Lão Bản, Em Sai Rồi!
-
Chương 58: Đây coi như là thành lập quan hệ nam nữ sao?
Ăn xong bữa tối sau, Từ Tri Lễ lười nhác ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, thoạt nhìn rất nhàn nhã thích ý còn Chân Nam Nhân ở trong phòng bếp đổi tạp dề đi rửa chén rất giống một nữ nhân bình thường, Chân Nam Nhân hận nghiến răng nghiến lợi vì sao chứ…
“Em đi công ty lúc làm việc có thói quen mang cơm trưa sao?” Ngồi ở trên ghế Từ Tri Lễ đột nhiên hỏi Chân Nam Nhân một cái rất vấn đề kỳ quái.
“Mang, bằng không anh mời nhân viên nhỏ như tôi đi ăn cơm trưa chắc!” Chân Nam Nhân bị hỏi đến không hiểu ra sao, thật sự là kẻ nhàn rỗi.
“A, vậy em ngày mai nhớ mang thêm cho anh 1 hộp.”
Chân Nam Nhân trong nháy mắt không nói gì, Từ Tri Lễ người này chẳng lẽ là từ xã hội phong kiến xuyên qua tới đây sao? Như thế nào giai cấp địa chủ lại bóc lột cùng áp bách đến mức như vậy? Chính mình mỗi ngày dưới tay hắn làm việc đã bi thảm lắm rồi, bây giờ thê thảm hơn… hắn còn muốn gia tăng bóc lột …Chân Nam Nhân thực không biết mình cũng bị hắn hành hạ đến khi nào nữa.
“Lão bản, làm cơm trưa rất tốn thời gian.”
“Đúng vậy, cho nên em ngày mai nhớ rõ dậy sớm một chút.”
“Lão bản thật sự không mang theo như vậy, tôi không phải là bảo mẫu của ngài.” Chân Nam Nhân chu miệng, trong mắt bao hàm lệ thủy.
“Ai nói là bảo mẫu ” Từ Tri Lễ nhìn nhìn Chân Nam Nhân
“Chẳng lẽ em liền không có một chút tự giác mình thân là bạn gái của tôi sao?”
Bạn gái? Chân Nam Nhân cảm thấy chính mình chỉ cần cùng Từ Tri Lễ sống chung một chỗ, đầu óc của mình liền hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của hắn, nàng khi nào thì biến thành bạn gái của nhà tư bản - địa chủ - kẻ bóc lột – kẻ lợi dụng này…sao nàng không biết.
(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi! edit: Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)
Nhìn Chân Nam Nhân vẻ mặt nghi hoặc, ngây ngốc Từ Tri Lễ biết rõ người này căn bản cũng không có một chút tính tự giác của 1 cô gái, nếu ví như Viên Lệ Lệ rõ ràng hắn đối với cô ta một chút ý tứ cũng không có vậy mà cô gái đó vẫn như cũ đối với hắn không thay đổi, thỉnh thoảng còn làm hắn vài trận kinh hãi…nhưng cái vị trước mặt hắn… Từ Tri Lễ lần đầu tiên cảm thấy mình như là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác.
“Ngài không sao chứ” Chân Nam Nhân nhìn Từ Tri Lễ một bộ dạng đau lòng, nàng đặc biệt sợ hãi Từ Tri Lễ đột nhiên cuồng tính đại phát.. đột nhiên sẽ cầm dao giết người cho hả giận… nàng tin tưởng loại chuyện như vậy Từ Tri Lễ thật sự làm được… thật sự.
“Được rồi, tôi ngày mai sẽ giúp ngài làm cơm trưa” Chân Nam Nhân thần phục vì một hộp cơm mà bị mất tính mạng thì tuyệt đối không có lời gì cả.
“Nhưng là….tôi có thể được đi muộn nửa giờ không? Nấu cơm thật sự rất phí thời gian.”
Từ Tri Lễ thật sâu nhìn Chân Nam Nhân một cái, ánh mắt rất thâm thúy, Chân Nam Nhân tự xưng là rất tinh khiết rất ngây thơ, đương nhiên xem không hiểu ánh mắt sâu như vậy nàng rất ngu ngốc cùng Từ Tri Lễ nhìn nhau.
Sau đó, Từ Tri Lễ thật dài thở dài một hơi, được rồi hắn sai rồi… hắn từ vừa mới bắt đầu thì không nên đem tư duy của Chân Nam Nhân so với người thường..như này quá vũ nhục con người.
“ok, yêu cầu này anh đồng ý.” Từ Tri Lễ rất tao nhã đứng người lên, tay trái ở trong túi quần, từ từ đi đến trước mặt Chân Nam Nhân, tay phải nâng lên cằm của Chân Nam Nhân, nháy mặt.
“Vậy bây giờ anh có thể nhắc em nhớ một chút nghĩa vụ của bạn gái không?” Sau đó rất nhanh Chân Nam Nhân cảm giác được một cái gì đó ướt át để lên đôi môi của mình.
“Ngu ngốc, nhắm mắt lại ” Từ Tri Lễ bị Chân Nam Nhân nhìn chằm chằm phải rốt cục nhịn không được mở miệng nhắc nhở Chân Nam Nhân, còn thuận tiện dùng tay của mình che kín mắt Chân Nam Nhân.
(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi! editỏ: Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)
Sau đó … hết thảy cái gì nên phát sinh đều đã xảy ra, Chân Nam Nhân toàn thân đau nhức nằm tại trên giường của mình, nhìn nhìn trần nhà lại đang nhìn xem kẻ nằm ở bên cạnh mình Từ Tri Lễ, tay của hắn còn bá đạo để tại eo nhỏ của mình sau đó, nàng mê mang…chính mình cứ như vậy vinh dự trở thành địa vị bà chủ sao?
“Em đi công ty lúc làm việc có thói quen mang cơm trưa sao?” Ngồi ở trên ghế Từ Tri Lễ đột nhiên hỏi Chân Nam Nhân một cái rất vấn đề kỳ quái.
“Mang, bằng không anh mời nhân viên nhỏ như tôi đi ăn cơm trưa chắc!” Chân Nam Nhân bị hỏi đến không hiểu ra sao, thật sự là kẻ nhàn rỗi.
“A, vậy em ngày mai nhớ mang thêm cho anh 1 hộp.”
Chân Nam Nhân trong nháy mắt không nói gì, Từ Tri Lễ người này chẳng lẽ là từ xã hội phong kiến xuyên qua tới đây sao? Như thế nào giai cấp địa chủ lại bóc lột cùng áp bách đến mức như vậy? Chính mình mỗi ngày dưới tay hắn làm việc đã bi thảm lắm rồi, bây giờ thê thảm hơn… hắn còn muốn gia tăng bóc lột …Chân Nam Nhân thực không biết mình cũng bị hắn hành hạ đến khi nào nữa.
“Lão bản, làm cơm trưa rất tốn thời gian.”
“Đúng vậy, cho nên em ngày mai nhớ rõ dậy sớm một chút.”
“Lão bản thật sự không mang theo như vậy, tôi không phải là bảo mẫu của ngài.” Chân Nam Nhân chu miệng, trong mắt bao hàm lệ thủy.
“Ai nói là bảo mẫu ” Từ Tri Lễ nhìn nhìn Chân Nam Nhân
“Chẳng lẽ em liền không có một chút tự giác mình thân là bạn gái của tôi sao?”
Bạn gái? Chân Nam Nhân cảm thấy chính mình chỉ cần cùng Từ Tri Lễ sống chung một chỗ, đầu óc của mình liền hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của hắn, nàng khi nào thì biến thành bạn gái của nhà tư bản - địa chủ - kẻ bóc lột – kẻ lợi dụng này…sao nàng không biết.
(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi! edit: Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)
Nhìn Chân Nam Nhân vẻ mặt nghi hoặc, ngây ngốc Từ Tri Lễ biết rõ người này căn bản cũng không có một chút tính tự giác của 1 cô gái, nếu ví như Viên Lệ Lệ rõ ràng hắn đối với cô ta một chút ý tứ cũng không có vậy mà cô gái đó vẫn như cũ đối với hắn không thay đổi, thỉnh thoảng còn làm hắn vài trận kinh hãi…nhưng cái vị trước mặt hắn… Từ Tri Lễ lần đầu tiên cảm thấy mình như là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác.
“Ngài không sao chứ” Chân Nam Nhân nhìn Từ Tri Lễ một bộ dạng đau lòng, nàng đặc biệt sợ hãi Từ Tri Lễ đột nhiên cuồng tính đại phát.. đột nhiên sẽ cầm dao giết người cho hả giận… nàng tin tưởng loại chuyện như vậy Từ Tri Lễ thật sự làm được… thật sự.
“Được rồi, tôi ngày mai sẽ giúp ngài làm cơm trưa” Chân Nam Nhân thần phục vì một hộp cơm mà bị mất tính mạng thì tuyệt đối không có lời gì cả.
“Nhưng là….tôi có thể được đi muộn nửa giờ không? Nấu cơm thật sự rất phí thời gian.”
Từ Tri Lễ thật sâu nhìn Chân Nam Nhân một cái, ánh mắt rất thâm thúy, Chân Nam Nhân tự xưng là rất tinh khiết rất ngây thơ, đương nhiên xem không hiểu ánh mắt sâu như vậy nàng rất ngu ngốc cùng Từ Tri Lễ nhìn nhau.
Sau đó, Từ Tri Lễ thật dài thở dài một hơi, được rồi hắn sai rồi… hắn từ vừa mới bắt đầu thì không nên đem tư duy của Chân Nam Nhân so với người thường..như này quá vũ nhục con người.
“ok, yêu cầu này anh đồng ý.” Từ Tri Lễ rất tao nhã đứng người lên, tay trái ở trong túi quần, từ từ đi đến trước mặt Chân Nam Nhân, tay phải nâng lên cằm của Chân Nam Nhân, nháy mặt.
“Vậy bây giờ anh có thể nhắc em nhớ một chút nghĩa vụ của bạn gái không?” Sau đó rất nhanh Chân Nam Nhân cảm giác được một cái gì đó ướt át để lên đôi môi của mình.
“Ngu ngốc, nhắm mắt lại ” Từ Tri Lễ bị Chân Nam Nhân nhìn chằm chằm phải rốt cục nhịn không được mở miệng nhắc nhở Chân Nam Nhân, còn thuận tiện dùng tay của mình che kín mắt Chân Nam Nhân.
(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi! editỏ: Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)
Sau đó … hết thảy cái gì nên phát sinh đều đã xảy ra, Chân Nam Nhân toàn thân đau nhức nằm tại trên giường của mình, nhìn nhìn trần nhà lại đang nhìn xem kẻ nằm ở bên cạnh mình Từ Tri Lễ, tay của hắn còn bá đạo để tại eo nhỏ của mình sau đó, nàng mê mang…chính mình cứ như vậy vinh dự trở thành địa vị bà chủ sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook