Lão Gia Có Hỉ
-
Chương 62
Giả đau bụng bị phát hiện ra, Đường Tư nhéo lỗ tai ta, hung tợn nói:
“Trước kia thì giả đau tim, giờ giả đau bụng, ngay cả đau bụng kinh nàng cũng giả, giả riết thành ghiền rồi hả?”
Ta phủi rớt tay hắn, lui mình về phía sư phó và Đào Thanh tìm nơi che chở.
“Gì chứ… Đây không phải là…thời điểm đặc biệt phải có người đặc biệt làm việc theo cách đặc biệt hay sao…” Ta yếu ớt cãi lại. Sư phó vuốt ve tóc ta, thở dài “Câu này không phải dùng trong hoàn cảnh này …”
Đào Thanh hừ một tiếng, rất có uy nghiêm nói: “Còn ăn cơm nữa không?!”
Đường Tư, Kiều Vũ lườm nhau một cái, xoay mặt đi, nhìn nhau không vừa mắt nên mỗi người tự ôm bát cơm tách ra ngồi xa xa ăn.
Chậc chậc…ra vẻ khó chịu để làm chi a, nếu động võ thật đã đánh nhau cho đến chết rồi, nhưng chiêu nào chiêu nấy đều không ra hết sức, rõ ràng là chỉ để phát tiết, trêu chọc lẫn nhau, nhưng náo loạn một hồi như vậy bầu không khí đã không còn ngượng ngập như ban đầu, ta trốn vào lòng sư phó, nhân tiện dựa mãi vào không chịu ra.
Sau khi ăn cơm xong, Đào Thanh kéo Đường Tư, Kiều Vũ đi làm chút việc lúc nãy bọn hắn đang bàn mà bị ta cắt ngang, sư phó nói hắn muốn đi tìm Mặc Duy, bị ta giữ chặt lại một hồi.
“Mặc Duy, Mặc Duy… lần nào cũng đều đòi đi tìm tên cẩu tặc Mặc Duy kia.” Ta xì một tiếng “Sư phó, chàng muốn ta tốt với hắn thì đừng có đem hắn ra làm cái cớ! Hại ta mỗi lần nghe đến cái tên này đều sinh lòng chán ghét!”
“Aizz…” Sư phó nhìn ta, im lặng trầm mặc …
Ta lại lùi sâu vào lòng hắn thêm mấy phân nữa, sờ sờ soạng soạng, cảm giác dường như hắn gầy đi không ít, cùng với ta chính là một đôi lồi lõm. Ngày xưa Mặc Duy thường nói ta là ở trước mặt sư phó thì thu hồi móng vuốt sói biến thành một con mèo hoang nhỏ, giờ phải đổi lại thành con mèo hoang ù rồi …
Ta chuẩn bị một bụng lý do từ chối không cho hắn đi, đang nghĩ xem nên ôn chuyện gì cùng sư phó thì nghe bên ngoài có người thông báo: Mặc Duy cầu kiến.
Nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt oán thầm nửa buổi, ta mới mở mắt cả giận nói: “Cho hắn vào đi!”
Ngoài cửa truyền tới một tiếng cười phì, Mặc Duy vén rèm bước vào, còn đang tính cung kính làm lễ với ta, ta không kiên nhẫn phất phất tay “Ngồi xuống, ngồi xuống, có chuyện gì nói mau đi!”
Mặc Duy không phân biệt bốn mùa vung vẩy cây quạt gỗ mun mạ vàng của hắn, bộ dạng ra vẻ ta đây phong lưu lắm, lúc này nghe ta nói như vậy, vẻ mặt nghiêm chỉnh hơn, khép quạt lại, sư phó cũng đẩy thân hình “mềm mại không xương” của ta đang dán sát lên người hắn ra, thần sắc nghiêm trang, hỏi: “Ngươi suốt đêm đến đây, có chuyện quan trọng sao?”
Mặc Duy nghiêm mặt nói: “Mấy ngày gần đây ta vẫn tâm thần không yên, nhìn núi Võ Di xa xa, trong phong cảnh non xanh nước biết như thế lại dường như đang ẩn tàng rất nhiều sát khí. Đêm qua gieo một quẻ, quẻ tượng nói rằng, sao rơi địa chấn, giang sơn thay đổi, là điềm xấu!”
Xì, không có ngực mà còn bày đặt che…
Ta khoát khoát tay, khinh thường nói: “Mặc Duy, ba cái trò đó thật chẳng đáng tin. Ẩn tàng sát khí là bởi vì đang có chiến tranh, quẻ tượng mang điềm xấu là bởi vì ngươi vốn tâm thần không yên, tự nhiên sẽ nghĩ theo chiều hướng không may mắn thôi. Trước kia ngươi cũng xem quẻ đoán là Hàn Hâm sau này tuyệt hậu sinh đẻ không được, nhất định là phải đoạn tụ, giờ người ta có thê có nhi đầy đủ, ngươi nói thế nào? Cho nên mới nói, không chính xác, không chính xác!”
Mặc Duy cười khổ sờ sờ mũi. “Dịch học uyên thâm, người ngoài khó nhìn thấy cái ảo diệu trong đó, nếu ngươi không tin, ta cũng chẳng có cách nào. Nhưng cứ dựa vào chiến sự trước mắt, tình hình rất không ổn.”
“Giải thích thế nào? Chúng ta đang chiếm thế thượng phong mà.”
“Vâng, ít ra nhìn ở bề ngoài là vậy.” Mặc Duy thần sắc ngưng trọng “Hai tháng nay đã tập kết mười lăm vạn binh lính ở biên cảnh phương Nam. Mấy năm nay liên tiếp gặp thiên tai nhân họa, quốc khố trống rỗng, lại phải cắt giảm quân bị, binh lực cả nước chỉ được chừng có năm mươi vạn, không kể đến số lượng phân bố tại các quận huyện được phong, đế đô có thể trực tiếp điều động chừng ba mươi vạn binh lực, hiện giờ mười lăm vạn tập trung tại phương Nam, không ai phòng bị phương Bắc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hai mặt thọ địch.”
“Không phải Bắc cương còn mười lăm vạn binh lính sao?” Ta không hiểu rõ.
“Không, để lại năm vạn canh phòng đế đô, ba vạn canh phòng Tây Nam, Bắc cương chỉ có bảy vạn, nhưng dù có mười bảy vạn cũng vô dụng, bởi vì đại tướng hiện nay đang trấn thủ ở đó không thể đảm đương trọng trách, một khi Lương quốc phát động tấn công, hai bên ra trận, tình huống sẽ vô cùng không ổn.”
Ta ngẩn ra một hồi, xoay đầu nhìn sư phó. “Hắn nói thật sao?”
Sư phó nặng nề gật gật đầu.”Cho nên vào thời điểm này không thể có nội loạn nữa, phải ổn định bên phía Từ Lập.”
“Không, ý ta hỏi khả năng Lương quốc xâm lược có cao hay không?”
“Phải tùy vào diễn tiến cuộc chiến giữa Trần quốc và Mân Việt quốc. Mấy năm nay tuy Trần quốc suy thoái, nhưng uy thế của thiên triều thượng quốc vẫn còn, Lương quốc chưa điều tra rõ ràng sẽ không dám tùy tiện xuất binh, một khi chúng ta lật con bài cuối cùng, tình huống sẽ lâm vào nguy hiểm.” Ấn đường Mặc Duy nhíu chặt lại, buổi bàn luận này làm tâm tình đang tốt của ta tan thành mây khói.
Ta hiểu quốc sự, chỉ là đối với lý do vì sao sư phó và Mặc Duy nhận xét và hành động như vậy, thông tin từ Quốc Tử Giám, mối quan hệ giữa Lương quốc và Mân Việt quốc…thì sự hiểu biết của ta chẳng khác gì dân chúng bình thường, rốt cuộc, về quốc gia đại sự ta vẫn không phải là người trong nghề.
“Vậy theo ý ngươi, phải làm thế nào để xử lý?” Ta khiêm tốn thỉnh giáo.
“Không thể tiếp tục đánh Mân Việt.” Mặc Duy kiên quyết “Lui binh, nghị hòa.”
“Hả?” Ta sửng sốt, há to miệng “Nghị hòa? Vậy không phải chứng tỏ mình yếu thế sao? Có khác gì tuyên cáo với Lương quốc là chúng ta không có năng lực?”
“Không.” Mặc Duy lắc lắc đầu “Hiện giờ chúng ta đang chiếm ưu thế tuyệt đối, thời điểm này nghị hòa, mở miệng đòi điều kiện cũng có lợi hơn đối với chúng ta, cũng thể hiện rõ thái độ khoan hồng của thượng quốc chúng ta. Còn như đánh tiếp, chúng ta chưa chắc có thể thắng, vả lại, nếu thua sẽ không thể vực dậy nổi.”
“Không đúng, không đúng!” Ta cắt ngang lời hắn “Chúng ta không thể nào thua, Mân Việt quốc rất nhanh sẽ hết đạn cạn lương, đất đai bọn họ không bằng một phần mười đất đai của chúng ta, nhân khẩu không bằng một phần năm của chúng ta, binh lực cũng chỉ chưa đầy mười vạn, chỉ cần phá xong Cửu Lôi trận, còn gì phải sợ nữa?”
“Nhưng theo quẻ tượng, địa ngưu phiên thân, huyết quang trùng thiên…”
“Quẻ tượng không đáng tin!” Ta tiếp tục cắt ngang lời hắn “Trăm năm qua Mân Việt chưa từng bị địa chấn, làm gì có chuyện trùng hợp như thế?”
Mặc Duy thở dài, tiếp tục biện bạch: “Sách sử có ghi lại, mấy trăm năm trước Mân Việt quốc cũng đã từng bị địa chấn. Vùng núi tự chuyển động thành địa thế nhấp nhô, chuyển động sinh năng lượng, năng lượng phát sinh nhiều dẫn đến nhiều tai nạn ngoài ý muốn nên mới gọi là Địa ngưu phiên thân. Vùng nào yếu thì rung chấn không ngừng, còn nhiều vùng không rung chấn thì thôi, hễ rung chấn là nghiêng trời lệch đất. Vùng núi nơi Mân Việt quốc này có thể nằm trong loại khả năng đó.”
Ta cười nói: “Ngươi cũng đã nói là khả năng. Mấy trăm năm mới xảy ra một lần, làm gì đến nỗi lần này gặp phải chứ? Đi đường thì sợ trời sập, nằm ngủ thì sợ đất nứt, vậy sao có thể làm đại sự được?” Ta đẩy nhẹ sư phó một cái “Sư phó chàng nói sao?”
Sư phó và Mặc Duy là đồng môn, trông có vẻ như cũng đồng ý với lý luận của Mặc Duy.
“Lời nói của Mặc Duy cũng không phải không có đạo lý, về Dịch học, Thiên tượng, Địa lý… trình độ của ta không bằng sư huynh, Mân Việt quốc có địa chấn hay không, rất khó mà khẳng định.” Sư phó rũ mi mắt xuống suy tư, chậm rãi nói “Sư huynh ngươi cũng chỉ là suy đoán sao rơi địa chấn từ quẻ tượng, lời này còn chưa đủ thuyết phục Ngọc nhi, huống chi là ba quân tướng sĩ đang hăng hái bừng bừng, lý do thu binh này nghe có chút hoang đường, chỉ sợ đa số mọi người sẽ không phục. Mà việc nghị hòa quả thật không sai, nhưng không thể lấy lý do là ‘địa chấn trăm năm hiếm thấy’.”
Sư phó cũng tán thành nghị hoà …
Ta buồn rầu gãi gãi đầu: “Mặc Duy, ngươi đã nói với bệ hạ chưa?”
“Chưa, ta nghĩ để bàn luận với Đông Ly rồi mới quyết định.”
“Hiện tại người quyết định vẫn là hắn, hỏi ta cũng như không thôi, còn nữa, cho dù chúng ta đồng ý nghị hòa, Mân Việt quốc cũng chưa chắc đồng ý.”
“Bọn họ sẽ đồng ý, chỉ cần chúng ta cho bọn họ thứ mà bọn họ muốn.” Mặc Duy khẳng định.
“Cắt đất đền tiền, chúng ta làm không được.” Ta lắc đầu.
“Không, chỉ cần thông thương.” Sư phó giải thích “Khai thông con đường buôn bán từ Mân Việt quốc đến Trần quốc, thậm chí kéo dài đến Lương quốc. Sản vật Mân Việt quốc phong phú, nhưng lại khan hiếm rất nhiều tài nguyên, mấy chục năm nay, buôn bán nơi biên giới không thịnh vượng, thuế quan lại cực nặng, vì thế hai nước đều xảy ra tình trạng cướp đoạt nơi biên giới, thậm chí sau này Hoàng đế trực tiếp cắt đứt con đường thương mậu qua lại, Lương quốc và Mân Việt quốc không thể giao dịch với nhau, ngoại trừ cách đi đường vòng qua Trần quốc, nhưng làm thế thì rủi ro cao, chi phí nặng, Mân Việt quốc vốn là nước nhỏ, vì sinh tồn mới bị ép khai chiến cùng Trần quốc. Chỉ cần đồng ý khai thông con đường mậu dịch nơi biên giới, tất cả mọi việc đều có thể thương lượng.”
Sư phó nói thế dường như cũng có đạo lý…
Ta nghĩ nghĩ rồi hỏi “Mân Việt quốc muốn thông thương cũng được đi, còn Lương quốc thì muốn cái gì?”
Sư phó đáp: “Lương quốc tọa lạc tại phương Bắc là nơi lạnh khủng khiếp, hễ có lợi ắt sẽ sinh tệ nạn, thứ quốc chủ muốn có thể là trà của Mân Việt quốc, lương thực của Trần quốc, hoặc cũng có thể là đất đai của Trần quốc, cái này chúng ta không thể giao ra, cũng chỉ có thể dùng chiến tranh để giải quyết. Quốc chủ hiện tại của Lương quốc có dã tâm không nhỏ, nhưng cũng không dám quá mạo hiểm, cho nên họ quan sát tình hình đã lâu rồi mà vẫn chậm chạp không hành động, nhường Mân Việt quốc đánh trước. Chỉ cần giải trừ uy hiếp từ phía Mân Việt quốc, Lương quốc sẽ lập tức không dám bừa bãi gây chiến nữa, nếu không, Trần quốc chúng ta sẽ gặp phải chiến tranh từ hai phía cùng một lúc.”
Ta vuốt cằm, cúi đầu trầm tư một hồi, nói: “Mỗi lần ra trận đều có ít nhiều thương vong, nếu có thể nghị hòa tất nhiên là tốt nhất. Mặc Duy, lý do ngươi đưa ra khiến người bình thường khó có thể tiếp thu, để sư phó của ta nói với A Triệt đi.” Thiên tượng địa lý quá huyền ảo, không dễ hiểu như lý luận về quan hệ bang giao giữa các nước mà sư phó giải thích, quan hệ giữa nước này với nước kia cũng không khác gì mấy so với quan hệ giữa người và người.
A Lương muốn cướp nhà và tiền tài của Đại Trần nhưng sợ đánh không lại Đại Trần, đúng lúc Tiểu Mân đói bụng cũng muốn cướp vài đồng tiền của Đại Trần, thế là A Lương bán cho Tiểu Mân thanh trủy thủ, xúi Tiểu Mân đi ăn cướp Đại Trần, còn hắn núp gần đó quan sát. Chỉ cần Đại Trần bị thương, hắn sẽ liên kết với Tiểu Mân ngay, còn nếu như Đại Trần càng già càng dẻo dai tiêu diệt được Tiểu Mân, hắn sẽ giả bộ không hay không biết gì cả. Nếu Đại Trần không muốn bị thương, hoặc là hoàn toàn đánh bại Tiểu Mân – việc này không thể bảo đảm, hoặc là giảng hòa với Tiểu Mân, từ gia tài bạc triệu móc ra vài lượng cho Tiểu Mân lót bụng, như thế A Lương sẽ hết cách ngay.
Ngươi xem, chuyện rắc rối như vậy nhưng giải thích theo mối quan hệ giữa người và người thì dễ hiểu hơn nhiều, đầu óc ta tương đối đơn giản, không thể tiếp thu việc gì quá phức tạp.
“Chuyện này không nên chậm trễ, Đông Ly và ta sẽ đến lều chủ soái góp ý kiến với bệ hạ.” Mặc Duy nhìn sư phó, hừ, lại muốn cướp đi nam nhân của ta…
Sư phó đẩy nhẹ ta ra, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt dường như tình cảm hơn rất nhiều so với hai tháng qua, ta thấy mà trong lòng nhộn nhạo từng cơn.
“Điện hạ, vi thần cáo lui…” Nhộn nhạo chưa xong hắn đã sửa lại xưng hô “điện hạ” với ta rồi, thật bực bội.
Nghị hòa a…
Nhìn hai người rời đi, ta tâm tình phức tạp đập đầu vào bàn, trực giác cho ta biết, chuyện này có lẽ sẽ không thuận lợi mấy.
Trong lều ngột ngạt, không khí như ngưng đọng, ta đỡ bàn đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi lều, hoàng hôn vừa tắt, chân trời còn lưu lại chút ráng chiều tàn phai, ta đi lung tung trong quân doanh không hề có mục đích, tản bộ sau khi ăn có lợi cho thể xác và tinh thần, giúp con người khỏe mạnh.
Thật ra, ta đã sớm nghĩ kỹ, ta không ngại phải làm hoàng đế, nhưng điều quan trọng là Lưu Triệt ngươi để lại cho ta một cục diện rối rắm biết bao nhiêu a! Không những phải gìn giữ thành tựu của người đi trước mà còn phải gìn giữ tam cung lục viện danh chính ngôn thuận, cứ cho là những việc này ta làm được đi, nhưng nếu chỉ vì muốn gìn giữ cái đã có, dường như cũng đâu đến phiên ta, đây đâu phải là việc “không phải ta thì không được”, thật là mâu thuẫn, cũng không biết Lưu Triệt vừa ý ta điểm nào, cái bọn hắn tiếp thu là đào tạo và dạy dỗ dành cho bậc đế vương, còn cái mà ta tiếp thu là sự giáo dưỡng từ giới lưu manh côn đồ, ta cũng không có chí lớn muốn chinh phục thiên hạ như Cao tổ, tầm mắt ta cũng có không cao, nếu không có mấy nam nhân của ta giúp đỡ, giang sơn này cuối cùng cũng mất sạch.
Rảo bước đến bên ngoài lều chủ soái, dừng chân nghỉ ngơi một lát, thấy sư phó và Mặc Duy vừa ra khỏi lều, ta ngước cằm lên. “Hắn nói sao?”
Hai người đến trước mặt ta, sư phó đáp: “Bệ hạ đồng ý nghị hòa, việc này do ta và Mặc Duy toàn quyền phụ trách, chiến sự tạm hoãn, ngày mai lập tức đi sứ Mân Việt quốc.”
“Ngày mai?” Ta ngẩn ra, nhanh vậy sao “Chỉ có hai người đi sẽ rất nguy hiểm, ta nhờ Kiều Vũ theo cùng nhé?”
“Không cần, hai nước giao chiến sẽ không chém sứ, quốc chủ Mân Việt quốc Lam Chính Anh rất hiểu đạo lý này. Kiều Vũ ở lại bên cạnh nàng ta sẽ yên tâm hơn.” Sư phó cự tuyệt.
Ta liếc mắt nhìn Mặc Duy ra hiệu, lần này hắn biết điều lui xuống.
Ta giữ chặt tay sư phó, nhìn dáo dác hai bên một lát, xác định không có ai ở đây, mới cong ngón tay lên ngoắc hắn lại gần “Ta có chuyện muốn nói với chàng.”
Sư phó nghi ngờ cúi người xuống, đưa lỗ tai đến gần. Ta lập tức nhào đến hôn lên khóe môi của hắn, mát lạnh thấm đến phế quản, khiến tim ta run rẩy như dây đàn bị gẩy lên, dư âm lượn lờ…
Hắn xoay mặt lại nhìn ta, ánh mắt sâu kín nặng trĩu, tuy khoảng cách chỉ là từ chóp mũi đến chóp mũi, nhưng ta lại nhìn không ra ý nghĩ thật sự trong lòng hắn, bỗng dưng có chút chột dạ.
“Có vài câu muốn nói với chàng, nhưng chuyện khá dài dòng, hay là đợi chàng trở về, ta sẽ nói rõ tường tận với chàng sau.”
“Nhưng giờ có một chuyện ta muốn hỏi chàng.” Ta vuốt ve đường vân trong lòng bàn tay hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, thấp giọng hỏi “Ở chung với ‘bọn ta’, chàng có vui vẻ không?”
Hắn không tránh đi ánh mắt của ta, khóe miệng hắn khẽ cong lên một chút, đáy mắt ửng lên ý cười nhàn nhạt.
“Ta vốn tưởng rằng mình và bọn hắn không hợp nhau, khó mà chung sống hài hòa.” Hắn vén lên lọn tóc bên tai ta bị gió thổi rối loạn, ôn nhu nói “Nhưng có lẽ, một năm sống ở Lý phủ đã sớm làm cho chúng ta trở thành người một nhà.”
Kiều Tứ và hắn chung sống hòa thuận nhất, Đường Tam tính tình đơn giản, sẽ không xích mích gì với nhau, Đào Nhị là người thật sự biết hắn, hiểu hắn, chỉ có Yến Ngũ khó chịu lâu lâu ăn phải dấm chua chút đỉnh, nhưng cũng chỉ thêm chút gia vị cho cuộc sống mà thôi. Trong chốn triều đình nơi đế đô, sư phó ít có một người bạn chân chính nào, lúc mới vào Lý phủ hắn còn chưa quen bầu không khí giang hồ ở đó, nhưng khi trở về triều đình, có lẽ rốt cuộc hắn cũng ý thức được – thói quen xưa kia đã bị lãng quên, thói quen mới đã từng bị bài xích, rồi lại thử chấp nhận, cho rằng mình chán ghét, nhưng bất tri bất giác lại trở thành thói quen mới…
Vốn tưởng rằng năm tháng sống ở Lý phủ máu chó đầy trời, lông gà đầy đất, ồn ào náo nhiệt là giả vờ diễn kịch cuộc sống tự tại, yên lành, lại không ngờ diễn quá hóa thật, kịch giả tình thật.
Có những thứ khi sắp mất đi mới có thể nhìn rõ, hiểu rõ giá trị của nó. Hòa thân . . .
Sư phó và Mặc Duy cùng đi sứ Mân Việt quốc, Đào Thanh vô cùng biết điều phái Cổ Thuần Kiệt đi thông báo với đối phương “Ngừng chiến, tạm không gỡ địa lôi” …
Ta vốn tưởng rằng quyết định nghị hòa lần này sẽ đả kích sĩ khí, nhưng không ngờ đa số binh lính cũng chẳng lấy gì làm bức xúc đối với quyết định lần này, ta tùy tiện phỏng vấn vài vị tướng sĩ trong quân, có người khí thế như muốn nuốt cả núi sông, không chiếm Mân Việt quốc không về, có người hùng hồn dõng dạc thề sống thề chết đòi đạp phá Võ Di sơn, nhưng đa số vẫn là phản đối chiến tranh, ủng hộ hòa bình.
Binh lính Giáp: “Cũng đâu có thâm cừu đại hận gì, nếu không bắt buộc đánh thì đừng đánh.”
Binh lính Ất: “Chỉ cần không bị nỗi nhục mất nước, tốt nhất vẫn là dĩ hòa vi quý a.” – người này chắc có đọc sách.
Binh lính Bính: “Ta muốn về nhà…”
Ta thở dài ngồi xuống cùng bọn họ, nhớ đến lời kêu gọi nhập ngũ. “Ta cũng không muốn đánh trận, tốt nhất là cất đao thương vào kho, thả ngựa chạy rông trên núi Nam… nhưng dù sao cũng phải có người biết đánh trận là thế nào chứ.”
Lần này thâm nhập vào cuộc đối thoại của binh lính trong quân, ta đã nghe được tiếng lòng của đa số binh sĩ, không giống như Lương quốc có ý đồ chiếm đoạt lãnh thổ phương Bắc của Đại Trần ta, Mân Việt quốc và Đại Trần không có mối thù truyền kiếp nào cả, vì bị bức bách mà đành quay đầu lại cắn đại chúng ta một cái, hiện giờ cũng đã giáo huấn bọn họ không ít, thấy đủ thì thôi, dĩ hòa vi quý.
Sau khi sư phó gặp quốc chủ Mân Việt quốc – Lam Chính Anh, hôm sau lập tức truyền tin về cho biết đối phương đồng ý nghị hòa, hai bên ngừng chiến tiến vào giai đoạn đàm phán, địa điểm được chọn là Kiếm Bình sơn nằm giữa đại doanh của hai bên, hai bên mỗi bên cử ra ba người đại diện, đại diện bên ta là sư phó – người chịu trách nhiệm chính, Mặc Duy và Hàn Hâm là người chịu trách nhiệm phụ, bên đối phương do Lam Chính Anh dẫn đầu, còn lại là một người họ Bạch, một người họ Hồng, nghe nói Mân Việt quốc dùng tôn giáo phù trợ quốc gia, Mân Việt Mật Tông giáo nắm trong tay một nửa quyền lực ở Mân Việt quốc, là tín ngưỡng của dân chúng Mân Việt quốc, người của Mật Tông giáo đều mang họ Bạch, ở Mân Việt quốc, Lam, Bạch là hai dòng họ tôn quý nhất.
Ta cũng chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này, chỉ tò mò hỏi Lưu Triệt: “A Triệt, bên đối phương cử ra một quốc chủ, một Thừa tướng, một Trưởng lão. Ngươi không ra mặt sao?”
Lưu Triệt đáp: “Mân Việt chỉ là một nước nhỏ phiên bang thôi, quốc chủ của bọn họ sao có thể so ngang hàng với Đế vương của Đại Trần chúng ta, để Thẩm thừa tướng đi là đủ rồi.” Nói rồi ho nhẹ vài tiếng.
Ta không nói nên lời cả buổi, hắn cao cao tại thượng kiểu đế vương này thật chẳng giống ta chút nào, cho nên mới nói, người thích ăn gà nướng là người có tấm lòng lương thiện, hòa đồng, bình dân, quả thật không sai mà!
Cuộc đàm phán chính thức bắt đầu vào một ngày trời trong nắng ấm, ta ngồi trên đài quan sát dõi mắt nhìn dãy núi phía Nam trùng trùng điệp điệp xa xa, gió lạnh thổi vào mặt mang theo hương vị cỏ xanh và bùn đất ươn ướt, man mát ngấm vào tận tim phổi. Một chiếc áo choàng khoác lên vai ta, Kiều Vũ ngồi xuống bên cạnh ta.
“Ở đây gió rất lớn.” Hắn nói.
Ta kéo lại cổ áo choàng cho kín, chỉ dãy núi đối diện, cười nói với Kiều Vũ: “Tứ nhi, xem, núi kia đẹp biết bao…” Sau đó tiếp tục mặt dày nói “Không biết núi có nói về ta giống như vậy hay không…” Nói xong, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy mình có chút vô sỉ, nhịn không được thấp giọng cười hắc hắc lên, ngửa đầu lén nhìn Kiều Vũ, đúng lúc bắt được ánh mắt dịu dàng chưa kịp thu hồi của hắn, một nét nhu tình thoáng hiện trong đáy mắt mờ mịt mãi không tan, khóe môi hơi hơi cong lên như tâm sóng rung động gợn ra từng đợt sóng to nhỏ, khuếch tán đến tim ta…
Aizz, một con báo hoang dã như ta cũng có lúc lãng mạn nhu mì như thế này, quả nhiên tình yêu thật kỳ diệu, khiến cho con người ta trở nên không giống người, một thanh thép cứng rắn trải qua nung đúc cả trăm lần nay mềm như cọng bún!
Ta kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, dán người sát lại gần. “Không phải chàng bị Đào Nhị kêu đi hay sao? Chuyện gì vậy? Nói xong rồi hả?”
Hắn gật nhẹ đầu. “Bởi vì đột ngột có quyết định nghị hòa, nên chiến lược định ra lúc trước có chút thay đổi.”
“Thay đổi ra sao?”
“Đổi công thành thủ.” Kiều Vũ đáp ngắn gọn. “Chia binh lực ra phân bố đến Kiếm Bình sơn.”
Ngón trỏ tay ta nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu gối, cảm giác như chấn động trong lòng. “Tứ nhi, trong lòng ta có chút bất an.”
Bàn tay hắn đang choàng trên eo ta nhất thời siết chặt lấy vì khẩn trương. “Sao thế?”
Ta an ủi vỗ vỗ mu bàn tay hắn. “Không sao, chỉ là không biết vì sao cảm thấy dường như giông bão sắp đến… Tứ nhi, ta muốn chàng đồng ý làm giúp ta một chuyện này.”
“Nàng nói đi.”
“Chàng nhận lời trước đã.” Ta khăng khăng ép hắn.
Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn ta nửa buổi, sau đó nói: “Nàng biết rõ ta sẽ không đồng ý yêu cầu của nàng nên mới ép ta nhận lời trước.”
Ta toát mồ hôi, ở chung với Đường Tư lâu nên trí thông minh của ta có chút suy giảm.
“Vậy…rốt cuộc chàng có chịu nhận lời hay không!” Ta chột dạ nổi khùng trừng hắn.
Hắn trầm mặc nhìn lại ta, không nói có mà cũng không nói không.
Ta cắn chặt răng, cuối cùng thở dài nói. “Thật ra, ta cũng chỉ là thuận miệng nói như thế thôi, chứ cũng không hẳn muốn chàng làm vậy. Trong năm người các chàng, Đào Thanh, Đường Tư đều biết tự mình bảo vệ lấy mình, Yến Ly cũng có Đào Thanh trông nom chăm sóc, trong số bọn họ, chàng bị thương nhiều nhất, nhưng từ khi ly khai Ám môn, không ai có thể đả thương chàng được nữa.” Ta ngừng lại một lát, cẩn thận nhìn kỹ nét mặt của hắn, thấy hắn vẫn bình thường, bèn tiếp tục nói. “Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, nhưng bốn người bọn chàng đều võ công cao cường, ta đều yên tâm, chỉ có sư phó là một kẻ thư sinh, hiện giờ lại phải dấn thân vào hang địch, trong lòng ta khó tránh khỏi lo lắng.”
“Đây là nguyên nhân nàng bất an sao?” Kiều Vũ khẽ chau mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ “Hai nước giao chiến không chém sứ.”
“Điều này ta biết, nhưng ta vẫn cảm thấy sự việc kỳ kỳ làm sao đó…” Ta phiền não vò đầu “Có lẽ đây chỉ là trực giác, không giải thích được, nhưng ta hi vọng chàng có thể nhận lời ta, dù bất cứ chuyện gì phát sinh đi nữa, hãy cứu sư phó trước.”
Kiều Vũ ngẩn ra. “Còn nàng thì sao? Nàng cũng đâu có võ công.”
“Ta?” Ta ngẩn người ra, lập tức cười ha hả, nói “Ta chỉ đi vòng vòng trong doanh trại này, xung quanh lúc nào cũng có ba ngàn tinh binh, làm gì có thể xảy ra chuyện? Huống chi còn có Đào Thanh, Đường Tư ở đây, nhưng bọn hắn giết người thì dễ chứ làm hộ vệ thì không được chu toàn cho lắm, vì thế nhiệm vụ bảo vệ sư phó phải là chàng mới xong.” Ta dỗ dành hắn như dỗ dành một tiểu hài tử, vỗ vỗ vai hắn “Chuyện này cũng liên quan trọng đại đến vận mệnh của Trần quốc, không phải nhỏ a!”
Kiều Vũ cúi đầu trầm tư trong giây lát, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Ta đã nhận lời ở lại bảo vệ đại doanh, không thể rời khỏi, một khi công tác phòng vệ có sơ hở, nàng sẽ gặp nguy hiểm. Bên cạnh Đông Ly đã có người của Ám môn bảo vệ rồi, nàng không cần phải lo lắng.”
“Ám môn?” Ta sửng sốt “Ám môn của Bạch Hồng sơn trang? Đào Thanh phái đi sao?”
Trong mắt Kiều Vũ cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên. “Đúng vậy, nàng không biết à?”
Ta không biết, đương nhiên ta không biết, Đào Thanh đâu có nói với ta!
Kiều Vũ giải thích: “Ám môn không lệ thuộc triều đình, chỉ trực thuộc Nhị ca, cho nên mệnh lệnh này không cần thông qua nàng.”
Ta đảo một vòng trong đầu, hỏi: “Còn mệnh lệnh nào không thông qua ta nữa không?” Đào Thanh ngầm phái Ám môn bảo vệ sư phó, sao không nói với ta? Cũng đúng, nếu hắn nói thì có vẻ như kể công quá, không giống như tính tình của hắn…
Trong lòng ta cảm thấy vừa ngọt ngào vừa cay đắng, dường như có lỗi với người nào đó. Sư phó đã từng bảo ta đừng nghĩ về hắn quá tốt như vậy, Đào Thanh dường như cũng đã từng bảo ta giống như thế, vừa bất đắc dĩ vừa có chút buồn rầu, nửa đùa nửa thật búng lên trán ta, nói…”nàng đừng nghĩ ta xấu như vậy được không…”
Người này vốn rất cao ngạo, không coi ai ra gì, nhìn ta như nhìn con ong cái kiến, không ngờ cũng có một ngày hắn cũng để ý ta nghĩ về hắn như thế nào.
Ta đắc ý thầm cười trộm trong lòng, lại nghe Kiều Vũ nói: “Đa số mệnh lệnh là không cần thông qua nàng.”
Ta: “…”
Nhất thời bị đánh hiện nguyên hình.
“Thôi được rồi, chàng không cần nói gì cả, ta hiểu rồi.” Ta tiu nghỉu thở dài, ung dung ngắm nhìn non xanh nước biếc. Sau này nếu có đăng cơ làm hoàng đế, không cần đợi bọn hắn tạo phản, ta đã tự đoạt mạng chính mình trước rồi, chế độ phong kiến quân chủ chuyên chế quá lạc hậu, dù sao cũng nên lập chế độ quân chủ lập hiến, để bọn hắn mở nghị viện, ta chỉ phụ trách cầm ngọc tỷ làm nữ hoàng, nói trắng ra là chỉ đóng dấu và kí tên mà thôi…
“Tuy có Ám môn ở đó nhưng ta vẫn không hoàn toàn yên tâm, chỉ cần chàng nhận lời ta, lúc sư phó gặp nguy hiểm, chàng nhất định phải cứu hắn trước.”
“Nhưng nếu nàng và hắn đồng thời gặp nạn…”
“Cứu hắn.” Ta lập tức đáp “Ta có chín cái mạng, sẽ không chết được. Tứ nhi, ta biết chàng là người hết lòng giữ lời hứa, xin chàng hãy nhận lời ta, nếu như xảy ra tình huống như thế, hãy cứu sư phó trước.”
Kiều Vũ kiên định lắc đầu. “Ta không thể nhận lời nàng.”
“Kiều Vũ!” Ta quýnh lên, bắt lấy tay hắn “Chuyện này ta chỉ có thể nhờ chàng giúp mà thôi, chàng và sư phó xưa nay giao tình rất tốt, công phu cũng không kém gì bọn hắn, nếu ta xảy ra chuyện, bọn hắn tất nhiên sẽ cứu ta, còn nếu sư phó xảy ra chuyện, ta chỉ có thể tin được chàng…” Ta van nài nhìn vào mắt hắn, hắn khó xử tránh đi ánh mắt của ta.
“Nhưng…” Ấn đường hắn nhăn nhó, nhắm mắt lại trầm mặc không nói lời nào.
Ta làm nũng ôm cánh tay hắn “Chàng nhận lời ta, hứa với ta đi…” Ta thầm mắng mình tàn nhẫn vô sỉ, nhưng cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt trong lòng khiến ta chỉ có thể dùng cách này để có thể yên tâm một chút – có lẽ Mặc Duy nói đúng, ta có trực giác theo bản năng của động vật, có thể cảm giác được trước khi nguy hiểm xảy ra.
Kiều Vũ trầm mặc, mặc ta lắc lắc cánh tay hắn một hồi lâu, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, khẽ gật đầu. “Ta nhận lời nàng, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ cứu hắn trước.”
Ta thở nhẹ ra, vừa cảm kích vừa hổ thẹn hôn lên gò má hắn một cái, nhưng hắn không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn ta rồi quay đầu bỏ đi, không nói một lời nào…
Ta đờ người ra một hồi, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại cất bước đuổi theo hắn, nhưng hắn chỉ nhô lên hụp xuống vài cái đã biến mất. Không giống như hắn, cho dù ta trốn đi đâu hắn cũng đều có thể tìm ra ta, ngược lại, nếu hắn thật sự muốn trốn, dù ta có kiếm khắp thiên sơn vạn thủy cũng tìm không ra hắn …
Ta đứng tại chỗ, buồn rầu vò đầu – có phải làm như thế đã tổn thương hắn rất nhiều hay không?
Suốt cả ngày hôm đó, ta đều không gặp lại hình bóng hắn, ban đêm thường là hắn ngủ chung với ta, nhưng mãi đến khi trời sắp sáng, trong lúc nửa mê nửa tỉnh ta mới mơ mơ màng màng cảm giác được hơi thở của hắn, rất muốn tỉnh lại nói với hắn vài lời, nhưng cơ thể lại không nghe trí óc điều khiển, vẫn ngủ say đến hừng đông, sau khi tỉnh dậy thì không gặp được hắn nữa.
Đúng lúc này, tin tức từ Kiếm Bình sơn truyền về khiến ta không còn rảnh để lo chuyện gì nữa cả. Lưu Triệt triệu gấp ta vào quân trướng, đặt thư nghị hòa trước mặt ta khiến ta dở sống dở chết.
Điều kiện rất hợp lý.
Thông thương và hòa thân.
Thông thương là nằm trong dự đoán, xưa nay hòa thân với phiên bang để duy trì mối quan hệ giữa hai nước cũng là chuyện bình thường, trong lịch sử, trước nay Trần quốc có không ít công chúa được gả cho quốc chủ phiên bang, cũng có không ít công chúa phiên bang gả vào Trần quốc làm phi tử. Nhưng Mân Việt quốc hơi khác biệt, bọn họ là một quốc gia nữ tôn, họ Lam cầm quyền đều là nữ tử, còn hộ quốc đều là hòa thượng của Mật Tông giáo, bọn họ muốn hòa thân, hoặc là công chúa Lam thị gả cho Lưu Triệt làm hoàng phi, nhưng Lam thị rất ít con nối dõi, chỉ có một mình Lam Chính Anh, nàng đã làm nữ hoàng, tự nhiên là không thể hòa thân. Còn một phương án khác là hoàng tử Trần quốc cưới Lam Chính Anh, làm nam phi ở rể Mân Việt quốc. Trần quốc vốn có rất nhiều hoàng tử, nhưng hiện giờ xét theo gia phả, cũng chỉ có mỗi mình Phương Chuẩn là miễn cưỡng phù hợp.
Bắt Phương Chuẩn đi Mân Việt quốc làm nam phi của Lam Chính Anh?
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy cách này cũng có thể được, vỗ tay cười nói. “Hòa thân thì hòa thân, bảo Phương Chuẩn đi đi!”
Lưu Triệt cười khổ, lắc lắc đầu. “Lam Chính Anh không muốn Phương Chuẩn.”
Ta ngẩn người ra một lát. “Vậy chẳng lẽ nàng ấy muốn ngươi?”
Lưu Triệt vẫn lắc đầu, nói: “Nàng ấy muốn Thẩm Đông Ly.”
Ta không kịp suy nghĩ buột miệng phun ra một câu: “Nàng ta bị bệnh a!”
Ta bình tĩnh lại, suy nghĩ một lát, vẫn cả giận nói: “Nàng ta thật bị bệnh a!”
Từ trước đến nay hòa thân đều là do hoàng tôn thật hoặc hoàng tôn giả đi hòa thân, làm gì đến lượt đại thần quan lại đi hòa thân! Dù cho là trước đây tổ tiên Đại Trần không nên thân cho cung nữ xuất giá đi hòa thân Lương quốc, nhưng tốt xấu gì cũng đã phong nàng ấy làm công chúa, chẳng lẽ cũng phong sư phó làm hoàng thân quốc thích? Mà sư phó đâu có giống cung nữ chỉ làm bình hoa kiểng ngắm chơi, hiện giờ Đại Trần thiếu hụt nhân tài, văn thần được như hắn cũng chỉ có một…
Ta cắn răng căm hận nói: “Lam Chính Anh thật là biết tính toán, muốn chặt đứt một cánh tay của bọn ta hay sao!”
Lưu Triệt ho nhẹ vài tiếng, sắc mặt uể oải. “Tất nhiên là không phải vì chuyện nhi nữ tình trường rồi. Hiện giờ nhân tài của Trần quốc ta, người có thể dùng được thì không nhiều, không thể so sánh bằng thời Trần Sơ quần long tụ hội làm mưa làm gió, thiếu một người đã là tổn thất không thể lường được, huống chi là tể tướng của một nước.”
“Cho nên.” Ta vén vạt áo lên ngồi xuống đối diện với hắn ”Không cần suy nghĩ nữa, cự tuyệt.”
“Tất nhiên là không thể chấp thuận, nhưng vẫn thử thương nghị lại xem có cứu vãn tình thế được chút nào hay không.” Lưu Triệt nói chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng ồn ào, ta thở dài nhắm mắt lại – lại là cái tên Từ Lập, âm hồn không tan mà.
Đến cùng Từ Lập còn có Bạch Phiền.
Ta không tiếp xúc nhiều với Bạch Phiền, người này hơn năm mươi tuổi, là người trầm ổn quả cảm, cũng xem như là một tướng tài hiếm thấy, đáng tiếc là dùng binh còn thiếu chút linh hoạt, bảo vệ biên cương thì được, nhưng để thu phục đất đai đã mất thì lại rất khó.
Từ Lập ngẩng đầu sải bước về phía trước, Bạch Phiền chặn hắn không được, chỉ có thể nối bước theo tiến lên hành lễ, Lưu Triệt khiêm tốn đỡ dậy, cho hai người ngồi xuống. Từ Lập vừa ngồi xuống đã lớn giọng nói: “Bệ hạ, vi thần nghe nói Kiếm Bình sơn truyền tin về, một trong những điều kiện Lam quốc chủ đề xuất là muốn Thẩm thừa tướng hòa thân?”
Ta cúi đầu vỗ về mu bàn tay, thầm nghĩ tên này tai mắt thật linh thông.
Lưu Triệt gật đầu nói: “Không sai.”
“Không biết bệ hạ có dự tính gì?”
“Thẩm khanh là Thừa tướng nhất phẩm, rường cột nước nhà, sao có thể hòa thân cùng phiên bang?” Lưu Triệt nhíu mày trả lời.
“Bệ hạ nói rất phải.” Từ Lập lớn tiếng nói, ta ngẩn người ra một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, lại nghe hắn nói: “Mân Việt chỉ là một tiểu quốc phiên bang, há có thể vì chúng mà hao tổn một vị lương tướng nhất phẩm của Đại Trần ta, chuyện hòa thân không thể chấp nhận được! Nhưng cương quyết từ chối cũng không phải thượng sách. Theo ý kiến của vi thần, chúng ta cứ đáp ứng điều kiện của đối phương trước, giả nghị hòa, nhưng thật ra là chuẩn bị tác chiến, đánh cho đối phương trở tay không kịp, một phát đánh tan đại quân của Mân Việt quốc!”
Lưu Triệt nhíu mày, trầm tư trong khoảnh khắc rồi nói: “Lật lọng, không giữ lời hứa, sau này Đại Trần ta sẽ mất hết uy tín, tương lai sau này sao có thể phục chúng?”
“Binh bất yếm trá, chỉ có thể như thế.” Từ Lập nói.
“Từ tướng quân.” Ta nói chen vào “Nếu đã đồng ý nghị hòa là đã thoát ly khỏi phạm trù của chữ ‘binh’, như vậy câu ‘binh bất yếm trá’ sợ là không phù hợp a. Giả nghị hòa nhưng thực chất là chuẩn bị cho cuộc chiến, cho dù có thắng cũng sẽ bị người của cả thiên hạ khinh thường, nếu vì thế mà làm Đại Trần mất hết uy tín với các nước láng giềng, như thế không phải là vì cái nhỏ mà mất cái lớn hay sao?”
Từ Lập thấy ta lên tiếng, hừ lạnh một cái, ánh mắt đột nhiên sắc bén lên. “Lời này của công chúa sai rồi, lúc cần phải linh hoạt giải quyết, trước mắt cần phải gấp rút trừ đi nguy cơ lớn nhất, còn những chuyện khác, đợi chiếm được Mân Việt quốc rồi bàn sau!”
Nương nó, cái tên mãng phu này, cho là ta không biết trong lòng hắn đang tính toán điều gì sao!
Ta đảo mắt nhìn Bạch Phiền “Bạch tướng quân nghĩ thế nào?”
Bạch Phiền trầm tư một lát, đáp: “Vi thần cho rằng dĩ hòa vi quý, nhưng không nên để Thẩm thừa tướng đi hòa thân, vẫn cứ tiếp tục đàm phán cùng đối phương, thăm dò thái độ của đối phương.”
Cách này cũng không khác gì cách ta và Lưu Triệt đang bàn.
Từ Lập lại không cho là đúng, dè bĩu. “Binh quý thần tốc, lề mề kéo dài sẽ làm sĩ khí sụt giảm, đến lúc đó muốn diệt Mân Việt quốc lại càng khó khăn hơn!”
Ta không nhịn nổi xoay mặt đi chỗ khác, đột nhiên nghĩ lại, chúng ta nói nhiều như vậy nhưng dường như đã sơ xuất quên mất thái độ của một người, ta quay đầu nhìn Lưu Triệt. “Bệ hạ, còn Thẩm thừa tướng nghĩ sao?”
“Thẩm khanh chỉ truyền đạt về điều kiện của Lam Chính Anh, cũng không có biểu lộ rõ ràng thái độ của chính mình, nhưng…” Lưu Triệt ngừng lại một lát, hô hấp của ta nhất thời cũng ngừng lại theo “Từ phân tích của Thẩm khanh về tình thế hiện nay cho thấy, dường như cũng cho rằng điều kiện lần này rất bất lợi với Đại Trần ta.”
Từ Lập cười nhạo một tiếng: “Thẩm thừa tướng xưa nay tự xưng là trung quân ái quốc, chẳng lẽ một chút hy sinh cho nước nhà hắn cũng không chịu sao?”
Nghe Lưu Triệt nói thế, rốt cuộc ta cũng thở phào, bất kể là hắn tính toán vì lợi ích toàn cuộc hay là vì tư tâm và tình cảm, tóm lại hắn không chấp thuận điều kiện này là tốt rồi. Còn về phần Từ Lập nói gì, ta cũng chẳng thèm để vào lòng.
Lưu Triệt ra quyết định cuối cùng. “Chuyện Thẩm khanh hòa thân dứt khoát không thể được, còn lại chuyện khác để bàn sau.”
Thật ra hòa thân vẫn có thể xem là một phương pháp tốt, nhưng Thẩm Đông Ly lại tuyệt đối không phải là một đối tượng thích hợp, mà đối tượng thích hợp nhất có lẽ là tên tiểu Hầu gia vô công rỗi nghề Phương Chuẩn, để hắn ở lại Trần quốc chỉ là lãng phí tài nguyên quốc gia mà thôi, chi bằng cho hắn có cơ hội chứng tỏ giá trị bản thân – hiến thân vì nước, thậm chí cũng có thể đóng gói Mặc Duy làm tặng phẩm gửi đi, tiện tay giải quyết được một tình địch.
Đáng tiếc, không như mong muốn a…
Ta phiền não xoa xoa ấn đường bước ra khỏi quân trướng, lanh mắt liếc thấy một thân ảnh chợt lóe lên sau lều, lập tức mở miệng kêu: “Tứ nhi!”
Thân ảnh kia ngừng lại một lát, rơi xuống trước mặt ta, nét mặt hờ hững lạnh nhạt như cũ.
Ta tiến lên một bước cầm tay hắn, cảm giác được tay hắn bỗng nhiên cứng đờ rồi nhanh chóng thả lỏng. Ta kéo hắn chậm rãi bước đi. “Hôm qua chàng không về, trách ta sao… yêu cầu của ta thật quá đáng, làm tổn thương chàng.”
Hắn trầm mặc không lên tiếng đáp lại.
Trong lòng ta chùng xuống, lẳng lặng nhìn hắn, đi được hai bước bèn đổi đề tài. “Cuộc bàn luận vừa rồi chắc chàng cũng đã nghe được?”
“Ừ.”
Người của Ám môn bọn hắn chuyên nấp từ một nơi gần đó lén nghe những bí mật không nên nghe, cũng may là bọn hắn kín miệng, dù nghe được chuyện gì cũng không tiết lộ ra ngoài một câu.
“Từ Lập muốn giết sư phó.” Ta vuốt ve đường vân trong lòng bàn tay hắn, vừa thô ráp vừa ấm áp “Tứ nhi, chàng đã nhận lời ta…”
“Phải.” Hắn đáp lại rất nhanh “Hắn cũng muốn giết nàng.”
“Yên tâm, hiện giờ hắn còn chưa thể đụng đến ta đâu.” Ta chắc chắn.
Theo tính tình của Lam Chính Anh, nếu đồng ý nghị hòa, nàng ta tuyệt đối sẽ không thả sư phó về, nếu Từ Lập giả nghị hòa nhưng thật ra thì chuẩn bị cho cuộc chiến, một khi trở mặt, sư phó sẽ khó sống sót mà trở về. Dù cho đối phương không giết sư phó, đến lúc đó tình hình rối loạn, đao kiếm không có mắt, Từ Lập sẽ có rất nhiều cơ hội để “ngộ sát” sư phó trong loạn quân. Xem ra, hành động của sư phó ở đế đô có lẽ đã bị hắn phát hiện được điều gì rồi. Để người này lại bên cạnh còn nguy hiểm hơn cả Mân Việt quốc, muốn dẹp giặc ngoài phải ổn định nội bộ trước, có lẽ ta nên chế ngự hắn trước? Không, ta nên để Đào Thanh chế ngự hắn trước!
“Tứ nhi, chàng nghe lời ta, đi Kiếm Bình sơn tiếp ứng sư phó trước đi, thuận tiện giúp ta theo dõi hành động của Lam Chính Anh, nàng ta muốn diệt trừ phụ tá đắc lực của chúng ta, nếu hòa thân không thành, bọn họ cũng có thể trực tiếp xuống tay.” Ta nắm chặt tay trái của hắn, khẩn cầu “Hãy nhận lời ta đi, ta cam đoan với chàng, tuyệt đối sẽ không để bản thân mình xảy ra chuyện!”
Hắn ngừng bước lại, cúi đầu xuống, bình tĩnh nhìn ta, đôi đồng tử đen nhánh sâu thăm thẳm nặng trĩu u ám như miệng giếng cổ, nhìn không ra một tia gợn sóng, hồi lâu sau, hắn nói: “Nguyện vọng của nàng, ta sẽ đồng ý.”
“Ta cũng không ngại nàng yêu ai nhiều hơn, chỉ là không muốn thấy nàng coi trọng sinh mạng người khác hơn sinh mạng của bản thân mình. Ta chỉ để ý đến nàng mà thôi.”
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, đồng tử ta co rút lại, trái tim như bị ai đó hung hăng bóp chặt, đau kịch liệt, miệng há ra rồi lại khép vào, không nói nên lời.
Kiều Vũ của ta, không có xem qua thi từ ca phú phong hoa tuyết nguyệt, không biết nói những lời tâm tình lãng mạn, nhưng chỉ một câu giản dị mà chân thành đến cực điểm cũng đã đủ đánh trúng điểm yếu của ta, khiến ta khó kềm lại từng cơn rung động trong lòng. Có một người yêu ta hơn cả sinh mạng của mình, đây vốn là chuyện lãng mạn nhất thế gian này rồi.
Ta chậm rãi đến gần hắn, nép mình vào lòng hắn, gò má dán sát lên ngực hắn, nghe tiếng tim trầm ổn thong thả của hắn. Tay hắn chậm rãi ôm lấy eo ta, nhẹ nhàng siết chặt như ôm lấy trân bảo quý giá nhất.
Là ta đã suy bụng ta ra bụng người, nghĩ người khác cũng như mình, yêu là bá đạo độc chiếm, đố kỵ, ngờ vực, bất chấp lý lẽ, tưởng rằng hắn tức giận chỉ là vì hắn để ý việc ta coi trọng sư phó hơn hắn, lại không biết trên đời này còn có một kiểu yêu hoàn toàn không giống ta, hắn nói: ta chỉ để ý đến nàng mà thôi…
Mũi ta sụt sịt, viền mắt cay cay, chóp mũi cọ sát trên ngực hắn, nỉ non nói: “Ta nhớ rồi … Chàng cũng vậy, phải coi trọng bản thân mình nhiều hơn một chút.” Đừng đặt hết trái tim lên người ta, ta sợ nặng quá gánh không nổi…
Hắn trầm giọng ừ lại một tiếng, nói: “Từ Lập có ý đồ bất lợi đối với nàng, sau khi ta đi, nàng phải cố gắng đừng đi lại một mình.”
“Được, ta bảo đảm.” Ta ra sức gật đầu.
Hắn lại trầm mặc một lát, sau đó dường như là hạ quyết tâm, đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên môi ta một cái, như chuồn chuồn lướt nước mà thôi, sau đó lùi lại nhìn ta thật lâu mới nói: “Ta đi trước đây.”
Ta nhào lên vừa mổ vừa hôn, thấp giọng nỉ non trong môi hắn “Bảo trọng.”
Hắn gật đầu, rút cánh tay đang ôm eo ta về, lui ra sau hai bước, xoay người, chỉ vài cái nhô lên hụp xuống đã biến mất.
Ta tiu nghỉu lạc lỏng nhìn theo bóng dáng hắn, thở dài xa xôi, nhất thời giống như bị mất đi ba hồn bảy vía, bước chân chập chờn, trống rỗng không còn nơi nương tựa.
Đường Tư đến, xỏ sợi dây thừng kéo ta về lều.
“Không phải là không chấp nhận hòa thân à? Sao nàng còn thất hồn lạc phách như vậy?” Đường Tư vỗ nhẹ lên mặt ta, luôn miệng gọi “Hồi hồn, hồi hồn!”
Ta hồi hồn, phủi rớt tay hắn, hừ một tiếng quay mặt đi không thèm để ý đến hắn.
Hắn nhìn chung quanh một lát, ngạc nhiên hỏi: “Tên tay sai Kiều Vũ của nàng đâu?”
Hắn hỏi vậy càng làm ta buồn bực hơn. “Ta nhờ hắn đi bảo vệ sư phó rồi.”
“Ừ.” Hắn gật gật đầu ra ý hiểu rồi, xoay đầu nhíu mày nhìn bản đồ địa hình tác chiến, nói với Đào Thanh “Ta thấy nghị hòa chắc không xong đâu, vậy chúng ta tiếp tục chuẩn bị đánh trận đi.”
Đào Thanh cũng không ngẩng đầu lên, nói “Tất nhiên, Mân Việt quốc đã liên minh với Lương quốc rồi.”
“Cái gì?” Ta khẽ giật mình, hoàn toàn tỉnh táo. “Liên minh gì vậy?”
“Đối phương căn bản là không muốn nghị hòa, nếu không sẽ không đưa ra điều kiện quanh co khúc khuỷu để bị cự tuyệt như thế.” Đào Thanh vòng qua bản đồ địa hình, đến trước mặt ta, đôi mắt ta chăm chú dõi theo hắn, lại nghe hắn nói “Hiện giờ Đại Trần đang thiếu văn thần võ tướng, đòi Thẩm Đông Ly đi hòa thân Mân Việt quốc, không thể nghi ngờ gì nữa chính là muốn cắt đứt một tay của Đại Trần, thiếu Thẩm Đông Ly trấn giữ trong triều, đến lúc đó sẽ sinh ra nội loạn trước, cho dù còn lại một bàn tay khác là võ tướng cũng khó mà phát huy hoàn toàn chiến lực. Tầm quan trọng của Thẩm Đông Ly rất rõ ràng, bên chúng ta sẽ tuyệt đối không chịu đáp ứng, nếu thế khả năng nghị hòa không thể xảy ra. Dù cho chúng ta thật sự chấp nhận điều kiện này của đối phương, tự chặt đi một cánh tay của mình, đến lúc đó đối phương hủy hiệp ước đòi tái chiến, cơ hội thắng của chúng ta sẽ mất đi năm phần. Còn nếu đối phương và Lương quốc đồng thời khai chiến, hai đầu thọ địch, tự chặt một tay, cơ hội thắng của chúng ta một phần cũng không có.”
Đào Thanh phân tích khiến ta nghe mà đổ mồ hôi lạnh, tất nhiên sư phó cũng đã nghĩ đến mấu chốt trong đó rồi, cho nên mới không đồng ý việc hòa thân. Nếu Mân Việt thật sự kết minh cùng Lương quốc, vậy cũng chẳng cần thương lượng lại nữa.
“Nhị ca…” Ta lo lắng bước đến gần “Vậy giờ chúng ta nên làm gì?”
Đào Thanh vỗ về vai ta an ủi, kéo ta vào lòng. “Hiện giờ Mân Việt quốc muốn kéo dài thời gian để tập trung sức lực đánh với chúng ta một trận nữa, đồng thời cũng chờ đợi cứu viện từ phía Lương quốc. Chúng ta chỉ có thể giả vờ không biết mưu kế của đối phương, cùng kéo dài thời gian với bọn họ, ngầm chuẩn bị chu đáo cho chiến sự.”
Ta ngẩn người ra “Vậy chẳng lẽ giống như Từ Lập đã nói, giả nghị hòa nhưng thực chất là chuẩn bị chiến sự?”
“Không.” Đào Thanh lắc lắc đầu “Loại phương pháp tổn hại đến quốc thể này chỉ có bọn họ mới có thể làm, chúng ta không thể làm. Chúng ta chỉ có thể ỡm ờ giả yếu ớt, lấy cớ nghị hòa đi, nghị hòa lại để kéo dài thời gian, tất nhiên đối phương cũng sẽ vui vẻ phối hợp. Thời gian đàm phán đã định là mười lăm ngày, nhưng chúng ta không thể chờ đến lúc đó, nhất định phải động thủ trong nay mai, cứu Đông Ly và Mặc Duy ra.”
“Đúng vậy!” Ta gật đầu “Từ Lập muốn xuống tay với hai người đó, một khi loạn lạc xảy ra, ta lo là Từ Lập sẽ thừa dịp ra tay, sư phó và Mặc Duy đều không biết võ nghệ. Bây giờ hổ phù đang trong tay ta, ta muốn nghĩ cách đoạt binh quyền của hắn trước.”
Đào Thanh cau mày nói: “Chỉ sợ không dễ đâu.” Lại quay đầu hỏi Đường Tư “Ngươi cần mấy ngày mới có thể phá Cửu Lôi trận?”
Đường Tư suy nghĩ một hồi, đáp: “Nếu tập trung vào làm thì chừng một ngày một đêm, tối đa là hai ngày.”
Đào Thanh rũ mí mắt xuống, trầm tư nói: “Ta sẽ phái ra một đội Ám môn ngầm tiếp ứng cứu bọn Đông Ly ra, một khi thoát hiểm, phải tức khắc tấn công, trước khi đối phương kịp phản ứng, phải đánh mạnh để chiếm lấy vùng đất cao, sau khi phá Cửu Lôi trận sẽ tiến thẳng đến Kiếm Bình sơn, bắt sống hết bọn hậu duệ vương công quý tộc trong hai dòng họ Lam, Bạch.”
Đường Tư hưng phấn không ngừng: “Hay lắm, lại có thể đánh một trận nữa!”
Ta phủi rớt tay hắn, lui mình về phía sư phó và Đào Thanh tìm nơi che chở.
“Gì chứ… Đây không phải là…thời điểm đặc biệt phải có người đặc biệt làm việc theo cách đặc biệt hay sao…” Ta yếu ớt cãi lại. Sư phó vuốt ve tóc ta, thở dài “Câu này không phải dùng trong hoàn cảnh này …”
Đào Thanh hừ một tiếng, rất có uy nghiêm nói: “Còn ăn cơm nữa không?!”
Đường Tư, Kiều Vũ lườm nhau một cái, xoay mặt đi, nhìn nhau không vừa mắt nên mỗi người tự ôm bát cơm tách ra ngồi xa xa ăn.
Chậc chậc…ra vẻ khó chịu để làm chi a, nếu động võ thật đã đánh nhau cho đến chết rồi, nhưng chiêu nào chiêu nấy đều không ra hết sức, rõ ràng là chỉ để phát tiết, trêu chọc lẫn nhau, nhưng náo loạn một hồi như vậy bầu không khí đã không còn ngượng ngập như ban đầu, ta trốn vào lòng sư phó, nhân tiện dựa mãi vào không chịu ra.
Sau khi ăn cơm xong, Đào Thanh kéo Đường Tư, Kiều Vũ đi làm chút việc lúc nãy bọn hắn đang bàn mà bị ta cắt ngang, sư phó nói hắn muốn đi tìm Mặc Duy, bị ta giữ chặt lại một hồi.
“Mặc Duy, Mặc Duy… lần nào cũng đều đòi đi tìm tên cẩu tặc Mặc Duy kia.” Ta xì một tiếng “Sư phó, chàng muốn ta tốt với hắn thì đừng có đem hắn ra làm cái cớ! Hại ta mỗi lần nghe đến cái tên này đều sinh lòng chán ghét!”
“Aizz…” Sư phó nhìn ta, im lặng trầm mặc …
Ta lại lùi sâu vào lòng hắn thêm mấy phân nữa, sờ sờ soạng soạng, cảm giác dường như hắn gầy đi không ít, cùng với ta chính là một đôi lồi lõm. Ngày xưa Mặc Duy thường nói ta là ở trước mặt sư phó thì thu hồi móng vuốt sói biến thành một con mèo hoang nhỏ, giờ phải đổi lại thành con mèo hoang ù rồi …
Ta chuẩn bị một bụng lý do từ chối không cho hắn đi, đang nghĩ xem nên ôn chuyện gì cùng sư phó thì nghe bên ngoài có người thông báo: Mặc Duy cầu kiến.
Nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt oán thầm nửa buổi, ta mới mở mắt cả giận nói: “Cho hắn vào đi!”
Ngoài cửa truyền tới một tiếng cười phì, Mặc Duy vén rèm bước vào, còn đang tính cung kính làm lễ với ta, ta không kiên nhẫn phất phất tay “Ngồi xuống, ngồi xuống, có chuyện gì nói mau đi!”
Mặc Duy không phân biệt bốn mùa vung vẩy cây quạt gỗ mun mạ vàng của hắn, bộ dạng ra vẻ ta đây phong lưu lắm, lúc này nghe ta nói như vậy, vẻ mặt nghiêm chỉnh hơn, khép quạt lại, sư phó cũng đẩy thân hình “mềm mại không xương” của ta đang dán sát lên người hắn ra, thần sắc nghiêm trang, hỏi: “Ngươi suốt đêm đến đây, có chuyện quan trọng sao?”
Mặc Duy nghiêm mặt nói: “Mấy ngày gần đây ta vẫn tâm thần không yên, nhìn núi Võ Di xa xa, trong phong cảnh non xanh nước biết như thế lại dường như đang ẩn tàng rất nhiều sát khí. Đêm qua gieo một quẻ, quẻ tượng nói rằng, sao rơi địa chấn, giang sơn thay đổi, là điềm xấu!”
Xì, không có ngực mà còn bày đặt che…
Ta khoát khoát tay, khinh thường nói: “Mặc Duy, ba cái trò đó thật chẳng đáng tin. Ẩn tàng sát khí là bởi vì đang có chiến tranh, quẻ tượng mang điềm xấu là bởi vì ngươi vốn tâm thần không yên, tự nhiên sẽ nghĩ theo chiều hướng không may mắn thôi. Trước kia ngươi cũng xem quẻ đoán là Hàn Hâm sau này tuyệt hậu sinh đẻ không được, nhất định là phải đoạn tụ, giờ người ta có thê có nhi đầy đủ, ngươi nói thế nào? Cho nên mới nói, không chính xác, không chính xác!”
Mặc Duy cười khổ sờ sờ mũi. “Dịch học uyên thâm, người ngoài khó nhìn thấy cái ảo diệu trong đó, nếu ngươi không tin, ta cũng chẳng có cách nào. Nhưng cứ dựa vào chiến sự trước mắt, tình hình rất không ổn.”
“Giải thích thế nào? Chúng ta đang chiếm thế thượng phong mà.”
“Vâng, ít ra nhìn ở bề ngoài là vậy.” Mặc Duy thần sắc ngưng trọng “Hai tháng nay đã tập kết mười lăm vạn binh lính ở biên cảnh phương Nam. Mấy năm nay liên tiếp gặp thiên tai nhân họa, quốc khố trống rỗng, lại phải cắt giảm quân bị, binh lực cả nước chỉ được chừng có năm mươi vạn, không kể đến số lượng phân bố tại các quận huyện được phong, đế đô có thể trực tiếp điều động chừng ba mươi vạn binh lực, hiện giờ mười lăm vạn tập trung tại phương Nam, không ai phòng bị phương Bắc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hai mặt thọ địch.”
“Không phải Bắc cương còn mười lăm vạn binh lính sao?” Ta không hiểu rõ.
“Không, để lại năm vạn canh phòng đế đô, ba vạn canh phòng Tây Nam, Bắc cương chỉ có bảy vạn, nhưng dù có mười bảy vạn cũng vô dụng, bởi vì đại tướng hiện nay đang trấn thủ ở đó không thể đảm đương trọng trách, một khi Lương quốc phát động tấn công, hai bên ra trận, tình huống sẽ vô cùng không ổn.”
Ta ngẩn ra một hồi, xoay đầu nhìn sư phó. “Hắn nói thật sao?”
Sư phó nặng nề gật gật đầu.”Cho nên vào thời điểm này không thể có nội loạn nữa, phải ổn định bên phía Từ Lập.”
“Không, ý ta hỏi khả năng Lương quốc xâm lược có cao hay không?”
“Phải tùy vào diễn tiến cuộc chiến giữa Trần quốc và Mân Việt quốc. Mấy năm nay tuy Trần quốc suy thoái, nhưng uy thế của thiên triều thượng quốc vẫn còn, Lương quốc chưa điều tra rõ ràng sẽ không dám tùy tiện xuất binh, một khi chúng ta lật con bài cuối cùng, tình huống sẽ lâm vào nguy hiểm.” Ấn đường Mặc Duy nhíu chặt lại, buổi bàn luận này làm tâm tình đang tốt của ta tan thành mây khói.
Ta hiểu quốc sự, chỉ là đối với lý do vì sao sư phó và Mặc Duy nhận xét và hành động như vậy, thông tin từ Quốc Tử Giám, mối quan hệ giữa Lương quốc và Mân Việt quốc…thì sự hiểu biết của ta chẳng khác gì dân chúng bình thường, rốt cuộc, về quốc gia đại sự ta vẫn không phải là người trong nghề.
“Vậy theo ý ngươi, phải làm thế nào để xử lý?” Ta khiêm tốn thỉnh giáo.
“Không thể tiếp tục đánh Mân Việt.” Mặc Duy kiên quyết “Lui binh, nghị hòa.”
“Hả?” Ta sửng sốt, há to miệng “Nghị hòa? Vậy không phải chứng tỏ mình yếu thế sao? Có khác gì tuyên cáo với Lương quốc là chúng ta không có năng lực?”
“Không.” Mặc Duy lắc lắc đầu “Hiện giờ chúng ta đang chiếm ưu thế tuyệt đối, thời điểm này nghị hòa, mở miệng đòi điều kiện cũng có lợi hơn đối với chúng ta, cũng thể hiện rõ thái độ khoan hồng của thượng quốc chúng ta. Còn như đánh tiếp, chúng ta chưa chắc có thể thắng, vả lại, nếu thua sẽ không thể vực dậy nổi.”
“Không đúng, không đúng!” Ta cắt ngang lời hắn “Chúng ta không thể nào thua, Mân Việt quốc rất nhanh sẽ hết đạn cạn lương, đất đai bọn họ không bằng một phần mười đất đai của chúng ta, nhân khẩu không bằng một phần năm của chúng ta, binh lực cũng chỉ chưa đầy mười vạn, chỉ cần phá xong Cửu Lôi trận, còn gì phải sợ nữa?”
“Nhưng theo quẻ tượng, địa ngưu phiên thân, huyết quang trùng thiên…”
“Quẻ tượng không đáng tin!” Ta tiếp tục cắt ngang lời hắn “Trăm năm qua Mân Việt chưa từng bị địa chấn, làm gì có chuyện trùng hợp như thế?”
Mặc Duy thở dài, tiếp tục biện bạch: “Sách sử có ghi lại, mấy trăm năm trước Mân Việt quốc cũng đã từng bị địa chấn. Vùng núi tự chuyển động thành địa thế nhấp nhô, chuyển động sinh năng lượng, năng lượng phát sinh nhiều dẫn đến nhiều tai nạn ngoài ý muốn nên mới gọi là Địa ngưu phiên thân. Vùng nào yếu thì rung chấn không ngừng, còn nhiều vùng không rung chấn thì thôi, hễ rung chấn là nghiêng trời lệch đất. Vùng núi nơi Mân Việt quốc này có thể nằm trong loại khả năng đó.”
Ta cười nói: “Ngươi cũng đã nói là khả năng. Mấy trăm năm mới xảy ra một lần, làm gì đến nỗi lần này gặp phải chứ? Đi đường thì sợ trời sập, nằm ngủ thì sợ đất nứt, vậy sao có thể làm đại sự được?” Ta đẩy nhẹ sư phó một cái “Sư phó chàng nói sao?”
Sư phó và Mặc Duy là đồng môn, trông có vẻ như cũng đồng ý với lý luận của Mặc Duy.
“Lời nói của Mặc Duy cũng không phải không có đạo lý, về Dịch học, Thiên tượng, Địa lý… trình độ của ta không bằng sư huynh, Mân Việt quốc có địa chấn hay không, rất khó mà khẳng định.” Sư phó rũ mi mắt xuống suy tư, chậm rãi nói “Sư huynh ngươi cũng chỉ là suy đoán sao rơi địa chấn từ quẻ tượng, lời này còn chưa đủ thuyết phục Ngọc nhi, huống chi là ba quân tướng sĩ đang hăng hái bừng bừng, lý do thu binh này nghe có chút hoang đường, chỉ sợ đa số mọi người sẽ không phục. Mà việc nghị hòa quả thật không sai, nhưng không thể lấy lý do là ‘địa chấn trăm năm hiếm thấy’.”
Sư phó cũng tán thành nghị hoà …
Ta buồn rầu gãi gãi đầu: “Mặc Duy, ngươi đã nói với bệ hạ chưa?”
“Chưa, ta nghĩ để bàn luận với Đông Ly rồi mới quyết định.”
“Hiện tại người quyết định vẫn là hắn, hỏi ta cũng như không thôi, còn nữa, cho dù chúng ta đồng ý nghị hòa, Mân Việt quốc cũng chưa chắc đồng ý.”
“Bọn họ sẽ đồng ý, chỉ cần chúng ta cho bọn họ thứ mà bọn họ muốn.” Mặc Duy khẳng định.
“Cắt đất đền tiền, chúng ta làm không được.” Ta lắc đầu.
“Không, chỉ cần thông thương.” Sư phó giải thích “Khai thông con đường buôn bán từ Mân Việt quốc đến Trần quốc, thậm chí kéo dài đến Lương quốc. Sản vật Mân Việt quốc phong phú, nhưng lại khan hiếm rất nhiều tài nguyên, mấy chục năm nay, buôn bán nơi biên giới không thịnh vượng, thuế quan lại cực nặng, vì thế hai nước đều xảy ra tình trạng cướp đoạt nơi biên giới, thậm chí sau này Hoàng đế trực tiếp cắt đứt con đường thương mậu qua lại, Lương quốc và Mân Việt quốc không thể giao dịch với nhau, ngoại trừ cách đi đường vòng qua Trần quốc, nhưng làm thế thì rủi ro cao, chi phí nặng, Mân Việt quốc vốn là nước nhỏ, vì sinh tồn mới bị ép khai chiến cùng Trần quốc. Chỉ cần đồng ý khai thông con đường mậu dịch nơi biên giới, tất cả mọi việc đều có thể thương lượng.”
Sư phó nói thế dường như cũng có đạo lý…
Ta nghĩ nghĩ rồi hỏi “Mân Việt quốc muốn thông thương cũng được đi, còn Lương quốc thì muốn cái gì?”
Sư phó đáp: “Lương quốc tọa lạc tại phương Bắc là nơi lạnh khủng khiếp, hễ có lợi ắt sẽ sinh tệ nạn, thứ quốc chủ muốn có thể là trà của Mân Việt quốc, lương thực của Trần quốc, hoặc cũng có thể là đất đai của Trần quốc, cái này chúng ta không thể giao ra, cũng chỉ có thể dùng chiến tranh để giải quyết. Quốc chủ hiện tại của Lương quốc có dã tâm không nhỏ, nhưng cũng không dám quá mạo hiểm, cho nên họ quan sát tình hình đã lâu rồi mà vẫn chậm chạp không hành động, nhường Mân Việt quốc đánh trước. Chỉ cần giải trừ uy hiếp từ phía Mân Việt quốc, Lương quốc sẽ lập tức không dám bừa bãi gây chiến nữa, nếu không, Trần quốc chúng ta sẽ gặp phải chiến tranh từ hai phía cùng một lúc.”
Ta vuốt cằm, cúi đầu trầm tư một hồi, nói: “Mỗi lần ra trận đều có ít nhiều thương vong, nếu có thể nghị hòa tất nhiên là tốt nhất. Mặc Duy, lý do ngươi đưa ra khiến người bình thường khó có thể tiếp thu, để sư phó của ta nói với A Triệt đi.” Thiên tượng địa lý quá huyền ảo, không dễ hiểu như lý luận về quan hệ bang giao giữa các nước mà sư phó giải thích, quan hệ giữa nước này với nước kia cũng không khác gì mấy so với quan hệ giữa người và người.
A Lương muốn cướp nhà và tiền tài của Đại Trần nhưng sợ đánh không lại Đại Trần, đúng lúc Tiểu Mân đói bụng cũng muốn cướp vài đồng tiền của Đại Trần, thế là A Lương bán cho Tiểu Mân thanh trủy thủ, xúi Tiểu Mân đi ăn cướp Đại Trần, còn hắn núp gần đó quan sát. Chỉ cần Đại Trần bị thương, hắn sẽ liên kết với Tiểu Mân ngay, còn nếu như Đại Trần càng già càng dẻo dai tiêu diệt được Tiểu Mân, hắn sẽ giả bộ không hay không biết gì cả. Nếu Đại Trần không muốn bị thương, hoặc là hoàn toàn đánh bại Tiểu Mân – việc này không thể bảo đảm, hoặc là giảng hòa với Tiểu Mân, từ gia tài bạc triệu móc ra vài lượng cho Tiểu Mân lót bụng, như thế A Lương sẽ hết cách ngay.
Ngươi xem, chuyện rắc rối như vậy nhưng giải thích theo mối quan hệ giữa người và người thì dễ hiểu hơn nhiều, đầu óc ta tương đối đơn giản, không thể tiếp thu việc gì quá phức tạp.
“Chuyện này không nên chậm trễ, Đông Ly và ta sẽ đến lều chủ soái góp ý kiến với bệ hạ.” Mặc Duy nhìn sư phó, hừ, lại muốn cướp đi nam nhân của ta…
Sư phó đẩy nhẹ ta ra, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt dường như tình cảm hơn rất nhiều so với hai tháng qua, ta thấy mà trong lòng nhộn nhạo từng cơn.
“Điện hạ, vi thần cáo lui…” Nhộn nhạo chưa xong hắn đã sửa lại xưng hô “điện hạ” với ta rồi, thật bực bội.
Nghị hòa a…
Nhìn hai người rời đi, ta tâm tình phức tạp đập đầu vào bàn, trực giác cho ta biết, chuyện này có lẽ sẽ không thuận lợi mấy.
Trong lều ngột ngạt, không khí như ngưng đọng, ta đỡ bàn đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi lều, hoàng hôn vừa tắt, chân trời còn lưu lại chút ráng chiều tàn phai, ta đi lung tung trong quân doanh không hề có mục đích, tản bộ sau khi ăn có lợi cho thể xác và tinh thần, giúp con người khỏe mạnh.
Thật ra, ta đã sớm nghĩ kỹ, ta không ngại phải làm hoàng đế, nhưng điều quan trọng là Lưu Triệt ngươi để lại cho ta một cục diện rối rắm biết bao nhiêu a! Không những phải gìn giữ thành tựu của người đi trước mà còn phải gìn giữ tam cung lục viện danh chính ngôn thuận, cứ cho là những việc này ta làm được đi, nhưng nếu chỉ vì muốn gìn giữ cái đã có, dường như cũng đâu đến phiên ta, đây đâu phải là việc “không phải ta thì không được”, thật là mâu thuẫn, cũng không biết Lưu Triệt vừa ý ta điểm nào, cái bọn hắn tiếp thu là đào tạo và dạy dỗ dành cho bậc đế vương, còn cái mà ta tiếp thu là sự giáo dưỡng từ giới lưu manh côn đồ, ta cũng không có chí lớn muốn chinh phục thiên hạ như Cao tổ, tầm mắt ta cũng có không cao, nếu không có mấy nam nhân của ta giúp đỡ, giang sơn này cuối cùng cũng mất sạch.
Rảo bước đến bên ngoài lều chủ soái, dừng chân nghỉ ngơi một lát, thấy sư phó và Mặc Duy vừa ra khỏi lều, ta ngước cằm lên. “Hắn nói sao?”
Hai người đến trước mặt ta, sư phó đáp: “Bệ hạ đồng ý nghị hòa, việc này do ta và Mặc Duy toàn quyền phụ trách, chiến sự tạm hoãn, ngày mai lập tức đi sứ Mân Việt quốc.”
“Ngày mai?” Ta ngẩn ra, nhanh vậy sao “Chỉ có hai người đi sẽ rất nguy hiểm, ta nhờ Kiều Vũ theo cùng nhé?”
“Không cần, hai nước giao chiến sẽ không chém sứ, quốc chủ Mân Việt quốc Lam Chính Anh rất hiểu đạo lý này. Kiều Vũ ở lại bên cạnh nàng ta sẽ yên tâm hơn.” Sư phó cự tuyệt.
Ta liếc mắt nhìn Mặc Duy ra hiệu, lần này hắn biết điều lui xuống.
Ta giữ chặt tay sư phó, nhìn dáo dác hai bên một lát, xác định không có ai ở đây, mới cong ngón tay lên ngoắc hắn lại gần “Ta có chuyện muốn nói với chàng.”
Sư phó nghi ngờ cúi người xuống, đưa lỗ tai đến gần. Ta lập tức nhào đến hôn lên khóe môi của hắn, mát lạnh thấm đến phế quản, khiến tim ta run rẩy như dây đàn bị gẩy lên, dư âm lượn lờ…
Hắn xoay mặt lại nhìn ta, ánh mắt sâu kín nặng trĩu, tuy khoảng cách chỉ là từ chóp mũi đến chóp mũi, nhưng ta lại nhìn không ra ý nghĩ thật sự trong lòng hắn, bỗng dưng có chút chột dạ.
“Có vài câu muốn nói với chàng, nhưng chuyện khá dài dòng, hay là đợi chàng trở về, ta sẽ nói rõ tường tận với chàng sau.”
“Nhưng giờ có một chuyện ta muốn hỏi chàng.” Ta vuốt ve đường vân trong lòng bàn tay hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, thấp giọng hỏi “Ở chung với ‘bọn ta’, chàng có vui vẻ không?”
Hắn không tránh đi ánh mắt của ta, khóe miệng hắn khẽ cong lên một chút, đáy mắt ửng lên ý cười nhàn nhạt.
“Ta vốn tưởng rằng mình và bọn hắn không hợp nhau, khó mà chung sống hài hòa.” Hắn vén lên lọn tóc bên tai ta bị gió thổi rối loạn, ôn nhu nói “Nhưng có lẽ, một năm sống ở Lý phủ đã sớm làm cho chúng ta trở thành người một nhà.”
Kiều Tứ và hắn chung sống hòa thuận nhất, Đường Tam tính tình đơn giản, sẽ không xích mích gì với nhau, Đào Nhị là người thật sự biết hắn, hiểu hắn, chỉ có Yến Ngũ khó chịu lâu lâu ăn phải dấm chua chút đỉnh, nhưng cũng chỉ thêm chút gia vị cho cuộc sống mà thôi. Trong chốn triều đình nơi đế đô, sư phó ít có một người bạn chân chính nào, lúc mới vào Lý phủ hắn còn chưa quen bầu không khí giang hồ ở đó, nhưng khi trở về triều đình, có lẽ rốt cuộc hắn cũng ý thức được – thói quen xưa kia đã bị lãng quên, thói quen mới đã từng bị bài xích, rồi lại thử chấp nhận, cho rằng mình chán ghét, nhưng bất tri bất giác lại trở thành thói quen mới…
Vốn tưởng rằng năm tháng sống ở Lý phủ máu chó đầy trời, lông gà đầy đất, ồn ào náo nhiệt là giả vờ diễn kịch cuộc sống tự tại, yên lành, lại không ngờ diễn quá hóa thật, kịch giả tình thật.
Có những thứ khi sắp mất đi mới có thể nhìn rõ, hiểu rõ giá trị của nó. Hòa thân . . .
Sư phó và Mặc Duy cùng đi sứ Mân Việt quốc, Đào Thanh vô cùng biết điều phái Cổ Thuần Kiệt đi thông báo với đối phương “Ngừng chiến, tạm không gỡ địa lôi” …
Ta vốn tưởng rằng quyết định nghị hòa lần này sẽ đả kích sĩ khí, nhưng không ngờ đa số binh lính cũng chẳng lấy gì làm bức xúc đối với quyết định lần này, ta tùy tiện phỏng vấn vài vị tướng sĩ trong quân, có người khí thế như muốn nuốt cả núi sông, không chiếm Mân Việt quốc không về, có người hùng hồn dõng dạc thề sống thề chết đòi đạp phá Võ Di sơn, nhưng đa số vẫn là phản đối chiến tranh, ủng hộ hòa bình.
Binh lính Giáp: “Cũng đâu có thâm cừu đại hận gì, nếu không bắt buộc đánh thì đừng đánh.”
Binh lính Ất: “Chỉ cần không bị nỗi nhục mất nước, tốt nhất vẫn là dĩ hòa vi quý a.” – người này chắc có đọc sách.
Binh lính Bính: “Ta muốn về nhà…”
Ta thở dài ngồi xuống cùng bọn họ, nhớ đến lời kêu gọi nhập ngũ. “Ta cũng không muốn đánh trận, tốt nhất là cất đao thương vào kho, thả ngựa chạy rông trên núi Nam… nhưng dù sao cũng phải có người biết đánh trận là thế nào chứ.”
Lần này thâm nhập vào cuộc đối thoại của binh lính trong quân, ta đã nghe được tiếng lòng của đa số binh sĩ, không giống như Lương quốc có ý đồ chiếm đoạt lãnh thổ phương Bắc của Đại Trần ta, Mân Việt quốc và Đại Trần không có mối thù truyền kiếp nào cả, vì bị bức bách mà đành quay đầu lại cắn đại chúng ta một cái, hiện giờ cũng đã giáo huấn bọn họ không ít, thấy đủ thì thôi, dĩ hòa vi quý.
Sau khi sư phó gặp quốc chủ Mân Việt quốc – Lam Chính Anh, hôm sau lập tức truyền tin về cho biết đối phương đồng ý nghị hòa, hai bên ngừng chiến tiến vào giai đoạn đàm phán, địa điểm được chọn là Kiếm Bình sơn nằm giữa đại doanh của hai bên, hai bên mỗi bên cử ra ba người đại diện, đại diện bên ta là sư phó – người chịu trách nhiệm chính, Mặc Duy và Hàn Hâm là người chịu trách nhiệm phụ, bên đối phương do Lam Chính Anh dẫn đầu, còn lại là một người họ Bạch, một người họ Hồng, nghe nói Mân Việt quốc dùng tôn giáo phù trợ quốc gia, Mân Việt Mật Tông giáo nắm trong tay một nửa quyền lực ở Mân Việt quốc, là tín ngưỡng của dân chúng Mân Việt quốc, người của Mật Tông giáo đều mang họ Bạch, ở Mân Việt quốc, Lam, Bạch là hai dòng họ tôn quý nhất.
Ta cũng chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này, chỉ tò mò hỏi Lưu Triệt: “A Triệt, bên đối phương cử ra một quốc chủ, một Thừa tướng, một Trưởng lão. Ngươi không ra mặt sao?”
Lưu Triệt đáp: “Mân Việt chỉ là một nước nhỏ phiên bang thôi, quốc chủ của bọn họ sao có thể so ngang hàng với Đế vương của Đại Trần chúng ta, để Thẩm thừa tướng đi là đủ rồi.” Nói rồi ho nhẹ vài tiếng.
Ta không nói nên lời cả buổi, hắn cao cao tại thượng kiểu đế vương này thật chẳng giống ta chút nào, cho nên mới nói, người thích ăn gà nướng là người có tấm lòng lương thiện, hòa đồng, bình dân, quả thật không sai mà!
Cuộc đàm phán chính thức bắt đầu vào một ngày trời trong nắng ấm, ta ngồi trên đài quan sát dõi mắt nhìn dãy núi phía Nam trùng trùng điệp điệp xa xa, gió lạnh thổi vào mặt mang theo hương vị cỏ xanh và bùn đất ươn ướt, man mát ngấm vào tận tim phổi. Một chiếc áo choàng khoác lên vai ta, Kiều Vũ ngồi xuống bên cạnh ta.
“Ở đây gió rất lớn.” Hắn nói.
Ta kéo lại cổ áo choàng cho kín, chỉ dãy núi đối diện, cười nói với Kiều Vũ: “Tứ nhi, xem, núi kia đẹp biết bao…” Sau đó tiếp tục mặt dày nói “Không biết núi có nói về ta giống như vậy hay không…” Nói xong, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy mình có chút vô sỉ, nhịn không được thấp giọng cười hắc hắc lên, ngửa đầu lén nhìn Kiều Vũ, đúng lúc bắt được ánh mắt dịu dàng chưa kịp thu hồi của hắn, một nét nhu tình thoáng hiện trong đáy mắt mờ mịt mãi không tan, khóe môi hơi hơi cong lên như tâm sóng rung động gợn ra từng đợt sóng to nhỏ, khuếch tán đến tim ta…
Aizz, một con báo hoang dã như ta cũng có lúc lãng mạn nhu mì như thế này, quả nhiên tình yêu thật kỳ diệu, khiến cho con người ta trở nên không giống người, một thanh thép cứng rắn trải qua nung đúc cả trăm lần nay mềm như cọng bún!
Ta kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, dán người sát lại gần. “Không phải chàng bị Đào Nhị kêu đi hay sao? Chuyện gì vậy? Nói xong rồi hả?”
Hắn gật nhẹ đầu. “Bởi vì đột ngột có quyết định nghị hòa, nên chiến lược định ra lúc trước có chút thay đổi.”
“Thay đổi ra sao?”
“Đổi công thành thủ.” Kiều Vũ đáp ngắn gọn. “Chia binh lực ra phân bố đến Kiếm Bình sơn.”
Ngón trỏ tay ta nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu gối, cảm giác như chấn động trong lòng. “Tứ nhi, trong lòng ta có chút bất an.”
Bàn tay hắn đang choàng trên eo ta nhất thời siết chặt lấy vì khẩn trương. “Sao thế?”
Ta an ủi vỗ vỗ mu bàn tay hắn. “Không sao, chỉ là không biết vì sao cảm thấy dường như giông bão sắp đến… Tứ nhi, ta muốn chàng đồng ý làm giúp ta một chuyện này.”
“Nàng nói đi.”
“Chàng nhận lời trước đã.” Ta khăng khăng ép hắn.
Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn ta nửa buổi, sau đó nói: “Nàng biết rõ ta sẽ không đồng ý yêu cầu của nàng nên mới ép ta nhận lời trước.”
Ta toát mồ hôi, ở chung với Đường Tư lâu nên trí thông minh của ta có chút suy giảm.
“Vậy…rốt cuộc chàng có chịu nhận lời hay không!” Ta chột dạ nổi khùng trừng hắn.
Hắn trầm mặc nhìn lại ta, không nói có mà cũng không nói không.
Ta cắn chặt răng, cuối cùng thở dài nói. “Thật ra, ta cũng chỉ là thuận miệng nói như thế thôi, chứ cũng không hẳn muốn chàng làm vậy. Trong năm người các chàng, Đào Thanh, Đường Tư đều biết tự mình bảo vệ lấy mình, Yến Ly cũng có Đào Thanh trông nom chăm sóc, trong số bọn họ, chàng bị thương nhiều nhất, nhưng từ khi ly khai Ám môn, không ai có thể đả thương chàng được nữa.” Ta ngừng lại một lát, cẩn thận nhìn kỹ nét mặt của hắn, thấy hắn vẫn bình thường, bèn tiếp tục nói. “Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, nhưng bốn người bọn chàng đều võ công cao cường, ta đều yên tâm, chỉ có sư phó là một kẻ thư sinh, hiện giờ lại phải dấn thân vào hang địch, trong lòng ta khó tránh khỏi lo lắng.”
“Đây là nguyên nhân nàng bất an sao?” Kiều Vũ khẽ chau mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ “Hai nước giao chiến không chém sứ.”
“Điều này ta biết, nhưng ta vẫn cảm thấy sự việc kỳ kỳ làm sao đó…” Ta phiền não vò đầu “Có lẽ đây chỉ là trực giác, không giải thích được, nhưng ta hi vọng chàng có thể nhận lời ta, dù bất cứ chuyện gì phát sinh đi nữa, hãy cứu sư phó trước.”
Kiều Vũ ngẩn ra. “Còn nàng thì sao? Nàng cũng đâu có võ công.”
“Ta?” Ta ngẩn người ra, lập tức cười ha hả, nói “Ta chỉ đi vòng vòng trong doanh trại này, xung quanh lúc nào cũng có ba ngàn tinh binh, làm gì có thể xảy ra chuyện? Huống chi còn có Đào Thanh, Đường Tư ở đây, nhưng bọn hắn giết người thì dễ chứ làm hộ vệ thì không được chu toàn cho lắm, vì thế nhiệm vụ bảo vệ sư phó phải là chàng mới xong.” Ta dỗ dành hắn như dỗ dành một tiểu hài tử, vỗ vỗ vai hắn “Chuyện này cũng liên quan trọng đại đến vận mệnh của Trần quốc, không phải nhỏ a!”
Kiều Vũ cúi đầu trầm tư trong giây lát, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Ta đã nhận lời ở lại bảo vệ đại doanh, không thể rời khỏi, một khi công tác phòng vệ có sơ hở, nàng sẽ gặp nguy hiểm. Bên cạnh Đông Ly đã có người của Ám môn bảo vệ rồi, nàng không cần phải lo lắng.”
“Ám môn?” Ta sửng sốt “Ám môn của Bạch Hồng sơn trang? Đào Thanh phái đi sao?”
Trong mắt Kiều Vũ cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên. “Đúng vậy, nàng không biết à?”
Ta không biết, đương nhiên ta không biết, Đào Thanh đâu có nói với ta!
Kiều Vũ giải thích: “Ám môn không lệ thuộc triều đình, chỉ trực thuộc Nhị ca, cho nên mệnh lệnh này không cần thông qua nàng.”
Ta đảo một vòng trong đầu, hỏi: “Còn mệnh lệnh nào không thông qua ta nữa không?” Đào Thanh ngầm phái Ám môn bảo vệ sư phó, sao không nói với ta? Cũng đúng, nếu hắn nói thì có vẻ như kể công quá, không giống như tính tình của hắn…
Trong lòng ta cảm thấy vừa ngọt ngào vừa cay đắng, dường như có lỗi với người nào đó. Sư phó đã từng bảo ta đừng nghĩ về hắn quá tốt như vậy, Đào Thanh dường như cũng đã từng bảo ta giống như thế, vừa bất đắc dĩ vừa có chút buồn rầu, nửa đùa nửa thật búng lên trán ta, nói…”nàng đừng nghĩ ta xấu như vậy được không…”
Người này vốn rất cao ngạo, không coi ai ra gì, nhìn ta như nhìn con ong cái kiến, không ngờ cũng có một ngày hắn cũng để ý ta nghĩ về hắn như thế nào.
Ta đắc ý thầm cười trộm trong lòng, lại nghe Kiều Vũ nói: “Đa số mệnh lệnh là không cần thông qua nàng.”
Ta: “…”
Nhất thời bị đánh hiện nguyên hình.
“Thôi được rồi, chàng không cần nói gì cả, ta hiểu rồi.” Ta tiu nghỉu thở dài, ung dung ngắm nhìn non xanh nước biếc. Sau này nếu có đăng cơ làm hoàng đế, không cần đợi bọn hắn tạo phản, ta đã tự đoạt mạng chính mình trước rồi, chế độ phong kiến quân chủ chuyên chế quá lạc hậu, dù sao cũng nên lập chế độ quân chủ lập hiến, để bọn hắn mở nghị viện, ta chỉ phụ trách cầm ngọc tỷ làm nữ hoàng, nói trắng ra là chỉ đóng dấu và kí tên mà thôi…
“Tuy có Ám môn ở đó nhưng ta vẫn không hoàn toàn yên tâm, chỉ cần chàng nhận lời ta, lúc sư phó gặp nguy hiểm, chàng nhất định phải cứu hắn trước.”
“Nhưng nếu nàng và hắn đồng thời gặp nạn…”
“Cứu hắn.” Ta lập tức đáp “Ta có chín cái mạng, sẽ không chết được. Tứ nhi, ta biết chàng là người hết lòng giữ lời hứa, xin chàng hãy nhận lời ta, nếu như xảy ra tình huống như thế, hãy cứu sư phó trước.”
Kiều Vũ kiên định lắc đầu. “Ta không thể nhận lời nàng.”
“Kiều Vũ!” Ta quýnh lên, bắt lấy tay hắn “Chuyện này ta chỉ có thể nhờ chàng giúp mà thôi, chàng và sư phó xưa nay giao tình rất tốt, công phu cũng không kém gì bọn hắn, nếu ta xảy ra chuyện, bọn hắn tất nhiên sẽ cứu ta, còn nếu sư phó xảy ra chuyện, ta chỉ có thể tin được chàng…” Ta van nài nhìn vào mắt hắn, hắn khó xử tránh đi ánh mắt của ta.
“Nhưng…” Ấn đường hắn nhăn nhó, nhắm mắt lại trầm mặc không nói lời nào.
Ta làm nũng ôm cánh tay hắn “Chàng nhận lời ta, hứa với ta đi…” Ta thầm mắng mình tàn nhẫn vô sỉ, nhưng cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt trong lòng khiến ta chỉ có thể dùng cách này để có thể yên tâm một chút – có lẽ Mặc Duy nói đúng, ta có trực giác theo bản năng của động vật, có thể cảm giác được trước khi nguy hiểm xảy ra.
Kiều Vũ trầm mặc, mặc ta lắc lắc cánh tay hắn một hồi lâu, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, khẽ gật đầu. “Ta nhận lời nàng, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ cứu hắn trước.”
Ta thở nhẹ ra, vừa cảm kích vừa hổ thẹn hôn lên gò má hắn một cái, nhưng hắn không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn ta rồi quay đầu bỏ đi, không nói một lời nào…
Ta đờ người ra một hồi, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại cất bước đuổi theo hắn, nhưng hắn chỉ nhô lên hụp xuống vài cái đã biến mất. Không giống như hắn, cho dù ta trốn đi đâu hắn cũng đều có thể tìm ra ta, ngược lại, nếu hắn thật sự muốn trốn, dù ta có kiếm khắp thiên sơn vạn thủy cũng tìm không ra hắn …
Ta đứng tại chỗ, buồn rầu vò đầu – có phải làm như thế đã tổn thương hắn rất nhiều hay không?
Suốt cả ngày hôm đó, ta đều không gặp lại hình bóng hắn, ban đêm thường là hắn ngủ chung với ta, nhưng mãi đến khi trời sắp sáng, trong lúc nửa mê nửa tỉnh ta mới mơ mơ màng màng cảm giác được hơi thở của hắn, rất muốn tỉnh lại nói với hắn vài lời, nhưng cơ thể lại không nghe trí óc điều khiển, vẫn ngủ say đến hừng đông, sau khi tỉnh dậy thì không gặp được hắn nữa.
Đúng lúc này, tin tức từ Kiếm Bình sơn truyền về khiến ta không còn rảnh để lo chuyện gì nữa cả. Lưu Triệt triệu gấp ta vào quân trướng, đặt thư nghị hòa trước mặt ta khiến ta dở sống dở chết.
Điều kiện rất hợp lý.
Thông thương và hòa thân.
Thông thương là nằm trong dự đoán, xưa nay hòa thân với phiên bang để duy trì mối quan hệ giữa hai nước cũng là chuyện bình thường, trong lịch sử, trước nay Trần quốc có không ít công chúa được gả cho quốc chủ phiên bang, cũng có không ít công chúa phiên bang gả vào Trần quốc làm phi tử. Nhưng Mân Việt quốc hơi khác biệt, bọn họ là một quốc gia nữ tôn, họ Lam cầm quyền đều là nữ tử, còn hộ quốc đều là hòa thượng của Mật Tông giáo, bọn họ muốn hòa thân, hoặc là công chúa Lam thị gả cho Lưu Triệt làm hoàng phi, nhưng Lam thị rất ít con nối dõi, chỉ có một mình Lam Chính Anh, nàng đã làm nữ hoàng, tự nhiên là không thể hòa thân. Còn một phương án khác là hoàng tử Trần quốc cưới Lam Chính Anh, làm nam phi ở rể Mân Việt quốc. Trần quốc vốn có rất nhiều hoàng tử, nhưng hiện giờ xét theo gia phả, cũng chỉ có mỗi mình Phương Chuẩn là miễn cưỡng phù hợp.
Bắt Phương Chuẩn đi Mân Việt quốc làm nam phi của Lam Chính Anh?
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy cách này cũng có thể được, vỗ tay cười nói. “Hòa thân thì hòa thân, bảo Phương Chuẩn đi đi!”
Lưu Triệt cười khổ, lắc lắc đầu. “Lam Chính Anh không muốn Phương Chuẩn.”
Ta ngẩn người ra một lát. “Vậy chẳng lẽ nàng ấy muốn ngươi?”
Lưu Triệt vẫn lắc đầu, nói: “Nàng ấy muốn Thẩm Đông Ly.”
Ta không kịp suy nghĩ buột miệng phun ra một câu: “Nàng ta bị bệnh a!”
Ta bình tĩnh lại, suy nghĩ một lát, vẫn cả giận nói: “Nàng ta thật bị bệnh a!”
Từ trước đến nay hòa thân đều là do hoàng tôn thật hoặc hoàng tôn giả đi hòa thân, làm gì đến lượt đại thần quan lại đi hòa thân! Dù cho là trước đây tổ tiên Đại Trần không nên thân cho cung nữ xuất giá đi hòa thân Lương quốc, nhưng tốt xấu gì cũng đã phong nàng ấy làm công chúa, chẳng lẽ cũng phong sư phó làm hoàng thân quốc thích? Mà sư phó đâu có giống cung nữ chỉ làm bình hoa kiểng ngắm chơi, hiện giờ Đại Trần thiếu hụt nhân tài, văn thần được như hắn cũng chỉ có một…
Ta cắn răng căm hận nói: “Lam Chính Anh thật là biết tính toán, muốn chặt đứt một cánh tay của bọn ta hay sao!”
Lưu Triệt ho nhẹ vài tiếng, sắc mặt uể oải. “Tất nhiên là không phải vì chuyện nhi nữ tình trường rồi. Hiện giờ nhân tài của Trần quốc ta, người có thể dùng được thì không nhiều, không thể so sánh bằng thời Trần Sơ quần long tụ hội làm mưa làm gió, thiếu một người đã là tổn thất không thể lường được, huống chi là tể tướng của một nước.”
“Cho nên.” Ta vén vạt áo lên ngồi xuống đối diện với hắn ”Không cần suy nghĩ nữa, cự tuyệt.”
“Tất nhiên là không thể chấp thuận, nhưng vẫn thử thương nghị lại xem có cứu vãn tình thế được chút nào hay không.” Lưu Triệt nói chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng ồn ào, ta thở dài nhắm mắt lại – lại là cái tên Từ Lập, âm hồn không tan mà.
Đến cùng Từ Lập còn có Bạch Phiền.
Ta không tiếp xúc nhiều với Bạch Phiền, người này hơn năm mươi tuổi, là người trầm ổn quả cảm, cũng xem như là một tướng tài hiếm thấy, đáng tiếc là dùng binh còn thiếu chút linh hoạt, bảo vệ biên cương thì được, nhưng để thu phục đất đai đã mất thì lại rất khó.
Từ Lập ngẩng đầu sải bước về phía trước, Bạch Phiền chặn hắn không được, chỉ có thể nối bước theo tiến lên hành lễ, Lưu Triệt khiêm tốn đỡ dậy, cho hai người ngồi xuống. Từ Lập vừa ngồi xuống đã lớn giọng nói: “Bệ hạ, vi thần nghe nói Kiếm Bình sơn truyền tin về, một trong những điều kiện Lam quốc chủ đề xuất là muốn Thẩm thừa tướng hòa thân?”
Ta cúi đầu vỗ về mu bàn tay, thầm nghĩ tên này tai mắt thật linh thông.
Lưu Triệt gật đầu nói: “Không sai.”
“Không biết bệ hạ có dự tính gì?”
“Thẩm khanh là Thừa tướng nhất phẩm, rường cột nước nhà, sao có thể hòa thân cùng phiên bang?” Lưu Triệt nhíu mày trả lời.
“Bệ hạ nói rất phải.” Từ Lập lớn tiếng nói, ta ngẩn người ra một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, lại nghe hắn nói: “Mân Việt chỉ là một tiểu quốc phiên bang, há có thể vì chúng mà hao tổn một vị lương tướng nhất phẩm của Đại Trần ta, chuyện hòa thân không thể chấp nhận được! Nhưng cương quyết từ chối cũng không phải thượng sách. Theo ý kiến của vi thần, chúng ta cứ đáp ứng điều kiện của đối phương trước, giả nghị hòa, nhưng thật ra là chuẩn bị tác chiến, đánh cho đối phương trở tay không kịp, một phát đánh tan đại quân của Mân Việt quốc!”
Lưu Triệt nhíu mày, trầm tư trong khoảnh khắc rồi nói: “Lật lọng, không giữ lời hứa, sau này Đại Trần ta sẽ mất hết uy tín, tương lai sau này sao có thể phục chúng?”
“Binh bất yếm trá, chỉ có thể như thế.” Từ Lập nói.
“Từ tướng quân.” Ta nói chen vào “Nếu đã đồng ý nghị hòa là đã thoát ly khỏi phạm trù của chữ ‘binh’, như vậy câu ‘binh bất yếm trá’ sợ là không phù hợp a. Giả nghị hòa nhưng thực chất là chuẩn bị cho cuộc chiến, cho dù có thắng cũng sẽ bị người của cả thiên hạ khinh thường, nếu vì thế mà làm Đại Trần mất hết uy tín với các nước láng giềng, như thế không phải là vì cái nhỏ mà mất cái lớn hay sao?”
Từ Lập thấy ta lên tiếng, hừ lạnh một cái, ánh mắt đột nhiên sắc bén lên. “Lời này của công chúa sai rồi, lúc cần phải linh hoạt giải quyết, trước mắt cần phải gấp rút trừ đi nguy cơ lớn nhất, còn những chuyện khác, đợi chiếm được Mân Việt quốc rồi bàn sau!”
Nương nó, cái tên mãng phu này, cho là ta không biết trong lòng hắn đang tính toán điều gì sao!
Ta đảo mắt nhìn Bạch Phiền “Bạch tướng quân nghĩ thế nào?”
Bạch Phiền trầm tư một lát, đáp: “Vi thần cho rằng dĩ hòa vi quý, nhưng không nên để Thẩm thừa tướng đi hòa thân, vẫn cứ tiếp tục đàm phán cùng đối phương, thăm dò thái độ của đối phương.”
Cách này cũng không khác gì cách ta và Lưu Triệt đang bàn.
Từ Lập lại không cho là đúng, dè bĩu. “Binh quý thần tốc, lề mề kéo dài sẽ làm sĩ khí sụt giảm, đến lúc đó muốn diệt Mân Việt quốc lại càng khó khăn hơn!”
Ta không nhịn nổi xoay mặt đi chỗ khác, đột nhiên nghĩ lại, chúng ta nói nhiều như vậy nhưng dường như đã sơ xuất quên mất thái độ của một người, ta quay đầu nhìn Lưu Triệt. “Bệ hạ, còn Thẩm thừa tướng nghĩ sao?”
“Thẩm khanh chỉ truyền đạt về điều kiện của Lam Chính Anh, cũng không có biểu lộ rõ ràng thái độ của chính mình, nhưng…” Lưu Triệt ngừng lại một lát, hô hấp của ta nhất thời cũng ngừng lại theo “Từ phân tích của Thẩm khanh về tình thế hiện nay cho thấy, dường như cũng cho rằng điều kiện lần này rất bất lợi với Đại Trần ta.”
Từ Lập cười nhạo một tiếng: “Thẩm thừa tướng xưa nay tự xưng là trung quân ái quốc, chẳng lẽ một chút hy sinh cho nước nhà hắn cũng không chịu sao?”
Nghe Lưu Triệt nói thế, rốt cuộc ta cũng thở phào, bất kể là hắn tính toán vì lợi ích toàn cuộc hay là vì tư tâm và tình cảm, tóm lại hắn không chấp thuận điều kiện này là tốt rồi. Còn về phần Từ Lập nói gì, ta cũng chẳng thèm để vào lòng.
Lưu Triệt ra quyết định cuối cùng. “Chuyện Thẩm khanh hòa thân dứt khoát không thể được, còn lại chuyện khác để bàn sau.”
Thật ra hòa thân vẫn có thể xem là một phương pháp tốt, nhưng Thẩm Đông Ly lại tuyệt đối không phải là một đối tượng thích hợp, mà đối tượng thích hợp nhất có lẽ là tên tiểu Hầu gia vô công rỗi nghề Phương Chuẩn, để hắn ở lại Trần quốc chỉ là lãng phí tài nguyên quốc gia mà thôi, chi bằng cho hắn có cơ hội chứng tỏ giá trị bản thân – hiến thân vì nước, thậm chí cũng có thể đóng gói Mặc Duy làm tặng phẩm gửi đi, tiện tay giải quyết được một tình địch.
Đáng tiếc, không như mong muốn a…
Ta phiền não xoa xoa ấn đường bước ra khỏi quân trướng, lanh mắt liếc thấy một thân ảnh chợt lóe lên sau lều, lập tức mở miệng kêu: “Tứ nhi!”
Thân ảnh kia ngừng lại một lát, rơi xuống trước mặt ta, nét mặt hờ hững lạnh nhạt như cũ.
Ta tiến lên một bước cầm tay hắn, cảm giác được tay hắn bỗng nhiên cứng đờ rồi nhanh chóng thả lỏng. Ta kéo hắn chậm rãi bước đi. “Hôm qua chàng không về, trách ta sao… yêu cầu của ta thật quá đáng, làm tổn thương chàng.”
Hắn trầm mặc không lên tiếng đáp lại.
Trong lòng ta chùng xuống, lẳng lặng nhìn hắn, đi được hai bước bèn đổi đề tài. “Cuộc bàn luận vừa rồi chắc chàng cũng đã nghe được?”
“Ừ.”
Người của Ám môn bọn hắn chuyên nấp từ một nơi gần đó lén nghe những bí mật không nên nghe, cũng may là bọn hắn kín miệng, dù nghe được chuyện gì cũng không tiết lộ ra ngoài một câu.
“Từ Lập muốn giết sư phó.” Ta vuốt ve đường vân trong lòng bàn tay hắn, vừa thô ráp vừa ấm áp “Tứ nhi, chàng đã nhận lời ta…”
“Phải.” Hắn đáp lại rất nhanh “Hắn cũng muốn giết nàng.”
“Yên tâm, hiện giờ hắn còn chưa thể đụng đến ta đâu.” Ta chắc chắn.
Theo tính tình của Lam Chính Anh, nếu đồng ý nghị hòa, nàng ta tuyệt đối sẽ không thả sư phó về, nếu Từ Lập giả nghị hòa nhưng thật ra thì chuẩn bị cho cuộc chiến, một khi trở mặt, sư phó sẽ khó sống sót mà trở về. Dù cho đối phương không giết sư phó, đến lúc đó tình hình rối loạn, đao kiếm không có mắt, Từ Lập sẽ có rất nhiều cơ hội để “ngộ sát” sư phó trong loạn quân. Xem ra, hành động của sư phó ở đế đô có lẽ đã bị hắn phát hiện được điều gì rồi. Để người này lại bên cạnh còn nguy hiểm hơn cả Mân Việt quốc, muốn dẹp giặc ngoài phải ổn định nội bộ trước, có lẽ ta nên chế ngự hắn trước? Không, ta nên để Đào Thanh chế ngự hắn trước!
“Tứ nhi, chàng nghe lời ta, đi Kiếm Bình sơn tiếp ứng sư phó trước đi, thuận tiện giúp ta theo dõi hành động của Lam Chính Anh, nàng ta muốn diệt trừ phụ tá đắc lực của chúng ta, nếu hòa thân không thành, bọn họ cũng có thể trực tiếp xuống tay.” Ta nắm chặt tay trái của hắn, khẩn cầu “Hãy nhận lời ta đi, ta cam đoan với chàng, tuyệt đối sẽ không để bản thân mình xảy ra chuyện!”
Hắn ngừng bước lại, cúi đầu xuống, bình tĩnh nhìn ta, đôi đồng tử đen nhánh sâu thăm thẳm nặng trĩu u ám như miệng giếng cổ, nhìn không ra một tia gợn sóng, hồi lâu sau, hắn nói: “Nguyện vọng của nàng, ta sẽ đồng ý.”
“Ta cũng không ngại nàng yêu ai nhiều hơn, chỉ là không muốn thấy nàng coi trọng sinh mạng người khác hơn sinh mạng của bản thân mình. Ta chỉ để ý đến nàng mà thôi.”
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, đồng tử ta co rút lại, trái tim như bị ai đó hung hăng bóp chặt, đau kịch liệt, miệng há ra rồi lại khép vào, không nói nên lời.
Kiều Vũ của ta, không có xem qua thi từ ca phú phong hoa tuyết nguyệt, không biết nói những lời tâm tình lãng mạn, nhưng chỉ một câu giản dị mà chân thành đến cực điểm cũng đã đủ đánh trúng điểm yếu của ta, khiến ta khó kềm lại từng cơn rung động trong lòng. Có một người yêu ta hơn cả sinh mạng của mình, đây vốn là chuyện lãng mạn nhất thế gian này rồi.
Ta chậm rãi đến gần hắn, nép mình vào lòng hắn, gò má dán sát lên ngực hắn, nghe tiếng tim trầm ổn thong thả của hắn. Tay hắn chậm rãi ôm lấy eo ta, nhẹ nhàng siết chặt như ôm lấy trân bảo quý giá nhất.
Là ta đã suy bụng ta ra bụng người, nghĩ người khác cũng như mình, yêu là bá đạo độc chiếm, đố kỵ, ngờ vực, bất chấp lý lẽ, tưởng rằng hắn tức giận chỉ là vì hắn để ý việc ta coi trọng sư phó hơn hắn, lại không biết trên đời này còn có một kiểu yêu hoàn toàn không giống ta, hắn nói: ta chỉ để ý đến nàng mà thôi…
Mũi ta sụt sịt, viền mắt cay cay, chóp mũi cọ sát trên ngực hắn, nỉ non nói: “Ta nhớ rồi … Chàng cũng vậy, phải coi trọng bản thân mình nhiều hơn một chút.” Đừng đặt hết trái tim lên người ta, ta sợ nặng quá gánh không nổi…
Hắn trầm giọng ừ lại một tiếng, nói: “Từ Lập có ý đồ bất lợi đối với nàng, sau khi ta đi, nàng phải cố gắng đừng đi lại một mình.”
“Được, ta bảo đảm.” Ta ra sức gật đầu.
Hắn lại trầm mặc một lát, sau đó dường như là hạ quyết tâm, đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên môi ta một cái, như chuồn chuồn lướt nước mà thôi, sau đó lùi lại nhìn ta thật lâu mới nói: “Ta đi trước đây.”
Ta nhào lên vừa mổ vừa hôn, thấp giọng nỉ non trong môi hắn “Bảo trọng.”
Hắn gật đầu, rút cánh tay đang ôm eo ta về, lui ra sau hai bước, xoay người, chỉ vài cái nhô lên hụp xuống đã biến mất.
Ta tiu nghỉu lạc lỏng nhìn theo bóng dáng hắn, thở dài xa xôi, nhất thời giống như bị mất đi ba hồn bảy vía, bước chân chập chờn, trống rỗng không còn nơi nương tựa.
Đường Tư đến, xỏ sợi dây thừng kéo ta về lều.
“Không phải là không chấp nhận hòa thân à? Sao nàng còn thất hồn lạc phách như vậy?” Đường Tư vỗ nhẹ lên mặt ta, luôn miệng gọi “Hồi hồn, hồi hồn!”
Ta hồi hồn, phủi rớt tay hắn, hừ một tiếng quay mặt đi không thèm để ý đến hắn.
Hắn nhìn chung quanh một lát, ngạc nhiên hỏi: “Tên tay sai Kiều Vũ của nàng đâu?”
Hắn hỏi vậy càng làm ta buồn bực hơn. “Ta nhờ hắn đi bảo vệ sư phó rồi.”
“Ừ.” Hắn gật gật đầu ra ý hiểu rồi, xoay đầu nhíu mày nhìn bản đồ địa hình tác chiến, nói với Đào Thanh “Ta thấy nghị hòa chắc không xong đâu, vậy chúng ta tiếp tục chuẩn bị đánh trận đi.”
Đào Thanh cũng không ngẩng đầu lên, nói “Tất nhiên, Mân Việt quốc đã liên minh với Lương quốc rồi.”
“Cái gì?” Ta khẽ giật mình, hoàn toàn tỉnh táo. “Liên minh gì vậy?”
“Đối phương căn bản là không muốn nghị hòa, nếu không sẽ không đưa ra điều kiện quanh co khúc khuỷu để bị cự tuyệt như thế.” Đào Thanh vòng qua bản đồ địa hình, đến trước mặt ta, đôi mắt ta chăm chú dõi theo hắn, lại nghe hắn nói “Hiện giờ Đại Trần đang thiếu văn thần võ tướng, đòi Thẩm Đông Ly đi hòa thân Mân Việt quốc, không thể nghi ngờ gì nữa chính là muốn cắt đứt một tay của Đại Trần, thiếu Thẩm Đông Ly trấn giữ trong triều, đến lúc đó sẽ sinh ra nội loạn trước, cho dù còn lại một bàn tay khác là võ tướng cũng khó mà phát huy hoàn toàn chiến lực. Tầm quan trọng của Thẩm Đông Ly rất rõ ràng, bên chúng ta sẽ tuyệt đối không chịu đáp ứng, nếu thế khả năng nghị hòa không thể xảy ra. Dù cho chúng ta thật sự chấp nhận điều kiện này của đối phương, tự chặt đi một cánh tay của mình, đến lúc đó đối phương hủy hiệp ước đòi tái chiến, cơ hội thắng của chúng ta sẽ mất đi năm phần. Còn nếu đối phương và Lương quốc đồng thời khai chiến, hai đầu thọ địch, tự chặt một tay, cơ hội thắng của chúng ta một phần cũng không có.”
Đào Thanh phân tích khiến ta nghe mà đổ mồ hôi lạnh, tất nhiên sư phó cũng đã nghĩ đến mấu chốt trong đó rồi, cho nên mới không đồng ý việc hòa thân. Nếu Mân Việt thật sự kết minh cùng Lương quốc, vậy cũng chẳng cần thương lượng lại nữa.
“Nhị ca…” Ta lo lắng bước đến gần “Vậy giờ chúng ta nên làm gì?”
Đào Thanh vỗ về vai ta an ủi, kéo ta vào lòng. “Hiện giờ Mân Việt quốc muốn kéo dài thời gian để tập trung sức lực đánh với chúng ta một trận nữa, đồng thời cũng chờ đợi cứu viện từ phía Lương quốc. Chúng ta chỉ có thể giả vờ không biết mưu kế của đối phương, cùng kéo dài thời gian với bọn họ, ngầm chuẩn bị chu đáo cho chiến sự.”
Ta ngẩn người ra “Vậy chẳng lẽ giống như Từ Lập đã nói, giả nghị hòa nhưng thực chất là chuẩn bị chiến sự?”
“Không.” Đào Thanh lắc lắc đầu “Loại phương pháp tổn hại đến quốc thể này chỉ có bọn họ mới có thể làm, chúng ta không thể làm. Chúng ta chỉ có thể ỡm ờ giả yếu ớt, lấy cớ nghị hòa đi, nghị hòa lại để kéo dài thời gian, tất nhiên đối phương cũng sẽ vui vẻ phối hợp. Thời gian đàm phán đã định là mười lăm ngày, nhưng chúng ta không thể chờ đến lúc đó, nhất định phải động thủ trong nay mai, cứu Đông Ly và Mặc Duy ra.”
“Đúng vậy!” Ta gật đầu “Từ Lập muốn xuống tay với hai người đó, một khi loạn lạc xảy ra, ta lo là Từ Lập sẽ thừa dịp ra tay, sư phó và Mặc Duy đều không biết võ nghệ. Bây giờ hổ phù đang trong tay ta, ta muốn nghĩ cách đoạt binh quyền của hắn trước.”
Đào Thanh cau mày nói: “Chỉ sợ không dễ đâu.” Lại quay đầu hỏi Đường Tư “Ngươi cần mấy ngày mới có thể phá Cửu Lôi trận?”
Đường Tư suy nghĩ một hồi, đáp: “Nếu tập trung vào làm thì chừng một ngày một đêm, tối đa là hai ngày.”
Đào Thanh rũ mí mắt xuống, trầm tư nói: “Ta sẽ phái ra một đội Ám môn ngầm tiếp ứng cứu bọn Đông Ly ra, một khi thoát hiểm, phải tức khắc tấn công, trước khi đối phương kịp phản ứng, phải đánh mạnh để chiếm lấy vùng đất cao, sau khi phá Cửu Lôi trận sẽ tiến thẳng đến Kiếm Bình sơn, bắt sống hết bọn hậu duệ vương công quý tộc trong hai dòng họ Lam, Bạch.”
Đường Tư hưng phấn không ngừng: “Hay lắm, lại có thể đánh một trận nữa!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook