

Trình Lâm không nhịn được hỏi nó: “Bây giờ không phải là giờ học sao, tại sao con lại ở đây?”

Đứa bé kia cười đáp: “Con phải làm kiếm tiền tiêu vặt chứ.”

Trình Lâm nói: “Nhưng như thế sẽ làm lỡ việc học tập, con vẫn là học sinh, cần phải lấy học tập làm trọng.”

Đứa bé kia cũng không rỗi rãnh cùng Trình Lâm quản việc không đâu, tốt tính nói: “Bây giờ là lúc nghỉ trưa sẽ không làm lỡ việc học.”

Trình Lâm cũng không tiện nói cái gì nữa, lúc cậu muốn đuổi theo Trình Dịch Hòa và Nhan Viễn Khiên, bỗng nhiên thoáng nhìn cách đó không xa có một đứa bé cũng mặc đồng phục học sinh giống như vậy, bóng lưng lúc ẩn lúc hiện khá giống Trình Tử Duệ!

Tim Trình Lâm đập mạnh bước nhanh đuổi theo nhưng không thấy ai hết. Trình Lâm cảm thấy kỳ lạ nhìn trái nhìn phải một hồi lâu, cũng không thấy được tấm lưng kia.

Lúc này Trình Dịch Hòa và Nhan Viễn Khiên đã trở về tìm cậu, Trình Dịch Hòa hỏi: “Em đang làm gì? Lâu như vậy cũng không đến.”

Trình Lâm nghĩ mình quá mức thương nhớ Trình Tử Duệ mới nhìn bóng lưng đứa trẻ khác thành con mình nên lắc lắc đầu, không nói gì.

Trình Dịch Hòa thấy cậu đầy mặt thất lạc biết có vấn đề, để Nhan Viễn Khiên từ trên vai xuống, ôm lấy vai Trình Lâm ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”

Lúc này Trình Lâm mới thấp giọng nói: “Mới vừa rồi em nhìn thấy một đứa trẻ phát giấy quảng cáo học cùng trường với Ninh Ninh, nên em nhớ Ninh Ninh.” Dừng một chút, còn nói: “Anh cho Ninh Ninh đủ tiền không? Đừng để nó không đủ tiền tiêu, cũng chạy tới làm chuyện như vậy.”

Kỳ thực sau khi xảy ra chuyện Trình Tử Duệ đẩy ngã Trình Lâm thì Trình Dịch Hòa không thích về nhà, mỗi lần Trình Lâm mua đồ cho Trình Tử Duệ anh đều là nhờ người khác đưa giúp, hoặc là nhờ dịch vụ chuyển phát nhanh. Tuy rằng rất lâu chưa gặp Trình Tử Duệ, nhưng chỉ cần Triệu Anh mở miệng đòi tiền sinh hoạt phí cho Trình Tử Duệ chưa bao giờ Trình Dịch Hòa không cho, thậm chí chỉ cần trong tay dư dả, còn cho thêm nhiều hơn một nửa.

Cho nên đối với lo lắng này của Trình Lâm, Trình Dịch Hòa cảm thấy khó mà tin nổi: “Mỗi tháng cho nó bao nhiêu tiền, đều do em phê chuẩn, hơn nữa số tiền anh cho nó cũng không có ít đâu?”

Trình Lâm nói: “Nhưng anh không hiểu, con trẻ bây giờ thích đi chơi hẹn hò với bạn bè, chỗ tiêu tiền rất nhiều, hơn nữa mình cho sinh hoạt phí càng ngày càng nhiều, không phải vẫn luôn nói không đủ dùng sao?”

Trình Dịch Hòa trầm mặc hai giây đồng hồ, nói: “Cái gì đi chơi hẹn hò với bạn bè? Bạn gái?”

Trình Lâm cảm thấy mình nói hơi quá, lúc này liền có chút hụt hơi, nói: “Em, em đoán, chỉ là có một lần em nhìn thấy hai đứa trẻ mặc đồng phục học sinh ôm nhau rồi còn hôn… Mới… Con nít bây giờ trưởng thành sớm lắm.”

Trình Dịch Hòa càng thêm kỳ quái nhìn Trình Lâm: “Trưởng thành sớm? Em vào lúc ấy cũng đã yêu anh?”

Trình Lâm nghe anh nói sắc mặt bạo hồng, giải thích: “Em! Em đó là bất ngờ! Là anh câu dẫn em trước!”

Trình Dịch Hòa liền cười cậu: “Em nói lớn tiếng như vậy, người khác đều nhìn em đấy.”

Anh không cảm thấy mất mặt, trái lại còn có cảm giác tự hào, Trình Lâm lại không mặt mũi nhìn người, cuối đầu mau chóng rời đi. Trình Dịch Hòa liền ôm Nhan Viễn Khiên đuổi theo cậu, hai người lằng nhà lằng nhằng, càng đi càng xa.

Cậu bé vừa nãy phát tờ rơi chạy đến sau cái biển quảng cáo tìm bạn học của mình: “Trình Tử Duệ, bạn trốn tránh làm gì? Không phát xong thì không lấy được tiền.”

Trình Tử Duệ đứng ở góc chết, bên ngoài không nhìn thấy được nó, nó cũng không thấy rõ lắm tình huống bên ngoài, sốt sắng hỏi: “Người vừa nãy nói chuyện với bạn đâu rồi?”

“Đi rồi.”

Lúc này Trình Tử Duệ mới đứng thẳng người, cẩn thận nhìn ra phía ngoài.

Nó đã cao lớn hơn rất nhiều, cao hơn bạn học một cái đầu, khuôn mặt tuấn tú, mặc dù ở trường học chỉ mặc đồng phục học sinh thế nhưng nó mang giày chơi bóng, các loại đồ dùng học tập cũng rất tốt không như người thiếu tiền, cho nên bạn học của Trình Tử Duệ không hiểu nổi tại sao nó thiếu tiền xài, cùng mình làm loại chuyện kiếm tiền này sống.

Cuối tuần, Nhan Cận theo thường lệ phái người tới đón Nhan Viễn Khiên qua nhà mình ở, Trình Dịch Hòa trùng hợp có việc phải đi làm. Trình Lâm một màn ở nhà, chán chường nằm ở trên giường như con cá chết, cơm trưa cũng lười làm, đến hơn một giờ mới từ trên giường bò xuống muốn đi đến tủ lạnh tìm chút gì ăn. Lúc này điện thoại của Trình Dịch Hòa để quên ở nhà lại vang lên, Trình Lâm cầm lên nhìn, điện thoại không hiện tên người gọi, xem mã vùng là ở thủ đô. Trình Lâm sợ làm trễ nãi chuyện của Trình Dịch Hòa, liền nhận: “A lô, chào ngài.”

Bên kia vang lên một giọng nữ uy nghiêm: “Là người nhà của Trình Tử Duệ sao?”

Trình Lâm trong lòng căng thẳng, cho là Trình Tử Duệ xảy ra chuyện, lập tức ngồi thẳng đáp: “Phải! Nó làm sao vậy?!”

Người kia nói: “Tôi là giáo viên chủ nhiệm của nó, con của anh nửa đêm không về ký túc xá chạy đi chơi game, anh phải đến đây một chuyến, nếu không tôi sẽ cho nó thôi học!”

Trình Lâm bị dọa sợ, vội la lên: “Tôi lập tức đi tới.”

Chưa kịp nói với Trình Dịch Hòa một tiếng, Trình Lâm lập tức đón xe đi, đến trường cũng đã 3 giờ chiều. Trình Lâm sợ giáo viên chờ, sau khi xuống xe lập tức chạy vào trường học.

Bởi vì đã từng lén lút đến xem Trình Tử Duệ mấy lần, cho nên lớp học và văn phòng Trình Lâm cũng quen cửa quen nẻo. Cậu đến lớp học trước liếc mắt nhìn không thấy Trình Tử Duệ liền chạy đến phòng giáo viên chủ nhiệm làm việc.

Lúc đó Trình Tử Duệ lẻ loi đứng dựa vào tường, nó nghe thấy động tĩnh, giương mắt thấy Trình Lâm lập tức nhìn qua chỗ khác.

Trình Lâm thở hổn hển, đi tới giải thích với Trình Tử Duệ: “Ba ba của con ngày hôm nay vừa lúc phải tiếp khách hàng, không qua được.”

Trình Tử Duệ mặt lạnh ừ một tiếng, cũng không hiểu nó đang suy nghĩ gì.

Trình Lâm nhìn nó gầy đi rất nhiều, đau lòng hỏi: “Ở trường học ăn không ngon có phải không? Không được thì đổi chỗ khác không cần trọ ở trường.”

Trình Tử Duệ trầm mặc không nói lời nào, ngược lại giáo viên chủ nhiệm đang chú ý đến Trình Tử Duệ đi đến không khách khí hỏi Trình Lâm: “Cậu là ai?!”

“Tôi…” Trình Lâm muốn nói tôi là cha của Trình Tử Duệ nhưng nhìn sắc mặt lạnh nhạt của nó lại sợ nói sai làm Trình Tử Duệ không vui nên không biết phải làm sao.

Giáo viên chủ nhiệm hiểu lầm Trình Lâm, lại thấy tướng mạo cậu non trẻ, lập tức phát hỏa: “Nhà của mấy người làm sao vậy! Một đứa con như vậy cũng không ai quản! Tôi gọi cha mẹ đến, đừng tưởng rằng gọi anh trai đến sẽ lừa dối qua ải! Ngày hôm nay phải nói chuyện cho rõ ràng! Không thì ai cũng đừng về nhà!”

Khi Trình Lâm còn bé chính là một học sinh ngoan, trong xương vẫn còn sợ giáo viên, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Cô đừng nóng giận, tôi chính là cha của nó.”

Giáo viên chủ nhiệm càng thêm tức giận: “Cậu còn lừa gạt tôi nữa à!”

Trình Lâm vội móc chứng minh thư ra cho cô xem, giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy biết lúc Trình Lâm sinh Trình Tử Duệ cũng mới vừa mười tám tuổi, mặt cậu lại rất non, nhìn sao cũng không ra đã có một đứa con mười hai tuổi.

Nhưng có tuổi tác chứng minh giáo viên chủ nhiệm cũng thu hồi thái độ, hỏi: “Anh là gì của nó?”

Trình Lâm nói: “Thật sự là ba ba, lúc có nó tôi còn nhỏ tuổi.”

Giáo viên chủ nhiệm cẩn thận quan sát Trình Lâm, xác định cậu không có vẻ nói láo, không nhịn được cũng bắt đầu giáo dục Trình Lâm: “Không phải tôi nói, mấy người vẫn còn nhỏ căn bản không hiểu làm sao chăm sóc một sinh mệnh khác, vì một sinh mệnh khác phụ trách thì đã quyết định có con, kết quả thì sao? Dẫn đến bây giờ con cái không ai quản! Vốn thành tích học tập đã kém, bây giờ còn trốn đến tiệm Internet chơi game, đều là trách nhiệm của phụ huynh các người!”

Trình Lâm áy náy nói: “Vâng, cô nói rất đúng, là tôi không có chăm sóc tốt nó, nhưng trước đây Ninh Ninh rất thích học tập, thành tích kém chỉ là nhất thời mà thôi, chờ nó không thích đi đến tiệm Internet, thành tích nhất định sẽ tốt, cô đừng nóng giận.”

Giáo viên chủ nhiệm một trận đầu váng mắt hoa, lần đầu tiên thấy một phụ huynh vô lý như Trình Lâm tức giận đến toàn thân run rẩy: “Nó như bây giờ, chính là kết quả bỏ mặc của mấy người!”

“……” Trình Lâm cũng không biết nói cái gì, biểu tình còn đáng thương hơn Trình Tử Duệ đang bị phạt.

Giáo viên chủ nhiệm đối với bộ mặt này của Trình Lâm cũng không lời nào để nói, ra tối hậu thư: “Cậu nên nhanh chóng cho con mình chuyển lớp đi, nếu không sẽ bị cưỡng chế thôi học, không thể để nó ảnh hưởng đến thi đua học tập của lớp!”

Nói xong, giáo viên chủ nhiệm trở về văn phòng.

Trình Lâm sốt ruột đuổi theo sau, muốn van xin giáo viên chủ nhiệm cho Trình Tử Duệ một cơ hội.

“Này!” Lúc này Trình Tử Duệ ở phía sau Trình Lâm gọi cậu: “Chú có tiền đồ hay không! Xin cô ấy làm gì!”

Trình Lâm ngẩn ra, xoay người lại nhìn Trình Tử Duệ, càng không tiền đồ hỏi: “Con… Con đang nói chuyện với ba sao?”

Không biết tại sao, Trình Tử Duệ thấy biểu tình cẩn thận của Trình Lâm trong lòng lại cực kỳ khó chịu, nó không hiểu tại sao mình như vậy.

Như một con sói con không biết phải làm sao, nhưng trên mặt Trình Tử Duệ lại tỏ ra khinh thường nói: “Không cần chú năn nỉ cho con.”

Nó bỏ lại câu nói này, xoay người chạy mất.

Trình Lâm ở trong tình thế khó xử, không biết nên làm gì, trù trừ mười mấy giây, vẫn quyết định từ bỏ ý định năn nỉ giáo viên, đuổi theo Trình Tử Duệ.

Ở cửa trường học, Trình Lâm đuổi kịp Trình Tử Duệ, nhưng cậu lại không dám đến quá gần, giữ một khoảng cách với nó.

Trình Tử Duệ cũng biết Trình Lâm đi theo mình, hình như vì muốn kiểm tra sự nhẫn nại của Trình Lâm với mình, Trình Tử Duệ ở trước mặt Trình Lâm bước vào một nhà chơi game, nhưng khi mua xu chơi game nó móc túi ra lại không có tiền.

Nhân viên phục vụ còn đang chờ Trình Tử Duệ trả tiền làm cho Trình Tử Duệ lúng túng, lúc này Trình Lâm đi tới hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Nhân viên phục vụ nói: “Một trăm.”

Trình Lâm liền móc bóp ra thanh toán, sau đó đem hộp tiền xu giao cho Trình Tử Duệ, Trình Tử Duệ không muốn chơi, nhưng đấu khí phải đấu đến cùng nó vẫn mạnh miệng nhận lấy.

Chạy xe mô tô, khiêu vũ trên thảm, bóng rổ …. Trình Tử Duệ đều chơi tất cả trò chơi mà nó có thể chơi, trong phòng âm nhạc rất huyên náo, Trình Lâm nghe rất mệt nhưng vẫn cứ yên lặng đi cùng Trình Tử Duệ, hơn nữa không biết cậu mua nước khi nào, lúc Trình Tử Duệ quay đầu lại nhìn mình Trình Lâm liền đưa nước cho nó.

Trình Tử Duệ làm như không nhìn thấy, cũng không nhận, Trình Lâm vẫn đặt nước vào tay Trình Tử Duệ, Trình Tử Duệ mới cầm lấy uống một hớp.

Cuối cùng thực sự không còn gì chơi, Trình Tử Duệ bỏ đi chơi bắt cá, Trình Lâm nhìn nó chơi kỹ thuật rất cao siêu, lại nghĩ tới Nhan Viễn Khiên, liền nói: “Em của con cũng thích chơi cái này, thế nhưng nó rất dốt, không chơi giỏi như con.”

Trình Tử Duệ ngẩn người bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Trình Lâm thầm mắng mình không biết nói chuyện, vội vàng chạy theo: “Làm sao vậy? Không chơi nữa sao?”

Trình Tử Duệ chỉ lầm lủi bước đi, không trả lời một câu.

Trình Lâm chưa ăn trưa lúc này cũng đói bụng, thấy trời cũng tối, kiên trì không ngừng hỏi: “Muốn đi ăn cơm không? Ba dẫn con đi.”

Trình Tử Duệ như trước không nói lời nào, Trình Lâm không thể làm gì khác chỉ yên lặng đi cùng.

Mãi đến khi hai người đi đến mỏi chân Trình Tử Duệ bỗng nhiên dừng bước, Trình Lâm trong lòng vui vẻ, cho là nó muốn cùng mình về nhà, ngẩng đầu nhìn về phía trước thì cảm thấy thất vọng: “A… Con phải về nhà bà nội của con.”

Trình Tử Duệ đứng ở cửa tiểu khu một hồi lâu cũng không nhúc nhích, Trình Lâm rất quý trọng mỗi một giây gần nó, không nỡ rời đi trước, rất muốn hỏi một câu, có muốn cùng mình trở về nhà hay không lại sợ làm Trình Tử Duệ tức giận cũng không dám hỏi, hai người đều có tâm sự riêng trầm mặc.

Qua năm, sáu phút, Trình Tử Duệ mới cất bước chậm rãi đi vào trong, Trình Lâm bước theo nhưng cưỡng bách mình ngừng lại, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Trình Tử Duệ chậm rãi biến mất.

Kéo bước chân đứng ở trước cửa nhà, Trình Tử Duệ kiên trì gõ cửa, một hồi lâu cửa mới mở ra.

Triệu Anh cũng không nhìn nó, trong tay ôm một đứa trẻ khoảng chừng một tuổi, dụ dỗ nói: “Cháu ngoan, lại ăn thêm một miếng.”

Chờ người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp ăn một miếng bánh gatô, Triệu Anh mới nhìn Trình Tử Duệ đứng ở cửa, kinh ngạc nói: “Duệ Duệ, tại sao trở con lại trở về?”

Trình Tử Duệ mặt không hề cảm xúc nói: “Trường học bảo đóng tiền mua sách, không có tiền, con trở về lấy.”

Triệu Anh nói: “Mau vào, bà nội đưa cho con.”

Trình Tử Duệ mới nhấc chân chuẩn bị vào nhà thì Tiểu Nhị từ giữa phòng đi ra, thét to: “Ai ai ai! Tao mới vừa lau nhà đã bị mày giẫm bẩn!”

Trình Tử Duệ giống như bị điện giật lùi ra ngoài cửa.

Tiểu Nhị cầm đồ lau sàn nhà lau chỗ Trình Tử Duệ giẫm bẩn, nói lầm bầm: “Cả ngày không học tập cho giỏi, cứ đòi tiền đòi tiền đòi tiền…”

Thường ngày vào lúc này, Triệu Anh cũng không mặn không nhạt quở trách Tiểu Nhị vài câu, sau đó cho Trình Tử Duệ tiền bảo nó trở về trường học, Trình Tử Duệ cũng đã quen rồi.

Không hề nghĩ rằng, phía sau nó bỗng nhiên có người nói: “Nó không làm tốn tiền của cô, cô dựa vào cái gì nói nó như vậy?!”

Trình Tử Duệ giật nảy mình, xoay người nhìn lại, dĩ nhiên là Trình Lâm!

Tiểu Nhị chưa từng gặp Trình Lâm, đem đồ lau nhà ném qua một bên, chống nạnh nói: “Anh là ai? Chuyện nhà của tôi không cần anh lo?”

Trình Lâm đột nhiên nhớ Trình Tử Duệ không có tiền mua xu chơi game, trên người nhất định không có tiền, nên đuổi theo muốn cho nó một ít tiền, không nghĩ tới gặp một màn như vậy!

Trình Lâm lướt qua Trình Tử Duệ đi vào cửa, thấy phòng khách không lớn đầy đồ chơi, ngay sau đó cậu đẩy cửa phòng Trình Tử Duệ ra, giường đã đổi thành một cái giường đôi, góc giường còn bày đầy quần áo, có thể nhìn ra là quần áo của phụ nữ

Tiểu Nhị đã rít gào đuổi tới: “Anh là ai! Tùy tiện vào nhà người khác!”

Triệu Anh ôm đứa bé đi theo Tiểu Nhị cũng mắng: “Nào có loại người như mày, tùy tiện xông vào nhà người khác! Quả nhiên là có người sinh không ai dạy!”

Trình Lâm nhìn thấy bố trí bên trong căn phòng đã hiểu tất cả, dù là ôn hòa như cậu lúc này cũng tuyệt đối không thể nhẫn nại, lớn tiếng quát hỏi Triệu Anh: “Bác cả, phòng của Ninh Ninh tại sao cho người khác ở?! Ninh Ninh nên ở đâu!”

Lúc này Triệu Anh mới ấp úng nói: “Không cần mày quan tâm!”

Trình Lâm tức nở đến phải nụ cười: “Con trai của con, con không quản được sao? Con thật không nghĩ tới bác lại đối xử với nó như thế!”

Lúc này Tiểu Nhị cũng nghe được thân phận Trình Lâm, khinh thường nói: “Con trai mình không tự mình nuôi, để chúng ta nuôi, tôi không đòi tiền là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi!”

Trình Lâm lạnh lùng liếc cô một cái, cậu rất ít khi nổi giận nhưng mà biểu tình ác liệt xuất hiện ở trên mặt của cậu cũng vô cùng doạ người, Tiểu Nhị không dám nói tiếp nữa, thậm chí không tự chủ chạy trốn sau lưng Triệu Anh.

Trình Lâm mặt không hề cảm xúc hỏi Triệu Anh: “Bác cả, mỗi tháng có tới ba, bốn ngàn sinh hoạt phí, đều đi đâu vậy?”

Triệu Anh a a không nói lời nào, Tiểu Nhị từ phía sau bà lên tiếng nói: “Đó là tiền hưu của mẹ, sao có thể lấy nuôi con anh.”

Trình Lâm rõ ràng, cái gì đều không cần nói nữa, cậu đi ra cửa, nhìn Trình Tử Duệ nói: “Ninh Ninh, cùng ba về nhà đi.”

Đây là lần đầu tiên Trình Lâm nói ra chuyện về nhà với Trình Tử Duệ mà cậu lại dùng câu trần thuật.

Trình Tử Duệ vốn đang bình tĩnh lại như phát tiết cái gì đó, mạnh mẽ đẩy Trình Lâm một cái, quay người chạy ra ngoài!

“Ninh Ninh!” Trình Lâm lập tức đuổi theo.

Khí lực trên người Trình Tử Duệ đều trút xuống dưới chân, nên Trình Lâm không đuổi kịp nó.

Trong lúc chạy nước mắt Trình Tử Duệ không ngừng rơi, nó giơ tay muốn lau nước mắt, ngay khi tầm nhìn của nó bị che khuất đúng lúc đó đột nhiên có một chiếc xe ô tô chạy tới.

“Ninh Ninh!”

Trong nháy mắt tim Trình Lâm muốn nhảy tới cuống họng, cậu dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng xông lên ôm lấy Trình Tử Duệ lăn qua phía bên trái tránh chiếc xe ô tô, tài xế cũng tay mắt lanh lẹ lái qua bên phải.

“Két ——!”

Chỉ nghe bánh xe kịch liệt ma sát với mặt rất, phát ra một âm thanh sắc bén!

Một giây sau, ô tô nhanh chóng phanh lại.

Trình Lâm ôm Trình Tử Duệ lăn vào cụm hoa ven đường.

Mặc dù không phải lỗi của mình, tài xế cũng bị dọa cho phát sợ, vội xuống xe kiểm tra tình trạng của hai người.

Trình Tử Duệ được Trình Lâm bảo vệ rất tốt, ngã xuống đất cũng không cảm giác đau đớn, nhưng Trình Lâm nửa người đều dính đầy đất, tay áo cũng dính máu, tài xế đỡ hai người lên, không ngừng hỏi: “Không có sao chứ? Không có sao chứ? Muốn đi bệnh viện không?”

Trình Lâm cũng rất hổ thẹn, nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, vừa nãy là chúng tôi không đúng, đi không nhìn đường.”

Hai người xin lỗi lẫn nhau, tài xế kiên trì đưa Trình Lâm đi bệnh viện, nhưng Trình Lâm sợ Trình Tử Duệ lại chạy loạn, cũng không lo đến sức khỏe của mình kiên trì không đi, cuối cùng tài xế cũng bị cậu khuyên đi.

Chờ tài xế lái xe rời đi, Trình Tử Duệ bị Trình Lâm nắm tay rất chặt lại bắt đầu cáu kỉnh, ra sức muốn tránh khỏi tay Trình Lâm.

Trình Lâm kiên trì nhỏ giọng dụ dỗ nó, lằng nhà lằng nhằng, ai cũng không nhường ai, Trình Tử Duệ thẳng thắn đặt mông ngồi xuống đất, khóc nức nở.

Trình Lâm tâm đau gần chết, cuống họng như bị cái gì ngăn chặn, thở hổn hển mấy lần, mới nói ra lời: “Ngoan, đừng có chạy lung tung, để ba gọi điện thoại cho ba ba con bảo tới đón chúng ta.”

Trong đầu Trình Tử Duệ bỗng nhiên dần hiện ra tình cảnh trong bệnh viện năm đó, nhớ Trình Dịch Hòa rống mình, nó nói:”Chú đừng gọi ba ba con, đó không phải là ba ba!”

Trình Tử Duệ lại bắt đầu giãy dụa, thanh âm nghẹn ngào cũng lớn hơn.

Trình Lâm cũng rớt nước mắt, dùng sức ôm lấy Trình Tử Duệ: “Xin lỗi, xin lỗi, ba biết con chịu ủy khuất, đều là ba không tốt, là ba không chăm sóc tốt con, con mới trở thành như thế này.”

“Đừng khóc có được hay không? Nhìn con khóc, trong lòng ba cũng thật khó chịu, ngày hôm nay con về nhà với ba, không ai có thể bắt nạt con.”

Lúc đầu Trình Tử cật lực đè nén tâm tình của mình, nhưng được Trình Lâm ôm vào trong ngực như vậy, oan ức trong nháy mắt bị phóng đại vô số lần, cũng không nén được nữa gào khóc lên.

Còn một chương cuối dài hơn 30 trang word, có lẽ edit xong LEE sẽ up luôn cho trọn một chương sẽ không chia ra up như ý định ban đầu. Vì chương cuối rất dài các nàng chịu khó chờ nha!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương