Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
-
Chương 62-1: Tình cảm sáng tỏ, trộm hẹn hò! (1)
Editor: trang bubble ^^
Một đêm này, Văn Đình Tâm vẫn giống với tối hôm qua như cũ, bọc một cái chăn, vùi ở trên ghế sa lon, áng chừng điện thoại di động xem ti vi...
Xe Nam Thế Dương vừa lái đi, lập tức cô nhận được tin nhắn của anh, bảo đảm với cô buổi tối anh sẽ trở lại.
Nhưng trên thực tế, cô biết Nam Thế Dương hẳn sẽ không trở lại.
Trên ti vi chiếu Tây Du kí, cô không có lòng dạ xem, tầm mắt vẫn rơi vào trên điện thoại di động, màn ảnh không có hình tiếng làm cho cô càng ngày càng thất vọng.
Thật ra thì rất muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại sợ ông cụ ở bên cạnh anh, vậy bị phát hiện rồi sẽ tạo thành gây rối, cho nên cô nhịn xuống.
Trở nên ngây ngô không biết bao lâu, lúc tỉnh hồn lại, TV đã sớm vào quảng cáo, xoay người qua, đổi một tư thế, Văn Đình Tâm cầm điện thoại di động lục ghi chép thông tin bên trong.
Chính là vừa nhìn như vậy, nhận ra rất nhiều cái tên nhìn quen mắt, anh em, cấp dưới, còn có ông cụ, bên trong còn có rất nhiều người mà Văn Đình Tâm đều có tiếp xúc ở đời trước.
Dù sao từng có mười năm hôn nhân, cho dù không hề quan tâm anh chút nào, nhưng có lúc góp vui lấy lệ vẫn phải qua loa với một vài anh em gì đó của anh.
Rất nhiều anh em của anh đều từng nói với cô lời giống vậy ở trước mặt anh —— Nam Thế Dương thích cô nhất định chính là một kỳ tích lớn.
Vốn là Văn Đình Tâm còn tưởng rằng các anh em của anh đều đang nhắc nhở cô, Nam Thế Dương thích cô là vinh hạnh của cô, cô còn đúng là cố gắng quý trọng loại phúc phận không dễ đến này.
Nhưng bây giờ mới biết, thì ra là các anh em có ý là, bên cạnh Nam Thế Dương không có một người phụ nữ nào, anh càng là chưa từng thích một người phụ nữ, cho nên có thể thích cô chính là kỳ tích!
Thế này xuống một trang thông tin, quả nhiên, Văn Đình Tâm không tìm được một cái tên nữ tính, thậm chí tên hơi trung tính một chút cũng không có.
Hơi có vẻ đặc biệt một chút chính là tên điện thoại trong cửa hàng Ngô Vượng Đạt, anh giữ —— liên lạc Văn Đình Tâm.
Không ngờ, cô lại sẽ là một người liên lạc phái nữ duy nhất trong điện thoại của anh, điều này khiến Văn Đình Tâm vẫn rất vui mừng.
Như đã từng nói, sau khi đi tới nội thành, cô vẫn luôn chưa từng liên lạc Ngô Vượng Đạt, có nên tìm giờ rảnh trở về thăm một chút, thuận tiện hỏi một chút Ngô Vượng Đạt có bằng lòng tới nội thành làm việc hay không.
Nếu như đồng ý, cô sẽ giao cho ông quản lý siêu thị. Mặc dù có thể sẽ khó dạy bảo một chút, nhưng mà Ngô Vượng Đạt cô tin được, cho nên giao cho ông ấy không có vấn đề.
Nhìn xem thời gian, đã không còn sớm. Vốn là Văn Đình nghĩ thầm gọi điện thoại liên lạc Ngô Vượng Đạt một chút, nghĩ đến ông ấy có thể ngủ cùng vợ con, tạm thời cũng thôi.
Bên trong loại điện thoại cục gạnh cũ kỹ này cũng không có trò chơi gì, tìm khắp cả di động, chỉ phát hiện một trò chơi rắn tham ăn.
Dùng mọi thủ đoạn, Văn Đình Tâm mở ra bắt đầu chơi.
Cứ như vậy, thời gian cũng sẽ không có vẻ quá khó chịu nhỉ.
Chờ chờ, lại đến khoảng mười một giờ, khi đó, Văn Đình Tâm lại cực kỳ mệt đã ngủ thiếp đi.
Giống như cô nghĩ trước đó, Nam Thế Dương không trở về.
Tối nay, thật ra thì Nam Thế Dương cũng trôi qua rất không thoải mái.
Ông cụ không cho phép anh ra ngoài, còn tịch thu điện thoại di động của anh, suốt cả một đêm, Nam Thế Dương bị nhốt ở trong phòng, sốt ruột không yên.
Trước đó gửi tin cho Văn Đình Tâm bảo cô chờ anh trở về, nhưng mà mình lại không thể trở về, lúc này, Nam Thế Dương thật sự cảm thấy mình chính là tên lường gạt!
Trong phòng có máy vi tính, Nam Thế Dương đặng nhập QQ, tìm tới đầu chó, thử khiến đầu chó đi thông báo cô, buổi tối anh không trở lại.
Nhưng mà, sau đó đầu chó đáp lời là điện thoại không ai nhận.
Cứ như vậy, Nam Thế Dương lại càng lo lắng. Ở trong phòng tới tới lui lui, gãi đầu suy nghĩ kỹ vài phương pháp đi ra ngoài hoặc là liên lạc cô, nhưng cũng không thành công. Ở cửa phòng anh, không ngờ thêm hai người vệ sĩ.
Mà vào đêm này, lại tương tự có nhiều chuyện phiền lòng còn có ông cụ.
Đừng thấy ông cụ đã làm chuyện xấu có được người, nhưng trên thực tế, ông cũng biết mình làm như vậy không ngăn cản được cái gì.
Buổi tối khuya, ông cụ không ngủ, mang đôi dép xỏ ngón chơi đấu vẹt ở trên sân thượng, một bàn tay đang vốc một nắm hạt dưa, một tay nắm hạt dưa đút tới khóe miệng vẹt.
Nhìn miệng vẹt ngậm đầy, trong miệng ông cụ làm như lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm nói, “Ngũ Tử ơi Ngũ Tử, mày nói cha nên bắt thằng nhóc chết tiệt kia làm thế nào bây giờ?”
“Làm thế nào? Làm thế nào?” Tha hạt dưa tiếp theo, nói như vẹt lặp lại lời của ông cụ.
“Lại là một con bé nhà nghèo, lại giống hệt thằng ba, chậc,“ Lo lắng bốc lên một hạt dưa, ông cụ nhíu mày, run đôi dép lê, “Năm đó thằng ba nhất định không nghe lời, kiên quyết muốn cưới một con bé nhà nghèo, kết quả làm hại đứa bé mất rồi, con bé nghèo kia còn ly hôn với nó.”
Lắc lắc đầu, giọng nói của ông cụ nghe hết sức cảm thán.
Mặc dù trong lòng chính ông cũng biết, sở dĩ hai người kia ly hôn, có rất nhiều nhân tố, trong đó không thiếu mình đối đãi cay nghiệt đối với con bé nghèo kia.
Thật ra thì mình đối đãi cay nghiệt cũng là bình thường mà!
Một đứa cháu thật tốt bị con bé nghèo dẫn về quê nhà ăn tết, tiếp đó bị người buôn lậu cướp đoạt, ông vẫn không thể biểu hiện lửa giận đối với con bé kia, trách móc một chút sao!
“Xem một chút hiện tại, bản thân thằng ba cũng trải qua như là một con chó, lần trước thấy nó ở đường Hoa Trung, [email protected]đlqđ@bubble editor bộ dạng nghèo kiết hủ lậu kia nhìn thật sự làm cho cha khó chịu,“
Lại lắc đầu, hạt dưa trên tay đưa tới khóe miệng vẹt, “Cha thật sự rất muốn đi lên đá nó một phát, hung hăng mắng nó một trận, để cho nó nhận rõ bây giờ bản thân trôi qua là cuộc sống tồi tệ.”
Vẹt nhô miệng ra đi tha, ông cụ lại rút tay về, cắt ngang nó một cái, cười giễu nói: “Thế nào, muốn ăn à? Hô một tiếng ‘lão gia’ nghe một chút, không kêu không cho.”
“Lão gia, lão gia, lão gia,“ Vẹt có linh tính kia thật đúng là hô lên. Dáng vẻ nghe lời thế khiến ông cụ thật hài lòng, nhếch miệng cười khanh khách mở ra.
“Ha ha, Ngũ Tử đúng là ngoan nhất ha, lần sau tìm trùng mập cho mày ăn,“ Đưa hạt dưa lên, trong đầu vui mừng một hồi, sau đó, lại trong nháy mắt than thở một hơi, “Thằng nhóc thúi kia cũng thế, vẫn không để cho ta bớt lo!”
“Tìm ai không được, tìm cái loại con bé nghèo đó. Tuy trong nhà không có thân thích nghèo, nhưng mà ở nông thôn đi ra ngoài, ngay cả có một loại ý vị quật cường nghèo kiết hủ lậu như vậy, không có ưu điểm gì, ngược lại tính tình thì hàng loạt. Hôm nay lại còn dám khiêu chiến với lão tử!”
Run dép kẹp, vừa kích động như vậy, dép cũng rơi xuống.
“Dù sao lão tử sẽ không để cho con bé kia thực hiện được! Nếu lại để cho một con bé nghèo dạy hư một đứa cháu của ta nữa, vị trí này của lão tử sẽ không ai thừa kế. Đến lúc đó, lão tử nhất định đuổi thẳng thằng nhóc thúi ra khỏi nhà, sẽ không dễ dàng tha thứ thêm giống như thằng ba nữa.”
Nói xong, khom người nhặt dép lên, đặt ở trên chân, tiếp tục run.
“Không phải là con bé kia muốn vào nhà họ Nam ư, thật ra thì rác rưởi của nhà họ Nam vẫn còn rất nhiều, nếu như không phải thằng nhóc thúi, lão tử cũng không để ý những người khác.” Lông mày già chợt giãn ra, đặt hạt dưa trong lòng bàn tay lại trong bình sứ trên bàn, thuận tay cầm lên một bình trà nhỏ đưa đến khóe miệng, “Lão tử phải nghĩ biện pháp, khiến con bé kia dời sức chú ý từ trên người thằng nhóc thúi đi.”
Người trẻ tuổi yêu đương luôn là rất nhanh, nói gió chính là mưa, tới tới lui lui nhanh hệt như lốc xoáy.
Nói không chừng hôm nay con bé này nhìn trúng thằng nhóc thúi, sáng mai thấy một kẻ có tiềm lực khác, nhất định vứt thằng nhóc thúi qua một bên.
Không sai, nếu như có thể khiến con bé kia dời đi mục tiêu, thì chuyện kia trở nên càng đơn giản hơn.
Nhìn dáng dấp, ông không chỉ phải tìm con bé ngoan ngoãn cho cháu trai mình, còn phải tìm đối tượng cho con bé nghèo này.
Miệng bình trà đưa đến trong miệng, uống cạn một hớp nước trà, mắt ông cụ nhắm lại, trong lòng có kế hoạch.
Đừng nói, nhà họ Nam bọn họ thật sự vẫn còn có người không cần thiết có thể dùng để lợi dụng...
“Lão gia, nhị thiếu ở trong phòng ầm ĩ hai giờ rồi,“ Sau lưng một người hầu đi lên, mở miệng bẩm báo.
“Để cho nó ầm ĩ, nói với nó, ầm ĩ nữa thì ngày mai cũng đừng đi học, tốt nhất trực tiếp khóa nó ở nhà một ngày.” Đặt bình trà qua một bên, ông cụ hừ hừ nhíu mày, “Nhãi con, lại ầm ĩ!”
......
Ngày kế tới, lại là thời gian học tập một tuần.
Văn Đình Tâm tỉnh lại ở trên ghế sa lon, tóc dài rối tung, còn rơi xuống gối, xoa cổ từ đông sang tây nhìn quanh một hồi, sau khi xác nhận lần nữa Nam Thế Dương không trở về, trái tim vẫn là mất mát một lúc.
Trời vừa sáng đi tới trường học, bữa ăn sáng cũng không có hứng thú ăn, mua một chai sữa, vừa đi vừa uống.
Buổi sáng ngày hôm nay, đầu tiên là cô đến lớp học của Nam Thế Dương, khi đó bởi vì thời gian vẫn còn sớm, không thấy bóng dáng của anh, Văn Đình Tâm cảm thấy chắc là ngủ nướng rồi.
Sau lại trong giờ học tiết môn thứ nhất, tiết môn thứ hai, tiết môn thứ ba, cô lại đến, vẫn không thấy bóng dáng của anh như cũ. Khi đó, Văn Đình Tâm biết hẳn là anh bị ông cụ nhốt ở nhà.
Trong phòng học, có mấy bạn học nhận ra cô, chào hỏi cô bình thường, sau đó lại đến tìm cô vào giữa trưa và trong giờ học lên lớp buổi chiều, nói cho cô biết nhị thiếu còn chưa tới đi học.
Những bạn học kia là tiểu đệ ở trong sân trường của Nam Thế Dương, bây giờ Văn Đình Tâm mới biết.
Đều là một số công tử nhà giàu, vào thời gian đời trước, Văn Đình Tâm đều từng gặp bọn họ trên rất nhiều bữa tiệc thương mại, chỉ là không biết, thì ra lúc ở trường học bọn họ đã theo chân Nam Thế Dương lăn lộn đấy.
Vốn là Văn Đình Tâm có chút khó chịu đối với bọn họ cực kỳ nhiệt tình, nhưng lúc ăn cơm buổi trưa, mấy tiểu đệ này cũng tìm tới rồi, điều này làm cho Văn Đình Tâm thêm không ít cảm tình đối với bọn họ.
Thức ăn căn tin là mỗi người một phần bữa ăn nhanh, những tiểu đệ này ăn vừa vội vừa nóng hổi, Văn Đình Tâm lại là chọc đũa vào hạt cơm, không có một chút hứng thú.
Trước kia lúc ngồi ăn chung với Nam Thế Dương, cô sẽ lựa tất cả thứ mình không thích cho anh ăn, sau đó ưỡn khuôn mặt tươi cười nói với anh, thân thể anh đang trưởng thành không thể kiêng ăn.
Nhưng mà bây giờ, Văn Đình Tâm chỉ có thể lựa từng chút một ra, nhìn thức ăn mà ngây ngô.
Cũng đã một ngày không thấy, Văn Đình Tâm cảm thấy trái tim mình như trống rỗng rồi.
Lúc này, cô đúng là rất may mắn mình đồng ý ông cụ hôm nay bắt đầu đến nhà anh làm việc. Nói không chừng còn có thể gặp được anh, xem hiện tại anh có tốt hay không.
“Nhị tẩu, chị không thấy ngon miệng sao?” Đằng trước, một tiểu đệ bới cơm bới đến ngon miệng, ngẩng đầu thấy một khay thức ăn của Văn Đình Tâm hầu như còn nguyên, không khỏi dừng lại, “Hay là không thích những thức ăn này? Em giúp chị lại lấy một phần nữa?”
“Không cần, cám ơn.” Nhếch miệng máy móc cười cười, Văn Đình Tâm múc miếng canh uống.
Hôm nay nấu canh là canh xương sườn khoai sọ thơm ngon, vốn là ngày hôm qua bị ông cụ ném xuống cô còn rất đau lòng, nhưng bây giờ trong miệng húp ngán lại là tẻ nhạt chán phèo, cứ như là uống nước lã vậy.
Tâm tình này ảnh hưởng thèm ăn, khó trách có vài người nói chuyện yêu đương sẽ gầy đi. Bởi vì mỗi lần gây gổ là có thể mấy ngày ăn không vô...
“Nhị tẩu, chị đang lo lắng cho nhị thiếu à?” Tiểu đệ bên cạnh chính là tiểu đệ bình thường vẫn sao chép bài cho Nam Thế Dương, “Em đã nói với chị, tuy là nhị thiếu không tới, nhưng chị cũng không cần lo lắng nhị thiếu sẽ vượt quá giới hạn gì đó, nhị thiếu nhà chúng ta ổn thỏa chỉ thích một người chị, không có kẻ thứ hai!”
“Ha ha, như vậy à.” Gật đầu đáp lời, Văn Đình Tâm lại cúi đầu lần nữa. Sau một phút, sau khi phản ứng lại chợt đứng dậy, quay đầu nhìn về tiểu đệ kia, “Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa? Tên nhóc kia yêu thích tôi sao? Tôi?”
Thiệt hay giả? Là đời này chứ? Đời này cũng thích sao?
“Ôi chao, Nhị tẩu! Chị xem chị, nếu nhị thiếu không thích chị còn có thể thích ai đây,“ Thái độ nóng nảy kia làm cho tiểu đệ vui vẻ cười, “Có phải bình thường nhị thiếu không nói lời buồn nôn gì đó, cho nên chị chưa bao giờ nghe thấy hay không?”
“Không nói, bình thường anh ấy có nói với các cậu lời buồn nôn gì đó không?” Như là xưng hô ‘Nhị tẩu’ này vậy, Văn Đình Tâm bắt đầu mong đợi có thể nghe được những lời nói khác biệt gì đó từ trong miệng tiểu đệ.
Lúc này, trong lòng cô chính là kích động, hệt như uống mười lon Red Bull vậy, hưng phấn lên đến đầu.
“Vậy nhất định rồi, mày xem, tao đã nói bình thường nhị thiếu nhất định sẽ không dụ dỗ Nhị tẩu, tụi bây tin chưa.” Nhếch miệng cười rộng ra, tiểu đệ kia đầu tiên là khoe khoang một phen với một đám tiểu đệ quanh người, lúc này mới quay đầu lại giải thích với Văn Đình Tâm, “Nhị tẩu, em đã nói với chị, suy nghĩ gì đó như nhị thiếu, nếu chị không hiểu, lần sau cứ tới hỏi chúng em. Mấy người chúng em thật sự đều là cố vấn tình cảm của nhị thiếu, biết chính xác hơn baidu kia nhiều!”
“Tên nhóc, cậu chớ thổi phồng cậu,“ Tiểu đệ đối diện nhìn không được, đưa tay vỗ tên kia một cái, tiếp lời nói với Văn Đình Tâm, “Nhị tẩu à, nhị thiếu chúng ta là không hiểu tình cảm lắm, cho nên có lúc đụng phải vấn đề là lên Baidu tìm tòi một lượt, lần trước không phải chị là nói chị coi anh ấy là em trai à. Lúc ấy anh liền lên Baidu tìm tòi, kết quả bị câu trả lời kia chọc tức nửa ngày.”
“Hả?” Không dám tin nhìn về phía tiểu đệ kia, Văn Đình Tâm cảm thấy rất buồn cười, thậm chí có thể tưởng tượng được hình dạng Nam Thế Dương uốn éo kia, “Sau đó thì sao? Các cậu giảng giải sao?”
“Việc này dĩ nhiên rồi...,“ Vỗ mặt bàn, tiểu đệ kia tương đối biết nói chuyện đã lên tinh thần, “Chị không biết, mấy người chúng em thay nhau khuyên anh ấy đấy.” Mặc dù bọn họ làm tất cả đều là nói mát...
“Nhị tẩu, chị đừng nghe cậu ta nói lung tung, lúc ấy thì cái miệng lớn nhất, nói khó nghe nhất kia, chị biết không?” Bên cạnh một tiểu đệ xem thường, “Lúc đó cậu ta lại nói với nhị thiếu, chị không có ý đối với nhị thiếu, bảo nhị thiếu từ bỏ sớm một chút.”
“À? Tại sao?”
“Nói bậy gì đó, thằng nhóc thúi. Nhị tẩu, em không phải là nói như vậy, em là nói cho nhị thiếu, việc này muốn cho chị không nghĩ như vậy thì nhất định phải chủ động! Em là ôn tồn khuyên nhị thiếu phải dũng cảm chủ động đó!”
“Mày nào có nói như vậy, mày rõ ràng có nói giống với trên web Baidu kia vậy, mày nói là nhị tẩu không thích nhị thiếu!”
Lời chưa hỏi rõ ràng, hai người lại bắt đầu nhao nhao ầm ĩ lên.
Một đêm này, Văn Đình Tâm vẫn giống với tối hôm qua như cũ, bọc một cái chăn, vùi ở trên ghế sa lon, áng chừng điện thoại di động xem ti vi...
Xe Nam Thế Dương vừa lái đi, lập tức cô nhận được tin nhắn của anh, bảo đảm với cô buổi tối anh sẽ trở lại.
Nhưng trên thực tế, cô biết Nam Thế Dương hẳn sẽ không trở lại.
Trên ti vi chiếu Tây Du kí, cô không có lòng dạ xem, tầm mắt vẫn rơi vào trên điện thoại di động, màn ảnh không có hình tiếng làm cho cô càng ngày càng thất vọng.
Thật ra thì rất muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại sợ ông cụ ở bên cạnh anh, vậy bị phát hiện rồi sẽ tạo thành gây rối, cho nên cô nhịn xuống.
Trở nên ngây ngô không biết bao lâu, lúc tỉnh hồn lại, TV đã sớm vào quảng cáo, xoay người qua, đổi một tư thế, Văn Đình Tâm cầm điện thoại di động lục ghi chép thông tin bên trong.
Chính là vừa nhìn như vậy, nhận ra rất nhiều cái tên nhìn quen mắt, anh em, cấp dưới, còn có ông cụ, bên trong còn có rất nhiều người mà Văn Đình Tâm đều có tiếp xúc ở đời trước.
Dù sao từng có mười năm hôn nhân, cho dù không hề quan tâm anh chút nào, nhưng có lúc góp vui lấy lệ vẫn phải qua loa với một vài anh em gì đó của anh.
Rất nhiều anh em của anh đều từng nói với cô lời giống vậy ở trước mặt anh —— Nam Thế Dương thích cô nhất định chính là một kỳ tích lớn.
Vốn là Văn Đình Tâm còn tưởng rằng các anh em của anh đều đang nhắc nhở cô, Nam Thế Dương thích cô là vinh hạnh của cô, cô còn đúng là cố gắng quý trọng loại phúc phận không dễ đến này.
Nhưng bây giờ mới biết, thì ra là các anh em có ý là, bên cạnh Nam Thế Dương không có một người phụ nữ nào, anh càng là chưa từng thích một người phụ nữ, cho nên có thể thích cô chính là kỳ tích!
Thế này xuống một trang thông tin, quả nhiên, Văn Đình Tâm không tìm được một cái tên nữ tính, thậm chí tên hơi trung tính một chút cũng không có.
Hơi có vẻ đặc biệt một chút chính là tên điện thoại trong cửa hàng Ngô Vượng Đạt, anh giữ —— liên lạc Văn Đình Tâm.
Không ngờ, cô lại sẽ là một người liên lạc phái nữ duy nhất trong điện thoại của anh, điều này khiến Văn Đình Tâm vẫn rất vui mừng.
Như đã từng nói, sau khi đi tới nội thành, cô vẫn luôn chưa từng liên lạc Ngô Vượng Đạt, có nên tìm giờ rảnh trở về thăm một chút, thuận tiện hỏi một chút Ngô Vượng Đạt có bằng lòng tới nội thành làm việc hay không.
Nếu như đồng ý, cô sẽ giao cho ông quản lý siêu thị. Mặc dù có thể sẽ khó dạy bảo một chút, nhưng mà Ngô Vượng Đạt cô tin được, cho nên giao cho ông ấy không có vấn đề.
Nhìn xem thời gian, đã không còn sớm. Vốn là Văn Đình nghĩ thầm gọi điện thoại liên lạc Ngô Vượng Đạt một chút, nghĩ đến ông ấy có thể ngủ cùng vợ con, tạm thời cũng thôi.
Bên trong loại điện thoại cục gạnh cũ kỹ này cũng không có trò chơi gì, tìm khắp cả di động, chỉ phát hiện một trò chơi rắn tham ăn.
Dùng mọi thủ đoạn, Văn Đình Tâm mở ra bắt đầu chơi.
Cứ như vậy, thời gian cũng sẽ không có vẻ quá khó chịu nhỉ.
Chờ chờ, lại đến khoảng mười một giờ, khi đó, Văn Đình Tâm lại cực kỳ mệt đã ngủ thiếp đi.
Giống như cô nghĩ trước đó, Nam Thế Dương không trở về.
Tối nay, thật ra thì Nam Thế Dương cũng trôi qua rất không thoải mái.
Ông cụ không cho phép anh ra ngoài, còn tịch thu điện thoại di động của anh, suốt cả một đêm, Nam Thế Dương bị nhốt ở trong phòng, sốt ruột không yên.
Trước đó gửi tin cho Văn Đình Tâm bảo cô chờ anh trở về, nhưng mà mình lại không thể trở về, lúc này, Nam Thế Dương thật sự cảm thấy mình chính là tên lường gạt!
Trong phòng có máy vi tính, Nam Thế Dương đặng nhập QQ, tìm tới đầu chó, thử khiến đầu chó đi thông báo cô, buổi tối anh không trở lại.
Nhưng mà, sau đó đầu chó đáp lời là điện thoại không ai nhận.
Cứ như vậy, Nam Thế Dương lại càng lo lắng. Ở trong phòng tới tới lui lui, gãi đầu suy nghĩ kỹ vài phương pháp đi ra ngoài hoặc là liên lạc cô, nhưng cũng không thành công. Ở cửa phòng anh, không ngờ thêm hai người vệ sĩ.
Mà vào đêm này, lại tương tự có nhiều chuyện phiền lòng còn có ông cụ.
Đừng thấy ông cụ đã làm chuyện xấu có được người, nhưng trên thực tế, ông cũng biết mình làm như vậy không ngăn cản được cái gì.
Buổi tối khuya, ông cụ không ngủ, mang đôi dép xỏ ngón chơi đấu vẹt ở trên sân thượng, một bàn tay đang vốc một nắm hạt dưa, một tay nắm hạt dưa đút tới khóe miệng vẹt.
Nhìn miệng vẹt ngậm đầy, trong miệng ông cụ làm như lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm nói, “Ngũ Tử ơi Ngũ Tử, mày nói cha nên bắt thằng nhóc chết tiệt kia làm thế nào bây giờ?”
“Làm thế nào? Làm thế nào?” Tha hạt dưa tiếp theo, nói như vẹt lặp lại lời của ông cụ.
“Lại là một con bé nhà nghèo, lại giống hệt thằng ba, chậc,“ Lo lắng bốc lên một hạt dưa, ông cụ nhíu mày, run đôi dép lê, “Năm đó thằng ba nhất định không nghe lời, kiên quyết muốn cưới một con bé nhà nghèo, kết quả làm hại đứa bé mất rồi, con bé nghèo kia còn ly hôn với nó.”
Lắc lắc đầu, giọng nói của ông cụ nghe hết sức cảm thán.
Mặc dù trong lòng chính ông cũng biết, sở dĩ hai người kia ly hôn, có rất nhiều nhân tố, trong đó không thiếu mình đối đãi cay nghiệt đối với con bé nghèo kia.
Thật ra thì mình đối đãi cay nghiệt cũng là bình thường mà!
Một đứa cháu thật tốt bị con bé nghèo dẫn về quê nhà ăn tết, tiếp đó bị người buôn lậu cướp đoạt, ông vẫn không thể biểu hiện lửa giận đối với con bé kia, trách móc một chút sao!
“Xem một chút hiện tại, bản thân thằng ba cũng trải qua như là một con chó, lần trước thấy nó ở đường Hoa Trung, [email protected]đlqđ@bubble editor bộ dạng nghèo kiết hủ lậu kia nhìn thật sự làm cho cha khó chịu,“
Lại lắc đầu, hạt dưa trên tay đưa tới khóe miệng vẹt, “Cha thật sự rất muốn đi lên đá nó một phát, hung hăng mắng nó một trận, để cho nó nhận rõ bây giờ bản thân trôi qua là cuộc sống tồi tệ.”
Vẹt nhô miệng ra đi tha, ông cụ lại rút tay về, cắt ngang nó một cái, cười giễu nói: “Thế nào, muốn ăn à? Hô một tiếng ‘lão gia’ nghe một chút, không kêu không cho.”
“Lão gia, lão gia, lão gia,“ Vẹt có linh tính kia thật đúng là hô lên. Dáng vẻ nghe lời thế khiến ông cụ thật hài lòng, nhếch miệng cười khanh khách mở ra.
“Ha ha, Ngũ Tử đúng là ngoan nhất ha, lần sau tìm trùng mập cho mày ăn,“ Đưa hạt dưa lên, trong đầu vui mừng một hồi, sau đó, lại trong nháy mắt than thở một hơi, “Thằng nhóc thúi kia cũng thế, vẫn không để cho ta bớt lo!”
“Tìm ai không được, tìm cái loại con bé nghèo đó. Tuy trong nhà không có thân thích nghèo, nhưng mà ở nông thôn đi ra ngoài, ngay cả có một loại ý vị quật cường nghèo kiết hủ lậu như vậy, không có ưu điểm gì, ngược lại tính tình thì hàng loạt. Hôm nay lại còn dám khiêu chiến với lão tử!”
Run dép kẹp, vừa kích động như vậy, dép cũng rơi xuống.
“Dù sao lão tử sẽ không để cho con bé kia thực hiện được! Nếu lại để cho một con bé nghèo dạy hư một đứa cháu của ta nữa, vị trí này của lão tử sẽ không ai thừa kế. Đến lúc đó, lão tử nhất định đuổi thẳng thằng nhóc thúi ra khỏi nhà, sẽ không dễ dàng tha thứ thêm giống như thằng ba nữa.”
Nói xong, khom người nhặt dép lên, đặt ở trên chân, tiếp tục run.
“Không phải là con bé kia muốn vào nhà họ Nam ư, thật ra thì rác rưởi của nhà họ Nam vẫn còn rất nhiều, nếu như không phải thằng nhóc thúi, lão tử cũng không để ý những người khác.” Lông mày già chợt giãn ra, đặt hạt dưa trong lòng bàn tay lại trong bình sứ trên bàn, thuận tay cầm lên một bình trà nhỏ đưa đến khóe miệng, “Lão tử phải nghĩ biện pháp, khiến con bé kia dời sức chú ý từ trên người thằng nhóc thúi đi.”
Người trẻ tuổi yêu đương luôn là rất nhanh, nói gió chính là mưa, tới tới lui lui nhanh hệt như lốc xoáy.
Nói không chừng hôm nay con bé này nhìn trúng thằng nhóc thúi, sáng mai thấy một kẻ có tiềm lực khác, nhất định vứt thằng nhóc thúi qua một bên.
Không sai, nếu như có thể khiến con bé kia dời đi mục tiêu, thì chuyện kia trở nên càng đơn giản hơn.
Nhìn dáng dấp, ông không chỉ phải tìm con bé ngoan ngoãn cho cháu trai mình, còn phải tìm đối tượng cho con bé nghèo này.
Miệng bình trà đưa đến trong miệng, uống cạn một hớp nước trà, mắt ông cụ nhắm lại, trong lòng có kế hoạch.
Đừng nói, nhà họ Nam bọn họ thật sự vẫn còn có người không cần thiết có thể dùng để lợi dụng...
“Lão gia, nhị thiếu ở trong phòng ầm ĩ hai giờ rồi,“ Sau lưng một người hầu đi lên, mở miệng bẩm báo.
“Để cho nó ầm ĩ, nói với nó, ầm ĩ nữa thì ngày mai cũng đừng đi học, tốt nhất trực tiếp khóa nó ở nhà một ngày.” Đặt bình trà qua một bên, ông cụ hừ hừ nhíu mày, “Nhãi con, lại ầm ĩ!”
......
Ngày kế tới, lại là thời gian học tập một tuần.
Văn Đình Tâm tỉnh lại ở trên ghế sa lon, tóc dài rối tung, còn rơi xuống gối, xoa cổ từ đông sang tây nhìn quanh một hồi, sau khi xác nhận lần nữa Nam Thế Dương không trở về, trái tim vẫn là mất mát một lúc.
Trời vừa sáng đi tới trường học, bữa ăn sáng cũng không có hứng thú ăn, mua một chai sữa, vừa đi vừa uống.
Buổi sáng ngày hôm nay, đầu tiên là cô đến lớp học của Nam Thế Dương, khi đó bởi vì thời gian vẫn còn sớm, không thấy bóng dáng của anh, Văn Đình Tâm cảm thấy chắc là ngủ nướng rồi.
Sau lại trong giờ học tiết môn thứ nhất, tiết môn thứ hai, tiết môn thứ ba, cô lại đến, vẫn không thấy bóng dáng của anh như cũ. Khi đó, Văn Đình Tâm biết hẳn là anh bị ông cụ nhốt ở nhà.
Trong phòng học, có mấy bạn học nhận ra cô, chào hỏi cô bình thường, sau đó lại đến tìm cô vào giữa trưa và trong giờ học lên lớp buổi chiều, nói cho cô biết nhị thiếu còn chưa tới đi học.
Những bạn học kia là tiểu đệ ở trong sân trường của Nam Thế Dương, bây giờ Văn Đình Tâm mới biết.
Đều là một số công tử nhà giàu, vào thời gian đời trước, Văn Đình Tâm đều từng gặp bọn họ trên rất nhiều bữa tiệc thương mại, chỉ là không biết, thì ra lúc ở trường học bọn họ đã theo chân Nam Thế Dương lăn lộn đấy.
Vốn là Văn Đình Tâm có chút khó chịu đối với bọn họ cực kỳ nhiệt tình, nhưng lúc ăn cơm buổi trưa, mấy tiểu đệ này cũng tìm tới rồi, điều này làm cho Văn Đình Tâm thêm không ít cảm tình đối với bọn họ.
Thức ăn căn tin là mỗi người một phần bữa ăn nhanh, những tiểu đệ này ăn vừa vội vừa nóng hổi, Văn Đình Tâm lại là chọc đũa vào hạt cơm, không có một chút hứng thú.
Trước kia lúc ngồi ăn chung với Nam Thế Dương, cô sẽ lựa tất cả thứ mình không thích cho anh ăn, sau đó ưỡn khuôn mặt tươi cười nói với anh, thân thể anh đang trưởng thành không thể kiêng ăn.
Nhưng mà bây giờ, Văn Đình Tâm chỉ có thể lựa từng chút một ra, nhìn thức ăn mà ngây ngô.
Cũng đã một ngày không thấy, Văn Đình Tâm cảm thấy trái tim mình như trống rỗng rồi.
Lúc này, cô đúng là rất may mắn mình đồng ý ông cụ hôm nay bắt đầu đến nhà anh làm việc. Nói không chừng còn có thể gặp được anh, xem hiện tại anh có tốt hay không.
“Nhị tẩu, chị không thấy ngon miệng sao?” Đằng trước, một tiểu đệ bới cơm bới đến ngon miệng, ngẩng đầu thấy một khay thức ăn của Văn Đình Tâm hầu như còn nguyên, không khỏi dừng lại, “Hay là không thích những thức ăn này? Em giúp chị lại lấy một phần nữa?”
“Không cần, cám ơn.” Nhếch miệng máy móc cười cười, Văn Đình Tâm múc miếng canh uống.
Hôm nay nấu canh là canh xương sườn khoai sọ thơm ngon, vốn là ngày hôm qua bị ông cụ ném xuống cô còn rất đau lòng, nhưng bây giờ trong miệng húp ngán lại là tẻ nhạt chán phèo, cứ như là uống nước lã vậy.
Tâm tình này ảnh hưởng thèm ăn, khó trách có vài người nói chuyện yêu đương sẽ gầy đi. Bởi vì mỗi lần gây gổ là có thể mấy ngày ăn không vô...
“Nhị tẩu, chị đang lo lắng cho nhị thiếu à?” Tiểu đệ bên cạnh chính là tiểu đệ bình thường vẫn sao chép bài cho Nam Thế Dương, “Em đã nói với chị, tuy là nhị thiếu không tới, nhưng chị cũng không cần lo lắng nhị thiếu sẽ vượt quá giới hạn gì đó, nhị thiếu nhà chúng ta ổn thỏa chỉ thích một người chị, không có kẻ thứ hai!”
“Ha ha, như vậy à.” Gật đầu đáp lời, Văn Đình Tâm lại cúi đầu lần nữa. Sau một phút, sau khi phản ứng lại chợt đứng dậy, quay đầu nhìn về tiểu đệ kia, “Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa? Tên nhóc kia yêu thích tôi sao? Tôi?”
Thiệt hay giả? Là đời này chứ? Đời này cũng thích sao?
“Ôi chao, Nhị tẩu! Chị xem chị, nếu nhị thiếu không thích chị còn có thể thích ai đây,“ Thái độ nóng nảy kia làm cho tiểu đệ vui vẻ cười, “Có phải bình thường nhị thiếu không nói lời buồn nôn gì đó, cho nên chị chưa bao giờ nghe thấy hay không?”
“Không nói, bình thường anh ấy có nói với các cậu lời buồn nôn gì đó không?” Như là xưng hô ‘Nhị tẩu’ này vậy, Văn Đình Tâm bắt đầu mong đợi có thể nghe được những lời nói khác biệt gì đó từ trong miệng tiểu đệ.
Lúc này, trong lòng cô chính là kích động, hệt như uống mười lon Red Bull vậy, hưng phấn lên đến đầu.
“Vậy nhất định rồi, mày xem, tao đã nói bình thường nhị thiếu nhất định sẽ không dụ dỗ Nhị tẩu, tụi bây tin chưa.” Nhếch miệng cười rộng ra, tiểu đệ kia đầu tiên là khoe khoang một phen với một đám tiểu đệ quanh người, lúc này mới quay đầu lại giải thích với Văn Đình Tâm, “Nhị tẩu, em đã nói với chị, suy nghĩ gì đó như nhị thiếu, nếu chị không hiểu, lần sau cứ tới hỏi chúng em. Mấy người chúng em thật sự đều là cố vấn tình cảm của nhị thiếu, biết chính xác hơn baidu kia nhiều!”
“Tên nhóc, cậu chớ thổi phồng cậu,“ Tiểu đệ đối diện nhìn không được, đưa tay vỗ tên kia một cái, tiếp lời nói với Văn Đình Tâm, “Nhị tẩu à, nhị thiếu chúng ta là không hiểu tình cảm lắm, cho nên có lúc đụng phải vấn đề là lên Baidu tìm tòi một lượt, lần trước không phải chị là nói chị coi anh ấy là em trai à. Lúc ấy anh liền lên Baidu tìm tòi, kết quả bị câu trả lời kia chọc tức nửa ngày.”
“Hả?” Không dám tin nhìn về phía tiểu đệ kia, Văn Đình Tâm cảm thấy rất buồn cười, thậm chí có thể tưởng tượng được hình dạng Nam Thế Dương uốn éo kia, “Sau đó thì sao? Các cậu giảng giải sao?”
“Việc này dĩ nhiên rồi...,“ Vỗ mặt bàn, tiểu đệ kia tương đối biết nói chuyện đã lên tinh thần, “Chị không biết, mấy người chúng em thay nhau khuyên anh ấy đấy.” Mặc dù bọn họ làm tất cả đều là nói mát...
“Nhị tẩu, chị đừng nghe cậu ta nói lung tung, lúc ấy thì cái miệng lớn nhất, nói khó nghe nhất kia, chị biết không?” Bên cạnh một tiểu đệ xem thường, “Lúc đó cậu ta lại nói với nhị thiếu, chị không có ý đối với nhị thiếu, bảo nhị thiếu từ bỏ sớm một chút.”
“À? Tại sao?”
“Nói bậy gì đó, thằng nhóc thúi. Nhị tẩu, em không phải là nói như vậy, em là nói cho nhị thiếu, việc này muốn cho chị không nghĩ như vậy thì nhất định phải chủ động! Em là ôn tồn khuyên nhị thiếu phải dũng cảm chủ động đó!”
“Mày nào có nói như vậy, mày rõ ràng có nói giống với trên web Baidu kia vậy, mày nói là nhị tẩu không thích nhị thiếu!”
Lời chưa hỏi rõ ràng, hai người lại bắt đầu nhao nhao ầm ĩ lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook