Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
-
Chương 17: Nhất định phải mang cô đi!
Một giờ trước, Nam Thế Dương đang ở trước bàn viết nhật ký, trong lòng vô cùng loạn, trên quyển sổ viết nội dung cũng là rất quái.
Trong đầu luôn nghĩ tới, cô bé kia. . .
Nghĩ tới, ngày mai đến đón cô, làm như thế nào để cô đi theo hắn đến trường? Cũng không biết, đề nghị này cô có tiếp nhận hay không. . .
Hắn cảm thấy, bộ dạng cô cũng chỉ mới mười tám tuổi? Không được, bằng ấy tuổi thì cần phải đi học mới đúng?
Nếu để cho cô bé kia cùng hắn đi học, Nam Thế Dương cảm thấy bớt việc rất nhiều, đầu tiên, hắn không cần trốn học tìm cô, hơn nữa cũng có thể cùng cô cùng học lên đại học, cảm giác rất tốt. . .
Kế hoạch không sai, hơn nữa cũng đã bắt đầu chuẩn bị, ngày này trên nhật ký, mặc dù rất loạn, nhưng có thể thấy được tâm tình hắn không tệ.
Ít nhất, trước khi nghe điện thoại của Ngô Vượng Đạt, hắn cảm thấy tâm tình mình rất tốt.
Điện thoại Ngô Vượng Đạt gọi tới, khi đó, hắn vừa mới gấp nhật ký lại, còn chưa kịp cởi quần áo.
Cúp điện thoại xong, hắn lập tức liền báo cho Dư Dương tới đón, hơn nửa đêm, một phút không ngừng từ thành phố chạy đến.
Dọc theo đường đi, trong lòng đều là không yên ổn.
Bởi vì lo lắng cho cô, sắc mặt đều trầm xuống đến khó coi, một thân sát khí làm Dư Dương ở phía trước không dám phát ra một tiếng.
Thời điểm, tới chỗ cửa hàng tiện lợi, hắn thấy cô rất ổn…
Trước cửa của cửa hàng, một trong một ngoài, hai người cùng đánh giá đối phương.
"Sao anh lại tới đây? chú Đạt báo cho anh sao?" Ngẩng đầu, vừa nói vừa đưa tay sửa sang lại cổ áo sơ mi của hắn, cô cũng không biết, hắn gấp đến độ ngay cả thời gian sửa sang lại quần áo cũng không có.
Gật gật đầu, Nam Thế Dương vô cùng nghiêm túc trả lời, "Chú nói cô bị người ta đánh, khả năng chịu được không quá đêm nay."
Lấy vẻ mặt ngây thơ nói ra câu này, lúc này nhìn Nam Thế Dương vô cùng đáng yêu, Văn Đình Tâm là "Phốc" một tiếng, cười lớn . . .
Khó trách Ngô Vượng Đạt lại dè dặt khi nhìn ánh mắt của cô, lúc cô tắm rửa còn thường xuyên đến gõ cửa hỏi cô có khỏe không?
Thì ra, là thấy cô toàn thân bị thương, trên chân vẫn còn nhỏ máu, sợ cô sẽ chết ở trong nhà hắn. . .
Như vậy mới dẫn đến tình trạng này, Nam Thế Dương vậy mà lại tin. . . Cũng thật sự là vô cùng hồn nhiên ~
"Tôi sẽ không chết, anh yên tâm," cười vỗ vai hắn, nhìn Nam Thế Dương vẻ mặt nghiêm trọng, cô lại trấn an hắn, "Thật là không có việc gì mà, anh xem tôi không phải đang rất tốt sao?"
Cô không để ý tới, ánh mắt Nam Thế Dương đang nhìn vào mấy vết hằn do Cao Tài bóp cổ cô. Đó chính là loại chứng cứ không cần phải nói,…
Đưa tay chạm vào trên cổ của cô, Nam Thế Dương nhíu mày. Đôi mắt lộ ra nét lạnh lùng, giống như là bất mãn, cũng giống như là đau lòng, "Đừng gạt tôi, có đau hay không?"
"Cái này sao?" Sờ sờ cổ, câu trả lời của cô lần này so với lần đầu gặp hắn cực kỳ giống nhau, "Không đau, cũng đã quen rồi".
Mấy chữ này, vô tình làm cho lòng người chua xót. . .
Đến cùng là hoàn cảnh như thế nào, làm cho một cô bé nhiều lần bị đánh, lại còn lừa mình dối người nói ra không đau. . .
Cũng khó trách, cô lại đề nghị hắn mang cô đi. Ở gia đình này, cô làm sao có thể sống sót được đây.
"Văn Đình Tâm, lấy đồ đi, hiện tại liền đi vơi tôi." Vừa nói xong, quay đầu lại nhìn về phía trong phòng, Ngô Vượng Đạt không có ở đây, có nghĩa là chỉ có một mình cô đợi ở chỗ này.
Hiện tại không mang cô đi, thì đợi đến khi nào chứ.
"Được, anh chờ tôi một chút," gật gật đầu, Văn Đình Tâm xoay người vào nhà.
Chân bước đi, làm cho Nam Thế Dương thấy được sự khác thường.
Dưới chân đi cà nhắc, cà nhắc, chân trái chỉ có thể đi bằng mũi chân, nhìn qua vô cùng vất vả.
"Chân làm sao vậy?" Đi theo cô vào nhà, Nam Thế Dương càng nhìn càng không yên tâm, "Còn chỗ nào bị thương nữa? Trên người cũng có sao?"
"Đều là vết thương nhỏ, tôi đã xử lý rồi" đi ở phía trước, Văn Đình Tâm không để ý đến, "Anh xem anh đã đưa thuốc, quần áo, giầy, nhanh như vậy tôi đã phải dùng tới, như thế đã rất tiện cho tôi rồi."
Loại tiện lợi này, hắn thấy một chút cũng không vui vẻ. . .
Hướng về phía trong phòng đi tới, Nam Thế Dương còn nhìn thấy đống đồ bẩn của cô. Đó là áo khoác mà Văn Đình Tâm lúc trước dùng để bó chân, nhăn nhăn nhúm nhúm, dính đầy bùn đất cùng vết máu. . .
Đúng vậy, màu đỏ tươi, chính là vết máu đã khô. . .
Nhìn thấy những thứ này, làm Nam Thế Dương lông mày đều nhíu chặt. Đã không nhịn được, thật là muốn nhìn xem cô rút cục đã bị thương ở những chỗ nào?
Ngô Vượng Đạt sợ cô không qua được đêm nay, cho nên, vết thương nhất định sẽ không nhẹ. . .
Nghĩ như vậy, suy nghĩ cũng chợt gấp hơn, tiến lên vài bước liền ôm ngang eo của cô.
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ làm hành động này, trong lúc hành động lực tay cũng hơi mạnh, động tác cũng ngang ngược. Dường như còn chạm vào miệng vết thương trên cánh tay của cô, đau đơn làm cô không chịu được kêu to, "Ôi trời, nhẹ thôi, nhẹ thôi"
"Được" cô thế nhưng không có chán ghét hành động này của hắn, mà chỉ kêu hắn ôm nhẹ, điều này, làm cho trong lòng Nam Thế Dương vui vẻ vô cùng.
Đương nhiên, đối với hành động đột nhiên của hắn, Văn Đình Tâm hoàn toàn có thể tiếp nhận bình thường. Bởi vì ở kiếp trước, Nam Thế Dương chính là một người rất tùy hứng như vậy, rất lâu, trong lòng muốn thế nào, lập tức liền làm theo. Bị hắn cưỡng chế ôm chặt, cưỡng chế đẩy ngã, cưỡng chế hôn môi gì gì đó, cô cũng là thấy nhưng chẳng thể trách...
Cứ ôm cô như vậy, Nam Thế Dương trực tiếp bế cô đi tới phía xe, giờ khắc này, hắn cảm thấy bất cứ điều gì cũng không quan trọng bằng việc đi kiểm tra vết thương cho cô.
"Đợi một chút, còn chưa có cầm quần áo, và giầy" mở miệng nhắc nhở, cô cầm quần áo trên người chỉ chỉ, "Nếu không tôi chỉ có một bộ quần áo này."
"Đã biết" Nhàn nhạt đáp lời, hắn vẫn không có ý sẽ trở lại.
Bước nhanh đến bên cạnh xe, Dư Dương vội vàng xuống xe kéo cửa ra, thuận miệng nhắc nhở, "Nhị thiếu, bên kia có người ẩn nấp."
Dời mắt nhìn qua, chỉ thấy một bóng người trốn đằng sau bức tường, bên tai truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi của cô, "Không cần để ý, bà ta là mẹ kế của tôi, đuổi theo tôi đến đây."
Trong lời nói không có nói Từ Kiến Bình đã đánh đập cô, nhưng Nam Thế Dương lại hiểu ra không ít.
Chắc hẳn, chính là mẹ kế đem cô đánh đập thành như vậy.
Xoay người để cô vào trong xe, đóng cửa xe, Nam Thế Dương nhìn chằm chằm thân hình đằng sau bức tường, nói một câu mệnh lệnh, "Điều tra người phụ nữ kia cho tôi, cẩn thận."
"Vâng" Gật đầu, Dư Dương lên tiếng, sau đó lại không thể không hỏi, "Nhị thiếu, xác định mang cô ấy về sao?"
Dư Dương hiện tại vô cùng lo lắng, nhị thiếu cùng cô gái này mà yêu nhau, ông chủ nhất định sẽ nổi điên.
Cô bé xuất thân từ nơi thâm sơn cùng cốc, đừng nói Nam Gia, chỉ sợ người bình thường ở thành phố cũng sẽ không tiếp nhận cô. Dẫn cô trở về, không khỏi sẽ mang tới một trận tranh cãi ầm ĩ. . .
"Tôi đi lấy quần áo, chú trở về trong xe với cô ấy." Không trả lời câu hỏi, dường như đối với lo lắng của Dư Dương hắn không thèm để ý chút nào.
Đương nhiên, Nam Thế Dương cũng biết Dư Dương lo lắng điều gì. Trong ấn tượng của tất cả mọi người hắn nổi danh là vô cùng chán ghét phụ nữ, thoáng cái lại mang một cô gái về, không ngoài ý muốn, tất cả mọi người sẽ sinh nghi.
Nhưng là, hắn nhất định phải mang cô đi, chuyện này, hắn quyết định vô cùng chắc chắn!
Trong đầu luôn nghĩ tới, cô bé kia. . .
Nghĩ tới, ngày mai đến đón cô, làm như thế nào để cô đi theo hắn đến trường? Cũng không biết, đề nghị này cô có tiếp nhận hay không. . .
Hắn cảm thấy, bộ dạng cô cũng chỉ mới mười tám tuổi? Không được, bằng ấy tuổi thì cần phải đi học mới đúng?
Nếu để cho cô bé kia cùng hắn đi học, Nam Thế Dương cảm thấy bớt việc rất nhiều, đầu tiên, hắn không cần trốn học tìm cô, hơn nữa cũng có thể cùng cô cùng học lên đại học, cảm giác rất tốt. . .
Kế hoạch không sai, hơn nữa cũng đã bắt đầu chuẩn bị, ngày này trên nhật ký, mặc dù rất loạn, nhưng có thể thấy được tâm tình hắn không tệ.
Ít nhất, trước khi nghe điện thoại của Ngô Vượng Đạt, hắn cảm thấy tâm tình mình rất tốt.
Điện thoại Ngô Vượng Đạt gọi tới, khi đó, hắn vừa mới gấp nhật ký lại, còn chưa kịp cởi quần áo.
Cúp điện thoại xong, hắn lập tức liền báo cho Dư Dương tới đón, hơn nửa đêm, một phút không ngừng từ thành phố chạy đến.
Dọc theo đường đi, trong lòng đều là không yên ổn.
Bởi vì lo lắng cho cô, sắc mặt đều trầm xuống đến khó coi, một thân sát khí làm Dư Dương ở phía trước không dám phát ra một tiếng.
Thời điểm, tới chỗ cửa hàng tiện lợi, hắn thấy cô rất ổn…
Trước cửa của cửa hàng, một trong một ngoài, hai người cùng đánh giá đối phương.
"Sao anh lại tới đây? chú Đạt báo cho anh sao?" Ngẩng đầu, vừa nói vừa đưa tay sửa sang lại cổ áo sơ mi của hắn, cô cũng không biết, hắn gấp đến độ ngay cả thời gian sửa sang lại quần áo cũng không có.
Gật gật đầu, Nam Thế Dương vô cùng nghiêm túc trả lời, "Chú nói cô bị người ta đánh, khả năng chịu được không quá đêm nay."
Lấy vẻ mặt ngây thơ nói ra câu này, lúc này nhìn Nam Thế Dương vô cùng đáng yêu, Văn Đình Tâm là "Phốc" một tiếng, cười lớn . . .
Khó trách Ngô Vượng Đạt lại dè dặt khi nhìn ánh mắt của cô, lúc cô tắm rửa còn thường xuyên đến gõ cửa hỏi cô có khỏe không?
Thì ra, là thấy cô toàn thân bị thương, trên chân vẫn còn nhỏ máu, sợ cô sẽ chết ở trong nhà hắn. . .
Như vậy mới dẫn đến tình trạng này, Nam Thế Dương vậy mà lại tin. . . Cũng thật sự là vô cùng hồn nhiên ~
"Tôi sẽ không chết, anh yên tâm," cười vỗ vai hắn, nhìn Nam Thế Dương vẻ mặt nghiêm trọng, cô lại trấn an hắn, "Thật là không có việc gì mà, anh xem tôi không phải đang rất tốt sao?"
Cô không để ý tới, ánh mắt Nam Thế Dương đang nhìn vào mấy vết hằn do Cao Tài bóp cổ cô. Đó chính là loại chứng cứ không cần phải nói,…
Đưa tay chạm vào trên cổ của cô, Nam Thế Dương nhíu mày. Đôi mắt lộ ra nét lạnh lùng, giống như là bất mãn, cũng giống như là đau lòng, "Đừng gạt tôi, có đau hay không?"
"Cái này sao?" Sờ sờ cổ, câu trả lời của cô lần này so với lần đầu gặp hắn cực kỳ giống nhau, "Không đau, cũng đã quen rồi".
Mấy chữ này, vô tình làm cho lòng người chua xót. . .
Đến cùng là hoàn cảnh như thế nào, làm cho một cô bé nhiều lần bị đánh, lại còn lừa mình dối người nói ra không đau. . .
Cũng khó trách, cô lại đề nghị hắn mang cô đi. Ở gia đình này, cô làm sao có thể sống sót được đây.
"Văn Đình Tâm, lấy đồ đi, hiện tại liền đi vơi tôi." Vừa nói xong, quay đầu lại nhìn về phía trong phòng, Ngô Vượng Đạt không có ở đây, có nghĩa là chỉ có một mình cô đợi ở chỗ này.
Hiện tại không mang cô đi, thì đợi đến khi nào chứ.
"Được, anh chờ tôi một chút," gật gật đầu, Văn Đình Tâm xoay người vào nhà.
Chân bước đi, làm cho Nam Thế Dương thấy được sự khác thường.
Dưới chân đi cà nhắc, cà nhắc, chân trái chỉ có thể đi bằng mũi chân, nhìn qua vô cùng vất vả.
"Chân làm sao vậy?" Đi theo cô vào nhà, Nam Thế Dương càng nhìn càng không yên tâm, "Còn chỗ nào bị thương nữa? Trên người cũng có sao?"
"Đều là vết thương nhỏ, tôi đã xử lý rồi" đi ở phía trước, Văn Đình Tâm không để ý đến, "Anh xem anh đã đưa thuốc, quần áo, giầy, nhanh như vậy tôi đã phải dùng tới, như thế đã rất tiện cho tôi rồi."
Loại tiện lợi này, hắn thấy một chút cũng không vui vẻ. . .
Hướng về phía trong phòng đi tới, Nam Thế Dương còn nhìn thấy đống đồ bẩn của cô. Đó là áo khoác mà Văn Đình Tâm lúc trước dùng để bó chân, nhăn nhăn nhúm nhúm, dính đầy bùn đất cùng vết máu. . .
Đúng vậy, màu đỏ tươi, chính là vết máu đã khô. . .
Nhìn thấy những thứ này, làm Nam Thế Dương lông mày đều nhíu chặt. Đã không nhịn được, thật là muốn nhìn xem cô rút cục đã bị thương ở những chỗ nào?
Ngô Vượng Đạt sợ cô không qua được đêm nay, cho nên, vết thương nhất định sẽ không nhẹ. . .
Nghĩ như vậy, suy nghĩ cũng chợt gấp hơn, tiến lên vài bước liền ôm ngang eo của cô.
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ làm hành động này, trong lúc hành động lực tay cũng hơi mạnh, động tác cũng ngang ngược. Dường như còn chạm vào miệng vết thương trên cánh tay của cô, đau đơn làm cô không chịu được kêu to, "Ôi trời, nhẹ thôi, nhẹ thôi"
"Được" cô thế nhưng không có chán ghét hành động này của hắn, mà chỉ kêu hắn ôm nhẹ, điều này, làm cho trong lòng Nam Thế Dương vui vẻ vô cùng.
Đương nhiên, đối với hành động đột nhiên của hắn, Văn Đình Tâm hoàn toàn có thể tiếp nhận bình thường. Bởi vì ở kiếp trước, Nam Thế Dương chính là một người rất tùy hứng như vậy, rất lâu, trong lòng muốn thế nào, lập tức liền làm theo. Bị hắn cưỡng chế ôm chặt, cưỡng chế đẩy ngã, cưỡng chế hôn môi gì gì đó, cô cũng là thấy nhưng chẳng thể trách...
Cứ ôm cô như vậy, Nam Thế Dương trực tiếp bế cô đi tới phía xe, giờ khắc này, hắn cảm thấy bất cứ điều gì cũng không quan trọng bằng việc đi kiểm tra vết thương cho cô.
"Đợi một chút, còn chưa có cầm quần áo, và giầy" mở miệng nhắc nhở, cô cầm quần áo trên người chỉ chỉ, "Nếu không tôi chỉ có một bộ quần áo này."
"Đã biết" Nhàn nhạt đáp lời, hắn vẫn không có ý sẽ trở lại.
Bước nhanh đến bên cạnh xe, Dư Dương vội vàng xuống xe kéo cửa ra, thuận miệng nhắc nhở, "Nhị thiếu, bên kia có người ẩn nấp."
Dời mắt nhìn qua, chỉ thấy một bóng người trốn đằng sau bức tường, bên tai truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi của cô, "Không cần để ý, bà ta là mẹ kế của tôi, đuổi theo tôi đến đây."
Trong lời nói không có nói Từ Kiến Bình đã đánh đập cô, nhưng Nam Thế Dương lại hiểu ra không ít.
Chắc hẳn, chính là mẹ kế đem cô đánh đập thành như vậy.
Xoay người để cô vào trong xe, đóng cửa xe, Nam Thế Dương nhìn chằm chằm thân hình đằng sau bức tường, nói một câu mệnh lệnh, "Điều tra người phụ nữ kia cho tôi, cẩn thận."
"Vâng" Gật đầu, Dư Dương lên tiếng, sau đó lại không thể không hỏi, "Nhị thiếu, xác định mang cô ấy về sao?"
Dư Dương hiện tại vô cùng lo lắng, nhị thiếu cùng cô gái này mà yêu nhau, ông chủ nhất định sẽ nổi điên.
Cô bé xuất thân từ nơi thâm sơn cùng cốc, đừng nói Nam Gia, chỉ sợ người bình thường ở thành phố cũng sẽ không tiếp nhận cô. Dẫn cô trở về, không khỏi sẽ mang tới một trận tranh cãi ầm ĩ. . .
"Tôi đi lấy quần áo, chú trở về trong xe với cô ấy." Không trả lời câu hỏi, dường như đối với lo lắng của Dư Dương hắn không thèm để ý chút nào.
Đương nhiên, Nam Thế Dương cũng biết Dư Dương lo lắng điều gì. Trong ấn tượng của tất cả mọi người hắn nổi danh là vô cùng chán ghét phụ nữ, thoáng cái lại mang một cô gái về, không ngoài ý muốn, tất cả mọi người sẽ sinh nghi.
Nhưng là, hắn nhất định phải mang cô đi, chuyện này, hắn quyết định vô cùng chắc chắn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook