Lão Xà Tu Tiên Truyện Truyện Chữ
Chapter 1: Lão xà ăn người bắt đầu khai khiếu

Lão xà không nhớ rõ chính mình khai khiếu lúc nào.

Nó chỉ nhớ rõ bản thân là con xà vương có tiếng trong thôn, hung danh vang dội, nuốt hơn hai mươi mạng người, quan phủ từng bao vây diệt trừ nó, đạo nhân hàng yêu từng đuổi bắt hắn, cũng chưa có thể bắt lấy hắn.

Thế nên trong thôn vẫn luôn đồn đại truyền thuyết lão xà vương ăn thịt người làm trẻ con sợ tới mức không dám ra ngoài, buổi tối không dám tắt đèn, bộ xà nhân canh gác suốt đêm.

Chính lão xà cũng không nhớ mình đã ăn bao nhiêu người, nhưng hắn nhớ rõ hai người cuối cùng.

Người đầu tiên là một thiếu niên tên nhân đan, hắn bị một cái lão đạo sĩ đuổi giết, chạy vào trong núi.

“Đã là nhân đan thì phải sống cuộc đời của nhân đan, ngươi ăn rất nhiều dược liệu của ta, có lý nào ta để ngươi chạy thoát?” Đạo sĩ vừa đuổi theo vừa chửi ầm lên.

Thiếu niên nhân đan chạy tầm một ngày một đêm, mệt lã người, trên người có đầy vết thương, hắn quỳ gối trước ngôi miếu Miếu Bồ Tát cũ nát, khóc lóc cầu xin Bồ Tát phù hộ.

Lão xà thấy hắn thật sự đáng thương bèn hắn nuốt vào bụng, thay hắn kết thúc cuộc đời đau khổ.

Đạo sĩ vừa bước vào ngôi miếu thì thấy cảnh tượng này, lão kêu thảm thiết ngay tức khắc: “Không! Đan dược của ta!”

“Nhân đan ta khổ cực luyện chế mười năm, ngươi nhổ ra cho ta!”

Lão xà thấy hắn bi phẫn muốn chết, băn khoăn giây lát nó đành nuốt luôn lão đạo sĩ, cho hắn đoàn tụ với nhân đan ở trong bụng.

Lão xà chỉ nhớ rõ nhiêu đó.

Kể từ lúc ấy, nó bắt đầu có linh trí, toát ra rất nhiều kiến thức của thế giới con người.

Ví dụ như bộ xạ nhân là bắt xà; đạo sĩ sẽ tu luyện pháp thuật; nhân đan là một loại đan dược hình người, có tác dụng kéo dài tuổi thọ và còn có thể tăng tu vi.

Sau đó nó biết nhiều câu chuyện thời xa xưa của nhân giới, các kiến thức hiếm có kỳ lạ lâu lâu liền xông ra.

“Nghe nói mỗi con người đều có một cái tên, ta cũng tự đặt một cái tên cho chính mình, vậy tên ta sẽ là Hứa Hắc!”

Hắn thích câu chuyện Hứa Tiên của thế giới con người, người ta thường kêu nó là lão hắc xà, suy nghĩ một chút liền kêu Hứa Hắc.

Thật ra nó rất hâm mộ con người, trời sinh đã thông suốt, tự có linh trí, mà Hứa Hắc lại không biết đã trải qua nhiều nhiêu kiếp luân hồi mới mở ra linh trí một lần.

Hắn phải quý trọng cuộc đời này, quyết không thể dễ dàng chết!

Có được càng nhiều thì càng sợ mất đi, lão xà vốn không biết sợ là vậy gì cũng đã trở nên tham sống sợ chết.

"Con người quá nguy hiểm, về sau tốt hơn hết tránh họ thật xa, hung thú cũng rất đáng sợ, thà ăn ít nhưng an toàn.”

Hứa Hắc hạ quyết tâm muốn rời xa con người và hung thú. Trứng, gia cầm, súc vật sẽ là mục tiêu chủ yếu của nó.

Ngày tháng tiếp theo, Hứa Hắc vẫn luôn lãng vãng ở thị trấn nhỏ và bờ sống bên thôn, chuyên ăn vụng một ít gà, vịt, cá, ngỗng, và một ít loại động vật nhỏ khác.

Ngày tháng từng chút trôi qua, câu chuyện lão xà vương ăn người đã không còn, nhưng súc vật lại bắt đầu mất tích với số lượng lớn. Cá trong ao cá cũng ít đi rất nhiều, dẫn tới thôn dân cũng không dám nuôi thả gà, vịt ở bên ngoài, tất cả đều mang vào nhà.

Lượng cơm của Hứa Hắc rất lớn, một bữa có thể ăn mấy con gà, gia cầm trong thôn nhưng chịu không nổi hắn ăn như vậy.

…………

Một tháng trôi qua.

Hứa Hắc đã không ăn cơm bảy ngày.

Mấy ngày nay, Hứa Hắc đã hoàn toàn tiêu hóa kiến thức của con người, thân thể trường ra năm mét, hơn nữa xuất hiện yêu hạch ngay vị trí ở bụng.

“Có yêu hạch, hiện tại ta đã là xà yêu.” Hứa Hắc vui sướng.

Yêu hạch giống đan điền của tu sĩ con người, là trung tâm của nó, tuy rằng chỉ lớn bằng một nắm tay, nhưng yêu hạch lại là thứ nó quý trọng nhất.

Sinh ra yêu hạch có nghĩa là nó không còn là dã thú bình thường, mà là yêu thú.

Nhưng ăn vụng quá mức cũng làm nó mất đi nơi tìm đồ ăn.

Nó không dám đi vồ mồi dã thú to lớn, chủ yếu là sợ hãi bị thương, so với mạo nguy hiểm đi dã ngoại chém giết, nó càng tình nguyện làm một tên trộm.

“Lâu rồi không ăn cơm, ta phải đi tìm chút đồ ăn trong thị trấn.”

Hứa Hắc bò thân thể cực đại của mình đến Trần gia trấn.

Trần gia trấn là thị trận lớn nhất vùng này, thị trấn đúng như tên, Trần gia là hộ gia đình lớn nhất nơi này, đồ ăn cũng phong phú nhất. Hứa Hắc sống nhiều năm đã sớm thăm dò vị trí Trần gia.

Hứa Hắc tận lực thật cẩn thận, không phát ra một chút động tĩnh, bò vào sân sau của Trần gia.

Sân sau của Trần gia chăn nuôi rất nhiều gia súc, Hứa Hắc phun ra xà tin, tinh tế cảm ứng trong hơi thở trong không khí, đôi mắt lập tức sáng lên.

Nó nghe được hơi thở của heo!

Heo là món ăn nó thích nhất, mỡ dày, ăn bao no, ăn một con có thể no một tháng, đáng tiếc heo đều bị nhốt ở trong chuồng.

Từ khi nó khai trí tới nay, hắn còn chưa từng ăn qua thịt heo, bởi vì không dám, sợ bị con người phát hiện.

“Ăn xong một con heo thì dừng tay lại.”

Hứa Hắc âm thầm tính toán, bụng nó đói kêu òn ọt, nó cuộn tròn thân thể bò lên xà nhà như con đỉa duỗi ra co rụt lại, lặng lẽ bò vào chuồng heo đen nhánh.

Chuồng heo rất lớn, nó tìm cái góc bò theo vách tường đi vào, lũ heo nhìn thấy có rắn tới gần liền phát ra tiếng động hừ hừ, lùi lại theo bản năng nhưng không có quá mức sợ hãi, còn tò mò nhìn lên, dùng cái mũi củng, tưởng là đồ ăn gì.

Đây cũng là nguyên nhân Hứa Hắc muốn ăn heo, chúng nó rất ngốc, không giống động vật khác vừa thấy hắn là chạy.

Hứa Hắc không chút do dự há to miệng cắn một con heo nhỏ, nuốt vào trong bụng.

Thân hình Hứa Hắc rất lớn, trước kia có thể sinh nuốt người sống, bây giờ cũng nuốt dễ dàng nuốt con heo, việc này không nói đùa.

Lũ heo ngay lập tức hoảng sợ tiếng kêu thảm thiết, điên cuồng lui ra sau súc tới một góc, bấy giờ mới biết Hứa Hắc nguy hiểm.

Hứa Hắc tốn sức hai phút mới nuốt vào hết, thân hình nó phồng lên, phì ra thành một cái hình trứng.

“Chuồn lẹ thôi.” Hứa Hắc thầm nghĩ, lại linh cơ vừa động.

Thật vất vả vào được một chuyến, hay là ăn nhiều một chút?

Sau khi có yêu hạch, tốc độ tiêu hóa của nó càng lúc càng nhanh, một con heo chừng này chưa tới nửa ngày liền tiêu hóa hết.

Hứa Hắc phun ra lưỡi rắn, quan sát khắp nơi một vòng, hiện tại là buổi tối, toàn bộ Trần gia im ắng, nơi xa còn mơ hồ truyền đến tiếng ngáy, chỉ cần nó đừng nháo động tĩnh quá lớn, ắt hẳn không ai phát hiện ra nó.

Cho dù nửa đêm có người đi nhà xí, nhưng với tốc độ của nó thì việc chạy thoát không phải vấn đề quá lớn.

Nghĩ như vậy, Hứa Hắc lại lần nữa quấn quanh, siết chặt một con heo mập, sau đó nuốt chửng nó. Lúc này đây, khoảng năm phút sau mới nuốt xong, thân thể nó hoàn toàn bành trướng giống hệt một ngọn núi nhỏ.

Chuồng heo tổng cộng cũng mới có năm con heo, còn dư lại ba con, Hứa Hắc không bò nổi vì thế súc người nằm ở góc khuất, tiêu hóa tại chỗ.

Chờ trời tờ mờ sáng, nó đã có thể tiêu hóa xong. Khoảng một một canh giờ sau.

“Phanh!”

Đột nhiên, cửa chuồng heo bị người đá văng ra, Hứa Hắc sợ tới mức giật mình, vội vàng súc thành một đoàn nhỏ, trốn ở sau vách tường.

“Thình thịch!”

Một bóng người máu chảy đầm đìa bị ném vào chuồng heo, đây là một người thiếu niên, khuôn mặt khá anh tuấn, chỉ là vết thương chồng chất, hơi thở mong manh.

“Không lẽ tên phế vật đã bị đánh chết ư?”

“Đã chết thì sao, dám tranh giành nữ nhân với khâu thiếu, đây là kết cục của hắn!”

Hai tên hán tử ở cửa vỗ vỗ tay lộp bộp, sau đó rời khỏi chuồng heo.

Mà thiếu niên nhắm chặt đôi mắt, hơi thở yếu ớt, chờ một lát sau hơi thở biến mất.

Đã chết!

Đã có một con người chết dưới mí mắt Hứa Hắc.

Người này trông hơi quen mắt, hình như là thiếu gia của Trần gia trang, Hứa Hắc trước kia từng gặp hắn.

Hứa Hắc vội vàng bò ra, lẻn bò đến trên xà nhà, nghe nói thấy người chết vô cùng xui xẻo, bản thân nó cũng không muốn dính lấy xui rủi.

Hai người ngoài kia mới vừa đi, Hứa Hắc tính toán, chờ người nọ đi xa nó sẽ rời đi, vĩnh viễn không đặt chân đến nơi đây.

Bỗng nhiên.

Thiếu niên vừa mới chết kia lại mở mắt.

“Xác chết vùng dậy!”

Đồng tử Hứa Hắc co rút lại, bỗng nhiên nghĩ tới một từ, hô hấp đình trệ, không dám chút nào nhúc nhích. Nó biết được từ này trong kiến thức của lão đạo sĩ.

Lại thấy thiếu niên kia khoanh chân ngồi xuống, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lẩm bẩm tự nói: “Trần phàm? Ha ha, thế nhưng cùng tên với bổn tiên.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương