Lão Gia Có Hỉ
-
Chương 86: Phiên ngoại Đường Tam
Sư phó ngủ đêm lại trong Thái Học phủ, Yến Ngũ cũng đi theo chung với hắn, Kiều Tứ mắc ôm hài tử, Đường Tam đang tắm, ta rút kinh nghiệm xương máu, hiên ngang lẫm liệt nói với thị vệ giữ cửa: “Trẫm muốn xuất cung, các ngươi ai dám ngăn cản chứ!” .
Thị vệ hai bên tả hữu liếc nhau, khô khan nói: “Vệ Úy đại nhân, Tổng Quản đại nhân có lệnh, nếu không có lệnh bài của hai vị đại nhân, bệ hạ không được tùy ý ra khỏi cung.”
Ta ôm ngực, thối lui liền ba bước, lệ nóng doanh tròng, bi phẫn gần chết: “Nương nó, ai mới là hoàng đế vậy hả?! Trẫm muốn xuất cung mà phải có lệnh bài của hai người bọn họ!”.
Thị vệ hai bên tả hữu bất đắc dĩ nhún vai. “Bệ hạ, đều là vì lo cho long thể của ngài thôi, mời trở về đi.”
Ta nghiến răng nghiến lợi, không cúi đầu trước thế lực hung tàn. “Trẫm cứ muốn ra cung đó thì làm sao, các ngươi ai dám tố cáo trẫm, trẫm tru di thập tộc người đó!”
Dứt lời, ta hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vượt qua cánh cửa thứ nhất.
Sau lưng truyền lại một giọng nam lãnh đạm.
“Ai muốn xuất cung?”
Chân cẳng ta nhất thời run rẩy, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, may là phản ứng kịp thời thắng lại đúng lúc, quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng, nhất thời lỗ mũi nóng lên.
Đường Tư vừa mới tắm xong, chiếc áo choàng tắm trắng toát rộng thùng thình vắt trên vai, mái tóc đen nhánh ẩm ướt xõa phân nửa, dây lưng buộc tùy tiện bên hông lỏng lẻo khiến cảnh xuân lộ ra quá nửa, thắt lưng tinh tráng, hai chân thon dài, làn da trắng nõn bị hơi nước nóng xông trở nên hồng nhạt…
Ta khẽ khụt khịt mũi, cười gượng nói: “Tam nhi a, ban đêm gió lớn, mới tắm xong không nên mang chim ra ngoài dạo nơi tĩnh mịch…”
Trên đầu đã bị trúng thứ gì đó, thủ pháp ám khí của Đường Tư càng ngày càng xuất thần nhập hóa, đều là do dùng ta làm bia để luyện ra…
Người này a, nhìn qua đúng là một cành hoa Lê thắng Hải Đường, đáng tiếc tính tình không được tốt lắm.
Hoa Lê bảo: “Lăn lại đây cho lão tử!”
Vì thế ta xám xịt theo sát phía sau hắn vào tẩm cung, nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài.
“Nàng muốn ra cung?” Đứng thẳng người, Đường Tư nhéo tai ta, lên cao giọng hỏi, đuôi lông mày xếch lên, sợ là ta vô ý trả lời sai sẽ lập tức đổ máu tại chỗ.
Nhanh trí như ta, tất nhiên sẽ không để loại chuyện này phát sinh đến mức đó.
Ta nuốt nước bọt, chính khí lẫm liệt nói: “Ta nói là muốn đi ngoài! Đi ngoài…chàng có hiểu không?! Đại tiện đó!”
Đường Tư hơi sửng sốt.
Ta u buồn vịn tường thở dài: “Đường đường là hoàng đế hô lên một tiếng khiến người người đau trứng nhức cúc, thế mà đi đại tiện còn phải xin lệnh bài, hay ta thoái vị cho rồi, để Đậu Đậu đau trứng nhức cúc vậy…”
Đường Tư biết tỏng là ta xỏ lá nhưng nói không lại ta, vẻ mặt hắn ấm ức khiến ta thấy là thương oa oa…
“Lý Oánh Ngọc!” Đường Tư trừng mắt nhìn ta, sau một lúc lâu nhướng mày lên, hai mắt cong như trăng rằm, cười nói “Nếu muốn đi ngoài, vậy được, đi thôi, ta đi với nàng.”
Gì chứ?
Lúc này đến phiên ta ngây ngẩn cả người.
Đường Tư chả tốt lành gì mà xách ta lên từ góc tường, rảo bước đi về nơi ngũ cốc luân hồi. “Được một Tổng quản đại nhân như ta hầu hạ nàng ‘đi ngoài’, nàng nên thỏa mãn lắm chứ.”
Ta dùng cả hai tay và chân đeo dính lấy hắn “Giờ ta không muốn đi ngoài nữa!”
Đường Tư lạnh lùng nói: “Chuyện này không thể do nàng quyết định, vảo trỏng ngồi đã rồi hẵng ra.”
Ta bi phẫn giãy ra khỏi người hắn. “Tam nhi chàng thay đổi rồi, nhớ khi xưa chàng và ta tình đầu ý hợp cấu kết với nhau làm việc xấu cỡ nào a, giờ chàng học xấu theo Yến tiểu Ngũ, cả ngày đều nghĩ cách chỉnh ta, hắn biến thái không nói làm gì, chàng một thanh niên tốt như vậy, tội gì đắm mình sa đọa, mau mau hoàn lương đi.”
Gân xanh trên huyệt Thái Dương của Đường Tư nhảy lên thình thịch thành chữ “Tỉnh”.
“Tại ta dễ bị lừa nên mới lên chức Thập lao tử ‘Tổng quản đại nội’” Đường Tư oán hận bóp ngực ta một cái, đau đến mức ta rơi lệ ào ào “Nàng và Kiều lão tứ mới đúng là cấu kết với nhau làm việc xấu, gạt ta lên thuyền kẻ trộm!”
Ta thấy hắn nhắc lại chuyện cũ, lập tức sờ mặt hắn lấy lòng, giống như đang dỗ dành một con chó cưng siêu bự. “Chuyện qua lâu như vậy rồi, chàng còn để bụng làm gì? Nếu ta cho người thiến chàng, làm sao tối nào chàng cũng đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch được.”
Đường Tư hít sâu một hơi, đột nhiên tăng tốc xoay người ba trăm sáu mươi độ trời đất quay cuồng đè ta dưới thân, tuy dưới lưng vẫn là giường êm nệm ấm, nhưng ta vẫn bị đè đến nổ đom đóm mắt.
“Nàng cứ mở miệng ra là muốn sặc!” Đường Tư vừa nói vừa cúi người xuống oán hận cắn một ngụm lên môi ta, vừa động đến là môi lập tức chảy máu đỏ tươi, đầu lưỡi hắn đảo qua vết thương trên môi ta, mạnh mẽ thăm dò càn quét trong miệng ta như hận không thể ăn tươi nuốt sống ta vậy.
Ta kêu ô ô hai tiếng nhưng giãy dụa vô hiệu, bị hắn dùng vũ lực trấn áp, đôi cánh tay cứng như sắt của hắn vững vàng khóa nửa người trên của ta lại, còn nửa người dưới của ta thì giao phong trực diện với hắn, một bước cũng không lùi – Vì vậy ta cảm thấy không khí có chút không bình thường, trước khi ”lau súng phát hỏa” ta bắt đầu không hợp tác với bạo lực, giương đôi mắt cá chết lên trừng hắn.
Bị trừng như vậy cho dùng có hăng hái cỡ nào cũng mất cả hứng, hắn thở hổn hển vài hơi rồi buông môi ta ra, tay phải thò ra nhéo gò má ta một cái – ôi đau chết ta!
Ta rưng rưng nói: “Tam nhi, chàng rất anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, nếu có thể dịu dàng quan tâm một chút thì tốt biết chừng nào.”
“Đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Hắn cọ xát bên vành tai ta, khí tức nóng bỏng thổi vào trong tai kích thích ta run rẩy cả lên, huyết khí trào dâng, khóe mắt lén liếc lên người hắn, chiếc áo choàng tắm vốn khoác trên mình giờ rơi xuống tận thắt lưng, mấy vết thương nho nhỏ rải rác trên cơ thể tinh tráng trắng noãn như ngọc chỉ càng làm hắn nam tính hơn, hấp dẫn hơn.
Ta đỏ mắt nóng mũi, run giọng nói: “Chàng mới tắm mà…”
“Không sao.” Hắn dời trận địa, bắt đầu gặm cổ ta, cảm giác ẩm ướt ngứa ngáy làm ta nhịn không nổi muốn giãy ra, lại bị hắn bắt được hai vai, cố định lên giường. “Vận động cho ấm người trước khi ngủ.”
Đôi tay linh xảo di động trên người ta, trong chốc lát, y phục rơi xuống không còn một mảnh. Hắn xoay ta lại, lưng đưa về phía hắn, cuộn mình trong lòng hắn, khéo léo vén mái tóc dài của ta qua một bên, vuốt ve cổ ta, sau đó một trận mưa hôn rơi xuống dày đặc trên từng tấc da tấc thịt của ta dọc theo cổ xuống phía dưới.
Cảm giác tê dại như bị điện giật làm ta run rẩy, co giật, hô hấp không vững, tim đập không đều. “Ê… Đại ca… làm gì cũng ngay thẳng sảng khoái một chút… đánh lén từ phía sau… đâu phải hảo hán…” Ta ô ô la lên.
Hắn hừ một tiếng, cắn nhẹ một cái chỗ đốt sống cùng của ta, ta bật la lên một tiếng nhảy nhổm trên giường. Hắn cười nhẹ, xoay mình cản ta lại, kéo hai tay ta lên đỉnh đầu, từ trên cao nhìn xuống, nhướng mày cười nói: “Ta tấn công chính diện, nàng có chịu nổi không?”
Ta kềm chế không xịt máu mũi, thống khổ rên rỉ: “Cũng không phải chàng chưa thử qua, sức chiến đấu của lão nương không thua gì chàng đâu!”
Mắt hắn thẫm lại vì ham muốn, cúi người xuống hạ môi hôn lên cổ, trước ngực, bụng dưới ta…
Ta nức nở một tiếng, ngón chân gắt gao cuộn tròn lại, nửa người trên bật lên từ giường, giãy dụa nhưng tránh không khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, chỉ có thể há miệng thở dốc, chửi thầm nương nó…
“Oa…oa..oa…đồ vô lại…” Ta nước mắt giàn giụa, không nhìn rõ được gì, chỉ mơ hồ thấy hắn ngẩng đầu lên, tay trái vuốt ve bên trong đùi ta rồi trực tiếp xông vào, thúc mạnh đến nỗi cả hàm răng ta đều rung lên…
Mỗi lần hoan ái cùng hắn đều điên cuồng liều chết triền miên như ngày diệt vong sắp đến, hắn siết chặt eo ta, ta cắn lên vai hắn, bám lấy lưng hắn, khoan khoái đến cực hạn mà cũng đau nhức đến tận cùng, khổ sở rơi lệ đầy mặt, tấm lưng trơn bóng của hắn cũng ướt đẫm, không biết là vì lệ của ta hay là mồ hôi của hắn.
Một trận chiến như thế này thường kéo dài suốt đêm, liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của bản thân nên không ai muốn tước vũ khí đầu hàng trước. Cuối cùng khi trời sáng rực, ta mượn cớ phải chuẩn bị vào triều, kết quả là lúc nào cũng bị hắn đá một cái vào mông, ta u oán quay đầu lại trừng hắn, hắn quấn mình vào chăn, làm như nhìn mà không thấy đối với sự hờn giận của ta.
Nhưng đêm nay bọn ta gióng trống thu quân sớm hơn mọi lần, nhìn trời thấy chưa đến canh Tư, ta sức cùng lực kiệt làm tổ trong lòng hắn, nỉ non: “Ngày mai chắc khỏi lên triều quá!”
Hắn nhắm mắt lại trả lời: “Bảo Đông Ly tự mình giải quyết, miễn khỏi phải bị người ta nói mang nhục.”
Ta ai oán nói: “Ai bảo chàng không chịu tiết chế một chút.”
“Tiết chế không nổi.”
Ta nên lấy làm vinh hạnh sao…
“Hồi tối này sao lại muốn xuất cung?” Hắn vỗ về lưng ta, hỏi.
Ta trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn hắn, thành thật trả lời. “Ngày mai chàng phải đi, đúng không? Ta đi cùng chàng về Thục trung, có được không?”
Tay hắn khẽ ngừng lại trên lưng ta trong chốc lát, dưới ánh nến mờ nhạt, ta thấy hàng mi của hắn hơi lay động.
Một lúc lâu, hắn trả lời ta: “Nàng đi không được.”
Ta bĩu môi, cúi đầu vẽ vòng tròn trên ngực hắn, lẩm bẩm: “Mỗi lần chàng tắm rửa, một canh giờ sau chàng đều xuất cung, nếu không phải quay về Đường môn hay Bạch Hồng sơn trang thì cũng là võ lâm mật cảnh nào đó… Hơn nữa hễ đi là mấy tháng không về, ta biết, thế giới bên ngoài rất đặc sắc…”
“Ngủ đi!” Hắn nhấn lên ót ta, trầm giọng nói.
Ta trợn to mắt nhìn vết thương mờ nhạt trên ngực hắn, không biết ai gây ra, lúc nào, bị ám khí gif đả thương, chỉ biết là trước kia không có, chỉ biết là lúc hắn bị thương ta không có bên cạnh hắn.
Hắn vốn thuộc về giang hồ.
Đó cũng là nơi lòng ta hướng đến nhưng lại không thể đi.
Ta cũng như hắn, đều là người độc lập, yêu thích tự do, khát vọng thoát khỏi ràng buộc. Kết quả là ta thoát không khỏi ràng buộc của mình, lại trở thành ràng buộc của hắn…
Trời sắp sáng, ta hoảng hốt tỉnh dậy, phát hiện chẳng thấy tung tích hắn đâu, sửng sốt một lát, theo bản năng mặc xong y phục, khoác thêm áo bào, thị vệ theo sau lưng, đi thẳng đến cửa cung.
Đường Tư đang nói gì đó với Kiều Vũ, thấy ta tới, hai người ngừng lại, Kiều Vũ liếc mắt nhìn ta rồi dẫn thị vệ lẳng lặng lui ra.
Ta đến trước mặt Đường Tư, hắn đang chuẩn bị lên ngựa.
Ðại Uyên lương câu do Lương quốc tiến cống, đã theo hắn đi quá nửa giang hồ, còn nhiều hơn đoạn đường ta cùng hắn đi qua.
“Dậy sớm vậy, còn sức lên triều sao?” Hắn nhướng mày chọc ta, đột nhiên nhăn mặt lại, nhấc bổng ta lên, cả giận nói “Ai cho nàng đi chân không thế, đám thị vệ làm ăn kiểu gì không biết, Kiều lão tứ huấn luyện thủ hạ như vậy đó hả?!”
Ta cười hắc hắc ôm lấy cổ hắn. “Ta không có giày, chàng đưa ta về đi.”
Hắn nhíu mày trừng ta.
Vì thế, một đôi giày từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt ta…
Ta im lặng một lát, nói: “Ta chạy mệt rồi, chàng ôm ta trở về đi.”
Hắn không nói gì nhấc ta lên yên ngựa, cúi xuống nhặt giày trên mặt đất mang vào cho ta.
Lúc đó mặt trời mới mọc rọi xuống tường thành phía Đông của cung điện, sắc màu ấm áp phản chiếu lên bức tường màu son rơi xuống trước mắt ta. Ta cúi đầu xuống nhìn nam nhân đang khom lưng mang giày cho mình, bỗng nhiên nghĩ, thế gian này làm gì còn nam nhân nào có thể tốt như hắn chứ…
Hắn ngẩng đầu lên liếc ta, bỗng xoay người nhảy lên ngựa, ôm ta vào lòng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, giục ngựa đi một vòng quanh cửa cung, sau đó ngừng lại trước bậc thềm, ẵm ta xuống.
Ta ngửa mặt nhìn hắn đầy chờ mong.
Hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai. “Không còn cách nào, ta chỉ có một con ngựa, không thể mang nàng đi lâu.”
Ta nhìn nhìn xung quanh, chờ một con ngựa từ trên trời giáng xuống.
Kết quả là chả có gì.
Hắn nở nụ cười, hàm răng sáng bóng khiến lòng ta mềm nhũn, khóe mắt chua xót…
“Về đi.” Hắn bảo “Còn phải lên triều nữa.”
Sau đó không nhiều lời nữa, quay đầu ngựa lại tung vó, bụi trần mờ mịt cuộn sau lưng…làm ta nước mắt chảy ròng ròng.
Thật ra có một câu, ta biết hắn muốn hỏi, ta cũng muốn hỏi, vào một ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó trên Thục Sơn.
…nếu có thêm một con ngựa, nàng có thể theo ta lưu lạc thiên nhai hay không.
Cả hai bọn ta đều biết, vấn đề không phải là thiếu một con ngựa.
May là ta biết chắc: dù có đi xa đến đâu hắn cũng sẽ trở về, bởi vì hắn đã từng nói, nơi này có ta.
Thị vệ hai bên tả hữu liếc nhau, khô khan nói: “Vệ Úy đại nhân, Tổng Quản đại nhân có lệnh, nếu không có lệnh bài của hai vị đại nhân, bệ hạ không được tùy ý ra khỏi cung.”
Ta ôm ngực, thối lui liền ba bước, lệ nóng doanh tròng, bi phẫn gần chết: “Nương nó, ai mới là hoàng đế vậy hả?! Trẫm muốn xuất cung mà phải có lệnh bài của hai người bọn họ!”.
Thị vệ hai bên tả hữu bất đắc dĩ nhún vai. “Bệ hạ, đều là vì lo cho long thể của ngài thôi, mời trở về đi.”
Ta nghiến răng nghiến lợi, không cúi đầu trước thế lực hung tàn. “Trẫm cứ muốn ra cung đó thì làm sao, các ngươi ai dám tố cáo trẫm, trẫm tru di thập tộc người đó!”
Dứt lời, ta hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vượt qua cánh cửa thứ nhất.
Sau lưng truyền lại một giọng nam lãnh đạm.
“Ai muốn xuất cung?”
Chân cẳng ta nhất thời run rẩy, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, may là phản ứng kịp thời thắng lại đúng lúc, quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng, nhất thời lỗ mũi nóng lên.
Đường Tư vừa mới tắm xong, chiếc áo choàng tắm trắng toát rộng thùng thình vắt trên vai, mái tóc đen nhánh ẩm ướt xõa phân nửa, dây lưng buộc tùy tiện bên hông lỏng lẻo khiến cảnh xuân lộ ra quá nửa, thắt lưng tinh tráng, hai chân thon dài, làn da trắng nõn bị hơi nước nóng xông trở nên hồng nhạt…
Ta khẽ khụt khịt mũi, cười gượng nói: “Tam nhi a, ban đêm gió lớn, mới tắm xong không nên mang chim ra ngoài dạo nơi tĩnh mịch…”
Trên đầu đã bị trúng thứ gì đó, thủ pháp ám khí của Đường Tư càng ngày càng xuất thần nhập hóa, đều là do dùng ta làm bia để luyện ra…
Người này a, nhìn qua đúng là một cành hoa Lê thắng Hải Đường, đáng tiếc tính tình không được tốt lắm.
Hoa Lê bảo: “Lăn lại đây cho lão tử!”
Vì thế ta xám xịt theo sát phía sau hắn vào tẩm cung, nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài.
“Nàng muốn ra cung?” Đứng thẳng người, Đường Tư nhéo tai ta, lên cao giọng hỏi, đuôi lông mày xếch lên, sợ là ta vô ý trả lời sai sẽ lập tức đổ máu tại chỗ.
Nhanh trí như ta, tất nhiên sẽ không để loại chuyện này phát sinh đến mức đó.
Ta nuốt nước bọt, chính khí lẫm liệt nói: “Ta nói là muốn đi ngoài! Đi ngoài…chàng có hiểu không?! Đại tiện đó!”
Đường Tư hơi sửng sốt.
Ta u buồn vịn tường thở dài: “Đường đường là hoàng đế hô lên một tiếng khiến người người đau trứng nhức cúc, thế mà đi đại tiện còn phải xin lệnh bài, hay ta thoái vị cho rồi, để Đậu Đậu đau trứng nhức cúc vậy…”
Đường Tư biết tỏng là ta xỏ lá nhưng nói không lại ta, vẻ mặt hắn ấm ức khiến ta thấy là thương oa oa…
“Lý Oánh Ngọc!” Đường Tư trừng mắt nhìn ta, sau một lúc lâu nhướng mày lên, hai mắt cong như trăng rằm, cười nói “Nếu muốn đi ngoài, vậy được, đi thôi, ta đi với nàng.”
Gì chứ?
Lúc này đến phiên ta ngây ngẩn cả người.
Đường Tư chả tốt lành gì mà xách ta lên từ góc tường, rảo bước đi về nơi ngũ cốc luân hồi. “Được một Tổng quản đại nhân như ta hầu hạ nàng ‘đi ngoài’, nàng nên thỏa mãn lắm chứ.”
Ta dùng cả hai tay và chân đeo dính lấy hắn “Giờ ta không muốn đi ngoài nữa!”
Đường Tư lạnh lùng nói: “Chuyện này không thể do nàng quyết định, vảo trỏng ngồi đã rồi hẵng ra.”
Ta bi phẫn giãy ra khỏi người hắn. “Tam nhi chàng thay đổi rồi, nhớ khi xưa chàng và ta tình đầu ý hợp cấu kết với nhau làm việc xấu cỡ nào a, giờ chàng học xấu theo Yến tiểu Ngũ, cả ngày đều nghĩ cách chỉnh ta, hắn biến thái không nói làm gì, chàng một thanh niên tốt như vậy, tội gì đắm mình sa đọa, mau mau hoàn lương đi.”
Gân xanh trên huyệt Thái Dương của Đường Tư nhảy lên thình thịch thành chữ “Tỉnh”.
“Tại ta dễ bị lừa nên mới lên chức Thập lao tử ‘Tổng quản đại nội’” Đường Tư oán hận bóp ngực ta một cái, đau đến mức ta rơi lệ ào ào “Nàng và Kiều lão tứ mới đúng là cấu kết với nhau làm việc xấu, gạt ta lên thuyền kẻ trộm!”
Ta thấy hắn nhắc lại chuyện cũ, lập tức sờ mặt hắn lấy lòng, giống như đang dỗ dành một con chó cưng siêu bự. “Chuyện qua lâu như vậy rồi, chàng còn để bụng làm gì? Nếu ta cho người thiến chàng, làm sao tối nào chàng cũng đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch được.”
Đường Tư hít sâu một hơi, đột nhiên tăng tốc xoay người ba trăm sáu mươi độ trời đất quay cuồng đè ta dưới thân, tuy dưới lưng vẫn là giường êm nệm ấm, nhưng ta vẫn bị đè đến nổ đom đóm mắt.
“Nàng cứ mở miệng ra là muốn sặc!” Đường Tư vừa nói vừa cúi người xuống oán hận cắn một ngụm lên môi ta, vừa động đến là môi lập tức chảy máu đỏ tươi, đầu lưỡi hắn đảo qua vết thương trên môi ta, mạnh mẽ thăm dò càn quét trong miệng ta như hận không thể ăn tươi nuốt sống ta vậy.
Ta kêu ô ô hai tiếng nhưng giãy dụa vô hiệu, bị hắn dùng vũ lực trấn áp, đôi cánh tay cứng như sắt của hắn vững vàng khóa nửa người trên của ta lại, còn nửa người dưới của ta thì giao phong trực diện với hắn, một bước cũng không lùi – Vì vậy ta cảm thấy không khí có chút không bình thường, trước khi ”lau súng phát hỏa” ta bắt đầu không hợp tác với bạo lực, giương đôi mắt cá chết lên trừng hắn.
Bị trừng như vậy cho dùng có hăng hái cỡ nào cũng mất cả hứng, hắn thở hổn hển vài hơi rồi buông môi ta ra, tay phải thò ra nhéo gò má ta một cái – ôi đau chết ta!
Ta rưng rưng nói: “Tam nhi, chàng rất anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, nếu có thể dịu dàng quan tâm một chút thì tốt biết chừng nào.”
“Đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Hắn cọ xát bên vành tai ta, khí tức nóng bỏng thổi vào trong tai kích thích ta run rẩy cả lên, huyết khí trào dâng, khóe mắt lén liếc lên người hắn, chiếc áo choàng tắm vốn khoác trên mình giờ rơi xuống tận thắt lưng, mấy vết thương nho nhỏ rải rác trên cơ thể tinh tráng trắng noãn như ngọc chỉ càng làm hắn nam tính hơn, hấp dẫn hơn.
Ta đỏ mắt nóng mũi, run giọng nói: “Chàng mới tắm mà…”
“Không sao.” Hắn dời trận địa, bắt đầu gặm cổ ta, cảm giác ẩm ướt ngứa ngáy làm ta nhịn không nổi muốn giãy ra, lại bị hắn bắt được hai vai, cố định lên giường. “Vận động cho ấm người trước khi ngủ.”
Đôi tay linh xảo di động trên người ta, trong chốc lát, y phục rơi xuống không còn một mảnh. Hắn xoay ta lại, lưng đưa về phía hắn, cuộn mình trong lòng hắn, khéo léo vén mái tóc dài của ta qua một bên, vuốt ve cổ ta, sau đó một trận mưa hôn rơi xuống dày đặc trên từng tấc da tấc thịt của ta dọc theo cổ xuống phía dưới.
Cảm giác tê dại như bị điện giật làm ta run rẩy, co giật, hô hấp không vững, tim đập không đều. “Ê… Đại ca… làm gì cũng ngay thẳng sảng khoái một chút… đánh lén từ phía sau… đâu phải hảo hán…” Ta ô ô la lên.
Hắn hừ một tiếng, cắn nhẹ một cái chỗ đốt sống cùng của ta, ta bật la lên một tiếng nhảy nhổm trên giường. Hắn cười nhẹ, xoay mình cản ta lại, kéo hai tay ta lên đỉnh đầu, từ trên cao nhìn xuống, nhướng mày cười nói: “Ta tấn công chính diện, nàng có chịu nổi không?”
Ta kềm chế không xịt máu mũi, thống khổ rên rỉ: “Cũng không phải chàng chưa thử qua, sức chiến đấu của lão nương không thua gì chàng đâu!”
Mắt hắn thẫm lại vì ham muốn, cúi người xuống hạ môi hôn lên cổ, trước ngực, bụng dưới ta…
Ta nức nở một tiếng, ngón chân gắt gao cuộn tròn lại, nửa người trên bật lên từ giường, giãy dụa nhưng tránh không khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, chỉ có thể há miệng thở dốc, chửi thầm nương nó…
“Oa…oa..oa…đồ vô lại…” Ta nước mắt giàn giụa, không nhìn rõ được gì, chỉ mơ hồ thấy hắn ngẩng đầu lên, tay trái vuốt ve bên trong đùi ta rồi trực tiếp xông vào, thúc mạnh đến nỗi cả hàm răng ta đều rung lên…
Mỗi lần hoan ái cùng hắn đều điên cuồng liều chết triền miên như ngày diệt vong sắp đến, hắn siết chặt eo ta, ta cắn lên vai hắn, bám lấy lưng hắn, khoan khoái đến cực hạn mà cũng đau nhức đến tận cùng, khổ sở rơi lệ đầy mặt, tấm lưng trơn bóng của hắn cũng ướt đẫm, không biết là vì lệ của ta hay là mồ hôi của hắn.
Một trận chiến như thế này thường kéo dài suốt đêm, liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của bản thân nên không ai muốn tước vũ khí đầu hàng trước. Cuối cùng khi trời sáng rực, ta mượn cớ phải chuẩn bị vào triều, kết quả là lúc nào cũng bị hắn đá một cái vào mông, ta u oán quay đầu lại trừng hắn, hắn quấn mình vào chăn, làm như nhìn mà không thấy đối với sự hờn giận của ta.
Nhưng đêm nay bọn ta gióng trống thu quân sớm hơn mọi lần, nhìn trời thấy chưa đến canh Tư, ta sức cùng lực kiệt làm tổ trong lòng hắn, nỉ non: “Ngày mai chắc khỏi lên triều quá!”
Hắn nhắm mắt lại trả lời: “Bảo Đông Ly tự mình giải quyết, miễn khỏi phải bị người ta nói mang nhục.”
Ta ai oán nói: “Ai bảo chàng không chịu tiết chế một chút.”
“Tiết chế không nổi.”
Ta nên lấy làm vinh hạnh sao…
“Hồi tối này sao lại muốn xuất cung?” Hắn vỗ về lưng ta, hỏi.
Ta trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn hắn, thành thật trả lời. “Ngày mai chàng phải đi, đúng không? Ta đi cùng chàng về Thục trung, có được không?”
Tay hắn khẽ ngừng lại trên lưng ta trong chốc lát, dưới ánh nến mờ nhạt, ta thấy hàng mi của hắn hơi lay động.
Một lúc lâu, hắn trả lời ta: “Nàng đi không được.”
Ta bĩu môi, cúi đầu vẽ vòng tròn trên ngực hắn, lẩm bẩm: “Mỗi lần chàng tắm rửa, một canh giờ sau chàng đều xuất cung, nếu không phải quay về Đường môn hay Bạch Hồng sơn trang thì cũng là võ lâm mật cảnh nào đó… Hơn nữa hễ đi là mấy tháng không về, ta biết, thế giới bên ngoài rất đặc sắc…”
“Ngủ đi!” Hắn nhấn lên ót ta, trầm giọng nói.
Ta trợn to mắt nhìn vết thương mờ nhạt trên ngực hắn, không biết ai gây ra, lúc nào, bị ám khí gif đả thương, chỉ biết là trước kia không có, chỉ biết là lúc hắn bị thương ta không có bên cạnh hắn.
Hắn vốn thuộc về giang hồ.
Đó cũng là nơi lòng ta hướng đến nhưng lại không thể đi.
Ta cũng như hắn, đều là người độc lập, yêu thích tự do, khát vọng thoát khỏi ràng buộc. Kết quả là ta thoát không khỏi ràng buộc của mình, lại trở thành ràng buộc của hắn…
Trời sắp sáng, ta hoảng hốt tỉnh dậy, phát hiện chẳng thấy tung tích hắn đâu, sửng sốt một lát, theo bản năng mặc xong y phục, khoác thêm áo bào, thị vệ theo sau lưng, đi thẳng đến cửa cung.
Đường Tư đang nói gì đó với Kiều Vũ, thấy ta tới, hai người ngừng lại, Kiều Vũ liếc mắt nhìn ta rồi dẫn thị vệ lẳng lặng lui ra.
Ta đến trước mặt Đường Tư, hắn đang chuẩn bị lên ngựa.
Ðại Uyên lương câu do Lương quốc tiến cống, đã theo hắn đi quá nửa giang hồ, còn nhiều hơn đoạn đường ta cùng hắn đi qua.
“Dậy sớm vậy, còn sức lên triều sao?” Hắn nhướng mày chọc ta, đột nhiên nhăn mặt lại, nhấc bổng ta lên, cả giận nói “Ai cho nàng đi chân không thế, đám thị vệ làm ăn kiểu gì không biết, Kiều lão tứ huấn luyện thủ hạ như vậy đó hả?!”
Ta cười hắc hắc ôm lấy cổ hắn. “Ta không có giày, chàng đưa ta về đi.”
Hắn nhíu mày trừng ta.
Vì thế, một đôi giày từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt ta…
Ta im lặng một lát, nói: “Ta chạy mệt rồi, chàng ôm ta trở về đi.”
Hắn không nói gì nhấc ta lên yên ngựa, cúi xuống nhặt giày trên mặt đất mang vào cho ta.
Lúc đó mặt trời mới mọc rọi xuống tường thành phía Đông của cung điện, sắc màu ấm áp phản chiếu lên bức tường màu son rơi xuống trước mắt ta. Ta cúi đầu xuống nhìn nam nhân đang khom lưng mang giày cho mình, bỗng nhiên nghĩ, thế gian này làm gì còn nam nhân nào có thể tốt như hắn chứ…
Hắn ngẩng đầu lên liếc ta, bỗng xoay người nhảy lên ngựa, ôm ta vào lòng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, giục ngựa đi một vòng quanh cửa cung, sau đó ngừng lại trước bậc thềm, ẵm ta xuống.
Ta ngửa mặt nhìn hắn đầy chờ mong.
Hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai. “Không còn cách nào, ta chỉ có một con ngựa, không thể mang nàng đi lâu.”
Ta nhìn nhìn xung quanh, chờ một con ngựa từ trên trời giáng xuống.
Kết quả là chả có gì.
Hắn nở nụ cười, hàm răng sáng bóng khiến lòng ta mềm nhũn, khóe mắt chua xót…
“Về đi.” Hắn bảo “Còn phải lên triều nữa.”
Sau đó không nhiều lời nữa, quay đầu ngựa lại tung vó, bụi trần mờ mịt cuộn sau lưng…làm ta nước mắt chảy ròng ròng.
Thật ra có một câu, ta biết hắn muốn hỏi, ta cũng muốn hỏi, vào một ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó trên Thục Sơn.
…nếu có thêm một con ngựa, nàng có thể theo ta lưu lạc thiên nhai hay không.
Cả hai bọn ta đều biết, vấn đề không phải là thiếu một con ngựa.
May là ta biết chắc: dù có đi xa đến đâu hắn cũng sẽ trở về, bởi vì hắn đã từng nói, nơi này có ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook