Lão Thấp Của Tôi
-
Chương 49: Trinh tiết lão thấp, lần đầu quỷ súc
Hôm nay là đêm trăng tròn, Nhiên theo thường lệ đi đến giữa đóa hoa ngồi thiền, hiếm thấy buông tay để Khúc Thương Mang một mình ở trong phòng ngủ trông phòng.
Nhiên vốn là thần thụ khởi nguyên vạn vật, thần thủ hộ thế giới, cậu ngồi thiền thanh tu hoàn toàn không phải vì đề cao thực lực bản thân, tu vi vân vân, mà là vì làm sạch không khí thế gian này, vạn vật, muôn dân trăm họ...
Nhiên ngưu bức, gánh nặng trên người quá nặng.
Nếu có một ngày Nhiên tiêu thất, như vậy dù là ai cũng không cách nào tưởng tượng toàn bộ thế giới sẽ biến thành cái đức hạnh gì.
Hứa Chính còn nhớ đến lúc ấy cậu bị lưu đày từ Coleman, mới tới S thị nơi chốn vấp phải trắc trở, ngay cả cái bánh mỳ nóng hổi cũng chưa từng được ăn, là hai cây nhánh cây, truyền cho một con gà nướng mỹ vị!
"Có nguyện ý học trung học, thi đại học hay không?"
"Nguyện ý!" Hứa đúng lúc trả lời đặc biệt mau chóng.
Trong lòng thầm hận chính mình lại bị một con gà nướng bình thường hấp dẫn, đồng thời vừa chua xót chính mình đường đường là một hoàng tử lại có thể đi tới tình cảnh như thế.
Còn có Vương tộc nào còn càng khổ bức hơn so với cậu sao?
Kỳ thật có →_→
Sau khi chính thức gia nhập lớp học Hứa Chính mới phát hiện... Đều là tiểu vương tử của toàn tộc, Tào Chí Vĩ so với mình còn khổ bức hơn!
Đêm trăng tròn mọi người đầu tiên nghĩ đến đúng là đám kia sẽ phát bệnh, người trong lớp sẽ bạo tẩu đi.
Nhưng kỳ thật không có, tật xấu quỷ hút máu bạo động đêm trăng tròn đã theo răng nanh Vương Hoàn Vũ rụng ra không trị mà khỏi, thi ma hoàng dài ra móng tay mới bởi vì được Nhiên thanh tẩy, cho nên cũng không có tiếp tục chứa độc, độc tính nhỏ tự nhiên không tạo được ảnh hưởng đối với cậu.
Nói đến Lang Vương Lý Hạo, đang trong kỳ rụng lông lừng lẫy, không dám khôi phục thành lang thân, sợ mọi người cười cậu một thân lông trụi cao thấp không đều, gồ ghề giống như con mèo bị thiêu trụi!
Lúc này không chỉ rụng lông đầy bể bơi, Lý Hạo đến nhà tắm công cộng trường học tắm rửa, cống thoát nước đều bị tắc.
Cho nên... đêm trăng tròn cuối mùa thu này, các học sinh ban 3 ổn định ngoài ý muốn?
"Tắt TV mau, làm nốt bài tập này đi!"
"Dạ..." Lý Hạo xám xịt tắt TV đang nhiệt liệt phát 《 Cừu vui vẻ và sói xám 》, đáng thương sờ sờ cái mũi, cuộn tròn ở trước bàn đọc sách, viết vài dòng chầm chậm làm đề toán học.
"Còn em nữa, tiểu Quang đầu, từ đơn tiếng Anh viết xong rồi? Quyển manga này là chuyện gì xảy ra?"
"Hu hu... Thực xin lỗi lão thấp, 《 bạch xà truyền kỳ 》 lại ra tập mới nhất, em rất thống khổ! Vì sao tất cả mọi người đều nói Pháp Hải đại nhân tuấn mỹ vô song hắn không hiểu tình yêu a!"
"Không quản em có chuyện gì? Nhanh làm bài!" Khúc Thương Mang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn có hai ngày nữa là đến cuộc thi, anh sao lại còn gấp hơn bọn học trò này!
Lo cho cái đám con hàng không tim không phổi này mệt muốn rụng tóc!
Khúc Thương Mang từ sau khi ở cùng Nhiên, thường thường liền gặp mọi người đi lại đi lại trong ký túc xá, đương nhiên cả lớp đều hoan nghênh, bọn họ hận không thể đem lão thấp lưu lại phòng ngủ của mình qua đêm!
Có điều đây cũng chỉ là một cái ý nghĩ thôi, lão thấp chắc còn chướng mắt phòng ở tràn ngập tất thối quần cộc giăng loạn của bọn họ.
Như vậy tưởng tượng, có lẽ lão thấp thích ngủ cùng Nhiên có một chút đạo lý.
Dù sao phòng Nhiên sạch sẽ nhất ký túc xá không ai bằng.
Đi qua hai gian phòng, lúc đi đến phòng ngủ thứ ba, Khúc Thương Mang rốt cục vui mừng nở nụ cười, hóa ra Kỳ Kỳ cùng Nguyên Âm ở chung một phòng a, nhìn một cái không khí học tập của người ta, tiếp tục nhìn một cái sang cách vách này.
Ai... Tuy rằng làm lão sư không nên bất công, nhưng là đối mặt học sinh chịu nỗ lực thành tích tốt, luôn muốn đối tốt với bọn họ hơn một chút, đây là theo bản năng.
"Còn có hai ngày đến cuộc thi, cần chú ý nghỉ ngơi nhiều, buổi tối không cần ôn tập quá muộn, trụ cột các em đều thực vững chắc. Đi ngủ sớm một chút, bảo trì một tâm tính cân bằng ổn định."
Các hán tử cách vách lỗ tai đang dựng lên: "......"
Lão thấp, chúng ta bị tổn thương!
Hai má Nguyên Âm có chút hồng, từ khi vào trong lòng đất cùng lão thấp một lần, còn sửa lại hộ khẩu, cảm giác đối với Khúc Thương Mang liền trở nên không giống với lúc trước.
"Lão thấp, hôm nay em sấy chút táo cho thầy ăn."
Kỳ Kỳ: "......"
Tôi và cậu ở chung một phòng, cậu làm lúc nào sao tôi không biết.
Khúc Thương Mang: "......"
Vì sao nhắc tới đồ ăn, mình phản xạ có điều kiện liền nghĩ tới nụ hôn của Nhiên.
Đây thực là phản xạ vô lực.
Học sinh trong ký túc xá tự nhiên không có điều kiện làm táo sấy khô, Nguyên Âm tới cửa hàng điểm tâm ngon nổi danh lúc trước cậu làm thuê, tìm bà chủ mượn gian bếp đặc biệt làm cho Khúc Thương Mang.
Cái này khó trách Kỳ Kỳ lại không biết.
Khúc Thương Mang nhìn thấy cái rổ be bé đựng táo sấy ăn lót dạ, không thể không biết xấu hổ cự tuyệt "Đệ đệ" lớn hơn mình mấy trăm tuổi.
Yên lặng lấy lên một khối, để vào trong miệng nhai rất nhanh, hoàn chỉnh nuốt xuống.
"Vị ra sao ạ?" Nguyên Âm hơi ngượng ngùng hỏi.
Khúc Thương Mang uống một ngụm nước trắng: "Rất không tồi."
Nói thật ra, anh hiện tại hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề này a a a... Vì sao ăn vào cái gì cũng đều là mùi vị của miệng Nhiên, ngay cả trái cây nhỏ màu đỏ mình yêu nhất!
Lão thấp ngửa mặt lên trời thở dài, lệ rơi đầy mặt.
Ngày hôm đó xấu hổ muốn chết được chứ! Xí!
Nguyên Âm đơn thuần đem sự trầm mặc quỷ dị của Khúc Thương Mang là trở về chỗ cũ, cậu vẫn tương đối tin tưởng tay nghề của mình, vì thế dứt khoát đem móng vuốt đi tìm tòi trong rổ, lại đút cho Khúc Thương Mang không ít, để cho anh ăn lót dạ.
Kết quả lúc này cửa được mở ra, từ bên ngoài một đám con giời trên đầu ai cũng buộc dải băng in 2 chữ "Tất thắng"!
"Oa, thơm quá! Tiểu Nguyên Âm, không được ăn mảnh!"
"Đói chết chủ và thợ, cả tối làm những ba bộ đề! Mau tới cho ca hai khối, ca chịu không được!"
"Ta xem em là héo rũ rồi đi."
"Cút —— ngươi mới héo! Chủ và thợ vừa quay tay vừa làm đề loại chuyện này sẽ nói cho ngươi biết sao?"
"Suỵt, điệu thấp chút, lão thấp còn ở đây."
"A ha, điệu thấp điệu thấp."
Khúc Thương Mang: "......"
Cảm ơn các bạn nhỏ còn nhớ rõ tôi ở đây.
"Đều nhớ đi ngủ sớm một chút, tất cả mọi người chú ý nghỉ ngơi, bảo trì giấc ngủ nhất định, đừng thức đêm xem tiểu thuyết chơi trò chơi, chờ thi xong tùy tiện các em thả lỏng."
Nói xong, Khúc Thương Mang bỏ chạy khỏi bãi chiến trường tranh giành thức ăn này.
Nhảy hố, sau này đêm trăng tròn tuyệt đối cần dọn sạch về phòng của mình ngủ, cách cái đám không phải người kia xa một chút.
Thi Lương Sâm ngậm một khối chiến lợi phẩm đoạt được, có chút kỳ quái nghiêng đầu hỏi: "Lão thấp làm sao vậy? Có phải hiểu lầm gì không?"
Thái tử gia nhẹ giọng an ủi: "Không có gì, lão thấp đã biết chuyện em mỗi tháng đêm trăng tròn sẽ phát – tình." Lão thấp kỳ thật không biết!!!
Thi Lương Sâm quay tay – quay đến hư thoát rồi, ăn vài miếng đồ lót dạ hoa cúc lại ngứa.
Chết tiệt, vốn không muốn tiện nghi con hàng này, chính là tự thẩm của mình cùng để cây gậy của người khác tiến vào là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng a.
Thái tử gia vừa nhìn có hi vọng, tay mắt lanh lẹ mà đem tiểu mỹ nam họa bì ôm trở về phòng, phi nhanh xoay người, khóa chốt.
"Tiểu Sâm, ta sẽ đối tốt với em."
"Ngừng ——" không biết người nào nói lời hứa hẹn của nam nhân trên giường đều không thể tin!
Rất nhanh Thi Lương Sâm đã bị thái tử gia lột sạch, lộ ra cúc hoa trắng nõn nà đã tự nhỏ ra nước.
Thi Lương Sâm không cự tuyệt, bởi vì cậu quả thật cần một người nam nhân.
Thẳng đến khi vật hung mãnh kia xâm – nhập, Thi Lương Sâm mới hít hít cái mũi, nhắm mắt lại cảm thụ được khoái – cảm khôn cùng tựa vòng xoáy khổng lồ hút lấy mình.
Vì sao, mình là yêu quái họa bì.
Rất nhiều người ghét bỏ, vì là chủng tộc YD(dâm đãng) nhất thế gian này
"Tiểu Sâm, chờ kỳ lịch lãm của ta chấm dứt, sẽ mang em cùng nhau về thiên giới."
Thi Lương Sâm nghe được lời nói của người phía trên mình, không có hình tượng liếc mắt, dứt khoát nghiêng người, đem thái tử gia hung mãnh cường hãn xuống dưới, ngồi ở trên người người ta bắt đầu lộn xộn.
Gia coi như trời sinh là thụ, cũng muốn có khí phách, có cảm giác!
"Về thiên giới?" Đừng có nằm mơ!
Từ xưa đến nay không có tiền lệ thần yêu kết hợp, tuy rằng hiện tại thời đại cởi mở, Thiên giới cũng không phải dòng chính, nhưng ta chỉ là một mặt nạ tu luyện ngàn năm hóa thành hình người, mà ngươi cũng chưa phải chủ quản thiên giới.
Mẹ nó chứ, thân phận người so với người thật sự giận điên người, muốn bùng cháy!
Mỹ nam họa bì buồn bực, vì thế mặt sau gắt gao co rút lại, hận không thể siết chết cậu ta nha!
Bé dưa chuột lọt vào đột kích đánh bất ngờ, thái tử gia Du Khải Luân lại mừng rỡ trơ mặt mo ra.
Tiểu Sâm bất cứ lúc nào cũng đều đáng yêu như thế a, cậu dứt khoát mặc kệ lửa giận của ai đó, vô thanh vô tức đưa người dẫn vào tầng dục – vọng sâu nhất.
Có lẽ hiện tại em không tin, nhưng ta nói được thì sẽ làm được!
"Ai... Sh sh... Nhẹ, nhẹ chút..."
Cách vách ——
Khúc Thương Mang ôm đầu chôn ở trong chăn, mau chóng bị thanh âm XXOO không hài hòa cách vách bức điên rồi.
Ngao ngao, ôi mẹ ơi hai ngày nữa đến cuộc thi á!
Không thể nhẫn vài ngày sau mới tiếp tục lăn lên giường sao á!
Cách vách ——
"A, cút đi —— không cần lại đến nữa—— "
"Tiểu Sâm, phía sau em vẫn còn rất ngứa đi, ta tới giúp em..."
"Hức hức —— rất, quá —— "
Cách vách ——
Khúc Thương Mang hung hăng cong người trên giường, mặt sau ngứa lại là chuyện gì xảy ra á á á! Làm sao thật to lớn á á á!
Nếu bọn này là trẻ vị thành niên bình thường, nếu chủng tộc bọn hắn không quý hiếm vô cùng như vậy, thầy chủ nhiệm như anh hẳn là cũng không chịu uất ức như này chứ!
Cách âm trong ký túc xá rốt cuộc kém tới mức nào!
Khúc Thương Mang do do dự dự đứng lên, muốn đi cách vách cảnh cáo hay không đây?
Chính là trong đầu nhất thời hiện lên mấy chữ to đùng —— quấy rầy người ta làm –chuyện – yêu sẽ gặp sét đánh!
Lão thấp buồn rười rượi lại chạy trở về trên giường cos thành kén tằm, không muốn gặp sét đánh a khốn nạn, là ai nguyền rủa ác độc như vậy a!
Nhiên ngồi thiền phía chân trời, giống như đã nhận ra một tia dị động trong phòng ngủ.
Hai tròng mắt lẳng lặng mở ra màu sắc càng thêm thuần túy hơn so với thường ngày, bên môi lộ ra một nét cười thoáng hiện khiến người khác mê say.
Hấp thu rất nhiều trọc khí * trên thế gian này, Nhiên còn chưa kịp thanh tẩy, lúc này trở nên tựa hồ có chút không giống với lúc trước.
(*trọc khí là khí bẩn/ ý nghĩ xấu xa vân vân...)
Cách vách vẫn XXOO được cực kỳ kịch liệt, Khúc Thương Mang sắp bị ép buộc đến điên rồi.
Có điều khi nhìn thấy nhóm nhánh cây mềm mềm quen thuộc, dây dưa bò lên, lão thấp lại đột nhiên vui vẻ: "Nhiên, em cuối cùng đã trở lại! Em có biện pháp nào cách âm không? Chúng ta nơi này... Ưm!!! ư!!!"
Lão thấp theo trực giác căng thẳng, môi đã bị người hung hăng hôn cắn bịt lại.
Trình độ vội vàng, không thua gì hai người điên cuồng cách vách đang quay cuồng.
Khúc Thương Mang hoàn toàn choáng váng, trước kia Nhiên tuy rằng ngẫu nhiên trộm moah, nhưng cơ bản đều là lướt qua liền dừng, thực quan tâm đến cảm thụ của anh, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy xấu hổ chút nào.
Hôn lưỡi cũng không phải là chưa từng có, nhưng động tác đều hết sức ôn nhu, dáng vẻ không giống như lúc này, thế tới hung hung căn bản là không giống Nhiên.
"Lui, ra... Đừng... Nhiên, dừng tay!" hai tay Khúc Thương Mang bị trói lên cao cao, áo ngủ nháy mắt bị xé thành mấy mảnh rách như xơ mướp.
Ánh mắt Nhiên ám chìm nặng trịch, giống như nổi lên bão tố cấp bảy.
Cậu nheo mắt, theo cánh môi sưng đỏ của lão thấp, một đường hôn xuống theo độ cung của cần cổ duyên dáng, ấn xuống thật nhiều dấu hôn, đánh thẳng vào hai điểm nhạy cảm yếu ớt trước ngực.
Bị cắn hạt đậu đỏ lão thấp hoàn toàn hỏng mất: "Miêu Hựu, chết tiệt —— Miêu Hựu quay lại đây —— "
Nhiên trúng độc sao?
Nếu không nhìn ra Nhiên có vấn đề, anh cũng không phải là kẻ có thể chất đặc thù Khúc Thương Mang!
"Miêu, a a —— Nhiên —— nhẹ chút, không, chớ có sờ —— "
"Lão thấp, ngoan." Nhiên cúi đầu ghé vào lỗ tai anh làm yên lòng, thanh âm thuần hậu gợi cảm cực kỳ.
Cách vách ——
Hai người đang XXOO chiến đấu kịch liệt lại choáng váng.
Thi Lương Sâm: "Ê —— bên cạnh là lão thấp và lớp trưởng?"
Thái tử gia: "Hình như... Đúng vậy?"
Nhiên vốn là thần thụ khởi nguyên vạn vật, thần thủ hộ thế giới, cậu ngồi thiền thanh tu hoàn toàn không phải vì đề cao thực lực bản thân, tu vi vân vân, mà là vì làm sạch không khí thế gian này, vạn vật, muôn dân trăm họ...
Nhiên ngưu bức, gánh nặng trên người quá nặng.
Nếu có một ngày Nhiên tiêu thất, như vậy dù là ai cũng không cách nào tưởng tượng toàn bộ thế giới sẽ biến thành cái đức hạnh gì.
Hứa Chính còn nhớ đến lúc ấy cậu bị lưu đày từ Coleman, mới tới S thị nơi chốn vấp phải trắc trở, ngay cả cái bánh mỳ nóng hổi cũng chưa từng được ăn, là hai cây nhánh cây, truyền cho một con gà nướng mỹ vị!
"Có nguyện ý học trung học, thi đại học hay không?"
"Nguyện ý!" Hứa đúng lúc trả lời đặc biệt mau chóng.
Trong lòng thầm hận chính mình lại bị một con gà nướng bình thường hấp dẫn, đồng thời vừa chua xót chính mình đường đường là một hoàng tử lại có thể đi tới tình cảnh như thế.
Còn có Vương tộc nào còn càng khổ bức hơn so với cậu sao?
Kỳ thật có →_→
Sau khi chính thức gia nhập lớp học Hứa Chính mới phát hiện... Đều là tiểu vương tử của toàn tộc, Tào Chí Vĩ so với mình còn khổ bức hơn!
Đêm trăng tròn mọi người đầu tiên nghĩ đến đúng là đám kia sẽ phát bệnh, người trong lớp sẽ bạo tẩu đi.
Nhưng kỳ thật không có, tật xấu quỷ hút máu bạo động đêm trăng tròn đã theo răng nanh Vương Hoàn Vũ rụng ra không trị mà khỏi, thi ma hoàng dài ra móng tay mới bởi vì được Nhiên thanh tẩy, cho nên cũng không có tiếp tục chứa độc, độc tính nhỏ tự nhiên không tạo được ảnh hưởng đối với cậu.
Nói đến Lang Vương Lý Hạo, đang trong kỳ rụng lông lừng lẫy, không dám khôi phục thành lang thân, sợ mọi người cười cậu một thân lông trụi cao thấp không đều, gồ ghề giống như con mèo bị thiêu trụi!
Lúc này không chỉ rụng lông đầy bể bơi, Lý Hạo đến nhà tắm công cộng trường học tắm rửa, cống thoát nước đều bị tắc.
Cho nên... đêm trăng tròn cuối mùa thu này, các học sinh ban 3 ổn định ngoài ý muốn?
"Tắt TV mau, làm nốt bài tập này đi!"
"Dạ..." Lý Hạo xám xịt tắt TV đang nhiệt liệt phát 《 Cừu vui vẻ và sói xám 》, đáng thương sờ sờ cái mũi, cuộn tròn ở trước bàn đọc sách, viết vài dòng chầm chậm làm đề toán học.
"Còn em nữa, tiểu Quang đầu, từ đơn tiếng Anh viết xong rồi? Quyển manga này là chuyện gì xảy ra?"
"Hu hu... Thực xin lỗi lão thấp, 《 bạch xà truyền kỳ 》 lại ra tập mới nhất, em rất thống khổ! Vì sao tất cả mọi người đều nói Pháp Hải đại nhân tuấn mỹ vô song hắn không hiểu tình yêu a!"
"Không quản em có chuyện gì? Nhanh làm bài!" Khúc Thương Mang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn có hai ngày nữa là đến cuộc thi, anh sao lại còn gấp hơn bọn học trò này!
Lo cho cái đám con hàng không tim không phổi này mệt muốn rụng tóc!
Khúc Thương Mang từ sau khi ở cùng Nhiên, thường thường liền gặp mọi người đi lại đi lại trong ký túc xá, đương nhiên cả lớp đều hoan nghênh, bọn họ hận không thể đem lão thấp lưu lại phòng ngủ của mình qua đêm!
Có điều đây cũng chỉ là một cái ý nghĩ thôi, lão thấp chắc còn chướng mắt phòng ở tràn ngập tất thối quần cộc giăng loạn của bọn họ.
Như vậy tưởng tượng, có lẽ lão thấp thích ngủ cùng Nhiên có một chút đạo lý.
Dù sao phòng Nhiên sạch sẽ nhất ký túc xá không ai bằng.
Đi qua hai gian phòng, lúc đi đến phòng ngủ thứ ba, Khúc Thương Mang rốt cục vui mừng nở nụ cười, hóa ra Kỳ Kỳ cùng Nguyên Âm ở chung một phòng a, nhìn một cái không khí học tập của người ta, tiếp tục nhìn một cái sang cách vách này.
Ai... Tuy rằng làm lão sư không nên bất công, nhưng là đối mặt học sinh chịu nỗ lực thành tích tốt, luôn muốn đối tốt với bọn họ hơn một chút, đây là theo bản năng.
"Còn có hai ngày đến cuộc thi, cần chú ý nghỉ ngơi nhiều, buổi tối không cần ôn tập quá muộn, trụ cột các em đều thực vững chắc. Đi ngủ sớm một chút, bảo trì một tâm tính cân bằng ổn định."
Các hán tử cách vách lỗ tai đang dựng lên: "......"
Lão thấp, chúng ta bị tổn thương!
Hai má Nguyên Âm có chút hồng, từ khi vào trong lòng đất cùng lão thấp một lần, còn sửa lại hộ khẩu, cảm giác đối với Khúc Thương Mang liền trở nên không giống với lúc trước.
"Lão thấp, hôm nay em sấy chút táo cho thầy ăn."
Kỳ Kỳ: "......"
Tôi và cậu ở chung một phòng, cậu làm lúc nào sao tôi không biết.
Khúc Thương Mang: "......"
Vì sao nhắc tới đồ ăn, mình phản xạ có điều kiện liền nghĩ tới nụ hôn của Nhiên.
Đây thực là phản xạ vô lực.
Học sinh trong ký túc xá tự nhiên không có điều kiện làm táo sấy khô, Nguyên Âm tới cửa hàng điểm tâm ngon nổi danh lúc trước cậu làm thuê, tìm bà chủ mượn gian bếp đặc biệt làm cho Khúc Thương Mang.
Cái này khó trách Kỳ Kỳ lại không biết.
Khúc Thương Mang nhìn thấy cái rổ be bé đựng táo sấy ăn lót dạ, không thể không biết xấu hổ cự tuyệt "Đệ đệ" lớn hơn mình mấy trăm tuổi.
Yên lặng lấy lên một khối, để vào trong miệng nhai rất nhanh, hoàn chỉnh nuốt xuống.
"Vị ra sao ạ?" Nguyên Âm hơi ngượng ngùng hỏi.
Khúc Thương Mang uống một ngụm nước trắng: "Rất không tồi."
Nói thật ra, anh hiện tại hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề này a a a... Vì sao ăn vào cái gì cũng đều là mùi vị của miệng Nhiên, ngay cả trái cây nhỏ màu đỏ mình yêu nhất!
Lão thấp ngửa mặt lên trời thở dài, lệ rơi đầy mặt.
Ngày hôm đó xấu hổ muốn chết được chứ! Xí!
Nguyên Âm đơn thuần đem sự trầm mặc quỷ dị của Khúc Thương Mang là trở về chỗ cũ, cậu vẫn tương đối tin tưởng tay nghề của mình, vì thế dứt khoát đem móng vuốt đi tìm tòi trong rổ, lại đút cho Khúc Thương Mang không ít, để cho anh ăn lót dạ.
Kết quả lúc này cửa được mở ra, từ bên ngoài một đám con giời trên đầu ai cũng buộc dải băng in 2 chữ "Tất thắng"!
"Oa, thơm quá! Tiểu Nguyên Âm, không được ăn mảnh!"
"Đói chết chủ và thợ, cả tối làm những ba bộ đề! Mau tới cho ca hai khối, ca chịu không được!"
"Ta xem em là héo rũ rồi đi."
"Cút —— ngươi mới héo! Chủ và thợ vừa quay tay vừa làm đề loại chuyện này sẽ nói cho ngươi biết sao?"
"Suỵt, điệu thấp chút, lão thấp còn ở đây."
"A ha, điệu thấp điệu thấp."
Khúc Thương Mang: "......"
Cảm ơn các bạn nhỏ còn nhớ rõ tôi ở đây.
"Đều nhớ đi ngủ sớm một chút, tất cả mọi người chú ý nghỉ ngơi, bảo trì giấc ngủ nhất định, đừng thức đêm xem tiểu thuyết chơi trò chơi, chờ thi xong tùy tiện các em thả lỏng."
Nói xong, Khúc Thương Mang bỏ chạy khỏi bãi chiến trường tranh giành thức ăn này.
Nhảy hố, sau này đêm trăng tròn tuyệt đối cần dọn sạch về phòng của mình ngủ, cách cái đám không phải người kia xa một chút.
Thi Lương Sâm ngậm một khối chiến lợi phẩm đoạt được, có chút kỳ quái nghiêng đầu hỏi: "Lão thấp làm sao vậy? Có phải hiểu lầm gì không?"
Thái tử gia nhẹ giọng an ủi: "Không có gì, lão thấp đã biết chuyện em mỗi tháng đêm trăng tròn sẽ phát – tình." Lão thấp kỳ thật không biết!!!
Thi Lương Sâm quay tay – quay đến hư thoát rồi, ăn vài miếng đồ lót dạ hoa cúc lại ngứa.
Chết tiệt, vốn không muốn tiện nghi con hàng này, chính là tự thẩm của mình cùng để cây gậy của người khác tiến vào là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng a.
Thái tử gia vừa nhìn có hi vọng, tay mắt lanh lẹ mà đem tiểu mỹ nam họa bì ôm trở về phòng, phi nhanh xoay người, khóa chốt.
"Tiểu Sâm, ta sẽ đối tốt với em."
"Ngừng ——" không biết người nào nói lời hứa hẹn của nam nhân trên giường đều không thể tin!
Rất nhanh Thi Lương Sâm đã bị thái tử gia lột sạch, lộ ra cúc hoa trắng nõn nà đã tự nhỏ ra nước.
Thi Lương Sâm không cự tuyệt, bởi vì cậu quả thật cần một người nam nhân.
Thẳng đến khi vật hung mãnh kia xâm – nhập, Thi Lương Sâm mới hít hít cái mũi, nhắm mắt lại cảm thụ được khoái – cảm khôn cùng tựa vòng xoáy khổng lồ hút lấy mình.
Vì sao, mình là yêu quái họa bì.
Rất nhiều người ghét bỏ, vì là chủng tộc YD(dâm đãng) nhất thế gian này
"Tiểu Sâm, chờ kỳ lịch lãm của ta chấm dứt, sẽ mang em cùng nhau về thiên giới."
Thi Lương Sâm nghe được lời nói của người phía trên mình, không có hình tượng liếc mắt, dứt khoát nghiêng người, đem thái tử gia hung mãnh cường hãn xuống dưới, ngồi ở trên người người ta bắt đầu lộn xộn.
Gia coi như trời sinh là thụ, cũng muốn có khí phách, có cảm giác!
"Về thiên giới?" Đừng có nằm mơ!
Từ xưa đến nay không có tiền lệ thần yêu kết hợp, tuy rằng hiện tại thời đại cởi mở, Thiên giới cũng không phải dòng chính, nhưng ta chỉ là một mặt nạ tu luyện ngàn năm hóa thành hình người, mà ngươi cũng chưa phải chủ quản thiên giới.
Mẹ nó chứ, thân phận người so với người thật sự giận điên người, muốn bùng cháy!
Mỹ nam họa bì buồn bực, vì thế mặt sau gắt gao co rút lại, hận không thể siết chết cậu ta nha!
Bé dưa chuột lọt vào đột kích đánh bất ngờ, thái tử gia Du Khải Luân lại mừng rỡ trơ mặt mo ra.
Tiểu Sâm bất cứ lúc nào cũng đều đáng yêu như thế a, cậu dứt khoát mặc kệ lửa giận của ai đó, vô thanh vô tức đưa người dẫn vào tầng dục – vọng sâu nhất.
Có lẽ hiện tại em không tin, nhưng ta nói được thì sẽ làm được!
"Ai... Sh sh... Nhẹ, nhẹ chút..."
Cách vách ——
Khúc Thương Mang ôm đầu chôn ở trong chăn, mau chóng bị thanh âm XXOO không hài hòa cách vách bức điên rồi.
Ngao ngao, ôi mẹ ơi hai ngày nữa đến cuộc thi á!
Không thể nhẫn vài ngày sau mới tiếp tục lăn lên giường sao á!
Cách vách ——
"A, cút đi —— không cần lại đến nữa—— "
"Tiểu Sâm, phía sau em vẫn còn rất ngứa đi, ta tới giúp em..."
"Hức hức —— rất, quá —— "
Cách vách ——
Khúc Thương Mang hung hăng cong người trên giường, mặt sau ngứa lại là chuyện gì xảy ra á á á! Làm sao thật to lớn á á á!
Nếu bọn này là trẻ vị thành niên bình thường, nếu chủng tộc bọn hắn không quý hiếm vô cùng như vậy, thầy chủ nhiệm như anh hẳn là cũng không chịu uất ức như này chứ!
Cách âm trong ký túc xá rốt cuộc kém tới mức nào!
Khúc Thương Mang do do dự dự đứng lên, muốn đi cách vách cảnh cáo hay không đây?
Chính là trong đầu nhất thời hiện lên mấy chữ to đùng —— quấy rầy người ta làm –chuyện – yêu sẽ gặp sét đánh!
Lão thấp buồn rười rượi lại chạy trở về trên giường cos thành kén tằm, không muốn gặp sét đánh a khốn nạn, là ai nguyền rủa ác độc như vậy a!
Nhiên ngồi thiền phía chân trời, giống như đã nhận ra một tia dị động trong phòng ngủ.
Hai tròng mắt lẳng lặng mở ra màu sắc càng thêm thuần túy hơn so với thường ngày, bên môi lộ ra một nét cười thoáng hiện khiến người khác mê say.
Hấp thu rất nhiều trọc khí * trên thế gian này, Nhiên còn chưa kịp thanh tẩy, lúc này trở nên tựa hồ có chút không giống với lúc trước.
(*trọc khí là khí bẩn/ ý nghĩ xấu xa vân vân...)
Cách vách vẫn XXOO được cực kỳ kịch liệt, Khúc Thương Mang sắp bị ép buộc đến điên rồi.
Có điều khi nhìn thấy nhóm nhánh cây mềm mềm quen thuộc, dây dưa bò lên, lão thấp lại đột nhiên vui vẻ: "Nhiên, em cuối cùng đã trở lại! Em có biện pháp nào cách âm không? Chúng ta nơi này... Ưm!!! ư!!!"
Lão thấp theo trực giác căng thẳng, môi đã bị người hung hăng hôn cắn bịt lại.
Trình độ vội vàng, không thua gì hai người điên cuồng cách vách đang quay cuồng.
Khúc Thương Mang hoàn toàn choáng váng, trước kia Nhiên tuy rằng ngẫu nhiên trộm moah, nhưng cơ bản đều là lướt qua liền dừng, thực quan tâm đến cảm thụ của anh, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy xấu hổ chút nào.
Hôn lưỡi cũng không phải là chưa từng có, nhưng động tác đều hết sức ôn nhu, dáng vẻ không giống như lúc này, thế tới hung hung căn bản là không giống Nhiên.
"Lui, ra... Đừng... Nhiên, dừng tay!" hai tay Khúc Thương Mang bị trói lên cao cao, áo ngủ nháy mắt bị xé thành mấy mảnh rách như xơ mướp.
Ánh mắt Nhiên ám chìm nặng trịch, giống như nổi lên bão tố cấp bảy.
Cậu nheo mắt, theo cánh môi sưng đỏ của lão thấp, một đường hôn xuống theo độ cung của cần cổ duyên dáng, ấn xuống thật nhiều dấu hôn, đánh thẳng vào hai điểm nhạy cảm yếu ớt trước ngực.
Bị cắn hạt đậu đỏ lão thấp hoàn toàn hỏng mất: "Miêu Hựu, chết tiệt —— Miêu Hựu quay lại đây —— "
Nhiên trúng độc sao?
Nếu không nhìn ra Nhiên có vấn đề, anh cũng không phải là kẻ có thể chất đặc thù Khúc Thương Mang!
"Miêu, a a —— Nhiên —— nhẹ chút, không, chớ có sờ —— "
"Lão thấp, ngoan." Nhiên cúi đầu ghé vào lỗ tai anh làm yên lòng, thanh âm thuần hậu gợi cảm cực kỳ.
Cách vách ——
Hai người đang XXOO chiến đấu kịch liệt lại choáng váng.
Thi Lương Sâm: "Ê —— bên cạnh là lão thấp và lớp trưởng?"
Thái tử gia: "Hình như... Đúng vậy?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook