Lão Đạo Sĩ Và Bé Xác Ướp
-
Chương 9: Tiến nhập Quỷ giới
Thân thể hắn vừa bước qua cánh cổng kia bổng trở nên nhẹ bỗng đi. Hắn lập tức vận dụng Ngự Phong thuật tụ hợp gió đỡ lấy thân thể mình. Phiêu lãng trong không trong đôi chút, mắt hắn cũng nhanh chóng nhìn rõ được mọi thứ xung quanh. Lúc này hắn đang bay trên một tòa thành khổng lồ, mà tòa thành này cũng không mới mẻ gì cho cam, nhìn từ xa hắn có thể thấy được những mái nhà đổ nát, những bức tường thành sụp xuống một góc lớn. Nếu tinh ý thêm chút nữa thì hẳn có thể thấy được bên dưới đám đổ nát kia là xương cốt của một ai đó, hay là của một con thú nào đó, ai biết được chứ.
Đáp nhẹ xuống một đỉnh đồi hoang phế bên dưới, cỏ dưới chân hắn cũng nhẹ nhàng lay động rồi lại trở về sự yên tĩnh vốn có. Cây cỏ ở đây không giống như cỏ cây bình thường trên trần thế, cỏ thì mang màu xám ngoét còn cây thì khẳng khiu chỉ có cành và thân chứ không có lá.
Hít một hơi thật sâu, hắn lẩm bẩm:
- Quỷ giới, không ngờ ta lại trở lại đây.
Trong lúc hắn đang thất thần ấy, từ trên trời, à nhầm, từ một lỗ hổng mới vừa hé mở, một thân thể lao thẳng xuống hắn với một tốc độ kinh khủng.
- Quái, cái chỗ quỷ này làm thế nào xuất hiện được cái bóng râm lớn đến vậy nhỉ?
Rầm, vâng, nguyên một cái bàn tọa to lớn hiện đang đè lên người hắn. Cú va chạm mạnh mẽ ấy khiến cho đầu óc hắn hơi choáng váng một chút. Lại bất ngờ có thêm một tiếng á kéo dài vang lên từ không trung.
Rầm, đất trời như sụp đổ. E hèm, chúc mừng ngươi đã thắng giải độc đắc, hai tiểu mỹ nhân đang ngồi lên người hắn khiến hắn không ngồi dậy nổi. Lần đầu là choáng váng, lần hai chính là gần bất tỉnh. Thân là đệ nhất cao thủ bùa chú vậy mà lại bị hai chị em nhà atula đè lên người, thật quá mất mặt mà.
Và các bạn biết rồi đấy, nhóm này vốn là ba người lận, vậy nên… rầm… âm thanh vang vọng cả không gian.
- Chị Mul này, hình như khi nãy chúng ta té lên cái gì ấy nhỉ?
Mul lắc lắc đầu đáp lời:
- Chắc có con quỷ thú nào đó thôi, Mon, ngươi nghĩ sao?
Mon xoa xoa cằm nhìn cái lỗ hơi sâu trên mặt đất gật gù:
- Ừm, ta cũng nghĩ như ngươi. Nhưng mà tên đạo sĩ dỏm kia đâu mất tiêu rồi ấy nhỉ?
Mul và Phương đồng loạt nhún vai:
- Ai biết.
Bất ngờ vào lúc này, một tiếng gầm bi thống vang lên từ bên trong ngôi thành kia. Cả ba người hội rình mò nhất loạt nhìn nhau, Mul run giọng:
- Quỷ thú?
Hai cô nàng còn lại gật đầu thật lực. Một con quái khổng lồ bụng phệ đang bay chậm rãi trên bầu trời vốn xám nghoét y như cái đồng cỏ này vậy, nhưng màu xám này có phần ảm đạm hơn mà thôi. Con quái vừa bay vừa xoa cái bụng bự của nó vừa lè lưỡi liếm môi tỏ vẻ thèm thuồng. Đôi mắt nó lấp lóe tinh quang nhìn về phía ba người đang đứng. Phương chỉ chỉ con quỷ thú nói:
- Nó không phải hướng về phía chúng ta đấy chứ.
Mon lắc đầu không dám khẳng định:
- Chắc không phải đâu, con này nó…
- Chạy…
Mul vừa hét vừa kéo hai cô nàng kia nhảy sang một bên, ngay tại vị trí họ vừa đứng, con quỷ thú khổng lồ bụng phệ lao ầm xuống mặt đất tạo thành một hố bom khổng lồ. Khịt một tiếng, nó lập tức đứng dậy. Với cái dáng vẻ mập mạp của nó cứ tưởng nó chậm chạp, nhưng thật không ngờ con quái này lại nhanh một cách khó hiểu. Vốn dĩ nó cắm đầu xuống đất, thế nhưng chỉ một cái chớp mắt thì nó đã đứng thẳng dậy nhìn ba người họ. Mon kéo tay Mul đẩy lên:
- Lên đi bà, ở đây bà mạnh nhất đấy.
Lách người, Mul đáp trả:
- Sao ngươi không lên lại bắt ta lên hửm?
- Nhưng con quái này tui không dám chắc đánh được nó. Nhìn cái bộ dáng… ụa…
Ừm… quỷ thú đại ca, ngươi cũng phải tắm rửa gì đi với chứ. Mùi hôi gì kinh khủng thế này hử.
Hương thơm đặc trưng của con quỷ thú lan khắp không khí khiến cho ba cô nàng phải bịt mũi nhăn mặt. Mùi này đâu phải con người có thể ngửi được chứ. (E hèm, xin đính chính lại với mấy bà cô là mấy bà cô vốn không phải người rồi mà. Xin hết.)
Một là không đánh lại nó, hai là cả đám không ai ngửi được cái mùi đặc trưng của nó. Thế nên ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.
Ngay lúc cả ba vừa định quay người bỏ chạy thì sau lưng nó xuất hiện một vầng hào quang vàng nhạt. Gì đây, bồ tát tới cứu người hử.
Cái Quỷ giới này bồ tát không đến được, nhưng lại có người đủ khả năng xuất toàn bộ sức mạnh ở nơi này. Hắn, Phong, một thân dáng vẻ phiêu dật bay bổng trên không trung. Đôi mắt lạnh lùng nhìn con quỷ thú, trên trán một đầu gân xanh. Đậu xanh rau muống nhà nó, chơi ông à. Ông đây không phải hạng dễ chơi vậy đâu.
Nguyên lai tên này vừa tỉnh lại đã hửi được mùi hương đặc trưng của con quỷ thú này, lại thấy nó đứng bên cạnh mình nữa, không hiểu lầm là con quỷ này đè mình lún đất mới lạ ấy. Hắn vốn không biết có mấy cô nàng lanh chanh loắt choắt chạy theo sau ấy mà.
Tay móc ra vài lá phù màu vàng, hắn tung chúng ra, đám phù chú lập tức phóng xuống dán chặt trên mặt đất. Con quỷ thú thấy lạ liền quay đầu lại. Trong mắt nó lộ rõ sát khí dữ tợn. Nó liền há miệng định làm gì đó. Nhưng vào ngay lúc này, hắn lập tức kết ấn quát:
- Tam muội chân hỏa, triển.
Một đóa hỏa liên lập tức bùng cháy trong phạm vi mấy lá bùa kia bao bọc, một ngọn lửa đỏ thẫm với độ nóng điên cuồng đem nương lu… à nhầm rồi… nướng lửa con quỷ thú. Ánh sáng từ ngọn lửa hắt ra với cuồng độ thật mãnh liệt khiến ba cô gái không thể nào mở mắt được. Đến khi họ có thể nhìn rõ thì con quái thú kia chỉ còn lại tro tàn.
Nhìn đám tro đen trên mặt đất bị gió cuốn đi khiến họ phải hít một hơi khí lạnh. Đây là sức mạnh vốn có của cái tên bộ dạng lúc nào cũng lười biếng và cợt nhã này sao, quá kinh khủng rồi. Cũng may là tên này chưa động thủ thật sự với mình đấy, không thì… nghĩ đến đó thôi mà họ đã cảm thấy lạnh sống lưng rồi. Mon lúc này nói nhỏ:
- Nhân dịp này chuồn đi mọi người.
Mul là Phương liền gật đầu. Thế nhưng họ còn chưa kịp quay người thì giọng nói của hắn đã ồm ồm vang vọng:
- Đứng lại đó, định đánh bài chuồn à.
- A ha ha… không phải đâu, để ta giải thích một chút đi. Chuyện này… à… ừm…
Hắn chậm rãi đáp xuống trước mặt ba người họ, lạnh lụng liếc họ một cái, ánh mắt cua hắn khiến cho sống lưng của cả ba trở nên lạnh buốt. Thế nên mọi điều muốn nói đành giữ kín trong tim… sai rồi, hơi có chút lẫn qua hát rồi. Xin lỗi.
- Các ngươi đi theo làm gì?
Tán đi luồng sức mạnh bao quanh lấy người mình, hắn lên tiếng hỏi.
- Bọn ta muốn đi cứu My.
Mon trả lời, mà hai người kia cũng đồng loạt gật đầu. Hắn nhếch mép cười:
- Cứu người? Với bộ dạng của ba tiểu yêu tinh các ngươi à. Đang đùa hay đang giỡn đấy.
- Hừ, tên đạo sĩ chết dẫm, đừng xem thường bọn ta.
Hắn nhún vai:
- Ta chỉ khuyên các ngươi quay về sớm thôi, ở đây nguy hiểm trùng trùng, chỉ một con quỷ thú đã khiến các ngươi bủn rủn tay chận vậy thì mần ăn làm sao hỉ?
- Nhưng lúc nãy chúng ta vừa tới đã hạ gục một con… ưm ưm…
Phương đang nói liền bị Mul bịt miệng lại. Cô ngốc, cô không nghĩ ra là cái con quỷ thú hồi nãy cả bọn ngồi lên là tên cô hồn này à. Khai ra là chết đấy. Vậy nên Mul cười cười đáp lời:
- Không sao đâu, chỉ cần bọn ta thấy My ổn là được, với lại mọi chuyện có ngươi lo là được rồi còn gì.
- Cút.
Hắn hừ lạnh. Ôi mẹ oi… cái ngày gì thế này, đến cái nơi quỷ này mà còn bị đám âm hồn bất tán này quấn lấy nữa hửm. Ca biết ca đẹp trai, nhưng không cần các ngươi ám theo ta hoài vậy chớ. (Mạn phép cho ụa vài cái nhé, cảm ơn)
Mon tức giận chỉ thẳng mặt hắn mắng:
- Ngươi đấy, ngươi đừng tưởng rằng ngươi muốn làm gì làm nhé, giờ một là ngươi cho bọn ta theo, hai là bọn ta về. Chọn đi.
Hắn sửng sốt, mà Mul với Phương cũng trố mắt ra nhìn. Chị tôi ơi, chị uy hiếp cũng nên lựa chọn phân lượng một chút chớ. Em đang đuổi chị về đấy, vậy thì em chọn cái gì đây hử.
Hắn tằng hắng mấy cái rồi trả lời:
- Vậy thì… mời về. Không tiễn nhá.
Phất phất tay ra hiệu mời. Hắn đứng đấy muốn cười nhưng lại không dám cười, ây… không cười sẽ thành tâm bệnh đấy, thật đáng ngại mà.
Mon tự biết lỡ lời, nhưng lúc này lời đã nói ra thì không cách nào rút lại được. Thế nên cô nàng giận dỗi giậm chân mấy cái, sau đó quay người bỏ đi. Mà Mul và Phương cũng nhanh chóng đuổi theo.
Còn hắn đứng đấy một mình nhìn theo bóng lưng ba người thở dài. Thế rồi hắn chắp tay sau lưng bay tà tà lên không trung. Cái ngọn đồi này cũng không quá lớn, chắc tầm độ mười phút là có thể rời khỏi chỗ này được rồi.
Hai tiếng sau…
- Quái, cái đỉnh đồi ghẻ gì đây, bay hoài sao không rời khỏi được nhỉ?
Đúng lúc ấy, hắn thấy ba cô nàng nhóm Mul đang ngồi đánh cờ đá bên dưới, hắn lập tức đáp xuống gần họ. Vừa đáp xuống, Mon đã lên tiếng:
- Ông anh này, ông anh rảnh cũng có mức độ vừa phải chứ. Ông anh cần chi phải bay vòng vòng chỗ này hoài vậy.
- Bay vòng vòng?
Hắn ngạc nhiên, Phương gật gù:
- Ừm, ngươi đã bay tầm độ cả trăm vòng suốt hai tiếng qua rồi đấy.
- Ta thắng rồi nhé Mon.
Mul đặt cờ đá xuống một ô reo lên, xong cô nàng quay sang nhìn hắn:
- Do thấy ngươi nhàm chán quá nên bọn ta mới phải ngồi đây đánh cờ đây này.
- Khoang, các ngươi nói ta bay vòng vòng, là bay vòng?
Hình như trí thông minh của tên này giảm xuống rồi ấy nhỉ, Mon khinh bỉ liếc hắn:
- Bay vòng vòng là bay vòng vòng, ta còn đang tự hỏi ngươi bay như vậy có cảm thấy chóng mặt hay không đấy. Chứ ta nhìn thôi cũng đã chóng mặt rồi.
Không thèm để ý lời Mon nói gì, hắn lâm vào trầm tư:
- Bay vòng, nhưng ta sớm giờ vốn luôn bay thẳng. Nơi này có điểm kỳ quái… trận pháp sao?
Vừa nói hắn vừa bay lên nghiệm chứng suy nghĩ của mình. Mon nhìn hắn nhàm chán nói:
- Lại rảnh hơi rồi, Mul, tiếp ván nữa.
- Rất sẵn lòng.
Đáp nhẹ xuống một đỉnh đồi hoang phế bên dưới, cỏ dưới chân hắn cũng nhẹ nhàng lay động rồi lại trở về sự yên tĩnh vốn có. Cây cỏ ở đây không giống như cỏ cây bình thường trên trần thế, cỏ thì mang màu xám ngoét còn cây thì khẳng khiu chỉ có cành và thân chứ không có lá.
Hít một hơi thật sâu, hắn lẩm bẩm:
- Quỷ giới, không ngờ ta lại trở lại đây.
Trong lúc hắn đang thất thần ấy, từ trên trời, à nhầm, từ một lỗ hổng mới vừa hé mở, một thân thể lao thẳng xuống hắn với một tốc độ kinh khủng.
- Quái, cái chỗ quỷ này làm thế nào xuất hiện được cái bóng râm lớn đến vậy nhỉ?
Rầm, vâng, nguyên một cái bàn tọa to lớn hiện đang đè lên người hắn. Cú va chạm mạnh mẽ ấy khiến cho đầu óc hắn hơi choáng váng một chút. Lại bất ngờ có thêm một tiếng á kéo dài vang lên từ không trung.
Rầm, đất trời như sụp đổ. E hèm, chúc mừng ngươi đã thắng giải độc đắc, hai tiểu mỹ nhân đang ngồi lên người hắn khiến hắn không ngồi dậy nổi. Lần đầu là choáng váng, lần hai chính là gần bất tỉnh. Thân là đệ nhất cao thủ bùa chú vậy mà lại bị hai chị em nhà atula đè lên người, thật quá mất mặt mà.
Và các bạn biết rồi đấy, nhóm này vốn là ba người lận, vậy nên… rầm… âm thanh vang vọng cả không gian.
- Chị Mul này, hình như khi nãy chúng ta té lên cái gì ấy nhỉ?
Mul lắc lắc đầu đáp lời:
- Chắc có con quỷ thú nào đó thôi, Mon, ngươi nghĩ sao?
Mon xoa xoa cằm nhìn cái lỗ hơi sâu trên mặt đất gật gù:
- Ừm, ta cũng nghĩ như ngươi. Nhưng mà tên đạo sĩ dỏm kia đâu mất tiêu rồi ấy nhỉ?
Mul và Phương đồng loạt nhún vai:
- Ai biết.
Bất ngờ vào lúc này, một tiếng gầm bi thống vang lên từ bên trong ngôi thành kia. Cả ba người hội rình mò nhất loạt nhìn nhau, Mul run giọng:
- Quỷ thú?
Hai cô nàng còn lại gật đầu thật lực. Một con quái khổng lồ bụng phệ đang bay chậm rãi trên bầu trời vốn xám nghoét y như cái đồng cỏ này vậy, nhưng màu xám này có phần ảm đạm hơn mà thôi. Con quái vừa bay vừa xoa cái bụng bự của nó vừa lè lưỡi liếm môi tỏ vẻ thèm thuồng. Đôi mắt nó lấp lóe tinh quang nhìn về phía ba người đang đứng. Phương chỉ chỉ con quỷ thú nói:
- Nó không phải hướng về phía chúng ta đấy chứ.
Mon lắc đầu không dám khẳng định:
- Chắc không phải đâu, con này nó…
- Chạy…
Mul vừa hét vừa kéo hai cô nàng kia nhảy sang một bên, ngay tại vị trí họ vừa đứng, con quỷ thú khổng lồ bụng phệ lao ầm xuống mặt đất tạo thành một hố bom khổng lồ. Khịt một tiếng, nó lập tức đứng dậy. Với cái dáng vẻ mập mạp của nó cứ tưởng nó chậm chạp, nhưng thật không ngờ con quái này lại nhanh một cách khó hiểu. Vốn dĩ nó cắm đầu xuống đất, thế nhưng chỉ một cái chớp mắt thì nó đã đứng thẳng dậy nhìn ba người họ. Mon kéo tay Mul đẩy lên:
- Lên đi bà, ở đây bà mạnh nhất đấy.
Lách người, Mul đáp trả:
- Sao ngươi không lên lại bắt ta lên hửm?
- Nhưng con quái này tui không dám chắc đánh được nó. Nhìn cái bộ dáng… ụa…
Ừm… quỷ thú đại ca, ngươi cũng phải tắm rửa gì đi với chứ. Mùi hôi gì kinh khủng thế này hử.
Hương thơm đặc trưng của con quỷ thú lan khắp không khí khiến cho ba cô nàng phải bịt mũi nhăn mặt. Mùi này đâu phải con người có thể ngửi được chứ. (E hèm, xin đính chính lại với mấy bà cô là mấy bà cô vốn không phải người rồi mà. Xin hết.)
Một là không đánh lại nó, hai là cả đám không ai ngửi được cái mùi đặc trưng của nó. Thế nên ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.
Ngay lúc cả ba vừa định quay người bỏ chạy thì sau lưng nó xuất hiện một vầng hào quang vàng nhạt. Gì đây, bồ tát tới cứu người hử.
Cái Quỷ giới này bồ tát không đến được, nhưng lại có người đủ khả năng xuất toàn bộ sức mạnh ở nơi này. Hắn, Phong, một thân dáng vẻ phiêu dật bay bổng trên không trung. Đôi mắt lạnh lùng nhìn con quỷ thú, trên trán một đầu gân xanh. Đậu xanh rau muống nhà nó, chơi ông à. Ông đây không phải hạng dễ chơi vậy đâu.
Nguyên lai tên này vừa tỉnh lại đã hửi được mùi hương đặc trưng của con quỷ thú này, lại thấy nó đứng bên cạnh mình nữa, không hiểu lầm là con quỷ này đè mình lún đất mới lạ ấy. Hắn vốn không biết có mấy cô nàng lanh chanh loắt choắt chạy theo sau ấy mà.
Tay móc ra vài lá phù màu vàng, hắn tung chúng ra, đám phù chú lập tức phóng xuống dán chặt trên mặt đất. Con quỷ thú thấy lạ liền quay đầu lại. Trong mắt nó lộ rõ sát khí dữ tợn. Nó liền há miệng định làm gì đó. Nhưng vào ngay lúc này, hắn lập tức kết ấn quát:
- Tam muội chân hỏa, triển.
Một đóa hỏa liên lập tức bùng cháy trong phạm vi mấy lá bùa kia bao bọc, một ngọn lửa đỏ thẫm với độ nóng điên cuồng đem nương lu… à nhầm rồi… nướng lửa con quỷ thú. Ánh sáng từ ngọn lửa hắt ra với cuồng độ thật mãnh liệt khiến ba cô gái không thể nào mở mắt được. Đến khi họ có thể nhìn rõ thì con quái thú kia chỉ còn lại tro tàn.
Nhìn đám tro đen trên mặt đất bị gió cuốn đi khiến họ phải hít một hơi khí lạnh. Đây là sức mạnh vốn có của cái tên bộ dạng lúc nào cũng lười biếng và cợt nhã này sao, quá kinh khủng rồi. Cũng may là tên này chưa động thủ thật sự với mình đấy, không thì… nghĩ đến đó thôi mà họ đã cảm thấy lạnh sống lưng rồi. Mon lúc này nói nhỏ:
- Nhân dịp này chuồn đi mọi người.
Mul là Phương liền gật đầu. Thế nhưng họ còn chưa kịp quay người thì giọng nói của hắn đã ồm ồm vang vọng:
- Đứng lại đó, định đánh bài chuồn à.
- A ha ha… không phải đâu, để ta giải thích một chút đi. Chuyện này… à… ừm…
Hắn chậm rãi đáp xuống trước mặt ba người họ, lạnh lụng liếc họ một cái, ánh mắt cua hắn khiến cho sống lưng của cả ba trở nên lạnh buốt. Thế nên mọi điều muốn nói đành giữ kín trong tim… sai rồi, hơi có chút lẫn qua hát rồi. Xin lỗi.
- Các ngươi đi theo làm gì?
Tán đi luồng sức mạnh bao quanh lấy người mình, hắn lên tiếng hỏi.
- Bọn ta muốn đi cứu My.
Mon trả lời, mà hai người kia cũng đồng loạt gật đầu. Hắn nhếch mép cười:
- Cứu người? Với bộ dạng của ba tiểu yêu tinh các ngươi à. Đang đùa hay đang giỡn đấy.
- Hừ, tên đạo sĩ chết dẫm, đừng xem thường bọn ta.
Hắn nhún vai:
- Ta chỉ khuyên các ngươi quay về sớm thôi, ở đây nguy hiểm trùng trùng, chỉ một con quỷ thú đã khiến các ngươi bủn rủn tay chận vậy thì mần ăn làm sao hỉ?
- Nhưng lúc nãy chúng ta vừa tới đã hạ gục một con… ưm ưm…
Phương đang nói liền bị Mul bịt miệng lại. Cô ngốc, cô không nghĩ ra là cái con quỷ thú hồi nãy cả bọn ngồi lên là tên cô hồn này à. Khai ra là chết đấy. Vậy nên Mul cười cười đáp lời:
- Không sao đâu, chỉ cần bọn ta thấy My ổn là được, với lại mọi chuyện có ngươi lo là được rồi còn gì.
- Cút.
Hắn hừ lạnh. Ôi mẹ oi… cái ngày gì thế này, đến cái nơi quỷ này mà còn bị đám âm hồn bất tán này quấn lấy nữa hửm. Ca biết ca đẹp trai, nhưng không cần các ngươi ám theo ta hoài vậy chớ. (Mạn phép cho ụa vài cái nhé, cảm ơn)
Mon tức giận chỉ thẳng mặt hắn mắng:
- Ngươi đấy, ngươi đừng tưởng rằng ngươi muốn làm gì làm nhé, giờ một là ngươi cho bọn ta theo, hai là bọn ta về. Chọn đi.
Hắn sửng sốt, mà Mul với Phương cũng trố mắt ra nhìn. Chị tôi ơi, chị uy hiếp cũng nên lựa chọn phân lượng một chút chớ. Em đang đuổi chị về đấy, vậy thì em chọn cái gì đây hử.
Hắn tằng hắng mấy cái rồi trả lời:
- Vậy thì… mời về. Không tiễn nhá.
Phất phất tay ra hiệu mời. Hắn đứng đấy muốn cười nhưng lại không dám cười, ây… không cười sẽ thành tâm bệnh đấy, thật đáng ngại mà.
Mon tự biết lỡ lời, nhưng lúc này lời đã nói ra thì không cách nào rút lại được. Thế nên cô nàng giận dỗi giậm chân mấy cái, sau đó quay người bỏ đi. Mà Mul và Phương cũng nhanh chóng đuổi theo.
Còn hắn đứng đấy một mình nhìn theo bóng lưng ba người thở dài. Thế rồi hắn chắp tay sau lưng bay tà tà lên không trung. Cái ngọn đồi này cũng không quá lớn, chắc tầm độ mười phút là có thể rời khỏi chỗ này được rồi.
Hai tiếng sau…
- Quái, cái đỉnh đồi ghẻ gì đây, bay hoài sao không rời khỏi được nhỉ?
Đúng lúc ấy, hắn thấy ba cô nàng nhóm Mul đang ngồi đánh cờ đá bên dưới, hắn lập tức đáp xuống gần họ. Vừa đáp xuống, Mon đã lên tiếng:
- Ông anh này, ông anh rảnh cũng có mức độ vừa phải chứ. Ông anh cần chi phải bay vòng vòng chỗ này hoài vậy.
- Bay vòng vòng?
Hắn ngạc nhiên, Phương gật gù:
- Ừm, ngươi đã bay tầm độ cả trăm vòng suốt hai tiếng qua rồi đấy.
- Ta thắng rồi nhé Mon.
Mul đặt cờ đá xuống một ô reo lên, xong cô nàng quay sang nhìn hắn:
- Do thấy ngươi nhàm chán quá nên bọn ta mới phải ngồi đây đánh cờ đây này.
- Khoang, các ngươi nói ta bay vòng vòng, là bay vòng?
Hình như trí thông minh của tên này giảm xuống rồi ấy nhỉ, Mon khinh bỉ liếc hắn:
- Bay vòng vòng là bay vòng vòng, ta còn đang tự hỏi ngươi bay như vậy có cảm thấy chóng mặt hay không đấy. Chứ ta nhìn thôi cũng đã chóng mặt rồi.
Không thèm để ý lời Mon nói gì, hắn lâm vào trầm tư:
- Bay vòng, nhưng ta sớm giờ vốn luôn bay thẳng. Nơi này có điểm kỳ quái… trận pháp sao?
Vừa nói hắn vừa bay lên nghiệm chứng suy nghĩ của mình. Mon nhìn hắn nhàm chán nói:
- Lại rảnh hơi rồi, Mul, tiếp ván nữa.
- Rất sẵn lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook