Lão Xà Tu Tiên Truyện Truyện Chữ
Chapter 64: Đại trận khởi động, Song Hắc bị nhốt

Hai yêu quái dưới lòng đất dồn dập tiến tới tiểu na di trận.

“Beng!!!”

Đột nhiên, một tiếng chuông vang đinh tai nhức óc vang lên từ phía chân trời, chỉ trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Tử Hà Môn.

Giờ phút này, tất cả các đệ tử và trưởng lão dù đang tu luyện, luyện đan, hay bế quan đều nghe thấy âm vang của tiếng chuông.

Đây là tín hiệu khẩn cấp của tông môn. Chỉ khi tình huống khẩn cấp xảy ra, tiếng chuông này mới được gõ, yêu cầu tất cả mọi người lập tức ngừng mọi hành động và tập hợp tại nơi phát ra tiếng chuông.

“Tình huống gì đây?” Hứa Hắc không khỏi sửng sốt, âm thanh phát ra từ khu vực phòng luyện đan.

“Sao lại nhanh như vậy?” Hắc Hoàng đã dự đoán trước việc này sẽ xảy ra. Phòng luyện đan bị trộm là một sự kiện lớn, chắc chắn sẽ khiến toàn bộ cấp cao của tông môn chấn động. Chỉ có điều, hắn không nghĩ tin tức lại lan truyền nhanh đến vậy.

“Có phải ngươi làm chuyện gì quá lớn không, khiến tiếng chuông vang lên trước hay không?” Hắc Hoàng nhìn Hứa Hắc với ánh mắt nghi ngờ.

“Không, ta chỉ giết một người thôi mà.” Hứa Hắc trả lời.

“Vậy thì thật kỳ lạ.”

Hắc Hoàng không thể hiểu được. Sau đó, hắn nói: “Mặc kệ, chuyện này vốn nằm trong kế hoạch. Trong khi mọi người đổ xô đến phòng luyện đan, chúng ta sẽ đến Tử Hà Các và lấy hết bảo vật.”

Chẳng mấy chốc, họ đến nơi đặt tiểu na di trận.

Tiểu na di trận, đúng như tên gọi, là một trận pháp giúp thực hiện dịch chuyển cự ly ngắn.

Tử Hà Các là nơi chứa bảo vật quyd giá của Tử Hà Môn. Ngoài trận pháp bên ngoài, còn có các cấm chế bên trong và có cả trưởng lão canh giữ. Không có lệnh bài thân phận thì không thể vào được. Chỉ có cách sử dụng tiểu na di trận lặng lẽ thuấn di vào, mới không làm kinh động bất kỳ ai.

Hắc Hoàng tốn một canh giờ để bố trí trận pháp này, giờ nó đã đến lúc phát huy tác dụng.

Khi hai người chuẩn bị kích hoạt trận pháp, Hứa Hắc bỗng nhiên cảm thấy bất an, liền nói: “Hắc Hoàng, không bằng chúng ta rút lui ngay bây giờ. Lòng ta có linh cảm xấu.”

“Hả?” Hắc Hoàng giật mình nhìn Hứa Hắc.

“Nếu mọi việc không phát triển theo dự tính, những biến cố sau đó sẽ càng nhiều hơn. Ta không muốn mạo hiểm nữa, rút lui ngay đi!” Hứa Hắc kiên quyết nói.

Hắc Hoàng trợn mắt lên: “Trận pháp này tốn biết bao linh thạch và tài liệu của ta để bố trí, có thể dẫn thẳng vào Tử Hà Các, làm sao có thể nói rút là rút?”

“Hứa Hắc, chúng ta đã bàn bạc sẽ làm theo kế hoạch. Đừng có đổi ý!”

Hắc Hoàng không muốn nhượng bộ. Mục tiêu của hắn không chỉ là những đan dược, mà còn là bảo vật quan trọng bên trong Tử Hà Các. Nếu không, hắn sẽ không tốn công sức bày ra một trận pháp quý giá như vậy.

Hứa Hắc cắn răng nói: “Hắc Hoàng, ngươi cứ tin vào phán đoán của ta! Nếu ngươi tin ta, hãy rút lui ngay lập tức. Nếu không, ta sẽ để cơ quan thú ở lại với ngươi, còn ta sẽ không mạo hiểm.”

Nghe thấy Hứa Hắc định bỏ chạy và dùng cơ quan thú, Hắc Hoàng suýt nữa thì nổi giận. Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của Hứa Hắc, nhớ lại những biểu hiện gần đây của nó, Hắc Hoàng dần bình tĩnh lại.

“Hứa Hắc, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng sẽ có biến cố? Có chứng cứ không? Hay chỉ dựa vào trực giác?” Hắc Hoàng nghiêm giọng hỏi.

Hứa Hắc không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Hắc Hoàng im lặng một lúc lâu, rồi thở dài bất lực. Hắn biết rằng mọi việc đều có nguy hiểm, không nguy hiểm thì làm sao tu đạo, làm sao đoạt được vận mệnh. Ngay cả việc rút lui bây giờ cũng không đảm bảo rằng họ sẽ an toàn.

Hắc Hoàng là người thích mạo hiểm, thích đi trên con đường đầy rẫy hiểm nguy của tu đạo. Chính vì vậy, hắn mới có thể từ một người phàm trở thành một trong những tồn tại mạnh nhất trên đại lục này. Nhưng cũng chính vì sự liều lĩnh đó mà hắn đã mất đi thân thể, từ một Thiên Ma Tán Nhân mà trở thành bộ dạng hiện tại.

“Haizz! Được rồi, tạm thời ta tin ngươi một lần. Nhưng đã bày trận thì không thể lãng phí. Chúng ta đều sẽ dùng cơ quan thú.” Hắc Hoàng nói rồi lấy ra một con rối cơ quan thú giống hệt hắn – một con chó đen.

Hứa Hắc cũng lấy ra con rắn lớn mà nó điều khiển. Sau hai ngày luyện tập, tuy rằng chưa hoàn toàn làm chủ được, nhưng điều khiển được cơ bản cũng không phải là vấn đề.

Chỉ thấy một con chó, một con rắn lao vào trận pháp. Dưới sự kích hoạt của Hắc Hoàng, ánh sáng của tiểu na di trận lóe lên, hấp thu một lượng lớn linh khí, rồi cả hai con rối biến mất.

Hứa Hắc nhắm mắt, cảm nhận tầm nhìn của con rắn. Con rắn đã đến một tòa lầu các rộng lớn. Trước mắt nó là một cảnh tượng lộng lẫy, trên tường treo đầy những bảo vật quý giá.

“Đây là bên trong Tử Hà Các!” Hứa Hắc nghĩ thầm, ánh mắt nó nhanh chóng dừng lại ở một hàng đan dược.

Trong khi đó, ánh mắt của Hắc Hoàng không nhìn vào đan dược, mà tập trung vào một ô vuông phía trên, nơi có một chiếc gương màu tím cổ xưa, tỏa ra một luồng ma tính.

“Đúng là thứ mà lão tử để lại năm đó!” Trong mắt Hắc Hoàng lóe lên tia sáng, hắn nhảy lên, lao tới chiếc gương.

Đúng lúc này, một trận pháp vô hình lập tức mở ra, bao trùm toàn bộ Tử Hà Các, tạo thành một kết giới khổng lồ.

Phía dưới tiểu na di trận cũng nổ tung, hóa thành hư vô.

“Có mai phục!” Hắc Hoàng kinh hãi.

Cả Hắc Hoàng và Hứa Hắc lập tức mở mắt, nhanh chóng chạy trốn khỏi Tử Hà Môn với tốc độ tối đa.

Tại Tử Hà Các, một bóng dáng già nua xuất hiện cùng với một tiếng hừ lạnh.

"Lão hủ đã đợi ngươi lâu rồi! Nói đi, ngươi đến Tử Hà Các vì thứ gì?"

Lão bà cúi người, nhìn chằm chằm Hắc Hoàng. Hắc Hoàng vẫn đứng im bất động, toàn thân bị trói buộc bởi dẫn lực thuật, thậm chí không thể nháy mắt.

"Hửm?"

Lão bà cảm thấy có điều bất thường. Bà nhẹ nhàng bóp nắm tay, cơ thể của Hắc Hoàng lập tức nổ tung biến thành một đống phế liệu kim loại. Con rắn bên cạnh cũng chỉ là một con rối.

Cả hai, đều là cơ quan thú!

Sắc mặt của lão bà trở nên âm trầm. Bà đã sớm phát hiện ra tiểu na di trận kia, sau khi xác định phương hướng dẫn tới Tử Hà Các, bà bày mưu sẵn sàng mai phục, thiết lập phong ấn đại trận, chỉ cần đối phương dám tiến vào, chắc chắn sẽ không thể trở ra.

Nhưng không ngờ, kẻ tiến vào lại chỉ là hai con rối!

Bà cảm thấy bị chơi đùa.

Lão bà không thể hiểu nổi, tại sao kế hoạch mai phục của mình lại bị phát hiện? Đối phương có khả năng gì mà có thể phát hiện được sự hiện diện của một tu sĩ kim đan kỳ như bà? Bà tự tin bản thân đã tính toán mọi thứ một cách cẩn thận.

"Hôm nay, không ai có thể rời khỏi đây!"

Bà lấy ra một chiếc chuông lớn và mạnh tay gõ lên nó. Cùng lúc, một âm thanh vang dội khắp Tử Hà Môn.

"Khởi động ngay lập tức! Phong tỏa mọi lối ra vào của Tử Hà Môn! Không ai được phép ra vào, dù chỉ là một con muỗi cũng không được phép thoát!"

Giọng nói của bà ta theo âm thanh của tiếng chuông vang vọng đến tai từng đệ tử và trưởng lão trong môn phái.

Đại trận bảo vệ sơn môn của Tử Hà Môn ngay lập tức kích hoạt. Vòng sáng xung quanh trở nên kiên cố gấp ba lần so với trước. Đây là một đại trận siêu cấp, được gia cố bởi sức mạnh của tu sĩ kim đan kỳ.

Hơn nữa, kết cấu của trận pháp đã được hoàn toàn thay đổi, khiến mọi kế hoạch phân tích trước đó đều trở nên vô hiệu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương