Lật Mở Thiên Thư
-
Quyển 1 - Chương 9-11: Lại một người nữa
Lúc chập tối, tôi, Mông Nhân và Quỷ Hồ vào nhà ăn mà tôi cùng Mông Nhân đã ăn lúc trưa, chúng tôi gọi mấy món ăn. Quỷ Hồ nói để ông ta chiêu đãi chúng tôi bữa ăn này. Các món còn chưa kịp bưng ra, Quỷ Hồ đã hạ thấp giọng, nói: “Các vị cứ ngồi yên vị, chờ một lát đã rồi hãy lần lượt quay người lại mà nhìn chiếc xe du lịch màu đỏ đỗ bên cạnh khách sạn, gã đội mũ ngồi trong xe là người của bọn họ. Tôi đã quan sát vài hôm rồi, gã ấy hầu như ngày nào cũng xuất hiện, chỉ khác là gã liên tục thay đổi vị trí đỗ xe.”
Tôi không ngoái lại cũng đoán ra, người mà Qủy Hồ nói chính là gã A Thượng chuyên phụ trách vòng ngoài. Nghĩ đến bọn sếp Bạch, tôi bỗng nảy ra một ý và định nói ra, nhưng khi ngẩng nhìn Quỷ Hồ, tôi lại thôi.
Tôi đặt ly trà xuống, quay người nhìn ra cửa. Lúc này nhìn thấy sếp Bạch và cô A đang đi ra ngoài cửa khách sạn, trông có vẻ vội vã; còn A Thượng cũng mở cửa xe bước xuống. Sếp Bạch nhìn A Thượng, A Thượng lại lui vào trong xe. Tôi kéo áo Mông Nhân, Mông Nhân quay người lại, Quỷ Hồ cũng nhận ra sự việc vừa rồi, ông ta hơi sửng sốt: “Có lẽ… bọn họ chuẩn bị chuồn à?”
Nói rồi Quỷ Hồ đứng dậy: “Tôi ra xem sao. Hai anh cứ ở đây chờ tôi.” Rồi ông ta từ từ ra khỏi phòng ăn. Tôi và Mông Nhân vội đứng dậy, Mông Nhân bảo tôi đưa di động cho anh dùng, sau đó anh đi vào toa-lét. Tôi nhìn thấy Qủy Hồ đứng ngoài cửa khách sạn và đang nói gì đó với một người bán thuốc lá nhưng không ngớt quan sát nhóm sếp Bạch đang đứng ngoài đó. Sếp Bạch có vẻ rất căng thẳng, cầm khăn mùi xoa lau mồ hôi trán liên tục, sắc mặt tái nhợt, ánh mặt trời hắt vào trông sếp Bạch càng thêm đáng sợ. Dù đứng đây khá xa tôi cũng nhìn rõ khuôn mặt cô A trắng lóa.
“Cô ta trát phấn à?” Tôi lẩm bẩm. Rồi quay lại rót trà. Lúc ngoảnh ra thì đã không thấy bóng Quỷ Hồ đâu nữa. Tôi ngẩn người đứng lên nhìn ra cửa, cũng không thấy ông ta. Đúng lúc này Mông Nhân cũng trở lại, tôi vội nói cho anh biết. Mông Nhân cau mày: “Chúng ta chờ, rồi sang tìm sếp Bạch.”
Các món ăn đã bưng lên bàn, chúng tôi trả tiền, rồi nói với chủ nhân rằng lát nữa chúng tôi sẽ quay lại ăn. Sau đó chúng tôi đi sang khách sạn. Nhìn thấy tôi và Mông Nhân đi đến, sếp Bạch và cô A vội quay vào trong khách sạn, họ đứng chờ thang máy. Mông Nhân khẽ bảo tôi: hai chúng ta sẽ đi lên bằng cầu thang bộ, bây giờ tạm ngồi đi-văng chờ họ bước vào thang máy đã.
Hai chúng tôi ngồi đi-văng ở đại sảnh khách sạn, cầm tờ báo lên giả vờ đọc, khi bọn sếp Bạch vào thang máy rồi, chúng tôi lập tức chạy lên cầu thang bộ. Vừa lên đến tầng 8 thì chúng tôi nghe thấy tiếng “keng” mở cửa thang máy. Chúng tôi nấp sang một bên chờ đợi. Rồi nghe thấy tiếng sếp Bạch trách móc cô A, cô A chỉ nói hai chữ: “Im đi!” Sếp Bạch nín lặng.
Chờ lúc sếp Bạch quẹt thẻ mở cửa phòng, tôi định nghé nhìn ra thì bỗng nghe thấy tiếng cô A: “Cẩn thận!” Sau đó là tiếng cửa bị đập phá, rồi vọng ra tiếng quát của Quỷ Hồ: “Đưa thứ đó ra đây!”
Tôi và Mông Nhân sửng sốt. Quỷ Hồ tự mình ra tay? Hay là ông ta dùng cách thô bạo gì đó?
Sau đó là tiếng sếp Bạch gầm lên: “Tôi không hiểu anh đang nói gì. Muốn giao đấu ư? E rằng anh không thể là đối thủ của bọn tôi đâu!”
Quỷ Hồ cười nhạt: “Chưa thử, thì sao biết được?”
Tôi đang định chạy vào can ngăn thì thang máy lại “keng” một tiếng, mở ra. Rồi một giọng nghe rất trẻ thậm chí non nớt vang lên: “Các người đừng đánh nhau nữa! Thứ đó ở chỗ tôi, nhưng đã chuyển đi rồi!”
Mông Nhân ngao ngán thở dài: “Lại một người nữa!” Tôi chưa hết kinh ngạc thì giọng nói kia lại tiếp tục: “Hai ông bạn ở đầu cầu thang, ra đi! Tôi biết các người đang ở đó.”
Tôi và Mông Nhân đành bước ra, đi đến hành lang, nhìn thấy một gã trẻ tuổi đứng cạnh sếp Bạch, cô A và Quỷ Hồ không xa, gã chừng ngoài 20 tuổi, mặc áo Jacket và quần màu đen, đeo cặp kính gọng đen rất có cá tính. Mông Nhân đang lẩm bẩm gì đó, tôi liếc sang nhưng không nhận ra.
Sếp Bạch và Qủy Hồ đều nhìn chằm chằm vào gã trẻ tuổi. Lúc này gã lại nói: “Vì cái thứ ấy mà bao người phải tổn hao tâm trí, cuối cùng, nó nên rơi vào tay ai thì đã rơi vào tay người đó rồi. Tôi đã làm phiền các vị quá lâu như vậy, xin lỗi nhé! Cảm ơn các vị đã bảo quản nó giúp tôi. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, cảm ơn các vị!”
Nói xong, gã trẻ tuổi cúi rạp người. Động tác này khiến tôi nhớ ra hình như mình đã nhìn thấy ở đâu đó. Vắt óc suy nghĩ một lúc, tôi bỗng tỉnh táo. “À, mình biết rồi.” Gã trẻ tuổi lại chỉ ngón tay vào miệng gã, nói: “Người biết, thì đứng nói. Tôi đi đây.”
Vừa dứt lời, gã quay sang phía chúng tôi, lao nhanh, nhún người nhảy vọt qua đầu chúng tôi rồi hạ xuống đất. Nhân lúc sếp Bạch và Quỷ Hồ chưa có phản ứng gì thì gã đã chạy biến xuống cầu thang. Sếp Bạch và Quỷ Hồ lập tức đuổi theo. Cô A thấy tôi và Mông Nhân vẫn đứng đờ ra, bèn nói: “Sao hai vị còn đứng đây? Thứ đó nằm trong người hắn, sao không đuổi theo đi?”
Tôi kêu lên “thế ư?” và định đuổi theo, nhưng tôi bị Mông Nhân kéo lại, nói: “Đuổi gì mà đuổi? Thằng cha ấy vừa nói rằng đã lấy lại được thứ đó rồi mà!”
Nói xong anh cười hề hề với cô A: “Em ơi, anh cho rằng em không có thân thủ như họ để có thể bắt nổi hai anh đây đâu!”
Cô A ngơ ngác nhìn Mông Nhân, hỏi: “Anh nói gì thế?”
Mông Nhân mỉm cười: “Vẫn giả vờ? Cứ ra sức mà giả vờ đi! Bây giờ vẫn giả vờ thì ăn thua gì? Em cho rằng rất kín đáo không chút sơ hở hay sao?”
“Bọn tôi vốn định bỡn cợt thêm một lúc nữa. Nhưng nay đã tìm thấy thứ đó rồi, thì bọn tôi không cần thiết phải tiếp tục rồ dại cùng các người nữa.” Mông Nhân đẩy cánh cửa phòng sếp Bạch đã bị nỡ vứt, nói: “Mời vào! Chúng tôi có mấy việc cần nói.”
Cô A cau mày bước vào phòng, tôi và Mông Nhân bước vào sau. Mông Nhân ngồi xuống đi-văng nhìn cô A, nói: “Tôi nên gọi cô em là gì cho phải? Gọi là thủ lĩnh hay gọi là thủ lĩnh giấu mặt?”
Cô A cười nhạt, nói: “Quả thật tôi không hiểu anh định nói gì.”
Mông Nhân gật đầu: “Cũng được! Vậy tôi sẽ kể lại từ đầu đến cuối cho cô nghe.
Nhóm các người có cả thảy 8 người, kể cả Quỷ Hồ. Các người là một bọn với nhau. Những chuyện mất trộm thứ kia, và chuyện người áp tải thật giả… đều là một vở kịch mà các người diễn trước mặt tôi và anh Bạch ngồi đây. Nhưng chỗ vụng về của vở kịch nằm ở chỗ các người đưa cho chúng tôi mấy đoạn băng hình giám sát kia nhằm đánh lạc hướng chúng tôi. Những đoạn băng hình ấy có ý nghĩa gì không? Nên nói là có và cũng có thể nói là không. Ý nghĩa lớn nhất của nó là trong các video ấy, toàn bộ các diễn viên của vở kịch đều xuất hiện - kể cả gã trẻ tuổi vừa rồi.” Nói xong, Mông Nhân hích tôi một cái, xin tôi thuốc hút.
Tôi không ngoái lại cũng đoán ra, người mà Qủy Hồ nói chính là gã A Thượng chuyên phụ trách vòng ngoài. Nghĩ đến bọn sếp Bạch, tôi bỗng nảy ra một ý và định nói ra, nhưng khi ngẩng nhìn Quỷ Hồ, tôi lại thôi.
Tôi đặt ly trà xuống, quay người nhìn ra cửa. Lúc này nhìn thấy sếp Bạch và cô A đang đi ra ngoài cửa khách sạn, trông có vẻ vội vã; còn A Thượng cũng mở cửa xe bước xuống. Sếp Bạch nhìn A Thượng, A Thượng lại lui vào trong xe. Tôi kéo áo Mông Nhân, Mông Nhân quay người lại, Quỷ Hồ cũng nhận ra sự việc vừa rồi, ông ta hơi sửng sốt: “Có lẽ… bọn họ chuẩn bị chuồn à?”
Nói rồi Quỷ Hồ đứng dậy: “Tôi ra xem sao. Hai anh cứ ở đây chờ tôi.” Rồi ông ta từ từ ra khỏi phòng ăn. Tôi và Mông Nhân vội đứng dậy, Mông Nhân bảo tôi đưa di động cho anh dùng, sau đó anh đi vào toa-lét. Tôi nhìn thấy Qủy Hồ đứng ngoài cửa khách sạn và đang nói gì đó với một người bán thuốc lá nhưng không ngớt quan sát nhóm sếp Bạch đang đứng ngoài đó. Sếp Bạch có vẻ rất căng thẳng, cầm khăn mùi xoa lau mồ hôi trán liên tục, sắc mặt tái nhợt, ánh mặt trời hắt vào trông sếp Bạch càng thêm đáng sợ. Dù đứng đây khá xa tôi cũng nhìn rõ khuôn mặt cô A trắng lóa.
“Cô ta trát phấn à?” Tôi lẩm bẩm. Rồi quay lại rót trà. Lúc ngoảnh ra thì đã không thấy bóng Quỷ Hồ đâu nữa. Tôi ngẩn người đứng lên nhìn ra cửa, cũng không thấy ông ta. Đúng lúc này Mông Nhân cũng trở lại, tôi vội nói cho anh biết. Mông Nhân cau mày: “Chúng ta chờ, rồi sang tìm sếp Bạch.”
Các món ăn đã bưng lên bàn, chúng tôi trả tiền, rồi nói với chủ nhân rằng lát nữa chúng tôi sẽ quay lại ăn. Sau đó chúng tôi đi sang khách sạn. Nhìn thấy tôi và Mông Nhân đi đến, sếp Bạch và cô A vội quay vào trong khách sạn, họ đứng chờ thang máy. Mông Nhân khẽ bảo tôi: hai chúng ta sẽ đi lên bằng cầu thang bộ, bây giờ tạm ngồi đi-văng chờ họ bước vào thang máy đã.
Hai chúng tôi ngồi đi-văng ở đại sảnh khách sạn, cầm tờ báo lên giả vờ đọc, khi bọn sếp Bạch vào thang máy rồi, chúng tôi lập tức chạy lên cầu thang bộ. Vừa lên đến tầng 8 thì chúng tôi nghe thấy tiếng “keng” mở cửa thang máy. Chúng tôi nấp sang một bên chờ đợi. Rồi nghe thấy tiếng sếp Bạch trách móc cô A, cô A chỉ nói hai chữ: “Im đi!” Sếp Bạch nín lặng.
Chờ lúc sếp Bạch quẹt thẻ mở cửa phòng, tôi định nghé nhìn ra thì bỗng nghe thấy tiếng cô A: “Cẩn thận!” Sau đó là tiếng cửa bị đập phá, rồi vọng ra tiếng quát của Quỷ Hồ: “Đưa thứ đó ra đây!”
Tôi và Mông Nhân sửng sốt. Quỷ Hồ tự mình ra tay? Hay là ông ta dùng cách thô bạo gì đó?
Sau đó là tiếng sếp Bạch gầm lên: “Tôi không hiểu anh đang nói gì. Muốn giao đấu ư? E rằng anh không thể là đối thủ của bọn tôi đâu!”
Quỷ Hồ cười nhạt: “Chưa thử, thì sao biết được?”
Tôi đang định chạy vào can ngăn thì thang máy lại “keng” một tiếng, mở ra. Rồi một giọng nghe rất trẻ thậm chí non nớt vang lên: “Các người đừng đánh nhau nữa! Thứ đó ở chỗ tôi, nhưng đã chuyển đi rồi!”
Mông Nhân ngao ngán thở dài: “Lại một người nữa!” Tôi chưa hết kinh ngạc thì giọng nói kia lại tiếp tục: “Hai ông bạn ở đầu cầu thang, ra đi! Tôi biết các người đang ở đó.”
Tôi và Mông Nhân đành bước ra, đi đến hành lang, nhìn thấy một gã trẻ tuổi đứng cạnh sếp Bạch, cô A và Quỷ Hồ không xa, gã chừng ngoài 20 tuổi, mặc áo Jacket và quần màu đen, đeo cặp kính gọng đen rất có cá tính. Mông Nhân đang lẩm bẩm gì đó, tôi liếc sang nhưng không nhận ra.
Sếp Bạch và Qủy Hồ đều nhìn chằm chằm vào gã trẻ tuổi. Lúc này gã lại nói: “Vì cái thứ ấy mà bao người phải tổn hao tâm trí, cuối cùng, nó nên rơi vào tay ai thì đã rơi vào tay người đó rồi. Tôi đã làm phiền các vị quá lâu như vậy, xin lỗi nhé! Cảm ơn các vị đã bảo quản nó giúp tôi. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, cảm ơn các vị!”
Nói xong, gã trẻ tuổi cúi rạp người. Động tác này khiến tôi nhớ ra hình như mình đã nhìn thấy ở đâu đó. Vắt óc suy nghĩ một lúc, tôi bỗng tỉnh táo. “À, mình biết rồi.” Gã trẻ tuổi lại chỉ ngón tay vào miệng gã, nói: “Người biết, thì đứng nói. Tôi đi đây.”
Vừa dứt lời, gã quay sang phía chúng tôi, lao nhanh, nhún người nhảy vọt qua đầu chúng tôi rồi hạ xuống đất. Nhân lúc sếp Bạch và Quỷ Hồ chưa có phản ứng gì thì gã đã chạy biến xuống cầu thang. Sếp Bạch và Quỷ Hồ lập tức đuổi theo. Cô A thấy tôi và Mông Nhân vẫn đứng đờ ra, bèn nói: “Sao hai vị còn đứng đây? Thứ đó nằm trong người hắn, sao không đuổi theo đi?”
Tôi kêu lên “thế ư?” và định đuổi theo, nhưng tôi bị Mông Nhân kéo lại, nói: “Đuổi gì mà đuổi? Thằng cha ấy vừa nói rằng đã lấy lại được thứ đó rồi mà!”
Nói xong anh cười hề hề với cô A: “Em ơi, anh cho rằng em không có thân thủ như họ để có thể bắt nổi hai anh đây đâu!”
Cô A ngơ ngác nhìn Mông Nhân, hỏi: “Anh nói gì thế?”
Mông Nhân mỉm cười: “Vẫn giả vờ? Cứ ra sức mà giả vờ đi! Bây giờ vẫn giả vờ thì ăn thua gì? Em cho rằng rất kín đáo không chút sơ hở hay sao?”
“Bọn tôi vốn định bỡn cợt thêm một lúc nữa. Nhưng nay đã tìm thấy thứ đó rồi, thì bọn tôi không cần thiết phải tiếp tục rồ dại cùng các người nữa.” Mông Nhân đẩy cánh cửa phòng sếp Bạch đã bị nỡ vứt, nói: “Mời vào! Chúng tôi có mấy việc cần nói.”
Cô A cau mày bước vào phòng, tôi và Mông Nhân bước vào sau. Mông Nhân ngồi xuống đi-văng nhìn cô A, nói: “Tôi nên gọi cô em là gì cho phải? Gọi là thủ lĩnh hay gọi là thủ lĩnh giấu mặt?”
Cô A cười nhạt, nói: “Quả thật tôi không hiểu anh định nói gì.”
Mông Nhân gật đầu: “Cũng được! Vậy tôi sẽ kể lại từ đầu đến cuối cho cô nghe.
Nhóm các người có cả thảy 8 người, kể cả Quỷ Hồ. Các người là một bọn với nhau. Những chuyện mất trộm thứ kia, và chuyện người áp tải thật giả… đều là một vở kịch mà các người diễn trước mặt tôi và anh Bạch ngồi đây. Nhưng chỗ vụng về của vở kịch nằm ở chỗ các người đưa cho chúng tôi mấy đoạn băng hình giám sát kia nhằm đánh lạc hướng chúng tôi. Những đoạn băng hình ấy có ý nghĩa gì không? Nên nói là có và cũng có thể nói là không. Ý nghĩa lớn nhất của nó là trong các video ấy, toàn bộ các diễn viên của vở kịch đều xuất hiện - kể cả gã trẻ tuổi vừa rồi.” Nói xong, Mông Nhân hích tôi một cái, xin tôi thuốc hút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook