Lão Xà Tu Tiên Truyện Truyện Chữ
Chapter 31: Cho ngươi ăn chút phân

“Đứng lại cho ta!”

Bỗng nhiên một giọng nói lạnh như băng từ phía sau vang lên.

Hứa Hắc quay đầu lại, chỉ thấy con chó đen lớn đang lườm mắt thẳng vào nó.

Đôi mắt này không còn mang vẻ quỷ dị âm trầm như trước, mà đầy phẫn nộ của con người. Giọng nói cũng không còn là của con chó đen, mà đã biến thành của Sơn Thần!

Hứa Hắc chỉ cảm thấy đầu óc như bị nổ “bùm” một tiếng, trống rỗng.

Lúc này, suy nghĩ của nó chuyển động nhanh chóng, hoảng hốt nói: “Sơn Thần, ngài..... ngài sao lại biến thành chó?”

“Bổn tọa đã đoạt xá, trong truyền thừa trí nhớ của ngươi không có từ này sao?”

Con chó đen lớn nhìn chằm chằm vào nó, giọng nói không hề lộ ra cảm xúc.

Thiên Ma Tán Nhân trong lòng đầy phẫn nộ, hận không thể giết chết Hứa Hắc ngay lập tức. Nếu không phải vì Hứa Hắc có được ký ức truyền thừa của hắn, xem như một nửa đệ tử, hắn đã ra tay từ lâu rồi.

“Đoạt xá?”

Hứa Hắc ban đầu kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra.

Nó không phải kẻ ngu, nó chỉ là kiến thức hạn hẹp, thiếu hiểu biết. Dù chưa bao giờ nghe đến từ “đoạt xá”, nhưng lúc này cũng nhanh chóng hiểu được ý nghĩa của từ này.

Hứa Hắc lùi lại vài trượng, trong ánh mắt đầy kinh ngạc và phẫn nộ, trầm giọng hỏi: “Ngươi không phải là Sơn Thần?”

“Ta có từng nói mình là Sơn Thần hay sao? Bổn tọa chỉ là ký sinh trong một bức tượng Sơn Thần, là ngươi tự tình nguyện thờ phụng, liên quan gì đến ta.” Con chó đen cười lạnh nói.

Lúc này, Hứa Hắc chỉ cảm thấy một cơn giận bùng nổ trong ngực, ngực phập phồng không ngừng.

Nó đã bị lừa!

Nhớ lại trước đây, nó còn dâng đồ cúng, cúi đầu trước bức tượng cầu nguyện cho việc tu hành thuận lợi. Kết quả thì sao, hoàn toàn không có Sơn Thần, mà là một tên tu sĩ không biết từ đâu xuất hiện!

Đáng giận! Thật sự quá đáng giận!

Hứa Hắc có cảm giác như bị lừa gạt, chơi khăm.

“Ngươi giả mạo thần linh không sợ gặp báo ứng, sau khi chết sẽ xuống địa ngục à?” Hứa Hắc giận dữ nói.

“Ha ha, báo ứng? Ha ha ha!”

Con chó đen lớn dường như nghe được điều gì đó cực kỳ buồn cười, phát ra tiếng cười đầy tính chó.

“Trong truyền thừa mà ta đã cho ngươi, không hề có khái niệm về báo ứng hay địa ngục. Đó chỉ là lời nói vô căn cứ, lời nói của kẻ yếu đuối tự an ủi bản thân mà thôi. Ngươi từ đâu ra ý nghĩ này hả?”

“Nhìn con chó đen này mà xem, đào mồ trộm xác, không tin thần không tin tà, như thế này mới xứng đáng là người kế thừa ký ức của ta!”

Nói đến đây, hắn không khỏi khựng lại, nhìn chằm chằm Hứa Hắc, suy nghĩ một hồi, rồi nhận ra điều gì đó không đúng.

Hứa Hắc cũng nhìn chằm chằm vào hắn, không chút né tránh.

Con chó đen lớn nhìn một lúc, rồi thử hỏi: “Ngươi có từng nghe nói về Thiên Ma Tán Nhân không?”

“Thiên Ma Tán Nhân là gì? Một người tan thành từng mảnh á hả? Ta đều nuốt chửng hết.” Hứa Hắc nói.

Nội tâm con chó đen lớn chấn động mạnh.

Trong ký ức truyền thừa của hắn, mặc dù thông tin ít ỏi, không đề cập đến bí ẩn, nhưng tuyệt đối có danh hào của hắn.

Thế nhưng, Hứa Hắc hoàn toàn không biết đến Thiên Ma Tán Nhân, trong ký ức của nó không hề có người mang danh hào này! Điều này không giống như đang giả vờ.

Vậy là Hứa Hắc không có được ký ức của hắn sao?

Sao có thể thế? Vậy hắn đã khai khiếu kiểu gì?

Nội tâm con chó đen lớn phập phồng không chừng, hắn nhìn chằm chằm vào Hứa Hắc, càng nhìn càng không thể tưởng tượng nổi. Đôi mắt nhỏ kia khiến Hứa Hắc cũng có chút sợ hãi.

Hứa Hắc không muốn đối đầu với hắn. Nó không biết thực lực của tu sĩ đoạt xá mạnh đến đâu, nhưng bản thân nó chắc chắn không thể làm được loại thủ đoạn này, hắn có lẽ còn mạnh hơn nó một chút.

Đối với một tồn tại không rõ này, Hứa Hắc không muốn gây sự, liền xoay người bò đi ngay lập tức.

Nhìn thấy Hứa Hắc chạy xa, con chó đen lớn nghĩ một chút, rồi nhếch mép cười lạnh, lặng lẽ bám theo.

Hứa Hắc tăng tốc, con chó đen cũng tăng tốc theo. Hứa Hắc sử dụng thổ độn thuật, con chó đen còn sử dụng thuần thục hơn nó.

Hai người một trước một sau, như hình với bóng, không cách nào thoát khỏi nhau.

…………

Một ngày sau.

Hứa Hắc đã quay về gần lãnh địa của mình.

Hắn quay đầu lại, nhìn con chó đen, nói: “Đây là địa bàn của ta.”

Con chó đen cười lạnh: “Thế thì sao, địa bàn của ngươi thì lão tử không thể đến à?”

Hứa Hắc vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, nó đã thử mọi cách suốt một ngày, phát hiện không thể văng bỏ con chó này được, thực lực của hắn hiển nhiên sâu không lường được.

Nó chỉ có thể nghĩ đến việc dâng một chút lợi ích cho con chó này, để nó rời đi, tránh việc hắn quấy rối trên lãnh địa của mình.

Lúc này, lang vương từ xa chạy đến, trong miệng còn ngậm một con dê rừng.

Nó hào hứng chạy đến trước mặt Hứa Hắc, thả con dê rừng xuống và ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt đầy lấy lòng.

Có lẽ theo ý của nó, Hứa Hắc đã xử lý tên nhân loại xấu xa kia, khiến nó vô cùng kính nể Hứa Hắc.

“Vừa lúc đang đói bụng.”

Hứa Hắc vừa lòng gật đầu, lang vương này đúng là thông minh, không cần dạy cũng biết dâng đồ ăn.

Hứa Hắc nuốt chửng con dê rừng, nhanh chóng tiêu hóa, cảm thấy cả người trở nên thoải mái.

Con chó đen lớn vẫn lặng lẽ quan sát nó, không nói lời nào.

Chỉ đến khi Hứa Hắc tiêu hóa xong, con chó mới lạnh lùng nói: “Lão tử cũng coi như nửa sư phụ của ngươi, ngươi không định hiếu kính ta một chút sao?”

“Grrừ!” Nghe thấy vậy, Lang Vương lập tức nhe răng, gầm gừ.

Đôi mắt con chó đen nheo lại, trong mắt lóe lên tia hung hãn, khiến lang vương sợ hãi lùi lại, hai chân run rẩy trốn phía sau Hứa Hắc.

Hứa Hắc do dự một lúc, rồi nói: “Sói ăn thịt, chó ăn phân. Lang vương, đi kéo chút phân cho hắn ăn đi.”

Nghe lời này, lang vương ngay lập tức vui vẻ chạy đến, chổng mông lên, chuẩn bị bài tiết trước mặt con chó đen.

Con chó đen ngẩn người, rồi ngay sau đó, khuôn mặt hắn vặn vẹo đến cực điểm, chỉ cảm thấy cơn giận ngập trời xông thẳng lên đầu, hắn tức xì khói.

Hắn không biết Hứa Hắc thật sự ngu ngốc hay chỉ đang giả vờ, nhưng lần này, rõ ràng là nó đang cố tình làm hắn ghê tởm.

“Để ta giết ngươi!”

Con chó đen nhào tới, cắn vào đùi lang lương.

“Auuuu!”

Lang Vương kêu thảm thiết, đùi bị cắn rách da, liền nhanh chân bỏ chạy, trốn sau lưng Hứa Hắc, hung tợn nhìn chằm chằm con chó đen.

Rõ ràng là thái độ của một con chó cậy thế chủ.

Con chó đen đã tức đến tức cười.

Đã lâu lắm rồi, rất lâu rồi không có ai dám nhục mạ hắn như thế, nhưng tên này dường như không cảm thấy đây là nhục mạ.

Nếu là trước đây, hắn chắc chắn không chút do dự mà ra tay giết người, nhưng hôm nay, hắn đã ngủ yên suốt hai trăm năm, tu vi đã tổn hao nhiều, không cần phải chấp nhặt với hai con súc sinh này.

Thiên Ma Tán Nhân, vốn là người có tính cách cố chấp, không đạt mục đích thì không bỏ qua, Hứa Hắc đã làm hắn tìm được một chút niềm vui đã lâu không có.

“Đồ đệ, ngươi có biết hậu quả của việc bất kính với sư phụ là gì không?” Con chó đen cười lạnh nói.

Hứa Hắc đã nhìn ra, con chó đen này thực ra chỉ mạnh miệng, nếu muốn dạy dỗ nó thì đã ra tay từ lâu, cần gì phải làm ra vẻ như thế.

Vì vậy, Hứa Hắc cũng không còn gì phải sợ.

“Ta không hề bất kính với ngươi, chó vốn dĩ là ăn phân.” Hứa Hắc bình tĩnh nói.

“Ồ? Vậy nói như vậy, ngươi thừa nhận là đệ tử của ta?” Con chó đen cười lạnh.

Sắc mặt Hứa Hắc thay đổi, vội vàng phủ nhận: “Ta không có!”

“Hừ, lão tử đã ban cho ngươi ân huệ điểm hóa ngươi, ngươi còn cúi đầu làm lễ bái sư, ngươi không thừa nhận cũng vô dụng, lão tử chính là sư phụ của ngươi.” Con chó đen cười nói.

Hứa Hắc lập tức hoảng hốt.

Nó thực sự không muốn thừa nhận, nhưng qua lại một hồi, lời của đối phương dường như cũng có lý.

“Ta sẽ không mắc lừa đâu!”

Hứa Hắc hét lên một tiếng, rồi xoay người bỏ chạy.

Con chó đen cười đắc ý, tiếp tục bám theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương