Lão Gia Có Hỉ
Chương 19

Từ đầu ta vẫn cho rằng: tình yêu suy cho đến cùng vẫn chỉ là nồi nào úp vung nấy mà thôi – nhưng không biết rốt cuộc ta là cái loại nồi gì mà có thể kết hợp với năm cái vung hoàn toàn khác biệt nhau như vậy…

(Có lẽ có thể dùng một loại từ để hình dung cái nồi này – nồi thông dụng, hoặc có thể dùng một loại từ để hình dung phong cách của cái nồi này – đa năng)

Đào Nhị mạnh mẽ, Đường Tam kiêu ngạo, Kiều Tứ ẩn nhẫn, Yến Ngũ khó chịu, bốn cái vung như thế đã thuộc hàng cực phẩm lắm rồi, chỉ cần may mắn nhặt được một trong bốn cái trên cũng đã là tu ba kiếp mới được phúc phần đó, vậy mà ta lại cùng một lúc ôm hết năm cái, chỉ sợ là từ nay về sau phúc phần mười kiếp đều bị cạn sạch.

Sáu người chung sống cũng không hề gì, lời nào nói được thì nói, lời nào nói ra làm tổn thương tình cảm, mọi người đều tự hiểu trong lòng. Trong lòng ta, địa vị của sư phó không ai có thể sánh bằng, mười năm chung sống, hắn là lý do Lý Oánh Ngọc ta còn sống trên đời này, đối với điểm này, bốn người kia không ai dị nghị gì cả, ta đối với sư phó không chỉ là tình yêu, còn có thân tình, ân tình, trong hai chữ tình yêu, ta tự cảm thấy mình không hề xem nặng bên này mà xem nhẹ bên kia.

Dường như đã từng có người nói với ta, hắn không quan tâm đến chuyện lấy lùi làm tiến – trở thành người thứ yếu bên cạnh ta. Nhưng trong lòng ta, không ai trong bọn hắn xếp hạng “thứ yếu” cả.

Có phải ngươi muốn hỏi ta tại sao có thể cùng một lúc yêu nhiều người như vậy hay không?! Chỉ có người đã trải qua mới có thể hiểu được, những người đã từng cùng ngươi sống chết có nhau, giúp đỡ nhau trong cơn hoạn nạn, trải qua những cảnh ngộ đặc biệt như vậy, hai tâm hồn, hai trái tim kề cận nhau như vậy, muốn tách ra quả thật quá khó khăn.

Thật ra ta cũng đã từng nghĩ cả đời này của mình chỉ biết một mình sư phó mà thôi, nhưng một khi Đào Nhị mở ra tuyến phòng ngự trong trái tim ta, lòng ta như kiến vỡ tổ, như con đê nghìn dặm trong phút chốc đều sụp đổ.

Ta biết, đối với thái độ ăn nói tùy tiện, hành động lỗ mãng của ta, ngay từ đầu Đào Nhị hắn chỉ coi ta như một món đồ chơi thú vị trong lúc làm việc mà thôi. Hạ dược ta, buộc ta ở lại bên người để xem ta giãy dụa gian nan như thế nào. Cũng giống như trước đây ta bắt được con tê giác một sừng, ta đã dùng dây thừng cẩn thận trói chặt chân của nó để xem nó vùng vẫy tứ phía ra sao.

Ta không yêu tê giác một sừng, vậy thì tại sao hắn lại yêu ta?

Ban đầu ta tiếp cận hắn, có lẽ là vì thông qua hắn ta như được nhìn thấy dáng dấp của sư phó một lần nữa. Bọn họ có chỗ giống nhau, một người vì văn, một người vì võ, cả hai đều chong đèn suốt đêm để xử lý một núi công việc mà vĩnh viễn cũng không giải quyết hết. Lúc đó ta vừa rời khỏi đế đô, đêm nào cũng nhớ sư phó đến nỗi ngủ không được, bèn chạy đi chạy lại trên nóc nhà Bạch Hồng sơn trang, chạy đến nơi cao nhất, ngồi xuống ngắm trăng, trong lòng thầm nghĩ không biết giờ này sư phó có nhớ đến ta hay không.

Trong Bạch Hồng sơn trang này, đèn trong phòng của Trang chủ Đào Thanh luôn luôn được tắt cuối cùng, có lúc ta không nhịn nổi tò mò đến nhìn lén, dưới ánh đèn hắn nhăn trán lại, tựa hồ có rất nhiều chuyện phiền lòng – dáng điệu như thế ta thường nhìn thấy trên mặt sư phó, mỗi lần thấy là ta nhịn không được muốn vươn tay ra xóa đi nếp nhăn giữa hai hàng lông mày ấy của hắn.

Nhưng ta biết là ta không thể nào xóa hết.

Có mấy lần ta bị Đào Thanh phát hiện, hắn mời ta vào trong ngồi, bảo hạ nhân làm điểm tâm khuya bưng lên, ngồi đối diện với ta cùng ăn. Lúc ta ngốn nga ngốn nghiến ăn lấy ăn để, hắn cười hỏi: “Ngươi không sợ ta hạ độc sao?”

Ta hừ một tiếng nói: “Không phải ngươi đã hạ độc ta rồi sao? Cần gì phải làm chuyện dư thừa. Hơn nữa, nếu ngươi thật có ý hạ độc, ta cũng đề phòng không được.”

Hắn muốn ta giúp hắn lấy bí tịch, làm sao có thể để ta xảy ra chuyện gì.

Nửa tháng trước ta quả thật quá tiêu dao, hắn mặc ta tùy ý muốn gì được nấy, mãi đến khi thể trọng ta tăng lên một cách bạo liệt làm gai mắt hắn, hắn mới hạ lệnh bắt ta ăn uống điều độ lại.

Đào Thanh là một người vô cùng ngoan độc, đây cũng chính là lý do vì sao trong năm người, ta sợ hắn nhất, bất kể là tính về thủ đoạn hay về tâm kế. Dù sao một tháng ăn uống điều độ thống khổ đến nỗi ta không còn muốn nhớ lại nữa, hắn luôn luôn có biện pháp bắt ta gầy đi, nhưng khi thấy ta gầy thật, trong ánh mắt hắn lại hiện rõ sự không đành lòng.

Có lúc ta đói đến mức lăn lộn, thèm ăn không chịu nổi, cấu véo cần cổ hắn nói: “Ta muốn ăn thịt!”

Hắn nói: “Ngươi béo lên nữa sẽ rất nguy hiểm.”

Ta cả giận nói: “Ta là Hải Đông thanh, té từ bất kỳ độ cao nào cũng không thể làm chết ta! Ta nhất định sẽ đem được bí tịch về cho ngươi!”

Hắn nói: “Không phải vấn đề bí tịch!”

“Vậy thì còn vấn đề gì nữa!” Ta ai ui lên một tiếng cắn lấy cần cổ hắn, cắn đến nỗi chảy máu luôn.

Có lẽ là vì hắn bị ta cắn đâm ra sợ, rốt cuộc cũng bảo người mang bánh bao lên cho ta, ta cắn lấy bánh bao, trong nhân bánh không có thịt, nhớ đến sư phó mà lệ rơi đầy mặt. Hắn nhìn ta một cách khó xử, thò tay ra xoa xoa đầu ta, dịu dàng nói: “Thôi được, thôi được, đừng khóc, đừng khóc, sau này sẽ không bỏ đói ngươi nữa.”

Ta né tránh bàn tay hắn, buồn bực chạy đến góc tường gặm bánh bao.

Ngoài mặt thì hắn nói vì sợ ta lẻn ra ngoài ăn vụng nên hàng đêm bắt ta ngủ cùng giường với hắn, đôi bàn tay giữ rịt lấy eo ta, suốt cả đêm, chỉ cần ta cử động một chút là hắn tỉnh dậy, căn bản không thể lén chuồn xuống phòng bếp được.

Có một lần ta ăn vụng một con gà bị hắn phát hiện, kết quả là ta bị hắn đánh vào mông…

Thật là chuyện cũ nhục nhã a…

Hắn lật ngược người ta lại ấn lên đùi mình, bàn tay vả chan chát lên mông ta, đau đến mức ta phải nằm liệt trên giường cả ngày, hắn còn giả mù sa mưa đến bôi thuốc giúp ta. Như thế mà ta còn thích hắn thì có lẽ ta cũng không khác gì bọn người trong Quốc Tử Giám – thích bị ngược đãi đến điên cuồng a.

Ba tháng điều dưỡng, ngoại trừ khinh công tăng vượt bậc, năng lực chịu khổ của ta cũng cao lên rõ rệt.

Nhưng đột nhiên hắn phát rồ lên, nói không cần ta đi lấy bí tịch về nữa.

Ta bảo: “Tốt thôi, vậy đưa giải dược cho ta đi.”

Ta nghĩ chỉ cần ta uống giải dược, ta sẽ lập tức đi khỏi nơi này.

Hắn nhìn ta một cách cổ quái hết nửa ngày, nói: “Ngươi muốn đi đến vậy sao?”

Nói thừa, ai ăn no rảnh rỗi dây dưa với hắn cho mất thời gian chứ.

Ta rất kiên quyết.

Sau đó hắn nổi giận, giải dược gì đó giờ đều chỉ là phù vân, hắn vẫn ôm ta ngủ mỗi ngày, nhưng không hề đề cập đến chuyện đi lấy bí tịch nữa.

Ta biết hắn không dễ dàng gì leo đến vị trí như thế này, cây to đón gió, Bạch Hồng sơn trang đứng đầu võ lâm phương Bắc, có người ủng hộ hắn, cũng có người phản đối hắn. Cuộc đại hội võ lâm sắp tới bầu ra Tân Minh chủ của hai miền Nam Bắc, đối thủ cạnh tranh lần này là Đại tông sư của Vạn Kiếm sơn trang, hắn chịu áp lực rất lớn, không có bí tịch có lẽ cơ hội rất mông lung.

Thế là ta tìm một cơ hội lén lút dùng khinh công bay lên đỉnh núi, quyết định lấy bí tịch xuống cho hắn để trao đổi giải dược, kết quả là bị hắn phát hiện, lúc đó ta đã leo đến nửa đường, hắn lại ở dưới chân núi gầm lên giận dữ, dọa ta sợ đến run rẩy cả người, hụt chân rơi thẳng xuống.

Vách núi trơn nhẵn như được dùng đao gọt thành, trong cơn hoảng loạn khó tìm được một điểm tựa để mượn lực, mũi chân và bàn tay ta trong lúc rơi xuống bị cọ xát vào vách núi đến chảy máu, đau rát đến mức mặt mày ta vặn vẹo. Có lẽ lúc đó đầu óc Đào Thanh bị cửa kẹp hay sao đó, không nghĩ đến công phu khinh công của mình kém ta quá xa, ấy vậy mà xông lên muốn đỡ ta. Ta phản ứng theo bản năng, vô thức đạp lên vai hắn mượn lực để giảm tốc độ rơi, kết quả là đạp hắn rơi xuống càng mau hơn…

Trong khoảnh khắc đó ta vô cùng hối hận … Lập tức cam chịu số phận, xoay người nhảy xuống dưới, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc ta bắt được hắn, bàn tay còn lại cắm vào trong khe hở của đá, thở dốc một hơi, ra sức đạp nhào về phía một sơn động gần đó nhất.

Không thể nói đó là sơn động, chẳng qua chỉ là một cái hõm trên vách núi, bề sâu chừng ba bốn mét. Ngồi trong động ngó ra ngoài toàn là mây trôi mênh mông, trên không chạm trời, dưới không chạm đất, giống như bị kẹt ở giữa không trung vậy.

Sau khi nhào vào được trong động, cả người ta như bị nghiền nát, đau đớn đến mức nói không ra lời. Tay đứt ruột xót, nhìn hai bàn tay máu chảy đầm đìa, trong lòng ta đau đến cỡ nào a…

Vì cắm tay vào khe hở của vách núi nên móng ngón tay giữa của ta bị lột mất, ta đau đến nỗi toàn thân run rẩy, thật muốn chết đi cho rồi. Nếu một cước kia đạp Đào Thanh rơi xuống, ta đã có thể trực tiếp bay lên lấy được bí tịch rồi. Nhưng nếu Đào Thanh chết, ta lấy bí tịch để làm gì? Ai sẽ cho ta giải dược đây?

Ta nghĩ ngợi lung tung nhằm phân tán lực chú ý, bất chợt cảm thấy Đào Thanh chạm vào tay ta, ta giận quát lên một tiếng: “Buông tay!”. Đau chết lão nương a…

Tất nhiên là hắn không nghe theo, nếu không thì hắn đâu phải là Đào Thanh.

“Không phải ta đã nói là không cần ngươi đi lấy bí tịch hay sao!” Giọng hắn âm trầm vô cùng đáng sợ, ta vừa nghe liền nổi giận, thì ra vẫn là ta lo chuyện bao đồng. Ta vặn lưng nhấc chân lên đá văng hắn. “Cút đi! Ta không lấy bí tịch về, ngươi sẽ đưa giải dược cho ta sao!”

Hắn càng giận hơn so với ta, rống lại: “Ngươi có lấy về ta cũng sẽ không đưa giải dược cho ngươi!”

Ta mở to hai mắt trừng hắn. “Đào Thanh, ngươi thật quá tiểu nhân mà!”

Hắn nhào lại cắn môi ta, ta cũng không cam lòng yếu kém hơn mà cắn lại, cả miệng đầy mùi máu tươi.

“Đau…” Trong lúc đẩy qua đẩy lại đụng đến miệng vết thương trên tay, ta vô thức hô lên một tiếng, hắn lập tức ngừng lại, cầm lấy cổ tay ta, cau mày xem xét tỉ mỉ, ta khẳng định là mình đã thấy sự đau lòng trong mắt hắn, giống hệt như ánh mắt sư phó mỗi khi nhìn ta.

Có lẽ là đau lòng, có lẽ là bất đắc dĩ, cũng có lẽ là chiều chuộng. Sư phó thường thở dài, xoa đầu ta gọi: “Ngọc nhi a…”

Lúc đau, lúc đói, lúc khổ sở… ta lập tức nhớ đến sư phó và nghĩa phụ, sau đó lại càng khổ sở hơn.

Ta chưa từng khóc trước mặt ai ngoài sư phó, cố cắn chặt răng mở to hai mắt, kết quả là nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống, đọng lại trên tay, đau đến mức khiến ta phải nhe răng trợn mắt.

“Đừng khóc…” Đào Thanh lau đi nước mắt trên mặt ta, lại cẩn thận từng li từng tí băng bó miệng vết thương cho ta, không có băng gạc, hắn liền trực tiếp xé y phục.

“Ngươi muốn xé thì xé của ngươi, tại sao lại xé của ta?!” Ta bất mãn nói.

Hắn liếc ta một cái, nói: “Y phục của ngươi mềm mại hơn, thích hợp để băng bó hơn.”

Ta nhìn nhìn bộ y phục bảnh bao trên người hắn rồi lâm vào trầm mặc. Chắc chắn là hắn đang dự tiệc tùng rồi trực tiếp đuổi theo, vẫn còn mặc nguyên một bộ y phục tề chỉnh…

Chúng ta ngồi đờ ra trong sơn động cả đêm, không thể làm gì khác hơn được, với sức khinh công của hắn nhất định sẽ ngã chết, còn đôi tay của ta lại không thể cử động, chỉ dựa vào hai bàn chân rất khó giữ thăng bằng, cơ hội thoát khỏi nơi đây cũng rất mong manh, chỉ có thể đợi …

Nơi đây cao hơn so với mặt biển nên độ ấm tương đối thấp, như thường lệ, hắn ôm ta vào lòng mà ngủ, cẩn thận không đụng đến vết thương của ta. Nếu là ngày thường, ta nhất định sẽ tránh xa ra, nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt như thế này, ta chỉ có thể rúc vào trong lòng hắn tìm chút hơi ấm.

Kiền sài liệt hỏa nhất tương phùng, tiện thắng khước dâm gian vô sổ. (Tạm dịch: Gặp lại nhau liền như củi khô lửa bốc, không kềm được phóng đãng buông tuồng)

“Đào Thanh…” Giọng ta run rẩy “Ngươi có lạnh hay không…”

Hắn ôm chặt ta nói: “Không lạnh.”

“Vậy ngươi cởi y phục cho ta mặc thêm đi…”

Hắn trầm mặc trong khoảnh khắc rồi nói “Lý Oánh Ngọc, ta thật muốn đánh ngươi mà.”

Hắn thật vô lương tâm, cũng không nhớ lại là ai đã hại ta đến nông nỗi như vầy …

Ta tiếp tục run rẩy, oán giận…

Cuối cùng hắn vẫn đầu hàng, cởi y phục ra, nhưng mà tại sao hắn lại cởi y phục của ta ra?

Ta dùng hai quả đấm được băng bó tròn vo của mình bảo vệ lấy ngực “Ngươi cởi y phục ta ra làm gì?”

“Nghe nói có thể dùng thân thể để sưởi ấm.” Hắn nói một cách chính khí lẫm liệt.

“Vậy ngươi cởi là đủ rồi.” ta nói, sau đó dùng hai nắm tay tròn vo của mình kẹp lấy áo khoác của hắn khoác lên người, không có ngón tay thật hết sức bất tiện a.

Đào Thanh thở dài, chủ động giúp ta phủ thêm áo. Y phục của hắn còn mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi hương trên người hắn, ta nhất thời ấm áp hẳn lên, giương mắt lên thấy hắn chỉ còn một bộ quần áo lót, bỗng cảm thấy có chút ngại ngùng.

“Ngươi có lạnh hay không?” Ta ý tứ hỏi một câu.

“Lạnh.” Trong mắt hắn nổi lên ý cười nhàn nhạt, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng dịu dàng đi ba phần.

“Ừ.” Ta nắm thật chặt y phục, nói “Ta cũng rất lạnh.”

Nụ cười cứng lại nơi khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú của hắn khẽ vặn vẹo, cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi. Ta rụt vào trong góc nhưng vẫn cảm thấy lạnh đến khó chịu, bèn nói với hắn: “Ngươi lại đây chắn gió cho ta đi…”

Thấy điệu bộ muốn ăn sống nuốt tươi của hắn, ta rụt rụt cần cổ lại nói: “Không chịu thì thôi.”

Hắn gằn từng chữ, từng chữ nói: “Lý Oánh Ngọc, có, lúc, ta, thật, muốn, đánh, ngươi…”

Cũng còn may, ta tưởng hắn sẽ nói “Có lúc không muốn đánh ngươi”.

Cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn đến gần, ta tự giác dựa vào lòng hắn, cảm thấy người hắn ấm hơn nhiều so với người của ta, nghĩ đến nội lực vô cùng cao cường của hắn, bèn nói: “Nghe nói nội lực có thể sưởi ấm cơ thể, nội lực ngươi mạnh như vậy, ngươi truyền cho ta một ít có được không?”

Ta rốt cuộc ép hắn đến chịu không nổi, hắn cúi mặt xuống cắn môi ta, đôi tay gắt gao siết chặt lấy eo ta, ta muốn đẩy hắn ra nhưng vì tay đau nên đẩy không được, chỉ có thể lấy răng đền răng.

Con người đến cùng cũng như động vật a, rõ ràng ban đầu là màn huyết tinh gặm cắn, kết quả lại đổi vị, là hắn từ bỏ không dùng răng công kích ta trước, ta mới miễn cưỡng ngưng đánh trả, nhưng hắn cũng không rời khỏi, chỉ là vào sâu ra cạn mà hôn, hơi thở nóng rực phả lên mặt khiến tim ta bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp, thình thịch như tiếng trống chấn động cả màng nhĩ. Ta giật bắn mình, rốt cuộc cũng kịp phản ứng đẩy hắn ra, thở hồng hộc nhìn vào đôi mắt hắn hơn nửa buổi, nói: “Cách này dường như có thể làm ấm cơ thể nha…” Ít ra không lạnh như ban đầu.

“Muốn tiếp tục không?” Hắn lại kề sát vào, ta vội đẩy hắn ra, đứng lên nhảy mấy cái để phân tán sự chú ý.

“Ngươi làm gì vậy?” Hắn hỏi.

Ta nói: “Vận động có thể làm ấm cơ thể.”

Hắn nhíu mày kéo ta vào trong lòng, tựa vào bên tai ta nói: “Ta biết có một loại vận động có thể làm ấm cơ thể, vô cùng hữu hiệu.”

“Cách gì?” Ta quay đầu hỏi hắn.

Sau đó hắn lại cởi áo ta ra.

Gió thốc vào làm ta lạnh đến run rẩy, hắn chuyển người đưa lưng về phía cửa động, chắn gió cho ta. Cởi quần áo nhanh hơn nhiều so với mặc quần áo, hai người bọn ta chỉ mặc một bộ y phục lót mỏng tang ôm nhau, áo khoác thì phủ bên ngoài, ngơ ngác nhìn nhau.

Cơ thể hắn quả thật rất ấm áp, giống như một cái bếp lò, ta gắt gao ôm chặt, hầu như muốn chui vào trong lòng hắn.

Tay hắn sờ soạng tới lui trên lưng ta, ta hỏi hắn làm gì, hắn khàn giọng nói: “Ma sát sinh nhiệt.”

Thật ra ta vẫn cảm thấy hắn rất chính nhân quân tử, dù sao ngủ chung giường hai ba tháng nay hắn cũng không làm ra chuyện gì khác người, không đến nỗi bây giờ mới nổi thú tính lên chứ? Mặc dù từ đầu tới giờ cử chỉ của hắn có chút kỳ lạ, nhưng ta vẫn dựa vào một tấm lòng trong sáng lấp lóa của mình, không thể lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử được…

Hơn nữa, hắn vuốt ve quả thật làm ta cảm thấy vừa thư thái vừa ấm áp, khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại.

Dần dần có chút không thích hợp. Đôi tay hắn vuốt ve từ ngoài vào bên trong áo, không trở ngại gì dán lên da thịt trần trụi nơi lưng ta, vết chai sần khiến ta nổi cả da gà. Ta nhíu nhíu mày, có chút bối rối nhưng lờ đi.

Kết quả là hai tay hắn mỗi tay đi mỗi ngả, một đi xuống, một đi lên.

Ta kẹp chặt hai đùi lại, mở to mắt, lạnh lùng nhìn hắn. “Ê, ta nhịn ngươi lâu rồi nha, nên một vừa hai phải thôi chứ.”

Ánh mắt hắn dường như sâu hơn, mặt kề sát lại gần, cố hết sức nén giọng lại thật thấp, thanh âm tựa như lông hồng lướt nhẹ qua tim ta, khiến ta run rẩy mất hồn. “Ngươi thật chỉ vì giải dược mới lên trên đây sao?”

Hắn vừa nói vừa không cho phép cự tuyệt, thò tay vào trong. Rốt cuộc ta phát hiện hai bắp đùi mình không khép lại được, kẹp không được bàn tay kia.

“Không… Phải… Sao…” Ta thở dồn dập lên, thân thể run nhè nhẹ, thủ pháp của hắn quá cao minh, căn bản ta không phải là đối thủ của hắn. Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn… tiểu nhân mà…

“Ta cảm thấy không chỉ vì nguyên nhân này.” Ngón tay hắn linh hoạt vân vê xoa ấn, ra ra vào vào, khi dễ ta không thể phản kháng lại, hai chân ta nhũn ra, ngay cả đá hắn cũng không còn sức, trán tựa vào lồng ngực dày rộng của hắn, há to mồm thở gấp, thà chết chứ không chịu khuất phục.

“Lý Oánh Ngọc, nàng có thích ta một chút nào hay không?”

“Không…có!” Ta nghiến răng nghiến lợi nói “Ngươi thật quá… tự luyến mà… …”

Ngón tay hắn khẽ ngừng một chút rồi càng thọc vào sâu hơn.

“Không sao, ta thích nàng là được rồi.” Hắn nói cứ như chuyện đương nhiên, rốt cuộc kéo quần lót ta xuống tiến vào.

Thích không?

Có chút ánh sáng mờ mịt xuyên thấu vào từ cửa động, trời không mây, ánh trăng trong trẻo phủ khắp nơi. Trong bập bềnh chìm nổi, ta nhắm hai mắt lại nghĩ về sư phó, nghĩ nghĩ một hồi lại nghĩ đến người đang ở trên thân mình.

Ta cùng lắm chỉ cảm thấy hắn rất giống với sư phó, nghĩ giúp hắn cũng như giúp sư phó vậy. Thế nhưng làm sao lại giống được? Chính ta cũng biết là hai người bọn họ không giống nhau. Lăng Giác phong hiểm trở vô cùng, dù khinh công ta cao cường đến mấy đi nữa cũng không thể nắm chắc mười phần, vì sao lại mạo hiểm như vậy?

Không rõ…

Trong mê man, thân thể quả thật ấm lên rất nhiều, thời gian trôi qua tựa hồ một cơn sóng biển gợn lên rồi lặn xuống, chỗ sâu nhất tận cùng trong cơ thể chợt nóng lên, ta kinh hãi mở to mắt trừng hắn. “Ê, ngươi…!” Nói dứt lời, thân hình co rút lại khiến ta không kềm được bật hô lên.

Thanh âm mị hoặc đến mức ta cũng không nhận ra được đó là giọng của chính mình.

Không như lần đầu tiên, có lẽ là vì kỹ thuật của hắn quá điêu luyện khiến ta như bay bổng lên tận trời cao.

Sau đó, Đào Thanh vuốt ve mái tóc của ta, thờ ơ hỏi ta: “Nam nhân đầu tiên của nàng là ai? Là sư phó của nàng sao?”

Ta khẽ phát run lên.

Hắn nói tiếp: “Trong mơ nàng hay gọi hắn.”

Ta trầm mặc một lát, nói: “Cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chàng cũng biết trong lòng ta đã có người khác.”

Sau khi trầm mặc thật lâu, hắn nhẹ giọng nói: “Nếu như không thể thay đổi được gì, ta có thể giả vờ như không để ý.”

Trong lòng ta chấn động, giương mắt nhìn hắn, cuối cùng ta nói: “Chàng có thể, nhưng ta không thể.”

Giả vờ, cũng không phải là thật sự không để ý.

Sau đó cả hai trầm mặc suốt đêm.

Lúc tản sáng, bọn ta mặc quần áo xong, ngồi trước cửa động ngắm mây ngắm trời, rất đẹp, thật sự là rất đẹp, phóng mắt nhìn lại, chỉ có những tảng mây lười biếng lững lờ trôi cùng vầng thái dương to lớn. Đất trời bỗng nhiên mênh mang hơn, chỉ còn lại hai người.

Ta và Đào Thanh.

Không còn thế sự tầm thường quấn thân, không còn người phàm tục, chỉ còn cảnh mặt trời mọc tĩnh lặng này.

Cuối cùng ta cũng lấy được bí tịch vào tay, sau khi đưa cho hắn, cũng cầm lấy giải dược của mình.

Nói là bỏ trốn, chứ thật ra cũng không thể giấu được hắn, hắn không rượt theo, chỉ là vì muốn cho nhau chút thời gian. Ta tự xưng là Hải Đông thanh, nhưng nói cho cùng, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của hắn, hắn thả ta đi là vì hắn có thể nắm vững phương hướng của ta, trên chân trái ta vẫn có một sợi dây, đầu sợi dây nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể bắt ta về.

Ban đầu ta không thích, nhưng sau này quen đi, trở nên cam tâm tình nguyện.

Hắn thường xuyên cho người của Ảnh Tử Môn đến đưa tin cho ta, một mặt là muốn cho ta biết, nhất cử nhất động của ta đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, mặt khác là muốn nói với ta, hắn vẫn quan tâm đến nhất cử nhất động của ta.

Sau khi hắn biết chuyện của ta và Đường Tam, Kiều Tứ, hắn cũng không nói gì, chỉ là sau đó có một lần hắn làm ta ba ngày cũng không xuống giường được, một tay hắn cấu véo eo của ta, môi răng dây dưa, hạ thân hung hăng thâm nhập vào, thanh âm trầm thấp, khoan thai mà mị hoặc: “Bọn hắn khỏe hơn ta sao?”

Ta ngay cả sức lực để trả lời cũng không có, mà thôi, chết trong tay hắn, cũng không uổng cho danh xưng Hải Đông thanh của ta.

Đào Thanh rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến những người tự nhận là mạnh mẽ cũng phải chào thua. Có lúc ta cũng cảm thấy có chút sợ hãi và bài xích hắn, nhưng cũng chính sự mạnh mẽ này áp chế được ta, khiến ta khuất phục, khiến ta chịu thua.

Trong nhà này, không chỉ có ta, ngay cả Đường Tam, Kiều Tứ, Yến Ngũ đều có lòng kính sợ đối với hắn. Nam nhân này đúng là Thái sơn bắc đẩu trong võ lâm, bảo hắn cai quản gia đình này, quả thật là uất ức cho hắn.

Sư phó cũng nói: “Vì Bạch Hồng sơn trang, Đào Thanh có thể hy sinh bản thân mình, nhưng vì nàng, hắn lại có thể rời bỏ Bạch Hồng sơn trang. Nếu không phải rất yêu nàng, sao hắn có thể quyết định như thế. Ta biết Ngọc nhi của ta đáng giá cho người khác thật lòng yêu thương, thay vì cảm thấy áy náy hổ thẹn đối với hắn, chi bằng hãy thật lòng đối đãi với hắn.”

Sư phó dịu dàng, Đào Thanh mạnh mẽ, ai ta cũng không thể buông tay. Lý Oánh Ngọc có thể có mấy trái tim? Chỉ có một mà thôi.

Ta không thể chia tim của mình ra, chỉ có thể nói, đối với từng người bọn họ, ta đều toàn tâm toàn ý thật lòng thật dạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương