Lão Gia Có Hỉ
Chương 20

Đào Nhị ở bên ta được hai ngày, rất nhanh lại vội vã biến mất không để lại chút tung tích.

Ta nghe lời Đào Nhị, ngày ngày giam mình trong Lý viên, nghe Liên nhi và Đường Tam kể lại những chuyện phát sinh bên ngoài, không có chuyện gì lớn, chỉ vài ba chuyện vặt vãnh. Tương đối buồn cười nhất đó là vào lễ nhậm chức quan mới của Mặc Duy, pháo hoa chúc mừng nổ bèm bẹp trúng người Phương tiểu hầu gia. Gương mặt bánh bao của Phương tiểu hầu gia vốn chỉ còn lại một miếng chút nị, nay lại bị đại hỏa thiêu trúng đuôi, vốn đang dốc sức tìm kiếm ”Tiểu Hoa” khắp nơi, giờ dùng hơn phân nửa thời gian để đối đầu với Mặc Duy.

Ta vừa ăn gà nướng vừa nghe Liên nhi thuật lại một cách sống động bộ dạng kinh ngạc của Phương tiểu hầu gia lúc bấy giờ, không khỏi cảm thấy vừa sung sướng vừa buồn phiền, không thể tận mắt chứng kiến thật sự là vô cùng tiếc nuối a.

“Liên nhi, mấy ngày nay Mặc Duy có đi quấy rối sư phó hay không?” Ta vừa lau tay vừa hỏi.

Liên nhi giúp ta lau tay còn lại, đáp: “Mặc Duy không có đến gặp Đại công tử, nhưng Đại công tử có đi gặp hắn mấy lần.”

Mới vài ngày thôi mà đã gặp mấy lần…

Ta buồn bực không vui.

“Chừng nào Mặc Duy dọn đi?”

“Có lẽ là chừng vài ngày nữa.” Liên nhi thở dài một cách bất đắc dĩ “Lão gia, không phải bữa trước ngươi còn muốn đuổi Phương tiểu hầu gia đi hay sao, bây giờ có Mặc Duy ở đây, vừa khéo vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngươi đuổi mèo đi, ai sẽ giúp ngươi bắt chuột?”

Ta ồ lên một tiếng, thán phục: “Lời này của Liên nhi thật có lý a, mặc cho bọn cẩu tặc hắn tranh mồi, lão gia ta vui vẻ ngồi xem trò hay. Hôm nay Phương tiểu hầu gia có đến tìm Mặc Duy gây phiền phức hay không?”

Liên nhi che miệng cười: “Đi rồi, sáng sớm đã cấp tốc đến cửa để mà bới móc rồi.”

Ta phẩy nhẹ tay áo, cười nói: “Biết rõ cơ hội thắng không cao mà vẫn quyết chí tiến lên, đây chính là tâm lý của dân cờ bạc a! Mặc Duy tên cẩu tặc này, ăn nho không nhả cả vỏ, thật xứng với Phương tiểu hầu gia.”

Liên nhi gật đầu cười nói phải, thấy ta cất bước đi ra ngoài, vội hỏi: “Lão gia ngài muốn đi đâu?”

Ta nâng má trầm tư một chút rồi đáp: “Ra ngoài hít thở không khí, ta sẽ mang theo Kiều Tứ.”

Đào Nhị đã nói một cách nghiêm túc, ta cũng không dám lấy vấn đề an toàn của bản thân mình ra đùa, hiện giờ Phương tiểu hầu gia chỉ lo đi tìm Mặc Duy gây chuyện, cả ngày dây dưa ở huyện nha, có lẽ cũng sẽ không có cơ hội chạm mặt với hắn. Hơn nữa, dựa vào tình hình thị lực của hắn hiện nay, cho dù ta có đứng trước mặt hắn hắn cũng không nhận ra ta.

Còn chưa đến Kiều viên, đã nghe thanh âm quen thuộc vang lên.

“Không đúng, không đúng, cây trúc này độ mềm và độ dai không đủ, lão gia gần đây lại béo lên, nếu không cẩn thận sẽ đè đứt cả trúc mất!” Thanh âm này là của Đường Tam, giọng rất lớn, từ xa ta đã nghe được một rõ hai ràng, không biết hai tên oan gia này đang làm cái quái gì đây, ấy vậy mà dám nói ta béo?

Ta xoa xoa eo của mình, quả thật có hơi đầy đặn một chút, thôi được, nhưng ta thấy xúc cảm rất tốt mà, giảm béo gì chứ, ghét nhất!

Kiều Tứ luôn luôn phản bác ý kiến của Đường Tam vô điều kiện: “Tính dẻo dai của trúc đã là tốt nhất rồi, không có chất liệu nào khác có thể thay thế được.”

Đường Tam điên tiết lên nói: “Loại chuyện này chẳng lẽ ngươi thành thạo hơn ta? Phải nghe ta!”

Ờ… Nghe ra hình như là đang làm dụng cụ gì đó, quả thật, đôi bàn tay của Đường Tam đúng là quỷ thủ a, chế tạo ra ám khí bất kể luận về tính bí mật hay là tính sát thương, đều hết sức kinh người. Nhưng bọn hắn muốn làm ám khí gì, sao lại lôi lão gia ta vào đây?

Căn cứ theo tình hình sức khỏe hiện tại của ta và thính lực của bọn hắn, muốn lặng yên không một tiếng động đến gần là rất không có khả năng, ta gật đầu một cái, nhấc chân lên chạy như điên đến cửa Kiều viên, tấn công bất ngờ lúc bọn hắn chưa kịp phòng bị!

“Tam nhi, Tứ nhi… các chàng đang làm gì đó?!” Ta lớn tiếng gọi, bọn hắn giật nảy mình, muốn giấu thứ gì đó ra sau lưng, nhưng mà chỉ phí công thôi – vật đó quá lớn, cơ bản là giấu không nổi.

Ta xông đến phía trước, đẩy hai người bọn hắn ra, thò đầu ra nhìn, tắc lưỡi nói: “Oa, con diều lớn quá, chắc có thể chở cả người!”

Đường Tam trợn trắng mắt “Lão gia, đây không phải là diều, mà là Hoạt Tường Dực.”

“Hoạt Tường Dực là cái gì?” Ta khẽ giật mình.

“Là vật có thể bay trên trời.” Đường Tam có chút hưng phấn nói “Nếu có cái này, cho dù có ngã từ trên vách núi xuống cũng sẽ không chết.”

Ta trầm tư một lát, nhớ lại câu đối thoại lúc nãy của bọn hắn có đề cập đến lão gia ta, lập tức hiểu rõ tâm tư của bọn hắn, không khỏi cảm thấy vừa thú vị vừa cảm động, sờ sờ lên gò má hắn nói: “Tuy lão gia ta rất muốn làm Hải Đông thanh như hồi xưa, nhưng không muốn bị rớt xuống núi một lần nữa, cho nên chi bằng chàng làm diều còn được hơn. Hoạt Tường Dực gì đó, chỉ sợ là vô ích thôi.”

Công phu khinh công của ta vẫn là niềm kiêu ngạo lớn nhất đời ta, cho dù có ngã từ Thục sơn xuống, vách núi vạn trượng, ta vẫn có thể thuyên chuyển trên vách núi để lần lượt trì hoãn lực xung động, giảm bớt tốc độ rơi xuống, cuối cùng lông tóc vô thương hạ mình xuống đất, sau khi rơi xuống, cùng lắm chỉ là cảm thấy có chút đói bụng mà thôi.

Có một lần Kiều Tứ cướp ta đi từ trong tay Đường Tam, kết quả là ta lại cõng hắn quay trở lại Đường môn bắt Đường Tam giải độc. Tên tiểu tử Đường Tam này lòng dạ rất hẹp hòi, khó chịu hết nửa ngày mới tâm không cam, lòng không nguyện giải độc cho Kiều Tứ. Vừa giải độc xong, bản thân hắn liền trốn lên Thục sơn tinh xá không màng thế sự. Sau khi xong việc, lão gia nghĩ lại, thấy mình quả là đã làm khó Đường Tam, bèn bất chấp khó khăn, kiên trì lê thân lên Thục sơn tìm hắn cảm ơn, nhân tiện xin lỗi luôn. Ai ngờ lời nói ra không những không hợp ý hắn, ngược lại còn bị hắn… Cũng khó trách hắn, giày vò ép buộc ta nhiều lần đến mức tứ chi mỏi nhừ, kết quả là bị cao thủ Ám môn do đại nội phái ra bao vây. Lúc ấy ta, Đường Tam, còn có Kiều Tứ vừa đuổi đến – ba người bị dồn đến đỉnh Thục sơn. Thật ra với tình hình lúc đó, bọn ta chưa chắc sẽ bị bại, ba mươi người bọn họ đã bị bọn ta giết gần hết, chỉ còn lại mười người, nhưng Đường Tam bị thương, Kiều Tứ trúng độc chưa lành, tuy khinh công ta cao cường, bọn họ không mấy người có thể đụng đến góc áo của ta, nhưng bảo ta phản kích thì hơi khó. Lúc ấy tên thủ lĩnh phía bên kia khá gian xảo, hắn tập trung tấn công Đường Tam, Kiều Tứ, thừa dịp ta nóng ruột xông lên cứu bèn ra tay hạ sát thủ với ta. Ta nhất thời tính sai, lui về phía sau hai bước, giẫm trúng chéo áo, khẽ lảo đảo, cuối cùng hụt chân, hai mũi phi tiêu bay sượt qua đầu, sau đó chỉ nghe được bên tai có tiếng gió vù vù, còn có tiếng kêu gào thê lương của Đường Tam Kiều Tứ.

Vách núi thẳng tắp như dùng đao kiếm tạc thành, đợi đến lúc ta kịp thời phản ứng đã rơi cách xa đỉnh núi rồi. Ta kẹp chân trên vách núi đạp liên hồi, nhưng thế rơi xuống quá mạnh hầu như làm mắt cá chân ta bị thương. Ta dùng cả tay lẫn chân chống đỡ hai bên mặt vách núi mà xuyên phong phá vân, tưởng rằng mình sẽ ngã mãi đến vô cùng vô tận. Rốt cục một lúc lâu sau hai chân cũng giẫm lên được đất bằng.

Dưới đáy núi là vô số những tảng đá tròn màu xám trắng, một khe suối nhỏ chảy róc rách, trên hai bên sườn núi thỉnh thoảng có cỏ dại mọc tràn lan, gió vi vu man mát không đến mức khiến người ta lạnh cóng.

Ta uống vài ngụm nước suối trong lành cho đỡ đói, phát hiện dưới suối còn có cá bơi qua bơi lại, mừng rỡ tóm lấy vài con, lại chặt mớ nhánh cây cỏ dại nhóm lửa, ngồi xuống nướng cá. Thịt cá tươi rói vô cùng ngon miệng, mùi thơm bốc lên ngào ngạt. Ta ăn cá nướng đến no bụng, sắc trời cũng đã đến lúc sẩm tối, đợi lâu như vậy cũng không thấy ai nhảy xuống, ta biết “tự tử” gì đó chỉ là do ta một mình tưởng tượng ra thôi, trong mất mát có vui mừng, ta phủi mông chạy lấy người, men theo dòng suối mà đi, trong lòng thầm nghĩ thế nào cũng sẽ tìm ra đường thoát khỏi nơi đây.

Thường nghe người ta kể những câu chuyện võ hiệp xa xưa. Trong đó, vai chính rơi xuống núi nhất định sẽ không chết, còn được nhân họa đắc phúc, phát hiện ra bảo tàng, võ lâm bí tịch vân vân…Ta thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, tất nhiên cũng muốn nhân cơ hội này đi tìm di vật của cao nhân như lời đồn. Vì thế nên khi đi đường rất cẩn thận để ý, trái moi phải móc, nhảy nhót lung tung, đi mất nửa tháng nhưng chẳng phát hiện ra được cái quái gì.

Trong nửa tháng này, thức ăn duy nhất của ta chính là cá suối. Ăn ngán đến nỗi ta muốn ói, vì thế sau này ta sinh ra bóng ma tâm lý đối với cá. Sau đó, thật vất vả mới gặp được một con cọp, ta vui mừng quá đỗi, nhào lên ôm chặt lấy nó, một tay đập chết nó. Không biết có phải vì nhàn hạ quá lâu hay không, con cọp này thấy ta cũng không chạy trốn, ngược lại còn kích động xông về phía ta, thật kỳ lạ!

Sau khi ăn xong con cọp, ta lại đi thêm mấy ngày nữa, cuối cùng mới thấy nhà cửa, con người.

Tổng kết lại, ta rơi xuống chân núi, đi lang thang hai tháng, ăn vô số cá suối, gặp được một con cọp để thay đổi khẩu vị, phát hiện một thi hài vô danh, nhưng không thấy bất kỳ bảo tàng bí mật nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương