Lão Bà Nhặt Trong Game Đúng Là Nữ Ma Đầu (Dịch)
-
Chương 42
Chuyện Tần Huyền Khê tàn sát Thánh Thiến tông, lúc trước Tống Diệp cũng đã nghe Quan Tử Kiệt nói, cũng chỉ mới cách đây vài tháng, là chuyện xảy ra sau khi Tần Huyền Khê lần đầu rời khỏi thôn Thu Ngữ.
Trên dưới Thánh Thiên tống có hơn bảy ngàn đệ tử đều chết trên tay một mình Tần Huyền Khê, có thể thấy được Tần Huyền Khê thật sự vô tâm vô tình, giết người không chớp mắt.
Có lúc, Tống Diệp cũng hoài nghi Tần Huyền Khê có phải bị bệnh đa nhân cách không, hắn khó mà tin được, nữ nhân dùng giọng điệu dịu dàng gọi hắn "tiểu phu quân", nói đồng ý sinh con dưỡng cái vì hắn kia, lại có thể là nữ ma đầu tuyệt tình tàn sát hơn bảy ngàn người.
"Tử Huyên, ngươi nói các đại tiên môn cũng không có ai dám đi khiêu chiến với Thương Minh Ma Tôn, để hắn thả Lý Tú Linh kia ra, vậy sao cuối cùng Lý Tú LInh vẫn được thả ra?" Tống Diệp lại hỏi Trương Tử Huyên.
Trương Tử Huyên nói: "Nghe nói là Huyền Uyên Ma Tôn tự mình đi một chuyến đến Thương Minh tông, yêu cầu Thương Minh Ma Tôn thả Lý Tú Linh ra."
"Thương Minh Ma Tôn không cho ai mặt mũi cả, nhưng ngoại trừ một người, người này chính là Huyền Uyên Ma Tôn, về phần giữa hai người bọn họ có tình cảm gì thì ai mà đoán được!"
Tống Diệp lại hỏi: "Tử Huyên, lúc trước ngươi thường nói, Huyền Uyên Ma Tôn là đối thủ một mất một còn của tiên môn, vậy sao nàng còn hỗ trợ cứu Lý Tú Linh trở về? Phải biết là Lý Tú Linh chính là đệ tử tiên môn, theo lý mà nói chính là kẻ địch của nàng!"
Trương Tử Huyên lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta chỉ là một người mới ở tiên môn, những việc này đều là các sư tỷ nói cho ta nghe thôi."
"Ta còn nghe sư tỷ nói, Huyền Uyên Ma Tôn này vô cùng thần bí, quanh năm đeo một cái mặt nạ Tử Sát, rất ít người nhìn thấy được khuôn mặt nàng, ngay cả trên
"Ta đoán là hễ là có người nhìn thấy khuôn mặt nàng đều đã bị nàng giết rồi!"
Tống Diệp cười cười: "Cũng không phải vậy!"
Dù sao, hắn cũng đã thấy qua khuôn mặt thật của Tần Huyền Khê, hiện tại không phải vẫn sống tốt sao.
"Nghĩa là sao?” Trương Tử Huyên không hiểu được hàm nghĩa của lời này.
"Không có gì, bánh hạt vừng hôm nay cũng không tệ phải không!" Tống Diệp nói sang chuyện khác.
"Rất ngon!" Trương Tử Huyền cười đáp.
"Muội muội ta cũng giống ngươi, rất thích ăn bánh hạt vừng ta làm!" Tống Diệp sờ sờ đầu Tống Nhan nói: "Đúng rồi, Tử Huyên, ngươi đã theo Tô tiên sư tu hành cũng sắp được một năm rồi, giờ đã tu vi gì rồi hả?"
"Trúc Cơ cảnh tầng ba!" Trương Tử Huyên nói.
Trúc Cơ cảnh là đại cảnh thứ hai của tiên tu cảnh, Trương Tử Huyên bái vào làm đệ tử Huyền Thanh cung mới khoảng một năm, tu vi phát triển được như vậy đã được xem là rất tốt.
Dù sao, không phải ai cũng là thiên phú yêu nghiệt giống như Lý Tú Linh, không thì nàng cũng sẽ không được gọi đệ nhất thiên tài tu tiên từ cổ chí kim được.
"Tử Huyên, ngươi cố thêm chút nữa, nhanh thi đạt đến tiên sư, như vậy thì sau khi muội muội ta lớn lên là có thể bái ngươi làm sư phụ rồi!" Tống Diệp cười nói.
Lúc đầu, hắn chỉ là nói như đùa giỡn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, việc này ổn thỏa đó chứ.
Thông thường, người bình thường đến mười ba tuổi mới thích hợp chính thức tu luyện, mà Trương Tử Huyên lại là mười lăm tuổi mới bái vào Huyền Thanh cung.
Trước khi nàng vào Huyền Thanh cung, thực ra cũng được chỉ dẫn của người khác mà tiến hành một ít tu luyện đơn giản.
Đương nhiên thể chất mỗi người là không giống nhau, có vài người chưa đến mười ba tuổi nhưng trạng thái cơ thể cũng đã thích hợp để chính thức tu hành, mà có vài người đến mười sáu mười bảy tuổi cơ thể mới thích hợp tu hành.
Còn loại quái tài như Lý Tú Linh, lúc sáu tuổi đã được đưa vào Thái Hư cung, lúc bảy tuổi đã bắt đầu theo tiên sư của Thái Hư cung tiến hành chính chức tu hành, đương nhiên, Lý Tú Linh là thiên tài có một không hai, loại trường hợp đặc biệt như nàng không có bất kỳ giá trị tham khảo nào cả.
Còn với cô muội muội nuôi mới nhận của Tống Diệp, lúc trước vị Cố tiên sư kia đã xem qua tư chất của cô nhóc, rất thẳng thắng nói tư chất của nhóc con này bình thường.
Nếu vậy, đoán chừng là cô nhóc cũng phải đến mười ba tuổi mới có thể chính thức tu hành.
Tống Nhan còn tận mười năm nữa mới mười ba tuổi, trước lúc đó, phỏng chừng Trương Tử Huyên đã có thể thi qua thí luyện tiên sư, trở thành một Trương tiên sư có giấy phép hành nghề rồi.
Đến lúc đó, hiển nhiên có thể để Tống Nhan bái nàng làm sư phụ.
Dù sao, tư chất Tống Nhan bình thường, những tiên sư khác có lẽ không muốn thu nàng làm đồ đệ, huống chi, Tống Nhan còn là một người câm, nhưng biết đâu Trương Tử Huyên nhìn trên giao tình đã từng ăn rất nhiều bánh hạt vừng Tống Diệp cho nàng mà sẽ đồng ý nhận Tống Nhan làm đồ đệ.
Tính tình Trương Tử Huyên khá là thuần phác trọng trình trọng nghĩa, không lạnh lùng vô tình giống Tô tiên sư, rất coi trọng danh dự cá nhân, Tống Nhan theo nàng tu hành, Tống Diệp cũng có thể an tâm.
Quả nhiên, Trương Tử Huyên lập tức nói: "Đương nhiên không thành vấn đề, nếu sau này Trương Tử Huyên ta trở thành tiên sư, có tư cách thu đồ đệ, người đầu tiên nhận làm đồ đệ chính là muội muội của ông chủ ngươi!"
"Vậy cũng đừng chờ đến sau này, bây giờ cứ bái sư trước đi, Tống Nhan lại đây!" Tống Diệp gọi Tống Nhan.
Tống Nhan có vẻ cũng đã tiếp nhận cái tên mới này, Tống Diệp gọi một tiếng, cô nhóc cũng rất nghe lời đi đến bên cạnh Tống Diệp.
Tống Diệp đưa một chén trà cho nhóc cầm: "Tống Nhan, nhanh, dâng trà cho vị tiểu tiên nữ xinh đẹp này đi, sau này nàng chính là sư phụ muội rồi!"
Loại chuyện như bái sư, Tống Nhan còn chưa có khái niệm gì, nhưng cô nhóc rất nghe lời Tống Diệp, ngoan ngoãn cầm chén trà trong tay đưa tới cho Trương Tử Huyên.
Trương Tử Huyên ban đầu hơi sửng sốt, sau đó lập tức thoải mái uống một hơi cạn sạch chén trà kia!
Tống Diệp nói: "Tử Huyên, hiện tại ngươi đã uống trà bái sư của muội muội ta, sau này liền xem như là sư phụ của con bé, chờ sau này ngươi chính thức trở thành tiên sư, không cho phép ngươi chống chế, nhất định phải nhận người đồ đệ này đấy!"
"Không thành vấn đề!" Trương Tử Huyên cười lớn nói, sau đó sờ sờ cái đầu nhỏ của Tống Nhan: "Tiểu muội muội ngoan, gọi một tiếng sư phụ để ta nghe xem."
Tống Diệp tiến đến bên tai Trương Tử Huyên nhẹ giọng nói: "Muội muội ta là ờm, không biết nói chuyện, ngươi sẽ không ghét bỏ một đồ đệ câm chứ?"
Trương Tử Huyên đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lại lập tức cười lớn: "Sẽ không đâu, không biết nói chuyện mà thôi, sẽ không ảnh hưởng quá lớn với việc tu hành."
"Muội muội ngươi ngoan như vậy, sau này nhất định sẽ trở thành một đệ tử tiên môn vô cùng ưu tú!"
Như vậy, Tống Diệp cuối cùng đã giúp Tống Nhan tìm được một vị sư phụ, vấn đề cung cấp sách với dạy học của cô nhóc sau khi lớn lên đã được giải quyết hơn nửa, trực tiếp ném cô nhóc cho Trương Tử Huyên là được rồi.
Ở Huyền Doanh đại lục này, có thể theo một vị tiên sư đoan chính có giấy phép hành nghề tu hành, đã là lối ra tốt nhất rồi.
...
Ba tháng sau, thôn Thu Ngữ.
Tống Diệp dùng ba tháng này giúp Tôn đại thẩm sát vách dựng một căn nhà gỗ nhỏ.
Gian nhà lúc trước của Tôn đại thẩm đã bị một chiêu "Phong Thần Đê Ngữ" của Bách Cốt Ma Tôn thổi sập, căn nhà gỗ Tống Diệp tự dụng này tuy tương đối đơn sơ, nhưng nếu Tôn đại thẩm trở lại cũng có chỗ cư trú tạm thời.
Mấy ngày này, thỉnh thoảng Tống Diệp sẽ thấy lẻ tẻ ba, năm tên lính đào ngũ của Yên quốc vẻ mặt ủ rũ từ phía nam trở về.
Tống Diệp dự đoán, đại chiến Tuyên Thành hẳn đã kết thúc, hơn nữa đoán chừng phe thắng là Ly quốc.
Chờ chiến tranh kết thúc, những dân chúng chạy nạn về phía Nam cũng sẽ từ từ quay lại thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook