Bruce và Fox còn đang tiếp tục nói chuyện.

“Đã bị mất?” Bruce nhíu mày.

“Đúng vậy, tôi chỉ hỏi vài câu, Earle liền sa thải tôi.” Fox nhún nhún vai.

Bruce hít một hơi thật sâu, “Tôi cần ông trở về, hơn nữa lập tức bắt đầu chế tạo thêm số lượng lớn thuốc giải đó” anh nói, “Cảnh sát sẽ cần đến…”

“Quyền tiếp cận thông tin mật của tôi đã bị hủy bỏ rồi.” Fox nháy nháy mắt.

“Điều đó đối với ông mà nói không tính cái gì, không phải sao?”

“… Có lẽ là vậy.” Fox giảo hoạt khẽ mỉm cười, bưng ly rượu đỏ kính chúng tôi, xoay người vòng sang bên kia.

“Nào Vera” Bruce gập cánh tay lên, làm tôi khoác tay anh, “Chúng ta cùng nghĩ biện pháp mời đám khách này ra ngoài…”

Vì thế tôi nhớ tới trong nguyên tác, anh giả vờ say nói dối đuổi các khách mời đi, kỳ thực đoạn này cũng quá đau lòng, để bảo vệ họ được an toàn, cam nguyện bị bọn họ hiểu lầm… Nhưng trừ khi chủ bữa tiệc là anh lên tiếng, không thì nhất thời thật đúng không có biện pháp nào khác.

Tôi nắm tay anh thật chặt: “Hay là đợi chúng ta…”

Nói còn chưa dứt lời, bên cạnh bỗng nhiên có một phu nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá túm lấy cánh tay Bruce: “Bruce, có vị khách này mà anh nhất định phải gặp…”

Tóc gáy tôi lập tức đều dựng đứng, không nhịn được nắm chặt tay áo Bruce.

“Tôi bây giờ có chút vội, bà Delane…” Bruce vừa từ chối vừa định chạy đi, nhưng vị phu nhân kia căn bản không buông tha, sau đó tươi cười nói một câu: “Lúc này tôi không nói tên sai chứ? Đại sư Ra’s al Ghul?”

Bruce cả kinh, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Tôi lại không quan tâm đại sư Ra’s al Ghul giả đầu trọc, chỉ nhìn vị phu nhân thoạt nhìn mặt mũi hiền lành kia.

Người này cho tôi cảm giác…

Bà Delane bỗng nhiên nghiêng đầu liếc tôi một cái, ánh mắt kia không hiểu sao lại âm u lạnh buốt, cùng với biểu cảm hớn hở vừa rồi quả thực giống như hai người.

… Người nọ là bà chị Mặt Sẹo tuyệt đối không sai! Chắc chắn!

Cùng bà huấn luyện ma quỷ này vẻn vẹn năm năm, đôi mắt nhỏ hung tàn kia của cô ta dù có hóa thành tro, tôi cũng có thể nhận ra!

Tôi kiệt lực giữ bình tĩnh, biểu cảm bình thản như trước, nhưng từng cái tế bào trong người đều đề phòng cao, toàn lực chú ý người phụ nữ đáng sợ kia.

Hình như Bruce cảm thấy tôi khẩn trương, vươn tay kia đặt lên tay tôi, lòng bàn tay ấm áp chạm lên da tôi làm tôi thoáng yên tâm hơn, nhưng vẫn không dám thả lỏng cảnh giác.

“Ông không phải là đại sư Ra’s al Ghul” Bruce chậm rãi nói, “Chính mắt tôi đã nhìn thấy ông ấy chết.”

“Nhưng nếu đại sư Ra’s al Ghul không chết thì sao?” Một giọng nói vang lên sau lưng “Có lẽ hắn có được siêu năng lực?”

Cả người Bruce hơi cứng ngắc, chậm rãi xoay người.

Tôi đương nhiên biết Ducard đang đứng ở nơi đó, nhưng tôi không xoay người, tầm mắt chỉ lưu lại trên người Mặt Sẹo. Đại sư Ra’s al Ghul đương nhiên là có Bruce giải quyết, mà đối thủ của tôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là chính là cô ta.

Tôi tự tin thân thủ của tôi không kém, nhưng nếu chống lại Mặt Sẹo… Tôi thật sự không quá nắm chắc có thể thắng.

Huống chi… công phu của tôi đều được truyền từ cô ta, cô ta từng mang kỳ vọng rất lớn về tôi, tuy rằng luôn ác ngôn ác ngữ nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô ta có ân với tôi, cho nên… trời ạ thật khó xử.

Tôi nhẹ nhàng kéo kéo tay Bruce, nháy mắt với anh.

Bruce gật gật đầu với tôi, tôi nhẹ nhàng hít vào một hơi, chậm rãi rời khỏi anh, đi vào trong đám người.

Mặt Sẹo ngụy trang thành phu nhân lập tức căng thẳng, cầm tay tôi, tôi mỉm cười, lớn tiếng nói: “Bà Delane, ngài muốn làm gì?”

Ngay lập tức, các tân khách xung quanh đều nhìn về phía chúng tôi.

Ducard nhíu mày với Mặt Sẹo, Mặt Sẹo liếc tôi một cái, có chút không cam lòng thả tay ra.

Tôi không trì hoãn thời gian nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng yến hội, nói với Afred đang đứng ở cửa: “Afred, nhanh nhóm lửa ở cửa đại sảnh! Tốt nhất có khói bay vào!”

“Sao thế cô Vera?” Afred hơi sửng sốt.

“Có nguy hiểm, chúng ta lập tức sơ tán các tân khách!” Tôi vội vàng nói, sau đó mở cửa lớn ra, nhìn quanh phát hiện không có ai chú ý tới tôi, vì thế nhanh chóng nhảy vào bụi cỏ, quyệt chút bùn bôi lên mặt, lại cởi một chiếc giày cao gót ra, vò tóc và quần áo, giả dạng như rất chật vật.

Vụng trộm lẻn vào từ cửa sau, đúng lúc nhìn thấy ông lão Afred đã chuẩn bị xong chậu than đứng ở nơi đó, nhìn thấy tôi đến, không hỏi dáng vẻ tôi sao lại thế, chỉ bình tĩnh mở miệng: “Đốt lửa ngay bây giờ ạ?”

Tôi gật gật đầu, sau đó thở sâu, vọt mạnh vào phòng yến hội, vừa hoa chân múa tay vừa làm tóc mình rối hơn, rất giống một bà điên.

“Thôi chết rồi thôi chết rồi! Phía sau bị cháy! Mọi người chạy mau!” Tôi cuồng loạn hét rầm lên.

Vừa kêu vừa chú ý tình hình bên đại sư Ra’s al Ghul, thấy Ducard cười không có ý tốt với Bruce, biểu cảm như là đang nói chiêu này của anh quả thực ngu ngốc.

Nhìn theo phía tôi quát to, ở cửa hành lang quả nhiên toát ra một luồng khói màu xám đặc, nhanh chóng lan tràn vào đại sảnh, các tân khách lập tức hỗn loạn.

“Mọi người đừng hoảng sợ! Hãy đi bên này! Xin yên tâm đi, mọi người đều sẽ không sao hết!” Bruce la lớn, vung cánh tay lên “Afred, phiền ông mau tới dẫn đường.”

Afred đầy lo lắng liếc chúng tôi, nhưng vẫn tận chức trách đi sơ tán những tân khách đang hoảng loạn.

May mà những người khách được mời đến dự tiệc sinh nhật của Bruce Wayne không nhiều lắm, phần lớn là các nhân vật nổi tiếng có uy tín danh dự, tuy rằng thể năng phần lớn là phế sài nhưng tố chất tâm lý rất tốt, dưới sự dẫn đường của Afred, nhanh chóng an toàn rút lui.

Còn thừa lại sáu, bảy người đàn ông cao lớn thô kệch gương mặt dữ tợn, bọn họ hiển nhiên đều là người của Liên minh Bóng tối.

Tôi nhanh chóng nhìn quét một vòng, không thấy những gương mặt quen thuộc như Godson, Toto, nhưng không hề nghi ngờ rằng có thể họ bị đại sư Ra’s al Ghul mang đi cùng chấp hành nhiệm vụ, khẳng định đều là đáng chú ý trong Ninja.

Tôi không nắm chắc có thể thắng nhiều người khi có cả đại sư Ra’s al Ghul và Mặt Sẹo ở đây. Cho dù Bruce cũng ở đây.

Nhưng tôi vẫn âm thầm xiết chặt nắm tay.

“Chúng tôi đã hủy diệt và lấy đi của cải của Rome, chất đầy chuột mang dịch bệnh lên các thuyền buôn, đốt trụi London…” đại sư Ra’s al Ghul giống như đọc thơ vậy “Mỗi khi một nền văn minh nhân loại chạm đến đỉnh điểm của sự hủ bại, chúng tôi lại quay về để khôi phục sự cân bằng.”

“Không, thành phố chưa phải là vô phương cứu chữa, nơi này còn có rất nhiều người lương thiện…” Bruce vội vàng nói, xem ra còn muốn vãn hồi.

“Không, Bruce, điều này căn bản không liên quan gì đến chuyện thành phố này còn thuốc cứu được hay không!” Tôi rốt cục không nhịn được mở miệng, “Mặc kệ thế nào, dù là Liên minh Bóng tối thì cũng đều là người thường mà thôi. Chẳng lẽ các ông là thiên sứ mà thượng đế phái xuống sao? Các ông có tư cách gì thay trời hành đạo?”

“Vera!” Bruce thấp giọng gọi tôi một tiếng, cầm chặt tay tôi, thoáng bước lên một bước bảo vệ tôi sau lưng.

Mặt Sẹo âm u lạnh lùng quét mắt đến, không nói gì. Đại sư Ra’s al Ghul mỉm cười liếc tôi một cái, đây là lần đầu tiên hắn chính diện nói chuyện với tôi: “Cô kỳ thực cũng là một đứa trẻ không tệ, Mặt Sẹo từng nói với tôi rất nhiều chuyện về cô, biểu hiện của cô làm tôi không thể không thừa nhận, tôi đã nhìn nhầm cô hồi cô ở ngục giam Bu-tan.” Hắn nói, “Bruce và cô, hai người đều là học sinh xuất sắc nhất, hẳn là phải cùng bọn ta sóng vai cứu vớt thế giới.”

Tôi như bị điện giật bởi từ “cứu vớt thế giới”, nhưng xem vẻ mặt của đại sư Ra’s al Ghul như nam chủ ngựa đực bị ‘cắm sừng’ trong tiểu thuyết, tôi lại không tiện mở miệng nói gì, đành phải vụng trộm giơ ngón giữa với hắn tỏ vẻ khinh bỉ.

Đúng lúc này, vài thủ hạ kia đã bắt đầu đổ xăng khắp nơi, một người trong chúng đã bật lửa.

Tôi căng thẳng, Bruce lại lắc lắc đầu với tôi.

Biệt thự Wayne sẽ bị thiêu hủy.

Đây là trang viên ngưng tụ toàn bộ tâm huyết của Thomas Wayne, cũng là gia đình vĩnh viễn trong lòng Bruce.

Nhưng mà thiêu hủy cũng là tất nhiên… Huống chi tôi nhớ được lần đầu tiên xuyên đến 《 hiệp sĩ bóng tối 》, Bruce cũng nói với tôi rằng biệt thự Wayne bị thiêu.

Cho nên biệt thự này bị thiêu là con đường duy nhất, không phải sao… Cho dù Bruce sẽ đau lòng, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, huống chi cái cũ không đi, cái mới làm sao đến được… Dù thế nào, tôi cũng không thể thay đổi quá trình này, bởi vì điều đó có khả năng làm cho nguyên tác sau này thay đổi, thậm chí tôi có khả năng vĩnh viễn không về được…

Ngàn lời vạn chữ phức tạp lại mâu thuẫn nháy mắt ở trong đầu thổi qua, tôi ngẩng đầu liếc Bruce một cái, anh còn đang kiệt lực tranh cãi với đại sư Ra’s al Ghul, nhưng anh nắm tay tôi lại cực kỳ chặt, trong lòng bàn tay thậm chí chảy ra mồ hôi, xương mi cao ngất làm tôi không nhìn rõ ánh mắt anh, nhưng khóe miệng nhếch lộ ra một tia đau xót vô lực đang nói rõ rằng anh không chỉ vì vận mệnh của thành phố mà lo lắng.

Tôi mím môi, cơ hồ là lập tức đã hạ quyết tâm.

Giống như lúc trước tôi quyết định cứu Rachel, dù biết rõ hẳn phải chết, biết rõ là thay đổi nguyên tác, biết rõ cô ấy là đối tượng mà cả đời tôi cũng không thích, nhưng tôi vẫn không thể nhìn cô ấy chết ở trước mặt tôi.

Giống như sinh mệnh của một người ở trước mặt bạn bị đe dọa, bạn biết rõ cứu hắn thì có lẽ kế tiếp sẽ có chuyện không tốt xảy ra, nhưng bạn vẫn không thể chịu đựng được một sinh mệnh ở trước mặt bạn chết đi.

Mà ý nghĩa của biệt thự Wayne đối với Bruce, chỉ sợ là quan trọng hơn tưởng tượng.

… Chết tiệt! Ông đây mặc kệ! Ông đây bằng bất cứ giá nào! Dù nguyên tác sẽ thay đổi sẽ có hiệu ứng bươm bướm thì cũng là chuyện sau này! Dù thế nào, tôi cũng không thể dễ dàng tha thứ nhà của Bruce bị thiêu hủy ở trước mặt tôi!

Nghĩ vậy, tôi bỏ tay Bruce ra, một cú đấm thẳng đánh bay tên thủ hạ đang bật lửa kia, thuần thục bẻ các đốt ngón tay trái của hắn, đoạt lấy bật lửa nhét vào trong túi.

Tôi vừa hành động, không khí vốn giương cung bạt kiếm lập tức như nổ tung, Bruce lập tức đánh nhau với đại sư Ra’s al Ghul, tôi mặc kệ Mặt Sẹo, mà là đánh về phía thủ hạ khác đang tính đốt lửa.

Bỗng nhiên, trên gáy giống như bị đánh một cái, đầu tiên là hơi tê, sau đó chợt truyền đến một trận đau nhức, cơ hồ như là bị búa tạ đập mạnh một cái vậy, tôi lập tức té ngã xuống đất, chỉ cảm thấy đời này chưa đau như vậy bao giờ, hoàn toàn không thở nổi, toàn bộ lồng ngực giống như muốn nổ tung lên vậy.

Trời ạ thế là sao! Đây là cái ám khí độc ác gì thế! QAQ

Tôi đau đến mức mắt nổ đom đóm, đứng cũng không đứng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn một tên thủ hạ bật lửa, ném vào đống đồ đạc bị tưới ướt xăng.

Ầm một tiếng, lửa lớn hừng hực thiêu đốt.

Tôi nằm xuống mặt đất, có trong nháy mắt bỗng có cảm giác không biết mình đang ở chỗ nào, chỉ kinh ngạc nhìn đống lửa đỏ rực trước mặt giống như yêu ma càng ngày càng lớn, hai mắt cay xè, lại không chảy ra nước mắt được.

“Cô luôn không học tốt được” tiếng nói lạnh lùng truyền tới, Mặt Sẹo nhàn nhã đi thong thả đến bên cạnh ta, từ trên cao nhìn xuống tôi, “Tôi sớm đã nói với cô rồi, đừng đi giúp trợ kẻ địch của cô.”

Tôi bị khói sặc ho khan một trận, cuối cùng chảy ra nước mắt, lại hoàn toàn không biết nên trả lời cô ta thế nào.

Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng nổ ầm vang, một khối chất liệu gỗ lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nện ở trên lưng Bruce, Bruce hôn mê bất tỉnh, mà đầu khác của khối đầu gỗ kia cũng đè lên người tôi.

Tôi bị đè, lập tức muốn phun máu ra, nhưng sự thật chứng minh hiện thực cuộc sống và phim võ hiệp vẫn là có khác nhau, chuyện hộc máu không phải dễ dàng có thể nhổ ra như vậy.

“Chúng ta đi!” đại sư Ra’s al Ghul vung tay một cái, dẫn đầu đi ra đại sảnh, những người còn thừa lại cũng chạy chậm ra ngoài.

Mặt Sẹo đi cuối, cô ta cười âm trầm với tôi, vươn tay chỉ chỉ gáy mình, sau đó cũng rời đi.

“Lão gia Wayne! Cô Vera!” Cách đó không xa vang lên tiếng la vội vàng của Afred, tôi gắng gượng mở mắt ra, nhìn thấy ông lão ba bước cũng làm thành hai bước, lấy tốc độ không hợp với tuổi, mạnh mẽ xông qua đống lửa chạy tới trước mặt chúng tôi.

Bruce ho một tiếng, cũng tỉnh lại.

Afred vươn hai tay đỡ phía dưới vật liệu gỗ, ra sức nâng lên, vừa nâng vừa không quên khai triển kỹ năng trào phúng: “Lão gia, tiểu thư, không phải tôi nói hai người, nhưng luyện tập hít đất để làm gì khi mà cả một khúc gỗ cỏn con cũng nhấc không nổi?”

Tôi và Bruce đều bị nghẹn một chút, liếc nhau, đều thầm oán ông lão này sao mà lúc nào cũng không quên trào phúng chứ.

Nhưng ông lão Afred, tôi oan uổng mà… Trong nguyên tác, chẳng phải ông chỉ nói móc một mình Bruce thôi sao, sao ngay cả tôi cũng ‘tiện thể’ vậy ┭┮﹏┭┮

Vì thế ba người đồng loạt dùng sức, cuối cùng cũng nhấc được khối gỗ lên ném sang một bên. Tôi và Bruce đỡ nhau đứng lên, sau đó ba người cùng té chạy vào phòng đàn dương cầm có dấu cơ quan, rốt cục trốn vào động bí mật trước khi căn nhà triệt để bị hủy.

Khi chúng tôi rốt cục ngồi vào thang máy, phía trên truyền đến một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, tựa hồ có cái gì đó nổ mạnh, quả cầu lửa vàng óng ánh nóng cháy mạnh mẽ lao tới, cơ hồ cắn nuốt toàn bộ con đường. Ba chúng tôi người cực kỳ ăn ý không nói một lời, chỉ ngửa đầu nhìn luồng lửa đỏ rực, cửa hầm cách chúng tôi càng ngày càng xa, giống như đang cùng bi ai với nhau.

“… Tôi đã làm gì?” Bruce thở hổn hển, kinh ngạc nhìn luồng lửa phía trên, ảnh ngược của nó rõ ràng in trên con ngươi thâm thúy của anh, có vẻ bất lực, “Tất cả mọi thứ mà dòng họ của tôi, tâm huyết của cha tôi…”

“Di sản của dòng họ Wayne còn hơn cả vôi, gạch ngói nữa, thưa cậu.” Afred hiền lành lại đau lòng nhìn Bruce.

Tôi lại bất chấp quan tâm điều này, chỉ nhẹ nhàng xốc lên áo khoác âu phục của Bruce, nhìn thấy trên bụng anh nhuốm đầy máu tươi lên chiếc áo sơ mi trắng.

“Bruce, anh bị thương!” Tôi cắn môi khẽ ấn nhẹ giúp anh cầm máu, thân thể anh đau cứng đờ, “Phải lập tức xử lý vết thương!”

Trời ạ, anh đau đến mức nào chứ! Anh chảy siêu nhiều máu huhuhu! TAT

“Vera, em… em cũng bị thương!” quả nhiên Bruce không sầu não nữa, mà là kinh hoảng nhìn cổ tôi.

Tôi chớp chớp mắt, nhớ tới vừa rồi không biết Mặt Sẹo đã dùng ám khí gì đánh vào gáy tôi, lúc gần đi còn vuốt cổ mình, cười quỷ dị…

Lúc ấy đau vô cùng nhưng hiện tại đã hoàn toàn không có cảm giác gì! Nhưng chiếu theo tình hình đó, chẳng lẽ là trúng kịch độc gì? QAQ

Tôi nhịn không được vươn tay sờ soạng cổ một phen, tập trung nhìn vào, trời ạ thật nhiều máu! Nhưng trên cổ lại không có miệng vết thương nào, sao máu tươi đầy tay thế chứ! Căn cứ số lượng máu chảy ra, vết thương của Bruce hoàn toàn có thể coi là trẻ con!

“Đừng dùng tay chạm vào, cô Vera, ” Afred nghiêm túc nói, “Dưới động có thuốc và đồ dùng tiêu độc, cô cùng lão gia đều cần xử lý khẩn cấp.”

“Đau không, Vera?” Bruce nâng tôi dậy, đi cà nhắc vào động, nương theo ánh sáng mỏng manh, tôi có thể nhìn thấy đôi mắt đau lòng của anh.

“Cũng không có gì, em không đau mấy.” Tôi cười ha ha, nhưng trong lòng rất căng thẳng, nhưng vừa rồi thấy máu vẫn là màu đỏ, điều này có phải đã chứng minh rằng kỳ thực không có độc? “Nhưng còn anh, chảy máu không ít, lại là bị thương ở trên bụng, chỉ mong không bị sao mới được.”

Tác giả có chuyện muốn nói: chương sau là kết thúc cuốn thứ hai “Người Dơi xuất hiện”!!

Spoi:

“Cái bom trong cổ cô có hai cách khởi động, một cách chính là cái nút khởi động kia, còn cách còn lại…” Gió trên mái nhà thổi cực kỳ mạnh, cô ta bị thổi khiến cả người rung rung, tùy thời đều có thể bị ngã xuống, nhưng cô ta vẫn tươi cười đáng đánh đòn, “Mạch trực tiếp tương liên mạch đập của tôi, chỉ cần tôi chết, bom lập tức sẽ bắt đầu đếm ngược năm giây.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương