Sự Kiện Xi Xi

Sau cái vụ ‘trứng sốt cà’, suốt hai tháng trời, cứ hễ nhìn thấy Khang Duật là tôi trốn tiệt, nếu vào học thì cũng chỉ nhìn sách, sống chết gì cũng chằm chằm vào đó, chứ tuyệt đối không hề quay sang anh.

Bởi vì cứ nhìn anh là tôi cảm thấy rất xấu hổ, tuổi thanh xuân, cứ nghĩ rằng cả đời trong sạch đã bị hủy, thì mặt mũi đâu mà gặp người đời nữa chứ?

Khang Duật thì cứ ra vẻ không có gì, như thể đã sớm quên béng chuyện này từ đời nào.

Thế nên tôi cũng nghĩ, từ đó tới giờ cũng đã qua lâu rồi, có lẽ cũng nên sớm quên chuyện ấy, không nên cứ day dứt mãi trong lòng, coi như nó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Đúng vậy, tôi nghĩ thế là phải, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái vô cùng.

Giờ cơm trưa, tôi hăng hái xuống căn tin đi lấy cà mên, lúc rẽ ngoặt, vô tình lại đụng phải Khang Duật đang từ hướng khác đi tới.

Lúc phát hiện người đó là anh, trong lòng đang vui vẻ, hớn hở, lập tức lại thấy nặng trình trịch. Dù rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi gặp người thật thì vẫn không khỏi có cảm giác ngượng ngùng.

Là đứa hiếu thắng, lập tức quay đầu hay xoay người bỏ chạy, cả hai tôi đều không làm được, vì thế, tôi mặt dày làm một trò cực kì mất mặt, giơ chân đá anh rồi bước qua. Khang Duật không ngờ lại bị tôi đá, bực mình hừ nhẹ một tiếng.

Đá người ta xong, tôi còn hét lên – “Tránh ra!”

Khang Duật vừa bị tôi đá, lại còn bị hét vào mặt, ngây cả người. Tôi thấy anh không tránh, cũng nhất định không đi đường vòng, bèn đẩy anh ra, sau đó khí thế hiên ngang, hùng hổ bước tới.

Chẳng có cách nào khác, bổn cô nương vốn là người như thế.

Sau khi đi xa xa một chút, tôi mới cảm thấy hối hận, len lén quay đầu nhìn anh. Cú đá đó, tôi dùng hết mười phần sức, không bị thương mới lạ, nào ngờ quay lại thì thấy Khang Duật ở ngay đằng sau.

Gương mặt lúc này còn khó coi hơn cả Bao Công.

Mắt trợn lên trên, tôi sợ đến mức co giò bỏ chạy.

Mà tôi bỏ chạy thì anh đương nhiên sẽ đuổi theo phía sau.

Tôi sợ đến hoảng loạn, chỉ đơn giản nghĩ anh là vì muốn báo thù, nên càng cố hết sức cuồng chân chạy nhanh hơn, hòng bỏ xa, đâu ngờ anh cũng cật lực bám ngay sau.

Tôi bạ đâu chạy đó, từ hành lang phòng học, cho đến sân thể dục, thế mà anh cũng chạy ngay sát đằng sau. Nhìn tụi tôi như hai đứa thần kinh, đứa trước đứa sau cứ xăm xăm chạy trên sân thể dục.

Chạy một vòng, lại thêm một vòng.

Người không biết không khéo còn tưởng chúng tôi đang tập chạy 400m nữa ấy chứ.

Từ trước đến giờ, thể lực tôi đều rất tốt, nhưng từ từ thì cũng dần kiệt sức, khó mà tiếp tục chạy nhanh, quay đầu nhìn lại Khang Duật thì thấy anh đã đang nhanh chóng bắt kịp.

Lúc này tôi đã hoảng sợ cực điểm, bắt đầu ứa nước mắt, vừa chạy vừa la lớn – “Mọi người đến mà xem, giết người, Khang Duật muốn đánh con gái!!” – Vừa hét xong, Khang Duật đã đuổi kịp, đưa tay chụp lấy vai tôi.

Tôi hoảng hồn nhảy dựng lên, quay đầu đá anh thêm một phát.

Hình như đã đoán được trước, Khang Duật giữ tay, khiến tôi phải ngừng lại.

Tôi đành phải dừng, còn nghĩ anh nhất định sẽ đánh tôi, bèn rút tay về, hoảng sợ ngồi sụp xuống đất, đưa hai tay ôm đầu. Ấy vậy mà đợi cả buổi, cũng chả thấy anh động tay động chân gì.

Tôi mở tay ra, ngẩng đầu lên, thấy anh đang cau mày trừng mắt nhìn – “Ai nói là tôi muốn đánh cậu? Tôi không có đánh con gái.”

“Vậy tại sao cậu đuổi theo tôi làm gì?”

“Thế sao cậu lại bỏ chạy?”

Hỏi thừa, tôi đá cậu, ngu sao mà không chạy?

Tôi xấu hổ không hề xin lỗi anh một câu, chỉ nói – “Tôi rèn luyện sức khỏe, không được sao?”

Ôi, cái lí do của tôi… ban nãy còn tri hô nào là giết người, đánh người, giờ thì tráo trở phủ nhận.

Anh cũng chả muốn tranh cãi với tôi làm gì, chỉ nhìn tôi nói – “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“A! Vậy bây giờ nói luôn đi!” – Vẫn ngồi chồm hổm trên đất, tôi trả lời.

Anh chặc lưỡi một cái, thấy tôi đang ngồi chồm hổm, thế là cũng ngồi xuống đất, sau đó tiếp tục nói – “Thế này, hôm đó, tôi chả thấy gì hết cả.”

Không thấy gì? Tôi chưa kịp phản ứng, đang ngồi ngẫm lại, nhớ tới mặt anh khi ấy đỏ như đít khỉ – “Nói xạo! Rõ ràng lúc đó cậu thấy hết cả rồi… Nếu không thì tại sao lại đỏ mặt chứ!”

Bị tôi nói đúng rồi. Anh gãi gãi đầu, trên mặt cũng ửng hồng.

“Vậy thì cậu cũng đừng để tâm đến chuyện vụn vặt đó nữa. Cứ cho là đã bị thấy đi, cậu cũng đâu mất miếng thịt nào đâu.”

Ê này này… Tôi có thể xem thế là lời an ủi được không?

“Coi như tôi đã xin lỗi cậu rồi. Cậu lại còn đá tôi nữa, xem ra chúng ta huề nha. Được không?”

Tôi cũng không dám nói không được. Ngẫm lại, anh cũng không phải cố tình, tôi lại mang hết tội lỗi đổ lên đầu anh. Nói thế nào cũng là tôi không đúng, đã vậy còn đá đấm, anh quả thật vô tội.

Đối với con gái mà nói, trong độ tuổi dậy thì lúc ấy, đã có thể hiểu được thế nào là nam nữ, thế mà lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, trong lòng thế nào thấy cũng không ổn, ngẫm đi ngẫm lại vẫn thấy anh được lợi hơn.

Nhưng ở tình huống rắc rối thế này, tôi lại trở thành kẻ bụng dạ hẹp hòi.

Nếu anh đã xin lỗi rồi thì chuyện này cũng nên cứ như vậy mà trôi qua.

“Hồi nãy tôi đá cậu có sao không?” – Cũng nên quan tâm tới người ta một chút.

Anh lắc đầu – “Quần dày lắm, không sao đâu.”

“Vậy… vậy… vậy đi ha!” – Tôi đứng dậy. Chạy lâu vậy, đói đến nỗi da bụng dính da lưng rồi. – “Tôi muốn đi ăn.”

Tôi tiến về phía căn tin, Khang Duật cũng bước theo phía sau.

“Cậu theo tôi làm gì?”

Khang Duật trừng mắt liếc tôi một cái – “Cậu muốn ăn còn tôi thì không à? Ai hại tôi chưa ăn cơm đã phải chạy khắp sân thể dục hả?”

Tôi rụt cổ, trong bụng nghĩ thầm, tôi cũng đâu bảo cậu đuổi theo.

***

Cầm cà mên, hai đứa trở về lớp. Lúc đó cũng gần vào giờ học buổi chiều, tụi bạn đã ăn cơm xong sớm từ lúc nào, không ai ăn cùng tôi. Tôi đành phải về lại chỗ ngồi, cùng Khang Duật ăn cơm.

Ăn xong, đến buổi chiều, đầu giờ là tiết thể dục, tôi vội vàng vào nhà vệ sinh để thay quần thể dục.

Thời đó, con gái cũng không thích mặc đồ thể dục tí nào, vì trông khá xấu. Màu xanh lam trông quê vậy rồi, dọc quần lại còn có thêm hai đường biên màu trắng, mặc với áo nào trông cũng xấu cả. Vì vậy, đa số tụi nữ sinh đều chỉ mang và thay đồng phục thể dục khi đến tiết mà thôi.

Ra sân tập, mọi người đều ngay ngắn xếp hàng, sau đó lần lượt điểm danh. Thầy giáo để ủy viên thể dục bước đến, kiểm tra tác phong từng người, nếu không mặc quần thể dục hay mang giày thể thao đều bị đuổi ra khỏi hàng, phạt đứng một bên. Sau khi kiểm tra xong, giáo viên thể dục mới từ từ tiến đến.

Vừa nhìn qua tôi, bỗng thầy liền cười tít mắt, khiến tôi cực kì ngơ ngác.

Tiếp đó, thầy quay xuống cả lớp, nói – “Hôm nay có hai trò, làm cho tôi cảm thấy rất vui. Tranh thủ giờ nghỉ trưa lại đi tập chạy 400m, hơn nữa chạy rất nhanh. Cho nên tôi quyết định, Đại hội thể dục thể thao cấp khu vực diễn ra vào tuần sau, đều cho cả hai tham gia, mang vinh quang về cho trường.”

Tôi rùng mình, giáo viên nói hai người, không phải là tôi và Khang Duật chứ.

Thầy giáo còn nói – “Các trò cũng cần noi theo gương hai bạn trên. Muốn học lý hóa cho tốt thì phải năng tập thể dục. Không nên suốt ngày chỉ cắm đầu vào đọc sách, thân thể cần khỏe mạnh mới được.”

Có một người bỗng hỏi – “Thầy nói tới ai vậy ạ?”

Tôi không nhịn được mà bước lui về sau một bước, trong đầu cứ lẩm nhẩm niệm chú, không phải mình, không phải mình.

“Chính là Âu Dương Miểu Miểu và Khang Duật. Hôm nay hai trò ấy giữa trưa nắng đổ mồ hôi tập chạy trên sân thể dục, làm thầy đây rất cảm động, vô cùng vui mừng.” – Họ Ái Tân Giác La này quá dài, cũng khá đặc biệt, nên các thầy cô giáo bình thường cũng chỉ gọi anh là Khang Duật.

Trong lòng tôi khóc không ra nước mắt.

“Bắt đầu từ ngày mai, giữa trưa hai trò ra sân tập, tôi sẽ toàn tâm huấn luyện hai trò thật giỏi.” – Thầy giáo nhìn tụi tôi, trông cứ như đã tìm được mục tiêu phấn đấu cả đời, nắm chặt tay, long lanh khóe lệ.

Tôi không dám từ chối, chuyện đã thế này thì đành phải đồng ý, rồi nhân tiện mắng chửi Khang Duật trăm nghìn lần.

Thật sự là có miệng mà không thể giãi bày mà.

Tôi cũng không thấy Khang Duật từ chối, mà chắc anh cũng không làm thế. Tôi thấy, anh có vẻ rất thích các hoạt động thể thao, giữa trưa ăn cơm xong thì cùng tụi nam sinh ra ngoài đá bóng. Dù sao thì đá bóng cũng phải chạy, đối với anh thì thế nào cũng chả có vấn đề gì.

Nhưng mà tôi thì không, ăn cơm xong, tôi còn muốn ngủ một giấc nữa cơ.

Thế này thì xong thật rồi, trong lòng lại đem Khang Duật ra mắng tiếp.

Tại sao đời tôi lại thành ra thế này hả giời….

Chuyện này làm tôi rất là buồn. Mấy tiết kế đều trôi qua trong chán chường. Gục đầu trên bàn, nằm dài ra, tôi đem sách dựng thẳng lên, che lại, giáo viên có dạy cái gì cũng chẳng nghe được một chữ.

Cuối cùng thì cũng đến giờ tan trường, tôi mau chóng thu dọn sách vở như mọi người. Lúc chuẩn bị ra về, nhìn Khang Duật đang từ từ xếp cặp, nét mặt có vẻ rất vui sướng, tôi thấy rất chướng mắt.

Tiểu ác ma trong lòng bắt đầu mò ra.

Mắt tôi bắt đầu hiện tia ác ý, chờ anh quay lưng về phía tôi, liền hung hăng đưa chân đá một cái.

Anh rít một tiếng, ngã sấp đập vào cạnh bàn bên cạnh.

Thấy thế, tôi liền nhanh chân chạy biến, ngay có thói quen đi toilet sau giờ học cũng không nhớ tới, tụi bạn rủ đi về chung cũng không trả lời, vội vội vàng vàng chạy như bay về phía cổng trường, sau đó mới dám ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Hết tức rồi, thật sự là rất thỏa mãn.

Nắm tay thành nắm đấm rồi vung lên trời.

Lòng tôi cảm thấy rất phấn khích, vui vẻ đi về nhà.

***

Các trường trung học Thượng Hải đều chia theo khu vực. Hộ khẩu ở đâu thì học trường khu đó, cho nên cũng không có quá xa nhà, đi bộ là đến trường lựa chọn hàng đầu của tụi học sinh trung học. Đương nhiên cũng có một số trường hợp, chưa đủ 14 tuổi đã đạp xe tới trường.

Tôi cũng nằm trong số trường hợp vi phạm pháp luật kia, có điều do hôm nay xe đạp được mang đi tra dầu, nên thành ra không dùng.

Tôi theo hội khẩu của mẹ, nên địa chỉ và hộ khẩu không cùng một khu, nhưng may mà cũng không xa, ngay chỗ giáp ranh, được chia bởi một cái đường ray bỏ hoang, ngày nay được dân Thượng Hải biết tới là khúc đường Duyên An Tây – đoạn từ Hồng Hứa đến Hồng Tỉnh.

Suốt hồi trung học cơ sở, hai bên đường ray đều là ruộng đồng bỏ hoang, cỏ dại mọc thành bụi, cao hơn đầu người. Mỗi lần tôi đi ngang qua đây, đều tiện tay ngắt một cây cỏ đuôi chó, vừa hát vừa vung vẩy vừa đi, có khi hứng chí lên thì nhảy dọc các ô trên đường ray về nhà.

Hôm nay cũng như mọi ngày, chỉ là… đang chơi, đang ngắm, tôi cảm thấy rất mắc tiểu.

Đồng hồ sinh học của tôi rất chính xác. 6 giờ sáng nhất định phải đi tiểu, lúc tan học cũng phải đi gặp anh WC, vậy nên vừa cảm thấy mót đã không nhịn được.

Tháng 11 những năm 90 khi ấy, Thượng Hải cực kì lạnh. Trời lạnh mà còn mót tiểu quả là một kiểu tra tấn. Tưởng cứ chạy về nhà giải quyết là xong, nhưng mà cái chính là chạy không nổi. Hai chân cứ khép chặt vào nhau, chỉ sợ thả lỏng ra một cái là sẽ không dừng được.

Không được, không được, thật sự là không nhịn được, đành mặt dày tè bậy vậy. Nghĩ thế, tức thì tôi bước một bước dài, chui vào trong một bụi cỏ, trước thì lấm lét nhìn trước xung quanh kiểm tra, phát hiện không có ai thì lập tức cởi quần.

Vừa ngồi xổm xuống, đang định thở một cái, bất ngờ thấy người chạy vội tới đây.

Tôi không dám núp sâu trong mớ cỏ dại rậm rạp này, sợ đụng phải mấy con như sâu, chuột nên chỉ chọn nơi vừa vừa, đủ cỏ để che. Ai ngờ ma xui quỷ khiến thế nào, người kia cứ một mực hướng về phía tôi đang ngồi mà bước tới.

Thấy có người tới, tôi hoảng hồn, mặt mũi trắng bệch.

Đừng nói đến chuyện nín tiểu, kéo quần lên. Chưa kịp làm gì, vì giật mình, tức thời nước đã chảy ào ào.

Nước tiểu nóng, trời lại lạnh, thế là liền có khói trắng xuất hiện. Được xả ra thật là thoải mái, nhất là vào mùa đông, thật là không rét mà run. Tôi cũng lạnh run. Run gấp hai lần.

Bởi kẻ kia, không ai khác, chính là Khang Duật.

Thấy trong mắt anh ánh lên vẻ kinh ngạc, tôi biết chắc anh đã thấy hết rồi, còn thấy một cách rất chân thật.

Tôi chỉ muốn chết ngay mà thôi.

Trong đầu cố nghĩ ra lí do nào đó để anh không nghĩ tôi đang tè bậy ở đây mà làm gì đó để phục vụ cộng đồng, tưới ruộng chẳng hạn…

Cuối cùng, mọi suy nghĩ chỉ chuyển thành một oán niệm cực bự ––– tại sao bây giờ trái đất không bị hủy diệt luôn đi cho rồi!!

Đương nhiên trái đất này không theo mong mỏi của tôi mà bị hủy.

Vì thế, tôi giả ngơ.

“Ấy… cậu có muốn tới đây đi nhỏ luôn thể không nè…”

“…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương