Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
-
Chương 52: Giam lỏng cha mẹ cặn bã!
Nhìn hai người bọn họ vừa về đã đi thẳng vào bên trong, Dư Dương cũng nhanh chóng đi theo.
Đứng ở bên ngoài phòng bếp, hắn nhìn qua khe cửa có thể thấy bọn họ đứng ở trong góc đang lén lút làm gì đó.
Bộ dạng này làm cho Dư Dương nhớ tới chuyện Cao Tài cũng mới vào trong nhà bếp.
Một trước một sau đi vào trong đây, chẳng lẽ có điều gì bí ẩn?
Trong lòng hắn thầm nghi ngờ, cũng đã nhanh chóng lén lút điện về báo tin với ông chủ. Sau đó mới mở miệng nhắc nhở, "Nhị thiếu chúng ta nên về nhà thôi".
Ở bên trong bếp, Nam Thế Dương và Văn Đình Tâm nhìn nhau, Văn Đình Tâm cất vò rượu đi nhắc nhở, "Đúng là không còn sớm nữa, anh mau về nhà đi".
"Không cần vội, còn có một việc chưa xử lý". Xắn tay áo đứng dậy, hắn bày ra tư thế giống như chuẩn bị đánh nhau, "Giải quyết hai người kia xong, tôi sẽ về".
"Haiz" Đứng dậy giữ chặt cánh tay của hắn, Văn Đình Tâm mở miệng nhắc nhở, "Đêm hôm thế này giải quyết thế nào? Anh cho là bỏ đồ đạc và họ ở ngoài là ổn sao? Anh có chắc là hơn nửa đêm cảnh sát sẽ không đưa họ trở lại chứ?"
"Còn nữa, với tính tình của bọn họ, còn có ông nội hay cáu kỉnh của anh nữa, làm sao dễ dàng để cho bọn họ bị đuổi ra ngoài đây. Anh xem Dư Dương bây giờ cũng đang ở ngoài chờ anh về, nếu không có ông nội anh hạ lệnh, tại sao hắn lại không dám động tới hai người kia chứ".
Nghe cô phân tích mọi chuyện lý lẽ đâu ra đấy, Nam Thế Dương nhíu chặt lông mày, "Thế bây giờ nên làm sao nhỉ? Hay là tôi không về nữa, ở lại với em".
"Đừng, anh cứ về đi. Anh xem, quan hệ của anh và em vừa mới khá lên một chút ông nội anh đã nhằm vào em như vậy. Nếu anh đi cả đêm không về, không biết chừng ông nội anh sẽ tới đây đốt nhà em luôn đó". Ngón tay chỉ lên nóc nhà, ý định của hắn bị Văn Đình Tâm gạt bỏ.
Tình huống không thể tiến không thể lùi, bên trái vấp, bên phải gặp chướng ngại làm cho hắn hết sức bực bội.
"Tôi mang em về nhà, chúng ta đi gặp ông nội, nói rõ ràng mọi chuyện với ông".
"Chát" một tiếng, trên ót của Nam Thế Dương bị cô đánh trúng.
"Á" Xoa ót, Nam Thế Dương bực bội nhìn cô, "Em làm gì vậy?"
"Anh giỏi nhỉ, tại sao em phải đi gặp ông nội của anh, tại sao lại phải đi để chịu nhục. Anh có biết lần trước ông ấy nói gì em không hả?" Ngầng đầu trả lời hắn, nghĩ lại lần đầu gặp ông, nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của ông kiếp trước, Văn Đình Tâm vô cùng tức giận.
Ông cụ nói những lời vô cùng khó nghe, thật là cậy có tiền, nên không cho cô một chút danh dự.
Văn Đình Tâm bây giờ tuy rất nghèo, nhưng vẫn không chịu được sự khinh bỉ này. Lòng tự trọng sẽ sinh ra tức giận, sinh ra thù hận, cùng với nhiều cảm xúc khác.
Ít nhất bây giờ cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với lão đại của bang xã hội đen.
"Anh nghe em, đợi lát nữa anh về cùng Dư Dương đi, em ở lại không sao đâu". Địch không lại ông cụ, nhưng những người này Văn Đình Tâm tự tin là mình vẫn đối phó được, "Nếu như có vẫn đề, em sẽ báo cảnh sát".
"Không được, tôi lo lắng. Nếu như chờ đến lúc có vấn đề, báo cảnh sát cũng không kịp" Mặt mày nhăn lại, vấn đề này đúng là phải cẩn thận suy nghĩ, "Nếu không tôi để bọn đàn em tới bảo vệ em".
Nhìn vẻ mặt rối rắm lại ngốc ngốc của hắn, Văn Đình Tâm không nhịn được giơ tay vuốt đầu hắn, cười nói, "Anh, đừng nghĩ nữa. Em có cách".
"Cách gì?"
....
Khoảng nửa giờ sau, Nam Thế Dương ngoan ngoãn trở về cùng Dư Dương.
Trong sân nhà, Văn Đình Tâm nhanh chóng trở lại phòng ngủ lấy quần áo, chuẩn bị xuống bếp nấu nước tắm.
Bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn lướt qua phòng Cao Tài, bỗng nhiên nghe được một tiếng "Két..." nhưng cửa cũng không mở ra..
Cửa phòng bị khóa lại bởi hai chiếc khóa lớn, ở trên chiếc khóa lớn, áng chừng còn có mười chiếc khóa nhỏ, mỗi chiếc khóa nhỏ lại được kết hợp bởi vô số khóa nhỏ khác.
Đây là một bộ khóa đầu rồng, khóa chắc chắn cửa phòng lại, Cao Tài cố gắng mở đến thế nào cũng không ra.
"Con nhỏ chết tiệt kia! Mày có phải đang ở bên ngoài hay không! Mày đã làm gì hả". Cửa phòng bị kéo vang lên những tiếng "ken két", từ trong phòng Từ Kiến Bình không ngừng hò hét ra.
Liếc về phía phòng đó, Văn Đình Tâm nhún vai vô cùng đắc ý.
Cô đã nghĩ thông suốt, nếu ông cụ nhất định phải đưa bọn họ đến để giám sát cô, vậy cô cũng sẽ để họ ở đây.
Ở bên trong phòng lớn đó, ti vi cũng có, còn có đồ ăn vặt mà Nam Thế Dương mua cho, cô đoán rằng dù có nhốt họ hai ba ngày cũng không thành vấn đề.
"Con nhỏ chết tiệt kia, mẹ nó mày có nghe bà đây nói không. Mày giả bộ điếc à! Mày để bà đây ở trong này, coi chừng bị trời phạt".
"Thật là ầm ĩ" Văn Đình Tâm bịt tai lại, lắc đầu không biết làm sao.
Cứ việc ầm ĩ đi, dù sao ngày mai cô tạm thời cũng không có ở đây, cũng không ảnh hưởng đến cô lâu được.
Đi vào nhà bếp, bật bóng điện lên, nhóm bếp củi lên, sau đó nấu một nồi nước nóng.
Đầu năm nay, bếp ga cũng đã xuất hiện, nhưng bếp củi nhà cô vẫn dùng khá tốt, cũng không đến mức bất tiện.
Ngày mai cũng là cuối tuần, Văn Đình Tâm quyết định dời đến căn nhà mới mua khác, cái nhà kia mới hơn so với ở đây một chút, phòng bếp kiểu mới, có phòng tắm nối liền, mặc dù hơi xa trường một chút, nhưng cuộc sống lại thuận tiện hơn.
Quan trọng nhất là, lúc cô mua nhà cũng đã chú ý ở bên cạnh có xưởng đang tạm đóng cửa, trước mắt đang trong giai đoạn sang nhượng, cô chuẩn bị mua lại, sau đó cải biến.
Cho nên vừa rồi lấy thẻ từ Nam Thế Dương cô đã muốn qua đó. Ngày mai, nếu Nam Thế Dương không thể đi cùng, cô cũng có thể tự mình tới được.
Tính toán xong xuôi, Văn Đình Tâm cảm thấy trong lòng vô cùng hưng phấn.
Nếu không để ý đến những thành phần không vui vẻ như cặp vợ chồng mẹ kế và ông cụ, thì cuộc sống bây giờ đối với cô mà nói, thực sự rất tốt.
Có thể đi học giống học sinh, cũng có thể phấn đấu làm việc giống người lớn, còn có thể thấy tên thiếu niên kia lớn lên từng ngày dưới mắt cô....
Cuộc sống như bây giờ đối với cô không hề khó chịu cho lắm.
Lòng người không cần quá tham, đối với chuyện được mất cũng không cần quá tính toán, cuộc sống sẽ rất tốt đẹp, đây là kết luận của cô, một người phụ nữ đã hơn ba mươi.
Ngồi cạnh bếp chờ nước sôi, Văn Đình Tâm lấy cây củi khều khều trong bếp.
Trong đầu vẫn tiếp tục tính toán kế hoạch tiếp theo.
Phải biết rằng có nhà vẫn là chưa đủ, thị trường bất động sản cũng phải năm năm nữa mới bắt đầu phát triển, trước đó, cô phải nghĩ biện pháp khác để làm cho tiền đẻ ra tiền, tiền sinh sôi tiền...
Ở trên thương trường, muốn cho chuyện buôn bán phát triển thuận lợi, nhất định phải có trợ thủ.
Giờ phút này, cô lại bắt đầu nhớ đến những doanh nhân giàu có nổi tiếng của kiếp trước...
Nếu như có thể hợp tác được với một vài người...
Đúng rồi, kiếp trước cô còn nhớ, một thương nhân vô cùng giàu có xuất thân từ Nam Giao nghèo. Lúc đó thôn làng vì muốn cảm tạ vị thương nhân kia đã mang lại lợi ích cho Nam Giao nên bày một bữa tiệc mở khá lớn, ăn đến ba ngày ba đêm. Cô cũng đến tham gia hơn nữa còn nghe một buổi diễn thuyết của vị thương nhân kia. (lưu thủy yến: là kiểu tiệc, ai vô cũng được, bàn đủ người thì dọn món lên)
Từ giai cấp bình dân đến bày hàng vỉa hè làm lên dần, trong một khoảng thời gian khá dài người đó đã từng là mục tiêu mà Văn Đình muốn lôi kéo về (Giai cấp gốc rễ: chỉ những người thuộc tầng lớp thu nhập thấp, văn hóa thấp).
Nhưng mà người kia tính tình vẫn luôn kiêu ngạo, kiếp trước không chịu để ý cô, bây giờ không biết có để cho cô kiếm được chút lợi nào không nữa.
Dĩ nhiên, những tiềm năng này vẫn phải khai thác trước, trước mắt cô cần chính là
"Đúng nha, mình có thể tìm chú Vượng Đạt đến hỗ trợ". Búng tay một cái, cô nhanh chóng quyết định.
Nhìn nước vẫn còn chưa sôi, cô vội vàng quay về phòng cầm cái laptop ra.
Từ Kiến Bình ở bên trong căn phòng kia, vẫn hét giống như tiếng heo bị chọc tiết, "Ông xã, ông mau nói vài câu, con nhỏ chết tiệt kia dám khóa chúng ta ở bên trong".
"Đừng làm ầm ĩ nữa, xem tivi đi". Ở trong phòng Cao Tài xoay người, tiếp tục nằm, cũng không để ý đến Từ Kiến Bình.
Tiết mục phim truyền hình vẫn phổ biến như cũ, Hoàn Châu Cách Cách.
Tiếng ồn ào của Từ Kiến Bình phối hợp với âm thanh Tử Vi đang bị Dung ma ma đâm kim, nghe vào tai đúng là một loại âm thanh ảo diệu.
"Chậc chậc chậc" lắc đầu, Văn Đình Tâm không thèm để ý, bước thẳng vào nhà bếp...
Đứng ở bên ngoài phòng bếp, hắn nhìn qua khe cửa có thể thấy bọn họ đứng ở trong góc đang lén lút làm gì đó.
Bộ dạng này làm cho Dư Dương nhớ tới chuyện Cao Tài cũng mới vào trong nhà bếp.
Một trước một sau đi vào trong đây, chẳng lẽ có điều gì bí ẩn?
Trong lòng hắn thầm nghi ngờ, cũng đã nhanh chóng lén lút điện về báo tin với ông chủ. Sau đó mới mở miệng nhắc nhở, "Nhị thiếu chúng ta nên về nhà thôi".
Ở bên trong bếp, Nam Thế Dương và Văn Đình Tâm nhìn nhau, Văn Đình Tâm cất vò rượu đi nhắc nhở, "Đúng là không còn sớm nữa, anh mau về nhà đi".
"Không cần vội, còn có một việc chưa xử lý". Xắn tay áo đứng dậy, hắn bày ra tư thế giống như chuẩn bị đánh nhau, "Giải quyết hai người kia xong, tôi sẽ về".
"Haiz" Đứng dậy giữ chặt cánh tay của hắn, Văn Đình Tâm mở miệng nhắc nhở, "Đêm hôm thế này giải quyết thế nào? Anh cho là bỏ đồ đạc và họ ở ngoài là ổn sao? Anh có chắc là hơn nửa đêm cảnh sát sẽ không đưa họ trở lại chứ?"
"Còn nữa, với tính tình của bọn họ, còn có ông nội hay cáu kỉnh của anh nữa, làm sao dễ dàng để cho bọn họ bị đuổi ra ngoài đây. Anh xem Dư Dương bây giờ cũng đang ở ngoài chờ anh về, nếu không có ông nội anh hạ lệnh, tại sao hắn lại không dám động tới hai người kia chứ".
Nghe cô phân tích mọi chuyện lý lẽ đâu ra đấy, Nam Thế Dương nhíu chặt lông mày, "Thế bây giờ nên làm sao nhỉ? Hay là tôi không về nữa, ở lại với em".
"Đừng, anh cứ về đi. Anh xem, quan hệ của anh và em vừa mới khá lên một chút ông nội anh đã nhằm vào em như vậy. Nếu anh đi cả đêm không về, không biết chừng ông nội anh sẽ tới đây đốt nhà em luôn đó". Ngón tay chỉ lên nóc nhà, ý định của hắn bị Văn Đình Tâm gạt bỏ.
Tình huống không thể tiến không thể lùi, bên trái vấp, bên phải gặp chướng ngại làm cho hắn hết sức bực bội.
"Tôi mang em về nhà, chúng ta đi gặp ông nội, nói rõ ràng mọi chuyện với ông".
"Chát" một tiếng, trên ót của Nam Thế Dương bị cô đánh trúng.
"Á" Xoa ót, Nam Thế Dương bực bội nhìn cô, "Em làm gì vậy?"
"Anh giỏi nhỉ, tại sao em phải đi gặp ông nội của anh, tại sao lại phải đi để chịu nhục. Anh có biết lần trước ông ấy nói gì em không hả?" Ngầng đầu trả lời hắn, nghĩ lại lần đầu gặp ông, nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của ông kiếp trước, Văn Đình Tâm vô cùng tức giận.
Ông cụ nói những lời vô cùng khó nghe, thật là cậy có tiền, nên không cho cô một chút danh dự.
Văn Đình Tâm bây giờ tuy rất nghèo, nhưng vẫn không chịu được sự khinh bỉ này. Lòng tự trọng sẽ sinh ra tức giận, sinh ra thù hận, cùng với nhiều cảm xúc khác.
Ít nhất bây giờ cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với lão đại của bang xã hội đen.
"Anh nghe em, đợi lát nữa anh về cùng Dư Dương đi, em ở lại không sao đâu". Địch không lại ông cụ, nhưng những người này Văn Đình Tâm tự tin là mình vẫn đối phó được, "Nếu như có vẫn đề, em sẽ báo cảnh sát".
"Không được, tôi lo lắng. Nếu như chờ đến lúc có vấn đề, báo cảnh sát cũng không kịp" Mặt mày nhăn lại, vấn đề này đúng là phải cẩn thận suy nghĩ, "Nếu không tôi để bọn đàn em tới bảo vệ em".
Nhìn vẻ mặt rối rắm lại ngốc ngốc của hắn, Văn Đình Tâm không nhịn được giơ tay vuốt đầu hắn, cười nói, "Anh, đừng nghĩ nữa. Em có cách".
"Cách gì?"
....
Khoảng nửa giờ sau, Nam Thế Dương ngoan ngoãn trở về cùng Dư Dương.
Trong sân nhà, Văn Đình Tâm nhanh chóng trở lại phòng ngủ lấy quần áo, chuẩn bị xuống bếp nấu nước tắm.
Bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn lướt qua phòng Cao Tài, bỗng nhiên nghe được một tiếng "Két..." nhưng cửa cũng không mở ra..
Cửa phòng bị khóa lại bởi hai chiếc khóa lớn, ở trên chiếc khóa lớn, áng chừng còn có mười chiếc khóa nhỏ, mỗi chiếc khóa nhỏ lại được kết hợp bởi vô số khóa nhỏ khác.
Đây là một bộ khóa đầu rồng, khóa chắc chắn cửa phòng lại, Cao Tài cố gắng mở đến thế nào cũng không ra.
"Con nhỏ chết tiệt kia! Mày có phải đang ở bên ngoài hay không! Mày đã làm gì hả". Cửa phòng bị kéo vang lên những tiếng "ken két", từ trong phòng Từ Kiến Bình không ngừng hò hét ra.
Liếc về phía phòng đó, Văn Đình Tâm nhún vai vô cùng đắc ý.
Cô đã nghĩ thông suốt, nếu ông cụ nhất định phải đưa bọn họ đến để giám sát cô, vậy cô cũng sẽ để họ ở đây.
Ở bên trong phòng lớn đó, ti vi cũng có, còn có đồ ăn vặt mà Nam Thế Dương mua cho, cô đoán rằng dù có nhốt họ hai ba ngày cũng không thành vấn đề.
"Con nhỏ chết tiệt kia, mẹ nó mày có nghe bà đây nói không. Mày giả bộ điếc à! Mày để bà đây ở trong này, coi chừng bị trời phạt".
"Thật là ầm ĩ" Văn Đình Tâm bịt tai lại, lắc đầu không biết làm sao.
Cứ việc ầm ĩ đi, dù sao ngày mai cô tạm thời cũng không có ở đây, cũng không ảnh hưởng đến cô lâu được.
Đi vào nhà bếp, bật bóng điện lên, nhóm bếp củi lên, sau đó nấu một nồi nước nóng.
Đầu năm nay, bếp ga cũng đã xuất hiện, nhưng bếp củi nhà cô vẫn dùng khá tốt, cũng không đến mức bất tiện.
Ngày mai cũng là cuối tuần, Văn Đình Tâm quyết định dời đến căn nhà mới mua khác, cái nhà kia mới hơn so với ở đây một chút, phòng bếp kiểu mới, có phòng tắm nối liền, mặc dù hơi xa trường một chút, nhưng cuộc sống lại thuận tiện hơn.
Quan trọng nhất là, lúc cô mua nhà cũng đã chú ý ở bên cạnh có xưởng đang tạm đóng cửa, trước mắt đang trong giai đoạn sang nhượng, cô chuẩn bị mua lại, sau đó cải biến.
Cho nên vừa rồi lấy thẻ từ Nam Thế Dương cô đã muốn qua đó. Ngày mai, nếu Nam Thế Dương không thể đi cùng, cô cũng có thể tự mình tới được.
Tính toán xong xuôi, Văn Đình Tâm cảm thấy trong lòng vô cùng hưng phấn.
Nếu không để ý đến những thành phần không vui vẻ như cặp vợ chồng mẹ kế và ông cụ, thì cuộc sống bây giờ đối với cô mà nói, thực sự rất tốt.
Có thể đi học giống học sinh, cũng có thể phấn đấu làm việc giống người lớn, còn có thể thấy tên thiếu niên kia lớn lên từng ngày dưới mắt cô....
Cuộc sống như bây giờ đối với cô không hề khó chịu cho lắm.
Lòng người không cần quá tham, đối với chuyện được mất cũng không cần quá tính toán, cuộc sống sẽ rất tốt đẹp, đây là kết luận của cô, một người phụ nữ đã hơn ba mươi.
Ngồi cạnh bếp chờ nước sôi, Văn Đình Tâm lấy cây củi khều khều trong bếp.
Trong đầu vẫn tiếp tục tính toán kế hoạch tiếp theo.
Phải biết rằng có nhà vẫn là chưa đủ, thị trường bất động sản cũng phải năm năm nữa mới bắt đầu phát triển, trước đó, cô phải nghĩ biện pháp khác để làm cho tiền đẻ ra tiền, tiền sinh sôi tiền...
Ở trên thương trường, muốn cho chuyện buôn bán phát triển thuận lợi, nhất định phải có trợ thủ.
Giờ phút này, cô lại bắt đầu nhớ đến những doanh nhân giàu có nổi tiếng của kiếp trước...
Nếu như có thể hợp tác được với một vài người...
Đúng rồi, kiếp trước cô còn nhớ, một thương nhân vô cùng giàu có xuất thân từ Nam Giao nghèo. Lúc đó thôn làng vì muốn cảm tạ vị thương nhân kia đã mang lại lợi ích cho Nam Giao nên bày một bữa tiệc mở khá lớn, ăn đến ba ngày ba đêm. Cô cũng đến tham gia hơn nữa còn nghe một buổi diễn thuyết của vị thương nhân kia. (lưu thủy yến: là kiểu tiệc, ai vô cũng được, bàn đủ người thì dọn món lên)
Từ giai cấp bình dân đến bày hàng vỉa hè làm lên dần, trong một khoảng thời gian khá dài người đó đã từng là mục tiêu mà Văn Đình muốn lôi kéo về (Giai cấp gốc rễ: chỉ những người thuộc tầng lớp thu nhập thấp, văn hóa thấp).
Nhưng mà người kia tính tình vẫn luôn kiêu ngạo, kiếp trước không chịu để ý cô, bây giờ không biết có để cho cô kiếm được chút lợi nào không nữa.
Dĩ nhiên, những tiềm năng này vẫn phải khai thác trước, trước mắt cô cần chính là
"Đúng nha, mình có thể tìm chú Vượng Đạt đến hỗ trợ". Búng tay một cái, cô nhanh chóng quyết định.
Nhìn nước vẫn còn chưa sôi, cô vội vàng quay về phòng cầm cái laptop ra.
Từ Kiến Bình ở bên trong căn phòng kia, vẫn hét giống như tiếng heo bị chọc tiết, "Ông xã, ông mau nói vài câu, con nhỏ chết tiệt kia dám khóa chúng ta ở bên trong".
"Đừng làm ầm ĩ nữa, xem tivi đi". Ở trong phòng Cao Tài xoay người, tiếp tục nằm, cũng không để ý đến Từ Kiến Bình.
Tiết mục phim truyền hình vẫn phổ biến như cũ, Hoàn Châu Cách Cách.
Tiếng ồn ào của Từ Kiến Bình phối hợp với âm thanh Tử Vi đang bị Dung ma ma đâm kim, nghe vào tai đúng là một loại âm thanh ảo diệu.
"Chậc chậc chậc" lắc đầu, Văn Đình Tâm không thèm để ý, bước thẳng vào nhà bếp...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook