Lão Bản, Em Sai Rồi!
Chương 40: Ngạc nhiên mừng rỡ hay là kinh hãi?

Chân Nam Nhân trở về phòng trong tay cầm vé máy bay liên tục căm chặt nhìn chằm chằm, không ngừng ngây ngô cười, chọc cho người ở một bên là Lưu thư ký tóc dựng ngược như nhìn một người bị bệnh thần kinh nhìn Chân Nam Nhân, còn cô nàng kia vốn là ngây ngô cười đột nhiên từ trên giường nhảy lên dè dặt đem vé máy bay kẹp vào trong hộ chiếu, sẽ đem hộ chiếu này thật tốt đặt ở dưới cái gối rồi yên lặng ngủ.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai Chân Nam Nhân đã bị tâm tình về nhà bị kích động sớm một chút liền từ trong chăn đi ra, so với ngày thường cũng không có thuaChucông ca ca.

“Lão bản, chúng ta hôm nay là mấy giờ xuất phát đi sân bay?” Chân Nam Nhân ăn điểm tâm bừng bừng nhìn qua Từ Tri Lễ.

” Hả…10 giờ đi ” Từ Tri Lễ không nhanh không chậm ăn sáng, một chút cũng không để cho Chân Nam Nhân nhìn ra cái gì khác thường.

“oh~” Chân Nam Nhân gật gật đầu không có nói cái gì nữa.

Tại chỗ ăn xong một chuyến bốn người lại trở về phòng của mình thu thập hành lý, chuẩn bị bước lên máy bay về nước.

“Lão bản và Chân tiểu thư đem hộ chiếu cho tôi đi, tôi đi tiến hành làm thủ tục” Đi vào sân bay Trần quản lý xung phong nhận việc giúp mọi người chạy việc, ai cũng không từ chối làm gì rất sảng khoái sẽ đem hộ chiếu đưa tới Trần quản lý.

“Đúng rồi, tôi với cậu cùng đi” Từ Tri Lễ giống như là đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó đi theo Trần quản lý, còn hai cô gái liền ngồi ở tại chỗ chờ đợi họ trở lại.

Cũng sắp phải về nhà  Chân Nam Nhân tâm tình bắt đầu theo thời gian trôi qua mà càng kích động, một lòng chỉ nghĩ nhanh kết thúc chuyến đi không có chút nào vui thú, ngoại trừ kia phần thưởng Alaska kia làm cho nàng thoáng có được một chút an ủi dù sao chuyến đi này cũng có gì đó.

Rất nhanh Từ Tri Lễ cùng Trần quản lý làm xong thủ tục trở lại, Trần quản lý mang theo lão bà của mình đi dạo mấy cửa hang miễn thuế ở gần đó, chỉ để lại Từ Tri Lễ cùng Chân Nam Nhân tại đó mắt to trừng mắt nhỏ ngồi không thấy thế nào cũng không được tự nhiên, Từ Tri Lễ lại đeo lên kính râm ngồi nhắm mắt dưỡng thần, còn những người qua lại ở sân bay nhìn Từ Tri Lễ kia xinh đẹp xuất chúng cho dù là đeo kính râm che lấp mắt cũng không có chút ảnh hưởng đến, làm cho nhiều người còn tưởng rằng Từ Tri Lễ là đại minh tinh nào đó rối rít móc ra di động, máy chụp ảnh bắt đầu một phen cuồng sáng loé, một bên Chân Nam Nhân đương nhiên bị ngộ nhận là là  trợ lí của minh tinh thậm chí có người còn nhiệt tình hướng Chân Nam Nhân hỏi thăm về Từ Tri Lễ là đại minh tinh nào.

“ハ n sa mu a ” Các loại từ ngữ bên tai không dứt… rất nhanh, Từ Tri Lễ đã bị loại thanh âm này quấy rầy làm cho tỉnh nhanh tháo xuống kính râm mắt nhếch lên ánh mắt cao ngạo đảo qua ý mọi người đừng lại gần, thoáng cái làm cho mấy cô gái ở chung quanh đều trầm mặc không nên hiểu lầm các nàng trầm mặc tuyệt đối không phải là bị Từ Tri Lễ đe dọa mà là các nàng chỉ là bị té xỉu dưới sức quyến rũ của hắn, mỗi người đều biến thành mắt bốc lên vẻ háo sắc.

Ài ~ lại có bao nhiêu nữ nhân ngu ngốc bị Từ Tri Lễ lừa gạt, Chân Nam Nhân ở trong lòng không ngừng thở dài vì bọn họ vô tội quá… đối với Từ Tri Lễ làm nàng bị thương cỡ nào…nhớ cảm giác khi đó gặp hắn lần đầu làm cho trái tim đập lung tung cả lên…

Rất nhanh cũng sắp đến thời gian bay hai vợ chồng nhà kia cũng đều đúng giờ trở lại đang lúc Chân Nam Nhân xách theo hành lý chuẩn bị cùng vợ chồng Trần quản lý cùng nhau tiến vào thì một cánh tay trong nháy mắt đem Chân Nam Nhân kéo trở lại.

“Vì sao lại không đi theo bọn họ lên phi cơ.”

Chân Nam Nhân nghe được Từ Tri Lễ nói  lập tức quay lại nhìn hắn một cái nhìn khinh bỉ.

“Nói nhảm chúng ta không bay trở về Trung Quốc? Chẳng lẽ ngài nghĩ bơi về à?”

Đang lúc Từ Tri Lễ cùng Chân Nam Nhân một phen dây dưa thì người ở phía trước Trần quản lý đột nhiên quay đầu lại.

“Chân tiểu thư, cô còn không biết vừa rồi lão bản đã giúp cô đem vé máy bay đi Alaska đổi thành Las Vegas mà ngay cả thủ tục thị thực chủ tịch cũng giúp cô chuẩn bị xong lão bản nói muốn cho cô  ngạc nhiên mừng rỡ, nên không để cho cô biết chủ tịch muốn cùng cô đi du lịch Las Vegas.” Nói xong, Trần quản lý còn đặc biệt mỉm cười thân thiện một chút mà không biết Chân Nam Nhân bây giờ  tai không nghe ra cái gì nữa rồi… cũng nhìn không thấy bất kỳ gì cả. (L: choáng rồi)

Ngạc nhiên mừng rỡ gì chứ… thật sự là vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ! Loại ngạc nhiên mừng rỡ này đủ để xảy ra án mạng! Cái gìLas Vegaschứ! Nàng không muốn.. Nàng không thích là tuyết… nàng chính là chó kéo  tuyết!Las Vegas…nàng không thích!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương