Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
-
Chương 72-1: Thân thiết với Văn Đình Tâm! 1
Lãng Quên- Diễn Đàn
Sau khi tan học, Văn Đình Tâm cũng không vội về nhà, gọi một chiếc xe ba bánh đi về phía nhà xưởng.
Nam Cảnh Sơn đang ở trong công xưởng trông coi giúp cô, chỉ huy thiết kế các nơi, tiến độ một ngày tăng tốc cũng nhanh hơn trước.
Chờ đến lúc cô đi đến, trên lầu hai đã có hình dáng thiết kế ban đầu. Nam Cảnh Sơn đang ở lầu hai, ông đang khoa tay múa chân chỉ huy nhóm công nhân.
“A, cô nhóc!”
Nam Cảnh Sơn đang cầm một chai nước uống, nhìn thấy cô liền nhanh chân múa tay với cô.
“Chú! Không tệ!”
Ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, Văn Đình Tâm vui vẻ mặt mày mở rộng ra:
“Thang ở đâu? Cháu cũng muốn lên xem thử!”
“Dùng cây thang, cô đừng lên đây. Tôi xuống với cô!”
Giơ tay ngăn cản cô, sau đó Nam Cảnh Sơn đi một chân đi đến một bên góc tường có gác một cái thang.
Cái thang vốn rất nguy hiểm, ông còn bị thương một chân, lúc gần đi xuống, Văn Đình Tâm và một vài nhân viên căng thẳng đi lại đỡ lấy.
“Ôi, xe lăn của chú đâu?”
Ngẩng đầu nhìn lên trên, Nam Cảnh Sơn còn chưa đi xuống tới, Văn Đình Tâm vẫn nhắc mãi:
“Tốt xấu gì cũng dùng nhiều một chút, tám mươi mốt đồng, chẳng phải lãng phí quá sao!”
Nam Cảnh Sơn không muốn nghe cô tiếp tục lải nhải, sau khi bước xuống, vỗ vỗ hai tay hỏi:
“Thế Dương đâu? Sao chỉ có một mình cô đến?”
“Anh ấy về nhà, nói muốn thu phục ông nội!”
Xoay người đi vào bên trong nhà xưởng đẩy chiếc xe lăn ra, Văn Đình Tâm đẩy đến trước mặt ông:
“Lập tức ngồi lên, nếu không về sau chú đừng có thoa thuốc mỡ gì nữa. Chính mình không chăm sóc tốt cho bản thân, thoa thuốc mỡ cũng không có tác dụng đâu.”
Ngón tay cô chỉ chỉ vào ngực ông nói tiếp:
“Chú phải biết rằng, thuốc chỉ là vật hỗ trợ, trên thực tế vẫn phải dựa vào bản thân giữ gìn bảo vệ và điều dưỡng.”
“Được rồi, được rồi, đừng lải nhải nữa.”
Khoát tay, Nam Cảnh Sơn ngồi lên xe lăn rồi hỏi:
“Cô nói Nam Thế Dương một mình đi đối phó ba tôi? Thật không?”
“Anh ấy nói như vậy.”
Gật gật đầu, Văn Đình Tâm tin tưởng nói:
“Mặc kệ thế nào, cháu tin tưởng anh ấy. Dù sao hai ngày tới anh ấy không đến đây được.”
Nam Cảnh Sơn nhìn Văn Đình Tâm, nghĩ đi nghĩ lại thôi cũng không nói gì.
“Sao rồi? Cháu tiến độ có vẻ khá nhanh đó. Nếu cứ như vậy, khoảng bao lâu sẽ xong?”
Ngửa đầu xem lầu hai đang xây dựng tầng gác, đã có thể nhìn thấy được một nửa hình dạng, có thể thấy tiến độ rất ổn.
Nhìn theo tầm mắt của cô, Nam Cảnh Sơn đẩy xe lăn đổi hướng khác:
“Tiến độ coi như ổn rồi. Ban đầu dự định sẽ đặt thang rồi gắn vào tường luôn, nhưng khuôn hình thang vẫn chưa mua được, Lãng ##Quên ngày mai dự định sẽ đi xem chỗ bán vật dụng trong nhà xem sao, tôi cảm thấy có thể chọn các loại gạch men gì đó.”
“Được, chú đi, tôi trả tiền.”
Nâng tay chụp lấy trên vai của Nam Cảnh Sơn, Văn Đình Tâm thở dài:
“Nhưng theo tiến độ này, chắc phải sau vài tháng nữa mới có thể kinh doanh được.”
“Mấy tháng là tất yếu. Sau khi xây dựng, còn phải thiết kế các quầy hàng, còn phải mua trang thiết bị, tuyển nhân viên, còn có kí túc xá cho nhân viên cần phải sửa sang lại. Vẫn còn một đống chuyện phải làm.”
Nói xong, vỗ lên tay cô đặt trên vai ông:
“Nhưng tôi chỉ giúp cháu xây dựng siêu thị xong sẽ rời đi. Nhớ giúp tôi đăng thông tin quảng cáo tìm người, đừng nghĩ lừa gạt tôi.”
“Được.”
Gật đầu trả lời, nghe ông nói Văn Đình Tâm cảm thấy rất đáng tiếc. Dù sao cũng là một nhân tài buôn bán, phải buông tha thế này, tổn thất quá lớn.
“Chú, hay là chú giúp tôi chỉnh đốn siêu thị tốt đi. Tin tức quảng cáo tìm người gì đó tôi giúp chú đăng, chú ở chỗ của tôi, nếu có tin tức cũng dễ liên lạc.”
“Không cần, không cần.”
Xua tay lắc đầu, Nam Cảnh Sơn lập tức từ chối:
“Tôi còn muốn đi tìm. Nếu cứ ru rú ở một chỗ, ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng tôi rất bất an. Tôi vẫn thích hợp với cuộc sống lang thang hơn.”
Đây không phải lãng phí bản thân sao?
Khinh thường nhìn ông, những lời này Văn Đình Tâm cũng không nói ra miệng.
“Đúng rồi, cô nhóc!”
Nam Cảnh Sơn chợt liếc mắt nhìn cô:
“Con mèo mập trong nhà đã được tôi giúp cô giáo huấn một trận, bây giờ bị nhốt ở trong phòng. Buổi sáng, phòng bếp bị nó phá tan tành,$#LangQuen%$LQĐ*$ bình thủy bị vỡ, bếp lò bị rơi xuống đất, hại tôi tốn thời gian dọn dẹp lại.”
“Không sao. Mèo của chú làm thì chú phụ trách.”
Vỗ vỗ bờ vai ông, Văn Đình Tâm nói vô cùng tự nhiên, thậm chí Nam Cảnh Sơn nhăn mày liếc nhìn cô cũng giả bộ như không nhìn thấy.
Hai người ở trong nhà xưởng khoảng hai tiếng, đợi cho ông chủ cũ nhà xưởng kết thúc công việc xong mới cùng nhau về nhà.
Về đến nhà cũng đã gần bảy giờ tối.
Bây giờ, Nam Cảnh Sơn ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tốt, Văn Đình Tâm tắm rửa cho con mèo ú.
Đều nói mèo có thể bắt chuột, nếu đêm nay để con mèo mập ở trong phòng bếp một đêm, có khi nào bắt được con chuột bự?
Ừ, ý kiến hay!
"Mèo Garfield a mèo Garfield a!”
Miệng nói nhỏ, Văn Đình Tâm bỗng nhiên nghĩ ra được ý nghĩ:
“Anh chàng này nhìn có vẻ giàu sang, lúc đó cắt tỉa lông lại cho nó, để ở trong tiệm làm mèo chiêu tài!”
“Bậy bạ!”
Ý nghĩ vừa mới nói ra, Nam Cảnh Sơn nhô đầu từ phòng bếp ra phản đổi:
“Cô cho rằng con mèo này có thể đem tài phú đến cho cô sao? Lấy tính hay quậy phá của nó, nếu không ăn hết đồ ăn ở cửa hàng là may lắm rồi!”
“Không đâu, con mèo này rất ngoan!”
Cầm lấy cái chân của mèo mập đập đệm thịt vào trong nước, tiểu gia hỏa kia vẫn rất ngoan ngoãn không hề nhúc nhích.
“Đấy, chú xem đi, không phải rất ngoan sao?”
“Nó chỉ giả vờ thôi, hình ảnh của phòng bếp sáng hôm nay thật là… Chậc chậc…”
Lắc đầu ghét bỏ, Nam Cảnh Sơn nâng đầu mèo nhỏ lên trêu đùa.
“Chú có ghét cũng vô dụng, vật nhỏ này là của chú.”
Đưa tay về phía nước, Văn Đình Tâm buồn cười nhìn ông, buồn cười nói:
“Đến lúc đó, nếu chú lại đi ra ngoài lưu lạc, cũng phải mang nó theo.”
“Ngừng, mặc kệ cô!”
Ngoài ý muốn, Nam Cảnh Sơn không có phản bác, quay người đi vào trong phòng bếp.
Nhìn bộ dáng của ông, Văn Đình Tâm cảm thấy đặc biệt buồn cười.
Đều nói mỗi người đàn ông đều không dễ lớn lên, Văn Đình Tâm thấy lời này nói rất đúng. Nhìn theo Nam Cảnh Sơn, cô thấy ông có tính khí trẻ con không khác Nam Thế Dương là mấy.
Dù sao hiện tại cô cũng là người đã ba mươi tuổi, cảm giác hai người trong mắt cô không khác gì hai đứa trẻ to xác.
Thế Dương cũng vậy, Nam Cảnh Sơn một bó tuổi cũng vậy…
Kỳ thật Văn Đình Tâm vô cùng thấy hiếu kì đối với những sự cố xảy ra với Nam Cảnh Sơn. Lúc nào cô cũng tìm cơ hội hỏi thử,(%$lê_43quý$*&đôn$#@ nhưng mỗi lần hỏi tới Nam Cảnh Sơn đều nói không có chuyện gì tốt để kể, những chuyện cần nói đã nói hết rồi.
Ông ấy đã kể cho Văn Đình Tâm những gì đã trải qua trong mười mấy năm lưu lạc, nhưng Văn Đình Tâm đặc biệt muốn biết trước khi ông lưu lạc là người như thế nào.
Thế Dương kính trọng ông như vậy, đủ thấy được địa vị của ông ở Nam gia rất cao. Nhưng bây giờ trở thành một tương phản lớn thế này.
Nếu giống như ông ấy nói, chỉ vì trong lòng áy náy đối với đứa con trai của mình mà khiến bản thân chịu khổ mệt nhọc như vậy. Cô cảm thấy thật sự quá u mê rồi….
Nếu không cái xã hội này khó có thể phát triển tiếp.
Hơn nữa về phần đứa trẻ, Văn Đình Tâm hoàn toàn không tin sẽ tìm được.
Trời đất bao la, người Trung Quốc lại rất đông, muốn tìm kiếm một đứa trẻ thất lạc mười mấy sao dễ dàng được. Cho dù có đưa ra quảng cáo tốt, tin tức, thật chí đăng trên những trang báo nổi tiếng nhất, cùng lắm chỉ nhận được sự đồng tình, nhưng muốn tìm được người, chắc không được….
Bên này suy nghĩ, cô đã tắm xong cho con mèo mập. Ôm vật nhỏ từ trong chậu lên, lấy khăn lông quấn quanh người con mèo, Văn Đình Tâm lau khô người cho nó.
Một lúc sau, trước cổng dừng lại một chiếc xe ba bánh, Cẩu Đầu nhảy xuống, bước nhanh vào cửa.
“Chị dâu, chị dâu, tôi đến thăm chị.”
Trên tay cầm một túi hoa quả, bên nách còn kẹp theo một tập văn kiện, tuy vết thương ở chân, nhưng lúc nhìn vê phía Cẩu Đầu cũng không có chút khó khăn nào, ngược lại còn mở miệng cười lớn.
Văn Đình Tâm ôm mèo để vào phòng khách, sau đó xoay người ra đón cậu, nhận lấy mọi thứ ở trên tay cậu, một tay đỡ cậu đi vào nhà.
“Chậm một chút, chân cũng bị bao lại thành thế này rồi.”
“Không sao đâu chị dâu, không đau.”
Cẩu Đầu hiếp mắt nhìn Văn Đình Tâm, vui sướng nói:
“Cảm ơn chị dâu, chị dâu thật tốt!”
Cẩu Đầu ngốc nghếch khiến cho Văn Đình Tâm không biết phải nói gì, đỡ cậu vào ngồi trong phòng khách xong, Văn Đình Tâm mở TV cho cậu xem:
“Ngồi chờ một lát, tôi vào phòng bếp nói người ta làm thêm cơm cho cậu.”
“Được, chị dâu! Cám ơn chị dâu!”
Vui vẻ trả lời, Cẩu Đầu cầm điều khiển đổi kênh TV. Bây giờ mắt sắc mới nhìn thấy mèo nhỏ mập mạp ngồi trên nền nhà, lập tức kích động nói:
“Ai nha nha nha! Còn có một vật nhỏ đáng yêu.”
Cả người nhanh chóng hướng tới chỗ con mèo, đối với con mèo có được một trận vui vẻ. Mèo mập nhìn cậu như muốn trốn đi, nhưng không kịp đã bị cậu bắt lấy ôm vào lòng.
“Vật nhỏ, ôi ui, sao lại mập như vậy.”
Cười khanh khách, Cẩu Đầu lại về ngồi trên ghế sopha, để mèo mập ở trên chân, cầm khăn lông tiếp tục lau người cho nó. Miệng lảm nhảm liên tục:
“Thú cưng của chị dâu nuôi thật đáng yêu, so với con sói kia tốt hơn nhiều! Mèo nhỏ à, chú Cẩu ngày hôm qua bị một con sói hung ác cắn vào chân, con nói mẹ con báo thù cho chú Cẩu đi…”
Nhiệt liệt quá mức như thế, khiến cho mèo mập cũng thấy quái dị muốn bỏ đi.
Ở trong phòng bếp, Văn Đình Tâm vốn chỉ đến nói với Nam Cảnh Sơn nấu thêm cơm, ai ngờ động tác của ông lại chậm chạp như vậy, phải mất một lúc lâu mới nấu xong một món.
Vội vàng giúp đỡ ở bên cạnh, nhanh chóng giải quyết tốt bữa tốt, hai người mới ra khỏi phòng bếp đi vào phòng khách.
Cẩu Đầu chỉ mới gặp mặt Nam Cảnh Sơn có một lần, ngày hôm qua đi đến nhà xưởng tìm Văn Đình Tâm có từng gặp qua. Lúc đó, cậu còn nghĩ ông ấy là đốc công chị dâu nhờ đến làm, nào biết bây giờ lại gặp ông ấy ở trong nhà Văn Đình Tâm, Cẩu Đầu có chút hiểu sai.
“A, đây là, cha của chị dâu phải không?”
Để mèo mập xuống dưới đất, Cẩu Đầu đỡ người đứng lên chào Nam Cảnh Sơn:
“Cha chị dâu nhìn qua trông trẻ tuổi thật đó, nhìn xem đã có tuổi rồi mà vẫn anh tuấn đẹp trai thế này, không trách được sinh ra chị dâu xinh đẹp như hoa vậy.”
“Phốc”. Văn Đình Tâm không nhịn được, cười lớn một trận.
Sắc mặt Nam Cảnh Sơn vô cùng khó coi...
Cẩu Đầu muốn vuốt mông ngựa, muốn cho người ta có ấn tượng tốt với mình, nào biết lời này có hiểu lầm lớn biết bao!
Sau khi tan học, Văn Đình Tâm cũng không vội về nhà, gọi một chiếc xe ba bánh đi về phía nhà xưởng.
Nam Cảnh Sơn đang ở trong công xưởng trông coi giúp cô, chỉ huy thiết kế các nơi, tiến độ một ngày tăng tốc cũng nhanh hơn trước.
Chờ đến lúc cô đi đến, trên lầu hai đã có hình dáng thiết kế ban đầu. Nam Cảnh Sơn đang ở lầu hai, ông đang khoa tay múa chân chỉ huy nhóm công nhân.
“A, cô nhóc!”
Nam Cảnh Sơn đang cầm một chai nước uống, nhìn thấy cô liền nhanh chân múa tay với cô.
“Chú! Không tệ!”
Ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, Văn Đình Tâm vui vẻ mặt mày mở rộng ra:
“Thang ở đâu? Cháu cũng muốn lên xem thử!”
“Dùng cây thang, cô đừng lên đây. Tôi xuống với cô!”
Giơ tay ngăn cản cô, sau đó Nam Cảnh Sơn đi một chân đi đến một bên góc tường có gác một cái thang.
Cái thang vốn rất nguy hiểm, ông còn bị thương một chân, lúc gần đi xuống, Văn Đình Tâm và một vài nhân viên căng thẳng đi lại đỡ lấy.
“Ôi, xe lăn của chú đâu?”
Ngẩng đầu nhìn lên trên, Nam Cảnh Sơn còn chưa đi xuống tới, Văn Đình Tâm vẫn nhắc mãi:
“Tốt xấu gì cũng dùng nhiều một chút, tám mươi mốt đồng, chẳng phải lãng phí quá sao!”
Nam Cảnh Sơn không muốn nghe cô tiếp tục lải nhải, sau khi bước xuống, vỗ vỗ hai tay hỏi:
“Thế Dương đâu? Sao chỉ có một mình cô đến?”
“Anh ấy về nhà, nói muốn thu phục ông nội!”
Xoay người đi vào bên trong nhà xưởng đẩy chiếc xe lăn ra, Văn Đình Tâm đẩy đến trước mặt ông:
“Lập tức ngồi lên, nếu không về sau chú đừng có thoa thuốc mỡ gì nữa. Chính mình không chăm sóc tốt cho bản thân, thoa thuốc mỡ cũng không có tác dụng đâu.”
Ngón tay cô chỉ chỉ vào ngực ông nói tiếp:
“Chú phải biết rằng, thuốc chỉ là vật hỗ trợ, trên thực tế vẫn phải dựa vào bản thân giữ gìn bảo vệ và điều dưỡng.”
“Được rồi, được rồi, đừng lải nhải nữa.”
Khoát tay, Nam Cảnh Sơn ngồi lên xe lăn rồi hỏi:
“Cô nói Nam Thế Dương một mình đi đối phó ba tôi? Thật không?”
“Anh ấy nói như vậy.”
Gật gật đầu, Văn Đình Tâm tin tưởng nói:
“Mặc kệ thế nào, cháu tin tưởng anh ấy. Dù sao hai ngày tới anh ấy không đến đây được.”
Nam Cảnh Sơn nhìn Văn Đình Tâm, nghĩ đi nghĩ lại thôi cũng không nói gì.
“Sao rồi? Cháu tiến độ có vẻ khá nhanh đó. Nếu cứ như vậy, khoảng bao lâu sẽ xong?”
Ngửa đầu xem lầu hai đang xây dựng tầng gác, đã có thể nhìn thấy được một nửa hình dạng, có thể thấy tiến độ rất ổn.
Nhìn theo tầm mắt của cô, Nam Cảnh Sơn đẩy xe lăn đổi hướng khác:
“Tiến độ coi như ổn rồi. Ban đầu dự định sẽ đặt thang rồi gắn vào tường luôn, nhưng khuôn hình thang vẫn chưa mua được, Lãng ##Quên ngày mai dự định sẽ đi xem chỗ bán vật dụng trong nhà xem sao, tôi cảm thấy có thể chọn các loại gạch men gì đó.”
“Được, chú đi, tôi trả tiền.”
Nâng tay chụp lấy trên vai của Nam Cảnh Sơn, Văn Đình Tâm thở dài:
“Nhưng theo tiến độ này, chắc phải sau vài tháng nữa mới có thể kinh doanh được.”
“Mấy tháng là tất yếu. Sau khi xây dựng, còn phải thiết kế các quầy hàng, còn phải mua trang thiết bị, tuyển nhân viên, còn có kí túc xá cho nhân viên cần phải sửa sang lại. Vẫn còn một đống chuyện phải làm.”
Nói xong, vỗ lên tay cô đặt trên vai ông:
“Nhưng tôi chỉ giúp cháu xây dựng siêu thị xong sẽ rời đi. Nhớ giúp tôi đăng thông tin quảng cáo tìm người, đừng nghĩ lừa gạt tôi.”
“Được.”
Gật đầu trả lời, nghe ông nói Văn Đình Tâm cảm thấy rất đáng tiếc. Dù sao cũng là một nhân tài buôn bán, phải buông tha thế này, tổn thất quá lớn.
“Chú, hay là chú giúp tôi chỉnh đốn siêu thị tốt đi. Tin tức quảng cáo tìm người gì đó tôi giúp chú đăng, chú ở chỗ của tôi, nếu có tin tức cũng dễ liên lạc.”
“Không cần, không cần.”
Xua tay lắc đầu, Nam Cảnh Sơn lập tức từ chối:
“Tôi còn muốn đi tìm. Nếu cứ ru rú ở một chỗ, ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng tôi rất bất an. Tôi vẫn thích hợp với cuộc sống lang thang hơn.”
Đây không phải lãng phí bản thân sao?
Khinh thường nhìn ông, những lời này Văn Đình Tâm cũng không nói ra miệng.
“Đúng rồi, cô nhóc!”
Nam Cảnh Sơn chợt liếc mắt nhìn cô:
“Con mèo mập trong nhà đã được tôi giúp cô giáo huấn một trận, bây giờ bị nhốt ở trong phòng. Buổi sáng, phòng bếp bị nó phá tan tành,$#LangQuen%$LQĐ*$ bình thủy bị vỡ, bếp lò bị rơi xuống đất, hại tôi tốn thời gian dọn dẹp lại.”
“Không sao. Mèo của chú làm thì chú phụ trách.”
Vỗ vỗ bờ vai ông, Văn Đình Tâm nói vô cùng tự nhiên, thậm chí Nam Cảnh Sơn nhăn mày liếc nhìn cô cũng giả bộ như không nhìn thấy.
Hai người ở trong nhà xưởng khoảng hai tiếng, đợi cho ông chủ cũ nhà xưởng kết thúc công việc xong mới cùng nhau về nhà.
Về đến nhà cũng đã gần bảy giờ tối.
Bây giờ, Nam Cảnh Sơn ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tốt, Văn Đình Tâm tắm rửa cho con mèo ú.
Đều nói mèo có thể bắt chuột, nếu đêm nay để con mèo mập ở trong phòng bếp một đêm, có khi nào bắt được con chuột bự?
Ừ, ý kiến hay!
"Mèo Garfield a mèo Garfield a!”
Miệng nói nhỏ, Văn Đình Tâm bỗng nhiên nghĩ ra được ý nghĩ:
“Anh chàng này nhìn có vẻ giàu sang, lúc đó cắt tỉa lông lại cho nó, để ở trong tiệm làm mèo chiêu tài!”
“Bậy bạ!”
Ý nghĩ vừa mới nói ra, Nam Cảnh Sơn nhô đầu từ phòng bếp ra phản đổi:
“Cô cho rằng con mèo này có thể đem tài phú đến cho cô sao? Lấy tính hay quậy phá của nó, nếu không ăn hết đồ ăn ở cửa hàng là may lắm rồi!”
“Không đâu, con mèo này rất ngoan!”
Cầm lấy cái chân của mèo mập đập đệm thịt vào trong nước, tiểu gia hỏa kia vẫn rất ngoan ngoãn không hề nhúc nhích.
“Đấy, chú xem đi, không phải rất ngoan sao?”
“Nó chỉ giả vờ thôi, hình ảnh của phòng bếp sáng hôm nay thật là… Chậc chậc…”
Lắc đầu ghét bỏ, Nam Cảnh Sơn nâng đầu mèo nhỏ lên trêu đùa.
“Chú có ghét cũng vô dụng, vật nhỏ này là của chú.”
Đưa tay về phía nước, Văn Đình Tâm buồn cười nhìn ông, buồn cười nói:
“Đến lúc đó, nếu chú lại đi ra ngoài lưu lạc, cũng phải mang nó theo.”
“Ngừng, mặc kệ cô!”
Ngoài ý muốn, Nam Cảnh Sơn không có phản bác, quay người đi vào trong phòng bếp.
Nhìn bộ dáng của ông, Văn Đình Tâm cảm thấy đặc biệt buồn cười.
Đều nói mỗi người đàn ông đều không dễ lớn lên, Văn Đình Tâm thấy lời này nói rất đúng. Nhìn theo Nam Cảnh Sơn, cô thấy ông có tính khí trẻ con không khác Nam Thế Dương là mấy.
Dù sao hiện tại cô cũng là người đã ba mươi tuổi, cảm giác hai người trong mắt cô không khác gì hai đứa trẻ to xác.
Thế Dương cũng vậy, Nam Cảnh Sơn một bó tuổi cũng vậy…
Kỳ thật Văn Đình Tâm vô cùng thấy hiếu kì đối với những sự cố xảy ra với Nam Cảnh Sơn. Lúc nào cô cũng tìm cơ hội hỏi thử,(%$lê_43quý$*&đôn$#@ nhưng mỗi lần hỏi tới Nam Cảnh Sơn đều nói không có chuyện gì tốt để kể, những chuyện cần nói đã nói hết rồi.
Ông ấy đã kể cho Văn Đình Tâm những gì đã trải qua trong mười mấy năm lưu lạc, nhưng Văn Đình Tâm đặc biệt muốn biết trước khi ông lưu lạc là người như thế nào.
Thế Dương kính trọng ông như vậy, đủ thấy được địa vị của ông ở Nam gia rất cao. Nhưng bây giờ trở thành một tương phản lớn thế này.
Nếu giống như ông ấy nói, chỉ vì trong lòng áy náy đối với đứa con trai của mình mà khiến bản thân chịu khổ mệt nhọc như vậy. Cô cảm thấy thật sự quá u mê rồi….
Nếu không cái xã hội này khó có thể phát triển tiếp.
Hơn nữa về phần đứa trẻ, Văn Đình Tâm hoàn toàn không tin sẽ tìm được.
Trời đất bao la, người Trung Quốc lại rất đông, muốn tìm kiếm một đứa trẻ thất lạc mười mấy sao dễ dàng được. Cho dù có đưa ra quảng cáo tốt, tin tức, thật chí đăng trên những trang báo nổi tiếng nhất, cùng lắm chỉ nhận được sự đồng tình, nhưng muốn tìm được người, chắc không được….
Bên này suy nghĩ, cô đã tắm xong cho con mèo mập. Ôm vật nhỏ từ trong chậu lên, lấy khăn lông quấn quanh người con mèo, Văn Đình Tâm lau khô người cho nó.
Một lúc sau, trước cổng dừng lại một chiếc xe ba bánh, Cẩu Đầu nhảy xuống, bước nhanh vào cửa.
“Chị dâu, chị dâu, tôi đến thăm chị.”
Trên tay cầm một túi hoa quả, bên nách còn kẹp theo một tập văn kiện, tuy vết thương ở chân, nhưng lúc nhìn vê phía Cẩu Đầu cũng không có chút khó khăn nào, ngược lại còn mở miệng cười lớn.
Văn Đình Tâm ôm mèo để vào phòng khách, sau đó xoay người ra đón cậu, nhận lấy mọi thứ ở trên tay cậu, một tay đỡ cậu đi vào nhà.
“Chậm một chút, chân cũng bị bao lại thành thế này rồi.”
“Không sao đâu chị dâu, không đau.”
Cẩu Đầu hiếp mắt nhìn Văn Đình Tâm, vui sướng nói:
“Cảm ơn chị dâu, chị dâu thật tốt!”
Cẩu Đầu ngốc nghếch khiến cho Văn Đình Tâm không biết phải nói gì, đỡ cậu vào ngồi trong phòng khách xong, Văn Đình Tâm mở TV cho cậu xem:
“Ngồi chờ một lát, tôi vào phòng bếp nói người ta làm thêm cơm cho cậu.”
“Được, chị dâu! Cám ơn chị dâu!”
Vui vẻ trả lời, Cẩu Đầu cầm điều khiển đổi kênh TV. Bây giờ mắt sắc mới nhìn thấy mèo nhỏ mập mạp ngồi trên nền nhà, lập tức kích động nói:
“Ai nha nha nha! Còn có một vật nhỏ đáng yêu.”
Cả người nhanh chóng hướng tới chỗ con mèo, đối với con mèo có được một trận vui vẻ. Mèo mập nhìn cậu như muốn trốn đi, nhưng không kịp đã bị cậu bắt lấy ôm vào lòng.
“Vật nhỏ, ôi ui, sao lại mập như vậy.”
Cười khanh khách, Cẩu Đầu lại về ngồi trên ghế sopha, để mèo mập ở trên chân, cầm khăn lông tiếp tục lau người cho nó. Miệng lảm nhảm liên tục:
“Thú cưng của chị dâu nuôi thật đáng yêu, so với con sói kia tốt hơn nhiều! Mèo nhỏ à, chú Cẩu ngày hôm qua bị một con sói hung ác cắn vào chân, con nói mẹ con báo thù cho chú Cẩu đi…”
Nhiệt liệt quá mức như thế, khiến cho mèo mập cũng thấy quái dị muốn bỏ đi.
Ở trong phòng bếp, Văn Đình Tâm vốn chỉ đến nói với Nam Cảnh Sơn nấu thêm cơm, ai ngờ động tác của ông lại chậm chạp như vậy, phải mất một lúc lâu mới nấu xong một món.
Vội vàng giúp đỡ ở bên cạnh, nhanh chóng giải quyết tốt bữa tốt, hai người mới ra khỏi phòng bếp đi vào phòng khách.
Cẩu Đầu chỉ mới gặp mặt Nam Cảnh Sơn có một lần, ngày hôm qua đi đến nhà xưởng tìm Văn Đình Tâm có từng gặp qua. Lúc đó, cậu còn nghĩ ông ấy là đốc công chị dâu nhờ đến làm, nào biết bây giờ lại gặp ông ấy ở trong nhà Văn Đình Tâm, Cẩu Đầu có chút hiểu sai.
“A, đây là, cha của chị dâu phải không?”
Để mèo mập xuống dưới đất, Cẩu Đầu đỡ người đứng lên chào Nam Cảnh Sơn:
“Cha chị dâu nhìn qua trông trẻ tuổi thật đó, nhìn xem đã có tuổi rồi mà vẫn anh tuấn đẹp trai thế này, không trách được sinh ra chị dâu xinh đẹp như hoa vậy.”
“Phốc”. Văn Đình Tâm không nhịn được, cười lớn một trận.
Sắc mặt Nam Cảnh Sơn vô cùng khó coi...
Cẩu Đầu muốn vuốt mông ngựa, muốn cho người ta có ấn tượng tốt với mình, nào biết lời này có hiểu lầm lớn biết bao!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook