Lập Quốc Ký I
-
Chương 25: Thật ra ngươi là ai?
Chương 25: Thật ra ngươi là ai?
Đã lâu lắm rồi Cựu cung mới tập trung đông người đến như vậy. Trong đêm đó, một số lượng nhân lực đông đúc được triệu tập lục soát Cựu cung. Đây là nơi ở năm xưa của sứ quân, tuy không đạt tới độ xa hoa rộng lớn như hoàng cung ở Đại đô, nhưng nói nhỏ cũng không phải là nhỏ. Hơn nữa thông đạo là nơi bí mật, cũng không phải là nơi người thường có thể dễ dàng tìm ra. Không có chút manh mối gì, dù đông người tìm kiếm cũng chỉ là mò kim đáy biển.
‘Tiểu Đào Hồng’ vẫn một mực đi theo bên cạnh Lạc Nhân, bởi vì nàng tin rằng hắn có thể tìm ra được điều gì đó. Mới ở cạnh nhau có năm ngày, mà nàng đã bắt đầu tin tưởng hắn tuyệt đối. Chân nhân bất lộ tướng, hắn nhất định không phải là hạng tầm thường. Nhìn hắn suốt ngày cười cười hời hợt nhưng kỳ thật là người kỹ tính hơn bất cứ ai. Hắn dù có để ý thứ gì thì cũng chỉ hờ hững liếc qua, dù có đang âm thầm mưu tính thì mặt cũng ngây thơ như không biết. Thật là ‘Ngoạ hổ tàng long’.
Từ nãy giờ Lạc Nhân cứ đi quanh quẩn quanh ngự hoa viên. Có vẻ như hắn là kẻ vô tâm dạo chơi trong vườn, nhưng thật ra là đang đi theo một sơ đồ kỳ quái nào đó.
“Càn, Chấn, Cấn, Đoài, Tốn, Ly, Khôn, Khảm. Sắp xếp thật là lộn xộn.”
Lạc Nhân vừa đi vừa suy nghĩ. Khu vườn này được bố trí theo một trật tự ngũ hành bát quái. Vừa giống cách bố trí của Kinh Dịch của nước Thanh trà. Vừa lại thêm chút biến hoá trong đó. Có lẽ vì đây là vùng giao lưu với văn hoá Miên Cương, nên trật tự có chút thay đổi. Tuy văn hoá hai phương khác biệt, nhưng cũng là thuận theo thiên mệnh, dùng đạo tự nhiên để mà suy tính. Chỉ cần đọc được hết sự ảo diệu trong cách bố trí này, ắc tìm được lối đi vào mật thất.
Cả hoàng cung tuy xây theo phong thuỷ của Nguyệt giáo, nhưng tất cả đều xem ra rất bình thường. Duy chỉ có chỗ này là bố cục đặc biệt nhất. Vừa ẩn chứa kỳ môn độn giáp, vừa có trận bát quái trấn ểm. Đã từng đột nhập qua trọng địa các nơi trộm báu vật, Lạc Nhân không hề lạ gì với cách bày trận phong thuỷ trấn ểm như thế này. Hắn đi vòng vòng trong ngự hoa viên, có lẽ cũng sắp phá được trận đồ này rồi.
Càng thuộc dương kim, đại diện cho trời; nếu xét theo kinh dịch, quẻ tiên thiên chỉ toạ hướng nam, quẻ hậu thiên là hướng tây bắc. Nhưng trong ngự hoa viên này khoảnh sân rộng đại diện cho quẻ Càng lại được bố trí ở hướng bắc.
Tương tự quẻ Đoài thuộc âm kim, đại diện là hồ sen được bố trí ở hướng nam. Trong khi theo kinh dịch, quẻ Đoài tiên thiên toạ hướng đông nam, hậu thiên thì chỉ hướng tây.
Bố cục rối rắm này làm Lạc Nhân đã đi ba vòng quanh ngự hoa viên vẫn chưa nghĩ ra được. Không biết thì thôi, càng biết nhiều lại càng phải suy nghĩ nhiều đến nát óc đến như vậy. Ái chà, ai bảo hắn suốt ngày đi theo Thanh Đồng, bị nàng ta dạy dỗ đến mức đã trở thành ‘đông tây kim cổ, bách hiểu sinh’, chuyện trên đời này cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu.
Đồng Đồng thích nhất là đọc sách, nên hắn cũng không ngần ngại tập họp được bao nhiêu là bảo tịch, bí kiếp trên thế gian này cho nàng ta. Các loại sách đó đều là tri thức quý giá, không phải là loại đặc biệt cao quý thì hắn cũng không mang về. Đồng Đồng đọc xong cái gì hay cũng đều mang lại dạy cho hắn, làm khổ hắn trên đời này cái gì cũng biết, cái gì cũng tinh thông. Người bình thường suy nghĩ cái gì một lần, hai lần không được thì thôi. Còn hắn thì việc gì cũng phải suy đến một trăm, hai trăm giải pháp; bởi vì bất cứ tình huống nào, hắn tin rằng bản thân cũng có thể tìm ra đáp án.
Lạc Nhân đi phía trước, dáng bộ tiêu sái, gương mặt mỉm cười đến ngẩn ngơ. Đó là thói quen của hắn, trông mặt hắn như đang thảnh thơi thưởng trà, ngắm trăng ấy chính là lúc hắn đang suy nghĩ dữ dội nhất.
‘Tiểu Đào Hồng’ đi phía sau, nhìn hắn đến là nóng ruột. Đây là giờ phút nào rồi, thời gian càng kéo dài, thì việc truy bắt tàn dư Dạ điểu quân càng khó khăn. Tuy nàng không có lợi ích gì trong việc này, nhưng nhìn bộ dáng thảnh thơi của hắn làm nàng cũng phải khẩn trường thay. Đúng là “hoàng đế không gấp, nhưng mà thái giám lại gấp”.
Nàng nhìn thấy phía trước có một tảng đá, chỉ cần hắn đi thêm hai bước nữa ắc hẳn sẽ vấp vào. Nàng cẩn thận nhắc nhở.
-Coi chừng hòn đá phía trước!
Vậy mà hắn dường như không nghe được lời nàng nói (Thật sự là hắn không thể nghe được) vấp ngay vào hòn đá giữa lối đi. Hắn té sầm xuống mặt đất. “Võ công hắn rất cao cường mà, sao lại té đến thê thảm thế kia” (Võ công của hắn cũng không cao, chỉ có khinh công thì rất tốt, ngoài ra sở hữu năng lực đặc biệt khác người mà thôi)
‘Tiểu Đào Hồng’ thở dài một tiếng, chạy tới đỡ hắn dậy. Tên biến thái này không hiểu là loại người gì, lúc thì hiên ngang khí khái bất phàm, làm người người kính phục; lúc lại hậu đậu vô dụng như một nam hài làm người ta không thể bỏ mặt.
Nàng giúp hắn trở người ngồi dậy, gương mặt hắn lấm lem đầy đất, hai lỗ mũi còn đang bị chảy máu. Thấy vậy ‘Tiểu Đào Hồng’ không khỏi bật cười.
-A, ‘lỗ mũi ăn trầu rồi’!
Hắn quẹt mũi của mình rồi nhìn lại vết máu trên tay.
-Đúng vậy, ‘lỗ mũi ăn trầu rồi’.
Mặt dù gương mặt lấm lem, Lạc Nhân vẫn nhe răng ra cười. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười ngây thơ như vậy, trái tim nàng bỗng bất giác đập nhanh hơn một chút. Nàng cúi xuống rút chiếc khăn tay ra để giấu đi gương mặt đang nóng bừng của mình. “May mà trời tối, hy vọng hắn không nhìn thấy.”
‘Tiểu Đào Hồng’ để Lạc nhân nằm trên gối mình, rồi đưa khăn chậm máu trên mũi hắn. Ai bảo đây là cách duy nhất để cầm máu mũi chứ. Nếu bây giờ để hắn ngồi dậy chắc chắn máu sẽ chảy ra không ngừng. Tuy biết là vì đang chữa bệnh, ‘Tiểu Đào Hồng’ ra lệnh ình phải tỏ ra bình thản không được suy nghĩ thiên lệch gì; nhưng không hiểu sao con tim nàng lại không nghe lời, càng lúc càng đập dữ dội hơn. Nếu hắn không mau mau ngồi dậy, chắc nàng đến nín thở mà chết mất thôi.
Vậy mà tên Lạc nhân đang nằm đó lại có bộ dáng vô cùng thoải, giống như hắn rất quen thuộc với việc gối đầu trên chân nữ nhân vậy. ‘Tiểu Đào Hồng’ cảm thấy bực bội, dường như nàng vừa uống phải một hủ giấm chua. Nàng giật mình, “Đúng rồi, bản thân mình hoàn toàn không biết gì về hắn cả”. Tên nam tử thần thần bí bí này đột nhiên xuất hiện bắt cóc nàng, võ công của hắn, khí chất của hắn đều vô cùng kỳ bí và đặc biệt. Thân phận mà hắn nói, nàng vừa nghe là biết ngay hắn đang bịa đặt. Ngay cả tên của hắn, liệu có đúng là tên thật của hắn hay không. Một kẻ lai lịch bất minh như hắn vậy mà nhiều lần lại dám chiếm tiện nghi của nàng. Lần ở trấn phủ, hắn ôm sau lưng nàng chế trụ. Lần ở quán trọ là tệ nhất còn dám ra lệnh nàng thay y phục. Lần ở sơn trại, “À không, lần đó không tính”, lần đó là nàng chủ động ôm hắn. Nàng nghĩ tới càng thấy mình thật là thiệt thòi, tự nhiên giận dữ muốn hất hắn ra khỏi chân mình.
Thế nhưng ‘Tiểu Đào Hồng’ chưa kịp hất Lạc Nhân ra thì hắn đã tự động bật dậy. Hắn nói với nàng.
-Ta đã nghĩ ra rồi!
Hắn chưa nói hết câu thì máu mũi lại tiếp tục trào ra. ‘Tiểu Đào Hồng’ thấy vậy, quên hết cả giận dữ, kéo hắn nằm trở lại. Thấy hắn đổ máu, nàng thật là sốt ruột nha.
Lạc Nhân bị kéo nằm xuống, vẫn vô cùng hào hứng với phát kiến vừa nghĩ ra. Nhìn hắn cười tà mị vô cùng đắc ý. ‘Tiểu Đào Hồng’ nhìn thấy cũng đành thở dài. Thật ra đâu mới là con người thật của hắn, khi thì gian tà, lúc lại rất ngây thơ, thỉnh thoảng lại trở nên vô cùng nghiêm túc. Nàng bắt đầu mất hết lòng tin rằng có thể đối phó với hắn rồi.
Lạc Nhân gối đầu vào chân ‘Tiểu Đào Hồng’, ngửa đầu ra sau để máu mũi không chảy nữa. Khi hắn ngửa đầu nhìn thì thấy trời đất đảo ngược. Câu trả lời chính là ở đây, “trời đất đảo ngược”. Kinh dịch biện luận bát quát có từ tứ tượng, lưỡng nghi. Trong lưỡng nghi bao gồm âm dương, trên dưới. Sức mạnh của mặt trời là chí dương đặt bên trên chí âm, đại diện là mặt trăng. Nhưng người Miêu thờ Nguyệt thần lại cho rằng chí âm là tối cao, trong việc diễn giải và tính toán bát quái có chỗ sai lệch so với Thần Châu. Do đó sinh môn không phải nằm theo hướng thông thường mà chắc chắn là nằm trong tử lộ.
^_^
Nguyệt thần giáo của người Miêu cho rằng con người được sinh ra chưa phải là sống. Cuộc đời mỗi người chỉ mới là một sự thử thách, chỉ những ai vượt qua được, đến khi chết đi mới được Nguyệt thần đón nhận về thế giới ánh trăng, về ngôi nhà thật sự của họ. Có thể nói người Miêu tôn sùng cái chết. Bởi mỗi khi một người qua đời, họ mới chính thức bắt đầu cuộc hành trình về nhà của mình. Mỗi đám tang đều là lễ mừng linh hồn được về nhà. Nhưng người Miêu cũng rất tôn trọng sinh mạng, chỉ có cái chết tự nhiên nhất mới được coi là đã vượt qua thử thách để về nhà. Những người bị giết chết, dù là chính tay họ kết liễu mạng sống mình, cũng bị coi là kẻ bỏ cuộc, chính là tội lỗi báng bổ thần linh. Nhưng ngược lại, đức tin của họ cho rằng hy sinh cứu được một sinh mạng khác lại là một vinh quang, những tử sĩ có thể được Nguyệt thần đón về gia nhập đoàn quân bất tử của người. Đoàn quân của Âm giới tà nhãn, vị nam thần mạnh nhất trong đức tin của Nguyệt thần giáo, chồng của Nguyệt nữ thần.
Bên dưới Cựu cung không ngờ lại còn tồn tại một điện thờ vô cùng rộng lớn bằng đá đen. Lạc Nhân và ‘Tiểu Đào Hồng’ đã tìm được lối vào Âm giới Tà Nhãn thần điện ở sau một ngọn giả sơn ở ngự hoa viên. Lối vào này lại được kích hoạt bởi cơ quan ở hồ sen, mà cơ quan này chỉ được mở ra bằng cách tác động vào vị trí đặc biệt khác, để mở được lối vào thì phải trải qua cả một quá trình khởi động đặc biệt khắp ngự hoa viên. Nếu không phải là người biết lối vào thì ít ai ngờ rằng cách mở lại phức tạp đến vậy. Chỉ có Lạc Nhân nhờ vào sự hiểu biết cộng với may mắn mới phá được bí mật này thôi.
Bọn họ dẫn cả một đám người Miêu mang đuốc rực rỡ tiến xuống địa cung này. Kể cả những trưởng lão trong Miêu quân cũng không ngờ Cổ thành còn ẩn chứa nhiều bí mật đến vậy.
-Truyền thuyết, đây chính là địa cung trong truyền thuyết! – Một lão già râu tóc bạc phơ thốt lên.
-Lão biết nơi đây là địa phương gì sao? – Lạc nhân thấy lão kích động quá bèn quay qua hỏi.
-Hồi bẩm công tử, đây chính là Âm Giới Tà Nhãn địa cung, điện thờ trong truyền thuyết của người Miêu. – Sau chiến công của Lạc Nhân, trên dưới người Miêu vô cùng tôn kính hắn. – Trong thần tích của bổn giáo, ban đêm sẽ chia thế giới làm hai nửa. Một nửa thế giới ánh trăng của Nguyệt thần, một nửa thế giới bóng tối của Âm thần. Âm thần là một nửa của Nguyệt thần không thể tách rời. Điện thờ của Nguyệt thần và Âm thần vốn phải được xây dựng đối xứng với nhau qua hai thế giới, bên trên và bên dưới, bóng tối và ánh sáng, trắng và đen. Nhưng Âm thần vốn là vị tà thần, trong nghi thức thờ cúng yêu cầu hiến tế người sống, dần dần trong tôn giáo người Miêu đã không còn thờ cúng nữa. Cũng không ngờ, vẫn còn tồn tại điện thờ Âm thần bên dưới Cổ thành. – Lão nhân kết thúc câu nói với một giọng trầm trồ thán phục.
Không trầm trồ thán phục sao được khi trước mắt họ là một thần điện đá đen cực kỳ to lớn bằng kích thước của thần điện màu trắng phía trên mặt đất. Cả hai đều giống nhau y hệt, ngoại trừ ký hiệu lớn phía trước. Điện thờ màu trắng có ký hiệu tròn của mặt trăng, điện thờ màu đen mang ký hiệu hình thoi của con mắt. Ký hiệu màu đen đó làm đoàn người có hơi ớn lạnh, dường như có thứ gì đó ẩn nấp sau cái màu đen đó này đang âm thầm quan sát nhìn họ.
Lạc Nhân chán nản nhìn đám người đứng bất động trước thần điện. Bọn họ đều bị choáng ngợp trước phát hiện này. Hơn nữa họ là người Miêu, là những kẻ tin vào truyền thuyết tâm linh kỳ bí của riêng họ, nên có phần e dè địa cung màu đen này. Lạc Nhân ngược lại, hắn là người ngoại tộc, lại có Bá khí hộ thân. Hơn nữa, còn có một vị quỷ thần đang sống hẳn hoi ở trong nhà hắn. Lạc Nhân không có gì phải sợ cả. Một mình hắn tiến về phía trước, bước chân lên những bậc đá đen sáng loáng của thần điện.
Bọn người phía sau như bị hành động của Lạc Nhân sực tỉnh. Bọn họ nhìn cái lưng của hắn, dường như có một sự tự tin lan truyền trong họ, “Đi theo sau người này chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra được.”
Bên trong thần điện tối om, nhưng những ánh đuốc cả bọn mang theo cũng không giúp gì hơn cho họ. Bốn bề đều là đá đen, màu đen như áp đảo hết tròng mắt của mỗi người. Bọn họ lấm lét sợ sệt nhìn chung quanh, cứ như sắp có một ác quỷ nào đó chuẩn bị nhào ra tập kích họ. Lạc Nhân vẫn mỉm cười, tiêu sái dẫn đầu. ‘Tiểu Đào Hồng’ đi bên cạnh nhìn hắn một cái để lấy thêm tự tin trấn an mình. Nàng không biết rằng lúc này đây, trong đầu hắn đang tích cực truy tìm manh mối.
Địa cung nằm dưới đất chắc chắn đã mấy trăm năm không được mở cửa. Nhưng trên nền sàn phía trước là vô số dấu chân lôn xộn. Là của Dạ Điểu quân vừa mới tiến qua đây, hay là của những cổ nhân đã tồn tại mấy trăm năm về trước. Không khí có chút lưu chuyển, ít nhất cũng có lối thông ra ngoài. Quá im ắng, nếu một đạo quân hơn năm trăm người di chuyển không thể không để lại bất cứ âm thanh nào. Trừ phi họ chỉ là một nhóm ít người, hoặc bọn họ đang đứng yên không di chuyển nữa.
Có mùi máu. Lạc Nhân sững người cảnh giác. Bá khí nhanh chóng lan ra phòng hộ khắp cơ thể. Choang một tiếng, lưỡi hái lớn hơn ba mét từ trên trần óc xuống chạm phải lớp phòng vệ bằng Bá khí kêu lên chát chúa. Thì ra thần điện không chỉ đơn giản là điện thờ mà còn có hệ thống phòng vệ chống xâm nhập.
‘Tiểu Đào Hồng’ thét lên một tiếng lớn cơ hồ muốn ngất xỉu. Nàng đứng gần Lạc Nhân nhất, lưỡi hái đó thiếu chút nửa cũng đã bổ phập vào người nàng. Hơn nữa trên đó còn dính lủng lẳng một xác người mặc quân phục Dạ Điểu nhỏ máu.
“Coi bộ mật đạo rút lui của Dạ Điểu quân cũng không hề suôn sẻ.” Lạc Nhân buông lưỡi hái đó ra, nó lập tức thu ngược về phía bức tường đá đen mang theo cả xác chết ban nãy, không hề để lại bất cứ dấu vết gì.
Lạc Nhân quay người lại hỏi.
-Trưởng lão?
-Đó ... đó ... đó có lẽ là còn đường của tế vật. – Lão già lập cập trả lời. Bởi vì Lạc Nhân đi dẫn phía trước nên bọn họ không hề chạm phải bất cứ cơ quan ám khí nào, nhưng lưỡi hái dài hơn ba mét đó cũng đủ doạ bọn họ hồn xiêu phách lạc. – Người bị hiến tế cho Tà Nhãn phải bước trên tử lộ này, chỉ cần đi hết con đường mà không bị mất mạng, tức là đã bị Âm thần chê bai không nhận vật tế. Người đó sẽ bị đuổi khỏi tộc Miêu. Giữa hai con đường bị hiến tế và bị đuổi khỏi bộ tộc cũng đều thê thảm như nhau.
-Vậy cũng có nghĩa là phía sau điện thờ này chắc chắn có lối thông ra ngoài?
-Công tử, nãy giờ những điều ta nói cũng chỉ là nghe kể lại, không hề có bằng chứng nào cụ thể. Địa cung này đã thất tích mấy trăm năm, cho dù trước đây cũng chỉ có một số ti tế trưởng lão cao niên nhất mới được biết đến mà thôi. Tà thần tuy là vị thần quan trọng trong bổn giáo, nhưng lại bị cấm thờ phụng, bị coi là tà giáo. Vì vậy những thông tin về thần điện này là điều hoàn toàn bí mật.
-Vậy tại sao Dạ điểu quân lại biết đến chỗ này? – Lạc Nhân nghiêng nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ, vừa như hỏi lão ti tế vừa như tự hỏi bản thân mình.
-Công tử, thành chủ ngày xưa đánh chiếm được Cổ thành đã độc chiếm khu vực thần điện và thư viện phòng, cấm dân chúng bén mảng đến những nơi này. Mà thần điện và thư viện phòng lại là nơi chứa đựng hầu hết điển tịch, thư sách của người Miêu. Nên việc y nắm giữ được bí mật của địa cung cũng là một khả năng có thể xảy ra. – Một tướng trẻ của Miêu quân đứng ra giải thích.
Vì lời hứa với Bảo Hân, trước giờ sự việc của Cổ thành cũng đã được Lạc Nhân lưu tâm nghiên cứu đến. Nhưng quả thật, thông tin mà hắn thu thập được khá là khiêm tốn. Một mặt do trước đây phiên thổ này cũng ít giao lưu với bên ngoài, nên thông tin được ghi lại rất ít. Sau đó Từ Tử Minh lại thực hiện chính sách phong toả tin tức, nên dù Mật Giả của Thính Phong các phái tới cũng không thu được tin tức gì nhiều hơn. ‘Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’, về phương diện này Lạc Nhân vẫn cần đến bọn người Miêu đi phía sau cố vấn.
Hắn ngoắc hết bọn họ lại, dồn lại thành một đám người đứng sát rạt với nhau. Sau đó lại tung ra một chiêu thức gọi là Tuyệt Viên, dùng Bá khí bao bọc hết cả đám lại. Toàn bộ bọn họ đều được Bá khí bảo vệ khỏi những đòn tấn công vật lý thông thường. truyện copy từ
-Đi sát nhau, không được tách xa khỏi ta!
Lạc Nhân cẩn thận dặn dò. Mà dù hắn không dặn vậy bọn họ cũng không dám tách nhóm đi ra ngoài. Nhìn thấy lưỡi hái dài lúc nãy còn không biết sợ sao, “Không cần biết công tử có biện pháp gì, nhưng đứng gần hắn vẫn có cảm giác an toàn hơn hẳn”. Vậy là cả đám người túm tụm cùng nhau đi trên con đường hiến tế của Âm Thần Tà Nhãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook