Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi
-
Chương 17: Hai mươi năm trước
Rất nhiều rất nhiều năm sau, tôi ngẫu nhiên nhớ lại trận hoả hoạn nổ mạnh đáng sợ này, và cả cảm giác sau khi tỉnh lại nữa.
Không có đau đớn, không có vết thương, cũng không có giường bệnh màu trắng và công cụ truyền dịch, xác thực mà nói, đó giống như chỉ là một cơn ác mộng, sau đó á một tiếng kêu to bật dậy khỏi giường, đầu đầy mồ hôi lạnh cộng thêm cảm giác may mắn khi phát hiện đó chỉ là một giấc mơ.
… Chỉ tiếc, đây không phải mơ.
Hơn nữa, không có đau đớn và vết thương cũng là có nguyên nhân.
Bởi vì tôi phát hiện… thân thể của mình hoàn toàn trong suốt! Biến thành quỷ hồn trời ạ!
Nhưng lại có thể bay tới bay lui ở không trung! Tùy tiện bay cao bay thấp hoặc là trôi bồng bềnh hoặc là ở trên đám mây lăn lộn, hoàn toàn làm được! Thậm chí có mấy lần tôi thử bay lên rất cao, xuyên qua tầng đối lưu tầng bình lưu tầng ozon! Nếu không phải vì không chắc ngoài không gian chân không có gây bất lợi cho tôi hay không, có lẽ tôi đã sớm phá tan tầng khí quyển, bay về phía biển lớn tinh thần bơi bơi rồi!
Đói khát buồn ngủ mỏi mệt mệt nhọc linh tinh hoàn toàn không dính dáng gì tới tôi, điều duy nhất làm tôi không quá vừa lòng chính là tay của tôi hoàn toàn không chạm được thứ gì, bởi vì chúng nó luôn trực tiếp xuyên qua.
Đồng thời tôi cũng cực kỳ cô đơn, không có một sinh vật nào có thể nhìn thấy tôi, thậm chí ngay cả quỷ hồn giống như tôi cũng không có.
Thậm chí tôi bắt đầu không rõ mình có phải là một quỷ hồn hay không, hoặc chỉ là một sinh vật sống có hình thái và năng lượng dị thường.
Nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua những thứ phản quang, ngoài toàn bộ thân thể đều màu nửa trong suốt nửa màu trắng ra, tướng mạo và dáng người tôi vẫn giống như trước đây, không có gì thay đổi, thậm chí ngay cả quần áo cũng là bộ thể thao đi cứu Rachel lúc trước.
Nhưng thân thể quỷ hồn này còn có một ưu việt, tôi phát hiện ra lúc cực kỳ ngẫu nhiên. Lúc đó tôi đang bay qua một cửa hàng quần áo thời trang, chảy nước miếng nhìn đống quần áo xinh đẹp bên trong, nhìn nhìn mãi, bỗng nhiên phát hiện, trang phục thể thao trên người tôi đã biến thành bộ quần áo đoan trang phong cách tây!
Tôi thử thay đổi hình dạng bộ quần áo kia, nghe theo mấy bộ tiểu thuyết huyền ảo, cứ liên tục nghĩ về nó để khống chế nó… Vì thế chỉ hơn mười phút ngắn ngủn, tôi đã mặc toàn bộ số quần áo trong cửa hàng kia. Đương nhiên, đều là kiểu dáng nửa trong suốt nửa trắng ngà.
Nhưng dù vậy cũng đủ để làm tôi cực kỳ vui sướng. Mà chút lạc thú nho nhỏ ấy coi như là bù lại cuộc sống quỷ hồn cô đơn của tôi… A a a!!! Không có ai để trò chuyện thật chán ghét mà!
Nhưng, kiểu ngày vô vị này cũng không kéo dài. Xác thực mà nói, chỉ không đến một ngày.
Tôi tỉnh lại ở trong khoang tàu chở khách ở bến cảng, đừng hỏi tôi vì sao lại tỉnh lại ở đây, bởi vì tôi cũng không biết.
Sau khi tôi phát hiện thân thể mình dị thường, tôi liền hiểu đây không phải thế giới trước kia của tôi, mà các loại bảng quảng cáo trước các cửa hàng và những người tóc vàng mắt xanh đi đi lại lại cũng cho tôi biết… nơi này vẫn là nước Mĩ.
Nếu là như vậy, tôi hi vọng thế giới này vẫn là thế giới Người Dơi, mà nơi này cũng vẫn là thành phố Gotham, bởi vì như thế còn tốt hơn một nơi hoàn toàn xa lạ, huống chi nơi này còn có Bruce.
… Ưm… Được rồi, không thể không thừa nhận, tôi vẫn rất nhớ anh ấy.
Vì thế, tôi dựa theo trí nhớ đi đến chân tòa nhà Wayne – tòa nhà cao nhất trong thành phố, trên đường đi qua vô số cửa hàng quần áo, rốt cục ở lúc mặt trời sắp lặn tìm được tòa nhà cao tầng to lớn kia.
Ôi… Nhưng…
Sao cứ có cảm giác tòa nhà này khác khác?
Bên cạnh có một vài tòa nhà mà trong trí nhớ tôi không có, mà tôi rõ ràng nhớ kỹ phải là một tòa nhà hình tháp đỉnh nhọn màu đen, giờ lại là một công viên, ngay cả cao ốc Wayne thoạt nhìn cũng có rất nhiều chỗ khác nhau.
Chẳng lẽ…
Lúc này, cửa chính của tầng một tòa nhà Wayne có một đám người đi ra, người đàn ông chính giữa bị vây quanh kia có mái tóc ngắn màu nâu, đôi mắt màu xanh nhạt, khuôn mặt rất giống Bruce Wayne mặc dù có dấu vết năm tháng phong sương, nhưng lại có vẻ dịu dàng, nho nhã và kiên cường.
“Bây giờ tôi phải lập tức về bệnh viện, William” ông ấy nói, mỉm cười nhìn người bên cạnh, “Khi nào rảnh, tôi sẽ cùng anh ăn một bữa cơm chiều.”
“Vâng, thưa ngài.” Người kia nói, “Xin hãy thay tôi hỏi thăm phu nhân và tiểu Bruce.”
Mặt tôi đã biến thành thế này: = 0 =.
Này, này trời ạ, là ai cơ?
Phu nhân? Tiểu Bruce?
… Chẳng… chẳng lẽ ông bác đẹp trai này chính là cha của Bruce – Thomas Wayne?
Nói cách khác tôi lại xuyên không, hơn nữa là đến là ít nhất hai mươi năm trước?
Chẳng lẽ đại thần xuyên không kéo tôi từ tập 2 “Hiệp sĩ bóng tối” đến tập 1 “Người dơi xuất hiện”? Sẽ không khéo như vậy chứ…
Đang suy nghĩ, Thomas Wayne đã lên một chiếc xe hơi màu đen, tôi nhanh chóng theo sau, nếu là trước đây thì tôi tuyệt đối không dám làm cái chuyện kích thích như dựa vào hai cái đùi đuổi theo ô tô, nhưng mà biến thành quỷ hồn thì lại khác. Tuy rằng là hai mươi năm trước, nhưng tình hình giao thông ở thành phố Gotham vẫn khá loạn, tôi có thể đuổi kịp.
May mà ngài Wayne không đi bằng tàu điện ngầm.
Thomas Wayne là một bác sĩ ngoại khoa rất xuất sắc, ông trở lại bệnh viện xử lý mấy cuộc phẫu thuật nhỏ, ăn cơm chiều qua loa, lại tiếp tục làm phẫu thuật, lúc tan giờ làm về nhà, đã qua 12h khuya rồi.
Ông lão Afred hai mươi năm trước… thấy thế nào cũng hoàn toàn không thay đổi = =… tự mình lái xe tới đón ngài Wayne, tôi tiếp tục một đường theo đuôi, rốt cục đi tới biệt thự nhà Wayne trong truyền thuyết.
Cho dù là đêm khuya, mượn ánh sáng đèn đường vẫn có thể nhìn ra đây là một tòa biệt thự cực kỳ tuyệt đẹp hơn nữa rất to lớn. Ngài Wayne đi lên bậc thềm rộng lớn, ôm lấy vợ đang đứng ở cửa.
“Hôm nay Bruce vẫn khỏe chứ?” ngài Wayne hỏi.
“Con vẫn khỏe, anh yêu, nhưng bây giờ con đang ngủ, anh phải đợi đến sáng mai mới gặp được con.” phu nhân Wayne nói.
Bruce hồi còn bé? Mắt tôi sáng lên, vì thế bỏ đôi vợ chồng kia, lợi dụng ‘bàn tay vàng’ xuyên tường, nhanh chóng tìm được phòng của tiểu Bruce.
Bruce ở lầu hai, không biết là vì đèn đường ngoài cửa sổ hay là ánh trăng rất sáng, hay là do thị lực của đại quỷ hồn tôi đây rất tốt, tóm lại cho dù không bật đèn, tôi cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé một cách rõ ràng.
… Ồ~ mặc áo ngủ chôn mình trong đệm chăn thơm ngào ngạt mềm mại ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng còn khẽ ngáy khò khè, cậu bé đừng quá đáng yêu như thế mà! QAQ
Ôi nhưng nơi này tuy rằng là thế giới chân thật, nhưng diện mạo của những người này thật đúng là rất giống với các diễn viên trong phim ấy, cơ hồ giống nhau như đúc, ngay cả cậu bé đáng yêu trước mặt này cũng vậy.
Tôi không được nhịn nên đến gần sát cậu bé một chút, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có mấy nốt tàn nhang nhàn nhạt, đôi lông mi dài nhỏ xinh đẹp, còn có đôi môi nhỏ nhắn mềm yếu vừa dễ thương vừa ngọt (﹃)…
Vera Lee cái bà cô quái dị cô đang nghĩ cái gì thế sự trinh bạch của cô đâu đúng là đủ rồi đấy!
Nói thì nói vậy, nhưng hai cánh môi cậu ấy giống như thạch hoa quả vậy, không nghĩ tới khi trưởng thành lại biến thành một tên lady killer môi mỏng vừa đẹp trai vừa gợi cảm đi khắp nơi quyến rũ phụ nữ…
Aiz… Nhưng nói đến Bruce… bây giờ tôi đã biến thành quỷ hồn đi tới nơi này, vậy thì có lẽ… Cái lúc ấy tôi hẳn là đã chết rồi?
Rachel không chết, Harvey hẳn là sẽ không thể biến thành Two-Face, mà Bruce hẳn là cũng sẽ không suy sút hơn tám năm giống như trong phim nhỉ?
Không biết thế giới hai mươi năm đang làm gì… Có lẽ đang cử hành lễ tang cho tôi? Hẳn là anh ấy sẽ khá đau lòng. Nhưng nói đến cùng, chuyện đã thế rồi, anh ấy nhiều nhất cũng chỉ khó chịu một đoạn thời gian, sau đó sẽ lại dấn thân vào sự nghiệp quang vinh vĩ đại đấu tranh với đám tội phạm thành phố Gotham.
Nói đến cùng… Ở trong lòng anh ấy, thứ quan trọng nhất vẫn luôn là thành phố Gotham.
Có lẽ sẽ lại bị thương đầy người, đã có Afred giúp anh ấy khâu lại và tiêu độc; có lẽ vài năm sau, sẽ lại cùng các loại mỹ nữ ve vãn nhau. Đúng vậy, trong nguyên tác điện ảnh, anh ấy yêu Rachel như vậy, nhưng tám năm sau vẫn có thể lăn trên giường với Miranda rồi sau đó ẩn cư với Miêu Nữ, tôi thì tính cái gì chứ = =
Tôi đứng ở cạnh giường Bruce hồi lâu, mới bỗng nhận ra tôi giống hệt tên háo sắc suy nghĩ chuyện Bruce.
Hơn nữa tâm tình như oán phụ này là thế nào vậy!
Tôi cảm thấy tôi không thể lại nhìn chằm chằm mặt tiểu Bruce như vậy nữa, vì thế quyết đoán bay ra ngoài cửa sổ, tìm chỗ ngủ thôi.
Cho dù không cần ngủ, nhưng một ít thói quen khi còn là con người vẫn không bỏ nữa. Tôi bay lên không trung, kiếm một đám mây thoạt nhìn khá xốp mềm nhẹ rồi nằm xuống.
Hm? Bạn hỏi tôi vì sao mây chỉ là do nhiều hơi nước tụ lại mà tôi lại có thể nằm xuống?
Ừm… Đây có lẽ cũng giống như tay bạn chạm vào một chậu nước nhưng khi chạm vào mới nhận ra đó là thủy tinh trong suốt chứ không phải nước. Đề cập đến mật độ phần tử gì gì đó blabla…
Ai nha tóm lại người ta học địa chất chứ không phải vật lý chuyên nghiệp, không cần để ý chi tiết này đâu.
Tôi bị tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ làm bừng tỉnh.
Vươn vai một cái rồi bay xuống, tôi nhìn thấy tiểu Bruce mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô, đang hào hứng đuổi theo một cô bé chạy khắp nơi: “Rachel! Rachel! Cho tớ xem với nào!”
Loli Rachel chạy nhanh vào nhà ấm trồng hoa, lưu lại một loạt tiếng cười thanh thúy như chuông bạc.
Bruce cũng chạy theo.
A… hình ảnh thanh mai trúc mã vui đùa… Xin hãy cho phép tôi khịt mũi một cái.
Đợi đến khi tôi chậm rì rì bay tới cửa nhà ấm, đúng lúc Rachel đang thất kinh chạy đi qua, cô bé vừa kêu to “Mẹ” “Afred” vừa chạy xa.
Ủa… cảm giác bất an mãnh liệt thế này nghĩa là sao…
Tôi bỗng nhiên nhớ lại đoạn nguyên tác này, nhanh chóng bay vào nhà ấm, tìm được cái giếng cạn hoang kia.
Một đoàn dơi đông nghìn nghịt đang thét chói tai từ bên trong lao ra.
Tôi không chút biểu cảm mặc kệ chúng nó xuyên qua mình, bay đi tìm Bruce.
Được rồi, tôi thừa nhận, một đoàn chi chít sinh vật mang bộ mặt dữ tợn bỗng chốc lao tới… Cảnh tượng này đối với một đứa trẻ tám tuổi mà nói thật sự rất đáng sợ.
Cho dù là người trưởng thành, nhát gan một chút cũng đủ bị chúng nó dọa sợ.
Lúc tôi bay xuống, Bruce đang gắt gao ôm đầu, thân thể nho nhỏ cuộn nhỏ lại, không ngừng run run, bùn nhão trong giếng dính vào cánh tay và quần áo cậu bé, khiến cậu bé thoạt nhìn vừa nhỏ yếu vừa đáng thương.
Tôi bay tới bay lui quanh cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy sợ hãi như vậy, trong lòng tôi cũng rất không dễ chịu, à không, phải nói là tôi vừa khổ sở vừa sốt ruột. Nếu tôi có thân thể, tôi đã có thể làm một người chị xinh đẹp thiện lương thanh thuần dễ gần dịu dàng ôm cậu bé đáng yêu này vào trong ngực sau đó dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi cậu ấy thuận tiện sàm sỡ một chút, nhưng vấn đề là tôi bây giờ là quỷ hồn! Thật đáng giận mà!
Nhớ lại hồi xem phim, tâm thánh mẫu của tôi đã bị đoạn nguyên tác này làm cho đau nhói, lúc đó còn tưởng tượng nếu tôi xuyên không vào bộ điện ảnh này, chắc chắn sẽ an ủi cậu bé đang khổ sở như thế này như thế này lại như thế này như thế này…
… Nhưng vì sao giờ tôi được xuyên không vào, lại không làm được cái gì cả là sao! TAT
Dần dần, Bruce ngừng khóc và run run, chậm rãi quay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn dính nước mắt và bùn, trông giống như con mèo nhỏ đang nghịch đất vậy.
Đôi mắt màu trà còn lấp lánh nước mắt của cậu ấy nhìn hướng tôi thẳng tắp, đôi mắt trong suốt khiến tôi cảm thấy trong một giây rằng “Kỳ thực cậu ấy có thể nhìn thấy tôi”.
“Chị… chị là ai?” Giọng nói hoảng sợ lại mang chút tò mò.
(Tojikachan: bây giờ Bruce còn nhỏ nên sẽ xưng hô với Vera là em-chị nhé, còn Vera cũng sẽ xưng hô thành chị-em)
À, được rồi, không phải ảo giác.
… Ủa?!
Không, không đúng! Cậu ấy có thể thấy tôi?! = =
“Em có thể thấy chị?” Tôi chỉ ngón tay vào mũi mình, ngơ ngác hỏi. Tôi nghĩ biểu cảm của tôi bây giờ nhất định rất ngốc nghếch.
Sắc mặt cậu bé càng thêm tái nhợt, hiển nhiên là sau khi gặp bầy dơi lại thấy tôi, vốn đã sợ hãi giờ lại càng thêm kinh hoàng, cậu ấy nhanh chóng lùi ra sau, không cẩn thận khiến chân phải vốn bị thương càng đau thêm, cậu ấy lập tức kêu lên.
“Hey, cẩn thận một chút, cậu bé!” Tôi nhịn không được lấy tay chạm được đùi cậu ấy, vì thế lại phát hiện một sự vui mừng nữa.
Huhuhu tôi cư nhiên có thể chạm vào cậu ấy! Tôi có thể chạm vào cậu ấy! Sẽ không bị xuyên qua!
Ngay cả luận logic cấp bậc thần “Chỉ có một mình Bruce có thể nhìn thấy quỷ hồn tôi đây” cũng có thể xảy ra, quả nhiên cậu ấy chính là nam chủ mà!
“Có lẽ em bị gãy xương, ” tôi lộ ra mỉm cười tiêu chuẩn tám cái răng, tận lực nhẹ nhàng nói, “Đừng cựa quậy, bằng không về sau chân sẽ bị què đấy.”
Có lẽ là bởi vì tôi cười, tiểu Bruce chậm rãi trấn định lại, nhưng sắc mặt vẫn có chút trắng. “Chị… chị là quỷ hồn?” Cậu ấy lí nhí như con mèo nhỏ vậy.
Tác giả có chuyện muốn nói: tình tiết “Xuyên không về N năm trước, lúc nam chủ vẫn là một cậu bé đẹp trai” lại xuất hiện!!! = = a a tình tiết cũ rích thật khoa trương lại giả tạo đúng hay không!! QAQ đừng đi mà đừng nhấn back mà~ hãy ở lại đọc một chút thôi, có lẽ tình tiết về sau sẽ chỉ có một chút cũ rích như vậy thôi TAT【 gắt gao ôm lấy đùi lăn lộn khóc lóc om sòm không cho đi này này có ai cảm thấy cha của lão gia kỳ thực cũng rất tuấn tú hay không? o(≧v≦)o hình nè:
A a còn có tiểu lão gia lúc được cha đội ống nghe cho nữa nè【 đây là xưng hô kiểu gì thế= =】lúc đội ống nghe bệnh, cười tà mị trông cũng đáng yêu nhỉ o(*////▽////*)o
Spoi:
“… Em đâu có thét chói tai khóc lớn!” cậu bé phình má cãi.
“Ừ được rồi, tiểu dũng sĩ, nhưng mà em đang phát run này.” Tôi cười nhạo chỉ chỉ hai tay cậu bé đang ôm vai tôi.
“Chị là một quỷ hồn giảo hoạt, Vera.” Bruce vẫn phụng phịu, nhưng mà trong đôi mắt lại lộ ra ý cười.
Không có đau đớn, không có vết thương, cũng không có giường bệnh màu trắng và công cụ truyền dịch, xác thực mà nói, đó giống như chỉ là một cơn ác mộng, sau đó á một tiếng kêu to bật dậy khỏi giường, đầu đầy mồ hôi lạnh cộng thêm cảm giác may mắn khi phát hiện đó chỉ là một giấc mơ.
… Chỉ tiếc, đây không phải mơ.
Hơn nữa, không có đau đớn và vết thương cũng là có nguyên nhân.
Bởi vì tôi phát hiện… thân thể của mình hoàn toàn trong suốt! Biến thành quỷ hồn trời ạ!
Nhưng lại có thể bay tới bay lui ở không trung! Tùy tiện bay cao bay thấp hoặc là trôi bồng bềnh hoặc là ở trên đám mây lăn lộn, hoàn toàn làm được! Thậm chí có mấy lần tôi thử bay lên rất cao, xuyên qua tầng đối lưu tầng bình lưu tầng ozon! Nếu không phải vì không chắc ngoài không gian chân không có gây bất lợi cho tôi hay không, có lẽ tôi đã sớm phá tan tầng khí quyển, bay về phía biển lớn tinh thần bơi bơi rồi!
Đói khát buồn ngủ mỏi mệt mệt nhọc linh tinh hoàn toàn không dính dáng gì tới tôi, điều duy nhất làm tôi không quá vừa lòng chính là tay của tôi hoàn toàn không chạm được thứ gì, bởi vì chúng nó luôn trực tiếp xuyên qua.
Đồng thời tôi cũng cực kỳ cô đơn, không có một sinh vật nào có thể nhìn thấy tôi, thậm chí ngay cả quỷ hồn giống như tôi cũng không có.
Thậm chí tôi bắt đầu không rõ mình có phải là một quỷ hồn hay không, hoặc chỉ là một sinh vật sống có hình thái và năng lượng dị thường.
Nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua những thứ phản quang, ngoài toàn bộ thân thể đều màu nửa trong suốt nửa màu trắng ra, tướng mạo và dáng người tôi vẫn giống như trước đây, không có gì thay đổi, thậm chí ngay cả quần áo cũng là bộ thể thao đi cứu Rachel lúc trước.
Nhưng thân thể quỷ hồn này còn có một ưu việt, tôi phát hiện ra lúc cực kỳ ngẫu nhiên. Lúc đó tôi đang bay qua một cửa hàng quần áo thời trang, chảy nước miếng nhìn đống quần áo xinh đẹp bên trong, nhìn nhìn mãi, bỗng nhiên phát hiện, trang phục thể thao trên người tôi đã biến thành bộ quần áo đoan trang phong cách tây!
Tôi thử thay đổi hình dạng bộ quần áo kia, nghe theo mấy bộ tiểu thuyết huyền ảo, cứ liên tục nghĩ về nó để khống chế nó… Vì thế chỉ hơn mười phút ngắn ngủn, tôi đã mặc toàn bộ số quần áo trong cửa hàng kia. Đương nhiên, đều là kiểu dáng nửa trong suốt nửa trắng ngà.
Nhưng dù vậy cũng đủ để làm tôi cực kỳ vui sướng. Mà chút lạc thú nho nhỏ ấy coi như là bù lại cuộc sống quỷ hồn cô đơn của tôi… A a a!!! Không có ai để trò chuyện thật chán ghét mà!
Nhưng, kiểu ngày vô vị này cũng không kéo dài. Xác thực mà nói, chỉ không đến một ngày.
Tôi tỉnh lại ở trong khoang tàu chở khách ở bến cảng, đừng hỏi tôi vì sao lại tỉnh lại ở đây, bởi vì tôi cũng không biết.
Sau khi tôi phát hiện thân thể mình dị thường, tôi liền hiểu đây không phải thế giới trước kia của tôi, mà các loại bảng quảng cáo trước các cửa hàng và những người tóc vàng mắt xanh đi đi lại lại cũng cho tôi biết… nơi này vẫn là nước Mĩ.
Nếu là như vậy, tôi hi vọng thế giới này vẫn là thế giới Người Dơi, mà nơi này cũng vẫn là thành phố Gotham, bởi vì như thế còn tốt hơn một nơi hoàn toàn xa lạ, huống chi nơi này còn có Bruce.
… Ưm… Được rồi, không thể không thừa nhận, tôi vẫn rất nhớ anh ấy.
Vì thế, tôi dựa theo trí nhớ đi đến chân tòa nhà Wayne – tòa nhà cao nhất trong thành phố, trên đường đi qua vô số cửa hàng quần áo, rốt cục ở lúc mặt trời sắp lặn tìm được tòa nhà cao tầng to lớn kia.
Ôi… Nhưng…
Sao cứ có cảm giác tòa nhà này khác khác?
Bên cạnh có một vài tòa nhà mà trong trí nhớ tôi không có, mà tôi rõ ràng nhớ kỹ phải là một tòa nhà hình tháp đỉnh nhọn màu đen, giờ lại là một công viên, ngay cả cao ốc Wayne thoạt nhìn cũng có rất nhiều chỗ khác nhau.
Chẳng lẽ…
Lúc này, cửa chính của tầng một tòa nhà Wayne có một đám người đi ra, người đàn ông chính giữa bị vây quanh kia có mái tóc ngắn màu nâu, đôi mắt màu xanh nhạt, khuôn mặt rất giống Bruce Wayne mặc dù có dấu vết năm tháng phong sương, nhưng lại có vẻ dịu dàng, nho nhã và kiên cường.
“Bây giờ tôi phải lập tức về bệnh viện, William” ông ấy nói, mỉm cười nhìn người bên cạnh, “Khi nào rảnh, tôi sẽ cùng anh ăn một bữa cơm chiều.”
“Vâng, thưa ngài.” Người kia nói, “Xin hãy thay tôi hỏi thăm phu nhân và tiểu Bruce.”
Mặt tôi đã biến thành thế này: = 0 =.
Này, này trời ạ, là ai cơ?
Phu nhân? Tiểu Bruce?
… Chẳng… chẳng lẽ ông bác đẹp trai này chính là cha của Bruce – Thomas Wayne?
Nói cách khác tôi lại xuyên không, hơn nữa là đến là ít nhất hai mươi năm trước?
Chẳng lẽ đại thần xuyên không kéo tôi từ tập 2 “Hiệp sĩ bóng tối” đến tập 1 “Người dơi xuất hiện”? Sẽ không khéo như vậy chứ…
Đang suy nghĩ, Thomas Wayne đã lên một chiếc xe hơi màu đen, tôi nhanh chóng theo sau, nếu là trước đây thì tôi tuyệt đối không dám làm cái chuyện kích thích như dựa vào hai cái đùi đuổi theo ô tô, nhưng mà biến thành quỷ hồn thì lại khác. Tuy rằng là hai mươi năm trước, nhưng tình hình giao thông ở thành phố Gotham vẫn khá loạn, tôi có thể đuổi kịp.
May mà ngài Wayne không đi bằng tàu điện ngầm.
Thomas Wayne là một bác sĩ ngoại khoa rất xuất sắc, ông trở lại bệnh viện xử lý mấy cuộc phẫu thuật nhỏ, ăn cơm chiều qua loa, lại tiếp tục làm phẫu thuật, lúc tan giờ làm về nhà, đã qua 12h khuya rồi.
Ông lão Afred hai mươi năm trước… thấy thế nào cũng hoàn toàn không thay đổi = =… tự mình lái xe tới đón ngài Wayne, tôi tiếp tục một đường theo đuôi, rốt cục đi tới biệt thự nhà Wayne trong truyền thuyết.
Cho dù là đêm khuya, mượn ánh sáng đèn đường vẫn có thể nhìn ra đây là một tòa biệt thự cực kỳ tuyệt đẹp hơn nữa rất to lớn. Ngài Wayne đi lên bậc thềm rộng lớn, ôm lấy vợ đang đứng ở cửa.
“Hôm nay Bruce vẫn khỏe chứ?” ngài Wayne hỏi.
“Con vẫn khỏe, anh yêu, nhưng bây giờ con đang ngủ, anh phải đợi đến sáng mai mới gặp được con.” phu nhân Wayne nói.
Bruce hồi còn bé? Mắt tôi sáng lên, vì thế bỏ đôi vợ chồng kia, lợi dụng ‘bàn tay vàng’ xuyên tường, nhanh chóng tìm được phòng của tiểu Bruce.
Bruce ở lầu hai, không biết là vì đèn đường ngoài cửa sổ hay là ánh trăng rất sáng, hay là do thị lực của đại quỷ hồn tôi đây rất tốt, tóm lại cho dù không bật đèn, tôi cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé một cách rõ ràng.
… Ồ~ mặc áo ngủ chôn mình trong đệm chăn thơm ngào ngạt mềm mại ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng còn khẽ ngáy khò khè, cậu bé đừng quá đáng yêu như thế mà! QAQ
Ôi nhưng nơi này tuy rằng là thế giới chân thật, nhưng diện mạo của những người này thật đúng là rất giống với các diễn viên trong phim ấy, cơ hồ giống nhau như đúc, ngay cả cậu bé đáng yêu trước mặt này cũng vậy.
Tôi không được nhịn nên đến gần sát cậu bé một chút, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có mấy nốt tàn nhang nhàn nhạt, đôi lông mi dài nhỏ xinh đẹp, còn có đôi môi nhỏ nhắn mềm yếu vừa dễ thương vừa ngọt (﹃)…
Vera Lee cái bà cô quái dị cô đang nghĩ cái gì thế sự trinh bạch của cô đâu đúng là đủ rồi đấy!
Nói thì nói vậy, nhưng hai cánh môi cậu ấy giống như thạch hoa quả vậy, không nghĩ tới khi trưởng thành lại biến thành một tên lady killer môi mỏng vừa đẹp trai vừa gợi cảm đi khắp nơi quyến rũ phụ nữ…
Aiz… Nhưng nói đến Bruce… bây giờ tôi đã biến thành quỷ hồn đi tới nơi này, vậy thì có lẽ… Cái lúc ấy tôi hẳn là đã chết rồi?
Rachel không chết, Harvey hẳn là sẽ không thể biến thành Two-Face, mà Bruce hẳn là cũng sẽ không suy sút hơn tám năm giống như trong phim nhỉ?
Không biết thế giới hai mươi năm đang làm gì… Có lẽ đang cử hành lễ tang cho tôi? Hẳn là anh ấy sẽ khá đau lòng. Nhưng nói đến cùng, chuyện đã thế rồi, anh ấy nhiều nhất cũng chỉ khó chịu một đoạn thời gian, sau đó sẽ lại dấn thân vào sự nghiệp quang vinh vĩ đại đấu tranh với đám tội phạm thành phố Gotham.
Nói đến cùng… Ở trong lòng anh ấy, thứ quan trọng nhất vẫn luôn là thành phố Gotham.
Có lẽ sẽ lại bị thương đầy người, đã có Afred giúp anh ấy khâu lại và tiêu độc; có lẽ vài năm sau, sẽ lại cùng các loại mỹ nữ ve vãn nhau. Đúng vậy, trong nguyên tác điện ảnh, anh ấy yêu Rachel như vậy, nhưng tám năm sau vẫn có thể lăn trên giường với Miranda rồi sau đó ẩn cư với Miêu Nữ, tôi thì tính cái gì chứ = =
Tôi đứng ở cạnh giường Bruce hồi lâu, mới bỗng nhận ra tôi giống hệt tên háo sắc suy nghĩ chuyện Bruce.
Hơn nữa tâm tình như oán phụ này là thế nào vậy!
Tôi cảm thấy tôi không thể lại nhìn chằm chằm mặt tiểu Bruce như vậy nữa, vì thế quyết đoán bay ra ngoài cửa sổ, tìm chỗ ngủ thôi.
Cho dù không cần ngủ, nhưng một ít thói quen khi còn là con người vẫn không bỏ nữa. Tôi bay lên không trung, kiếm một đám mây thoạt nhìn khá xốp mềm nhẹ rồi nằm xuống.
Hm? Bạn hỏi tôi vì sao mây chỉ là do nhiều hơi nước tụ lại mà tôi lại có thể nằm xuống?
Ừm… Đây có lẽ cũng giống như tay bạn chạm vào một chậu nước nhưng khi chạm vào mới nhận ra đó là thủy tinh trong suốt chứ không phải nước. Đề cập đến mật độ phần tử gì gì đó blabla…
Ai nha tóm lại người ta học địa chất chứ không phải vật lý chuyên nghiệp, không cần để ý chi tiết này đâu.
Tôi bị tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ làm bừng tỉnh.
Vươn vai một cái rồi bay xuống, tôi nhìn thấy tiểu Bruce mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô, đang hào hứng đuổi theo một cô bé chạy khắp nơi: “Rachel! Rachel! Cho tớ xem với nào!”
Loli Rachel chạy nhanh vào nhà ấm trồng hoa, lưu lại một loạt tiếng cười thanh thúy như chuông bạc.
Bruce cũng chạy theo.
A… hình ảnh thanh mai trúc mã vui đùa… Xin hãy cho phép tôi khịt mũi một cái.
Đợi đến khi tôi chậm rì rì bay tới cửa nhà ấm, đúng lúc Rachel đang thất kinh chạy đi qua, cô bé vừa kêu to “Mẹ” “Afred” vừa chạy xa.
Ủa… cảm giác bất an mãnh liệt thế này nghĩa là sao…
Tôi bỗng nhiên nhớ lại đoạn nguyên tác này, nhanh chóng bay vào nhà ấm, tìm được cái giếng cạn hoang kia.
Một đoàn dơi đông nghìn nghịt đang thét chói tai từ bên trong lao ra.
Tôi không chút biểu cảm mặc kệ chúng nó xuyên qua mình, bay đi tìm Bruce.
Được rồi, tôi thừa nhận, một đoàn chi chít sinh vật mang bộ mặt dữ tợn bỗng chốc lao tới… Cảnh tượng này đối với một đứa trẻ tám tuổi mà nói thật sự rất đáng sợ.
Cho dù là người trưởng thành, nhát gan một chút cũng đủ bị chúng nó dọa sợ.
Lúc tôi bay xuống, Bruce đang gắt gao ôm đầu, thân thể nho nhỏ cuộn nhỏ lại, không ngừng run run, bùn nhão trong giếng dính vào cánh tay và quần áo cậu bé, khiến cậu bé thoạt nhìn vừa nhỏ yếu vừa đáng thương.
Tôi bay tới bay lui quanh cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy sợ hãi như vậy, trong lòng tôi cũng rất không dễ chịu, à không, phải nói là tôi vừa khổ sở vừa sốt ruột. Nếu tôi có thân thể, tôi đã có thể làm một người chị xinh đẹp thiện lương thanh thuần dễ gần dịu dàng ôm cậu bé đáng yêu này vào trong ngực sau đó dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi cậu ấy thuận tiện sàm sỡ một chút, nhưng vấn đề là tôi bây giờ là quỷ hồn! Thật đáng giận mà!
Nhớ lại hồi xem phim, tâm thánh mẫu của tôi đã bị đoạn nguyên tác này làm cho đau nhói, lúc đó còn tưởng tượng nếu tôi xuyên không vào bộ điện ảnh này, chắc chắn sẽ an ủi cậu bé đang khổ sở như thế này như thế này lại như thế này như thế này…
… Nhưng vì sao giờ tôi được xuyên không vào, lại không làm được cái gì cả là sao! TAT
Dần dần, Bruce ngừng khóc và run run, chậm rãi quay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn dính nước mắt và bùn, trông giống như con mèo nhỏ đang nghịch đất vậy.
Đôi mắt màu trà còn lấp lánh nước mắt của cậu ấy nhìn hướng tôi thẳng tắp, đôi mắt trong suốt khiến tôi cảm thấy trong một giây rằng “Kỳ thực cậu ấy có thể nhìn thấy tôi”.
“Chị… chị là ai?” Giọng nói hoảng sợ lại mang chút tò mò.
(Tojikachan: bây giờ Bruce còn nhỏ nên sẽ xưng hô với Vera là em-chị nhé, còn Vera cũng sẽ xưng hô thành chị-em)
À, được rồi, không phải ảo giác.
… Ủa?!
Không, không đúng! Cậu ấy có thể thấy tôi?! = =
“Em có thể thấy chị?” Tôi chỉ ngón tay vào mũi mình, ngơ ngác hỏi. Tôi nghĩ biểu cảm của tôi bây giờ nhất định rất ngốc nghếch.
Sắc mặt cậu bé càng thêm tái nhợt, hiển nhiên là sau khi gặp bầy dơi lại thấy tôi, vốn đã sợ hãi giờ lại càng thêm kinh hoàng, cậu ấy nhanh chóng lùi ra sau, không cẩn thận khiến chân phải vốn bị thương càng đau thêm, cậu ấy lập tức kêu lên.
“Hey, cẩn thận một chút, cậu bé!” Tôi nhịn không được lấy tay chạm được đùi cậu ấy, vì thế lại phát hiện một sự vui mừng nữa.
Huhuhu tôi cư nhiên có thể chạm vào cậu ấy! Tôi có thể chạm vào cậu ấy! Sẽ không bị xuyên qua!
Ngay cả luận logic cấp bậc thần “Chỉ có một mình Bruce có thể nhìn thấy quỷ hồn tôi đây” cũng có thể xảy ra, quả nhiên cậu ấy chính là nam chủ mà!
“Có lẽ em bị gãy xương, ” tôi lộ ra mỉm cười tiêu chuẩn tám cái răng, tận lực nhẹ nhàng nói, “Đừng cựa quậy, bằng không về sau chân sẽ bị què đấy.”
Có lẽ là bởi vì tôi cười, tiểu Bruce chậm rãi trấn định lại, nhưng sắc mặt vẫn có chút trắng. “Chị… chị là quỷ hồn?” Cậu ấy lí nhí như con mèo nhỏ vậy.
Tác giả có chuyện muốn nói: tình tiết “Xuyên không về N năm trước, lúc nam chủ vẫn là một cậu bé đẹp trai” lại xuất hiện!!! = = a a tình tiết cũ rích thật khoa trương lại giả tạo đúng hay không!! QAQ đừng đi mà đừng nhấn back mà~ hãy ở lại đọc một chút thôi, có lẽ tình tiết về sau sẽ chỉ có một chút cũ rích như vậy thôi TAT【 gắt gao ôm lấy đùi lăn lộn khóc lóc om sòm không cho đi này này có ai cảm thấy cha của lão gia kỳ thực cũng rất tuấn tú hay không? o(≧v≦)o hình nè:
A a còn có tiểu lão gia lúc được cha đội ống nghe cho nữa nè【 đây là xưng hô kiểu gì thế= =】lúc đội ống nghe bệnh, cười tà mị trông cũng đáng yêu nhỉ o(*////▽////*)o
Spoi:
“… Em đâu có thét chói tai khóc lớn!” cậu bé phình má cãi.
“Ừ được rồi, tiểu dũng sĩ, nhưng mà em đang phát run này.” Tôi cười nhạo chỉ chỉ hai tay cậu bé đang ôm vai tôi.
“Chị là một quỷ hồn giảo hoạt, Vera.” Bruce vẫn phụng phịu, nhưng mà trong đôi mắt lại lộ ra ý cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook