Lão Bà Ta Là Học Bá ( Dịch)
-
Chương 40: Hừ! Women!
Nhìn Vương Phương Phương im lặng không nói, lại nhìn qua Điền Hải cũng ít lời không kém, Lâm Phàm cảm thấy thế giới này… con mẹ nó thật thần kỳ! Hai con người không có khả năng nhất, kết quả lại là người phù hợp nhất với đối phương.
Nhưng mà…
Cô ta có lẽ là người phù hợp nhất với anh ta, anh ta có lẽ là người phù hợp nhất với cô ta, nhưng từ trước tới nay khoảng cách giữa hai người này chưa bao giờ gần hơn.
Giống như Điền Hải đã từng nói, có một số việc không thể nói ra được, một khi nói ra… thì ngay cả bạn bè cũng không làm được, thật lòng mà nói… chấp nhận tiếc nuối như vậy , nhất định là đã rất yêu.
Đến bây giờ, cuối cùng Lâm Phàm cũng hiểu tại sao Điền Hải lại không mở lời, và tại sao Vương Phương Phương lại lạnh lùng với Điền Hải như vậy, nói ra… có nghĩa là mất đi, cho nên tình nguyện dùng phương thức sống chung như thế, ít nhất còn có thể nhìn thấy nhau, nhưng mà… làm vậy thực sự cam lòng sao?
Không cam lòng còn có thể làm gì?
Đây chính là hiện thực.
"Chị Phương Phương?"
"Cô gái Malatang lần trước, cô ta làm gì nhỉ?" Lâm Phàm vừa ăn ếch trâu, vừa tò mò hỏi: "Tôi thấy cô ta hình như cũng không phải là người đứng đắn gì , chị có thể giới thiệu cho tôi một cô gái đứng đắn hơn không?"
"Lần trước như vậy còn không đứng đắn?" Vương Phương Phương tức giận nói: "Cô ấy là chị em tốt nhất của tôi, người ta đi du học về… là trưởng phòng thị trường của một công ty niêm yết, thu nhập một năm hơn trăm vạn, cô gái tốt như vậy… thế mà… bây giờ tôi vừa nghĩ tới chuyện đó liền cảm thấy tức giận."
Đối với Vương Phương Phương mà nói, đây không phải là tức giận bình thường thôi đâu, sau bữa ăn Malatang, cô gái kia liền đoạn tuyệt quan hệ với Vương Phương Phương, lý do là Vương Phương Phương lừa bịp, trêu đùa cô ta.
"Ha ha… "
"Nếu tôi không điện báo cho chị thì sao?" Lâm Phàm xấu hổ gắp một khối ếch trâu chân, vội vàng bỏ vào bát của Vương Phương Phương, cười nói: "Đây đây đây…bồi thường cho chị, đừng tức giận… cũ không đi, thì mới không đến, chị mất đi một người bạn giàu có, nhưng từ đó chị có được một người bạn có nội hàm giống như tôi, hãy vừa lòng đi!"
"Tôi…"
"Cậu…" Vương Phương Phương không biết nên nói thế nào, đành bất lực nói: "Tôi còn có thể nói gì đây?"
Điền Hải bật cười, không nói gì.
Trùng hợp, nụ cười này của anh ta bị Vương Phương Phương thấy được, nhưng đối với việc này cô ta cũng không nói gì, mà chỉ lặng lẽ ăn chân ếch trâu.
Lúc này, điện thoại của Lâm Phàm reo lên, là tin nhắc của Liễu Vân Nhi gửi tới.
Cloud: anh đang ở đâu?
Ôi trời ơi, sao tui đẹp trai quá vậy nè: Đang ăn cơm ở bên ngoài.
Cloud: Khi nào về?
Ôi trời ơi, sao tui đẹp trai quá vậy nè: lát về… có chuyện gì không?
Cloud:: đói!
Lâm Phàm nhìn tin nhắn Liễu Vân Nhi gửi tới, rơi vào nghi hoặc… ngẩng đầu nhìn Vương Phương Phương hỏi: "Chị Phương Phương… giáo sư của trường chúng ta cũng có thể ăn cơm tối ở trường chứ?"
"…”
"Cậu đừng có nói nhảm!" Vương Phương Phương lườm Lâm Phàm: "Lẽ ra cậu cũng có thể ăn, là chính cậu không cần… nói cái gì mà trì hoãn việc về nhà chơi game."
Lâm Phàm cười xấu hổ, nhìn tài khoản weibo của Liễu Vân Nhi, người phụ nữ này rõ ràng có thể ăn ở trường rồi về nhà, tại sao lại hết lần này tới lần khác lựa chọn về nhà mua đồ ăn bên ngoài, có mưu đồ gì? Có một chút không thể hiểu nổi cô… có lẽ là do nhiều tiền đi.
Ôi trời ơi, sao tui đẹp trai quá vậy nè: nhịn đói một lúc, tôi gọi đồ ăn mang về cho cô.
Cloud: nhanh lên!
"Đang nói chuyện phiếm với ai đấy?" Vương Phương Phương tò mò hỏi "Là một cô gái sao?"
"Đúng vậy thì tốt!"
Lâm Phàm thuận tay úp điện thoại xuống bàn, cười ha hả nói: "Đang nói chuyện phiếm với một loại sinh vật lấy nguyên tố cacbon làm cơ sở tạo nên chất hữu cơ."
"Đó không phải là con người sao?" Điền Hải nói.
"À… "
"Tạm coi là con người đi." Lâm Phàm suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc nói: "Tóm lại đó là một loại sinh vật vô cùng thần bí, không đề cập nữa không đề cập nữa… các người còn muốn ăn gì không?"
"Vậy thôi."
“…”
"No rồi…Tuần này lại phải vận động nhiều hơn." Vương Phương Phương bất lực nói: "Béo quá rồi."
"Có béo không?"
"Vẫn được!" Lâm Phàm nhìn Vương Phương Phương nói: "Tôi thích có da thịt, tốt nhất là hơi mập một chút."
Vương Phương Phương nở một nụ cười: "Vậy cậu nói xem thế nào gọi là hơi mập."
"A… "
"Ngang hông đừng béo, bắp chân bắp đùi cũng đừng béo, bụng cũng không thể béo, cổ, cánh tay, mắt cá chân không thể béo, còn có còn có… Vai gáy cũng không thể béo!" Lâm Phàm bắt đầu miêu tả mức độ mập gầy của cô gái lý tưởng trong mắt anh.
Mà lúc này, mặt của Vương Phương Phương dần dần đen lại.
"Thiếu chút nữa thì quên… ngón tay cũng không thể béo, tốt nhất khuôn mặt… cũng không cần quá béo." Lâm Phàm cười nói: "Được rồi… những chỗ còn lại béo cũng không việc gì."
“Ồ…"
"Gầy quá trông khó coi." Lâm Phàm thở dài, nghiêm túc nói: "Tôi chỉ thích cô gái có da thịt."
"Cút!"
"Trả tiền đi!" Vương Phương Phương giận đến đau cả đầu, phẫn nộ nói: "Cậu trực tiếp nói là cậu thích cái loại kia… là được rồi."
"Giống nhau!"
"Chẳng qua là vị trí mỡ không giống nhau." Lâm Phàm cười nói: "Chờ một chút hãy thanh toán… tôi muốn mang một phần cơm rang và hai phần đồ ăn về, trong nhà nuôi thú cưng… tôi sợ nó chết đói."
Điền Hải vội vàng nói: "Không phải là có nhiều đồ ăn thừa như vậy sao… trực tiếp bỏ túi mang về là được rồi."
Haizz!
Đúng nha!
Bỏ túi mang về cũng có thể ăn.
Lâm Phàm đánh giá yếu tố rủi ro, cuối cùng vẫn yêu cầu nhà hàng làm một phần cơm chiên và hai món xào.
Rất nhanh, Lâm Phàm xách theo túi cơm tối, cùng Vương Phương Phương và Điền Hải rời khỏi nhà hàng.
"Tiểu Lâm."
"Tôi đưa cậu về." Vương Phương Phương gọi Lâm Phàm.
"À?"
"Vậy… Vậy Điền ca thì sao?" Lâm Phàm hỏi.
"Tôi gọi taxi." Điền Hải nói "Hai người về đi."
Sau đó, Lâm Phàm liền ngồi trên chiếc BMW mini của Vương Phương Phương trở về, trên đường đi…hai người đều không nói gì.
"Chị Phương Phương?"
"Hả?"
"Thật ra thì chị cũng rất thích Điền ca, vậy tại sao lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt với anh ấy như vậy?"
Bầu không khí bên trong xe có chút yên tĩnh, Vương Phương Phương cầm tay lái, hơi mím môi, lạnh nhạt nói: "Cứ như vậy thôi."
Lâm Phàm nhìn Vương Phương Phương, phát hiện trên thế giới này có rất nhiều cô gái mạnh miệng, hỏi cô rốt cuộc đang nghĩ gì, nước mắt cũng sắp rớt xuống, cuối cùng lại chỉ nói một câu… cứ như vậy đi.
…
Trước cửa phòng 305, Lâm Phàm gõ cửa phòng, hô "Mở cửa mở cửa, thức ăn tới đây."
Một lát sau, cửa phòng được mở ra, Liễu Vân Nhi nhìn Lâm Phàm, mặt không biểu cảm hỏi: "Tại sao lại lâu như vậy?"
"Chuyện này tôi cũng không thể kiểm soát được." Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: "Tôi mang cho cô cơm chiên cùng hai phần thức ăn xào."
"Không ăn!"
Liễu Vân Nhi quật cường nói: "Anh đã quá thời gian giao đồ ăn rồi, từ chối nhận!"
Pang!
Cửa đóng.
"…”
"Tôi để ở cửa, cô thích ăn thì ăn!" Lâm Phàm trực tiếp đặt ở bên cạnh cửa, xoay người mở cửa phòng 304.
Đúng lúc này, cửa phòng 305 mở ra một khe hở, ngay sau đó một cánh tay thon dài trắng nõn từ bên trong thò ra, bắt được chiếc túi... liền nhanh chóng rụt về.
Một màn này, Lâm Phàm đang núp phía sau mắt mèo đều thấy rất rõ ràng, rất rõ ràng.
"Hừ!"
"Women!”
Dịch : Moon
Phong Thuỷ Teams
Nhưng mà…
Cô ta có lẽ là người phù hợp nhất với anh ta, anh ta có lẽ là người phù hợp nhất với cô ta, nhưng từ trước tới nay khoảng cách giữa hai người này chưa bao giờ gần hơn.
Giống như Điền Hải đã từng nói, có một số việc không thể nói ra được, một khi nói ra… thì ngay cả bạn bè cũng không làm được, thật lòng mà nói… chấp nhận tiếc nuối như vậy , nhất định là đã rất yêu.
Đến bây giờ, cuối cùng Lâm Phàm cũng hiểu tại sao Điền Hải lại không mở lời, và tại sao Vương Phương Phương lại lạnh lùng với Điền Hải như vậy, nói ra… có nghĩa là mất đi, cho nên tình nguyện dùng phương thức sống chung như thế, ít nhất còn có thể nhìn thấy nhau, nhưng mà… làm vậy thực sự cam lòng sao?
Không cam lòng còn có thể làm gì?
Đây chính là hiện thực.
"Chị Phương Phương?"
"Cô gái Malatang lần trước, cô ta làm gì nhỉ?" Lâm Phàm vừa ăn ếch trâu, vừa tò mò hỏi: "Tôi thấy cô ta hình như cũng không phải là người đứng đắn gì , chị có thể giới thiệu cho tôi một cô gái đứng đắn hơn không?"
"Lần trước như vậy còn không đứng đắn?" Vương Phương Phương tức giận nói: "Cô ấy là chị em tốt nhất của tôi, người ta đi du học về… là trưởng phòng thị trường của một công ty niêm yết, thu nhập một năm hơn trăm vạn, cô gái tốt như vậy… thế mà… bây giờ tôi vừa nghĩ tới chuyện đó liền cảm thấy tức giận."
Đối với Vương Phương Phương mà nói, đây không phải là tức giận bình thường thôi đâu, sau bữa ăn Malatang, cô gái kia liền đoạn tuyệt quan hệ với Vương Phương Phương, lý do là Vương Phương Phương lừa bịp, trêu đùa cô ta.
"Ha ha… "
"Nếu tôi không điện báo cho chị thì sao?" Lâm Phàm xấu hổ gắp một khối ếch trâu chân, vội vàng bỏ vào bát của Vương Phương Phương, cười nói: "Đây đây đây…bồi thường cho chị, đừng tức giận… cũ không đi, thì mới không đến, chị mất đi một người bạn giàu có, nhưng từ đó chị có được một người bạn có nội hàm giống như tôi, hãy vừa lòng đi!"
"Tôi…"
"Cậu…" Vương Phương Phương không biết nên nói thế nào, đành bất lực nói: "Tôi còn có thể nói gì đây?"
Điền Hải bật cười, không nói gì.
Trùng hợp, nụ cười này của anh ta bị Vương Phương Phương thấy được, nhưng đối với việc này cô ta cũng không nói gì, mà chỉ lặng lẽ ăn chân ếch trâu.
Lúc này, điện thoại của Lâm Phàm reo lên, là tin nhắc của Liễu Vân Nhi gửi tới.
Cloud: anh đang ở đâu?
Ôi trời ơi, sao tui đẹp trai quá vậy nè: Đang ăn cơm ở bên ngoài.
Cloud: Khi nào về?
Ôi trời ơi, sao tui đẹp trai quá vậy nè: lát về… có chuyện gì không?
Cloud:: đói!
Lâm Phàm nhìn tin nhắn Liễu Vân Nhi gửi tới, rơi vào nghi hoặc… ngẩng đầu nhìn Vương Phương Phương hỏi: "Chị Phương Phương… giáo sư của trường chúng ta cũng có thể ăn cơm tối ở trường chứ?"
"…”
"Cậu đừng có nói nhảm!" Vương Phương Phương lườm Lâm Phàm: "Lẽ ra cậu cũng có thể ăn, là chính cậu không cần… nói cái gì mà trì hoãn việc về nhà chơi game."
Lâm Phàm cười xấu hổ, nhìn tài khoản weibo của Liễu Vân Nhi, người phụ nữ này rõ ràng có thể ăn ở trường rồi về nhà, tại sao lại hết lần này tới lần khác lựa chọn về nhà mua đồ ăn bên ngoài, có mưu đồ gì? Có một chút không thể hiểu nổi cô… có lẽ là do nhiều tiền đi.
Ôi trời ơi, sao tui đẹp trai quá vậy nè: nhịn đói một lúc, tôi gọi đồ ăn mang về cho cô.
Cloud: nhanh lên!
"Đang nói chuyện phiếm với ai đấy?" Vương Phương Phương tò mò hỏi "Là một cô gái sao?"
"Đúng vậy thì tốt!"
Lâm Phàm thuận tay úp điện thoại xuống bàn, cười ha hả nói: "Đang nói chuyện phiếm với một loại sinh vật lấy nguyên tố cacbon làm cơ sở tạo nên chất hữu cơ."
"Đó không phải là con người sao?" Điền Hải nói.
"À… "
"Tạm coi là con người đi." Lâm Phàm suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc nói: "Tóm lại đó là một loại sinh vật vô cùng thần bí, không đề cập nữa không đề cập nữa… các người còn muốn ăn gì không?"
"Vậy thôi."
“…”
"No rồi…Tuần này lại phải vận động nhiều hơn." Vương Phương Phương bất lực nói: "Béo quá rồi."
"Có béo không?"
"Vẫn được!" Lâm Phàm nhìn Vương Phương Phương nói: "Tôi thích có da thịt, tốt nhất là hơi mập một chút."
Vương Phương Phương nở một nụ cười: "Vậy cậu nói xem thế nào gọi là hơi mập."
"A… "
"Ngang hông đừng béo, bắp chân bắp đùi cũng đừng béo, bụng cũng không thể béo, cổ, cánh tay, mắt cá chân không thể béo, còn có còn có… Vai gáy cũng không thể béo!" Lâm Phàm bắt đầu miêu tả mức độ mập gầy của cô gái lý tưởng trong mắt anh.
Mà lúc này, mặt của Vương Phương Phương dần dần đen lại.
"Thiếu chút nữa thì quên… ngón tay cũng không thể béo, tốt nhất khuôn mặt… cũng không cần quá béo." Lâm Phàm cười nói: "Được rồi… những chỗ còn lại béo cũng không việc gì."
“Ồ…"
"Gầy quá trông khó coi." Lâm Phàm thở dài, nghiêm túc nói: "Tôi chỉ thích cô gái có da thịt."
"Cút!"
"Trả tiền đi!" Vương Phương Phương giận đến đau cả đầu, phẫn nộ nói: "Cậu trực tiếp nói là cậu thích cái loại kia… là được rồi."
"Giống nhau!"
"Chẳng qua là vị trí mỡ không giống nhau." Lâm Phàm cười nói: "Chờ một chút hãy thanh toán… tôi muốn mang một phần cơm rang và hai phần đồ ăn về, trong nhà nuôi thú cưng… tôi sợ nó chết đói."
Điền Hải vội vàng nói: "Không phải là có nhiều đồ ăn thừa như vậy sao… trực tiếp bỏ túi mang về là được rồi."
Haizz!
Đúng nha!
Bỏ túi mang về cũng có thể ăn.
Lâm Phàm đánh giá yếu tố rủi ro, cuối cùng vẫn yêu cầu nhà hàng làm một phần cơm chiên và hai món xào.
Rất nhanh, Lâm Phàm xách theo túi cơm tối, cùng Vương Phương Phương và Điền Hải rời khỏi nhà hàng.
"Tiểu Lâm."
"Tôi đưa cậu về." Vương Phương Phương gọi Lâm Phàm.
"À?"
"Vậy… Vậy Điền ca thì sao?" Lâm Phàm hỏi.
"Tôi gọi taxi." Điền Hải nói "Hai người về đi."
Sau đó, Lâm Phàm liền ngồi trên chiếc BMW mini của Vương Phương Phương trở về, trên đường đi…hai người đều không nói gì.
"Chị Phương Phương?"
"Hả?"
"Thật ra thì chị cũng rất thích Điền ca, vậy tại sao lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt với anh ấy như vậy?"
Bầu không khí bên trong xe có chút yên tĩnh, Vương Phương Phương cầm tay lái, hơi mím môi, lạnh nhạt nói: "Cứ như vậy thôi."
Lâm Phàm nhìn Vương Phương Phương, phát hiện trên thế giới này có rất nhiều cô gái mạnh miệng, hỏi cô rốt cuộc đang nghĩ gì, nước mắt cũng sắp rớt xuống, cuối cùng lại chỉ nói một câu… cứ như vậy đi.
…
Trước cửa phòng 305, Lâm Phàm gõ cửa phòng, hô "Mở cửa mở cửa, thức ăn tới đây."
Một lát sau, cửa phòng được mở ra, Liễu Vân Nhi nhìn Lâm Phàm, mặt không biểu cảm hỏi: "Tại sao lại lâu như vậy?"
"Chuyện này tôi cũng không thể kiểm soát được." Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: "Tôi mang cho cô cơm chiên cùng hai phần thức ăn xào."
"Không ăn!"
Liễu Vân Nhi quật cường nói: "Anh đã quá thời gian giao đồ ăn rồi, từ chối nhận!"
Pang!
Cửa đóng.
"…”
"Tôi để ở cửa, cô thích ăn thì ăn!" Lâm Phàm trực tiếp đặt ở bên cạnh cửa, xoay người mở cửa phòng 304.
Đúng lúc này, cửa phòng 305 mở ra một khe hở, ngay sau đó một cánh tay thon dài trắng nõn từ bên trong thò ra, bắt được chiếc túi... liền nhanh chóng rụt về.
Một màn này, Lâm Phàm đang núp phía sau mắt mèo đều thấy rất rõ ràng, rất rõ ràng.
"Hừ!"
"Women!”
Dịch : Moon
Phong Thuỷ Teams
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook