Biển thật thơ mộng, xanh thẳm, tự do bơi lội, lượn vòng, lượn vòng...

Tào Chí Vĩ còn đang chìm đắm trong giấc mộng theo bản năng chép chép miệng, lật mình tiếp tục ngáy ngủ.

Trong mơ không biết ai đưa cho cậu rong biển chua ngọt còn có thật nhiều tương cải biển, tôm khô cay, cá cao cấp trăm năm...Làm cậu sung sướng cười toe toét.

Nhiều món ngon như vậy đến bao giờ mới ăn xong đây? Ha ha ha. Được hải sản bu xung quanh thật là hạnh phúc, Tào Chí Vĩ nhộn nhạo, mỉm cười mở mắt.

Kết quả___

"A a a a a a a! Cứu mạng!!" Gặp quỷ!

Giấc mơ tươi đẹp bỗng tan biến, Tào Chí Vĩ nghiêng ngả lăn từ giường phòng y tế xuống, ôm gối chui vào góc tường âm u, do quá mức kích động mà đuôi cá cũng hiện cả ra.

Bởi vì không có nước nên dù Tào Chí Vĩ không nhúc nhích đuôi thì cái đuôi vẫn tự động mà vung vẩy không ngừng trên nền đất.

"Tôi, tôi, tôi thật sự không phải là cá!!" Tào Chí Vĩ cao giọng gào thét xong bỗng có cảm giác muốn khóc.

Một con mèo đen mắt vàng nhẹ nhàng không một tiếng động tới gần, một bước, lại một bước.

Nó có bộ lông đen tuyền sáng bóng, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, hai cái đuôi lắc lư theo quy luật, biểu hiện thân phận cao quý của nó.

"A a a a...Mi, mi đừng lại đây, ta nói cho mi biết ta cũng không phải dễ bị bắt nạt đâu!"Không có đầu gối để ôm, Tào Chí Vĩ dùng hai tay ôm lấy đầu.

Hơn nữa sau khi nói xong, Tào Chí Vĩ run rẩy nâng đuôi lên nhắm ngay đầu nhóc mèo đập xuống.

Trời biết cử động này đã làm tiêu hao hết dũng khí cùng ý chí chiến đấu của cậu, nếu thất bại...Như vậy hậu quả không thể chịu nổi a!

Nếu như là ngày thường, Tào Chí Vĩ cũng không phải dạng dễ bị trêu chọc, bạn nghĩ xem một mỹ nhân ngư có thể hoàn mĩ hóa thành hình người dễ chọc vào chắc? Con chó con mèo nhỏ căn bản không thể làm dao động trái tim kiên định như một của cậu.

Nhớ năm đó anh đây một người chiến đấu với đàn cá mập, là người đàn ông dũng mãnh, khí phách, cool ngầu lòi!

Nhưng mà, con mèo này chính là một trong những thượng cổ hi thú, Miêu Hựu, Miêu đại gia a! Dù là sách lậu cũng có ghi lại!

Lại chẳng ai ngờ, Miêu đại gia này hiện giờ bị lão thấp thu dưới cờ của mình làm chân đàn em khuân vác dọn dẹp.

Đuôi cá lấp lánh mạnh mẽ hướng phía cái đầu nhỏ mềm mại của Miêu Hựu mà quất tới, mắt thấy sắp thành công.

Nhưng nhóc mèo đột nhiên mắt phát lạnh, bên miệng nhếch lên nụ cười âm u. Một cánh tay mạnh mẽ kiên định, trước khi đuôi cá đập vào đầu của nhóc mèo, túm lấy cái đuôi của Tào Chí Vĩ.

Công kích mất hiệu lực!

Chàng trai cả người trần trụi mắt vàng tóc đen, mặt góc cạnh như đao gọt tựa người vào cái đuôi đang vung loạn xạ của Tào Chí Vĩ, ngón tay thon dài như có như không xoa nắn chỗ đùi non.

"Nghe nói em không dễ bị bắt nạt?" Mặc dù là đang nằm, nhưng không khó để nhận ra anh chàng này ít nhất cao hơn Tào Chí Vĩ một cái đầu.

Còn cặp mắt màu vàng kim kia, lúc này hàn quang bắn ra bốn phía, cực kỳ dọa người.

"Anh, anh là...hơ hơ hơ...Hự..." Kết quả còn chưa nói xong, Tào Chí Vĩ không thở nổi mà ngất đi lần nữa.

Miêu Hựu hơi giật mình, hai bàn tay dày rộng khô ráo theo hai bên đùi hướng lên ngực Tào Chí Vĩ, cởi cúc áo sơ mi trắng, thậm chí còn véo vào hai điểm nhạy cảm trên ngực cậu.

Lúc này Miêu Hựu mới xác định con cá ngốc này bị ngất thật.

"Vốn nghĩ em giả vờ, ha ha." Mỹ nhân ngư là nam có thể sống trên mặt đất lại có thể hóa thành hình người? Hay thật, Miêu đại gia sống lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy chủng loại hiếm có không thua gì mình.

Mà lúc này trong lớp học ___

Khúc Thương Mang trả bài kiểm tra xong liền biểu dương ba học sinh đạt điểm tối đa.

Nhưng có người vui vẻ vì được khen, có người lại không thèm quan tâm.

Nguyên Âm cười nhạt, nụ cười đầy trào phúng khiến mọi người cảm thấy có chút quá phận, nhỏ giọng khuyên răn.

"Nhóc con, lớp chúng ta có cậu coi như là người bình thường, đáng lẽ cậu phải là người hiểu tâm lý con người nhất, tôn sư trọng đạo, yêu thương người khác!" Nhưng cuối cùng chính cậu ta cũng không bằng những kẻ không phải con người bọn họ.

"Đại Hạo nói rất đúng, Nguyên Âm, cất bộ mặt khó ưa kia đi, bây giờ là năm 2012, không phải năm 2512!"

"Đúng vậy, đúng vậy, đừng có bôi đen lớp mình, lão thấp này dạy rất tốt, cậu xem, tôi chỉ được có 24 điểm, lão thấp gạch bút đỏ chữa bài cẩn thận cho tôi, chỉ ra lỗi sai lại còn phân tích tại sao, thật sự là nghiêm túc có trách nhiệm!"

"Bởi vì lão thấp, tối hôm qua tôi đều trùm chăn học từ đơn! Lần sau sẽ có gắng được 50 điểm!"

"Tôi nhất định cố gắng đạt tới tiêu chuẩn!" (24đ = 1,6đ cố gắng lên 50đ=3,33.-.)

Mọi người nhân lúc Khúc Thương Mang kiểm tra số bài tập nghỉ đông vừa được nộp lên mà thi nhau mồm bảy miệng tám.

Nhưng Nguyên Âm cũng chẳng thèm cảm kích.

Tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của nhân loại, Trái Đất từ từ biến mất, cậu ta oán hận tất cả mọi người trên thế giới này, lão thấp cũng chỉ là một trong số những người trúng đạn lạc thôi.

"Hừ!" Là người đã trải qua tai nạn của hơn năm trăm năm sau, Nguyên Âm hừ lạnh một tiếng mà chôn đầu giữa hai tay mình, không thèm nghe bất cứ ai nói nữa.

Cậu ta vẫn luôn cho rằng, Kỳ Kỳ cũng bị con người hãm hại, cải tạo trở thành vũ khí hình người có thể hiểu mình.

Chỉ là Kỳ Kỳ tuy không giống những người khác nói nhưng lại dùng ánh mắt không đồng ý mà nhìn cậu.

Vì sao Kỳ Kỳ cũng như vậy! Cậu ta chẳng lẽ không hận sao?

Trên bục giảng, Khúc Thương Mang bất tri bất giác mà nhíu mày.

Sáng nay sau khi điểm danh xong, Lý Long Vọng đem bài tập nghỉ hè của cả lớp nộp lên, nhưng anh xem vở bài tập thì ngoại trừ hai, ba quyển có làm bài tập ra thì vở những người khác toàn là giấy trắng a!

"Lý Long Vọng, đứng dậy." Khúc Thương Mang mặt lạnh như băng, cố đè lửa giận trong giọng nói của mình.

Mấy đứa này nộp vở trắng là để cố ý trêu ngươi mình hả?

"Có ạ! Lão thấp." Lý Long Vọng có chút khẩn trương đem di động thả vào trong ngăn bàn.

Làm thế nào bây giờ, giờ này tự dưng có nhiệm vụ gửi đến!

"Bài tập đâu?"

"Thưa thầy, đã nộp rồi ạ!"

"Chính là cái này hả?"Khúc Thương Mang hừ nhẹ rồi mỉm cười, đem quyển vở trắng bóc không một chữ nào đập xuống bàn: "Nội dung đâu? Các anh các chị nộp toàn mấy thứ gì đây? Muốn giả vờ với thầy cũng phải thật một chút chứ!"

"A___"Lý Long Vọng đơ tại chỗ.

Tại sao lại thế? Rõ ràng mấy quyển vở đều bắt chước bài tập của lớp trưởng rồi làm phép mà? Phục chế như thật không thể phát hiện, nhưng mà...Vì sao bây giờ không thấy chữ nào?

Biển hiệu Đông Hải long vương vạn năng của cậu bị chính mình đập vỡ!

Bất quá hiện tại mấy điều này không quan trọng, vấn đề mấu chốt bây giờ là___Thiên Đế gửi tin nhắn, muốn cậu chuẩn bị năm phút sau đi làm mưa xuống!

Xong rồi, từ bây giờ đến khi tan học còn những hơn mười phút!

Lão thấp lại đang lên cơn...Aizz...

Lý Long Vọng ngẫm nghĩ, trên mặt nở nụ cười so với chân chó còn chân chó hơn gấp mười lần, chỉ thiếu nước nhảy lên ôm chân lão thấp, ngữ khí kia mang đầy cảm giác mình là con cháu: "Lão thấp a, em buồn vệ sinh...có thể sắp xếp một chút...hay không?"

Ủy viên học tập đầu têu lừa dối thầy chủ nhiệm? Không cho đi!

"Chịu đựng! Còn mười phút nữa là tan lớp rồi."

Lý Long Vọng một hơi không thở nổi, suýt nữa chảy nước mắt: "Lão thấp, em thật sự muốn đi vệ sinh, xin ngài thả cho em đi WC đi!"

Khúc Thương Mang nhìn chằm chằm mặt bạn học Long vương, chỉ cần cậu bất cẩn lộ tí "đuôi" nào thì lập tức "tiểu lí phi giẻ lau" hầu hạ. Nhưng mà, trừ bỏ mồ hôi lạnh cùng chân chó ra thì Khúc Thương Mang không thấy gì hết nữa.

Anh đúng thật là không đành lòng không cho học sinh đi, nhưng cái này không thể trở thành điều uy hiếp mình được.

Vì thế, Khúc Thương Mang mở miệng hỏi: "Thật sự muốn đi vệ sinh?"

"Đúng là như thế ạ!" Lý Long Vọng thấy có hy vọng lập tức gật đầu lia lịa.

Khúc Thương Mang: "Đọc đúng hai từ Tiếng Anh có liên quan đến vệ sinh thì cho đi."

Lý Long Vọng: "......"

Long vương hoàn toàn tuyệt vọng, lão thấp tuyệt đối là cố ý, trong các môn học thì điểm môn Tiếng Anh của hắn be bét nhất, thi được có 12 điểm, đây xem như là trả thù sao?

( 12đ = 0,8đ =.=")

Long vương đại nhân chùi mặt, quyết định vươn lên! Không thể tiếp tục suy sút như vậy được.

"W-C!" Bạn nhỏ này rối rắm nữa ngày, kết quả lại bật ra hai chữ này!

Chỉ cần là người địa cầu thì ai cũng biết.

Khúc Thương Mang nén cảm giác muốn ném khối lau bảng, vung tay ra hiệu cậu tiếp tục nói: "Được, miễn cưỡng hợp lệ, đọc thêm một từ nữa rồi đi đi."

Lý Long Vọng cắn răng, còn ba phút nữa: "T-o-i-l-e-t, toilet."

( mình tưởng từ này gốc tiếng Pháp? -_-!)

Khúc Thương Mang trừng mắt liếc nhìn kẻ đang ngồi phía trước Lý Long Vọng, không tình nguyện gật đầu: "Được rồi, đi đi."

Lý Long Vọng lập tức nhảy ra phía cửa, kết quả vừa thò được một chân ra khỏi cửa, lão thấp đại nhân lại lên tiếng.

"Đi vệ sinh xong thì trở lại đem hai từ vừa đọc viết chính tả năm mươi lần."

"Vâng, vâng..." Long vương đại nhân lại lau nước mắt lần nữa, bỗng cảm thấy hôm nay căn bản không cần làm phép tạo mưa nữa, cậu đứng ở trên trời khóc một lúc là OK.

Uầy uầy? Mình vừa nói OK? Xem ra mình cũng có ngữ cảm nhất định! (cảm giác ngôn ngữ)

Tiếng Anh, là một môn ngôn ngữ quốc tế, nếu có thể nắm giữ tốt có phải từ nay về sau lúc hội đàm cùng Poseidon sẽ không cần phiên dịch nữa?

Lý Long Vọng nhập học đã hơn một năm, đây là lần đầu có suy nghĩ sửa chữa sai lầm quyết tâm học Tiếng Anh!

Kẻ đầu têu trốn được nhưng mấy kẻ khác không may mắn như vậy.

Bọn họ phải phụ trách cho hành vi của bản thân, chịu lửa giận cùng trừng phạt của lão thấp.

"Tối nay, toàn bộ ở lại dọn phòng vệ sinh sân trường! Cuối tuần này tôi không cho thêm bài tập, đến thứ hai mọi người đều phải có bài tập nộp. Nếu không có...Hừ hừ..."

"Không, không cần đâu lão thấp!"

"A ha ha em sai rồi lão thấp, đêm nay về em nhất định hoàn thành tất cả bài tập!"

"Oa, lão thấp...Thầy như vậy làm em thật đau lòng."

"Lão thấp, đừng vì một chút bài tập mà phủ định tình yêu của em đối với người..."

Khúc Thương Mang: "......"

Cái lớp này bị kích thích cũng quá mạnh đi, Khúc Thương Mang dịu sắc mặt, dạy dỗ thấm thía: "Làm bài tập đúng chỉ là phụ. Đầu tiên, chỉ cần làm bài đã cho thấy thái độ của các em. Cái tôi muốn là thái độ nghiêm túc khi làm bài tập mà không phải là chép bài được điểm cao, lại càng không phải là hành vi lừa dối. Lấy ví dụ như lần kiểm tra Tiếng Anh này, tuy điểm của các em không tốt nhưng lại là của chính các em. Có như vậy tôi mới biết được các em cần những gì để tôi có thể dạy dỗ..."

"Lão thấp..."

"Lão thấp lão thấp..."

"Được rồi đừng kêu nữa, hiện tại lập tức bắt đầu, tiết sau môn Ngữ Văn vẫn là tôi dạy, cho dù là đọc tác phẩm tôi cũng hy vọng mọi người chú ý lắng nghe."

"Vâng ___" Cả lớp, bao gồm cả Nguyên Âm đều trả lời đồng thanh.

Có lẽ, có một cái gì đó, từ giờ khắc này thay đổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương