Lão Xà Tu Tiên Truyện Truyện Chữ
Chapter 47: Lửa đốt rụi rừng, bạch xà xuất hiện

Không bao lâu, một con rắn và một con chó trốn khỏi quặng mỏ. Hắc Hoàng tung cánh buồm, bay lên trời, hướng về phía sông Nhạn Lạc mà bỏ chạy. Hứa Hắc không để ý đến hắn, chạy về hướng khác.

Những sinh vật giống con mối kia đuổi theo ra khỏi quặng mỏ, mở cánh bay theo, nhưng vừa bị ánh mặt trời chiếu vào, lập tức co lại và quay trở lại hang động.

Hứa Hắc từ xa nhìn cảnh tượng đó, trong lòng đầy sự lo lắng.

Số lượng của chúng không thể diễn tả bằng hai từ "khủng khiếp", bất kỳ sinh vật nào đi qua đều sẽ bị gặm nhấm đến tận xương.

Sau một thời gian dài, những con kiến kia mới hoàn toàn rút lui, biến mất khỏi phạm vi thần thức.

Hắc Hoàng rơi cái phịch xuống đất, trong lòng còn run sợ, thở hổn hển.

“Ngươi đã làm gì mà trêu chọc đến chúng nó vậy?” Hứa Hắc hỏi.

“Ta chỉ tò mò xem dưới quặng mỏ có gì, ai ngờ lại có kiến Phệ Linh xuất hiện.” Hắc Hoàng oán than.

“Kiến Phệ Linh..…”

Hứa Hắc chưa từng nghe qua loài này, nhưng chỉ nghe tên đã biết không dạng vừa.

“Kiến Phệ Linh chuyên ăn linh thạch, chúng thường tụ tập dưới quặng mỏ trong trạng thái ngủ đông. Chỉ cần linh thạch xuất hiện, chúng sẽ tỉnh dậy và bắt đầu cắn xé mọi thứ, bất kể thứ gì có linh khí đều trở thành mục tiêu.” Hắc Hoàng giải thích.

Nghe vậy, Hứa Hắc chợt hiểu ra và trong lòng chợt dấy lên nỗi lo.

Trước đó nó đã lấy ra linh thạch, đó không chỉ là linh thạch bình thường, mà là loại thượng phẩm cao cấp!

Hứa Hắc hít sâu, hỏi: “Kiến Phệ Linh có thể cảm nhận linh thạch từ khoảng cách bao xa?”

“Linh thạch bình thường thì chỉ trong vòng trăm mét, nhưng nếu là thượng phẩm hiếm có, chúng có thể ngửi thấy từ khoảng cách vài ngàn mét, còn cực phẩm linh thạch thì càng không cần nói, nó sẽ khiến toàn bộ đàn kiến bạo động. Sao ngươi lại hỏi vậy?”

Hắc Hoàng nhìn Hứa Hắc với vẻ mặt nghi ngờ.

“Không có gì.” Hứa Hắc lắc đầu, trong lòng có chút chột dạ.

Nó không biết linh thạch kia là cực phẩm hay thượng phẩm, nhưng rất có thể chính nó đã khiến đàn kiến bạo động.

Nói như vậy, chẳng phải là nó đã đẩy Hắc Hoàng xuống hố?

Bậy bậy! Không thể nói như vậy, nơi đây là Hắc Hoàng chọn, chính hắn tự tìm đến, cứ khăng khăng đòi xuống dưới đất thăm dò.

“Bảo sao ta thấy linh khí nơi này dồi dào lại không có một con yêu thú nào, hóa ra bên dưới có kiến Phệ Linh!” Hắc Hoàng lẩm bẩm.

Hứa Hắc do dự một chút, rồi hỏi: “Hắc Hoàng, ta có một chuyện muốn hỏi.”

“Chuyện gì?”

“Trước đó ta có một người bằng hữu, hắn từng thấy một viên linh thạch rất gọn gàng, đó là loại linh thạch gì?” Hứa Hắc hỏi với vẻ chân thành.

Hắc Hoàng lập tức nheo mắt lại, nhìn Hứa Hắc vài lần, cười nói: “Đó là linh thạch được cắt từ một khối linh mạch lớn, ít nhất cũng là thượng phẩm.”

“Thượng phẩm linh thạch, làm thế nào để có được?” Hứa Hắc lại hỏi.

“Có lẽ phải giết một tu sĩ kim đan kỳ mới có thể có được.” Hắc Hoàng cười đáp.

Sắc mặt Hứa Hắc trở nên khó coi. Pho tượng giao long chỉ nuốt thượng phẩm linh thạch, vậy nó phải giết tu sĩ kim đan kỳ mới có thể cung cấp linh thạch, chuyện này biết đến bao giờ mới thành.

Nói vậy, nó thật sự đã may mắn khi Triệu Nhất Đa có thứ đó trên người.

“Nhưng theo ta đoán, sâu dưới quặng mỏ phế này hẳn là có một tòa linh mạch bị bỏ rơi, có thể cắt ra vài trăm khối thượng phẩm linh thạch.”

Hắc Hoàng vừa nói vừa nhìn về phía Hứa Hắc, “Bằng hữu của ngươi có hứng thú không?”

Hứa Hắc chọn cách lảng tránh.

……...

Phía nam Sở Quốc.

Hai tháng sau khi ngọn lửa thiêu rụi khu rừng, cuối cùng, vào tháng thứ chín, mùa mưa đã đến.

Cơn mưa đặc biệt lớn, sấm chớp vang trời, mây đen phủ kín, mưa đổ như trút nước, tựa như một con mãnh thú phát tiết cơn giận đã dồn nén đã lâu.

Trong ba ngày ngắn ngủi, diện tích rộng lớn bị cháy rụi đã hoàn toàn bị dập tắt, chỉ còn lại một mảnh đất cằn cỏi.

Sau đó, nhiều tu sĩ tiến vào trong núi, săn lùng và tìm kiếm đất đai màu mỡ để gieo trồng linh dược.

Những vùng bị lửa đốt trở nên đặc biệt màu mỡ, rất thích hợp để canh tác.

Yêu thú trong núi hầu như đã bị thiêu chết hơn một nửa, thi thoảng có tu sĩ nhặt được thi thể yêu thú, tìm thấy nội đan, hoặc tìm được linh thực hiếm có, hoặc phát hiện linh tuyền tự nhiên, thu hoạch rất phong phú.

Không có dã thú và cây cối che đậy, mọi thứ đều lộ ra bên ngoài, đây là một kho báu bất ngờ.

Lấy Bộ Xà Tông dẫn đầu, Tiêu Dao Tông, Bàn Sơn Tông, Tử Hà Môn và các tông môn nhỏ khác đều phái rất nhiều đệ tử vào sâu trong núi rèn luyện và tìm kiếm bảo vật.

Tư Thiên Giám cũng phái người khai hoang, mở rộng đất đai, xây dựng thêm thành thị mới cho Sở quốc.

Đây là một cuộc vui của nhân loại.

Sâu trong rừng rậm.

Một con bạch xà dài hai mét đang ẩn mình trong một vũng bùn, nằm bất động không dám thở mạnh.

Trên thân nó đã xuất hiện nhiều vết thương, xương xà gãy, mệt mỏi vô cùng.

Cách đó khoảng một dặm, có hai tu sĩ nhân loại đứng trên một cây đại thụ, nhìn ra xa, thần thức quét qua từng khu vực.

“Sư huynh, ta dám chắc con bạch xà đó đã biến mất ở gần đây, nàng trúng Toái Cốt Chùy của chúng ta, chắc chắn không thể đi xa!”

Người nói là một nam tử cường tráng như núi, vai vác một thanh cự chùy, lưng hùm vai gấu, mặt mày dữ tợn.

Hắn là đệ tử Bàn Sơn Tông, Tiết Hổ, luyện khí kỳ sáu tầng.

“Con yêu đó đã nuốt sống năm đệ tử của Bàn Sơn Tông chúng ta, hôm nay, nhất định phải chặt đứt nó từng khúc! Để nó chết một cách đau đớn!”

Người còn lại là một tu sĩ thấp bé, gương mặt đầy vẻ âm độc. Hắn tay cầm một cây móc sắt, vai đeo xích sắt, trông cực kỳ hung ác.

Hắn cũng là đệ tử Bàn Sơn Tông, Chu Trạch, luyện khí kỳ tầng tám.

Gần đây, nhiều đệ tử của Bàn Sơn Tông liên tiếp mất tích, tất cả đều bị con xà yêu này nuốt chửng. Tông môn đã ra lệnh giết chết xà yêu này, kẻ nào giết được sẽ được lập công lớn.

Hai người chia nhau ra, thần thức quét qua từng khu vực.

Dần dần, họ càng tiến gần đến chỗ bạch xà đang ẩn nấp.

Dưới vũng bùn, bạch xà nghiến chặt răng, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.

Những con người này đã xâm phạm gia viên của chúng, tàn sát đồng bào của nó, phóng hỏa đốt núi, quyết tâm đuổi cùng giết tận nó.

Trước đây, nó không có khái niệm về gia đình, bạn bè hay kẻ thù.

Nhưng từ khi hiểu chuyện, nó đã nhận ra tất cả.

Vì trả thù, nó đã nuốt chửng từng tu sĩ nhân loại, nhưng sức mạnh của nó quá nhỏ bé! Không thể nào chống lại con người!

Vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, trong trí nhớ của nó hiện lên hình ảnh của bóng dáng màu đen kia.

Đó là một con đại xà có đồng tử màu vàng nhạt, phần đuôi có lớp vảy đặc biệt.

Cả đời này, chỉ e rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại.

Đột nhiên, từ xa vọng đến một tiếng sói tru đầy uy lực.

Ngay sau đó, những quả cầu lửa từ giữa rừng cây bay vụt ra, nhắm thẳng vào các tu sĩ nhân loại đang tiến lại gần.

"Chết tiệt, lại là con sói lông tạp kia!" Tiết Hổ giận dữ nói, vội vàng né tránh.

Trong mấy ngày hắn truy đuổi con bạch xà này, con sói lông tạp kia thường xuyên xuất hiện, phóng vài quả cầu lửa rồi lại bỏ chạy, dụ hắn đuổi theo.

Nếu không phải con sói này liên tục quấy nhiễu, hắn đã sớm bắt được con bạch xà.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải gọi sư huynh tới giúp đỡ.

"Đây là con yêu sói biết phóng hỏa cầu thuật? Thú vị đấy."

Chu Trạch ánh mắt sáng lên, nhếch miệng cười gian xảo.

"Bùm! Bùm! Bùm!"

Ba quả cầu lửa đâm vào chỗ gần đó, thiêu rụi hai cây đại thụ, khiến cả hai người phải tránh né. Lang Vương vừa phóng xong hỏa cầu liền xoay người chạy, vừa chạy vừa gào thét, như thể muốn khiêu khích hai người đuổi theo.

"Bạch xà, chạy mau, ta sẽ dẫn bọn chúng đi." Lang Vương truyền âm từ xa lại.

"Ừm!"

Bạch xà hít sâu một hơi, nhanh chóng chui ra từ bãi bùn, lao thẳng về phía trước.

Chu Trạch nhìn bạch xà bỏ chạy, sau đó lại liếc nhìn Lang Vương, lạnh lùng nói: "Các ngươi không ai trốn thoát được đâu!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương