Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
-
Chương 9: Cố gắng, làm cho hắn vui vẻ!
Đây là lần đầu Nam Thế Dương gọi tên của cô, chính xác mà nói, hắn lớn như vậy đây là lần đầu tiên gọi tên một cô gái.
Người thân trong nhà, dì, các cô, các thím, kể cả các chị em, hắn chưa bao giờ phí lời gọi tên của một người. Chỉ có mẹ của hắn, hắn luôn khắc sâu lại vĩnh viễn sẽ không nói. . .
Tên Văn Đình Tâm, hắn nhớ kỹ, hơn nữa đáy lòng còn nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Nên gọi như thế nào, nên dùng giọng nói thế nào, nên đặt chữ trọng tâm là chữ nào, hắn đều đã tính kỹ .
Về phần, vì cái gì lại nhớ kỹ cái tên này, lý do cũng rất đơn giản.
Bởi vì cô không chịu nói gì cho hắn biết, nên hắn khó chịu. Bởi vì hắn khó chịu, nên sẽ phải điều tra. Bởi vì đã điều tra ra được, cho nên, tên của cô hắn liền nhớ kỹ. .
"Văn Đình Tâm!" Đằng trước bước chân cô đã ngừng lại, cầm lấy túi sách, hắn bước lên, "Là cô sao!"
Nói chuyện giọng nói so với lần trước gặp mặt rất hiếu thắng. Đương nhiên, đây cũng là một thái độ của Nam Thế Dương trước đến giờ. Lần trước yếu thế như vậy, là bởi vì cô đã cứu hắn, cô đối với hắn quá tốt, cho nên hắn... Không được tự nhiên.
Đúng vậy, cái loại cảm giác đó, hắn cảm thấy khó chịu.
Cảm giác được Nam Thế Dương càng ngày càng gần, Văn Đình Tâm căng thẳng siết chặt lòng bàn tay, hít sâu hai tiếng, buông ra.
"Anh, anh tới rồi" xoay người, vẫy tay về phía hắn chào hỏi.
Gặp lại Nam Thế Dương, cảm giác của cô là tim đập rộn ràng.
Nam Thế Dương mười tám tuổi, vô cùng trẻ tuổi. . .
Đã không phải là hơn ba mươi tuổi thành thục, hắn mười tám tuổi, giống như cây cỏ đang còn xanh mướt, tươi mới ướt át.
"Ừ" Ở trước mặt cô dừng lại, chạm đến ánh mắt sáng của cô, Nam Thế Dương lại thấy xấu hổ, không biết nên mở miệng như thế nào, "Cái kia, cô… "
"Anh ăn sáng chưa?" Văn Đình Tâm mở miệng trước mời, "Tôi còn chưa ăn đâu. Có muốn cùng nhau đi ăn không?"
"A, được" Gật gật đầu, hắn liền nói.
Phản ứng đần độn, Nam Thế Dương cũng cảm thấy, nhưng chính là không hiểu sao mình lại như thế. Ở trước mặt cô, hắn luôn cảm thấy yếu thế . . .
Điểm này, dù cho trải qua thật lâu, hắn vẫn không nghĩ ra như xưa.
"Tôi biết có một tiệm bánh bao rất ngon, tôi mời anh" vỗ vai hắn, nói hai câu, Văn Đình Tâm lại nói tiếp, "Đi theo tôi nào."
"Đi nào" bước đuổi kịp cô, Nam Thế Dương hoàn toàn đã quên Dư Dương tồn tại, "Tôi đi với cô"
"Được" đương nhiên, Văn Đình Tâm không chút khách khí.
Cửa hàng bánh bao ở gần, hai người đi chưa được mấy bước đã đến. Đi theo phía sau cô, Nam Thế Dương tinh tế đánh giá cô.
Cô hôm nay nhìn không chật vật nhưu lần trước, dưới chân đi một đôi giày vải rách cũ, quần áo trên người đơn giản, tóc đuôi ngựa theo bước đi của cô đung đưa, làm cho cô nhìn rất có tinh thần.
Lần này, cô cuối cùng nhìn cũng giống một cô nhóc.
Trong trấn nhỏ so với trung tâm thành phố luôn kém một chút, đi theo cô vào tiệm, Nam Thế Dương liên tục đánh giá.
Cửa tiệm rất nhỏ, quang cảnh không được tốt lắm, bên trong, người cũng nhiều. . .
Cái bàn dài chật hẹp, hai người ngồi đối mặt nhau, không cần dựa vào trên bàn, khoảng cách gần vô cùng.
"Ba cái bánh bao, hai chén sữa đậu nành, cám ơn" ngay cả chọn món ăn đều là hét lớn .
Cảnh tượng như vậy, đối với Nam Thế Dương mà nói, thế nhưng lại không thấy phản cảm. Nhìn xem cô ngồi đối diện gần với mình như vậy, cảm giác trong lòng rất an tâm.
"Tôi mua cho anh đồ ăn vặt, đợi lát nữa có muốn cùng tôi trở lại quầy bán đồ ăn vặt không?" Lấy tờ khăn giấy lau trên mặt bàn, một bên lại nói chuyện, như dường như giống kiếp trước, "Anh đưa tôi năm ngàn tệ, tôi đã dùng nó thuê lại tiệm bán đồ ăn vặt. Đợi lát nữa, anh muốn ăn gì cũng được!"
"Được" cô đối hắn vẫn là tốt tự nhiên, tốt quá đáng, dù cho đem cô điều tra hết, Nam Thế Dương vẫn như xưa không hiểu được cô, "Nhưng là, tại sao cô biết tôi sẽ tìm đến cô, còn chuẩn bị nhiều đồ như vậy, nếu như tôi không tới thì sao"
"Anh không tới, tôi liền tự mình ăn" ném khăn giấy đi, Văn Đình Tâm lần lượt cần đũa đưa cho hắn, "Bánh bao ăn ngon, đợi lát nữa anh hãy ăn hai cái."
"A," lập tức, liền bị cô dẫn sang đề tài khác.
Đây là lần đầu tiên Nam Thế Dương cùng một cô gái bình thường trao đổi, 'Đề tài ăn uống' tình huống khó mà có được.
Cô bỏ đôi đũa xuống, hắn nhìn cô, có vài phần căng thẳng, không biết nên nói gì.
Dứt khoát, ông chủ rất nhanh liền đưa lên hai đĩa bánh bao, đón lấy chầm chậm ăn, thời gian cứ vậy nhẹ nhàng trôi qua.
Dư Dương điện thoại tới, lập tức cắt đứt không khí im lặng, lén lút nhắn một cái tin nhắn qua, dứt khoát đem Dư Dương cự tuyệt.
Cùng cô ở một chỗ, hắn không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy.
Hai người ăn xong bữa sáng đi ra, Văn Đình Tâm dẫn hắn tới cạnh chiếc xe ba bánh của cô, mua cái ghế nhỏ để ở phía sau, vỗ vỗ, "Anh ngồi đằng sau, tôi chở anh."
Biết rõ tình huống của Văn Đình Tâm, chứng kiến chiếc xe này, Nam Thế Dương không cảm thấy quái dị, hoặc là thấy ghét bỏ.
Ngược lại, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Bởi vì, cô rất cố gắng, muốn cho hắn cảm thấy thoải mái.
Văn Đình Tâm làm cho cảm giác của hắn, ngoại trừ thần bí, chính là ấm áp.
Cô là cô nhóc thiện lương nhất, lời này, là cha hắn truyền thụ tư tưởng cho hắn từ nhỏ. Cho nên, cô bé trước mắt gầy nhỏ xinh xắn, trong mắt hắn lại có nét đẹp rất đặc biệt. . .
Chỉ là, một cô bé nói muốn đạp xe chở hắn, khó tránh khỏi làm hắn một đại nam nhân cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Cô ngồi đằng sau, tôi sẽ chở." đưa túi sách cho cô, Nam Thế Dương cầm lấy đầu xe.
Đương nhiên, hắn muốn làm như vậy, Văn Đình Tâm tuyệt đối sẽ không phản bác. Về phần hắn, cô sớm đã ra quyết định, đời này sẽ luôn gắn cùng hắn.
Ngoan ngoãn trèo lên xe, cô ngồi trên ghế nhỏ, ôm chặt bọc sách của hắn, cười cười, "Anh không chở được, thì đến lượt tôi chở nha."
"Tôi có thể." Cô làm được, hắn làm sao có thể không làm được.
Dưới chân đạp bàn đạp, Nam Thế Dương chở coi như ổn định, chỉ là vừa chở đi, liền ý thức được một vấn đề, "Đợi lát nữa chỉ đường cho tôi."
"Được" túi sách phía trên đùi cất kỹ, Văn Đình Tâm nhô ra đầu, "Trước đi thẳng, có rẽ ngoặt tôi sẽ nói cho anh biết."
"Được" Gật đầu, nắm chặt tay, hắn đáp lời cô.
Giữa hai người vô cùng tự nhiên, hắn không nói tại sao tới tìm cô, cô cũng không hỏi hắn đến tìm cô làm gì. Coi nhẹ lý do, lần này gặp mặt, thế nhưng có vài phần cảm giác là đang hò hẹn.
Ít nhất, ở trong mắt Dư Dương, nhị thiếu chính là đến tìm cô hò hẹn.
Dư Dương không lái đuổi theo hai người, ngồi ở trong xe, điều hắn có thể làm, chính là vội vàng đem chuyện này bẩm báo ông chủ. . .
Trở về trong thôn, Văn Đình Tâm do dự không biết nên nói thế nào để hắn mang cô đi.
Dường như, nội dung vở kịch phát triển không đúng theo quy luật.
Vốn là, ba tháng sau, hắn tìm được cô, sau đó nghe nói cô muốn gả cho Trương Phóng Túng, vì trợ giúp cô mới mang cô đi.
Nhưng là, hiện tại cô không có gả cho Trương Phóng, cũng còn chưa tới ba tháng, hắn không biết có yêu cầu mang cô vào trong thành phố không?
Trên đường lắc lư, cô nâng lên túi sách, ôm chặt, "Ôi trời, anh trốn học tới sao?"
"Ừ." Loại chuyện như vậy, Nam Thế Dương nói trực tiếp, nhưng mà đối với lời của cô, trọng điểm không phải việc trốn học, "Thế Dương."
'Chao ôi' xưng hô thế này, hắn nghe rất dễ chịu.
"Thế Dương, về sau không cần trốn học." Cái tên này cô nói rất thuận miệng, mặc dù cô đã từng gọi ba chữ, dù sao cũng gọi mười bốn năm, "Một sinh viên ngày ngày trốn học, mang theo túi sách như vậy, sẽ không học được kiến thức."
"Được" hắn đáp ứng với cô không cần lý do. Lời này nếu để cho đàn em của hắn nghe được, nhất định phải kinh ngạc đến ngây người.
"Văn Đình Tâm, " chợt , hắn mở miệng, "Mở túi sách ra."
Làm cho cô gọi hắn hai chữ, chính mình lại gọi cả tên họ cô, điều này cũng thật sự không đúng. . .
"Mở ra Đình Tâm" nhắc nhở, để cô kéo ra khóa của túi sách.
Từ bên trong móc ra một đôi giày thể thao, nghi ngờ nhìn hắn, "Làm sao vậy? Anh phải đổi giày sao?"
Cô bé ngây ngốc làm khóe miệng của hắn kéo ra, một hồi lâu, mới gian nan nói, "Giầy, cho cô."
"Cho ta?" Sững sờ nửa khắc, Văn Đình Tâm mới phản ứng.
Hóa ra là thế, thằng nhóc chuẩn bị lễ vật cho cô. . .
Hành động này, làm cho cô thật vui vẻ, cô thật đúng là đang thiếu một dôi giầy.
Lập tức thay giầy, vặn vẹo mắt cá chân, thử độ linh hoạt, trong lòng là ấm áp , "Hết sức thoải mái, Thế Dương."
Nghe được trả lời, đưa lưng về phía cô, Nam Thế Dương khóe miệng nở hoa, nhưng giọng nói vẫn tận lực khắc chế như trước, "Ừ."
Hắn sẽ không nói cho chô, từ sau khi trở lại nam gia, hắn liên tục nhớ tới hình ảnh của cô.
Không để ý tới chân, còn có rất nhiều vết thương.
"Trong túi xách còn có đồ, cô nhìn xem một chút."
Nhìn bên trong một phen, Văn Đình Tâm phát hiện nhiều bình thuốc trị thương.
Hắn xác thực là rất thương cô, nhưng là, cô thế nào cảm giác, hắn không giống là tới đón cô đi. . .
Chỉ đến đưa thuốc, đưa giày cho cô, thế nhưng không nghĩ tới, mang cô đi. . .
Người thân trong nhà, dì, các cô, các thím, kể cả các chị em, hắn chưa bao giờ phí lời gọi tên của một người. Chỉ có mẹ của hắn, hắn luôn khắc sâu lại vĩnh viễn sẽ không nói. . .
Tên Văn Đình Tâm, hắn nhớ kỹ, hơn nữa đáy lòng còn nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Nên gọi như thế nào, nên dùng giọng nói thế nào, nên đặt chữ trọng tâm là chữ nào, hắn đều đã tính kỹ .
Về phần, vì cái gì lại nhớ kỹ cái tên này, lý do cũng rất đơn giản.
Bởi vì cô không chịu nói gì cho hắn biết, nên hắn khó chịu. Bởi vì hắn khó chịu, nên sẽ phải điều tra. Bởi vì đã điều tra ra được, cho nên, tên của cô hắn liền nhớ kỹ. .
"Văn Đình Tâm!" Đằng trước bước chân cô đã ngừng lại, cầm lấy túi sách, hắn bước lên, "Là cô sao!"
Nói chuyện giọng nói so với lần trước gặp mặt rất hiếu thắng. Đương nhiên, đây cũng là một thái độ của Nam Thế Dương trước đến giờ. Lần trước yếu thế như vậy, là bởi vì cô đã cứu hắn, cô đối với hắn quá tốt, cho nên hắn... Không được tự nhiên.
Đúng vậy, cái loại cảm giác đó, hắn cảm thấy khó chịu.
Cảm giác được Nam Thế Dương càng ngày càng gần, Văn Đình Tâm căng thẳng siết chặt lòng bàn tay, hít sâu hai tiếng, buông ra.
"Anh, anh tới rồi" xoay người, vẫy tay về phía hắn chào hỏi.
Gặp lại Nam Thế Dương, cảm giác của cô là tim đập rộn ràng.
Nam Thế Dương mười tám tuổi, vô cùng trẻ tuổi. . .
Đã không phải là hơn ba mươi tuổi thành thục, hắn mười tám tuổi, giống như cây cỏ đang còn xanh mướt, tươi mới ướt át.
"Ừ" Ở trước mặt cô dừng lại, chạm đến ánh mắt sáng của cô, Nam Thế Dương lại thấy xấu hổ, không biết nên mở miệng như thế nào, "Cái kia, cô… "
"Anh ăn sáng chưa?" Văn Đình Tâm mở miệng trước mời, "Tôi còn chưa ăn đâu. Có muốn cùng nhau đi ăn không?"
"A, được" Gật gật đầu, hắn liền nói.
Phản ứng đần độn, Nam Thế Dương cũng cảm thấy, nhưng chính là không hiểu sao mình lại như thế. Ở trước mặt cô, hắn luôn cảm thấy yếu thế . . .
Điểm này, dù cho trải qua thật lâu, hắn vẫn không nghĩ ra như xưa.
"Tôi biết có một tiệm bánh bao rất ngon, tôi mời anh" vỗ vai hắn, nói hai câu, Văn Đình Tâm lại nói tiếp, "Đi theo tôi nào."
"Đi nào" bước đuổi kịp cô, Nam Thế Dương hoàn toàn đã quên Dư Dương tồn tại, "Tôi đi với cô"
"Được" đương nhiên, Văn Đình Tâm không chút khách khí.
Cửa hàng bánh bao ở gần, hai người đi chưa được mấy bước đã đến. Đi theo phía sau cô, Nam Thế Dương tinh tế đánh giá cô.
Cô hôm nay nhìn không chật vật nhưu lần trước, dưới chân đi một đôi giày vải rách cũ, quần áo trên người đơn giản, tóc đuôi ngựa theo bước đi của cô đung đưa, làm cho cô nhìn rất có tinh thần.
Lần này, cô cuối cùng nhìn cũng giống một cô nhóc.
Trong trấn nhỏ so với trung tâm thành phố luôn kém một chút, đi theo cô vào tiệm, Nam Thế Dương liên tục đánh giá.
Cửa tiệm rất nhỏ, quang cảnh không được tốt lắm, bên trong, người cũng nhiều. . .
Cái bàn dài chật hẹp, hai người ngồi đối mặt nhau, không cần dựa vào trên bàn, khoảng cách gần vô cùng.
"Ba cái bánh bao, hai chén sữa đậu nành, cám ơn" ngay cả chọn món ăn đều là hét lớn .
Cảnh tượng như vậy, đối với Nam Thế Dương mà nói, thế nhưng lại không thấy phản cảm. Nhìn xem cô ngồi đối diện gần với mình như vậy, cảm giác trong lòng rất an tâm.
"Tôi mua cho anh đồ ăn vặt, đợi lát nữa có muốn cùng tôi trở lại quầy bán đồ ăn vặt không?" Lấy tờ khăn giấy lau trên mặt bàn, một bên lại nói chuyện, như dường như giống kiếp trước, "Anh đưa tôi năm ngàn tệ, tôi đã dùng nó thuê lại tiệm bán đồ ăn vặt. Đợi lát nữa, anh muốn ăn gì cũng được!"
"Được" cô đối hắn vẫn là tốt tự nhiên, tốt quá đáng, dù cho đem cô điều tra hết, Nam Thế Dương vẫn như xưa không hiểu được cô, "Nhưng là, tại sao cô biết tôi sẽ tìm đến cô, còn chuẩn bị nhiều đồ như vậy, nếu như tôi không tới thì sao"
"Anh không tới, tôi liền tự mình ăn" ném khăn giấy đi, Văn Đình Tâm lần lượt cần đũa đưa cho hắn, "Bánh bao ăn ngon, đợi lát nữa anh hãy ăn hai cái."
"A," lập tức, liền bị cô dẫn sang đề tài khác.
Đây là lần đầu tiên Nam Thế Dương cùng một cô gái bình thường trao đổi, 'Đề tài ăn uống' tình huống khó mà có được.
Cô bỏ đôi đũa xuống, hắn nhìn cô, có vài phần căng thẳng, không biết nên nói gì.
Dứt khoát, ông chủ rất nhanh liền đưa lên hai đĩa bánh bao, đón lấy chầm chậm ăn, thời gian cứ vậy nhẹ nhàng trôi qua.
Dư Dương điện thoại tới, lập tức cắt đứt không khí im lặng, lén lút nhắn một cái tin nhắn qua, dứt khoát đem Dư Dương cự tuyệt.
Cùng cô ở một chỗ, hắn không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy.
Hai người ăn xong bữa sáng đi ra, Văn Đình Tâm dẫn hắn tới cạnh chiếc xe ba bánh của cô, mua cái ghế nhỏ để ở phía sau, vỗ vỗ, "Anh ngồi đằng sau, tôi chở anh."
Biết rõ tình huống của Văn Đình Tâm, chứng kiến chiếc xe này, Nam Thế Dương không cảm thấy quái dị, hoặc là thấy ghét bỏ.
Ngược lại, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Bởi vì, cô rất cố gắng, muốn cho hắn cảm thấy thoải mái.
Văn Đình Tâm làm cho cảm giác của hắn, ngoại trừ thần bí, chính là ấm áp.
Cô là cô nhóc thiện lương nhất, lời này, là cha hắn truyền thụ tư tưởng cho hắn từ nhỏ. Cho nên, cô bé trước mắt gầy nhỏ xinh xắn, trong mắt hắn lại có nét đẹp rất đặc biệt. . .
Chỉ là, một cô bé nói muốn đạp xe chở hắn, khó tránh khỏi làm hắn một đại nam nhân cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Cô ngồi đằng sau, tôi sẽ chở." đưa túi sách cho cô, Nam Thế Dương cầm lấy đầu xe.
Đương nhiên, hắn muốn làm như vậy, Văn Đình Tâm tuyệt đối sẽ không phản bác. Về phần hắn, cô sớm đã ra quyết định, đời này sẽ luôn gắn cùng hắn.
Ngoan ngoãn trèo lên xe, cô ngồi trên ghế nhỏ, ôm chặt bọc sách của hắn, cười cười, "Anh không chở được, thì đến lượt tôi chở nha."
"Tôi có thể." Cô làm được, hắn làm sao có thể không làm được.
Dưới chân đạp bàn đạp, Nam Thế Dương chở coi như ổn định, chỉ là vừa chở đi, liền ý thức được một vấn đề, "Đợi lát nữa chỉ đường cho tôi."
"Được" túi sách phía trên đùi cất kỹ, Văn Đình Tâm nhô ra đầu, "Trước đi thẳng, có rẽ ngoặt tôi sẽ nói cho anh biết."
"Được" Gật đầu, nắm chặt tay, hắn đáp lời cô.
Giữa hai người vô cùng tự nhiên, hắn không nói tại sao tới tìm cô, cô cũng không hỏi hắn đến tìm cô làm gì. Coi nhẹ lý do, lần này gặp mặt, thế nhưng có vài phần cảm giác là đang hò hẹn.
Ít nhất, ở trong mắt Dư Dương, nhị thiếu chính là đến tìm cô hò hẹn.
Dư Dương không lái đuổi theo hai người, ngồi ở trong xe, điều hắn có thể làm, chính là vội vàng đem chuyện này bẩm báo ông chủ. . .
Trở về trong thôn, Văn Đình Tâm do dự không biết nên nói thế nào để hắn mang cô đi.
Dường như, nội dung vở kịch phát triển không đúng theo quy luật.
Vốn là, ba tháng sau, hắn tìm được cô, sau đó nghe nói cô muốn gả cho Trương Phóng Túng, vì trợ giúp cô mới mang cô đi.
Nhưng là, hiện tại cô không có gả cho Trương Phóng, cũng còn chưa tới ba tháng, hắn không biết có yêu cầu mang cô vào trong thành phố không?
Trên đường lắc lư, cô nâng lên túi sách, ôm chặt, "Ôi trời, anh trốn học tới sao?"
"Ừ." Loại chuyện như vậy, Nam Thế Dương nói trực tiếp, nhưng mà đối với lời của cô, trọng điểm không phải việc trốn học, "Thế Dương."
'Chao ôi' xưng hô thế này, hắn nghe rất dễ chịu.
"Thế Dương, về sau không cần trốn học." Cái tên này cô nói rất thuận miệng, mặc dù cô đã từng gọi ba chữ, dù sao cũng gọi mười bốn năm, "Một sinh viên ngày ngày trốn học, mang theo túi sách như vậy, sẽ không học được kiến thức."
"Được" hắn đáp ứng với cô không cần lý do. Lời này nếu để cho đàn em của hắn nghe được, nhất định phải kinh ngạc đến ngây người.
"Văn Đình Tâm, " chợt , hắn mở miệng, "Mở túi sách ra."
Làm cho cô gọi hắn hai chữ, chính mình lại gọi cả tên họ cô, điều này cũng thật sự không đúng. . .
"Mở ra Đình Tâm" nhắc nhở, để cô kéo ra khóa của túi sách.
Từ bên trong móc ra một đôi giày thể thao, nghi ngờ nhìn hắn, "Làm sao vậy? Anh phải đổi giày sao?"
Cô bé ngây ngốc làm khóe miệng của hắn kéo ra, một hồi lâu, mới gian nan nói, "Giầy, cho cô."
"Cho ta?" Sững sờ nửa khắc, Văn Đình Tâm mới phản ứng.
Hóa ra là thế, thằng nhóc chuẩn bị lễ vật cho cô. . .
Hành động này, làm cho cô thật vui vẻ, cô thật đúng là đang thiếu một dôi giầy.
Lập tức thay giầy, vặn vẹo mắt cá chân, thử độ linh hoạt, trong lòng là ấm áp , "Hết sức thoải mái, Thế Dương."
Nghe được trả lời, đưa lưng về phía cô, Nam Thế Dương khóe miệng nở hoa, nhưng giọng nói vẫn tận lực khắc chế như trước, "Ừ."
Hắn sẽ không nói cho chô, từ sau khi trở lại nam gia, hắn liên tục nhớ tới hình ảnh của cô.
Không để ý tới chân, còn có rất nhiều vết thương.
"Trong túi xách còn có đồ, cô nhìn xem một chút."
Nhìn bên trong một phen, Văn Đình Tâm phát hiện nhiều bình thuốc trị thương.
Hắn xác thực là rất thương cô, nhưng là, cô thế nào cảm giác, hắn không giống là tới đón cô đi. . .
Chỉ đến đưa thuốc, đưa giày cho cô, thế nhưng không nghĩ tới, mang cô đi. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook