Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
-
Chương 63-1: Đầu Cẩu lỗ mãng, đụng trúng gã lang thang! (1)
Lãng Quên
Một trận cãi cọ ồn ào ngoài phòng khách, thường thường truyền tới từng trận tiếng cười sang sảng, Nam Dư Kiêu nghe vào mặt mày đều nhăn lại.
Sáng sớm nhận được điện thoại của ông cụ nói an bài Văn Đình Tâm ở bên đây, anh liền nhân cơ hội thu nhận cô.
Sau đó, lại nhận được điện thoại của Nam Thế Dương, cảnh cáo anh không được bắt nạt Văn Đình Tâm, không được khinh dễ Văn Đình Tâm, càng không được để cho Văn Đình Tâm chịu thiệt.
Mới vừa rồi ngay tại đây, dã nha đầu thôn quê kia đối với anh cũng không chút khách khí, bắt anh phải làm người truyền lời…
Đây là nhà anh, nhưng anh phải làm gì, suy nghĩ độc lập đều bị nhiều phương diện khống chế.
Thậm chí không thể phản kháng. #[email protected]%$Qu3n%#%DD$%2e_#Qu1*&D0n235#2
Giống như hiện tại, đây là nhà anh, Nam Thế Dương làm như mình là chủ nhà ở lại trong phòng khách, còn thêm cô gái kia hẹn hò ở đây.
Thật sự khiến người khác chán ghét!
Ở giữa cầu thang trở về phòng, Nam Dư Kiêu ngồi lên giường thở mạnh, hai tay nắm chặt với nhau khít khao, gân xanh cũng đều nổi lên.
Anh vẫn luôn chán ghét tên tiểu tử quần là áo lượt kia, từ nhỏ đến lớn, không có chỗ nào khiến cho anh thoải mái…
Tên Nam Thế Dương phế vật kia ở đại gia tộc làm vẻ kiêu ngạo ta đây thì thôi đi, bây giờ còn tới chỗ này ngồi trên đầu của anh, nghĩ lại càng thấy tức giận.
Ông cụ đáng ghét, trong nhà nhiều người như vậy, tìm ai không tốt, liền đem chuyện phiền toái này đổ lên trên người anh!
Phế vật kia thích nha đầu đó có dính dáng gì tới anh? Đưa nha đầu nghèo đến chỗ anh là có ý tứ gì?
“Thật đủ rồi!”
Trong lòng bàn tay kéo căng hết sức, tăng thêm nhiều sức lực, tích lũy khó chịu trong lòng của Nam Dư Kiêu rất lâu.
Ở tại cái Nam gia này, vẫn là quanh năm suốt tháng như vậy…
Nói đến cùng, cũng vì anh không giống như đứa nhỏ khác không có tính khí nóng nảy.
Vì ông cụ sợ nếu là những đứa khác sẽ khinh dễ nha đầu kia, sẽ chọc giận Nam Thế Dương, cho nên mới đem nha đầu đến cho anh! Lãng ##Quên
Bởi vì anh đủ thông minh, bởi vì anh xử sự ôn hòa mềm mỏng, bởi vì anh kiêng kị Nam Thế Dương, do đó sẽ đối tốt với Văn Đình Tâm, bởi vì ông cụ hi vọng anh có thể thông đồng với nha đầu kia, bởi vì ông cụ biết anh nhất định sẽ nghe lời.
Những suy nghĩ này là nguyên nhân khiến cho anh vô cùng khó chịu, không muốn chấp nhận Nam Thế Dương đáng ghét qua lại với nha đầu, liền mạnh mẽ nhét vào trong người của anh!
Vì anh không phải là người nhà, cho nên hoàn toàn xem anh như một cái thùng rác!
Càng nghĩ càng tức, nhịn không được phát tiết một lúc.
“Đáng ghét!” Một quyền vung ra giữa không khí, sức lực ở trong không khí tản đi, bực tức của anh cũng không giảm đi phân nửa.
Vốn dĩ anh có vẻ trung hậu dễ gần, vào lúc anh nổi giận làm cho anh giống như một tên biến thái. ﻅῷ☼☺₤êQuíÐὬπᴥ☼ﻹ
Anh được mẹ gả tới Nam gia mới mang theo vào, anh thành đứa trẻ dư thừa ở Nam gia, không, kì thật anh không phải là người của Nam gia, không một ai trong Nam gia xem anh là người nhà hết!
Nam Dư Kiêu anh từ khi bước vào nhà này, trước sau đều không được chào đón chân chính.
Bây giờ, khi ba mẹ anh song song mất đi khi đi nước ngoài lại càng như vậy.
Lại có thể đem cô gái thôn quê này mạnh mẽ nhét vào bên cạnh anh, bắt anh tiếp nhận…
Hành động tự tư tự lợi không chút nào cố kị đến cảm giác của người khác, đều làm cho anh vô cùng khó chịu. @#LQĐ*&#
Cho nên dù là ông cụ, hay là Nam Thế Dương, đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Nam Dư Kiêu.
Trong mắt anh, cả hai ông cháu đều là người bá đạo ích kỉ, đều khinh người, tùy tiện đều có thể ra lệnh cho anh, tự cho là tài trí hơn người.
Hiện tại Nam Thế Dương đã khinh dễ tới trên đầu anh, lại càng làm cho Nam Dư Kiêu vốn dĩ đã trách cuộc đời bất công lại càng nhiều thêm hận ý.
Một ngày nào đó, anh sẽ phá hủy toàn bộ Nam gia, để cho hai ông cháu nhà này nếm thử tư vị của người thấp kém!
Tâm tư ý nghĩ lúc này đều là mục tiêu nhiều năm nay của Nam Dư Kiêu.
Mà khoảng cách anh đạt đến mục tiêu này đang còn rất xa.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn dùng thái độ không nóng không lạnh, tính tình dễ chịu dễ tha thứ nhận được toàn bộ đối xử không công bằng, bây giờ hai ông cháu đem mục tiêu đưa đến nơi này của anh, anh tức giận rồi.
Như vậy về sau, anh thề, anh sẽ khiến cho hai ông cháu không ngừng cãi nhau kịch liệt.
Xoay người trên giường, Nam Dư Kiêu lấy gối bịt kín đầu mình. Suy nghĩ bên trong, oán niệm tràn đầy.
Cứ như vậy, Nam Dư Kiêu làm ổ trong phòng vẫn luôn buồn bực, nghẹn đến cháy hỏng, nghẹn tới chín giờ tối.
Cho đến khi dưới lầu không còn động tĩnh mới xuống lầu.
Bước từng bước xuống cầu thang đến khi xuống dưới, anh nhìn về phía sô pha bị hai người kia chiếm lấy trong phòng khách.
“Kiêu thiếu gia, cậu đã xuống.” Thím Lương thu dọn nước trái cây với bánh kem trên bàn, quay đầu nhìn thấy anh bước xuống, lập tức lau tay lên tạp dề bước lại: “Kiêu thiếu gia, Nhị thiếu cùng với nha đầu kia vừa mới đi.”
“Ừ.” Hừ lạnh đáp một tiếng, lúc đi đến phòng khách, nhìn ghế sô pha kia, anh nhăn mày nói: “Đem toàn bộ sô pha đổi đi.” di3n^d94n-L3^.Quys.D96^n.c0m
“Vâng, thiếu gia.” Gật đầu trả lời, thím Lương theo kịp bước chân từ phía sau hỏi: “Kiêu thiếu gia, cậu còn chưa dùng buổi tối, có muốn dùng gì không?
“Tùy tiện đi.” Đút hai tay vào trong túi quần, đứng trước bàn trà, đôi mắt nhíu lại: “Đó là cái gì?”
“Gì à?” Thân mình nhanh chóng bước lên, thím Lương đưa tay nhặt cuốn vở lên, lật ra xem vài trang, quay đầu nhìn anh nói: “Kiêu thiếu gia, hình như là vở bài tập thi của nha đầu kia, vừa rồi Nhị thiếu nhận điện thoại của lão gia liền đi gấp, có khả năng là để quên.”
“Đưa đây cho tôi.”
Thím Lương nhanh chóng đưa lại, giao cuốn vở kia đến tay Nam Dư Kiêu, anh dùng hai tay cầm, cánh tay duỗi dài ra cực kỳ ghét bỏ.
Tiện tay lật vài trang, thấy toàn bài ghi chép chi chít, anh cũng không có hứng thú gì liền đóng vở lại.
Nào ngờ vào giây phút cuối, anh thấy được một thứ không bình thường.
“Ừ?” Nâng mày một cái, rút ra xem.
Một trang giấy viết đầy chữ thích hắn mà Văn Đình Tâm viết trước đó, tâm tư lộ liễu khiến cho Nam Dư Kiêu ghê tởm.
Tiện tay vút vào sọt rác, xoay người muốn đi.
Nhưng mới đi được hai bước, anh xoay người lại nói với thím Lương: “Đem nhặt nó lên, lau sạch sẽ rồi đưa lên cho tôi.”
“Vâng.” Thím Lương ngay lập tức nhặt cuốn vở lên, vỗ vỗ hai bên, lại nói: “Kiêu thiếu gia, tôi ở đây lau sạch nó lại, chút nữa sẽ đưa lên cho cậu.”
“Ừ.” Đáp lại một tiếng, Nam Dư Kiêu lại xoay người bước lên bậc cầu thang lên lầu.
Cuốn vở kia, anh nghĩ có thể lợi dụng được.
Chỉ cần đưa đến tay ông cụ, khơi mào chiến tranh giữa hai ông cháu họ là không có vấn đề gì.
Kỳ thật không cần có cuốn vở kia, vào lúc này anh bỗng nhiên ý thức được, cô gái đó có thể làm tài nguyên để lợi dụng. Lã[email protected]#d#l#q#[email protected]ên
Nam Thế Dương vốn luôn chán ghét phụ nữ, thậm chí chưa bao giờ chấp nhận một người phụ nữ nào khác, nhưng đối với cô gái kia, cậu ta quá mức để ý.
Sự thực chứng minh, cô gái đó chính là nhược điểm của cậu ta.
Nếu như có thể lợi dụng tốt…
Nghĩ đến đây, Nam Dư Kiêu xoay người bước xuống cầu thang, gọi: “Thím Lương.”
“A? Có chuyện gì sao Kiêu thiếu gia?”
“Ngày mai nha đầu Văn Đình Tâm kia tới, thím dẫn cô ta vào trong phòng tôi.”
Vào lúc nói ra những lời này, trong lòng Nam Dư Kiêu đã nghĩ ra kế sách, tuy nhiên cũng không biết có làm được hay không?
---
Cùng lúc đó ở bên ngoài, Nam Thế Dương cùng với Văn Đình Tâm kề vai đi trên đường nhỏ.
Nam Thế Dương nhận được ba cuộc điện thoại thúc giục của ông cụ, mới không thể không trở về, đã chín giờ, nghĩ lại cũng đến lúc Văn Đình Tâm nên về nhà, cho nên hai người cùng nhau rời đi.
Từ nhà của Nam Dư Kiêu đi đến cửa lớn một đoạn khá xa, lúc trước anh chạy tới cũng mất hơn mười phút.
Lúc trở về, hai người đi cùng nhau anh cố tình bước chân chậm lại, trái ngược hoàn toàn với cô gái vội vàng đi đằng trước.
“Em có thể sai Đầu Cẩu của anh làm việc được chứ?” Nắm lấy di động, Văn Đình Tâm đột nhiên mở miệng nói.
“Hả?”
“Em nghĩ muốn dùng Đầu Cẩu để làm việc, cậu ta khá thông minh, em có thể không?” Tay lướt qua xem thông tin trên di động, Văn Đình Tâm ngửa đầu lên nhìn anh, có phần trưng cầu ý kiến của anh.
“Làm gì?” Mở miệng nói với anh muốn người khác, chuyện này khiến cho trong lòng Nam Thế Dương dâng lên vị chua.
Nhưng mà cô nhìn tới Đầu Cẩu, không phải có ý nghĩa kia, để sau này đi theo bên cạnh cô bôn ba mua nhà, không phải anh bị thay thế sao?
“Bởi vì mỗi ngày em đều phải tới đây đi làm, anh cũng bị ông nội vây khốn, nếu như vậy, siêu thị cùng với Vương Triều giải trí, em muốn tìm người đáng tin cậy có thể xử lý.”
Hiện tại bên người cô có quá ít người có thể dùng được, người có thực lực cũng không có… 0di33xn0dafnl330fys0doon
Ngày nào có thời gian, cô vẫn nên trở về Nam Giao một chuyến, tìm người có khả năng tiềm ẩn kia.
“Đầu Cẩu không được.” Vẫn không thể chấp nhận một tên con trai khác thay thế vị trí của anh, đừng nói là Đầu Cẩu, cho dù đổi thành bất luận ai đi nữa, anh vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Sao vậy? Anh còn có người tốt hơn sao? Là Dương Dư?” Nhắc đến người này, trái lại có mấy phần oán giận anh ta: “Năng lực anh ta rất mạnh, nhưng lại không trung thành.”
“Văn Đình Tâm, em cố tình.”
“Ha ha, vậy đưa Đầu Cẩu cho em nha.” Tay vỗ vỗ lên trên bả vai anh: “Chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại, cậu ta sẽ ngoan ngoãn tới tìm em để làm việc phải không?”
“Ừ…” Trả lời không dễ chịu cho lắm.
“Vậy anh gọi điện thoại đi.” Chuyển cánh tay, Văn Đình Tâm nhếch miệng cười với anh: “Nói cậu ấy buổi tối tới tìm em.”
“Buổi tối?” Nam Thế Dương ngẩn người, càng không được tự nhiên: “Cần gấp như vậy sao?”
“Đương nhiên, nếu không sáng mai em đến trường, sau đó lại đi về đây làm việc, đến lúc về tới nhà cũng đã là buổi tối rồi.”
Tính toán như vậy, quả thật một ngày cô cũng không có quá nhiều thời gian dư thừa.
Suy nghĩ đến cô đến đây làm việc là vì mình, Nam Thế Dương cảm thấy thật có lỗi với cô.
“Lẽ ra người nên đến đây làm việc phải là người đàn bà đê tiện kia, cũng tại ông nội cố ý muốn đổ trách nhiệm cho em.” Quay đầu lại nhìn cô, Nam Thế Dương vô cùng nghiêm túc nói: “Văn Đình Tâm, ngày mai em đừng tới đây nữa, anh sẽ đi tìm ông nội nói chuyện, để cho ông không cần tìm em gây phiền toái nữa.”
“Ông ấy không tìm em gây phiền toái, cũng sẽ tìm anh gây phiền toái.” Nhếch miệng lên cười, nhìn qua bộ dáng của cô tỏ vẻ không có gì quan trọng: “Cho nên, em tới đây còn vì muốn đồng cam cộng khổ chia sẻ với anh. Em đến đây, ít nhất cũng có nhìn thấy anh mỗi ngày, có thể biết được anh có bị ông nội mắng hay là đánh anh không?”
Cho nên, nguyên nhân cô đáp ứng đến đây làm người giúp việc là vì anh sao?
Nam Thế Dương lập tức diễn giải lời cô nói thành ý nghĩa như vậy.
Văn Đình Tâm không thiếu tiền, cũng rất thông minh, biết bảo vệ lợi ích của mình như thế nào.
Một trận cãi cọ ồn ào ngoài phòng khách, thường thường truyền tới từng trận tiếng cười sang sảng, Nam Dư Kiêu nghe vào mặt mày đều nhăn lại.
Sáng sớm nhận được điện thoại của ông cụ nói an bài Văn Đình Tâm ở bên đây, anh liền nhân cơ hội thu nhận cô.
Sau đó, lại nhận được điện thoại của Nam Thế Dương, cảnh cáo anh không được bắt nạt Văn Đình Tâm, không được khinh dễ Văn Đình Tâm, càng không được để cho Văn Đình Tâm chịu thiệt.
Mới vừa rồi ngay tại đây, dã nha đầu thôn quê kia đối với anh cũng không chút khách khí, bắt anh phải làm người truyền lời…
Đây là nhà anh, nhưng anh phải làm gì, suy nghĩ độc lập đều bị nhiều phương diện khống chế.
Thậm chí không thể phản kháng. #[email protected]%$Qu3n%#%DD$%2e_#Qu1*&D0n235#2
Giống như hiện tại, đây là nhà anh, Nam Thế Dương làm như mình là chủ nhà ở lại trong phòng khách, còn thêm cô gái kia hẹn hò ở đây.
Thật sự khiến người khác chán ghét!
Ở giữa cầu thang trở về phòng, Nam Dư Kiêu ngồi lên giường thở mạnh, hai tay nắm chặt với nhau khít khao, gân xanh cũng đều nổi lên.
Anh vẫn luôn chán ghét tên tiểu tử quần là áo lượt kia, từ nhỏ đến lớn, không có chỗ nào khiến cho anh thoải mái…
Tên Nam Thế Dương phế vật kia ở đại gia tộc làm vẻ kiêu ngạo ta đây thì thôi đi, bây giờ còn tới chỗ này ngồi trên đầu của anh, nghĩ lại càng thấy tức giận.
Ông cụ đáng ghét, trong nhà nhiều người như vậy, tìm ai không tốt, liền đem chuyện phiền toái này đổ lên trên người anh!
Phế vật kia thích nha đầu đó có dính dáng gì tới anh? Đưa nha đầu nghèo đến chỗ anh là có ý tứ gì?
“Thật đủ rồi!”
Trong lòng bàn tay kéo căng hết sức, tăng thêm nhiều sức lực, tích lũy khó chịu trong lòng của Nam Dư Kiêu rất lâu.
Ở tại cái Nam gia này, vẫn là quanh năm suốt tháng như vậy…
Nói đến cùng, cũng vì anh không giống như đứa nhỏ khác không có tính khí nóng nảy.
Vì ông cụ sợ nếu là những đứa khác sẽ khinh dễ nha đầu kia, sẽ chọc giận Nam Thế Dương, cho nên mới đem nha đầu đến cho anh! Lãng ##Quên
Bởi vì anh đủ thông minh, bởi vì anh xử sự ôn hòa mềm mỏng, bởi vì anh kiêng kị Nam Thế Dương, do đó sẽ đối tốt với Văn Đình Tâm, bởi vì ông cụ hi vọng anh có thể thông đồng với nha đầu kia, bởi vì ông cụ biết anh nhất định sẽ nghe lời.
Những suy nghĩ này là nguyên nhân khiến cho anh vô cùng khó chịu, không muốn chấp nhận Nam Thế Dương đáng ghét qua lại với nha đầu, liền mạnh mẽ nhét vào trong người của anh!
Vì anh không phải là người nhà, cho nên hoàn toàn xem anh như một cái thùng rác!
Càng nghĩ càng tức, nhịn không được phát tiết một lúc.
“Đáng ghét!” Một quyền vung ra giữa không khí, sức lực ở trong không khí tản đi, bực tức của anh cũng không giảm đi phân nửa.
Vốn dĩ anh có vẻ trung hậu dễ gần, vào lúc anh nổi giận làm cho anh giống như một tên biến thái. ﻅῷ☼☺₤êQuíÐὬπᴥ☼ﻹ
Anh được mẹ gả tới Nam gia mới mang theo vào, anh thành đứa trẻ dư thừa ở Nam gia, không, kì thật anh không phải là người của Nam gia, không một ai trong Nam gia xem anh là người nhà hết!
Nam Dư Kiêu anh từ khi bước vào nhà này, trước sau đều không được chào đón chân chính.
Bây giờ, khi ba mẹ anh song song mất đi khi đi nước ngoài lại càng như vậy.
Lại có thể đem cô gái thôn quê này mạnh mẽ nhét vào bên cạnh anh, bắt anh tiếp nhận…
Hành động tự tư tự lợi không chút nào cố kị đến cảm giác của người khác, đều làm cho anh vô cùng khó chịu. @#LQĐ*&#
Cho nên dù là ông cụ, hay là Nam Thế Dương, đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Nam Dư Kiêu.
Trong mắt anh, cả hai ông cháu đều là người bá đạo ích kỉ, đều khinh người, tùy tiện đều có thể ra lệnh cho anh, tự cho là tài trí hơn người.
Hiện tại Nam Thế Dương đã khinh dễ tới trên đầu anh, lại càng làm cho Nam Dư Kiêu vốn dĩ đã trách cuộc đời bất công lại càng nhiều thêm hận ý.
Một ngày nào đó, anh sẽ phá hủy toàn bộ Nam gia, để cho hai ông cháu nhà này nếm thử tư vị của người thấp kém!
Tâm tư ý nghĩ lúc này đều là mục tiêu nhiều năm nay của Nam Dư Kiêu.
Mà khoảng cách anh đạt đến mục tiêu này đang còn rất xa.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn dùng thái độ không nóng không lạnh, tính tình dễ chịu dễ tha thứ nhận được toàn bộ đối xử không công bằng, bây giờ hai ông cháu đem mục tiêu đưa đến nơi này của anh, anh tức giận rồi.
Như vậy về sau, anh thề, anh sẽ khiến cho hai ông cháu không ngừng cãi nhau kịch liệt.
Xoay người trên giường, Nam Dư Kiêu lấy gối bịt kín đầu mình. Suy nghĩ bên trong, oán niệm tràn đầy.
Cứ như vậy, Nam Dư Kiêu làm ổ trong phòng vẫn luôn buồn bực, nghẹn đến cháy hỏng, nghẹn tới chín giờ tối.
Cho đến khi dưới lầu không còn động tĩnh mới xuống lầu.
Bước từng bước xuống cầu thang đến khi xuống dưới, anh nhìn về phía sô pha bị hai người kia chiếm lấy trong phòng khách.
“Kiêu thiếu gia, cậu đã xuống.” Thím Lương thu dọn nước trái cây với bánh kem trên bàn, quay đầu nhìn thấy anh bước xuống, lập tức lau tay lên tạp dề bước lại: “Kiêu thiếu gia, Nhị thiếu cùng với nha đầu kia vừa mới đi.”
“Ừ.” Hừ lạnh đáp một tiếng, lúc đi đến phòng khách, nhìn ghế sô pha kia, anh nhăn mày nói: “Đem toàn bộ sô pha đổi đi.” di3n^d94n-L3^.Quys.D96^n.c0m
“Vâng, thiếu gia.” Gật đầu trả lời, thím Lương theo kịp bước chân từ phía sau hỏi: “Kiêu thiếu gia, cậu còn chưa dùng buổi tối, có muốn dùng gì không?
“Tùy tiện đi.” Đút hai tay vào trong túi quần, đứng trước bàn trà, đôi mắt nhíu lại: “Đó là cái gì?”
“Gì à?” Thân mình nhanh chóng bước lên, thím Lương đưa tay nhặt cuốn vở lên, lật ra xem vài trang, quay đầu nhìn anh nói: “Kiêu thiếu gia, hình như là vở bài tập thi của nha đầu kia, vừa rồi Nhị thiếu nhận điện thoại của lão gia liền đi gấp, có khả năng là để quên.”
“Đưa đây cho tôi.”
Thím Lương nhanh chóng đưa lại, giao cuốn vở kia đến tay Nam Dư Kiêu, anh dùng hai tay cầm, cánh tay duỗi dài ra cực kỳ ghét bỏ.
Tiện tay lật vài trang, thấy toàn bài ghi chép chi chít, anh cũng không có hứng thú gì liền đóng vở lại.
Nào ngờ vào giây phút cuối, anh thấy được một thứ không bình thường.
“Ừ?” Nâng mày một cái, rút ra xem.
Một trang giấy viết đầy chữ thích hắn mà Văn Đình Tâm viết trước đó, tâm tư lộ liễu khiến cho Nam Dư Kiêu ghê tởm.
Tiện tay vút vào sọt rác, xoay người muốn đi.
Nhưng mới đi được hai bước, anh xoay người lại nói với thím Lương: “Đem nhặt nó lên, lau sạch sẽ rồi đưa lên cho tôi.”
“Vâng.” Thím Lương ngay lập tức nhặt cuốn vở lên, vỗ vỗ hai bên, lại nói: “Kiêu thiếu gia, tôi ở đây lau sạch nó lại, chút nữa sẽ đưa lên cho cậu.”
“Ừ.” Đáp lại một tiếng, Nam Dư Kiêu lại xoay người bước lên bậc cầu thang lên lầu.
Cuốn vở kia, anh nghĩ có thể lợi dụng được.
Chỉ cần đưa đến tay ông cụ, khơi mào chiến tranh giữa hai ông cháu họ là không có vấn đề gì.
Kỳ thật không cần có cuốn vở kia, vào lúc này anh bỗng nhiên ý thức được, cô gái đó có thể làm tài nguyên để lợi dụng. Lã[email protected]#d#l#q#[email protected]ên
Nam Thế Dương vốn luôn chán ghét phụ nữ, thậm chí chưa bao giờ chấp nhận một người phụ nữ nào khác, nhưng đối với cô gái kia, cậu ta quá mức để ý.
Sự thực chứng minh, cô gái đó chính là nhược điểm của cậu ta.
Nếu như có thể lợi dụng tốt…
Nghĩ đến đây, Nam Dư Kiêu xoay người bước xuống cầu thang, gọi: “Thím Lương.”
“A? Có chuyện gì sao Kiêu thiếu gia?”
“Ngày mai nha đầu Văn Đình Tâm kia tới, thím dẫn cô ta vào trong phòng tôi.”
Vào lúc nói ra những lời này, trong lòng Nam Dư Kiêu đã nghĩ ra kế sách, tuy nhiên cũng không biết có làm được hay không?
---
Cùng lúc đó ở bên ngoài, Nam Thế Dương cùng với Văn Đình Tâm kề vai đi trên đường nhỏ.
Nam Thế Dương nhận được ba cuộc điện thoại thúc giục của ông cụ, mới không thể không trở về, đã chín giờ, nghĩ lại cũng đến lúc Văn Đình Tâm nên về nhà, cho nên hai người cùng nhau rời đi.
Từ nhà của Nam Dư Kiêu đi đến cửa lớn một đoạn khá xa, lúc trước anh chạy tới cũng mất hơn mười phút.
Lúc trở về, hai người đi cùng nhau anh cố tình bước chân chậm lại, trái ngược hoàn toàn với cô gái vội vàng đi đằng trước.
“Em có thể sai Đầu Cẩu của anh làm việc được chứ?” Nắm lấy di động, Văn Đình Tâm đột nhiên mở miệng nói.
“Hả?”
“Em nghĩ muốn dùng Đầu Cẩu để làm việc, cậu ta khá thông minh, em có thể không?” Tay lướt qua xem thông tin trên di động, Văn Đình Tâm ngửa đầu lên nhìn anh, có phần trưng cầu ý kiến của anh.
“Làm gì?” Mở miệng nói với anh muốn người khác, chuyện này khiến cho trong lòng Nam Thế Dương dâng lên vị chua.
Nhưng mà cô nhìn tới Đầu Cẩu, không phải có ý nghĩa kia, để sau này đi theo bên cạnh cô bôn ba mua nhà, không phải anh bị thay thế sao?
“Bởi vì mỗi ngày em đều phải tới đây đi làm, anh cũng bị ông nội vây khốn, nếu như vậy, siêu thị cùng với Vương Triều giải trí, em muốn tìm người đáng tin cậy có thể xử lý.”
Hiện tại bên người cô có quá ít người có thể dùng được, người có thực lực cũng không có… 0di33xn0dafnl330fys0doon
Ngày nào có thời gian, cô vẫn nên trở về Nam Giao một chuyến, tìm người có khả năng tiềm ẩn kia.
“Đầu Cẩu không được.” Vẫn không thể chấp nhận một tên con trai khác thay thế vị trí của anh, đừng nói là Đầu Cẩu, cho dù đổi thành bất luận ai đi nữa, anh vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Sao vậy? Anh còn có người tốt hơn sao? Là Dương Dư?” Nhắc đến người này, trái lại có mấy phần oán giận anh ta: “Năng lực anh ta rất mạnh, nhưng lại không trung thành.”
“Văn Đình Tâm, em cố tình.”
“Ha ha, vậy đưa Đầu Cẩu cho em nha.” Tay vỗ vỗ lên trên bả vai anh: “Chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại, cậu ta sẽ ngoan ngoãn tới tìm em để làm việc phải không?”
“Ừ…” Trả lời không dễ chịu cho lắm.
“Vậy anh gọi điện thoại đi.” Chuyển cánh tay, Văn Đình Tâm nhếch miệng cười với anh: “Nói cậu ấy buổi tối tới tìm em.”
“Buổi tối?” Nam Thế Dương ngẩn người, càng không được tự nhiên: “Cần gấp như vậy sao?”
“Đương nhiên, nếu không sáng mai em đến trường, sau đó lại đi về đây làm việc, đến lúc về tới nhà cũng đã là buổi tối rồi.”
Tính toán như vậy, quả thật một ngày cô cũng không có quá nhiều thời gian dư thừa.
Suy nghĩ đến cô đến đây làm việc là vì mình, Nam Thế Dương cảm thấy thật có lỗi với cô.
“Lẽ ra người nên đến đây làm việc phải là người đàn bà đê tiện kia, cũng tại ông nội cố ý muốn đổ trách nhiệm cho em.” Quay đầu lại nhìn cô, Nam Thế Dương vô cùng nghiêm túc nói: “Văn Đình Tâm, ngày mai em đừng tới đây nữa, anh sẽ đi tìm ông nội nói chuyện, để cho ông không cần tìm em gây phiền toái nữa.”
“Ông ấy không tìm em gây phiền toái, cũng sẽ tìm anh gây phiền toái.” Nhếch miệng lên cười, nhìn qua bộ dáng của cô tỏ vẻ không có gì quan trọng: “Cho nên, em tới đây còn vì muốn đồng cam cộng khổ chia sẻ với anh. Em đến đây, ít nhất cũng có nhìn thấy anh mỗi ngày, có thể biết được anh có bị ông nội mắng hay là đánh anh không?”
Cho nên, nguyên nhân cô đáp ứng đến đây làm người giúp việc là vì anh sao?
Nam Thế Dương lập tức diễn giải lời cô nói thành ý nghĩa như vậy.
Văn Đình Tâm không thiếu tiền, cũng rất thông minh, biết bảo vệ lợi ích của mình như thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook