Lão Xà Tu Tiên Truyện Truyện Chữ
Chapter 55: Kỹ năng trộm mộ truyền thống của chó

Khi nhìn thấy Nhị Cẩu dường như trở nên ngu dại, Hứa Hắc nuốt một ngụm nước bọt.

Hứa Hắc thật sự muốn hỏi một câu: Ai để cho nó luyện đan vậy?

"Đúng rồi, Hứa Hắc, ngươi đến tìm ta có việc gì sao? Chỉ cần là ngươi dặn dò, ta nhất định sẽ hoàn thành!" Hứa Bạch nhìn Hứa Hắc, đôi mắt chớp chớp, chờ đợi câu trả lời.

Hứa Hắc bị câu hỏi làm cho lúng túng. Nó nhớ rõ mình đến đây để nhờ Hứa Bạch giúp luyện đan, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Nhị Cẩu, còn dám ăn đan dược nó luyện sao?

"Đúng vậy, ta đến đây để làm gì nhỉ? Hình như ta quên mất rồi, để ta ra ngoài suy nghĩ một chút." Hứa Hắc cười trừ, quay người định rời đi.

"Ý, lò luyện đan trên lưng ngươi là để đưa cho ta sao? Ngươi đến để nhờ ta luyện đan đúng không?" Hứa Bạch mắt sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào lò luyện đan sau lưng Hứa Hắc.

Thân hình Hứa Hắc cứng đờ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

“Mặc kệ đi! Cơ thể ta như mình đồng da sắt, còn có loại đan dược nào không thể ăn chứ? Ta không thể đánh đồng với Nhị Cẩu được." Hứa Hắc thầm nghĩ trong lòng, quyết định không màng gì nữa.

Hứa Hắc lấy lò luyện đan ra, cẩn thận đặt trước mặt Hứa Bạch, sau đó lấy ra một cây xà quả cùng với rất nhiều dược liệu cao cấp, chất đống ở bên cạnh. Đồng thời, nó cũng lấy ra kinh nghiệm luyện đan, tạp đàm về linh dược, phương pháp luyện đan và toàn bộ ngọc giản chứa đựng kiến thức đặt thành một hàng trước mặt Hứa Bạch.

"Đây là những kinh nghiệm luyện đan mà ta đã thu thập được, trong đó có phương pháp luyện chế Tiểu Bồi Nguyên Đan."

"Ngươi có thể thử luyện một chút, nếu không được thì không cần miễn cưỡng." Hứa Hắc nói một cách rất uyển chuyển.

"Ừm, ta nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người." Hứa Bạch hớn hở đáp lại, sau đó cẩn thận cất giữ các ngọc giản.

Hứa Hắc thở dài, nhanh chóng rời khỏi động phủ. Dù sao nhiệm vụ cũng đã giao, đến lúc đó có thể ăn được hay không thì trước tiên để Hắc Hoàng thử một viên, rồi nó mới dùng sau.

"Hứa Bạch chỉ mới lần đầu luyện đan, không có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ gặp một số sai sót. Sau này thuần thục rồi thì sẽ tốt thôi." Hứa Hắc lạc quan tự nhủ trong lòng.

Hứa Hắc thực sự cần một người bạn đồng hành biết luyện đan, nếu không, mỗi lần phải đi mua sắm ở thành thị của nhân loại, nguy hiểm quá lớn. Nếu Hứa Bạch có thể luyện ra đan dược ổn định, thì việc dùng nó như một công cụ cũng không tệ.

Trong động phủ.

Hứa Bạch nhìn Nhị Cẩu và nói: "Nhị Cẩu à, ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà Hứa Hắc giao phó. Lát nữa, việc thử đan dược sẽ giao cho ngươi."

Nụ cười ngây ngô của Nhị Cẩu lập tức cứng lại, trong mắt theo bản năng hiện lên vẻ sợ hãi.

.........

Tại phía nam của Sở Quốc, có một tông môn tên là Bàn Sơn Tông.

Là một trong những tông môn lớn ở phía nam, Bàn Sơn Tông thuộc quyền quản lý của Bộ Xà Tông, đã tồn tại được 500 năm. Người sáng lập là Bàn Sơn Lão Tổ, hắn cũng được coi là một nhân vật truyền kỳ.

"Hừ, dám khi dễ Tiểu Hứa Tử, hôm nay chính là ngày tận thế của Bàn Sơn Tông các ngươi." Hắc Hoàng cười âm hiểm, thân hình biến mất phía sau núi.

Không biết đã qua bao lâu.

Sau núi của Bàn Sơn Tông, một vị chấp sự đang đi tuần tra sửa chữa như thường lệ.

Đột nhiên, vị chấp sự này dừng lại, mắt mở to nhìn chằm chằm vào một chỗ với vẻ mặt không thể tin được.

Chỉ một lát sau, một tiếng hét thê lương vang vọng khắp Bàn Sơn Tông.

"Việc lớn không hay rồi, lăng mộ tổ tiên bị đào!!!"

Tin tức này lan ra, khiến cả tông môn nháo nhào.

Chưởng môn, đại trưởng lão, khách khanh của Bộ Xà Tông....... toàn bộ cao tầng của tông môn đều tụ tập sau núi, chỉ thấy lăng mộ tổ tiên bị đào ra một cái hố to, trận pháp tam giai trên đó dường như không có tác dụng gì, bị khinh thường hoàn toàn.

"Không!!" Đại trưởng lão Thạch Phong Tử kêu thảm thiết, suýt ngất xỉu.

Người khác vội vàng nói: "Mau vào kiểm tra thi thể tổ tiên."

Thạch Phong Tử lập tức tỉnh lại, vội vàng nhảy vào lăng mộ, nhưng bên trong quan tài trống trơn, không chỉ không có vật bồi táng, mà thi cốt cũng không còn.

Cái gọi là trận pháp, cấm chế, tất cả đều chưa được khởi động.

Nói cách khác, kẻ trộm mộ đã làm lơ trận pháp!

"Ai!? Rốt cuộc là ai đã làm việc này!!!" Thạch Phong Tử phẫn nộ gào thét.

Bàn Sơn Lão Tổ là sư tôn mà hắn kính yêu nhất, danh tiết của sư tôn còn quan trọng hơn cả mạng sống của hắn, thế nhưng thi thể của sư tôn lại bị trộm, điều này đã chạm đến giới hạn của hắn.

"Bàn Sơn Lão Tổ khi còn sống là đại năng kim đan kỳ, kẻ dám trộm thi thể của người, chắc chắn cũng là tu sĩ kim đan kỳ!"

"Không thể nào, nếu là kim đan kỳ, sao lại làm loại hành động bỉ ổi này?"

"Nếu không phải kim đan kỳ, tại sao có thể làm lơ trận pháp tam giai?"

Các cao tầng tụ tập bàn tán sôi nổi.

Chưởng môn Thạch Phong Tử quỳ gối trước mộ, không ngừng dập đầu, nước mắt chảy dài.

"Đệ tử bất hiếu, đệ tử thật bất hiếu mà!"

Không lâu sau, hắn lập tức ra lệnh, huy động toàn bộ tông môn bất chấp mọi giá để truy lùng kẻ trộm mộ, đồng thời treo thưởng với mức giá trên trời.

Khách khanh của Bộ Xà Tông cũng vẻ mặt trầm tư.

"Tại sao chỉ có mỗi Bàn Sơn Tông xảy ra chuyện này, trong khi các tông môn khác thì không? Rốt cuộc Bàn Sơn Tông có điều gì khác biệt?"

Rất nhanh hắn đã nghĩ ra, điều khác biệt chính là Bàn Sơn Tông đã mất một trưởng lão trúc cơ, còn người khác thì không.

"Haizz!"

Vị khách khanh trưởng lão này vuốt trán đầy ngao ngán.

Trong một thời gian ngắn, vụ việc Bàn Sơn Lão Tổ bị trộm xác lan truyền rộng rãi, gây chấn động khắp Nam Vực. Các tông môn khác sợ hãi, vội vàng tăng cường phòng thủ, phòng ngừa việc tương tự xảy ra với mình.

Việc bị trộm thi thể tổ tiên là một sự sỉ nhục vô cùng lớn, nghiêm trọng hơn cả việc bị đánh vào mặt.

Trong khi đó, kẻ chủ mưu Hắc Hoàng cũng không đủ sức để trộm tiếp nhà khác, chỉ mỗi việc trộm thi thể của Bàn Sơn Lão Tổ đã làm hắn kiệt sức.

Nhưng cùng lúc đó, thu hoạch của hắn cũng rất phong phú.

"Đáng tiếc, nếu ta có công pháp tầng ba của Thiên Khôi Tông, ta đã có thể luyện thi thể của ngươi thành thi khôi, như vậy chắc chắn sẽ rất thú vị." Hắc Hoàng thầm nghĩ, trong lòng có chút hối tiếc.

Hắn hối hận rằng mình không đến Thiên Khôi Tông để lấy công pháp từ trước. Với danh tiếng của hắn năm xưa, ai dám không cho?

Đừng nói đến Thiên Khôi Tông, ngay cả tổng bộ Thần Khôi Tông cũng phải phục tùng hắn.

“Tiểu Hứa Tử mệnh tốt thật đấy, đơn hệ mộc linh căn, sau này không phải lo việc đan dược. Vừa hay, lần này trở về sẽ truyền thụ chút ít thuật luyện đan, xem thử thiên phú của Hứa Bạch ra sao.”

Hắc Hoàng suy nghĩ đầy hào hứng, rồi biến mất vào lòng đất.

…………

Một khu rừng hoang tàn rậm rạp.

Một bầy voi ma mút khổng lồ, da đen lông dài, đang ăn cỏ cây ở đó. Con đàu đàn cao tới 5 mét, giống như một người khổng lồ, có thể dễ dàng nuốt chửng cả một cây đại thụ.

Hứa Hắc ẩn nấp trong lòng đất, quan sát đàn voi ma mút này suốt mấy ngày.

Con đầu đàn chính là vua của bầy ma mút, đạt tới thông linh kỳ đại viên mãn, là một con đại yêu đích thực.

Mặc dù không đạt tới trúc cơ, nhưng ngay cả tu sĩ trúc cơ cũng không dám dễ dàng chọc vào loài yêu thú này.

Loài yêu thú này đứng đầu chuỗi thức ăn, đi theo bầy đàn, sức mạnh vô cùng lớn, chỉ cần một con bị thương sẽ lập tức dẫn đến sự xuất hiện của cả bầy. Dù cho là tu sĩ trúc cơ, cũng không được lợi lộc gì.

Hơn nữa, da của loài yêu thú này rất dày, gần như các loại pháp thuật đều không thể gây tổn thương cho chúng, rất khó để giết chết.

“Chỉ cần một con thôi, có thể ăn được mấy ngày rồi.”

Hứa Hắc liếm môi, thèm thuồng không thôi.

Không còn đan dược, thịt yêu thú cũng đã ăn hết, nó cần phải đi săn.

Nó đã luyện tập nhuần nhuyễn Đại Địa Đinh, Hậu Thổ Khải Giáp và Khôi Lỗi Thuật, có thể đồng thời điều khiển 50 con thằn lằn nhỏ hoặc 20 con thằn lằn lớn.

Hứa Hắc chỉ cần tiêu diệt con thủ lĩnh thông linh kỳ đại viên mãn, hoặc con đứng thứ hai thông linh kỳ tầng tám, đều có thể.

“Trước tiên đừng làm chúng hoảng sợ, thử dụ chúng rời đi đã.”

Hứa Hắc nghĩ thầm, rồi điều khiển một con thằn lằn nhỏ bò ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương