Lão Công Của Tôi Rất Nhiều Tiền!
-
Chương 20
“Anh tức giận sao?” xem hắn không nói gì nàng thật cẩn thận hỏi lại.
Ân Nghệ lại nhìn nàng trong chốc lát rồi lắc đầu bất đắc dĩ “Chỉ là quá đột nhiên, nhất thời bị dọa tới thôi.” Hắn nói xong nhịn không được lông mày khẽ nhướn lên “Em khi nào thì chạy tới phỏng vấn vậy? Vì sao anh chưa từng nghe em nhắc đến qua?”
“Em sợ anh biết, sẽ cho em vào cửa sau.”
“Em như thế nào khẳng định anh sẽ cho em đi cửa sau, có lẽ anh nên trực tiếp đem đại môn đóng lại.” Hắn tà nghễ nói.
“Đúng là công ty của riêng anh có khác muốn làm gì tùy tiện thì làm, thật chính xác khi ngay từ đầu em đã không nói cho anh biết, tự mình đi phỏng vấn đúng là tốt hơn!” Thi Ánh Điệp vỗ ngực vẻ mặt tỏ ra nguy hiểm.
Ân Nghệ tựa phì cười lắc lắc đầu “Được rồi, vậy là em quyết định đi làm ở đây để song kiếm hợp bích với anh hả?” Hắn bắt đầu lái xe ra ngoài.
“Em không có ngốc vậy đâu, hiện tại tiền lương của em bây giờ so với trước đây năm phần thì mới được bốn phần thôi, đâu có như anh kiếm tiền như nước mà song kiếm hợp bích, sao lại kém những một vạn cơ chứ??” nàng lớn tiếng phẫn nộ.
“Em chính là đang kháng nghị với anh tiền lương quá ít sao chứ?” Hắn buồn cười hỏi.
“Có chút chút.”
“Được rồi, ngày mai anh lập tức ra quyết định tăng lương cho em!”
“Anh đang nói giỡn hả?” nàng có chết cũng không dám tin hắn sẽ làm như vậy, đường đường là một tổng tài uy nghiêm lại hạ lệnh vì một tiểu nhân viên mới như nàng mà tăng lương? Ngu ngốc, có ma mới không nghi ngờ, chẳng qua – “Uy!Anh nhất định không được để mọi người biết em là lão bà của anh đó, nếu ở công ty vô tình gặp em cũng phải làm bộ như không quen biết được không?” nàng thận trọng dặn dò.
“Vì sao?”
“Cái gì vì sao? Đương nhiên là để em có thể chung sống hòa bình với cộng sự ở công ty chứ sao, nếu để cho người khác biết em là lão bà của anh thì còn có ai dám kết bằng hữu với em nữa? Anh không thể đoạt quyền kết giao bằng hữu của em được!” nàng nhanh nhảu đáp, rất nghiêm túc nói với Ân Nghệ.
Sự thật chính là, bản thân mình ở công ty có thể bộc lộ hết khả năng và thực lực của mình không muốn nhờ dựa vào ô dù bị mọi người nói hắn cưới phải một lão bà vô dụng chỉ như một bình hoa mà thôi.
“chỉ cần phạm vi bằng hữu không phải là nam nhân là được.”
“Cái này anh yên tâm, bởi vì ngày đầu tiên đi làm em liền nói mình đã kết hôn rồi.”
“Tốt lắm!” hắn vừa lòng nhếch mép cười.
Thi Ánh Điệp khinh bỉ liếc hắn.
“Nói tới nói lui, nếu không phải em muốn phu xướng phụ tùy thì như thế nào lại chạy đến công ty của anh mà phỏng vấn vậy!”
“hết thảy đều là đánh bậy đánh bạ” Nàng đem tất cả tình hình ngày hôm đó kể lại cho Ân Nghệ nghe sau đó nhịn không được cười toe kết luận “Anh nói xem thế không phải là đánh bậy đánh bạ thì là gì?”
“nói như vậy là em không hề có chuẩn bị gì trước sao, như thế mà cũng phỏng vấn thành công à?”
“Em rất lợi hại đúng không?” Nàng đắc ý dạt dào.
“Đúng, là em rất lợi hại!” Hắn thuận miệng tát nước theo mưa “tối nay muốn ăn gì nào?”
“Tùy anh, em không có ý kiến.”
Ân Nghệ gật gật đầu, trầm mặc một lúc rồi lại hỏi “Ngày đầu tiên đi làm em thấy sao? Có vất vả không?”
“Anh muốn nghe lời nói thật hay nói dối?” Thi Ánh Điệp khẽ nhíu mày có chút đăm chiêu nhìn hắn.
“Lời nói thật.”
Hắn gật đầu, tiện nói một tràng luôn “Cảm giác công ty thực thoải mái, mọi nhân viên đều thực giỏi giang và chuyên nghiệp, mỗi người đều giống như được tuyển kĩ lưỡng từ một vạn người khác vậy, duy chỉ có một điều không biết có phải tại em là nhân viên mới không mà bọn họ đều bày ra bộ mặt cao ngạo, lạnh lùng, nghiêm túc, hại em đứng trước mặt bọn họ mà cảm thấy rét run, thiếu chút nữa nhịn không được thổ huyết rồi.”
“trừ điều đó ra thì nhân viên nữ lại càng kỳ quái hơn, các nàng thế nào mà lại một lòng đoàn kết như một binh đoàn quái dị dã man, tất cả bề ngoài đối với em cùng một biểu tình vẻ mặt không có gì nhưng sau lưng thì người người nhà nhà đều tuyên truyền phải cẩn thận với nhân viên mới Thi Con Bướm” Nàng nói xong còn bất đắc dĩ than nhẹ “Chán ghét em thì cũng chẳng sao nhưng đâu cần cải biến tên em Thi Ánh Điệp thành cái tên ấy nghe như động vật quý hiếm á? Thật sự là không thể hiểu nổi!”
“Xem bộ dạng của em thực sự là không được đồng nghiệp hoan nghênh rồi.”
“chỉ có nữ đồng nghiệp không hoan nghênh thôi, điều này em cũng sớm quen rồi, chẳng qua là bù lại đồng nghiệp nam lại rất tốt đối với em, coi như an ủi được phần nào. Cho nên anh nghĩ biện pháp nào đi, kêu mọi người công tác thời điểm đừng như vậy lạnh lùng nghiêm túc được không?” Nàng năn nỉ.
Sau khi nàng nói một thôi một hồi, hắn thì vẫn trầm mặc lắng nghe cuối cùng phun ra hai chữ “Không được!”
“Uy!” Thi Ánh Điệp khó có thể tin được kêu lên.
“Em là đang bảo anh nghĩ biện pháp để nam nhân khác đối xử tốt với lão bà của mình sao? Này có thể hay không yêu cầu quá mức?” Ân Nghệ phóng ánh mắt hình viên đạn về phía nàng.
“Anh sẽ không phải là đang ăn dấm chua chứ? Em chỉ là muốn quan hệ tốt hơn với đồng nghiệp thôi mà!” nàng lớn tiếng cường điệu.
“Đều giống nhau.” Lạnh lùng cắt đứt lời nàng về phương diện này hắn rất bảo thủ.
“làm sao giống nhau? Huống hồ em chẳng phải đã nói rõ với mọi người em đã kết hôn rồi sao, anh còn lo lắng cái gì nữa?” Nàng kháng nghị, không thể ngờ được hắn ăn dấm chua kinh khủng như thế.
“Tóm lại, nếu em muốn mọi người đối với em hoàn hảo tốt đẹp, chỉ có một cách duy nhất có thể làm, đó chính là nói cho mọi người biết em là lão bà của anh, như thế mọi người tự nhiên sẽ đối xử với em vô cùng tốt đẹp!” không nói nhiều hắn là đã quyết.
“Uy, chẳng phải em đã nói với anh lúc nãy rồi còn gì, như vậy tuyệt đối không thể được, anh không cần nói giỡn như vậy được không?” Cái gì gọi là cách duy nhất có thể làm?????
“Anh không có nói giỡn với em, chỉ có cách đó thôi, em nói hay không nói?”
“Không nói.” Thi Ánh Điệp bực tức vứt trả hắn hai chữ.
“Vậy thì được, duy trì hiện trạng.” Ân Nghệ làm bộ chấm dứt thảo luận tại đây.
“Anh thực không có lương tâm, xem em bị cô lập ở công ty mà một chút đồng tình cũng không có.” Nàng chuyển hướng dùng ngữ khí đáng thương nói với hắn.
“Như thế nào hội cô lập, em còn có anh.”
“Anh là tổng tài vĩnh viễn như hoàng đế trên cao làm sao hiểu nổi nỗi khổ của tiểu dân chúng như em cơ chứ.” Nàng xụt xịt cái mũi, tiếp tục giả bộ đáng thương.
“Anh sẽ điều em làm trợ lí tổng tài là được rồi chứ gì!” Hắn nhanh chóng giải quyết vấn đề, giọng chắc nịch nói.
Không nghĩ tới hắn sẽ xuất chiêu này, Thi Ánh Điệp sửng sốt một chút, vội vàng kêu lên “Không cần đâu!”
“Vì sao không cần?” Hắn liếc mắt kì quái hỏi lại.
“Anh sẽ lấy lý do nào để điều em làm trợ lý cho anh đây? Em ở công ty đã không được hoan nghênh rồi, anh đừng hại em thê thảm thêm được không? Được rồi, duy trì hiện trạng thig duy trì hiện trạng, dù sao em cũng không tin đám nữ nhân kia có thể làm gì được em.” Nàng đầu hàng.
“Có cần anh phải ra mặt không?” Hắn trầm mặc một lúc, mở miệng hỏi.Đúng là không muốn thấy lão bà của hắn bị người ta ủy khuất.
“Không cần, em có thể tự giải quyết được mà!” Nàng bừng bừng khí thế chiến đấu đáp. Nàng là ai cơ chứ, có chết cũng không thể để thua cái đám nữ nhân kia được!
“Nếu giải quyết không được, nhất định phải cầu cứu tới anh biết chưa?” Ân Nghệ rất công bằng nói.
“Em sẽ không vô dụng như vậy đâu, anh cứ chờ coi!”
Ân Nghệ lại nhìn nàng trong chốc lát rồi lắc đầu bất đắc dĩ “Chỉ là quá đột nhiên, nhất thời bị dọa tới thôi.” Hắn nói xong nhịn không được lông mày khẽ nhướn lên “Em khi nào thì chạy tới phỏng vấn vậy? Vì sao anh chưa từng nghe em nhắc đến qua?”
“Em sợ anh biết, sẽ cho em vào cửa sau.”
“Em như thế nào khẳng định anh sẽ cho em đi cửa sau, có lẽ anh nên trực tiếp đem đại môn đóng lại.” Hắn tà nghễ nói.
“Đúng là công ty của riêng anh có khác muốn làm gì tùy tiện thì làm, thật chính xác khi ngay từ đầu em đã không nói cho anh biết, tự mình đi phỏng vấn đúng là tốt hơn!” Thi Ánh Điệp vỗ ngực vẻ mặt tỏ ra nguy hiểm.
Ân Nghệ tựa phì cười lắc lắc đầu “Được rồi, vậy là em quyết định đi làm ở đây để song kiếm hợp bích với anh hả?” Hắn bắt đầu lái xe ra ngoài.
“Em không có ngốc vậy đâu, hiện tại tiền lương của em bây giờ so với trước đây năm phần thì mới được bốn phần thôi, đâu có như anh kiếm tiền như nước mà song kiếm hợp bích, sao lại kém những một vạn cơ chứ??” nàng lớn tiếng phẫn nộ.
“Em chính là đang kháng nghị với anh tiền lương quá ít sao chứ?” Hắn buồn cười hỏi.
“Có chút chút.”
“Được rồi, ngày mai anh lập tức ra quyết định tăng lương cho em!”
“Anh đang nói giỡn hả?” nàng có chết cũng không dám tin hắn sẽ làm như vậy, đường đường là một tổng tài uy nghiêm lại hạ lệnh vì một tiểu nhân viên mới như nàng mà tăng lương? Ngu ngốc, có ma mới không nghi ngờ, chẳng qua – “Uy!Anh nhất định không được để mọi người biết em là lão bà của anh đó, nếu ở công ty vô tình gặp em cũng phải làm bộ như không quen biết được không?” nàng thận trọng dặn dò.
“Vì sao?”
“Cái gì vì sao? Đương nhiên là để em có thể chung sống hòa bình với cộng sự ở công ty chứ sao, nếu để cho người khác biết em là lão bà của anh thì còn có ai dám kết bằng hữu với em nữa? Anh không thể đoạt quyền kết giao bằng hữu của em được!” nàng nhanh nhảu đáp, rất nghiêm túc nói với Ân Nghệ.
Sự thật chính là, bản thân mình ở công ty có thể bộc lộ hết khả năng và thực lực của mình không muốn nhờ dựa vào ô dù bị mọi người nói hắn cưới phải một lão bà vô dụng chỉ như một bình hoa mà thôi.
“chỉ cần phạm vi bằng hữu không phải là nam nhân là được.”
“Cái này anh yên tâm, bởi vì ngày đầu tiên đi làm em liền nói mình đã kết hôn rồi.”
“Tốt lắm!” hắn vừa lòng nhếch mép cười.
Thi Ánh Điệp khinh bỉ liếc hắn.
“Nói tới nói lui, nếu không phải em muốn phu xướng phụ tùy thì như thế nào lại chạy đến công ty của anh mà phỏng vấn vậy!”
“hết thảy đều là đánh bậy đánh bạ” Nàng đem tất cả tình hình ngày hôm đó kể lại cho Ân Nghệ nghe sau đó nhịn không được cười toe kết luận “Anh nói xem thế không phải là đánh bậy đánh bạ thì là gì?”
“nói như vậy là em không hề có chuẩn bị gì trước sao, như thế mà cũng phỏng vấn thành công à?”
“Em rất lợi hại đúng không?” Nàng đắc ý dạt dào.
“Đúng, là em rất lợi hại!” Hắn thuận miệng tát nước theo mưa “tối nay muốn ăn gì nào?”
“Tùy anh, em không có ý kiến.”
Ân Nghệ gật gật đầu, trầm mặc một lúc rồi lại hỏi “Ngày đầu tiên đi làm em thấy sao? Có vất vả không?”
“Anh muốn nghe lời nói thật hay nói dối?” Thi Ánh Điệp khẽ nhíu mày có chút đăm chiêu nhìn hắn.
“Lời nói thật.”
Hắn gật đầu, tiện nói một tràng luôn “Cảm giác công ty thực thoải mái, mọi nhân viên đều thực giỏi giang và chuyên nghiệp, mỗi người đều giống như được tuyển kĩ lưỡng từ một vạn người khác vậy, duy chỉ có một điều không biết có phải tại em là nhân viên mới không mà bọn họ đều bày ra bộ mặt cao ngạo, lạnh lùng, nghiêm túc, hại em đứng trước mặt bọn họ mà cảm thấy rét run, thiếu chút nữa nhịn không được thổ huyết rồi.”
“trừ điều đó ra thì nhân viên nữ lại càng kỳ quái hơn, các nàng thế nào mà lại một lòng đoàn kết như một binh đoàn quái dị dã man, tất cả bề ngoài đối với em cùng một biểu tình vẻ mặt không có gì nhưng sau lưng thì người người nhà nhà đều tuyên truyền phải cẩn thận với nhân viên mới Thi Con Bướm” Nàng nói xong còn bất đắc dĩ than nhẹ “Chán ghét em thì cũng chẳng sao nhưng đâu cần cải biến tên em Thi Ánh Điệp thành cái tên ấy nghe như động vật quý hiếm á? Thật sự là không thể hiểu nổi!”
“Xem bộ dạng của em thực sự là không được đồng nghiệp hoan nghênh rồi.”
“chỉ có nữ đồng nghiệp không hoan nghênh thôi, điều này em cũng sớm quen rồi, chẳng qua là bù lại đồng nghiệp nam lại rất tốt đối với em, coi như an ủi được phần nào. Cho nên anh nghĩ biện pháp nào đi, kêu mọi người công tác thời điểm đừng như vậy lạnh lùng nghiêm túc được không?” Nàng năn nỉ.
Sau khi nàng nói một thôi một hồi, hắn thì vẫn trầm mặc lắng nghe cuối cùng phun ra hai chữ “Không được!”
“Uy!” Thi Ánh Điệp khó có thể tin được kêu lên.
“Em là đang bảo anh nghĩ biện pháp để nam nhân khác đối xử tốt với lão bà của mình sao? Này có thể hay không yêu cầu quá mức?” Ân Nghệ phóng ánh mắt hình viên đạn về phía nàng.
“Anh sẽ không phải là đang ăn dấm chua chứ? Em chỉ là muốn quan hệ tốt hơn với đồng nghiệp thôi mà!” nàng lớn tiếng cường điệu.
“Đều giống nhau.” Lạnh lùng cắt đứt lời nàng về phương diện này hắn rất bảo thủ.
“làm sao giống nhau? Huống hồ em chẳng phải đã nói rõ với mọi người em đã kết hôn rồi sao, anh còn lo lắng cái gì nữa?” Nàng kháng nghị, không thể ngờ được hắn ăn dấm chua kinh khủng như thế.
“Tóm lại, nếu em muốn mọi người đối với em hoàn hảo tốt đẹp, chỉ có một cách duy nhất có thể làm, đó chính là nói cho mọi người biết em là lão bà của anh, như thế mọi người tự nhiên sẽ đối xử với em vô cùng tốt đẹp!” không nói nhiều hắn là đã quyết.
“Uy, chẳng phải em đã nói với anh lúc nãy rồi còn gì, như vậy tuyệt đối không thể được, anh không cần nói giỡn như vậy được không?” Cái gì gọi là cách duy nhất có thể làm?????
“Anh không có nói giỡn với em, chỉ có cách đó thôi, em nói hay không nói?”
“Không nói.” Thi Ánh Điệp bực tức vứt trả hắn hai chữ.
“Vậy thì được, duy trì hiện trạng.” Ân Nghệ làm bộ chấm dứt thảo luận tại đây.
“Anh thực không có lương tâm, xem em bị cô lập ở công ty mà một chút đồng tình cũng không có.” Nàng chuyển hướng dùng ngữ khí đáng thương nói với hắn.
“Như thế nào hội cô lập, em còn có anh.”
“Anh là tổng tài vĩnh viễn như hoàng đế trên cao làm sao hiểu nổi nỗi khổ của tiểu dân chúng như em cơ chứ.” Nàng xụt xịt cái mũi, tiếp tục giả bộ đáng thương.
“Anh sẽ điều em làm trợ lí tổng tài là được rồi chứ gì!” Hắn nhanh chóng giải quyết vấn đề, giọng chắc nịch nói.
Không nghĩ tới hắn sẽ xuất chiêu này, Thi Ánh Điệp sửng sốt một chút, vội vàng kêu lên “Không cần đâu!”
“Vì sao không cần?” Hắn liếc mắt kì quái hỏi lại.
“Anh sẽ lấy lý do nào để điều em làm trợ lý cho anh đây? Em ở công ty đã không được hoan nghênh rồi, anh đừng hại em thê thảm thêm được không? Được rồi, duy trì hiện trạng thig duy trì hiện trạng, dù sao em cũng không tin đám nữ nhân kia có thể làm gì được em.” Nàng đầu hàng.
“Có cần anh phải ra mặt không?” Hắn trầm mặc một lúc, mở miệng hỏi.Đúng là không muốn thấy lão bà của hắn bị người ta ủy khuất.
“Không cần, em có thể tự giải quyết được mà!” Nàng bừng bừng khí thế chiến đấu đáp. Nàng là ai cơ chứ, có chết cũng không thể để thua cái đám nữ nhân kia được!
“Nếu giải quyết không được, nhất định phải cầu cứu tới anh biết chưa?” Ân Nghệ rất công bằng nói.
“Em sẽ không vô dụng như vậy đâu, anh cứ chờ coi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook