Quan niệm dưỡng thai của phương Tây đúng là khác với phương Đông, ông lão Afred tuy chiếu cố tôi hơn mọi khi, nhưng cũng không hạn chế tôi hoạt động, còn tỏ vẻ vận động nhiều mới giúp thai nhi khỏe mạnh.

Tôi và Bruce chỉ có thể nhìn nhau cười khổ, cảm thấy sự hiểu lầm này nháo hơi lớn, không biết lúc nào mới giải được.

Thế là chúng tôi vượt qua một đêm vừa đau cũng vừa vui vẻ, Bruce còn gọi một cuộc điện thoại cho Fox, thảo luận về vấn đề cổ phiếu tài chính.

Hiệu suất của đám Bane và Dagget rất cao, theo lý thuyết, ngày thứ hai sau ngày xảy ra án cướp bóc nơi giao dịch chứng khoán, hẳn chính là ngày Bruce phá sản.

Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau, Fox tự mình tới cửa, đặt một tờ báo chí lên bàn cơm của chúng tôi.

Cái tên giả vờ đưa báo nhưng thật sự là đến ăn cơm bám chính là như thế.

Tiêu đề in hoa to “Tỷ phú biến thành kẻ ăn xin, hoàng tử thành phố ngã xuống vũng bùn” hiện rõ trên trang báo đưa tin tập đoàn Wayne phá sản, ba dấu chấm than to vĩ đại sau tiêu đề biểu lộ tâm tình hưng phấn của vị chủ biên, tôi đọc mà chỉ kém thêm một lời bình “Hỉ, đại, phổ, bôn!”.

*(Tojikachan: hỉ đại phổ bôn nghĩa là người ta thích thú đến mức muốn chia sẻ với người khác để cùng vui vẻ, nguồn lamlamnhanha.wordpress.com)

“Xem ra nhân duyên của ngài Wayne trong công ty không được tốt lắm nhỉ.” Fox vui sướng khi người gặp họa.

Bruce không hề giận, còn mỉm cười cho thêm rất nhiều đường vào trong tách cà phê, sau đó đưa cho Fox, “Tóm lại, chuyện này làm phiền ông phải vất vả rồi, Lucius, việc chuyển dời tài sản đã xong chưa? Hẳn là sẽ không xảy ra sự cố gì chứ, tổn thất một chút cũng không sao, quan trọng là đừng để đối phương nhìn ra sơ hở.”

“Tôi làm xong cả rồi, cậu yên… phốc!” Fox vừa nhấp một ngụm cà phê liền phun ngay ra, trực tiếp độc hại ông lão Afred đang đứng đối diện, “Cậu… holy shit! Cậu Wayne, cậu nghĩ thế nào mà lại cho muối vào trong cà phê thế hả!”

Tôi và Bruce ở bên cạnh vất vả cố nén cười, ông lão Afred chậm rãi lấy khăn ăn lau áo dính đầy cà phê màu trắng, sau đó bưng đĩa bánh mì bất hạnh bị phun cà phê, đặt vào trong mâm của Fox, “Ngài Fox, đĩa bánh mì này là của ngài.”

Fox nhìn chằm chằm bữa sáng trước mặt, mặt đã đen lại càng đen.

Sau bữa sáng, bốn người ngồi thương nghị xem kế tiếp nên làm gì.

“Chậm nhất là chiều hôm nay, cuộc họp hội đồng quản trị sẽ được tổ chức, và cả toà án công chứng gì gì đó nữa, cậu Wayne, tính toán của cậu là…” Fox thận trọng nêu câu hỏi.

“Những thứ khác đều không quan trọng, huống chi đó chỉ là gặp dịp thì chơi” Bruce đan mười ngón tay chống cằm, “Điều duy nhất khiến tôi lo lắng chính là chiếc máy nguồn năng lượng sạch kia.”

“Trong hạng mục này, cô Tate có được số cổ phần rất lớn trong công ty, cho nên tôi không thể hoàn toàn chuyển dời nó đi ra ngoài.” Fox bất đắc dĩ nói.

“Thà rằng hủy diệt, cũng không thể giao cho cô ta.” Bruce gắt gao nhăn mày lại, “Cái chết của nhà khoa học quốc tịch Nga kia rất kỳ quái, không chừng hiện giờ ông ta đang ở trong tay bọn chúng, thậm chí có khả năng bọn chúng đã nghiên cứu ra phương pháp chế tạo lò phản ứng hạt nhân rồi.”

Fox và Afred sầu lo, cũng nghĩ như vậy.

Tôi ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt thâm trầm nói ra suy nghĩ trong lòng: “Kỳ thực… Em cảm thấy… có thể tạm thời giao chiếc máy kia cho cô Tate.”

Ba người đàn ông cùng nhau quay đầu nhìn tôi, biểu cảm của Bruce kinh ngạc nhất: “Vera, em nói gì?”

Được rồi, tôi biết tôi như bị tinh thần phân liệt, rõ ràng lúc trước còn tự tay vạch trần thân phận thật của Miranda, cũng từng nói “Không thể giao chiếc máy nguồn năng lượng sạch cho cô ta”, giờ lại đột nhiên sửa miệng, quả thực là làm cho người ta kinh ngạc.

“Miranda và Bane rất có thể là đồng bọn” tôi chậm rãi nói, “Mục đích của bọn chúng hẳn là chiếc máy đó, nếu không cho bọn chúng, khó bảo toàn rằng bọn chúng sẽ không gây ra trò gì lớn hơn nữa. Anh còn nhớ rõ chúng ta từng nói tương kế tựu kế không, Bruce?”

Trong phòng trầm mặc, sau một lúc lâu, Bruce mới chống cằm, trầm ngâm nói: “Ý em là… Dùng chiếc máy này làm mồi câu bọn chúng ra, sau đó dập nát âm mưu của chúng?”

“Đúng đúng!” Tôi gật đầu mạnh mẽ.

“Không được.” Bruce quả quyết lắc đầu.

“Cô Vera, chiếc máy đó quá nguy hiểm, so với việc nói đó là nguồn năng lượng sạch, chi bằng nói thẳng ra là một đầu đạn hạt nhân.” Afred cũng lên tiếng, “Đại giới quá lớn, không thể mạo hiểm.”

“Đúng thế. Nếu lò phản ứng rơi vào tay bọn chúng, chúng lúc nào cũng có thể cho nổ tung toàn bộ thành phố Gotham” Bruce nói, “Anh không thể lấy sinh mạng của 1200 vạn dân thành phố để đặt cược được.”

Tôi yên lặng câm miệng, trong lòng lại đang phát điên.

A a a rốt cuộc phải làm thế nào mới làm bọn họ biết được rằng làm như vậy kỳ thực không có tính nguy hiểm chứ!

Chẳng lẽ lại lấy cớ là nằm mơ biết trước tương lai sao? Nếu nhiều lần thì ngay cả bản thân tôi cũng không tin được!

“Vậy mọi người tính toán làm sao bây giờ?” Tôi hơi phiền chán, “Chẳng lẽ trực tiếp vọt vào cống thoát nước bắt Bane và cô Tate lại sao? Dùng lý do gì? Nếu người ta nói ‘tôi thích ở trong cống thoát nước đông ấm hạ mát liên quan gì tới mấy người’ thì làm sao bây giờ!”

Ba người nhất thời trầm mặc.

“Chẳng lẽ mình cứ bị động như thế mãi sao? Không làm gì cả? Chờ chính bọn chúng cướp lò phản ứng để có đủ tội danh rồi mình mới đi xin lệnh bắt? Như vậy thì chẳng phải kết quả vẫn là để đạn hạt nhân rơi vào trong tay bọn chúng sao?”

“Nếu đằng nào đạn hạt nhân cũng bị bọn chúng lấy, thì chi bằng chúng ta chủ động đưa cho bọn chúng! Làm vậy cũng có thể tạm thời tiêu trừ cảnh giác của Miranda đối với chúng ta!”

Tôi ở bên cạnh sốt ruột nói một đống, ba người đàn ông trầm mặc một hồi, Afred và Fox liếc nhìn Bruce.

Bruce nhíu hai hàng lông mày rất chặt, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi Fox: “Thế nào, ông có thể chỉnh lại công cụ khởi động chiếc máy mà không bị chúng phát hiện ra?”

“Mọi cửa hậu và BUG đều bị phong kín” Fox bất đắc dĩ lắc đầu, “Trong tay cô Tate cũng nắm giữ một phần khẩu lệnh và mật khẩu với quyền hạn cao nhất, nếu không lấy được chúng, tôi không thể sửa đổi số hiệu.”

“Như vậy thì càng không thể.” Bruce thở sâu, đứng lên, có lỗi nhìn tôi, “Anh xin lỗi, Vera, lúc này, anh không thể đồng ý cái nhìn của em, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không tự tay giao một hung khí có thể san bằng toàn bộ thành phố vào trong tay kẻ khả nghi.”

Nói xong, anh liền bước về phía cửa phòng, vừa nói: “Afred, xe của chúng ta vẫn còn dùng được chứ? Ông hãy chuẩn bị đi, buổi điều trần lập tức sẽ được tổ chức, tôi phải ra tòa. Fox cũng phải đi, Vera ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, căn nhà này là sản nghiệp của tổ tiên dòng họ Wayne, hẳn là sẽ không bị lấy đi.”

“Vâng, lão gia.” Afred vội vàng đứng dậy cùng đi qua.

Fox liếc tôi một cái, thở dài, cũng ra khỏi phòng.

Chỉ chốc lát sau, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ ô tô vang lên, Afred lái chiếc Rolls-Royce chở Bruce và Fox đi rồi.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa tí tách dần dần vang lên, sắc trời âm trầm đáng sợ, mây đen dầy đặc ép người ta không thở nổi. Tôi mở cửa sổ sát đất ra, ngửi hơi nước ẩm ướt cùng mùi bùn đất bên ngoài, tâm tình quả thực còn trầm hơn cả mây đen sũng nước.

Kỳ thực, trước khi nói đề nghị ấy ra, tôi cũng đã nghĩ đến việc Bruce tuyệt đối không có khả năng đồng ý, nhưng tôi vẫn muốn thử.

Hiện tại, thành phố đã đi vào ngõ cụt. Tôi sở dĩ muốn tương kế tựu kế giao lò phản ứng vào trong tay Miranda Tate, không đơn giản chỉ là vì dẫn rắn ra khỏi hang, tạo tội danh cho bọn chúng, mà vốn là vì… thành phố hiện tại, có nhiều phần tử xấu xa đang điên cuồng lớn lên, phải mượn tay Bane mới có thể loại được chúng.

Bruce làm Người Dơi gần nửa đời mình, đều hiến cả cho cái gọi là công lý và pháp lý chính nghĩa, pháp luật cao nhất, chỉ có căn cứ vào pháp luật xuất phát từ chính nghĩa mới là chính nghĩa thực sự, những thứ hắc ám hay chính nghĩa chỉ là kẻ hành hình xấu xí.

Mà tôi nhớ hồi tiểu học hoặc trung học cơ sở, sách giáo khoa từng viết pháp luật là một phần của bộ máy bạo lực của quốc gia, kỳ thực chính là công cụ để giai cấp thống trị áp bách giai cấp bị thống trị. Pháp luật tồn tại để trị an xã hội, tạo dựng cuộc sống yên ổn cho nhân dân, nhưng nếu công cụ này bị kẻ thống trị lạm dụng quá độ thì sao?

Pháp luật là dùng để bảo vệ sinh mạng tài sản của công dân được an toàn, nhưng chỉ khi thực sự làm được một điều rằng ‘bất luận kẻ nào cũng không thể giỏi hơn pháp luật’, pháp lý chính nghĩa mới có tính hợp lý và tính công minh.

Nhưng nếu người lập pháp có vấn đề thì sao? Sẽ giống như cái gọi là “Luật Harvey Dent” đã duy trì thành phố hài hòa tám năm?

Như vậy thì làm sao có thể có tư cách nói đến “Chính nghĩa” pháp lý?

Thành phố Gotham này tám năm qua, số lượng phạm tội đã giảm bớt rất nhiều, ở mặt ngoài thì cực kỳ hài hòa yên ổn, nhưng tất cả kỳ thực đều chỉ là căn cứ vào một lời nói dối làm trụ cột mới thành lập ra, nếu dân chúng biết được hung thủ giết người mà bọn họ đã phỉ nhổ tám năm qua trên thực tế lại chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ, thì bọn họ sẽ có cảm tưởng như thế nào?

Nếu “Chính nghĩa” cần một lời nói dối để duy trì bảo vệ, thì nó đã không còn là chính nghĩa nữa.

Ngay từ đầu, nó cũng đã biến chất rồi.

Vậy cái loại gọi là “Chính nghĩa”, có còn tất yếu phải đi bảo vệ kiên trì nữa không?

Tám năm trước, thành phố vẫn là một tập đoàn tràn ngập đủ loại xã hội đen, thành phố tội phạm hắc ám, nhưng mà… thành phố lúc ấy, ở mặt nào đó, ít nhất, mâu thuẫn còn chưa nghiêm trọng mà rõ ràng như bây giờ.

Có thể nói, thành phố tám năm trước bị chia làm bốn tầng, một tầng là cơ quan quốc gia như chính phủ, cục cảnh sát, một tầng là giới tài chính tư bản bao gồm Bruce, một tầng là thế giới ngầm và xã hội đen, còn một tầng chính là nhân dân bình thường.

Phải nói rằng, Bruce làm hoàng tử thành phố, là nhân vật hàng đầu trong bảng phú hào thế giới, tuy anh đã phải trải qua bảy năm lưu lạc, nhưng sự thể nghiệm sâu nhất cũng chỉ là sự nghiền ngẫm đối với phạm tội mà thôi, anh chưa bao giờ hiểu rõ hay cảm nhận được sự chua xót và đau đớn của nhân dân tầng dưới chót.

Cả anh, cả Rachel, Harvey, cảnh sát trưởng Gordon, Fox, Afred, tất cả những người này, kỳ thực đều phạm vào một sai lầm ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’. Bọn họ đều không thuộc giai cấp bình dân, cho nên bọn họ đơn thuần cho rằng, chỉ cần diệt trừ thế lực hắc ám phạm tội của thành phố Gotham, là thành phố có thể nghênh đón hòa bình yên ổn chân chính.

Cho nên tám năm trước, Bruce và Harvey lợi dụng lời nói dối ấy, gần như hoàn toàn diệt trừ thế lực tội phạm của thành phố. Nhưng như vậy cũng đã hoàn toàn xé rách tầng cửa sổ giấy giữa nhà tư bản và nhân dân bình thường.

Sự mâu thuẫn giữa hai tầng giai cấp này trực tiếp va chạm vào nhau.

Mà Bane… so với việc nói hắn là phần tử khủng bố, là kẻ phạm tội, chi bằng nói hắn là… ừm, trên ý nghĩa nào đó mà nói thì hắn là nhà cách mạng? Tuy rằng mục đích của loại “cách mạng” này không làm thành phố trở nên tốt hơn, mà là hủy diệt nó.

Nhưng không thể không nói, trải qua 5 tháng Bane nhốt thành phố, trải qua các loại thẩm lí và phán quyết tẩy trừ, một vài khối u ác tính đáng ghê tởm và tai hoạ ngầm trong thành phố Gotham cũng được nhổ sạch sẽ triệt để.

Mà đám khối u ác tính và tai hoạ ngầm đó là đến từ bên trong các tập đoàn tài chính tư bản của thành phố Gotham, chỉ dựa vào lực lượng của Người Dơi và các nhân sĩ chính nghĩa khác… bản thân bọn họ đến từ chính giai cấp đó, làm sao có thể trông cậy vào bọn họ chủ động phát hiện đám tai hoạ ngầm đó để còn quét sạch chứ.

Cho nên… Loại cách mạng bạo lực của Bane là cần thiết.

Mượn hắn cắt trừ u ác tính, sau đó tiêu hủy con dao này triệt để.

Như thế, thành phố mới thực sự có được sự cứu vớt và tân sinh.

Cái gọi là pháp lý chính nghĩa, mới có thể phát huy tác dụng ở mức độ lớn nhất.

Buổi chiều hôm đó, Bruce và Afred đi nhờ xe cảnh sát của Robin về biệt thự Wayne, còn Fox ở lại cao ốc Wayne.

Điện nước ở biệt thự Wayne đều bị cắt, thời tiết âm u lành lạnh, chúng tôi không thể không ở cạnh lò lửa chống lạnh. Cũng may là tôi và Bruce đều từng trải qua bảy năm sống khổ sở, việc nhỏ như nhóm lửa không làm khó được chúng tôi. Ông lão Afred hồi trẻ cũng từng vào quân đội, hiện giờ tuy tuổi lớn nhưng vẫn vững vàng, sáng sủa quắc thước, không bị sinh bệnh gì.

Chỉ là ông ấy dịu dàng thương tiếc nhìn tôi, than thở tiểu thiếu gia or tiểu thư Wayne trong bụng tôi phải chịu khổ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Robin trực tiếp lái xe tới biệt thự Wayne, cho chúng tôi một tin tức xấu.

Bane mang người bắt cóc cả hội đồng quản trị Wayne, cùng Miranda nắm trong tay chiếc máy nguồn năng lượng sạch.

Tác giả có chuyện muốn nói: Thôi… chương này có lẽ hơi nặng nề, nhưng mà lại là thứ ắt không thể thiếu trong văn _(:3″ ∠)_

Theo cá nhân tôi mà nói, tôi cảm thấy trong tác phẩm TDKR cũng chính là “Hiệp sĩ bóng tối trỗi dậy”, khẳng định che dấu hàm nghĩa sâu sa nào đó của đạo diễn Nolan. Cho dù Nolan từng công khai tuyên bố bộ phim này tuyệt đối không đề cập đến chính trị, nhưng tôi vẫn cứ muốn tin tưởng đó chỉ là lý do để ông ấy làm giảm trình độ mẫn cảm của bộ phim mà thôi.

Bất luận thế nào, sau khi xem đi xem lại TDKR rất nhiều lần, tôi càng muốn tin tưởng bộ phim này quả thực có hàm nghĩa chính trị và giai cấp cực kỳ thực tế.

Chúng ta biết, trong “Người Dơi xuất hiện” và “Hiệp sĩ bóng tối”, Người Dơi và phần tử chính nghĩa của thành phố Gotham tận lực duy trì bảo vệ【 pháp lý chính nghĩa 】mà quốc gia tư bản chủ nghĩa tôn trọng, tuy rằng phần tử tội phạm vô cùng hung ác, nhưng mà hết thảy hành vi chính nghĩa cần phải thành lập trên trụ cột là pháp luật, Người Dơi không hề giết người nhưng lại phải gánh vác mọi tội danh cũng chính là vì bảo vệ duy trì loại chính nghĩa pháp lý này. Nhưng mà ở trong TDKR, cái gọi là chính nghĩa cao nhất… chính nghĩa pháp lý lại bị chế nhạo hung hăng một phen.

Nếu trụ cột của lập pháp không chính nghĩa, vậy thì bản thân pháp luật đương nhiên cũng đánh mất tính chính nghĩa này.

Mà tác dụng của Bane đúng là lợi dụng thủ đoạn bạo lực để từ bỏ loại bất chính nghĩa này, do đó khiến thành phố Gotham được tân sinh, được cứu thục.

Cho dù thủ đoạn của Bane không sáng rọi, mục đích không chính nghĩa, nhưng điều này không gây trở ngại chúng ta tìm được tính tích cực và tính hợp lý trong hành vi của hắn, ít nhất, hắn lợi dụng phương thức thẩm phán “Tử hình or lưu đày” này để kết thúc một đống tham quan ô lại vốn có và nhà tư bản tà ác của thành phố Gotham, loại bỏ đống khối u ác tính đó, tin tưởng thành phố Gotham khẳng định sẽ có được tương lai sáng lạn hơn.

Mà Bruce Wayne, Người Dơi, nhân vật này ở trong TDKR cũng có sự lột xác, ở hai phần phim trước, anh chỉ làm một siêu anh hùng xuất phát từ giai cấp nhà tư bản, lột xác thành hiện giờ… người cứu vớt chân chính.

Mà ở phần cuối cùng, Người Dơi từ ngục giam trở về, trên tòa nhà cao tầng lại có dấu hiệu dơi bốc cháy lên một lần nữa, điều này có hàm nghĩa vĩ đại hơn: Nhà tư bản tài chính sẽ vì ích lợi riêng mà vứt bỏ nhân dân thành phố, chính phủ nước Mĩ với bảng tiêu chí “Không đàm phán với phần tử khủng bố” cũng vứt bỏ nhân dân thành phố, nhưng mà từ đầu đến cuối, người vĩnh viễn không rời không bỏ nhân dân thành phố, chỉ có một mình Người Dơi.

Cho nên… Cá nhân tôi cho rằng, bất luận là ở cách xử sự hay là ranh giới tư tưởng, Bruce trong tập thứ ba đều cao hơn Bruce của hai tập trước một bậc, trong phần phim này, anh thực sự hoàn thành quá trình đột phá chính mình và cứu vớt chính mình, đột phá tính giai cấp cố hữu từ khi sinh ra của anh, cuối cùng hoàn thành cứu vớt thành phố.

Có thể nói, lúc đến đoạn cuối của TDKR, Người Dơi đã không chỉ là một siêu anh hùng, mà anh còn trở thành…. tượng trưng chính nghĩa thực sự trên ý nghĩa.

Anh đã thực sự làm được… Người Dơi không còn chỉ là một siêu anh hùng, mà anh đã trở thành biểu tượng tinh thần trong lòng thành phố thậm chí cả nước Mĩ.

Có lẽ ở trong lòng rất nhiều fan của bộ phim, dù là thủ pháp quay chụp, thủ pháp suy diễn hay là tôn chỉ nghệ thuật, “Hiệp sĩ bóng tối” là phần phim siêu anh hùng vĩnh viễn khó có thể bị siêu việt nhất. Nhưng đối với tôi mà nói, trên ranh giới tư tưởng, “Hiệp sĩ bóng tối trỗi dậy” mới là kiệt tác được tập trung trong cả 3 phần.

Tôi nghĩ, bất luận là bản thân nhân vật, hay là đạo diễn bộ phim, diễn viên hay thân là khán giả như chúng ta, sau khi cẩn thận suy nghĩ sâu xa bộ phim này, đều có thể học được một điều mới nào đó.

Spoi:

“Ro… cảnh sát Blake!”

Robin quay đầu lại, nhấn nút hạ kính cửa sổ xe, kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, tôi gọn gàng dứt khoát hỏi: “Cảnh sát, cậu còn nhớ rõ bác sĩ tâm lý hồi nhỏ từng làm phụ đạo cho cậu không?”

“Hả?”

“Trời ạ… Chính là người mà lần trước cậu nói… là ông…, là bác sĩ tâm lý và cũng là nhà thôi miên rất lợi hại ấy!”

“A! Ý cô là ông Geller!” Robin bừng tỉnh đại ngộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương