Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
-
Chương 19: Nghe tôi, hiểu không?
Đại khái là khoảng hai giờ đêm, hoàn toàn không có bối rối, bầu không khí trong phòng ấm áp có thêm vài phần ái muội. . .
Mười tám tuổi, Nam Thế Dương chưa bao giờ thấy khẩn trương đến như vậy. Cả trái tim đều vang lên tiếng 'Bịch bịch' dồn dập, miệng lưỡi khô khốc, trong đầu tưởng tượng đủ thứ. . .
Trước mắt hắn là tấm lưng trần, với đường cong vô cùng hấp dẫn, cảm xúc mềm mại, ngoại trừ những vết thương nhìn vô cùng chói mắt, làm cho hắn luôn muốn nghĩ linh tinh.
"Anh có bôi sao?" ngáp dài một cái, cô xoay nửa khuôn mặt qua, "Sao anh bôi chậm vậy?"
"À" vốn là tâm tư đang rối loạn, cô vừa quay đầu lại làm Nam Thế Dương hoảng đến mức tim cũng muốn ngừng đập.
Dùng tay áo lau mồ hôi, Nam Thế Dương hít thở sâu vài tiếng, "Mau, mau tốt lắm, cô đừng động."
Lấy hai tờ khăn giấy, lau khô tay, hắn vội vàng tiếp tục.
"Đợi lát nữa tôi ngủ ở đây sao?" Ngẩng đầu đánh giá căn phòng này, cảm giác quen thuộc cho cô đè nén một loại cảm xúc khó nói nên lời.
"Ừ, đây là phòng tôi" lòng bàn tay rót rượu thuốc, hướng về phía sau lưng cô xoa lên, Nam Thế Dương căng thẳng bổ sung, "Nhưng mà cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cả. Cô ngủ trên giường, tôi sẽ ngủ trên ghế sô pha."
Nam Thế Dương bảo đảm lại làm lòng cô gợn lên một trận sóng.
Hắn sẽ không biết, tại gian phòng này, câu hứa hẹn này, đã từng là gánh nặng của cô, là khởi đầu cho hận thù của cô với hắn.
Kiếp trước, chính là ở trong phòng này, đã xảy ra trận hiểu lầm kia. Trong một đêm, quan hệ hài hòa của hai người, biến mất hầu như không còn. . .
Lúc ấy cô không thể hiểu được điểm mấu chốt kia, cảm thấy dù đổi lại là ai, cũng sẽ không thể nào tha thứ cho loại chuyện như vậy. Thật vất vả thoát được tay cha ghẻ để có thể bảo vệ tốt bản thân, nhưng hắn lại làm mất đi sự tôn nghiêm của cô. . .
Đáng ra cả đời đều phải cảm tạ người đã cứu giúp mình, nhưng trong một đêm lại biến thành sự sợ hãi. Không chỉ sợ hãi, mà còn hận. . .
Cho nên trong suốt nhiều năm như vậy, cô liên tục đối đầu cùng hắn, luôn muốn nghĩ đủ mọi cách làm cho hắn phải khổ sở. Làm cho cuộc hôn nhân của hắn bất hạnh, cuộc sống của hắn bất hạnh, là phương thức trả thù tốt nhất mà cô có thể nghĩ tới.
Liền như vậy, sai lầm, trả thù, hành hạ kéo dài vài chục năm, cho đến khi đọc được bản nhật ký kia, cô mới hiểu được. . .
"Ai", nhớ lại việc đã qua, Văn Đình Tâm cảm giác ngực nhói đau.
Giờ phút này, cô cảm thấy không thể đối đãi với hắn như kiếp trước, cô đã từng rất sai lầm để rồi trả thù hắn, cũng làm cho mình khổ sở. Nếu như cô có thể hiểu rõ hơn hắn hơn một chút có lẽ mọi chuyện đã không như thế. . .
"Làm sao vậy?" Phát giác được sự thay đổi của cô, Nam Thế Dương lập tức khẩn trương, "Có phải tôi làm cho cô đau đúng không?"
Hắn cảm thấy đã rất khống chế lực tay của mình, không hiểu vì cái gì cô lại thở dài.
Tâm tư của con gái, hắn thật không dám đoán, hơn nữa hắn cũng sẽ không đoán.
"Không có, không đau", trong lòng là vô cùng xin lỗi hắn, giọng nói khi trả lời cũng cẩn thận thêm một chút.
Văn Đình Tâm biết rõ, kiếp này ở trước mặt hắn, cô vĩnh viễn cũng không thể nào ghê gớm một lần. Dù cho lớn tuổi đến thế này rồi, đối mặt với người ít tuổi hơn mình, cũng rất là đau lòng.
"Văn Đình Tâm, ngày mai ở trong phòng đừng đi ra ngoài." Không giải thích được, hắn tại sao lại nói câu này, làm cô hơi ngạc nhiên.
"Vì cái gì?"
"Trên người đều bị thương cô còn muốn đi đâu?" Trực tiếp đáp lại lời của cô, Nam Thế Dương thêm khẩn trương một chút, bởi vì cuối cùng lời hắn muốn nói là, "Chờ cô khỏe hơn, tôi sẽ sắp xếp cho cô tới trường học".
Vốn là hắn cho rằng hắn sắp xếp như vậy, cô sẽ nghi vấn, sẽ ngạc nhiên, khả năng cũng sẽ phản đối. Không nghĩ tới, cô nhóc lại trả lời là. . .
"Trường nào vậy? là lớp nào?"
"Trường học của tôi, năm hai." Dừng một chút, sau khi chuẩn bị xong, Nam Thế Dương lại nói, "Chúng ta cùng một khóa".
Để cô học chung ban với hắn, đoán chừng ai cũng có thể nhìn ra tâm tư của hắn. Nhưng là, Nam Thế Dương lại không có can đảm thừa nhận.
"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ cùng nhân viên của nhà trường chào hỏi qua, lớp học là sắp xếp ngẫu nhiên". Không đợi cô mở miệng, lập tức vội vã giải thích, "Có khả năng, nhân viên nhà trường cảm thấy cô là bạn của tôi, cho nên sắp xếp cùng lớp với tôi, cũng rất tốt nha".
Hắn là cảm thấy, để cho cô ở bên cạnh hắn là cách tốt nhất . Không nghĩ tới, Nam Thế Dương sắp xếp như vậy, cô lại không muốn tiếp nhận. . .
"Giúp tôi trực tiếp đăng ký lên cấp ba đi, tôi muốn tốt nghiệp sớm một chút".
"Cô điên hả?" Ngừng động tác trên tay lại, Nam Thế Dương lập tức hỏi dò, "Bây giờ đã là tháng Tư, kỳ thi tốt nghiệp trung học sắp tới rồi."
"Rất tốt nha" quay đầu lại, Văn Đình Tâm vẻ mặt không thèm để ý chút nào, "Thi xong sáu tháng cuối năm có thể lên đại học, tôi cần một cái bằng cao trung, nếu không thì không có cách nào vào đại học".
Tính toán của Văn Đình Tâm vô cùng tốt, đem trình tự học tập toàn bộ nói ra trước.
Thi tốt nghiệp trung học xong, cô liền làm hồ sơ thi đại học, có thể trực tiếp nhảy lớp, sau đó đi làm.
Đối với cái tuổi ba mươi hai mà nói, đọc sách chính là vì bằng cấp. Thời kỳ học sinh cô không có hứng thú, hơn nữa, cô sống tại Nam Giao cũng chẳng quen biết bạn bè nhiều.
Sớm một chút ra trường, sớm một chút có thành tích, về sau sẽ giúp được hắn. Nhảy lớp cũng không cần thiết phải học nhiều, mấy năm này, cô có thể làm rất nhiều chuyện.
Đương nhiên, ý tưởng này của Văn Đình Tâm, Nam Thế Dương không cách nào có thể giải thích.
"Không phải là, cô chưa học qua cao trung sao? Lập tức thi tốt nghiệp trung học mà nói, cô cảm thấy mình có thể thi đậu?"
Thay vì phải học lại hai năm, thi cấp ba trước một năm đối với cô mà nói, một chút cũng không khó khăn.
Cô đến cùng là không biết, hay là vô cùng nắm vững?
"Tôi lấy cái bằng tốt nghiệp là được, những thứ này đối với tôi mà nói không quan trọng, anh mới là quan trọng. Anh phải học tập thật giỏi, về sau còn có thành tích". Nhéo khuôn mặt của hắn, nhịn không được lại bắt đầu giảng dạy, "Nghe tôi, được không?"
Lại là bộ dáng này, lý do cũng không chịu nói, liền bắt hắn phải nghe lời cô.
Điểm chết người nhất chính là, chỉ bị cô nhéo hai cái, hắn lại sững sờ cũng không phản kháng, "Được".
"Còn có một việc" đầu ghé sát vào, Văn Đình Tâm thấp giọng nói, "Anh mau mang vé số đổi lấy tiền đi, tôi cần tiền".
"Tôi có thể cho cô tiền".
"Tôi biết rõ anh rất ngoan", nhịn không được, Văn Đình Tâm lại giơ tay vuốt vuốt đầu hắn, tên nhóc mười tám tuổi lại vô cùng ngây thơ, thật đáng yêu, "Nhưng anh hãy tin lời của tôi, nghe lời tôi. Tôi sẽ rất tốt với anh, vô cùng tốt, so với bất cứ ai đều tốt hơn, biết không?"
Chỉ một câu nói như vậy, làm cho lòng hắn vô cùng rung động. Một thiếu niên vô cùng ngang ngược, ương bướng đang dần dần bị thuần hóa. . .
Cứ như vậy, hắn vẫn như trước nghĩ không ra, cô vì cái gì lại tốt với hắn như vậy, vì cái gì lại tin tưởng hắn như vậy, vì cái gì, hắn không thể giải thích được nguyên nhân trong đó. . .
"Cô, có phải là, yêu thích tôi?" Thời điểm hỏi ra câu này, hắn cảm thấy đầu lưỡi đều co thắt. Không được tự nhiên lại ngại ngùng, còn vô cùng trông đợi!
Nhưng là, trừ lý do đó ra, hắn thực không có lý do gì để giải thích được vì sao cô lại như vậy, sủng hắn. . .
Đúng vậy, cái loại cảm giác này chính là sủng. . .
Mười tám tuổi, Nam Thế Dương chưa bao giờ thấy khẩn trương đến như vậy. Cả trái tim đều vang lên tiếng 'Bịch bịch' dồn dập, miệng lưỡi khô khốc, trong đầu tưởng tượng đủ thứ. . .
Trước mắt hắn là tấm lưng trần, với đường cong vô cùng hấp dẫn, cảm xúc mềm mại, ngoại trừ những vết thương nhìn vô cùng chói mắt, làm cho hắn luôn muốn nghĩ linh tinh.
"Anh có bôi sao?" ngáp dài một cái, cô xoay nửa khuôn mặt qua, "Sao anh bôi chậm vậy?"
"À" vốn là tâm tư đang rối loạn, cô vừa quay đầu lại làm Nam Thế Dương hoảng đến mức tim cũng muốn ngừng đập.
Dùng tay áo lau mồ hôi, Nam Thế Dương hít thở sâu vài tiếng, "Mau, mau tốt lắm, cô đừng động."
Lấy hai tờ khăn giấy, lau khô tay, hắn vội vàng tiếp tục.
"Đợi lát nữa tôi ngủ ở đây sao?" Ngẩng đầu đánh giá căn phòng này, cảm giác quen thuộc cho cô đè nén một loại cảm xúc khó nói nên lời.
"Ừ, đây là phòng tôi" lòng bàn tay rót rượu thuốc, hướng về phía sau lưng cô xoa lên, Nam Thế Dương căng thẳng bổ sung, "Nhưng mà cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cả. Cô ngủ trên giường, tôi sẽ ngủ trên ghế sô pha."
Nam Thế Dương bảo đảm lại làm lòng cô gợn lên một trận sóng.
Hắn sẽ không biết, tại gian phòng này, câu hứa hẹn này, đã từng là gánh nặng của cô, là khởi đầu cho hận thù của cô với hắn.
Kiếp trước, chính là ở trong phòng này, đã xảy ra trận hiểu lầm kia. Trong một đêm, quan hệ hài hòa của hai người, biến mất hầu như không còn. . .
Lúc ấy cô không thể hiểu được điểm mấu chốt kia, cảm thấy dù đổi lại là ai, cũng sẽ không thể nào tha thứ cho loại chuyện như vậy. Thật vất vả thoát được tay cha ghẻ để có thể bảo vệ tốt bản thân, nhưng hắn lại làm mất đi sự tôn nghiêm của cô. . .
Đáng ra cả đời đều phải cảm tạ người đã cứu giúp mình, nhưng trong một đêm lại biến thành sự sợ hãi. Không chỉ sợ hãi, mà còn hận. . .
Cho nên trong suốt nhiều năm như vậy, cô liên tục đối đầu cùng hắn, luôn muốn nghĩ đủ mọi cách làm cho hắn phải khổ sở. Làm cho cuộc hôn nhân của hắn bất hạnh, cuộc sống của hắn bất hạnh, là phương thức trả thù tốt nhất mà cô có thể nghĩ tới.
Liền như vậy, sai lầm, trả thù, hành hạ kéo dài vài chục năm, cho đến khi đọc được bản nhật ký kia, cô mới hiểu được. . .
"Ai", nhớ lại việc đã qua, Văn Đình Tâm cảm giác ngực nhói đau.
Giờ phút này, cô cảm thấy không thể đối đãi với hắn như kiếp trước, cô đã từng rất sai lầm để rồi trả thù hắn, cũng làm cho mình khổ sở. Nếu như cô có thể hiểu rõ hơn hắn hơn một chút có lẽ mọi chuyện đã không như thế. . .
"Làm sao vậy?" Phát giác được sự thay đổi của cô, Nam Thế Dương lập tức khẩn trương, "Có phải tôi làm cho cô đau đúng không?"
Hắn cảm thấy đã rất khống chế lực tay của mình, không hiểu vì cái gì cô lại thở dài.
Tâm tư của con gái, hắn thật không dám đoán, hơn nữa hắn cũng sẽ không đoán.
"Không có, không đau", trong lòng là vô cùng xin lỗi hắn, giọng nói khi trả lời cũng cẩn thận thêm một chút.
Văn Đình Tâm biết rõ, kiếp này ở trước mặt hắn, cô vĩnh viễn cũng không thể nào ghê gớm một lần. Dù cho lớn tuổi đến thế này rồi, đối mặt với người ít tuổi hơn mình, cũng rất là đau lòng.
"Văn Đình Tâm, ngày mai ở trong phòng đừng đi ra ngoài." Không giải thích được, hắn tại sao lại nói câu này, làm cô hơi ngạc nhiên.
"Vì cái gì?"
"Trên người đều bị thương cô còn muốn đi đâu?" Trực tiếp đáp lại lời của cô, Nam Thế Dương thêm khẩn trương một chút, bởi vì cuối cùng lời hắn muốn nói là, "Chờ cô khỏe hơn, tôi sẽ sắp xếp cho cô tới trường học".
Vốn là hắn cho rằng hắn sắp xếp như vậy, cô sẽ nghi vấn, sẽ ngạc nhiên, khả năng cũng sẽ phản đối. Không nghĩ tới, cô nhóc lại trả lời là. . .
"Trường nào vậy? là lớp nào?"
"Trường học của tôi, năm hai." Dừng một chút, sau khi chuẩn bị xong, Nam Thế Dương lại nói, "Chúng ta cùng một khóa".
Để cô học chung ban với hắn, đoán chừng ai cũng có thể nhìn ra tâm tư của hắn. Nhưng là, Nam Thế Dương lại không có can đảm thừa nhận.
"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ cùng nhân viên của nhà trường chào hỏi qua, lớp học là sắp xếp ngẫu nhiên". Không đợi cô mở miệng, lập tức vội vã giải thích, "Có khả năng, nhân viên nhà trường cảm thấy cô là bạn của tôi, cho nên sắp xếp cùng lớp với tôi, cũng rất tốt nha".
Hắn là cảm thấy, để cho cô ở bên cạnh hắn là cách tốt nhất . Không nghĩ tới, Nam Thế Dương sắp xếp như vậy, cô lại không muốn tiếp nhận. . .
"Giúp tôi trực tiếp đăng ký lên cấp ba đi, tôi muốn tốt nghiệp sớm một chút".
"Cô điên hả?" Ngừng động tác trên tay lại, Nam Thế Dương lập tức hỏi dò, "Bây giờ đã là tháng Tư, kỳ thi tốt nghiệp trung học sắp tới rồi."
"Rất tốt nha" quay đầu lại, Văn Đình Tâm vẻ mặt không thèm để ý chút nào, "Thi xong sáu tháng cuối năm có thể lên đại học, tôi cần một cái bằng cao trung, nếu không thì không có cách nào vào đại học".
Tính toán của Văn Đình Tâm vô cùng tốt, đem trình tự học tập toàn bộ nói ra trước.
Thi tốt nghiệp trung học xong, cô liền làm hồ sơ thi đại học, có thể trực tiếp nhảy lớp, sau đó đi làm.
Đối với cái tuổi ba mươi hai mà nói, đọc sách chính là vì bằng cấp. Thời kỳ học sinh cô không có hứng thú, hơn nữa, cô sống tại Nam Giao cũng chẳng quen biết bạn bè nhiều.
Sớm một chút ra trường, sớm một chút có thành tích, về sau sẽ giúp được hắn. Nhảy lớp cũng không cần thiết phải học nhiều, mấy năm này, cô có thể làm rất nhiều chuyện.
Đương nhiên, ý tưởng này của Văn Đình Tâm, Nam Thế Dương không cách nào có thể giải thích.
"Không phải là, cô chưa học qua cao trung sao? Lập tức thi tốt nghiệp trung học mà nói, cô cảm thấy mình có thể thi đậu?"
Thay vì phải học lại hai năm, thi cấp ba trước một năm đối với cô mà nói, một chút cũng không khó khăn.
Cô đến cùng là không biết, hay là vô cùng nắm vững?
"Tôi lấy cái bằng tốt nghiệp là được, những thứ này đối với tôi mà nói không quan trọng, anh mới là quan trọng. Anh phải học tập thật giỏi, về sau còn có thành tích". Nhéo khuôn mặt của hắn, nhịn không được lại bắt đầu giảng dạy, "Nghe tôi, được không?"
Lại là bộ dáng này, lý do cũng không chịu nói, liền bắt hắn phải nghe lời cô.
Điểm chết người nhất chính là, chỉ bị cô nhéo hai cái, hắn lại sững sờ cũng không phản kháng, "Được".
"Còn có một việc" đầu ghé sát vào, Văn Đình Tâm thấp giọng nói, "Anh mau mang vé số đổi lấy tiền đi, tôi cần tiền".
"Tôi có thể cho cô tiền".
"Tôi biết rõ anh rất ngoan", nhịn không được, Văn Đình Tâm lại giơ tay vuốt vuốt đầu hắn, tên nhóc mười tám tuổi lại vô cùng ngây thơ, thật đáng yêu, "Nhưng anh hãy tin lời của tôi, nghe lời tôi. Tôi sẽ rất tốt với anh, vô cùng tốt, so với bất cứ ai đều tốt hơn, biết không?"
Chỉ một câu nói như vậy, làm cho lòng hắn vô cùng rung động. Một thiếu niên vô cùng ngang ngược, ương bướng đang dần dần bị thuần hóa. . .
Cứ như vậy, hắn vẫn như trước nghĩ không ra, cô vì cái gì lại tốt với hắn như vậy, vì cái gì lại tin tưởng hắn như vậy, vì cái gì, hắn không thể giải thích được nguyên nhân trong đó. . .
"Cô, có phải là, yêu thích tôi?" Thời điểm hỏi ra câu này, hắn cảm thấy đầu lưỡi đều co thắt. Không được tự nhiên lại ngại ngùng, còn vô cùng trông đợi!
Nhưng là, trừ lý do đó ra, hắn thực không có lý do gì để giải thích được vì sao cô lại như vậy, sủng hắn. . .
Đúng vậy, cái loại cảm giác này chính là sủng. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook