Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt
-
13: Giá Trị Trứng Thối
Thế giới kịch bản.
Mấy ngày nay không khí ở Văn gia có chút thấp.
Buổi sáng hôm nay, cả nhà ngồi cùng nhau ăn sáng, trên bàn ăn chỉ nghe thấy tiếng dao nĩa va chạm nhẹ nhàng.
"Sự việc của con ở trường, ba đều nghe người ta nói rồi" Cuối cùng đã có người đánh vỡ không khí trầm mặc này.
Là ba Văn, hắn cầm một tờ báo, thân thể giống như khỉ ốm của hắn ẩn hoàn toàn sau tờ báo.
Ngón tay cầm nĩa của Văn Thù Nhi cuộn lại "Xin lỗi ba, chuyện này là con xử lí không tốt"
"Con trong lòng rõ là được" Cha Văn vẩy vẩy tờ báo "Ba không trách con, chỉ là sắp tới con phải xây dựng mối quan hệ với Sở thiếu gia, gần đây không thể xảy ra bất kể sai lầm gì"
"Con biết rồi ba, con sẽ chú ý"
Cả nhà bắt đầu im lặng ăn canh.
"Nếu Sở gia hỏi tình trạng sức khỏe của con" Cha Văn đột nhiên mở miệng.
Mẹ Văn liếc cha Văn một cái.
Văn Thù Nhi cau mày nhưng không để người ta nhìn thấy.
"Con cứ nói sức khỏe con tốt là được"
"Nhưng mà ba....
"Thứ Sở gia muốn là một người con dâu khỏe mạnh" thanh âm cha Văn có chút trầm trọng "Con nói cho họ biết tình trạng thân thể con, bọn họ còn đồng ý cưới con cho con trai họ sao?"
Một trận trầm mặc.
Thấy không khí có chút không đúng, mẹ Văn lập tức lên tiếng giảng hòa "Ông cũng thật là, nói cái này với con gái làm gì" Bà oán trách cha Văn.
Tiếp đó, cái đầu béo tốt chuyển hướng sang Văn Thù Nhi:
"Thù Nhi con yên tâm, dù sao thận cũng đã tìm được rồi.
Mẹ với ba con có nhiều biện pháp để Tiểu Mai đồng ý giải phẫu.
Con cứ thoải mái chuẩn bị làm tân nương Sở gia đi"
"...Cảm ơn mẹ"
Cha Văn là người thứ nhất rời khỏi bàn ăn, sau khi đứng dậy hắn liền đi tới thư phòng.
Trước mặt mẹ Văn là một đống đĩa đồ ăn trống dành cho năm người, bà một mặt bảo Thù Nhi ăn nhiều một chút, một mặt cầm lấy đĩa bánh mì "Ba con còn chưa ăn, mẹ mang đồ ăn cho ba con"
"Vâng mẹ"
Chờ mẹ Văn vào thư phòng, Văn Thù Nhi lặng lẽ đứng dậy đi đến đó.
Trong thư phòng, cha Văn nôn nóng đi tới đi lui cứ như làm một ngọn nến "Cả một đám đều không làm người ta bớt lo"
Trên sofa đối diện, cả người mẹ Văn như một ngọn núi nhỏ ngồi nằm đấy, cầm bánh mì bỏ vào miệng "Sớm biết thế 10 năm trước đã mang Tiểu Mai trở về"
"Đứa trẻ kia đều bị bọn buôn người nuôi đến xấu như vật, bộ dáng đấy lớn lên có thể liên hôn à?"
"Nói thế nào thì nói, ài, vẫn là hai ta mệnh khổi"
Nghe đến đây, Văn Thù Nhi lặng lẽ đóng của lịa.
Cho đến khi trở về phòng khách, Văn Thù Nhi mới ý thức được chính mình vẫn luôn nín thở.
Chậm rãi hô hấp lại....!"phanh" một tiếng, Văn Thù Nhi rốt cuộc nhịn không được đấm một cái vào bàn ăn.
Không biết qua bao lâu, điện thoại Văn Thù Nhi reo lên.
Là Tiểu Lệ gọi.
Văn Thù Nhi nhấn nút trò chuyện, giọng nói Tiểu Lệ vui sướng khi người gặp họa truyền ra:
"Thù Nhi, cậu mau tới trường đi, con bé kia xảy ra chuyện lớn rồi"
Bên trong BBS* của đại học Đông Nhân xuất hiện một bài viết khiến cho mọi mọi người đều kinh sợ ngang trời xuất thế, hơn nữa nó còn nhanh chóng trở thành chủ đề hot:
(* ý nghĩa được sử dụng phổ biến nhất của BBS.
Bạn có thể gửi tệp hình ảnh ở định dạng PNG để sử dụng ngoại tuyến hoặc gửi cho bạn bè qua email.
Nếu bạn là quản trị trang web của trang web phi thương mại, vui lòng xuất bản hình ảnh của định nghĩa BBS trên trang web của bạn.)
Giáo hoa Sầm Tiểu Mộc nhảy lầu, hung thủ là dựa vào võng hồng tiểu cánh cụt để thoát tội.
Bấm mở đề tài, lại chỉ có một ảnh chụp không rõ ràng: Cô gái trẻ đứng bên cạnh mái hiên nhà, mái tóc dài như rong biển tùy ý để gió thổi.
Tựa hồ hận ra có người chụp lén, cô nhíu mày nghiêng đầu, tầm mắt sắc bén nhìn thẳng về hướng máy ảnh.
Khu bình luận không có gì bất ngờ khi xảy ra oanh tạc:
[Này này này...!cái quỷ gì? Tiêu đề đảng sao?]
[Cái gì cái gì? Sầm Tiểu Mộc? Là Sầm Tiểu Mộc tôi biết à?]
[Không có bằng chứng không phải chân tướng]
[Yếu ớt nói một câu, đồ tiểu tỷ tỷ A bạo]
[Bây giờ bịa đặt đều không có hạn cuối à! Bịa đặt có phạm tội không?]
[Đã báo án]
[Có thể nói là không làm mà đòi có ăn đúng không? Loại này có thể xem xét lại không]
Người xét duyệt diễn đàn đang thưởng thức thành quả ý thức được chính mình đã phạm sai lầm, chạy nhanh muốn xóa bài đăng đi.
Nhưng một lần nữa hắn đổi mới (tải lại) lại phát hiện bài đăng được đổi thành cái khác.
Lần này chủ bài đăng trực tiếp đăng một cái video lên.
Chất lượng sắc nét, trực tiếp quay thẳng mặt, thời lượng video chỉ có mười giây: Cảnh sát anh tuấn trẻ tuổi cùng cô gái trẻ đứng cùng nhau ở mái nhà, nhìn cô gái trẻ bị ánh mặt trời chiếu rọi gần hết khuôn mặt nhỏ trắng bạch, cảnh sát nhíu mày hỏi:
"Lúc Sầm Tiểu Mộc tử vong, cô là người đầu tiên xuất hiền tại hiền trường à?"
Thế giới hiện thức, người sắm vai Sầm Tiểu Mộc, phòng phát sóng trực tiếp Mộc Mộc.
Một trận trầm mặc.
Tiếp đó cả bình luận đơn thuần chỉ là [???????????]
[Đó là cái quỷ gì? Tai ta bị ù à? Nói là lúc Sầm Tiểu Mộc tử vong?]
[Mộc Mộc chết hả? Đã bảo là chơi 4 mùa mà?]
[Tổ tiết mục chơi chúng ta à]
"Diễn viên hãy nhắm mắt" có một quy tắc là: Khi diễn viên ở trong thế giới kịch bản chết thì cũng có nghĩ kiếp sống cũng kết thúc.
Người ấy sẽ không thể tham gia lại mua kế tiếp.
Lúc trước chương trình đã thông báo Mộc Mộc là một trong hai nữ chính, sẽ tham gia diễn toàn bộ bốn màu, cô đột nhiên chết, đương nhiên là tổ tiết mục ngang nhiên vi ước.
[Quá không công bằng.
Đây là cọ nhiệt Mộc Mộc chúng ta mà]
[Mộc Mộc vì chương trình này bỏ ra bao nhiêu nỗ lực.
Một năm nay cô ấy đều đem tất cả thời gian cùng tinh lực để chuẩn bị.
Hồi báo căn bản là kém xa những gì Mộc Mộc bỏ ra]
[Các chị em, chúng ta tìm tổ tiết mục nói chuyện]
[Được.
Đi chiến đấu thôi!!]
Fans Mộc Mộc đều là thành phần cao cấp trong xã hội, tinh anh trong chuyên ngành, nơi bọn họ đi qua, đều là những tướng bại trận.
Official website cùng mạng xã hội của tổ tiết mục nhanh chóng bị luân hãm, điện thoại của đài cơ hồ như bị nổ tung.
"Mấy fans này mắng người lại không thô tục, mỗi một câu đều có thể khiến người ta hận không được muốn chui lại vào bụng mẹ" Phòng hội nghị của tổ tiết mục, tổ trưởng tổ xã giao khóc lóc nói.
"Nhân vật Sầm Tiểu Mộc này sao đột nhiên lại chết a? Này không đúng kịch bản mà?" Tổ trường biên kịch muốn chết mất.
Phòng phát sóng sẽ tự động che chắn những hình ảnh bạo lực và máu me, cho nên người xem chỉ nhìn thấy Sầm Tiểu Mộc đi lên tầng thượng,, lúc nay chỉ là một mảnh mosaic, một thanh váy áo trắng tinh Sầm Tiểu Mộc lấy một cái tư thế vặn vẹo đến cực độ té xuống lầu.
"Cô ấy rốt cuộc là chết như thế nào?"
"Đây là sử kịch bản đi"
"Diễn viên sau khi tiến vào thế giới Kịch bản, kịch bản giả thiết chỉ có bộ kỵ thuật có thể sửa"
"Đây là sai lầm lớn a"
Trong lúc mọi người đang sôi nổi dồn hết trách nhiệm về phía giám đốc kỹ thuật.
Giám đốc kỹ thuật trong lòng cười khổ, kịch bản giả thiết không phải hắn muốn sửa, là, là....
Mắt thấy giám đốc kỹ thuật sắp không chống đỡ được, Tiêu Đại Vĩ đột nhiên đập cái bàn "Hôm nay tới đây thôi, tan họp!" Tiếp đó kéo giám đốc kỹ thuật vào văn phòng mình.
Thời điểm đóng của lại, Tiêu Đãi Vĩ cũng không khách khí với giám đốc kĩ thuật.
"Tôi vảo anh tùy tiện tìm một học sinh rồi để nó nhảy lầu, sau đó giá họa lên đâu Triều Lộc, ai bảo anh tìm Sầm Tiểu Mộc" Tiêu Đại Vĩ tức đến môi cũng runlenee.
Buổi sáng nhận được tin tức Sầm Tiểu Mộc nhảy lầu, trong lòng Tiêu Đại chỉ còn một ý niệm: Chơi quá trớn!!!
Giám đốc kỹ thuật bị Tiêu Đại Vĩ nắm như nắm chó chết, hắn gian nan hô hấp "Tôi, là, tùy, tiện, tìm một, học, sinh ——" hắn không biết vì sao lại biến thành Sầm Tiểu Mộc nhảy lầu.
Tiêu Đại Vĩ ném giám đốc ra, cả người nóng như kiến bò trên chảo dầu, đột nhiên hắn dừng chân lại, trong mắt tràn đầy âm ngoan:
"Hiện tại, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Triều Lộc"
Thế giới kịch bản.
"Khi Sầm Tiểu Mộc tử vong, cô tại sao lại là người đầu tiên xuất hiện ở hiện trường" Mái nhà thư viện đại học Nhân Đông, Sở Lâm Bắc một thân cảnh phục, nhíu mày nhìn về phía cô gái.
Hắn là một người trẻ tuổi anh tuấn, làn da lúa mạch.
Trên tránh có vào sợi tóc rũ xuống không nghe lời, có vài phần kiêu ngạo.
Triều Lộc nghiêng nghiêng đầu.
Trong đầu lập tức vang lên thanh âm hệ thống Tiểu Nãi "Cảnh sát này là Lâm Bắc đang đứng đầu sắm vai, hiện tại có vài trăm triệu người đang ở phòng phát sóng nhìn cô đó"
"À"
"Cô hiện tại rất nguy hiểm a, Sầm Tiểu Mộc chết, mọi người đều hoài nghi cô là hung thủ giá trị gà gáy sắp phải biến thành giá trị trứng thối a"
"Giá trị trứng thối có lợi ích gì?"
"Ghê tởm người dùng"
Triều Lộc "...."
Cho nên, mình cần phải lấy lại hình tượng trong lòng người xem.
Nghĩ đến đây, Triều Lộc nhàn nhạt đáp lại Sầm Tiểu Mộc "Sầm Tiểu Mộc gọi tôi tới"
"Quả nhiên cô ấy chính là hung thủ" Triều Lộc vừa dứt lời, học sinh vây xem trên tầng thượng lập tức oanh tạc.
"Cô ấy thừa nhận, cô ấy chính là người cuối cùng nhìn thấy Sầm Tiểu Mộc"
"Thế thì quá ác rồi.
Tiểu Mộc học tỷ lúc trước còn mời nó ăn cơm"
"Nhưng tại sao nó lại hại Tiểu Mộc học tỷ?"
"Chắc do đố kỵ đi"
Không ít học sinh đều giơ điện thoại chụp Triều Lộc.
Triều Lộc liếc mắt đảo một qua, trong đó lại có tùy tùng Tiểu Lệ của Văn Thù Nhi.
Triều Lộc nhìn về phía Lâm Sở Bắc "Những người ở đây xâm phạm quyền cá nhân của tôi, cảnh sát không xử lý một chút sao?"
Lâm Sở Bắc sửng sốt, hiển nhiên là không dự đoán được đã là lúc này, cô gái này thế mà còn để ý tới việc này.
Bất quá, cô nói cũng có đạo lí.
Sở Lâm Bắc lập tức nghiêm mặt "Thu tất cả di động, ảnh hay video đều xóa toàn bộ"
Sở Lâm Bắc là người nối nghiệp Sở gai mà thế lực Sở gia có thể nói là bao trùm cả giới quân sự, chính trị, thương mại.
Có thể nói thân phận địa vị vô cùng cao.
Hiện giờ Sở Lâm Bắc tuy mới chỉ một cảnh sát nhỏ nhưng ai cũng biết hiện giờ bất quá là gia tộc cho đi rèn luyện, vị trí hiện thời cũng là để hắn có thêm kinh nghiệm thôi,
Một lời Sở Lâm Bắc vừa nói, học sinh vây xem lập tức thành thật.
Bất quá mọi người còn chưa kịp cất điện thoại đi thì lại xuất hiện một giọng nữ ôn nhu nói:
"Đúng vật, mọi người phải tôn trọng quyền riêng tư của bạn học này.
Ai cũng không hy vọng việc mình làm bị truyền ra ngoài" Là Văn Thù Nhi
"Thù Nhi, cậu đến rồi" Tiểu Lệ hai mắt sáng rực lên.
"Ừ, đang ở dưới tự học thì tớ nghe được trên này xảy ra chuyện" Trên thực tế, Văn Thù Nhi từ trong nhà vội vàng chạy tới bởi Tiểu Lệ trong điện thoại nói cho cô biết Sở Lâm Bắc tới.
Sở Lâm Bắc hướng Văn Thù Nhi gật đầu.
Văn Thù Nhi lập tức cười tươi lộ ra gi lúm đồng tiền như hoa.
Hôm nay cô mặc một cái váy vàng nhạt, nhìn có vẻ đặc biệt thanh thuần khả nhân.
Triều Lộc liếc cô một cái "Tôi làm cái gì?"
Văn Thù Nhi sửng sốt.
Triều Lộc lập tức khai sáng "Cô ngấm ngầm hại người, ở trong tối ngoài sáng nói tôi làm việc không dám gặp người? Đây là bịa đặt và tôi có thể tố cáo cô"
Văn Thù Nhi "....."
Mặt cô nhăn lại, phát hiện mình thế mà không thể nói lại.
Thấy Văn Thù Nhi ăn mệt, Tiểu Lệ lập tức đứng lên nói "Mày nói mày không gϊếŧ người, vật mày lấy chứng cứ ra"
Triều Lộc không nhanh không chậm lấy điện thoại từ trong túi ra, dơ ra trước mặt Sở Lâm Bắc "Sầm Tiểu Mộc nhắn tin với tôi"
[Tiểu Mai, hôm nay buổi sáng lúc 9 giờ có thể tới thư viện một chuyến không? Có chuyện gấp....!tớ ở tầng thượng chờ cậu]
"A, thật sự là Sầm Tiểu Mộc bảo cô ấy tới"
"Xem tin tức cũng không nói hai người có mâu thuẫn gì"
"Thế Sầm Tiểu Mộc không phải cô ấy gϊếŧ à?"
Thấy hướng gió nghị luận chung quanh thay đổi, Văn Thù Nhi sắc mặt khó coi.
Đứa con gái này lần trước dám làm mình mất mặt trước đám đông, lần này mình phải giáo huấn nó một trận.
"Nhưng mà, cái này cũng chứng minh cậu là người cuối cùng nhìn thấy Tiểu Mộc" Văn Thù Nhi tinh tế nhíu mày.
"Đúng vậy"
"Vẫn là Văn Thù Nhi đầu óc tốt, phản ứng nhanh"
Sở Lâm Bắc cũng hỏi Triều Lộc "Lúc Sầm Tiểu Mộc xảy ra chuyện, cô có chứng cứ không ở hiện trường không? Hoặc là lúc đấy có ai cùng cô đi lên đây không?"
Triều Lộc mím môi, cái này thì cô không có.
Cô còn chưa nhập học chính thức, mà đã thì từ tước đến nay luôn độc lai độc vãn, không thể có người chứng minh cho mình.
Thấy Triều Lộc trầm mặt nhìn xuống, Văn Thù Nhi vui vẻ hướng Tiểu Lệ ra hiệu.
Tiểu Lệ hiểu ý, vội nói "Cảnh sát, xem ra hung thủ chính là cô ấy"
Vừa dứt lời ——
"pi pi pi" Hiện trường bỗng hiên vang lên một tiếng kêu không hài hòa.
Sở Lâm Bắc trong mắt hiện lên một trận kinh ngạc, liền thấy Triều Lộc - người bị nghi ngờ là hung thủ vẫn bình tĩnh thế mà bây giờ lại trừng đôi mắt xinh đẹp lên, biểu tình kích động mở ba lô ra:
"Mao mao"
Trong balo là một tiểu cánh cụt lông xù xù nằm đó, tiểu cánh cụt lúc này biểu tình vô cùng nghiêm túc.
"Pi pi" Nó lắc lắc lắc cái đầu nhỏ, cái máy ảnh giản dị trên cổ nó xuất hiện trong mắt mọi người.
Máy ảnh được kết nối trực tiếp với cái điện thoại khác Triều Lộc dùng để phát sóng trực.
Camera vừa mở, phần mềm phát sóng cũng được mở ra mà Triều Lộc cũng không biết.
Phòng phát sóng của cô trực tiếp ghi toàn bộ quá trình cô đi vào thư viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook