Đoàn Lăng chỉ vào hướng trước cửa tiệm trà mà Quan Tử Kiệt đang nhìn: "Lão tiền bối, nam nhân tóc đỏ chui ra từ con cóc khổng lồ kia chính là Bách Cốt Ma Tôn sao?"
Trần Hoài Âm cũng nói: "Ta từng thấy danh hiệu của vị Bách Cốt Ma Tôn này trong rồi.

"
"Nghe nói hắn có thể luyện chế xương cốt thành khôi lỗi, thành thạo điều khiển những con rối chiến đấu thay, con Tam Nhãn Cự Thiềm kia có lẽ cũng là một con rối của hắn!"
Đoàn Lăng với Trần Hoài m đều chỉ là mang theo lòng hiếu kỳ đối với sự xuất hiện của Bách Cốt Ma Tôn, là một đám nghé con không sợ hổ, bọn họ hoàn toàn không chú ý tới lúc này trên mặt Quan Tử Kiệt đã tràn ngập sợ hãi.

Bách Cốt Ma Tôn này, có thể biến người thành xương, pháp lực cao thâm.

Tuy rằng tu vi Bách Cốt Ma Tôn còn kém xa Tần Huyền Khê, nhưng trình độ tàn bạo thì không kém nàng chút nào.

Tống Diệp cũng tò mò tu vi của nam nhân tóc đỏ Bách Cốt Ma Tôn này như thế nào, liền dò xét tu vi hắn một phen.

Chỉ thấy bảng tra xét biểu thị.

[ Nam Cung Lãnh Vũ: Huyền Tôn Thiên Ma cảnh tầng ba ]
Tuy đều là Ma Tôn, nhưng tu vi Tần Huyền Khê đã là Đế Tôn Nguyên Ma cảnh tầng chín, có thể nói là cao hơn một đại cảnh so với tu vi của Bách Cốt Ma Tôn Nam Cung Lãnh Vũ.


Đơn giản mà nói, Nam Cung Lãnh Vũ này không cùng đẳng cấp với Tần Huyền Khê.

Vì vậy ở trong mắt Tần Huyền Khê, một Bách Cốt Ma Tôn khiến Quan Tử Kiệt đang run rẩy toàn thân này cũng chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi.

Đúng lúc này, Quan Tử Kiệt đột nhiên nói với đám người Đoạn Lắng bọn họ: "Lão hủ phải đi gấp đến Huyền Thanh cung, vậy thì! xin cáo biệt từ đây!"
Nói xong, ông ta dùng hết tất cả chân khí, bay về phía bắc, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn, như sợ có người sẽ đuổi theo.

Nhưng Bách Cốt Ma Tôn còn chả thèm quan tâm mà đứng tại chỗ chạm rãi xoay người, hoạt động cái cổ một chút, có vẻ là vì ở trong bụng cóc khổng lồ một thời gian rất dài nên cần uốn nắn gân cốt một lúc.

Lúc này, Trần Hoài m vẫn còn bực bội: "Lão tiền bối này sao lại gấp như vậy!"
Đoàn Lăng ở một bên dường như đã thấy rõ nguyên do, lông mày nhíu lại nói: "Bởi vì! ông ta cảm thấy nguy hiểm!"
Sau khi thấy Quan Tử Kiệt chạy đi, Tần Huyền Khê vốn im lặng không nói giờ lại ngửa đầu cười lớn: "Ha ha ha ha ha ha!"
Quan Tử Kiệt này lúc nãy còn liên mồm nói, cho dù Huyền Uyên Ma Tôn nàng đứng trước mặt thì ông ta cũng sẽ mắng vài câu rồi nhổ nước bọt vào người nàng.

Không ngờ giờ chỉ xuất hiện một Bách Cốt Ma Tôn thôi cũng đã khiến ông ta sợ chết đến mức bỏ lại đám tu sĩ trẻ tuổi Lãm Nguyệt tông mà tự chạy thoát thân.

Phải biết, thực lực của Tần Huyền Khê nàng cao hơn Bách Cốt Ma Tôn rất nhiều, Quan Tử Kiệt vừa nhìn thấy Bách Cốt Ma Tôn xuất hiện đã sợ cong mông, vậy mà trước đó còn dám nói muốn thảo phạt nàng, đây không phải là chuyện nực cười nhất trên đời sao.

Ngay cả Tần Huyền Khê nhìn thấy cảnh này cũng phải cười lớn, nhưng là cười nhạo nhiều hơn.

Hiển nhiên, Quan Tử Kiệt là hạng người mua danh trục lợi, từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ muốn đi thảo phạt Tần Huyền Khê, cũng chả có can đảm làm, chẳng qua là muốn nhân cơ hội này thể hiện trước mặt các tiên môn, tìm kiếm cảm giác tồn tại, kiếm chút danh tiếng mà thôi.

Tràng cười của Tần Huyền Khê đã nhanh chóng hút sự chú ý của Nam Cung Lãnh Vũ.

Hắn tiến mấy bước đến chỗ quán trà, nhưng không bước vào mà dừng cách quán trà hơn mười bước.

Nhưng vào lúc này, uy áp tu vi trên người hắn nhất thời chấn nhiếp cả ba tên đệ tử Lãm Nguyệt tông.

Uy thế khổng lồ tựa như núi đè trên thân ba người Đoàn Lăng, kinh sợ đến mức khiến bọn họ không dám nhúc nhích một ly.

Lúc này, họ mới chân chính biết được sự uy thế Ma Tôn khủng khiếp đến mức nào, mới hiểu được tại sao Quan Tử Kiệt lại bị dọa sợ đến mức cong đuôi chạy mất.


“Ôi chao, quả là một cô nương xinh đẹp!” Ánh mắt Nam Cung Lãnh Vũ sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Huyền Khê: “Nếu có thể rút xương của ngươi ra làm thành con rối, nhất định sẽ thành con rối đẹp nhất của bản tôn!”
Trước đây Nam Cung Lãnh Vũ chưa từng thật sự thấy được hình dáng của Huyền Uyên Ma Tôn, nếu không nhất định sẽ không dám nói mấy lời ngông cuồng như vậy ở trước mặt nàng.

Tần Huyền Khê nghe hắn nói vậy vẫn cười ha ha.

Trần Hoài Âm thầm buồn bực nói: “Nữ nhân này có phải là bị bệnh không, vừa nãy thì không phản ứng với ai, không nói câu nào, giờ thì lại cười mãi.


“Nàng ta nghĩ có dung mạo xinh đẹp thì Bách Cốt Ma Tôn sẽ không tổn thương nàng ta sao, thật là ngây thơ!”
Có thể nói, đáy lòng Trần Hoài m cũng vô cùng đố kỵ với Tần Huyền Khê, bản thân nàng ta cũng có mấy phần xinh đẹp, ở Lam Nguyệt tông cũng là tiên tử được người người vây đỡ xung quanh.

Nhưng từ lúc bước vào quán trà nàyliền bị Tần Huyền Khê làm cho lu mờ mất rồi.

Dù là sư huynh hay sư đệ, hay là Quan Tử Kiệt đã chạy trốn đến cả Bách Cốt Ma Tôn cũng không tiếc lời tán thưởng dung nhan mỹ mạo của Tần Huyền Khê, mà hoàn toàn quên mất nàng ta, điều này tất nhiên khiến nàng ta vô cùng đố kỵ.

Lúc này, Bách Cốt Ma Tôn cũng bật cười vài tiếng, sau đó nói.

“Nghe được bản tôn muốn rút xương của ngươi, ngươi không chỉ không sợ mà còn dám cười, quả nhiên, mỵ nhân bậc này như người, trong xương chính là vô cùng cao ngạo, sự kiêu ngạo của ngươi chắc chắn sẽ trở thành tác phẩm xuất sắc nhất của bản tôn!”.

Nhưng ngay lúc này, Tống Diệp lại tiến lên một bước, bảo hộ Tần Huyền Khê phía sau mình, nói với Bách Cốt Ma Tôn: “Tiểu hồng mao từ nơi nào tới đây, còn dám muốn rút xương nương tử của ta, ngươi dám sao? Lão tử sẽ lột da ngươi ra trước!”
Đoàn Lăng thấy Tông Diệp lại dám đứng ra đe doạ Bách Cốt Ma Tôn, không khỏi khâm phục hắn, phải biết một đệ tử tiên môn như Đoàn Lăng hắn cũng đã bị doạ đến thở thôi còn không dám.

Hắn nghĩ, có thể bởi vì bản thân Tống Diệp này là một kẻ quê mùa không có kiến thức, nên mới không biết không sợ thôi, hoặc cũng có thể là vì sốt ruột bảo vệ thê tử nên mới có dũng khí lớn như vậy.


Nhưng bất kể thế nào, trong lòng tên Tống Diệp này có lẽ cũng đang sợ đến mất mật rồi.

Sự thực là, trong lòng Tống Diệp thật không có chút sợ hãi nào, bởi vì hắn biết, nhân vật hung ác nhất nơi này không phải tiểu hồng mao Bách Cốt Ma Tôn, mà chính là vị tiểu nương tử Tần Huyền Khê đang được hắn bảo hộ phía sau này.

Loại tình huống này chỉ cần đứng ra nói vài câu hung ác là có thể kiếm được điểm biểu hiện rồi, Tống Diệp hắn tất nhiên không thể vụt mất, lỡ như mà có đánh nhau thật cũng không cần hắn ra tay.

Dù sao với thực lực của hắn bây giờ cũng không phải đối thủ của Bách Cốt Ma Tôn này.

Đến lúc đó hắn chỉ cần tiếp tục đóng vai một tiểu tử nông thôn chất phát, tiểu nương tử nhà hắn liền sẽ ra tay đối phó với Bách Cốt Ma Tôn này thôi!
Nhưng Tần Huyền Khê cũng không có định muốn ra tay, nàng tất nhiên có thể nhìn ra trên người Bách Cốt Ma Tôn có thương tích, còn là thương tích mới, rõ ràng hắn vừa mới tham gia một tràng chiến đấu cực kỳ khốc liệt, hơn nữa còn là bị thương chạy trốn.

Vậy nên lúc trước hắn ẩn thân trong bụng con Tâm Nhãn Cự Thiềm này, không phải là vì trong đó thoải mái mà chỉ là thuận tiện cho hắn chạy trốn thôi.

Hơn nữa, Tần Huyền Khê đã sớm biết được, truy binh đuổi theo Bách Cốt Ma Tôn đã ở ngay gần rồi, lai lịch còn không nhỏ - chính là hai vị Tiên Tôn được xưng là “Phiêu Miểu Sóng Thánh”.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương