Ở Huyền Doanh đại lục này, ví dụ về hồng nhan họa thủy rất nhiều.

Một nam nhân nếu thực lực không đủ cường đại, mà bên cạnh lại có một nữ nhân tuyệt sắc khiến người thèm muốn, thường thường sẽ mang đến cho mình tai họa sát thân.

Đoàn Lăng đọc thành thạo bảy vạn năm tu chân sử, các ví dụ như vậy, hắn thuận miệng cũng có thể nói ra mấy cái.

Nghĩ đến đây, hắn ta đã không còn hâm mộ Tống Diệp kia nữa.

Một nữ tử tuyệt sắc xinh đẹp như vậy, chỉ là một ông chủ quán trà nho nhỏ nhất định là không bảo vệ được.

Đương nhiên, Đoàn Lăng có thể nào cũng sẽ không nghĩ tới, vị tuyệt sắc nữ tử trong mắt hắn ta chính là Huyền Uyên ma tôn pháp lực thông thiên, nàng căn bản không cần bất luận kẻ nào bảo vệ.

Đoàn Lăng hỏi Tống Diệp đang bày trà: "Ta thấy dân chúng phương viên trăm dặm này đều vì tránh chiến sự mà chạy đến thành thị phương nam, sao hai vợ chồng các ngươi vẫn còn ở lại đây!”
Tống Diệp cười nói: "Không có lý do gì đặc biệt, chính là không muốn rời nhà thôi, đúng rồi, ta và nàng ấy vẫn chưa kết hôn, còn chưa tính là vợ chồng chính thức!”
Đoàn Lăng gật gật đầu: "Trong thời kỳ chiến loạn này, hai người các ngươi còn có thể ở bên nhau, phần tình nghĩa này thật sự là khó có được!”
Tống Diệp cười cười, hỏi lại: "Vậy bốn người các ngươi tới đây lại là vì chuyện gì!”
Đoàn Lăng nói: "Là vì lên Huyền Thanh cung tham gia 'Ngũ tông môn diễn võ’ năm nay.


"Huyền Thanh cung, Lãm Nguyệt tông, Thần Phong môn, Thiên Hi Tông, Thất Tinh Môn, năm tông môn chúng ta kết thành đồng minh công thủ.



"Mỗi năm sẽ luân phiên tổ chức 'Ngũ tông môn diễn võ' ở các tông môn, các tông môn phái ra đệ tử trẻ tuổi dự thi, luận bàn võ nghệ.

"
“Năm nay là đến phiên Huyền Thanh cung tổ chức.


"Mà ta là đệ tử đời thứ chín của Lãm Nguyệt Tông Đoàn Lăng, vị này là sư tỷ cùng thế hệ với ta Trần Hoài Âm, mà vị này là sư huynh cùng thế hệ chu Nông Sơn.

“Ba người chúng ta chính là đệ tử đại biểu Lãm Nguyệt Tông dự thi năm nay!”
"Về phần vị này! " Ánh mắt của hắn ta rơi vào trên người nữ tử váy tím vẫn say đến bất tỉnh nhân sự kia, "Nàng là sư tôn của chúng ta, Cố tiên sư của Lãm Nguyệt tông!”
Đoàn Lăng dường như cảm thấy Tống Diệp chỉ là một thôn dân bình thường, không có uy hiếp gì đối với mấy người bọn họ cho nên nói hết cả danh hào cùng mục đích đến nơi này, không hề giữ lại.


Tống Diệp liền khách sáo: "Vậy tại hạ liền chúc ba vị tu chân giả tài tuấn trẻ tuổi các ngươi có thể lấy được thành tích tốt trong ngũ tông môn diễn võ này!”
Đoàn Lăng chắp tay nói: "Cảm tạ lời chúc của ông chủ!”
Đúng lúc này, Chu Nông Sơn vẫn rầu rĩ không vui đột nhiên giật mình một cái, hai tròng mắt ảm đạm lập tức sáng bóng, hắn ta nhanh chóng hỏi Tống Diệp: "Hậu viện các ngươi có phòng bếp không?”
“Có!” Tống Diệp gật đầu nói.

"Có phòng bếp thì dễ làm rồi, các ngươi có phòng bếp, ta có nguyên liệu nấu ăn này.

" Chu Nông Sơn nói xong liền lấy ra hai con gà, một con vịt, một con ngỗng lớn, một vòng tỏi, một bó hành lá từ trong không gian nạp vật của mình.

Không gian nạp vật của người khác đều dùng để chứa tài nguyên tu chân, hắn ta thì ngược lại, không gian nạp vật của hắn ta lại chứa một đống nguyên liệu nấu ăn.

Trần Hoài Âm bên cạnh trợn trắng mắt: "Nông Sơn sư huynh, ngươi! Thật sự là làm chúng ta mất mặt quá!”
“Ha ha ha! Chu Nông Sơn cười to: "Mặt mũi có ăn được không, Chu Nông Sơn ta chỉ muốn mau chóng ăn một bữa ngon thôi.

"
Nói xong đem nguyên liệu nấu ăn kia xách đến trước mặt Tống Diệp.

"Ông chủ, có thể giúp chúng ta đem những nguyên liệu này nấu một bàn thức ăn ngon không, ta sẽ trả tiền cho các người!”
Tống Diệp gãi gãi đầu, kỳ thật hắn tự hỏi, trù nghệ của hắn cũng coi như không tệ, nhưng muốn xử lý nhiều nguyên liệu nấu ăn như này để làm ra một bàn thức ăn ngon là một chuyện rất phiền phức.


Hơn nữa, trước kia hắn cũng chưa từng tiếp nhận công việc như vậy, dù sao chỗ của hắn cũng chỉ là một quán trà nhỏ chỉ cung cấp cho người qua đường uống giải khát thôi.


Ngay lúc hắn đang do dự, giao diện game đột nhiên bật lên một tin nhắn nhắc nhở.

"Tích! Nhiệm vụ kỳ ngộ được kích hoạt!”
"Tích! Nhiệm vụ kỳ ngộ: [Món ngon]"
"[Món ngon]: Sắp xếp một bàn thức ăn ngon cho khách từ Lãm Nguyệt Tông!"
"Phần thưởng nhiệm vụ: Rút thẻ yêu sủng!"
[Rút thẻ yêu sủng]: có thể rút được yêu sủng ở độ quý hiếm bất kỳ.

Suốt một năm, Tống Diệp là lần đầu tiên kích phát nhiệm vụ kỳ ngộ này, đương nhiên những nhiệm vụ như vậy có thể gặp không thể cầu, nhất định phải hoàn thành.

Vì thế, Tống Diệp lập tức nói với Chu Nông Sơn kia: "Không thành vấn đề, các ngươi ngồi chờ chút nhé, đồ ăn rượu ngon sẽ đến ngay!”
Sau đó, Tống Diệp nhận lấy mấy con gà vịt ngỗng từ tay Chu Nông Sơn, nếu chỉ có một mình hắn xử lý những nguyên liệu nấu ăn này quả thật có chút phiền toái, vì thế hắn dời mắt về phía Tần Huyền Khê vẫn trầm mặc.

Có câu là, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao mà.

“Tiểu nương tử, nàng đến phòng bếp giúp ta một chút nhé!” Tống Diệp dùng ánh mắt chân thành nhìn Tần Huyền Khê nói:
Tần Huyền Khê khẽ cắn môi dưới, nội tâm oán thầm:
‘Tiểu tử thối Tống Diệp này, lại dám gọi bản tôn là tiểu nương tử ở trước mặt người ngoài à!’
Tuy nhiên, nàng cũng không đưa ra lời cảnh cáo cho Tống Diệp nữa, trong lúc lơ đãng, dường như nàng đã bắt đầu chủ động nhượng bộ rồi.

Sau đó, nàng đứng dậy đi đến cạnh Tống Diệp, lấy một con gà và một con vịt từ tay hắn, sau đó theo hắn đi vào hậu viện.

Chu Nông Sơn cùng Đoàn Lăng không khỏi nhìn về phía bóng lưng Tần Huyền Khê, vóc người đầy đặn linh lung được bao bọc dưới bộ váy dài trắng thuàn kia, không khỏi trêu đùa trái tim của hai vị tu sĩ trẻ tuổi đạo tâm chưa ổn này.

Trần Hoài Âm ở một bên liếc trắng hai người bọn họ một cái, chậc chậc nói: "Nữ nhân này tuy là xinh đẹp, nhưng đáng tiếc lại là một người câm!”

Chu Nông Sơn cũng tò mò: "Nói đi cũng phải nói lại, từ khi chúng ta tiến vào quán trà này, nàng thật sự một câu cũng chưa từng nói, chẳng lẽ thật sự là một người câm sao?!”
Đoàn Lăng nói: "Đừng vọng nghị sau lưng người khác!”
“Đúng đúng đúng!” Chu Nông Sơn phụ họa, "Sư phụ nói, chúng ta ở bên ngoài phải thận trọng ngôn hành!”
Trần Hoài Âm lẩm bẩm nói, "Sư phụ ngày thường giáo huấn chúng ta nói đạo lý rõ ràng, nhưng chính ngài ấy lại không đáng tin cậy chút nào!”
Nàng ta nói xong dư quang liếc về phía sư phụ vẫn đang nằm sấp trên bàn ngủ say bí tỉ, sau đó thở dài thật sâu.

Lúc này, nhà bếp sân sau quán trà,
Tống Diệp bắt đầu bày thu xếp cách xử lý những con gà, vịt, ngỗng này.

"Một con làm gà luộc, một con lấy ra xào, vịt thì làm vịt chua ngọt, con ngỗng này cứ mang đi hầm đi!"
Lúc này, Tần Huyền Khê dựa vào cửa phòng bếp, chủ động xin việc: "Tiểu phu quân, gà xào cứ giao cho ta đi!”
"Nàng biết xào thịt gà à?" Tống Diệp lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.

Đường đường là nữ ma đầu đứng thứ tư trong bảng xếp hạng nhân vật ma đạo, thế mà còn có thể tự xào gà?
Theo lý, loại đại lão ma đạo không ăn khỏi lửa nhân gian như nàng, không phải ngay cả cắt dưa chuột cũng không biết sao?
Thiết lập của nàng hình như có chút không đúng nha!
Vốn Tống Diệp gọi nàng phụ giúp chỉ là muốn để nàng hỗ trợ lột tỏi, thêm củi này nọ thôi, không ngờ nàng lại chủ động muốn nấu.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương