Lão Công Bất Chính
-
Chương 9
Từ lúc chào đời đến này,
Quý Tiệp lần đầu tiên biết hờn dỗi.
Cô gái kia cố ý làm anh bực bội đây, bởi vì hôm qua anh cùng bạn bè uống rượu không dẫn cô đi bệnh viện nên hôm nay liền bỏ nhà ra đi.
Đi vào công ty hỏi cấp dưới, ai nấy đều nói hôm nay không thấy cô đến làm, gọi điện thoại cô cũng không được vì cô đã tắt máy, mà điện thoại em gái cô gọi được nhưng lại không ai bắt máy.
Bất đắc dĩ anh phải gọi đến của hàng bánh ngọt của Gia Nhu, nhưng người nghe điện thoại lại là Ôn Tiểu Khải.
“Cửa hàng bánh Ôn Nhu xin nghe, xin hỏi muốn tìm ai ạ?”
“Dì của con đâu? Dì ấy hôm nay có đến cửa hàng không?” Quý Tiệp bực tức nới lỏng cà vật, trong lòng nghĩ nếu như tìm được cô, anh nhất định sẽ từ từ giáo huấn cô, kêu việc cô làm anh phải lo lắng là không đúng.
“Xin hỏi là ai đầu dây vậy?”
“Tiểu Khải, là chú, chú Quý đây, nhớ cho rõ đi.”
“À… con nhớ rồi, dì con hiện giờ không muốn gặp chú, muốn gì chú cứ nói với con là được.” Ôn Tiểu Khải ra vẻ người lớn trả lời.
Quý Tiệp ngẩn người, “Dì ấy nói không muốn gặp chú? Kêu dì ấy nghe điện thoại, chú muốn nói chuyện với dì ấy.”
“Không được, dì con nói nếu chú gọi thì cứ nhắn lại với con, con sẽ nói lại với dì ấy.”
Quý Tiệp vừa muốn mở miệng thì đã nghe giọng Ôn Gia Nhu ong óng bên kia, “Tiểu Khải, con nói chuyện với ai vậy? Khách hàng sao? Nói với họ chiều nay cửa hàng chúng ta nghỉ bán, không cần phải đến, mẹ nấu xong canh rồi, lát nữa gom tí đồ rồi chúng ta đến bệnh viên thăm dì con.”
Ai nằm viện? Anh nhíu mày tò mò, trong lòng linh cảm có gì đó không ổn.
“Mẹ, nói nhỏ tí đi, nếu người kia biết dì nằm viện, dì nhất định làm thịt mẹ.” Tuy rằng tiểu quỷ này cố gắng nói nhỏ, nhưng cuộc đối thoại của hai mẹ con vẫn kinh động Quý Tiệp.
“Dì con làm sao? Sao lại nằm viện?” Anh gấp gáp hỏi, tim đập cũng nhanh hơn bình thường.
“Không có, chú nghe lầm rồi.” Ôn Tiểu Khải không quan tâm Quý Tiệp, cúp điện thoại ngay.
Quý Tiệp tức giận đập điện thoại xuống bàn, tiểu quỷ kia dám cúp điện thoại của anh. Chết tiệt!
Nhưng ngẫm lại đây không phải là lúc tức giận, thừa dịp Ôn Gia Nhu chuẩn bị đi đến bệnh viện, hỏi Gia Hinh đang ở đâu. Anh vội vàng cầm lấy điện thoại gọi lại cửa hàng bánh, nhưng cửa phòng làm việc đã bị người ta đá văng ra.
Lão Tiêu thở hổn hển xông tới, không đợi Quý Tiệp hỏi chuyện thì ông đã vọt tới bàn làm việc của anh.
“Thằng nhóc này! Con làm sao mà làm bạn trai người ta vậy hả? Gia Hinh đang ở bệnh viên, con chẳng những không đi thăm mà còn có tâm tình đi làm sao?”
“Ông ngoại, ông cũng biết Gia Hinh nằm viện sao?” Chỉ có một mình anh chẳng hay biết gì?
“Con còn hỏi ông sao? Cái thằng nhóc chết tiệt này!” Lão Tiêu cúi đầu tìm vật gì đó để đánh cho cháu ngoại ông một trận, Quý Tiệp thấy thế liền đứng dậy đi đến trước mặt ông.
“Ông mắng con đánh con hay gì cũng được, nhưng trước hết nói con biết Gia Hinh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao cô ấy lại nằm viện?”
Lão Tiêu giống như đứa con nít dùng tay đánh túi bụi vào người Quý Tiệp, “Con cùng bạn bè uống rượu đương nhiên là có biết chuyện gì xảy ra đâu, Gia Hinh đẻ non, con còn cùng bạn bè uống rượu sáng đêm.”
“Cái gì? Đẻ non?!” Nghe hai chữ đó, lòng Quý Tiệp chợt quặn đau, “Ông ngoại, cô ấy sao có thể đẻ non? Con, ý con là… cô ấy mang thai?”
“Lúc trước ông để tụi con chuyển ra ngoài sống là vì con cam đoan sẽ chăm sóc bảo vệ Gia Hinh, vậy mà hiện giờ con chăm sóc nó như vậy đó hả?” Sớm biết như thế, ông đã ở chung với hai người họ rồi.
Quý Tiệp kinh ngạc, thật lâu không nói nên lời. Cô mang thai? Sao lại không nói với anh, hay là cô cũng không biết? Không, cô chắc chắn phải có cảm giác, anh nhớ lại đoạn đối thoại hôm qua –
“Chiều nay anh cùng em đến bệnh viện đi.”
“Sao vậy? Em không khỏe sao?”
“Cũng không phải, hiện tại đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là…..”
“Vậy là tốt rồi, em cũng biết chiều nay anh có cuộc họp, hay là em cùng Gia Nhu đến bệnh viện xem sao, họp xong anh sẽ dẫn em đi.”
“….Quên đi, em nghĩ chắc do mệt mỏi quá thôi, em còn phải làm xong bản báo cáo, buổi tối đi ngủ sớm tí là được rồi.”
“Cũng được, hay là mai, tối anh cùng em đi khám bệnh?”
Sau đó, anh lỡ hẹn, nếu…. Nếu tối qua anh không uống rượu, dẫn cô đi khám bệnh, thì mọi chuyện sẽ không như thế này.
Lão Tiêu mặc dù biết rằng Quý Tiệp cũng không hay biết gì việc Gia Hinh có thai, nhưng tức giận vẫn không hề giảm bớt, “Ngày hôm qua, Gia Nhu nói Gia Hinh vì con lỡ hẹn cho nên mới đến kiếm nó đi đến bệnh viện cùng, lúc mới vừa ra khỏi cửa hàng thì Gia Hinh ngất xỉu, sau đó đưa đến bệnh viện thì đã không còn kịp rồi, bác sĩ nói thể chất Gia Hinh vốn yếu, hơn nữa lại làm việc quá sức… đứa nhỏ không thể giữ được…”
Thể chết yếu? Sao có thể như vậy? Gia Hinh không phải luôn khỏe mạnh sao? Còn có làm việc quá sức… là vì anh sao? Anh không cảm thấy cô có gì bất thường, lại muốn cô tăng ca cùng anh, đến đêm thì triền miên vô độ, là anh, chính anh đã hại cô.
“Gia Nhu nói, sức khỏe Gia Hinh trước đây cũng đã yếu rồi, thường xuyên bị bệnh, nhưng từ khi ba mẹ lần lượt bỏ đi, nó luôn cứng rắn chống chọi, không hề nghe nó than vãn câu nào?”
“Sao vậy? Hôm nay em đã đi bệnh viên với Gia Nhu rồi, còn sợ ngày mai anh không đi với em sao? À, đúng rồi, lúc nãy em gọi điện thoại cho anh mà chưa nói rõ, bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói… không cần tái khám nữa.” Giọng nói của cô khàn khàn.
“Nếu đã không việc gì thì ngủ sớm đi, đừng lo lăng quá!”
“Ừ… không việc gì.”
Quý Tiệp tự trách bản thân mình, biết rõ cô nói như thế thôi, thế mà hôm qua khi cô nói “không cần tái khám nữa” anh lại tưởng thật, anh đúng là đồ khốn nạn mà!
“ Em không can thiệp vào không gian riêng gì đó của anh, anh muốn gì thì đều làm được cả, nhưng anh có từng nghĩ đến những gì em muốn không ? ”
“ Anh quản em là vì muốn tốt cho em thôi. ”
“ Nếu thật sự là tốt cho em thì nên quan tâm em, hôm nay….. ”
“ Lại là hôm nay ? Chỉ vì ngày hôm nay anh không đi bệnh viện với em nên em mới như vậy sao ? Em bị bệnh gì ? Em muốn lấy ngày hôm nay phủ nhận tình yêu của anh dành cho em sao? ”
Nghĩ đến đây, anh đập mạnh vào bàn, đáng chết! Anh tại sao lại nói với cô như vậy?
“Ông ngoại, sao hôm qua các người không nói con biết?”
“Ông cũng mới nghe Gia Nhu nói thôi.” Cũng may Gia Nhu không phải người kín miệng, mà cũng không cảnh giác với ông, cô chỉ nghe lời Gia Hinh không nói cho Quý Tiệp nghe, nhưng lại quên mất quan hệ của ông và Quý Tiệp, bởi vậy đem hết mọi chuyện nói cho ông biết, “Gia Hinh nói cho con biết cũng vô ích mà thôi, không muốn làm khó con, nó cũng không nghe bác sĩ khuyên bảo, hôm qua kiên trì về nhà, bác sĩ đồng ý nhưng với một điều kiện là sáng nay phải trở lại bệnh viện sớm.”
Quý Tiệp không nói nên lời, nhưng lão Tiêu vẫn nói tiếp, “Gia Nhu nói, Gia Hinh sáng sớm hôm nay rầu rĩ đến tìm nó, muốn nó cùng đi bệnh viện, lúc Gia Nhu đỡ nó đứng lên thì nó lại té xỉu lần nữa, bác sĩ bảo phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày….”
Anh sáng nay còn say rượu, thâm chí để cô một mình đến tìm em mình giúp đỡ. Hiện tại anh thật sự nghi ngờ chính mình nói yêu cô, thế mà anh đã dốc sức vì cô chưa? Cô có thể tha thứ cho thứ ngu xuẩn như anh không? Quý Tiệp xoay người mặc áo khoác, đi nhanh ra ngoài, không để ý lão Tiêu phía sau đang kêu gào.
Ôn Gia Hinh một mình ngồi ở ghế dài phơi nắng trong hoa viên bệnh viện, nhưng ánh mắt trời lại không thể nào tiến vào trong lòng cô được, lòng cô đau thắt thương tiếc đứa con mà cô chưa kịp gặt mặt.
Cô sai rồi, sao lại không biết chăm sóc bản thân mình chứ, rõ ràng biết mấy triệu chứng này biểu hiện cho cô đang mang thai, sao lại không mua que thử thai mà thử? Lại còn đòi Quý Tiệp dẫn mình đi bệnh viện?
Vì sao… Vì sao là mẹ mà cô lại có thể nhẫn tâm bỏ đi đứa con của mình? Cô không có bệnh, nhưng khi thấy máu chảy ra từ hạ thân của mình, cô tan nát cõi lòng. Miếng thịt trong lòng cô cũng đã mất đi.
“Mẹ, con sai rồi, con sai rồi… Mẹ, đứa bé còn nhỏ như vậy mà…. Ở trên thiên đường, mẹ giúp con chăm sóc nó… Nói với nó con không muốn như vậy, không phải… con ơi, mẹ không muốn như vậy….” Nước mắt từ khóe mi cô chảy xuống.
Trong hoa viên bệnh viện có mấy đứa nhỏ đang vui đùa, con của cô chưa lớn thì đã mất đi, nếu như nó lớn lên, thì phải mất bao lâu cô mới thấy nó chạy nhảy vui đùa như thế này?
Cô cứ tưởng rằng…
Bỗng nhiên trước mặt có bóng người che khuất tầm mắt của cô, che đi ánh mắt trời ấm áp, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Quý Tiệp mồ hôi nhễ nhãi, thở hổn hển đứng ở trước mặt, trong mắt hiện lên lo lắng cùng ăn năn. Bàn tay to của anh nhè nhẹ run, rất muốn tiến đến ôm cô, nhưng lại sợ cô sẽ bỏ đi.
Anh giống như đứa nhỏ biết rõ mình làm sai, sợ hãi bị người lớn đánh đòn, vẻ mặt sám hối cùng áy náy, không còn vẻ tự phụ ngang tàng như xưa.
Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau thật lâu, cô cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Quý Tiệp.
“Xin lỗi!” Không nói lời vô nghĩa, anh xin lỗi cô, anh biết tất cả là lỗi của mình, anh nghĩ khi nói ra điều này rồi sau đó từng giọt lệ từ khóe mắt Ôn Gia Hinh chảy xuống, cuối cùng tạo thành một chuỗi dài không dứt, nhưng cô vẫn ngồi đó nhìn anh, nước mắt cũng chẳng nhỏ giọt nào.
Quý Tiệp liền xông đến ôm chặt cô vào lòng mình, vòng tay siết chặt đến nỗi như muốn cơ thể hai người hợp thành một, “Anh biết giờ anh nói gì đều cũng vô nghĩa cả, anh xin lỗi, Gia Hinh, anh là thằng khốn nạn! Về với anh đi, cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ chăm sóc đàng hoàng cho em, anh sai rồi, anh không biết yêu là gì, không xứng để em yêu…”
Anh nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt vô thần của cô, “Anh xin lỗi, lúc em cần anh nhất anh lại không ở cạnh em, đứa nhỏ không còn thì chúng ta có thể sinh đứa khác, chỉ cần em không việc gì là được rồi, chỉ cần em ở lại bên cạnh anh.”
Cô không hứa hẹn gì cũng không trả lời anh, “Anh che ánh mặt trời của em.”
Nghe vậy, Quý Tiệp rất sợ hãi, đột nhiên sợ cô sẽ biến mất trước mặt mình, từ lúc gặp cô đến giờ, anh thậm chí cũng không nghe cô mắng mỏ mình câu nào, điều này lại càng làm anh hoảng sợ hơn.
“Quý Tiệp…” Nghe cô gọi tên mình, anh vội vàng nhìn cô, nhưng cô vẫn lặp lại câu nói lúc nãy, “Anh che ánh mặt trời của em.” Anh buông cô ra, ngồi xuống cạnh cô, nắm chặt tay Gia Hinh, nhưng cô lại rút tay lại.
“Mẹ em nói chăn lạnh thì đem phơi nắng, em trước đây thường bị bệnh, mẹ cũng nói thế, người lạnh thì phơi nắng thật nhiều sẽ ấm áp trở lại.” Cô rành mạch nói.
“Không cần phơi nắng, Gia Hinh, anh có thể sưởi ấm cho em, anh cam đoan lần này sẽ không để em thất vọng.” Vẻ mặt Quý Tiệp áy náy, giọng nói cũng nghẹn ngào, “Em muốn anh phải làm gì để bù đắp lại cho em? Em nói đi, bất cứ thứ gì anh cũng sẽ làm vì em.”
“Em không cần sưởi ấm, em không lạnh…. Không biết đứa bé có lạnh hay không? Anh biết không… nó còn chưa kịp mặc quần áo, anh nói xem, mẹ em có đưa đứa bé đi phơi nắng không?”
Nghe vậy, lòng Quý Tiệp đau thắt, cổ họng giống như có gì đó chẹn lại, hô hấp cũng khó khăn hơn.
“Anh có muốn nói gì với nó không?” Anh gật đầu, đưa tay ôm vai cô, lần này cô cũng không tránh, chỉ là cả người hoàn toàn cứng đờ.
“Con ơi, ba xin lỗi con.” Nói xong, mắt anh cũng đỏ ngầu cả lên.
“Con của chúng ta vẫn chưa kịp nghe chúng ta nói đã….”
“Gia Hinh….”
“Em thậm chí còn không biết nó là trai hay gái nữa, thế anh có biết không?” Quý Tiệp lần đầu tiên biết đau lòng vì người mình yêu là như thế nào, lần đầu tiên anh hận người khác, người anh hận chính là bản thân anh.
“Anh cũng không biết… không sao, chờ khi đứa nhỏ lớn lên, mẹ sẽ nói em nghe…” Cô đưa tay lau nước mắt, cũng như lau đi nỗi xót xa trong lòng mình, “Không khóc, sau khi ba em bỏ đi, họ hàng ai nấy đều nói vì ba em không cần tụi em, lúc đó em đã lớn rồi, nghe người ta nói vậy cũng rất buồn cho nên chúng ta đừng khóc, ngày ngày nói chuyện với đứa nhỏ để nó biết không phải chúng ta không cần nó… Anh nói với nó đi, nói rằng không phải chúng ta không cần nó, được không?”
Anh biết rằng anh đã tổn thương cô rất sâu, nhất là hoàn cảnh gia đình cô, càng làm cô không tài nào quên đi đứa nhỏ được, anh rất sợ, rất sợ sẽ mất đi cô.
“Anh sẽ nói, anh sẽ nói với nó.”
“….Quý Tiệp, anh nghĩ chúng ta còn có thể ở bên nhau sao?”
“Đừng rời bỏ anh….” Cô không thể tha thứ cho anh sao? Cô phải đi sao?
“Em yêu anh cũng không hề so đo tính toán gì cả.” Cô đưa tay che miệng anh, ngăn anh nói tiếp, “Nhưng…. sau khi chúng ta sống chung với nhau, em cảm thấy chúng ta càng ngày càng xa cách, có lẽ chúng ta không phải dành cho nhau.”
“Không, anh sẽ sửa đổi, anh sẽ cố gắng, anh thừa nhận trước đây anh không hiểu chuyện, anh có thể học, Gia Hinh, đừng bỏ anh đi được không?” Anh ôm ghì lấy cô, một chút cũng không dám thả lỏng.
Cô không nói gì, nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống. Cô còn có thể tin anh lần nữa sao?
“Gia Hinh, lấy anh đi….”
Theo lời đề nghị của bác sĩ, Ôn Gia Hinh phải ở lại bệnh viện quan sát ba ngày, Quý Tiệp cả ngày đều ở lại bệnh viện chăm sóc cô, sợ cô lại xảy ra chuyện gì nữa.
Mặc dù đau lòng vì chị mình không được đối xử tốt, nhưng dưới trăm ngàn phương cách để lấy lòng em vợ tương lai cùng cháu trai của Quý Tiệp, Ôn Gia Nhu đương nhiên cũng không thể không xiêu lòng.
Lão Tiêu bắt anh phải hứa là sẽ chăm sóc đàng hoàng cho Gia Hinh cùng cháu ngoại đích tôn của ông, nếu chuyện này còn xảy ra một lần nữa, ông nhất định sẽ băm Quý Tiệp làm thịt cho hả giận.
Nhưng sự uy hiếp của mọi người lại không bằng sự tự trách của anh, anh sẽ không tái phạm nữa, anh biết nếu như có một lần nào nữa thì Gia Hinh sẽ rời bỏ anh thật sự.
Ôn Gia Hinh cũng không đồng ý sẽ lấy anh hay không, nhưng sau vài ngày thuyết phục và cũng không thể nào lay chuyển được sự cầu xin của anh, cô trở về căn nhà của hai người.
Sợ cô một mình ở nhà dưỡng bệnh buồn chán nên anh nghỉ việc ở công ty ở nhà với cô, đương nhiên anh là tổng giám đốc cho nên không thể bỏ mặc mọi việc được, may mà kỹ thuật vi tính giờ tiên tiến nên anh ở nhà làm việc y như lúc ở công ty vậy.
Hiện ta ba bữa anh đều tự mình nấu cả, còn mua thức ăn dinh dưỡng cho cô nữa, đến chiều thì hai người ra công viên tản bộ, tối đến thì anh nhẹ nhàng ôm cô ngủ.
Nửa đêm cô giật mình thức giận, anh lẳng lặng ở bên trấn an; cô khát hay đói bụng, anh tự mình chuẩn bị đồ ăn khuya cho cô; lúc nói chuyện về đứa nhỏ, anh cũng cam đoan sẽ nói với nó rằng cô không phải cố ý.
Tình cảm cùng sự dịu dàng của anh làm trái tim băng giá của cô tan chảy, tuy rằng cũng không thể nói là suốt ngày chí chóe với nhau như trước, nhưng gần đây cô cũng cười với anh nhiều hơn trước, ít khi nhắc đến chuyện đứa nhỏ.
Buổi sáng cuối tuần, Quý Tiệp ra ngoài sớm để mua đồ cho cô, Ôn Gia Hinh ngồi yên tại sofa nhìn khí trời hôm nay đến ngẩn người.
Vẫn là ánh mặt trời ấy… nhưng cô lại không cảm thấy lạnh lẽo như trước nữa.
Cô không đồng ý kết hôn với anh không phải vì trách anh, mà cô trách bản thân mình, dù sao cũng là tại cô không chú ý sức khỏe của mình vì vậy mới đẻ non, cho nên cô sợ rằng mình sẽ quyết định sai, sẽ đánh mất hạnh phúc một lần nữa.
Cô tưởng rằng đóng chặt lòng mình mãi mãi nhưng lại không thể nào thắng được sự dịu dàng cùng tình yêu của anh, cô làm sao có thể lừa chính mình được, cô thật sự yêu anh. Nghĩ rằng bị cô từ chối thì Quý Tiệp sẽ không nhắc đến chuyện kết hôn nữa, ai ngờ được mỗi ngày anh đều kiên trì dùng đủ mọi cách để cầu hôn cô, chuẩn bị những món quà khác nhau để làm cô vui.
Nhớ lại những giây phút ngọt ngào mấy ngày nay, cô mỉm cười, thế này thì cô sao có thể đóng chặt lòng mình lại chứ?
Tiếng điện thoại vang lên, Ôn Gia Hinh không bắt máy, cô biết lát hồi cuộc gọi sẽ tự động chuyển vào máy ghi âm, bởi vì mấy ngày nay Quý Tiệp ở nhà làm việc nên có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến cho anh, nhưng anh nói mọi việc đều không quan trọng bằng cô, cho nên anh mới lựa chọn nấu cơm cho cô ăn trước, hoặc là lấy nước uống cô, sau đó mới trả lời điện thoại.
“Alo, mình là Dục Thần đây, Quý đại thiếu gia có ở nhà không? Gọi điện thoại di động cho cậu mà chẳng ai bắt máy, gọi đến công ty thì họ bảo mình gọi điện thoại nhà, mà giờ cũng chẳng ai nghe, bộ sáng sớm dẫn vợ ra ngoài dạo hả?”
Di động không nghe? Cô nghĩ chắc anh lại để quên điện thoại ở trong phòng rồi.
A— là tổng giám đốc của tập đoàn Đinh Thị, Đinh Dục Thần, đúng rồi, anh ta là bạn thân của Quý Tiệp.
“Cậu không ở nhà thật là đáng tiếc, mình còn định kêu cậu đoán thử xem mình đang ở phương trời nào.” Giọng nói Đinh Dục Thần đầy vẻ hào hứng, mà bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng gió rít gào, tiếng ồn rất lớn.
“Còn nhớ cô gái lần trước mình nhắc với cậu không? Mình rốt cuộc tìm được cô ấy rồi, thì ra cô ấy trốn đi Hongkong, mình vừa xuống máy bay, lần này mình tuyệt đối sẽ không để cô ta chuồn mất nữa đâu.” Ôn Gia Hinh rất muốn cười, nhưng cô ráng nhịn xuống. Xem ra cũng có một cô gái trị được Đinh Dục Thần rồi!
“Mình định gọi cậu để nói lần này mình nhất định sẽ không thua cậu đâu, nghe Hạo Phong nói cậu cầu hôn nhưng lại bị Ôn Gia Hinh cự tuyệt, được được, lần này mình nhất định sẽ thắng cậu, cậu chuẩn bị dự hôn lễ của mình đi kìa! Nếu không thì chúng ta cá cược nữa đi, giống như lần trước cá 1000 tệ Ôn Gia Hinh sẽ tỏ tình với cậu trước đó, chúng ta lần này cũng cá 1000 tệ, nói không chừng cô gái mình đang đeo đuổi sẽ chủ động tỏ tình với mình trước, ha ha”. Nghe vậy, nụ cười trên mặt cô biến mất. Quý Tiệp lấy tình yêu của hai người cá cược cùng người khác ư?
“Nhưng mà cũng rất khó lấy được 1000 tệ của cậu, dù sao mấy chiêu ghi âm đó chưa chắc ai cũng làm được, đúng thật là rất vui…. À, mình gặp một người bạn, mình cúp đây, có gì liên lạc sau.”
Ôn Gia Hinh vô thần ngồi ở sofa, cố gắng nhớ lại những gì lúc nãy Đinh Dục Thần nói. Chẳng lẽ Quý Tiệp chỉ vì 1000 tệ đó mà đeo đuổi cô?
Cô đi vào phòng ngủ cầm điện thoại của Quý Tiệp đang để ở đầu giường, bấm vào thư mục lưu trữ file ghi âm, điện thoại lúc này phát ra đoạn đối thoại khi cô say rượu.
Cả người lạnh run, cô cảm giác như mình bị sỉ nhục, cô có thể không quan tâm nguyên nhân đeo đuổi cô, cô tin rằng cả hai người đều yêu nhau thật lòng.
Thế nhưng anh giữ lại đoạn ghi âm này để làm gì? Cô tưởng rằng anh giữ đoạn ghi âm này như vật kỷ niệm mà thôi, chẳng lẽ anh thật sự dùng đoạn ghi âm này để khoe chiến tích với bạn bè sao? Đoạn đối thoại thân mật như vậy mà anh có thể dễ dàng để cho người khác nghe, để cho người khác giễu cợt cô, cô làm sao còn có thể tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của anh nữa?
Trong phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, cô làm như không có việc gì bỏ điệnt thoại xuống, ra khỏi phòng.
“Gia Hinh, anh mua cháo thịt nạc mà em thích ăn nè.” Tiếng Quý Tiệp vọng vào, “Mau ra đây ăn đi, nếu không thì sẽ nguội mất.”
“Em đây.” Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Quý Tiệp mà cô cảm thấy bi ai, cô không biết đâu mới là con người thật của anh. Lòng cô nhói đau, nhưng cô vẫn hy vọng mọi chuyện còn có thễ vãn hồi, anh sẽ giải thích mọi chuyện với cô.
“Em đang nghĩ gì vậy? Có tâm sự sao?” Quý Tiệp thấy cô hơi là lạ, đưa tay sờ trán cô, “Em không khỏe hả? Đi, anh dẫn em đi bác sĩ.”
“Em không sao.” Cô kéo bàn tay to của anh khỏi trán mình, ôn nhu cười, “Chỉ là chờ anh hơi lâu thôi, em còn tưởng rằng anh lạc đường nữa chứ.”
“Làm gì có! Anh đâu phải vụng về như em đâu.” Anh nói đùa với cô, hôm nay tâm trạng cô có vẻ vui hơn mọi khi.
Hai người vừa ăn sáng vừa trò chuyện rất vui vẻ đến quên mất cả thời gian, sau khi ăn hết tô cháo, cô mới ngẩng đầu, do dự một lúc mới mở miệng hỏi.
“Anh còn nhớ lúc mình ở Paris, buổi tối em uống rượu say ấy, em đã tỏ tình với anh, nhớ không?”
Quý Tiệp thoáng giật mình, sau đó mới gật đầu, “Đương nhiên là nhớ, suốt đêm đó em hễ mở miệng là 1 Edward, 2 cũng Edward, hừ, anh làm sao mà có thể quên cho được.” Giọng nói anh có chút giận dỗi.
Cô giả bộ tức giận trừng mắt lườm anh, “Vậy chắc anh cũng không quên anh gạt em thế nào chứ, em sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh.”
“Anh chỉ muốn nhắc em lần sau đừng uống nhiều rượu thôi mà.” Anh cũng chẳng cảm thấy mình làm gì quá đáng cả.
“À… thế nên anh mới giữ đoạn ghi âm đó lại để uy hiếp em chứ gì, để nhắc nhở em đừng uống rượu phải không?” Cô thử hỏi anh.
“Không phải vậy, anh giữ lại để làm kỷ niệm, trong đoạn ghi âm đó là lời tỏ tình của em, anh làm sao dám tùy tiện làm bậy được.”
Cô giả bộ tức giận lườm anh, “Vậy anh mà dám cho người khác nghe, cả đời này em không thèm nhìn mặt anh.” Khóe miệng tươi cười, cô chờ anh phản bác lại, chờ anh thừa nhận mình sơ sót.
Khuôn mặt Quý Tiệp căng thẳng, sau đó mới vội nói, “…. Anh nào dám, nếu không thì em lại nguyền rủa anh thì sao.”
Nụ cười trên mặt Ôn Gia Hinh tắt ngấm, anh quả nhiên đang nói dối, nếu như anh đã thẳng thắn với cô, cô còn có thể cho anh một cơ hội.
Không muốn nhắc đến chuyện uống rượu đêm đó cùng đám Dục Thần nữa, Quý Tiệp lấy hộp đựng nhẫn từ trong túi ra.
“Gia Hinh, hôm nay anh muốn cầu hôn với em lần nữa, lần trước em nói không thích mấy trang sức quý báu, lần này anh tự mình đi lựa chiếc nhẫn này, tuy rằng cũng không đáng giá mấy, nhưng hy vọng em sẽ thích.” Cô nhìn chiếc nhẫn có đính đá màu lam trong tay anh, dù thủ công không được sắc xảo cho lắm nhưng nhìn cũng rất đẹp, cô rất thích nhưng không hiểu sao lòng cô lại nguội lạnh.
Cô mỉm cười ngọt ngào, gật đầu, vươn bàn tay trắng nõn ra, “Em rất thích, anh đeo cho em đi.”
Quý Tiệp kinh ngạc, “Em đồng ý lấy anh rồi sao?” Anh không hề nghĩ lần này mình lại thành công. Ôn Gia Hinh gật đầu, anh vội vàng đeo nhẫn vào tay cô, chiếc nhẫn đeo vào tay cô càng đẹp hơn.
“Được rồi, em đồng ý lấy anh, em hy vọng lễ đường sẽ trang trí đầy hoa hồng, còn phải có một bánh kem 5 tầng nữa, ít nhất phải có hai mươi chiếc xe đón dâu, rồi mấy quan khách phải cùng chúc phúc em.”
Anh kích động nắm lấy ta cô, “Chỉ cần em chịu lấy anh, điều kiện gì cũng được hết.”
Cô tựa vào lòng anh, vẻ mặt tươi cười nhưng ẩn sau đó lại có chút thống khổ, “Vậy chúng ta tổ chức đám cưới vào ngày đầu tháng sau đi.”
“Được.” Anh không suy nghĩ mà đồng ý ngay, bởi vì giờ anh quá hạnh phúc rồi!
Ngày đầu tháng sau?
Chính là ngày cá tháng tư!
Quý Tiệp thật không muốn hôn lễ diễn ra vào ngày xấu như vậy, nhưng bạn gái anh rốt cuộc đã gật đầu chịu lấy anh, anh làm sao lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Huống chi Gia Hinh còn nói hôm đấy là ngày hoàng đạo, cô muốn đám cưới vào ngày này cho nên anh mặc dù không vừa lòng lắm nhưng vẫn sốt sắng chuẩn bị hôn lễ.
Anh vì cô đặt một bộ áo cưới sang trọng của Pháp, còn kêu thợ kim hoàn làm một bộ trang sức kim cương có giá trị xa xỉ. Nôn nóng đợi chờ đến ngày một tháng tư, Quý Tiệp đã đến lễ đường rất sớm, hôm nay anh mặc bộ âu phụ màu trắng thẳng tắp. Vẻ đẹp trai cùng lãng tử của anh khiến bao cô gái phải thèm muốn, chỉ tiếc rằng trong lòng anh chỉ có duy nhất hình bóng của Ôn Gia Hinh mà thôi.
Anh yêu Ôn Gia Hinh, yêu bộ dáng yêu kiều của cô, chiếc miệng nhỏ nhắn hay nguyền rủa anh, sự kiêu căng cao ngạo cùng tài trí thông minh của cô… Đáng tiếc rằng trước khi cưới không thể gặp nhau, cho nên mấy ngày trước Gia Hinh đã gom hành lý về nhà cô ở vài ngày, cô cũng kiên trì kêu anh không cần đón dâu gì cả, cứ ở lễ đường chờ cô đến là được rồi, anh không hề nghĩ Gia Hinh lại là người phụ nữ truyền thống như vậy.
Quan khách đã đến gần hết, lễ đường xa hoa thập phần náo nhiệt.
Theo yêu cầu của cô, lễ đường phải trang trí đầy hoa hồng, có bánh kem 5 tầng có cắm 2 cô dâu chú rể nhỏ nhỏ, và trên bánh kem ghi tên của anh và cô.
Đội ngũ đón dâu cũng đã có mặt rồi, anh nhìn đồng hồ rồi nhìn quan khách đang trò chuyện rôm rả trong lễ đường.
Hôn lễ sẽ cử hành lúc 10 giờ, chủ hôn cũng đã đến từ sớm, họ hàng cùng bạn thân đều đến chung vui cùng anh, có cả phóng viên túc trực chụp hình.
Nhưng giờ cũng đã 9h30, gần tới giờ cử hành hôn lễ, sao Gia Hinh còn chưa đến nữa?
Quý Tiệp bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì?
Anh gọi điện thoại cho người phụ trách tiếp đón bạn bè của cô dâu, nhưng đối phương nói họ đến nhà Ôn Gia Hinh từ sớm nhưng ấn chuông cửa mãi vẫn không thấy ai ra mở cửa cả.
Quan khách đã chờ đến sốt ruột, lão Tiêu cũng nhíu mày lo lắng.
Quý Tiệp lúc này mới để ý thấy nhà gái không một ai đến hết, em gái Gia Hinh đâu? Lòng anh nóng như lửa đốt, gọi điện thoại cho Ôn Gia Hinh thì lại tắt máy, gọi cho Ôn Gia Nhu thì cũng tắt máy, gọi đến cửa hàng bánh thì không ai nghe!
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Quan khách bắt đầu thấy lạ nên hỏi han, giờ này cô dâu còn chưa tới nữa, chuyện gì xảy ra ?
Đột nhiên một đứa bé từ cửa bước vào, Quý Tiệp vừa nhìn thấy Ôn Tiểu Khải liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước đến, « Sao giờ này mẹ và dì con còn chưa đến nữa ?» Chỉ thấy Ôn Tiểu Khải bất đắc dĩ nhún vai, sau đó lấy lá thư từ trong túi ra đưa cho Quý Tiệp, « Đây là thư của dì kêu con đưa cho chú, dì ấy nói hôm nay dì ấy sẽ không đến lễ đường. »
« Con nói cái gì ? » Quý Tiệp nghe như sét đánh ngang tai, đau đến nổi không thở được, anh cuống quít lấy thư ra coi, trên thư là chữ viết mà anh rất quen thuộc :
Gửi Quý Tiệp,
Em không phủ nhận rằng em yêu anh, nhưng em hy vọng mai sau chuyện của chúng ta chỉ còn là dĩ vãng. Lúc anh xem thư này thì em đã ra nước ngoài rồi, đi đâu à ? Em nghĩ anh cũng chẳng quan tâm đâu, theo tính tình của anh, anh sẽ không bao giờ để người khác trêu chọc mình, chắc hẳn giờ anh đang rất tức giận.
Chúng ta xem như huề nhau, bởi vì em cũng rất giận, anh vì cá cược mà theo đuổi em, rất quá đáng, thế mà anh còn lấy đoạn ghi âm để khoe khoang với mọi người như một chiến tích của mình, làm thế nào em còn có thể chịu được ?
Bất ngờ sao? Tưởng rằng cả đời này em sẽ không biết ư? Anh về nhà nghe băng ghi âm trong điện thoại thì sẽ hiểu, ghê tởm hơn là anh đã làm sai mà còn nói dối?! Anh đã không thẳng thắn với em, thì em còn sao còn tin lời hứa hẹn của anh được ?
Có lẽ lúc anh cầu hôn em… chắc cũng lại là một ván bài khác…
Ngày cá tháng tư vui vẻ !
Gia Hinh lưu bút.
Lá thư rơi xuống đất, Quý Tiệp đứng tần ngần tại chỗ, quan khách trong lễ dường đều tò mò trố mắt nhìn.
« Chuyện gì vậy ? » Một vài người bạn của Quý Tiệp quan tâm hỏi.
Quý Tiệp bỗng dưng nở nụ cười, vẻ mặt tưởng chừng như vui vẻ nhưng lại thoáng đau đớn, « Thật xin lỗi đã làm tốn thời gian của mọi người, hôn lễ hôm nay chỉ là trò đùa trong ngày cá tháng tư thôi. »
Chỉ là trò đùa….
Cô gái kia cố ý làm anh bực bội đây, bởi vì hôm qua anh cùng bạn bè uống rượu không dẫn cô đi bệnh viện nên hôm nay liền bỏ nhà ra đi.
Đi vào công ty hỏi cấp dưới, ai nấy đều nói hôm nay không thấy cô đến làm, gọi điện thoại cô cũng không được vì cô đã tắt máy, mà điện thoại em gái cô gọi được nhưng lại không ai bắt máy.
Bất đắc dĩ anh phải gọi đến của hàng bánh ngọt của Gia Nhu, nhưng người nghe điện thoại lại là Ôn Tiểu Khải.
“Cửa hàng bánh Ôn Nhu xin nghe, xin hỏi muốn tìm ai ạ?”
“Dì của con đâu? Dì ấy hôm nay có đến cửa hàng không?” Quý Tiệp bực tức nới lỏng cà vật, trong lòng nghĩ nếu như tìm được cô, anh nhất định sẽ từ từ giáo huấn cô, kêu việc cô làm anh phải lo lắng là không đúng.
“Xin hỏi là ai đầu dây vậy?”
“Tiểu Khải, là chú, chú Quý đây, nhớ cho rõ đi.”
“À… con nhớ rồi, dì con hiện giờ không muốn gặp chú, muốn gì chú cứ nói với con là được.” Ôn Tiểu Khải ra vẻ người lớn trả lời.
Quý Tiệp ngẩn người, “Dì ấy nói không muốn gặp chú? Kêu dì ấy nghe điện thoại, chú muốn nói chuyện với dì ấy.”
“Không được, dì con nói nếu chú gọi thì cứ nhắn lại với con, con sẽ nói lại với dì ấy.”
Quý Tiệp vừa muốn mở miệng thì đã nghe giọng Ôn Gia Nhu ong óng bên kia, “Tiểu Khải, con nói chuyện với ai vậy? Khách hàng sao? Nói với họ chiều nay cửa hàng chúng ta nghỉ bán, không cần phải đến, mẹ nấu xong canh rồi, lát nữa gom tí đồ rồi chúng ta đến bệnh viên thăm dì con.”
Ai nằm viện? Anh nhíu mày tò mò, trong lòng linh cảm có gì đó không ổn.
“Mẹ, nói nhỏ tí đi, nếu người kia biết dì nằm viện, dì nhất định làm thịt mẹ.” Tuy rằng tiểu quỷ này cố gắng nói nhỏ, nhưng cuộc đối thoại của hai mẹ con vẫn kinh động Quý Tiệp.
“Dì con làm sao? Sao lại nằm viện?” Anh gấp gáp hỏi, tim đập cũng nhanh hơn bình thường.
“Không có, chú nghe lầm rồi.” Ôn Tiểu Khải không quan tâm Quý Tiệp, cúp điện thoại ngay.
Quý Tiệp tức giận đập điện thoại xuống bàn, tiểu quỷ kia dám cúp điện thoại của anh. Chết tiệt!
Nhưng ngẫm lại đây không phải là lúc tức giận, thừa dịp Ôn Gia Nhu chuẩn bị đi đến bệnh viện, hỏi Gia Hinh đang ở đâu. Anh vội vàng cầm lấy điện thoại gọi lại cửa hàng bánh, nhưng cửa phòng làm việc đã bị người ta đá văng ra.
Lão Tiêu thở hổn hển xông tới, không đợi Quý Tiệp hỏi chuyện thì ông đã vọt tới bàn làm việc của anh.
“Thằng nhóc này! Con làm sao mà làm bạn trai người ta vậy hả? Gia Hinh đang ở bệnh viên, con chẳng những không đi thăm mà còn có tâm tình đi làm sao?”
“Ông ngoại, ông cũng biết Gia Hinh nằm viện sao?” Chỉ có một mình anh chẳng hay biết gì?
“Con còn hỏi ông sao? Cái thằng nhóc chết tiệt này!” Lão Tiêu cúi đầu tìm vật gì đó để đánh cho cháu ngoại ông một trận, Quý Tiệp thấy thế liền đứng dậy đi đến trước mặt ông.
“Ông mắng con đánh con hay gì cũng được, nhưng trước hết nói con biết Gia Hinh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao cô ấy lại nằm viện?”
Lão Tiêu giống như đứa con nít dùng tay đánh túi bụi vào người Quý Tiệp, “Con cùng bạn bè uống rượu đương nhiên là có biết chuyện gì xảy ra đâu, Gia Hinh đẻ non, con còn cùng bạn bè uống rượu sáng đêm.”
“Cái gì? Đẻ non?!” Nghe hai chữ đó, lòng Quý Tiệp chợt quặn đau, “Ông ngoại, cô ấy sao có thể đẻ non? Con, ý con là… cô ấy mang thai?”
“Lúc trước ông để tụi con chuyển ra ngoài sống là vì con cam đoan sẽ chăm sóc bảo vệ Gia Hinh, vậy mà hiện giờ con chăm sóc nó như vậy đó hả?” Sớm biết như thế, ông đã ở chung với hai người họ rồi.
Quý Tiệp kinh ngạc, thật lâu không nói nên lời. Cô mang thai? Sao lại không nói với anh, hay là cô cũng không biết? Không, cô chắc chắn phải có cảm giác, anh nhớ lại đoạn đối thoại hôm qua –
“Chiều nay anh cùng em đến bệnh viện đi.”
“Sao vậy? Em không khỏe sao?”
“Cũng không phải, hiện tại đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là…..”
“Vậy là tốt rồi, em cũng biết chiều nay anh có cuộc họp, hay là em cùng Gia Nhu đến bệnh viện xem sao, họp xong anh sẽ dẫn em đi.”
“….Quên đi, em nghĩ chắc do mệt mỏi quá thôi, em còn phải làm xong bản báo cáo, buổi tối đi ngủ sớm tí là được rồi.”
“Cũng được, hay là mai, tối anh cùng em đi khám bệnh?”
Sau đó, anh lỡ hẹn, nếu…. Nếu tối qua anh không uống rượu, dẫn cô đi khám bệnh, thì mọi chuyện sẽ không như thế này.
Lão Tiêu mặc dù biết rằng Quý Tiệp cũng không hay biết gì việc Gia Hinh có thai, nhưng tức giận vẫn không hề giảm bớt, “Ngày hôm qua, Gia Nhu nói Gia Hinh vì con lỡ hẹn cho nên mới đến kiếm nó đi đến bệnh viện cùng, lúc mới vừa ra khỏi cửa hàng thì Gia Hinh ngất xỉu, sau đó đưa đến bệnh viện thì đã không còn kịp rồi, bác sĩ nói thể chất Gia Hinh vốn yếu, hơn nữa lại làm việc quá sức… đứa nhỏ không thể giữ được…”
Thể chết yếu? Sao có thể như vậy? Gia Hinh không phải luôn khỏe mạnh sao? Còn có làm việc quá sức… là vì anh sao? Anh không cảm thấy cô có gì bất thường, lại muốn cô tăng ca cùng anh, đến đêm thì triền miên vô độ, là anh, chính anh đã hại cô.
“Gia Nhu nói, sức khỏe Gia Hinh trước đây cũng đã yếu rồi, thường xuyên bị bệnh, nhưng từ khi ba mẹ lần lượt bỏ đi, nó luôn cứng rắn chống chọi, không hề nghe nó than vãn câu nào?”
“Sao vậy? Hôm nay em đã đi bệnh viên với Gia Nhu rồi, còn sợ ngày mai anh không đi với em sao? À, đúng rồi, lúc nãy em gọi điện thoại cho anh mà chưa nói rõ, bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói… không cần tái khám nữa.” Giọng nói của cô khàn khàn.
“Nếu đã không việc gì thì ngủ sớm đi, đừng lo lăng quá!”
“Ừ… không việc gì.”
Quý Tiệp tự trách bản thân mình, biết rõ cô nói như thế thôi, thế mà hôm qua khi cô nói “không cần tái khám nữa” anh lại tưởng thật, anh đúng là đồ khốn nạn mà!
“ Em không can thiệp vào không gian riêng gì đó của anh, anh muốn gì thì đều làm được cả, nhưng anh có từng nghĩ đến những gì em muốn không ? ”
“ Anh quản em là vì muốn tốt cho em thôi. ”
“ Nếu thật sự là tốt cho em thì nên quan tâm em, hôm nay….. ”
“ Lại là hôm nay ? Chỉ vì ngày hôm nay anh không đi bệnh viện với em nên em mới như vậy sao ? Em bị bệnh gì ? Em muốn lấy ngày hôm nay phủ nhận tình yêu của anh dành cho em sao? ”
Nghĩ đến đây, anh đập mạnh vào bàn, đáng chết! Anh tại sao lại nói với cô như vậy?
“Ông ngoại, sao hôm qua các người không nói con biết?”
“Ông cũng mới nghe Gia Nhu nói thôi.” Cũng may Gia Nhu không phải người kín miệng, mà cũng không cảnh giác với ông, cô chỉ nghe lời Gia Hinh không nói cho Quý Tiệp nghe, nhưng lại quên mất quan hệ của ông và Quý Tiệp, bởi vậy đem hết mọi chuyện nói cho ông biết, “Gia Hinh nói cho con biết cũng vô ích mà thôi, không muốn làm khó con, nó cũng không nghe bác sĩ khuyên bảo, hôm qua kiên trì về nhà, bác sĩ đồng ý nhưng với một điều kiện là sáng nay phải trở lại bệnh viện sớm.”
Quý Tiệp không nói nên lời, nhưng lão Tiêu vẫn nói tiếp, “Gia Nhu nói, Gia Hinh sáng sớm hôm nay rầu rĩ đến tìm nó, muốn nó cùng đi bệnh viện, lúc Gia Nhu đỡ nó đứng lên thì nó lại té xỉu lần nữa, bác sĩ bảo phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày….”
Anh sáng nay còn say rượu, thâm chí để cô một mình đến tìm em mình giúp đỡ. Hiện tại anh thật sự nghi ngờ chính mình nói yêu cô, thế mà anh đã dốc sức vì cô chưa? Cô có thể tha thứ cho thứ ngu xuẩn như anh không? Quý Tiệp xoay người mặc áo khoác, đi nhanh ra ngoài, không để ý lão Tiêu phía sau đang kêu gào.
Ôn Gia Hinh một mình ngồi ở ghế dài phơi nắng trong hoa viên bệnh viện, nhưng ánh mắt trời lại không thể nào tiến vào trong lòng cô được, lòng cô đau thắt thương tiếc đứa con mà cô chưa kịp gặt mặt.
Cô sai rồi, sao lại không biết chăm sóc bản thân mình chứ, rõ ràng biết mấy triệu chứng này biểu hiện cho cô đang mang thai, sao lại không mua que thử thai mà thử? Lại còn đòi Quý Tiệp dẫn mình đi bệnh viện?
Vì sao… Vì sao là mẹ mà cô lại có thể nhẫn tâm bỏ đi đứa con của mình? Cô không có bệnh, nhưng khi thấy máu chảy ra từ hạ thân của mình, cô tan nát cõi lòng. Miếng thịt trong lòng cô cũng đã mất đi.
“Mẹ, con sai rồi, con sai rồi… Mẹ, đứa bé còn nhỏ như vậy mà…. Ở trên thiên đường, mẹ giúp con chăm sóc nó… Nói với nó con không muốn như vậy, không phải… con ơi, mẹ không muốn như vậy….” Nước mắt từ khóe mi cô chảy xuống.
Trong hoa viên bệnh viện có mấy đứa nhỏ đang vui đùa, con của cô chưa lớn thì đã mất đi, nếu như nó lớn lên, thì phải mất bao lâu cô mới thấy nó chạy nhảy vui đùa như thế này?
Cô cứ tưởng rằng…
Bỗng nhiên trước mặt có bóng người che khuất tầm mắt của cô, che đi ánh mắt trời ấm áp, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Quý Tiệp mồ hôi nhễ nhãi, thở hổn hển đứng ở trước mặt, trong mắt hiện lên lo lắng cùng ăn năn. Bàn tay to của anh nhè nhẹ run, rất muốn tiến đến ôm cô, nhưng lại sợ cô sẽ bỏ đi.
Anh giống như đứa nhỏ biết rõ mình làm sai, sợ hãi bị người lớn đánh đòn, vẻ mặt sám hối cùng áy náy, không còn vẻ tự phụ ngang tàng như xưa.
Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau thật lâu, cô cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Quý Tiệp.
“Xin lỗi!” Không nói lời vô nghĩa, anh xin lỗi cô, anh biết tất cả là lỗi của mình, anh nghĩ khi nói ra điều này rồi sau đó từng giọt lệ từ khóe mắt Ôn Gia Hinh chảy xuống, cuối cùng tạo thành một chuỗi dài không dứt, nhưng cô vẫn ngồi đó nhìn anh, nước mắt cũng chẳng nhỏ giọt nào.
Quý Tiệp liền xông đến ôm chặt cô vào lòng mình, vòng tay siết chặt đến nỗi như muốn cơ thể hai người hợp thành một, “Anh biết giờ anh nói gì đều cũng vô nghĩa cả, anh xin lỗi, Gia Hinh, anh là thằng khốn nạn! Về với anh đi, cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ chăm sóc đàng hoàng cho em, anh sai rồi, anh không biết yêu là gì, không xứng để em yêu…”
Anh nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt vô thần của cô, “Anh xin lỗi, lúc em cần anh nhất anh lại không ở cạnh em, đứa nhỏ không còn thì chúng ta có thể sinh đứa khác, chỉ cần em không việc gì là được rồi, chỉ cần em ở lại bên cạnh anh.”
Cô không hứa hẹn gì cũng không trả lời anh, “Anh che ánh mặt trời của em.”
Nghe vậy, Quý Tiệp rất sợ hãi, đột nhiên sợ cô sẽ biến mất trước mặt mình, từ lúc gặp cô đến giờ, anh thậm chí cũng không nghe cô mắng mỏ mình câu nào, điều này lại càng làm anh hoảng sợ hơn.
“Quý Tiệp…” Nghe cô gọi tên mình, anh vội vàng nhìn cô, nhưng cô vẫn lặp lại câu nói lúc nãy, “Anh che ánh mặt trời của em.” Anh buông cô ra, ngồi xuống cạnh cô, nắm chặt tay Gia Hinh, nhưng cô lại rút tay lại.
“Mẹ em nói chăn lạnh thì đem phơi nắng, em trước đây thường bị bệnh, mẹ cũng nói thế, người lạnh thì phơi nắng thật nhiều sẽ ấm áp trở lại.” Cô rành mạch nói.
“Không cần phơi nắng, Gia Hinh, anh có thể sưởi ấm cho em, anh cam đoan lần này sẽ không để em thất vọng.” Vẻ mặt Quý Tiệp áy náy, giọng nói cũng nghẹn ngào, “Em muốn anh phải làm gì để bù đắp lại cho em? Em nói đi, bất cứ thứ gì anh cũng sẽ làm vì em.”
“Em không cần sưởi ấm, em không lạnh…. Không biết đứa bé có lạnh hay không? Anh biết không… nó còn chưa kịp mặc quần áo, anh nói xem, mẹ em có đưa đứa bé đi phơi nắng không?”
Nghe vậy, lòng Quý Tiệp đau thắt, cổ họng giống như có gì đó chẹn lại, hô hấp cũng khó khăn hơn.
“Anh có muốn nói gì với nó không?” Anh gật đầu, đưa tay ôm vai cô, lần này cô cũng không tránh, chỉ là cả người hoàn toàn cứng đờ.
“Con ơi, ba xin lỗi con.” Nói xong, mắt anh cũng đỏ ngầu cả lên.
“Con của chúng ta vẫn chưa kịp nghe chúng ta nói đã….”
“Gia Hinh….”
“Em thậm chí còn không biết nó là trai hay gái nữa, thế anh có biết không?” Quý Tiệp lần đầu tiên biết đau lòng vì người mình yêu là như thế nào, lần đầu tiên anh hận người khác, người anh hận chính là bản thân anh.
“Anh cũng không biết… không sao, chờ khi đứa nhỏ lớn lên, mẹ sẽ nói em nghe…” Cô đưa tay lau nước mắt, cũng như lau đi nỗi xót xa trong lòng mình, “Không khóc, sau khi ba em bỏ đi, họ hàng ai nấy đều nói vì ba em không cần tụi em, lúc đó em đã lớn rồi, nghe người ta nói vậy cũng rất buồn cho nên chúng ta đừng khóc, ngày ngày nói chuyện với đứa nhỏ để nó biết không phải chúng ta không cần nó… Anh nói với nó đi, nói rằng không phải chúng ta không cần nó, được không?”
Anh biết rằng anh đã tổn thương cô rất sâu, nhất là hoàn cảnh gia đình cô, càng làm cô không tài nào quên đi đứa nhỏ được, anh rất sợ, rất sợ sẽ mất đi cô.
“Anh sẽ nói, anh sẽ nói với nó.”
“….Quý Tiệp, anh nghĩ chúng ta còn có thể ở bên nhau sao?”
“Đừng rời bỏ anh….” Cô không thể tha thứ cho anh sao? Cô phải đi sao?
“Em yêu anh cũng không hề so đo tính toán gì cả.” Cô đưa tay che miệng anh, ngăn anh nói tiếp, “Nhưng…. sau khi chúng ta sống chung với nhau, em cảm thấy chúng ta càng ngày càng xa cách, có lẽ chúng ta không phải dành cho nhau.”
“Không, anh sẽ sửa đổi, anh sẽ cố gắng, anh thừa nhận trước đây anh không hiểu chuyện, anh có thể học, Gia Hinh, đừng bỏ anh đi được không?” Anh ôm ghì lấy cô, một chút cũng không dám thả lỏng.
Cô không nói gì, nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống. Cô còn có thể tin anh lần nữa sao?
“Gia Hinh, lấy anh đi….”
Theo lời đề nghị của bác sĩ, Ôn Gia Hinh phải ở lại bệnh viện quan sát ba ngày, Quý Tiệp cả ngày đều ở lại bệnh viện chăm sóc cô, sợ cô lại xảy ra chuyện gì nữa.
Mặc dù đau lòng vì chị mình không được đối xử tốt, nhưng dưới trăm ngàn phương cách để lấy lòng em vợ tương lai cùng cháu trai của Quý Tiệp, Ôn Gia Nhu đương nhiên cũng không thể không xiêu lòng.
Lão Tiêu bắt anh phải hứa là sẽ chăm sóc đàng hoàng cho Gia Hinh cùng cháu ngoại đích tôn của ông, nếu chuyện này còn xảy ra một lần nữa, ông nhất định sẽ băm Quý Tiệp làm thịt cho hả giận.
Nhưng sự uy hiếp của mọi người lại không bằng sự tự trách của anh, anh sẽ không tái phạm nữa, anh biết nếu như có một lần nào nữa thì Gia Hinh sẽ rời bỏ anh thật sự.
Ôn Gia Hinh cũng không đồng ý sẽ lấy anh hay không, nhưng sau vài ngày thuyết phục và cũng không thể nào lay chuyển được sự cầu xin của anh, cô trở về căn nhà của hai người.
Sợ cô một mình ở nhà dưỡng bệnh buồn chán nên anh nghỉ việc ở công ty ở nhà với cô, đương nhiên anh là tổng giám đốc cho nên không thể bỏ mặc mọi việc được, may mà kỹ thuật vi tính giờ tiên tiến nên anh ở nhà làm việc y như lúc ở công ty vậy.
Hiện ta ba bữa anh đều tự mình nấu cả, còn mua thức ăn dinh dưỡng cho cô nữa, đến chiều thì hai người ra công viên tản bộ, tối đến thì anh nhẹ nhàng ôm cô ngủ.
Nửa đêm cô giật mình thức giận, anh lẳng lặng ở bên trấn an; cô khát hay đói bụng, anh tự mình chuẩn bị đồ ăn khuya cho cô; lúc nói chuyện về đứa nhỏ, anh cũng cam đoan sẽ nói với nó rằng cô không phải cố ý.
Tình cảm cùng sự dịu dàng của anh làm trái tim băng giá của cô tan chảy, tuy rằng cũng không thể nói là suốt ngày chí chóe với nhau như trước, nhưng gần đây cô cũng cười với anh nhiều hơn trước, ít khi nhắc đến chuyện đứa nhỏ.
Buổi sáng cuối tuần, Quý Tiệp ra ngoài sớm để mua đồ cho cô, Ôn Gia Hinh ngồi yên tại sofa nhìn khí trời hôm nay đến ngẩn người.
Vẫn là ánh mặt trời ấy… nhưng cô lại không cảm thấy lạnh lẽo như trước nữa.
Cô không đồng ý kết hôn với anh không phải vì trách anh, mà cô trách bản thân mình, dù sao cũng là tại cô không chú ý sức khỏe của mình vì vậy mới đẻ non, cho nên cô sợ rằng mình sẽ quyết định sai, sẽ đánh mất hạnh phúc một lần nữa.
Cô tưởng rằng đóng chặt lòng mình mãi mãi nhưng lại không thể nào thắng được sự dịu dàng cùng tình yêu của anh, cô làm sao có thể lừa chính mình được, cô thật sự yêu anh. Nghĩ rằng bị cô từ chối thì Quý Tiệp sẽ không nhắc đến chuyện kết hôn nữa, ai ngờ được mỗi ngày anh đều kiên trì dùng đủ mọi cách để cầu hôn cô, chuẩn bị những món quà khác nhau để làm cô vui.
Nhớ lại những giây phút ngọt ngào mấy ngày nay, cô mỉm cười, thế này thì cô sao có thể đóng chặt lòng mình lại chứ?
Tiếng điện thoại vang lên, Ôn Gia Hinh không bắt máy, cô biết lát hồi cuộc gọi sẽ tự động chuyển vào máy ghi âm, bởi vì mấy ngày nay Quý Tiệp ở nhà làm việc nên có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến cho anh, nhưng anh nói mọi việc đều không quan trọng bằng cô, cho nên anh mới lựa chọn nấu cơm cho cô ăn trước, hoặc là lấy nước uống cô, sau đó mới trả lời điện thoại.
“Alo, mình là Dục Thần đây, Quý đại thiếu gia có ở nhà không? Gọi điện thoại di động cho cậu mà chẳng ai bắt máy, gọi đến công ty thì họ bảo mình gọi điện thoại nhà, mà giờ cũng chẳng ai nghe, bộ sáng sớm dẫn vợ ra ngoài dạo hả?”
Di động không nghe? Cô nghĩ chắc anh lại để quên điện thoại ở trong phòng rồi.
A— là tổng giám đốc của tập đoàn Đinh Thị, Đinh Dục Thần, đúng rồi, anh ta là bạn thân của Quý Tiệp.
“Cậu không ở nhà thật là đáng tiếc, mình còn định kêu cậu đoán thử xem mình đang ở phương trời nào.” Giọng nói Đinh Dục Thần đầy vẻ hào hứng, mà bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng gió rít gào, tiếng ồn rất lớn.
“Còn nhớ cô gái lần trước mình nhắc với cậu không? Mình rốt cuộc tìm được cô ấy rồi, thì ra cô ấy trốn đi Hongkong, mình vừa xuống máy bay, lần này mình tuyệt đối sẽ không để cô ta chuồn mất nữa đâu.” Ôn Gia Hinh rất muốn cười, nhưng cô ráng nhịn xuống. Xem ra cũng có một cô gái trị được Đinh Dục Thần rồi!
“Mình định gọi cậu để nói lần này mình nhất định sẽ không thua cậu đâu, nghe Hạo Phong nói cậu cầu hôn nhưng lại bị Ôn Gia Hinh cự tuyệt, được được, lần này mình nhất định sẽ thắng cậu, cậu chuẩn bị dự hôn lễ của mình đi kìa! Nếu không thì chúng ta cá cược nữa đi, giống như lần trước cá 1000 tệ Ôn Gia Hinh sẽ tỏ tình với cậu trước đó, chúng ta lần này cũng cá 1000 tệ, nói không chừng cô gái mình đang đeo đuổi sẽ chủ động tỏ tình với mình trước, ha ha”. Nghe vậy, nụ cười trên mặt cô biến mất. Quý Tiệp lấy tình yêu của hai người cá cược cùng người khác ư?
“Nhưng mà cũng rất khó lấy được 1000 tệ của cậu, dù sao mấy chiêu ghi âm đó chưa chắc ai cũng làm được, đúng thật là rất vui…. À, mình gặp một người bạn, mình cúp đây, có gì liên lạc sau.”
Ôn Gia Hinh vô thần ngồi ở sofa, cố gắng nhớ lại những gì lúc nãy Đinh Dục Thần nói. Chẳng lẽ Quý Tiệp chỉ vì 1000 tệ đó mà đeo đuổi cô?
Cô đi vào phòng ngủ cầm điện thoại của Quý Tiệp đang để ở đầu giường, bấm vào thư mục lưu trữ file ghi âm, điện thoại lúc này phát ra đoạn đối thoại khi cô say rượu.
Cả người lạnh run, cô cảm giác như mình bị sỉ nhục, cô có thể không quan tâm nguyên nhân đeo đuổi cô, cô tin rằng cả hai người đều yêu nhau thật lòng.
Thế nhưng anh giữ lại đoạn ghi âm này để làm gì? Cô tưởng rằng anh giữ đoạn ghi âm này như vật kỷ niệm mà thôi, chẳng lẽ anh thật sự dùng đoạn ghi âm này để khoe chiến tích với bạn bè sao? Đoạn đối thoại thân mật như vậy mà anh có thể dễ dàng để cho người khác nghe, để cho người khác giễu cợt cô, cô làm sao còn có thể tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của anh nữa?
Trong phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, cô làm như không có việc gì bỏ điệnt thoại xuống, ra khỏi phòng.
“Gia Hinh, anh mua cháo thịt nạc mà em thích ăn nè.” Tiếng Quý Tiệp vọng vào, “Mau ra đây ăn đi, nếu không thì sẽ nguội mất.”
“Em đây.” Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Quý Tiệp mà cô cảm thấy bi ai, cô không biết đâu mới là con người thật của anh. Lòng cô nhói đau, nhưng cô vẫn hy vọng mọi chuyện còn có thễ vãn hồi, anh sẽ giải thích mọi chuyện với cô.
“Em đang nghĩ gì vậy? Có tâm sự sao?” Quý Tiệp thấy cô hơi là lạ, đưa tay sờ trán cô, “Em không khỏe hả? Đi, anh dẫn em đi bác sĩ.”
“Em không sao.” Cô kéo bàn tay to của anh khỏi trán mình, ôn nhu cười, “Chỉ là chờ anh hơi lâu thôi, em còn tưởng rằng anh lạc đường nữa chứ.”
“Làm gì có! Anh đâu phải vụng về như em đâu.” Anh nói đùa với cô, hôm nay tâm trạng cô có vẻ vui hơn mọi khi.
Hai người vừa ăn sáng vừa trò chuyện rất vui vẻ đến quên mất cả thời gian, sau khi ăn hết tô cháo, cô mới ngẩng đầu, do dự một lúc mới mở miệng hỏi.
“Anh còn nhớ lúc mình ở Paris, buổi tối em uống rượu say ấy, em đã tỏ tình với anh, nhớ không?”
Quý Tiệp thoáng giật mình, sau đó mới gật đầu, “Đương nhiên là nhớ, suốt đêm đó em hễ mở miệng là 1 Edward, 2 cũng Edward, hừ, anh làm sao mà có thể quên cho được.” Giọng nói anh có chút giận dỗi.
Cô giả bộ tức giận trừng mắt lườm anh, “Vậy chắc anh cũng không quên anh gạt em thế nào chứ, em sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh.”
“Anh chỉ muốn nhắc em lần sau đừng uống nhiều rượu thôi mà.” Anh cũng chẳng cảm thấy mình làm gì quá đáng cả.
“À… thế nên anh mới giữ đoạn ghi âm đó lại để uy hiếp em chứ gì, để nhắc nhở em đừng uống rượu phải không?” Cô thử hỏi anh.
“Không phải vậy, anh giữ lại để làm kỷ niệm, trong đoạn ghi âm đó là lời tỏ tình của em, anh làm sao dám tùy tiện làm bậy được.”
Cô giả bộ tức giận lườm anh, “Vậy anh mà dám cho người khác nghe, cả đời này em không thèm nhìn mặt anh.” Khóe miệng tươi cười, cô chờ anh phản bác lại, chờ anh thừa nhận mình sơ sót.
Khuôn mặt Quý Tiệp căng thẳng, sau đó mới vội nói, “…. Anh nào dám, nếu không thì em lại nguyền rủa anh thì sao.”
Nụ cười trên mặt Ôn Gia Hinh tắt ngấm, anh quả nhiên đang nói dối, nếu như anh đã thẳng thắn với cô, cô còn có thể cho anh một cơ hội.
Không muốn nhắc đến chuyện uống rượu đêm đó cùng đám Dục Thần nữa, Quý Tiệp lấy hộp đựng nhẫn từ trong túi ra.
“Gia Hinh, hôm nay anh muốn cầu hôn với em lần nữa, lần trước em nói không thích mấy trang sức quý báu, lần này anh tự mình đi lựa chiếc nhẫn này, tuy rằng cũng không đáng giá mấy, nhưng hy vọng em sẽ thích.” Cô nhìn chiếc nhẫn có đính đá màu lam trong tay anh, dù thủ công không được sắc xảo cho lắm nhưng nhìn cũng rất đẹp, cô rất thích nhưng không hiểu sao lòng cô lại nguội lạnh.
Cô mỉm cười ngọt ngào, gật đầu, vươn bàn tay trắng nõn ra, “Em rất thích, anh đeo cho em đi.”
Quý Tiệp kinh ngạc, “Em đồng ý lấy anh rồi sao?” Anh không hề nghĩ lần này mình lại thành công. Ôn Gia Hinh gật đầu, anh vội vàng đeo nhẫn vào tay cô, chiếc nhẫn đeo vào tay cô càng đẹp hơn.
“Được rồi, em đồng ý lấy anh, em hy vọng lễ đường sẽ trang trí đầy hoa hồng, còn phải có một bánh kem 5 tầng nữa, ít nhất phải có hai mươi chiếc xe đón dâu, rồi mấy quan khách phải cùng chúc phúc em.”
Anh kích động nắm lấy ta cô, “Chỉ cần em chịu lấy anh, điều kiện gì cũng được hết.”
Cô tựa vào lòng anh, vẻ mặt tươi cười nhưng ẩn sau đó lại có chút thống khổ, “Vậy chúng ta tổ chức đám cưới vào ngày đầu tháng sau đi.”
“Được.” Anh không suy nghĩ mà đồng ý ngay, bởi vì giờ anh quá hạnh phúc rồi!
Ngày đầu tháng sau?
Chính là ngày cá tháng tư!
Quý Tiệp thật không muốn hôn lễ diễn ra vào ngày xấu như vậy, nhưng bạn gái anh rốt cuộc đã gật đầu chịu lấy anh, anh làm sao lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Huống chi Gia Hinh còn nói hôm đấy là ngày hoàng đạo, cô muốn đám cưới vào ngày này cho nên anh mặc dù không vừa lòng lắm nhưng vẫn sốt sắng chuẩn bị hôn lễ.
Anh vì cô đặt một bộ áo cưới sang trọng của Pháp, còn kêu thợ kim hoàn làm một bộ trang sức kim cương có giá trị xa xỉ. Nôn nóng đợi chờ đến ngày một tháng tư, Quý Tiệp đã đến lễ đường rất sớm, hôm nay anh mặc bộ âu phụ màu trắng thẳng tắp. Vẻ đẹp trai cùng lãng tử của anh khiến bao cô gái phải thèm muốn, chỉ tiếc rằng trong lòng anh chỉ có duy nhất hình bóng của Ôn Gia Hinh mà thôi.
Anh yêu Ôn Gia Hinh, yêu bộ dáng yêu kiều của cô, chiếc miệng nhỏ nhắn hay nguyền rủa anh, sự kiêu căng cao ngạo cùng tài trí thông minh của cô… Đáng tiếc rằng trước khi cưới không thể gặp nhau, cho nên mấy ngày trước Gia Hinh đã gom hành lý về nhà cô ở vài ngày, cô cũng kiên trì kêu anh không cần đón dâu gì cả, cứ ở lễ đường chờ cô đến là được rồi, anh không hề nghĩ Gia Hinh lại là người phụ nữ truyền thống như vậy.
Quan khách đã đến gần hết, lễ đường xa hoa thập phần náo nhiệt.
Theo yêu cầu của cô, lễ đường phải trang trí đầy hoa hồng, có bánh kem 5 tầng có cắm 2 cô dâu chú rể nhỏ nhỏ, và trên bánh kem ghi tên của anh và cô.
Đội ngũ đón dâu cũng đã có mặt rồi, anh nhìn đồng hồ rồi nhìn quan khách đang trò chuyện rôm rả trong lễ đường.
Hôn lễ sẽ cử hành lúc 10 giờ, chủ hôn cũng đã đến từ sớm, họ hàng cùng bạn thân đều đến chung vui cùng anh, có cả phóng viên túc trực chụp hình.
Nhưng giờ cũng đã 9h30, gần tới giờ cử hành hôn lễ, sao Gia Hinh còn chưa đến nữa?
Quý Tiệp bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì?
Anh gọi điện thoại cho người phụ trách tiếp đón bạn bè của cô dâu, nhưng đối phương nói họ đến nhà Ôn Gia Hinh từ sớm nhưng ấn chuông cửa mãi vẫn không thấy ai ra mở cửa cả.
Quan khách đã chờ đến sốt ruột, lão Tiêu cũng nhíu mày lo lắng.
Quý Tiệp lúc này mới để ý thấy nhà gái không một ai đến hết, em gái Gia Hinh đâu? Lòng anh nóng như lửa đốt, gọi điện thoại cho Ôn Gia Hinh thì lại tắt máy, gọi cho Ôn Gia Nhu thì cũng tắt máy, gọi đến cửa hàng bánh thì không ai nghe!
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Quan khách bắt đầu thấy lạ nên hỏi han, giờ này cô dâu còn chưa tới nữa, chuyện gì xảy ra ?
Đột nhiên một đứa bé từ cửa bước vào, Quý Tiệp vừa nhìn thấy Ôn Tiểu Khải liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước đến, « Sao giờ này mẹ và dì con còn chưa đến nữa ?» Chỉ thấy Ôn Tiểu Khải bất đắc dĩ nhún vai, sau đó lấy lá thư từ trong túi ra đưa cho Quý Tiệp, « Đây là thư của dì kêu con đưa cho chú, dì ấy nói hôm nay dì ấy sẽ không đến lễ đường. »
« Con nói cái gì ? » Quý Tiệp nghe như sét đánh ngang tai, đau đến nổi không thở được, anh cuống quít lấy thư ra coi, trên thư là chữ viết mà anh rất quen thuộc :
Gửi Quý Tiệp,
Em không phủ nhận rằng em yêu anh, nhưng em hy vọng mai sau chuyện của chúng ta chỉ còn là dĩ vãng. Lúc anh xem thư này thì em đã ra nước ngoài rồi, đi đâu à ? Em nghĩ anh cũng chẳng quan tâm đâu, theo tính tình của anh, anh sẽ không bao giờ để người khác trêu chọc mình, chắc hẳn giờ anh đang rất tức giận.
Chúng ta xem như huề nhau, bởi vì em cũng rất giận, anh vì cá cược mà theo đuổi em, rất quá đáng, thế mà anh còn lấy đoạn ghi âm để khoe khoang với mọi người như một chiến tích của mình, làm thế nào em còn có thể chịu được ?
Bất ngờ sao? Tưởng rằng cả đời này em sẽ không biết ư? Anh về nhà nghe băng ghi âm trong điện thoại thì sẽ hiểu, ghê tởm hơn là anh đã làm sai mà còn nói dối?! Anh đã không thẳng thắn với em, thì em còn sao còn tin lời hứa hẹn của anh được ?
Có lẽ lúc anh cầu hôn em… chắc cũng lại là một ván bài khác…
Ngày cá tháng tư vui vẻ !
Gia Hinh lưu bút.
Lá thư rơi xuống đất, Quý Tiệp đứng tần ngần tại chỗ, quan khách trong lễ dường đều tò mò trố mắt nhìn.
« Chuyện gì vậy ? » Một vài người bạn của Quý Tiệp quan tâm hỏi.
Quý Tiệp bỗng dưng nở nụ cười, vẻ mặt tưởng chừng như vui vẻ nhưng lại thoáng đau đớn, « Thật xin lỗi đã làm tốn thời gian của mọi người, hôn lễ hôm nay chỉ là trò đùa trong ngày cá tháng tư thôi. »
Chỉ là trò đùa….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook