Lão Xà Tu Tiên Truyện Truyện Chữ
Chapter 57: Chơi đánh lén, đê tiện vô sỉ

Voi mẹ tất nhiên không tránh khỏi bị lôi kích đánh trúng một đạo, may mắn loài yêu thú này có huyết mạch mạnh mẽ và làn da dày. Dẫu không chết, nhưng nó cũng bị trọng thương.

Chỉ là voi mẹ cũng phát hiện tình huống phía sau, trong lòng không khỏi giật mình, không biết ai đang âm thầm giúp đỡ bọn nó.

"Cái gì?"

"Còn có kẻ địch!"

Hai tu sĩ luyện khí tầng bảy phía sau lập tức biến sắc, dừng lại.

Ngay khi vị tu sĩ phía trước bị giết, họ liền suy nghĩ nhanh chóng, không nói hai lời mà quay người chạy, chia thành hai hướng khác nhau. Cả hai đều sử dụng các vật bảo mệnh, che chắn phía sau.

Linh phù, đan dược, pháp bảo đều được sử dụng, bọn họ bỏ chạy thục mạng, không tiếc bất cứ thứ gì.

Hứa Hắc trong lòng cười lạnh, ngay khi nó ra tay thì số phận của hai người này đã được định sẵn. Nó không ra tay thì thôi, nhưng đã ra tay là không ai thoát được.

Hai người vừa chạy được vài mét thì hoảng hốt phát hiện rằng không biết từ lúc nào, phía sau họ đã bị một đám thằn lằn nhỏ bao vây.

"Giết!" Hứa Hắc hét lớn.

"Vụt vụt vụt..…"

Đám tiểu thằn lằn đồng loạt phun ra bạch quang, những tia linh khí mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng lao tới va chạm vào hai người.

Dù sao họ là tu sĩ luyện khí hậu kỳ không thể dễ dàng bị những con thằn lằn nhỏ này giết. Pháp bảo trên người họ sáng rực ngăn cản toàn bộ công kích bên ngoài, chẳng qua vẫn lộ rõ sự chật vật.

Cả hai âm thầm kêu khổ, rõ ràng họ đã bị mai phục. Nhưng chỉ cần họ chạy đến chỗ Hoa Vân Thiên, thì có thể được cứu trợ.

Chỉ là ngay lúc này.

Họ bất ngờ phát hiện có mấy con thằn lằn nhỏ bay ra từ trong đạn lửa, trên thân chúng dán một tấm linh phù đang cháy lớn, lao thẳng về phía họ.

"Đó là..…"

"Hỏa bạo phù thượng phẩm?"

"Không xong, mau lui lại!"

Hai người thét lên trong tuyệt vọng.

Muốn lui? Không còn chỗ để lui! Đám thằn lằn mang theo linh phù không chỉ có một hay hai con, mà là cả một đàn, bao vây từ bốn phương tám hướng.

"Ầm! Ầm! Ầm!…"

Hỏa bạo phù nổ tung, vụ nổ của hỏa phù đã làm tan tành lớp phòng hộ quang tráo của hai người, khiến phía sau một tia sáng trắng vọt đến để lại trên thân thể bọn họ một lỗ thủng đầy máu.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không gian.

Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, hai người đã bị nổ tanh bành thành thịt vụn.

Hứa Hắc nhanh chóng thu lại túi trữ vật của ba người, tiện thể để thằn lằn nhỏ mang theo hỏa cầu phù đốt cháy thi thể.

Linh phù cấp thấp không còn tác dụng với Hứa Hắc, nhưng để hủy thi thể thì vẫn có thể sử dụng.

"Công kích của thằn lằn con công kích quá đơn điệu, cần mang theo linh phù mới được, nhưng thượng phẩm linh phù thì hữu hạn, quá lãng phí."

"Lần sau vẫn nên dùng cơ quan thú mạnh hơn, chẳng hạn như cự ếch hay đại xà....."

Hứa Hắc vừa quay lại vừa tính toán lại quá trình chiến đấu vừa rồi.

Đánh bại tên tu sĩ luyện khí kỳ tầng chín thì không có gì phải bàn, chỉ một chiêu Đại Địa Đinh là đã hạ gục.

Nhưng hai người còn lại thì phí chút công sức.

Nếu hai người đó cơ linh hơn, hoặc có thêm một vài át chủ bài nữa, giống như Diệp Hải Xuyên dùng độn thiên phù gì đó để trốn chạy thì Hứa Hắc chỉ có thể đứng nhìn.

"Chuẩn bị vẫn chưa đủ, lần này chỉ là may mắn." Hứa Hắc âm thầm lắc đầu.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trong lúc đó, Hoa Vân Thiên đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Ba tên ngu xuẩn đó sao còn chưa quay lại?" Hoa Vân Thiên sắc mặt âm trầm.

"Với tu vi của Tiết Dương và hai người kia, nhiều nhất nửa nén nhan là đủ để xử lý. Giờ đã qua một nén nhang rồi, không lẽ bọn họ định nuốt chiến lợi phẩm rồi trốn chạy?" Một nữ tu sĩ nói.

Trước mắt, đàn voi đực đã hơi thở thoi thóp, toàn thân cắm đầy trường mâu, đinh lớn, còn có cả phi kiếm, vết thương sâu tới mức thấy cả xương, máu tươi chảy tràn thành dòng suối nhỏ.

Hai con đã hoàn toàn chết, không còn hơi thở.

Nhưng những con còn lại vẫn tiếp tục chống cự, phát ra sóng âm công kích.

"Ong!"

Tiếng hô nhức óc ê tai, cuốn lên trăm trượng cát bụi, đánh vào khắp nơi, không ít người bị chấn đônng đến lỗ tai vù vù, hai lỗ tai đổ máu.

“Ta qua đi nhìn xem.”

Nữ tu sĩ vừa nói xong, lập tức đuổi theo hướng mà ba người vừa nãy đã đi.

Hoa Vân Thiên không cản lại, vì thời gian đã quá lâu, quả thật cần phải đi xem xét.

Đột nhiên, nữ tu sĩ vừa bay ra không xa, liền thấy một cây Đại Địa Đinh từ dưới đất phóng lên, nhằm thẳng vào thân thể nàng.

"Không xong rồi!"

Hoa Vân Thiên sắc mặt đại biến, hắn lập tức phóng ra một phi kiếm để ngăn chặn, nhưng đòn tấn công của Hứa Hắc đã được tính toán kỹ lưỡng, không dễ bị ngăn cản như vậy.

Đại Địa Đinh bị chém thành hai đoạn, nhưng đoạn phía trước vẫn tiếp tục bay lên xuyên qua thân thể nữ tu sĩ, khiến nàng rơi từ độ cao năm trượng xuống đất, chết ngay tại chỗ.

Tất cả đều đứng hình, Hoa Vân Thiên sững sờ vài giây trước khi mắt trừng lớn, giận dữ tột cùng.

"Đại Địa Đinh? Bàn Sơn Tông? Không thể nào! Rốt cuộc là ai? Ra đây ngay!"

Hoa Vân Thiên phẫn nộ rít lên, thần thức quét ra xa, bao trùm phạm vi 300 mét, nhưng không phát hiện được gì.

Những người trọng thương cũng đều mang vẻ mặt đầy lo lắng.

Sau khi Hứa Hắc ra tay liền lập tức sử dụng ẩn thân phù, giấu mình dưới lòng đất, hoàn toàn vô hình.

"Có vẻ thần thức người này không mạnh bằng Diệp Hải Xuyên?"

Hứa Hắc thầm nghi ngờ.

Qua quan sát trước đó, Hoa Vân Thiên tuy cũng là tu sĩ trúc cơ kỳ, nhưng so với Diệp Hải Xuyên thì hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau.

Diệp Hải Xuyên từ pháp thuật, pháp bảo phi kiếm đến thần thức đều vượt xa Hoa Vân Thiên.

Thậm chí cả tâm cơ cũng hơn hẳn, khiến Hoa Vân Thiên trông như một kẻ thiếu kinh nghiệm, từ đầu đã không kiểm soát được tình hình, để mất đi vài con voi.

"Có vẻ như tu sĩ trúc cơ cũng có mạnh có yếu, không biết người này là thực sự yếu hay chỉ giả vờ, ta cũng không thể chủ quan!"

Hứa Hắc cẩn thận cảnh giác, đối mặt với bất kỳ đối thủ nào cũng cần phải tập trung cao độ.

Đặc biệt là người trẻ tuổi đã đạt đến trúc cơ kỳ, chắc chắn là một thiên tài, vật bảo mệnh chỉ có thể càng nhiều.

"Lăn ra đây! Lăn ra đây!"

Sau một hồi rít gào cuồng loạn.

Hoa Vân Thiên thở hổn hển, ánh mắt đỏ ngầu, không tiếp tục tấn công đàn voi đực nữa mà nhìn chằm chằm phía trước, mặt âm trầm nói: "Các hạ có mục đích gì cứ việc nói thẳng, hà tất phải núp ló làm trò cười!"

Những người còn lại cũng đều nhìn nhau, cảnh giác tột độ, đứng dựa lưng vào nhau, đồng thời quan sát dưới chân, phòng ngừa cái đinh xuất hiện trở lại.

Hứa Hắc suy nghĩ một lúc, quyết định đánh lừa hắn.

Nó điều khiển con thằn lằn nhỏ phóng ra một tia sáng về một hướng khác.

"Oanh!"

Một khối cự thạch vỡ vụn.

Hoa Vân Thiên ngay lập tức ra tay, phóng kiếm về phía đó, đồng thời rải một đống hiển ảnh chi trần để dò tìm.

Kiếm quang tung hoành khắp phạm vi trăm mét, hiển ảnh chi trần nhanh chóng lan ra, nhưng không phát hiện được bất cứ sinh vật ẩn hình nào.

"Đê tiện vô sỉ! Có gan thì ra đây đối đầu trực diện!"

Hoa Vân Thiên ý thức được mình bị chơi, giận dữ rống lên.

Những người còn lại cũng không dám thốt lên một lời nào.

Hứa Hắc thấy vậy, lại tiếp tục dùng thằn lằn nhỏ phóng ra một pháo nữa, khiến Hoa Vân Thiên một lần nữa vọt tới chém loạn trong hư không.

"Cơ hội đến rồi!"

Hứa Hắc liền lập tức dùng Đại Địa Đinh.

"Vụt!"

Một tu sĩ luyện khí kỳ bảy tầng bị một cây cột đá sắc bén phóng lên xuyên qua từ phía dưới, mặc dù hắn đã đề phòng, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cái chết thảm.

Thi thể rơi xuống, trạng thái cái chết vô cùng thê thảm.

Lập tức, một bóng ma khủng khiếp tràn ngập trong lòng tất cả mọi người.

Họ không tự chủ được tiến gần về phía Hoa Vân Thiên, không dám lạc khỏi nhóm.

Hoa Vân Thiên sắc mặt u ám hơn cả ăn phải phân, hắn tức giận chộp lấy con thằn lằn vừa phóng ra pháo, bóp nát nó.

"Khôi lỗi cơ quan thuật? Đại Địa Đinh? Ngươi rốt cuộc là ai? Con mẹ nó ngươi là ai?!"

Hoa Vân Thiên gần như nổi điên, cảm thấy chưa bao giờ chịu nhục nhã đến mức này, bị đối phương núp đánh lén, chơi hắn như một trò hề, giết hai người ngay trước mặt hắn.

Hắn tưởng tượng ra kẻ đó đang cười âm hiểm núp trong bóng tối.

Hắn tiếp tục quan sát xung quanh, thần thức như mũi tên sắc bén dò xét từng tấc đất, càng nhìn càng trở nên âm trầm.

Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng sấm chấn động, một trận rồi một trận, càng ngày càng mạnh mẽ, làm thiên địa rung chuyển.

Đây không phải là động đất, mà là hư không đang chấn động.

Một luồng yêu khí vô biên khủng khiếp thổi quét bầu trời, làm không gian trở nên đen kịt.

Cảm nhận được yêu khí này, những con voi đực bị thương nặng lập tức ngẩng đầu phát ra tiếng kêu kích động, như đang hoan hô và cầu cứu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương