Lão Bà Ta Là Học Bá ( Dịch)
-
Chương 35: Động Tác Nhỏ Của Liễu Vân Nhi
Nhìn thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của Lâm Phàm, Liễu Vân Nhi tức đến nghiến răng “ken két”, từ trước đến nay cô chưa từng gặp kiểu người vô liêm sỉ như vậy, chạy đến chỗ người ta dạy học, nếu mà nghiêm túc nghe giảng thì không nói làm gì…lại đi xem quạt trần trên đỉnh đầu là có ý gì?
“Làm sao thế?”
“Có phải bị sự thông minh tài trí của tôi làm cho ngạc nhiên rồi không?” Lâm Phàm cười: “Thực ra tôi sớm biết ý đồ của cô rồi, thế nên tôi mới làm như vậy, cô cũng không cần cảm ơn tôi làm gì…cứ mời tôi ăn uống no say một chầu là được, con người tôi rất dễ thỏa mãn nhé.”
“Anh biết gì không?”
“Bây giờ tôi rất tức giận!” Liễu Vân Nhi nhìn Lâm Phàm, từng câu từng chữ nói ra: “Bây giờ hận không thể giết anh, vậy mà anh lại muốn tôi cảm ơn à? Anh còn có chút mặt mũi nào không?”
“Hả?” Lâm Phàm sững sờ, mơ hồ nhìn chằm Liễu Vân Nhi, hắn có hơi không hiểu bây giờ người phụ nữ này đang nói cái gì.
“Anh còn “hả” ?” Liễu Vân Nhi tức muốn hộc máu, giận dữ nói: “Có phải anh cảm thấy mình không hề sai?”
Lâm Phàm dè dặt hỏi: “Tôi sai cái gì rồi? Tôi cảm thấy mình làm cũng đúng mà.”
“Anh còn đúng?”
“Khi tôi đang giảng dạy, anh ở dưới ngồi ngẩn người, như vậy là anh có ý gì?” Liễu Vân Nhi sầm mặt hỏi: “Ngẩn người cũng bỏ qua được đi…anh còn nhìn chằm quạt trần, có phải anh cảm thấy quạt trần có sức hấp dẫn hơn bài giảng của tôi không?”
Lâm Phàm hoàn toàn mơ hồ, căn bản hắn không hiểu “tủ lạnh” đang nói cái gì, lẽ nào…ngay từ đầu chính mình và cô ta đã không cùng kết nối? Không thể nào đâu…rõ ràng tín hiệu bắt được tốt mà, làm sao có thể không kết nối được chứ?
Không lẽ kết nối nhầm đường dây?
“Đợi đã!”
“Trước tiên chúng ta nên gỡ rối toàn bộ sự việc đi.” Lâm Phàm nghiêm túc nói: “Đầu tiên tôi đến nghe tiết học…Đúng không? Có phải tôi tới rồi không?”
“Không sai.”
“Anh đến rồi.” Liễu Vân Nhi gật đầu.
“Sau đó cô cũng tới…đúng không?” Lâm Phàm nói: “Sau đó cô bắt đầu tiết dạy, tiếp theo là bắt đầu diễn kịch, sau đó là…cô liền sử dụng “Nhất ngón tử vong”, tiến hành cảnh cáo tôi, tôi vội vàng nhận sai, không có vấn đề ở đây đúng chứ?” “...”
Liễu Vân Nhi mím môi, cô rất bài xích với việc “Nhất ngón tử vong”, có điều bây giờ không phải thời điểm quấn quít vấn đề đó.
“Nếu cô cũng cảm thấy không có vấn đề gì, vậy tôi tiếp tục nói nhé…do thái độ thành khẩn của tôi, cô tha thứ…cô lại tiếp tục dạy, tôi không đến ba mươi giây sau liền tiếp tục ngẩn người, cô đuổi tôi ra ngoài…” Lâm Phàm vội vàng nói: “Cô xem…khúc hay ở chỗ này, tôi trở tay liền kéo người khác xuống nước…có phải rất lợi hại không?”
“Thế nên…”
“Tôi đang giúp cô diễn kịch đó!” Lâm Phàm có hơi nóng nảy, hắn lo lắng người phụ nữ trước mặt não load không kịp, nói: “Cô đuổi tôi ra như một ví dụ điển hình, như vậy sẽ có uy nghiêm trước mặt học sinh, sau đó giúp cô tìm ra một loạt các gai khiến cô đau đầu, Liễu đại tỷ…bây giờ cô nghĩ thông chưa?”
“...”
“Mặc dù rất cảm ơn anh đã giúp tôi đuổi được đám học sinh đục nước béo cò, nhưng hành vi như thế…vẫn phải khiển trách mãnh liệt!” Liễu Vân Nhi nói: “Anh là đồ phản bội!”
“Cô đây là hơi quá đáng rồi đấy…Tôi giúp cô, cô lại còn mắng tôi?” Lâm Phàm tức đến đau thắt ruột gan: “Người phụ nữ như cô không hiểu lẽ phải à?”
“Hừ!”
“ Anh vô tình với tôi, đừng trách tôi vô nghĩa với anh!” Liễu Vân Nhi nghiêm túc hỏi: “Thật sự là anh đang giúp tôi sao?”
y dô…
Người phụ nữ này không phân biệt được tốt xấu.
“Cô…”
“Thật sự là tôi đang giúp cô.” Lâm Phàm gấp rút nói: “Cô còn tưởng tôi đang ngẩn người à? Không sai…chính xác là tôi đang ngẩn người, bởi vì chỉ có như vậy cô mới nhanh chóng đuổi tôi ra ngoài, mới có thể tạo uy tín của cô trước mặt học sinh.”
Nói xong, Lâm Phàm thở dài, bất lực nói: “Haizz. trong lòng khổ làm sao, tôi làm như thế cũng vì cô cả, kết quả cô còn chỉ trích tôi…Đau lòng quá đi mất.”
“...”
“Đau chết anh đi tên cặn bã!” Mặc dù Liễu Vân Nhi đã nhận thức chính mình hiểu lầm Lâm Phàm, nhưng cô ta là người phụ nữ ngạo kiều, không thể xin lỗi được…cả đời này cũng không thể xin lỗi.
Vừa dứt lời, Liễu Vân Nhi liếc nhìn Lâm Phàm đang “thất vọng”, lặng lẽ nói: “Tôi đói rồi…anh giúp tôi gọi một phần Burger đùi gà cay.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Lâm Phàm hỏi.
“Mỗi ngày tôi đưa đón anh đi làm, còn gọi anh thức dậy, sau đó nhờ anh gọi một phần Burger đùi gà cay thì có vấn đề à?” Liễu Vân Nhi tức đến đau răng, mặt tối sầm lại nói: “Còn có là tôi mời…lí do này được chưa?”
“...”
“Cô tưởng rằng dùng tiền bạc là có thể sai bảo tôi à?” Lâm Phàm nghiêm túc nói: “Xin lỗi cô…có thể đó!”
Lời nói vừa dứt, Lâm Phàm đứng dậy đi gọi món.
Không đến năm phút, bưng đến ba phần ăn đi đến trước mặt Liễu Vân Nhi, đặt Burger đùi gà cay trước mặt cô, mà còn lại…đều của Lâm Phàm.
Nhìn mình chỉ có một cái hamburger, một ly coca, một túi khoai tây chiên…lại nhìn về tên cặn bã họ Lâm, hai cái hamburger thì không nói đến đi, còn có hai ly coca, lại còn thêm một túi khoai tây chiên và một phần cánh gà cay, trong lòng cảm thấy không công bằng.
“Tại sao tôi ít thế này, mà bên anh nhiều như thế?” Liễu Vân Nhi hỏi.
“Tôi chưa ăn bữa sáng, thế nên buổi trưa ăn bù lại.” Lâm Phàm xé ra giấy gói hamburger, trực tiếp cắn một miếng.
“Không được!”
“Tôi muốn hai cái!” Liễu Vân Nhi đoạt lấy một cái hamburger khác từ Lâm Phàm, xụ mặt nói.
“...”
“Cô ăn không hết đúng chứ?” Lâm Phàm tò mò hỏi.
“Tôi ăn được!”
Liễu Vân Nhi đối đầu với Lâm Phàm, không thể để tên nhóc này chiếm tiện nghi.
Kết quả…
Liễu Vân Nhi chỉ ăn hết một cái hamburger với nửa túi khoai tây chiên, phần còn lại…cô đã sức cùng lực kiệt.
Len lén liếc nhìn Lâm Phàm, cẩn thận cầm chiếc hamburger còn lại, từ từ…từ từ…dời đến tay của Lâm Phàm, mà dáng vẻ cô như một tên trộm vậy, mất tự nhiên né tránh ánh mắt của Lâm Phàm, xem dáng vẻ cô ta di chuyển chiếc hamburger, giống như lúc nhỏ ăn cơm, không thể ăn tiếp nữa…lén lút đổ đi, nhưng lại sợ mình bị bố mẹ bắt được.
Sợ hãi lại không thể không làm.
“Cô đang làm gì thế?” Bỗng nhiên Lâm Phàm mở miệng hỏi.
Trong phút chốc, Liễu Vân Nhi vốn dĩ đang đắm chìm trong việc di chuyển thức ăn, bị dọa đến linh hồn thoát ra, ngẩng đầu đối mặt với tên khốn nạn này, dáng vẻ cười cợt của hắn…liền biết rằng hành vi vừa nãy của mình, chắc chắn nằm trong tầm mắt của hắn.
Nếu đã như vậy, lọ đã sứt thì cho vỡ luôn đi!
“Anh ăn đi!” Liễu Vân Nhi nghiêm túc nói: “Tôi ăn không nổi.”
Lâm Phàm cười cười, những ngày tiếp xúc gần đây, sớm đã quá quen với kiểu không hợp tình hợp lí của Liễu Vân Nhi, nếu như những người khác làm như thế, có thể Lâm Phàm sẽ bùng nổ, tuy nhiên nếu như là Liễu Vân Nhi thì…hết thảy những chuyện này là điều đương nhiên.
Cô ta có lẽ làm như thế!
Không có tại sao cả!
Nhìn Lâm Phàm xé giấy gói hamburger, Liễu Vân Nhi hỏi: “Hôm nay có phải anh trốn việc rồi không?”
“Không có.”
“Thông báo tôi nghỉ tạm thời.” Lâm Phàm thuận miệng nói: “Tôi cảm thấy…Giám đốc chúng tôi điên rồi!”
Lời vừa dứt, hamburger trên tay Lâm Phàm, bị Liễu Vân Nhi trực tiếp giật lấy.
“Không cho ăn!!!”
Dịch : Mi Yu
Phong Thuỷ Teams
“Làm sao thế?”
“Có phải bị sự thông minh tài trí của tôi làm cho ngạc nhiên rồi không?” Lâm Phàm cười: “Thực ra tôi sớm biết ý đồ của cô rồi, thế nên tôi mới làm như vậy, cô cũng không cần cảm ơn tôi làm gì…cứ mời tôi ăn uống no say một chầu là được, con người tôi rất dễ thỏa mãn nhé.”
“Anh biết gì không?”
“Bây giờ tôi rất tức giận!” Liễu Vân Nhi nhìn Lâm Phàm, từng câu từng chữ nói ra: “Bây giờ hận không thể giết anh, vậy mà anh lại muốn tôi cảm ơn à? Anh còn có chút mặt mũi nào không?”
“Hả?” Lâm Phàm sững sờ, mơ hồ nhìn chằm Liễu Vân Nhi, hắn có hơi không hiểu bây giờ người phụ nữ này đang nói cái gì.
“Anh còn “hả” ?” Liễu Vân Nhi tức muốn hộc máu, giận dữ nói: “Có phải anh cảm thấy mình không hề sai?”
Lâm Phàm dè dặt hỏi: “Tôi sai cái gì rồi? Tôi cảm thấy mình làm cũng đúng mà.”
“Anh còn đúng?”
“Khi tôi đang giảng dạy, anh ở dưới ngồi ngẩn người, như vậy là anh có ý gì?” Liễu Vân Nhi sầm mặt hỏi: “Ngẩn người cũng bỏ qua được đi…anh còn nhìn chằm quạt trần, có phải anh cảm thấy quạt trần có sức hấp dẫn hơn bài giảng của tôi không?”
Lâm Phàm hoàn toàn mơ hồ, căn bản hắn không hiểu “tủ lạnh” đang nói cái gì, lẽ nào…ngay từ đầu chính mình và cô ta đã không cùng kết nối? Không thể nào đâu…rõ ràng tín hiệu bắt được tốt mà, làm sao có thể không kết nối được chứ?
Không lẽ kết nối nhầm đường dây?
“Đợi đã!”
“Trước tiên chúng ta nên gỡ rối toàn bộ sự việc đi.” Lâm Phàm nghiêm túc nói: “Đầu tiên tôi đến nghe tiết học…Đúng không? Có phải tôi tới rồi không?”
“Không sai.”
“Anh đến rồi.” Liễu Vân Nhi gật đầu.
“Sau đó cô cũng tới…đúng không?” Lâm Phàm nói: “Sau đó cô bắt đầu tiết dạy, tiếp theo là bắt đầu diễn kịch, sau đó là…cô liền sử dụng “Nhất ngón tử vong”, tiến hành cảnh cáo tôi, tôi vội vàng nhận sai, không có vấn đề ở đây đúng chứ?” “...”
Liễu Vân Nhi mím môi, cô rất bài xích với việc “Nhất ngón tử vong”, có điều bây giờ không phải thời điểm quấn quít vấn đề đó.
“Nếu cô cũng cảm thấy không có vấn đề gì, vậy tôi tiếp tục nói nhé…do thái độ thành khẩn của tôi, cô tha thứ…cô lại tiếp tục dạy, tôi không đến ba mươi giây sau liền tiếp tục ngẩn người, cô đuổi tôi ra ngoài…” Lâm Phàm vội vàng nói: “Cô xem…khúc hay ở chỗ này, tôi trở tay liền kéo người khác xuống nước…có phải rất lợi hại không?”
“Thế nên…”
“Tôi đang giúp cô diễn kịch đó!” Lâm Phàm có hơi nóng nảy, hắn lo lắng người phụ nữ trước mặt não load không kịp, nói: “Cô đuổi tôi ra như một ví dụ điển hình, như vậy sẽ có uy nghiêm trước mặt học sinh, sau đó giúp cô tìm ra một loạt các gai khiến cô đau đầu, Liễu đại tỷ…bây giờ cô nghĩ thông chưa?”
“...”
“Mặc dù rất cảm ơn anh đã giúp tôi đuổi được đám học sinh đục nước béo cò, nhưng hành vi như thế…vẫn phải khiển trách mãnh liệt!” Liễu Vân Nhi nói: “Anh là đồ phản bội!”
“Cô đây là hơi quá đáng rồi đấy…Tôi giúp cô, cô lại còn mắng tôi?” Lâm Phàm tức đến đau thắt ruột gan: “Người phụ nữ như cô không hiểu lẽ phải à?”
“Hừ!”
“ Anh vô tình với tôi, đừng trách tôi vô nghĩa với anh!” Liễu Vân Nhi nghiêm túc hỏi: “Thật sự là anh đang giúp tôi sao?”
y dô…
Người phụ nữ này không phân biệt được tốt xấu.
“Cô…”
“Thật sự là tôi đang giúp cô.” Lâm Phàm gấp rút nói: “Cô còn tưởng tôi đang ngẩn người à? Không sai…chính xác là tôi đang ngẩn người, bởi vì chỉ có như vậy cô mới nhanh chóng đuổi tôi ra ngoài, mới có thể tạo uy tín của cô trước mặt học sinh.”
Nói xong, Lâm Phàm thở dài, bất lực nói: “Haizz. trong lòng khổ làm sao, tôi làm như thế cũng vì cô cả, kết quả cô còn chỉ trích tôi…Đau lòng quá đi mất.”
“...”
“Đau chết anh đi tên cặn bã!” Mặc dù Liễu Vân Nhi đã nhận thức chính mình hiểu lầm Lâm Phàm, nhưng cô ta là người phụ nữ ngạo kiều, không thể xin lỗi được…cả đời này cũng không thể xin lỗi.
Vừa dứt lời, Liễu Vân Nhi liếc nhìn Lâm Phàm đang “thất vọng”, lặng lẽ nói: “Tôi đói rồi…anh giúp tôi gọi một phần Burger đùi gà cay.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Lâm Phàm hỏi.
“Mỗi ngày tôi đưa đón anh đi làm, còn gọi anh thức dậy, sau đó nhờ anh gọi một phần Burger đùi gà cay thì có vấn đề à?” Liễu Vân Nhi tức đến đau răng, mặt tối sầm lại nói: “Còn có là tôi mời…lí do này được chưa?”
“...”
“Cô tưởng rằng dùng tiền bạc là có thể sai bảo tôi à?” Lâm Phàm nghiêm túc nói: “Xin lỗi cô…có thể đó!”
Lời nói vừa dứt, Lâm Phàm đứng dậy đi gọi món.
Không đến năm phút, bưng đến ba phần ăn đi đến trước mặt Liễu Vân Nhi, đặt Burger đùi gà cay trước mặt cô, mà còn lại…đều của Lâm Phàm.
Nhìn mình chỉ có một cái hamburger, một ly coca, một túi khoai tây chiên…lại nhìn về tên cặn bã họ Lâm, hai cái hamburger thì không nói đến đi, còn có hai ly coca, lại còn thêm một túi khoai tây chiên và một phần cánh gà cay, trong lòng cảm thấy không công bằng.
“Tại sao tôi ít thế này, mà bên anh nhiều như thế?” Liễu Vân Nhi hỏi.
“Tôi chưa ăn bữa sáng, thế nên buổi trưa ăn bù lại.” Lâm Phàm xé ra giấy gói hamburger, trực tiếp cắn một miếng.
“Không được!”
“Tôi muốn hai cái!” Liễu Vân Nhi đoạt lấy một cái hamburger khác từ Lâm Phàm, xụ mặt nói.
“...”
“Cô ăn không hết đúng chứ?” Lâm Phàm tò mò hỏi.
“Tôi ăn được!”
Liễu Vân Nhi đối đầu với Lâm Phàm, không thể để tên nhóc này chiếm tiện nghi.
Kết quả…
Liễu Vân Nhi chỉ ăn hết một cái hamburger với nửa túi khoai tây chiên, phần còn lại…cô đã sức cùng lực kiệt.
Len lén liếc nhìn Lâm Phàm, cẩn thận cầm chiếc hamburger còn lại, từ từ…từ từ…dời đến tay của Lâm Phàm, mà dáng vẻ cô như một tên trộm vậy, mất tự nhiên né tránh ánh mắt của Lâm Phàm, xem dáng vẻ cô ta di chuyển chiếc hamburger, giống như lúc nhỏ ăn cơm, không thể ăn tiếp nữa…lén lút đổ đi, nhưng lại sợ mình bị bố mẹ bắt được.
Sợ hãi lại không thể không làm.
“Cô đang làm gì thế?” Bỗng nhiên Lâm Phàm mở miệng hỏi.
Trong phút chốc, Liễu Vân Nhi vốn dĩ đang đắm chìm trong việc di chuyển thức ăn, bị dọa đến linh hồn thoát ra, ngẩng đầu đối mặt với tên khốn nạn này, dáng vẻ cười cợt của hắn…liền biết rằng hành vi vừa nãy của mình, chắc chắn nằm trong tầm mắt của hắn.
Nếu đã như vậy, lọ đã sứt thì cho vỡ luôn đi!
“Anh ăn đi!” Liễu Vân Nhi nghiêm túc nói: “Tôi ăn không nổi.”
Lâm Phàm cười cười, những ngày tiếp xúc gần đây, sớm đã quá quen với kiểu không hợp tình hợp lí của Liễu Vân Nhi, nếu như những người khác làm như thế, có thể Lâm Phàm sẽ bùng nổ, tuy nhiên nếu như là Liễu Vân Nhi thì…hết thảy những chuyện này là điều đương nhiên.
Cô ta có lẽ làm như thế!
Không có tại sao cả!
Nhìn Lâm Phàm xé giấy gói hamburger, Liễu Vân Nhi hỏi: “Hôm nay có phải anh trốn việc rồi không?”
“Không có.”
“Thông báo tôi nghỉ tạm thời.” Lâm Phàm thuận miệng nói: “Tôi cảm thấy…Giám đốc chúng tôi điên rồi!”
Lời vừa dứt, hamburger trên tay Lâm Phàm, bị Liễu Vân Nhi trực tiếp giật lấy.
“Không cho ăn!!!”
Dịch : Mi Yu
Phong Thuỷ Teams
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook