Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
-
Chương 12: Toàn bộ cho anh, sau đó dẫn tôi đi!
Khoảng sáu giờ chiều, cửa lớn Nam gia một chiếc xe sang trọng dừng lại. Cửa xe mở ra, một bóng dáng vội vội vàng vàng chạy như bay ra, thẳng phía trong phòng chạy đi.
Sau đó, Dư Dương ngồi trên ghế lái đi xuống, hai tay chống ở trong túi quần, ánh mắt nhìn về phía trước, đôi mày khẽ nhíu, có chút bất đắc dĩ.
Khi về trong nhà, không biết nhị thiếu lại định dùng lý do gì để ứng phó với ông chủ.
Bên trong phòng ăn của biệt thự, ông nội đang dùng bữa ăn, hai bên bàn dài ngồi đầy người của nam gia. . .
Nam Thế Dương tiến vào, quăng túi sách vào chỗ ngồi của mình, sau đó trực tiếp ngồi xuống, mười phần tùy ý.
Động đũa gắp thức ăn cho mình, tránh đi ánh mắt của ông nội và cả nhà đang nhìn hắn, nói thẳng lý do, "Trường học có việc, nên trở về chậm."
"Anh hai, anh hôm nay có đi học sao? Giờ thể dục điểm danh, bạn học của anh nói anh xin nghỉ nha?" Ngồi đối diện em gái nghiêng đầu hỏi qua.
Đôi mắt to của em gái nháy nháy, giống như là đang hỏi, nhưng trên thực tế là đang nhắc nhở ông nội, Nam Thế Dương nói dối. Nghĩ rằng, nếu như ông nội mà mắng hắn, mình nhất định sẽ sảng khoái hết sức.
"Lão tử không đi học thể dục làm phiền đến chuyện của ngươi? !" Chiếc đũa ngừng lại, Nam Thế Dương mắt sắc lạnh quét qua em gái một cái.
Kỳ thật tính cách của hắn là thế, kiêu ngạo ương ngạnh, nói chuyện không nể mặt ai. Hiện tại hắn đang trốn tránh ông nội, không phải lúc cho người khác chen miệng vào, hoặc là nói điểm yếu của hắn, nghe khó chịu, lập tức, hắn niệng lữoi liền đáp ngay.
"Thế Dương, Tiểu Mạt chỉ là hỏi một chút, cũng không có ý nhằm vào con nha" nhị phu nhân nam gia vội vàng bảo vệ con gái mình, đồng thời lại đem chuyện nói với ông nội, "Thế Dương đứa nhỏ này, tính tình càng ngày càng kém, có đôi khi ai cũng không quản được."
Nói gần nói xa, hương vị nhắc nhở hết sức rõ ràng, nghe vậy Nam Thế Dương nhíu mi lại, trực tiếp nói, "Ai quản đều không tới phiên bà quản, bà coi bà là ai? !"
Nam Thế Dương phiền nhất là nữ nhân, là bởi vì, mỗi người đàn bà đều thích toan tính, nhiều chuyện. Có đôi khi còn khó xử lý hơn so với nam nhân.
Đặc biệt là, là nữ nhân trong nhà bọn họ. . .
"Cha, cha xem hắn, hắn có thể nói chuyện với con như vậy đó" lập tức, nhị phu nhân không nhịn được cãi lại, "Đây là thái độ cùng người lớn nói chuyện sao. Cha nên quản quản đứa nhỏ này, ngày ngày trốn học, không có người quản giáo, tính tình ngày càng khó ưa!"
"Lộp bộp" một tiếng, âm thanh bên cạnh nhị phu nhân rơi xuống, Nam Thế Dương cầm một chiếc đũa ném đi, ngẩng đầu, vẻ mặt khó chịu, "Còn ăn cơm hay không, không ăn cút đi!"
Thái độ ngang ngạnh, lạnh lùng, xác thực là do ông nội quá nuông chiều. Trong nhà không quản nam hay nữ, chỉ cần trêu chọc đến hắn, thái độ của hắn sẽ như thế. . .
Loại khắc khẩu không ý nghĩa này, trên bàn ăn nam gia, thường xuyên diễn ra.
Tại đây bên trong đại gia tộc, nếu như không có ông nội thay hắn nói chuyện, chỉ sợ cả người nhà cũng sẽ nhằm vào hắn chống đối. Nhưng mà, đa số ở thời điểm như vậy, ông nội sẽ thay hắn nói chuyện.
"Khụ khụ," tiếng đằng hắng của ông nội, lập tức thu hồi toàn bộ ánh mắt đang muốn bốc hỏa của mọi người, sau đó nói, "Ăn cơm đi cho ngon, đừng làm rộn."
Bàn ăn khôi phục bình tĩnh, đề tài này xem như được cho qua, lại có người mở miệng cũng nói một ít chuyện linh tinh khác.
Nhị phu nhân cùng em gái liên tục trừng mắt với hắn, Nam Thế Dương không chút nào để ý.
Vào lúc này, những nữ nhân khác mang đến cho hắn bao nhiêu phản cảm, Văn Đình Tâm lại mang đến cho hắn hảo cảm vô cùng nhiều.
So sánh với nhau, hắn có thể cảm nhận rõ ràng.
Cô bé kia, cảm giác cho hắn chính là ấm áp . Lại từng cứu hắn, lại là quan tâm hắn,ở cùng với cô, coi như là cô có lên lớp hắn, hắn cũng hết sức nguyện ý nghe.
Cho nên, lúc này mới về đến nhà không bao lâu, Nam Thế Dương chỉ cảm thấy, hắn lại muốn đi tìm cô. . .
...
Sớm tinh mơ hôm sau, Nam Thế Dương dậy thật sớm, trong túi xách để một tấm bản đồ, điện thoại, còn có một chồng nhân dân tệ thật dầy.
Ở năm này điện thoại di động còn chưa có nhiều chức năng, phương pháp để chỉ đường cũng rất ít. Nam Thế Dương lại là thiếu niên có khả năng nhận biết đường cực kém, do đó có thể nói đi ra đường cũng giống như đi lạc vào mê cung.
Nhưng dù cho biết rõ tình huống của mình, Nam Thế Dương vẫn quyết định, muốn một mình vụng trộm đi tìm cô.
Dư Dương dù sao cũng bị ông nội dùng qua hai lần, hắn cảm thấy không thể tin hết.
Như ngày hôm qua, lái xe đưa hắn đến cửa trường học, quay người, hắn liền bước lên một chiếc xe khác.
"Nam giao." Báo địa chỉ, từ trong túi xách lấy ra bản đồ, khoa tay múa chân, mày nhíu lại, nói lảm nhảm , "Nam giao đến trung tâm thành phố quá xa, nếu mang cô tới nơi này, còn phải đưa trở về, tốn thời gian quá dài, căn bản không có thời gian mua quần áo."
Đúng vậy, ngày hôm qua cho cô giầy cùng thuốc, ngày hôm nay, hắn chuẩn bị mang cô đi mua bộ quần áo xinh đẹp.
Vấn đề này giống như là hò hẹn, mà Nam Thế Dương không phát hiện ra, chỉ đơn thuần cho rằng, cô cần quần áo mới, mà hắn sẽ không chọn quần áo cho con gái, cho nên hắn mang cô đi mua. . .
"Được, tìm nơi gần một chút" ngón tay dừng ở trên bản đồ thành phố một chút, "Bên cạnh Nam giao, không biết có siêu thị các loại không . . ."
"Người trẻ tuổi, chỗ nam giao kia nghèo lắm, không có siêu thị đâu." Đằng trước một người hảo tâm nhắc nhở, "Ngươi muốn mua đồ, tốt nhất là mua ở chỗ này đi, sau đó hãy đi nam giao."
"Chỉ có thể như vậy?" Nghe được thông tin, Nam Thế Dương mặt mày đều căng thẳng lại.
"Chỗ Nam giao đó mọi người hay mang đồ ăn lên đây bán, dưới đó chỉ có ít hàng hóa, lại không có thứ tốt" lúc nói lời này, vẻ mặt của người đó là ghét bỏ, "Tôi là đề nghị cậu, ở chỗ này mua xong rồi đi."
Nói xong, Nam Thế Dương trầm tư rất lâu, giống như là đang suy nghĩ, có khi phải làm như vậy. Nhưng nếu như hắn mua rồi đi, thời gian muộn không nói, ngộ nhỡ hắn lạc đường ở trung tâm thành phố thì phải làm sao bây giờ?!
Suy tư thật lâu, hắn suy nghĩ một biện pháp, "Vậy tôi cho anh tiền, anh xuống xe mua giúp tôi hai bộ quần áo xinh đẹp, sau đó đưa tôi đi nam giao, tôi sẽ cho anh năm trăm tệ."
Người đàn ông kia muốn cự tuyệt yêu cầu này, nhưng nghe được số tiền phí kếch xù, ngẫm lại, đáp ứng.
Nhưng là vì mua quần áo, hắn đã trì hoãn không ít thời gian. Đợi đến lúc tới được trung tâm công viên thị trấn Nam Giao, Văn Đình Tâm đã ở vị trí cũ chờ hắn.
Ngồi ở trên ghế dài phía trước suối phun nước, lòng bàn tay Văn Đình Tâm giấu cái túi ny lon màu đen, bên trong là ba tờ vé xổ số.
Trong thời gian chờ Nam Thế Dương, Văn Đình Tâm trong đầu liên tục tự hỏi làm sao để có thể yêu cầu hắn mang cô đi.
Loại lời này, để một cô gái nói ra khỏi miệng, thực không dễ dàng, cho dù là đã ba mươi hai tuổi da mặt dày cô cũng khó nói. . .
Nam Thế Dương vừa xuống xe liền nhấc theo túi sách hướng về phía cô vội vàng chạy tới, nhìn thấy cô, tâm tình đều thoải mái.
"Văn Đình Tâm!" Rất xa, liền bắt đầu đưa tay chào hỏi, sợ cô không biết rõ hắn đến đây.
Xưng hô này làm Văn Đình Tâm có chút không thích ứng, hắn thế nhưng lại gọi thuận miệng như vậy, làm hắn đổi giọng lại đổi không được. . .
Ngẫm lại kiếp trước, hắn là luôn hô một tiếng 'Đình Tâm', thậm chí rất lâu, cô cũng có thể nghe ra giọng nói của hắn không thể nhu hòa được. . .
"Văn Đình Tâm, chờ lâu sao?" Ở trước mặt cô dừng lại, hắn thở hổn hển hai cái, vội vã giải thích, "Tôi mua đồ, nên hơi chậm chút."
Vội vội vàng vàng cởi túi sách xuống, đưa cho cô, "Cô xem một chút"
"Anh đến ngồi xuống, tôi cũng có đồ đưa cho anh." Kêu gọi hắn ngồi xuống ở bên, Văn Đình Tâm mở ra túi ny lon màu đen, bên cạnh hỏi, "Anh trưởng thành rồi? Có thẻ căn cước chưa? Có mang theo không?"
"Có, mang theo," nhìn về phía dưới tay cô, Nam Thế Dương có vài phần mong đợi, nhưng mà vấn đề của cô lại làm cho hắn cảm thấy rất quái lạ, làm sao lại hỏi thẻ căn cước đâu?!
"Cái này cho anh" lấy ra ba tờ vé số, cô mãnh liệt nhét vào lòng bàn tay hắn, để đó, "Anh nhất định phải cất kỹ, đây là một khoản tiền lớn."
Nếu như không phải là thấy vẻ mặt thành thật của cô, Nam Thế Dương không thể tin được mình vừa rồi mình nhìn thấy chính là vé số. . .
"Tôi còn chưa trưởng thành, không thể đi lấy số tiền kia, đưa anh" vỗ vỗ bàn tay hắn, "Anh ngàn vạn lần phải nhớ, trong một tuần tới, không cần lộ ra tin tức."
Sở dĩ cẩn thận như vậy, là vì Văn Đình Tâm có suy tính đến tình huống nhà hắn.
Nếu để những người khác trong nhà hắn biết rõ hắn có được số tiền này, không biết có thể đặc biệt nhằm vào hắn hay không. Hơn nữa, cô cũng biết, không được bao lâu sau, hắn thật sự sẽ cần gấp một món tiền.
"Ở đây, có bao nhiêu?" Thấy cô cẩn thận như vậy, Nam Thế Dương nhịn không được hỏi một tiếng. Hắn đoán chừng, có chừng năm trăm đồng. Bởi vì cô cũng không phải là người giàu, cho nên đối với khái niệm số tiền kếch xù, sẽ không tới...
Cô nhóc ngoắc ngoắc ngón tay, Nam Thế Dương nghiêng qua, hơi thở của cô phun ra bên lỗ tai hắn, làm hắn ngứa ngứa.
Vốn đang phân tâm khi gần sát cô, nhưng nghe tới số tiền thưởng kếch xù kia, hắn vô cùng kinh hãi. . .
"Nhiều, bao nhiêu?" Sửng sốt, Nam Thế Dương theo bản năng đem vé số nhét trở về cho cô, "Cô điên khùng? Nhiều như vậy đưa tôi? Cô không sợ tôi. . ."
"Không sợ, tôi tin tưởng anh" hai tay cầm lấy tay hắn nắm lấy vé số, Văn Đình Tâm trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn tin tưởng, làm cho cảm giác của hắn rất tuyệt!
"Tôi có thể cho anh tất cả, sau đó, anh dẫn tôi đi."
Vốn là không chuẩn bị dưới tình huống hoang đường như vậy đề ra yêu cầu này, nhưng là, lời nói ra giống như một làn khói, ngăn đều không ngăn được. . .
Sau đó, Dư Dương ngồi trên ghế lái đi xuống, hai tay chống ở trong túi quần, ánh mắt nhìn về phía trước, đôi mày khẽ nhíu, có chút bất đắc dĩ.
Khi về trong nhà, không biết nhị thiếu lại định dùng lý do gì để ứng phó với ông chủ.
Bên trong phòng ăn của biệt thự, ông nội đang dùng bữa ăn, hai bên bàn dài ngồi đầy người của nam gia. . .
Nam Thế Dương tiến vào, quăng túi sách vào chỗ ngồi của mình, sau đó trực tiếp ngồi xuống, mười phần tùy ý.
Động đũa gắp thức ăn cho mình, tránh đi ánh mắt của ông nội và cả nhà đang nhìn hắn, nói thẳng lý do, "Trường học có việc, nên trở về chậm."
"Anh hai, anh hôm nay có đi học sao? Giờ thể dục điểm danh, bạn học của anh nói anh xin nghỉ nha?" Ngồi đối diện em gái nghiêng đầu hỏi qua.
Đôi mắt to của em gái nháy nháy, giống như là đang hỏi, nhưng trên thực tế là đang nhắc nhở ông nội, Nam Thế Dương nói dối. Nghĩ rằng, nếu như ông nội mà mắng hắn, mình nhất định sẽ sảng khoái hết sức.
"Lão tử không đi học thể dục làm phiền đến chuyện của ngươi? !" Chiếc đũa ngừng lại, Nam Thế Dương mắt sắc lạnh quét qua em gái một cái.
Kỳ thật tính cách của hắn là thế, kiêu ngạo ương ngạnh, nói chuyện không nể mặt ai. Hiện tại hắn đang trốn tránh ông nội, không phải lúc cho người khác chen miệng vào, hoặc là nói điểm yếu của hắn, nghe khó chịu, lập tức, hắn niệng lữoi liền đáp ngay.
"Thế Dương, Tiểu Mạt chỉ là hỏi một chút, cũng không có ý nhằm vào con nha" nhị phu nhân nam gia vội vàng bảo vệ con gái mình, đồng thời lại đem chuyện nói với ông nội, "Thế Dương đứa nhỏ này, tính tình càng ngày càng kém, có đôi khi ai cũng không quản được."
Nói gần nói xa, hương vị nhắc nhở hết sức rõ ràng, nghe vậy Nam Thế Dương nhíu mi lại, trực tiếp nói, "Ai quản đều không tới phiên bà quản, bà coi bà là ai? !"
Nam Thế Dương phiền nhất là nữ nhân, là bởi vì, mỗi người đàn bà đều thích toan tính, nhiều chuyện. Có đôi khi còn khó xử lý hơn so với nam nhân.
Đặc biệt là, là nữ nhân trong nhà bọn họ. . .
"Cha, cha xem hắn, hắn có thể nói chuyện với con như vậy đó" lập tức, nhị phu nhân không nhịn được cãi lại, "Đây là thái độ cùng người lớn nói chuyện sao. Cha nên quản quản đứa nhỏ này, ngày ngày trốn học, không có người quản giáo, tính tình ngày càng khó ưa!"
"Lộp bộp" một tiếng, âm thanh bên cạnh nhị phu nhân rơi xuống, Nam Thế Dương cầm một chiếc đũa ném đi, ngẩng đầu, vẻ mặt khó chịu, "Còn ăn cơm hay không, không ăn cút đi!"
Thái độ ngang ngạnh, lạnh lùng, xác thực là do ông nội quá nuông chiều. Trong nhà không quản nam hay nữ, chỉ cần trêu chọc đến hắn, thái độ của hắn sẽ như thế. . .
Loại khắc khẩu không ý nghĩa này, trên bàn ăn nam gia, thường xuyên diễn ra.
Tại đây bên trong đại gia tộc, nếu như không có ông nội thay hắn nói chuyện, chỉ sợ cả người nhà cũng sẽ nhằm vào hắn chống đối. Nhưng mà, đa số ở thời điểm như vậy, ông nội sẽ thay hắn nói chuyện.
"Khụ khụ," tiếng đằng hắng của ông nội, lập tức thu hồi toàn bộ ánh mắt đang muốn bốc hỏa của mọi người, sau đó nói, "Ăn cơm đi cho ngon, đừng làm rộn."
Bàn ăn khôi phục bình tĩnh, đề tài này xem như được cho qua, lại có người mở miệng cũng nói một ít chuyện linh tinh khác.
Nhị phu nhân cùng em gái liên tục trừng mắt với hắn, Nam Thế Dương không chút nào để ý.
Vào lúc này, những nữ nhân khác mang đến cho hắn bao nhiêu phản cảm, Văn Đình Tâm lại mang đến cho hắn hảo cảm vô cùng nhiều.
So sánh với nhau, hắn có thể cảm nhận rõ ràng.
Cô bé kia, cảm giác cho hắn chính là ấm áp . Lại từng cứu hắn, lại là quan tâm hắn,ở cùng với cô, coi như là cô có lên lớp hắn, hắn cũng hết sức nguyện ý nghe.
Cho nên, lúc này mới về đến nhà không bao lâu, Nam Thế Dương chỉ cảm thấy, hắn lại muốn đi tìm cô. . .
...
Sớm tinh mơ hôm sau, Nam Thế Dương dậy thật sớm, trong túi xách để một tấm bản đồ, điện thoại, còn có một chồng nhân dân tệ thật dầy.
Ở năm này điện thoại di động còn chưa có nhiều chức năng, phương pháp để chỉ đường cũng rất ít. Nam Thế Dương lại là thiếu niên có khả năng nhận biết đường cực kém, do đó có thể nói đi ra đường cũng giống như đi lạc vào mê cung.
Nhưng dù cho biết rõ tình huống của mình, Nam Thế Dương vẫn quyết định, muốn một mình vụng trộm đi tìm cô.
Dư Dương dù sao cũng bị ông nội dùng qua hai lần, hắn cảm thấy không thể tin hết.
Như ngày hôm qua, lái xe đưa hắn đến cửa trường học, quay người, hắn liền bước lên một chiếc xe khác.
"Nam giao." Báo địa chỉ, từ trong túi xách lấy ra bản đồ, khoa tay múa chân, mày nhíu lại, nói lảm nhảm , "Nam giao đến trung tâm thành phố quá xa, nếu mang cô tới nơi này, còn phải đưa trở về, tốn thời gian quá dài, căn bản không có thời gian mua quần áo."
Đúng vậy, ngày hôm qua cho cô giầy cùng thuốc, ngày hôm nay, hắn chuẩn bị mang cô đi mua bộ quần áo xinh đẹp.
Vấn đề này giống như là hò hẹn, mà Nam Thế Dương không phát hiện ra, chỉ đơn thuần cho rằng, cô cần quần áo mới, mà hắn sẽ không chọn quần áo cho con gái, cho nên hắn mang cô đi mua. . .
"Được, tìm nơi gần một chút" ngón tay dừng ở trên bản đồ thành phố một chút, "Bên cạnh Nam giao, không biết có siêu thị các loại không . . ."
"Người trẻ tuổi, chỗ nam giao kia nghèo lắm, không có siêu thị đâu." Đằng trước một người hảo tâm nhắc nhở, "Ngươi muốn mua đồ, tốt nhất là mua ở chỗ này đi, sau đó hãy đi nam giao."
"Chỉ có thể như vậy?" Nghe được thông tin, Nam Thế Dương mặt mày đều căng thẳng lại.
"Chỗ Nam giao đó mọi người hay mang đồ ăn lên đây bán, dưới đó chỉ có ít hàng hóa, lại không có thứ tốt" lúc nói lời này, vẻ mặt của người đó là ghét bỏ, "Tôi là đề nghị cậu, ở chỗ này mua xong rồi đi."
Nói xong, Nam Thế Dương trầm tư rất lâu, giống như là đang suy nghĩ, có khi phải làm như vậy. Nhưng nếu như hắn mua rồi đi, thời gian muộn không nói, ngộ nhỡ hắn lạc đường ở trung tâm thành phố thì phải làm sao bây giờ?!
Suy tư thật lâu, hắn suy nghĩ một biện pháp, "Vậy tôi cho anh tiền, anh xuống xe mua giúp tôi hai bộ quần áo xinh đẹp, sau đó đưa tôi đi nam giao, tôi sẽ cho anh năm trăm tệ."
Người đàn ông kia muốn cự tuyệt yêu cầu này, nhưng nghe được số tiền phí kếch xù, ngẫm lại, đáp ứng.
Nhưng là vì mua quần áo, hắn đã trì hoãn không ít thời gian. Đợi đến lúc tới được trung tâm công viên thị trấn Nam Giao, Văn Đình Tâm đã ở vị trí cũ chờ hắn.
Ngồi ở trên ghế dài phía trước suối phun nước, lòng bàn tay Văn Đình Tâm giấu cái túi ny lon màu đen, bên trong là ba tờ vé xổ số.
Trong thời gian chờ Nam Thế Dương, Văn Đình Tâm trong đầu liên tục tự hỏi làm sao để có thể yêu cầu hắn mang cô đi.
Loại lời này, để một cô gái nói ra khỏi miệng, thực không dễ dàng, cho dù là đã ba mươi hai tuổi da mặt dày cô cũng khó nói. . .
Nam Thế Dương vừa xuống xe liền nhấc theo túi sách hướng về phía cô vội vàng chạy tới, nhìn thấy cô, tâm tình đều thoải mái.
"Văn Đình Tâm!" Rất xa, liền bắt đầu đưa tay chào hỏi, sợ cô không biết rõ hắn đến đây.
Xưng hô này làm Văn Đình Tâm có chút không thích ứng, hắn thế nhưng lại gọi thuận miệng như vậy, làm hắn đổi giọng lại đổi không được. . .
Ngẫm lại kiếp trước, hắn là luôn hô một tiếng 'Đình Tâm', thậm chí rất lâu, cô cũng có thể nghe ra giọng nói của hắn không thể nhu hòa được. . .
"Văn Đình Tâm, chờ lâu sao?" Ở trước mặt cô dừng lại, hắn thở hổn hển hai cái, vội vã giải thích, "Tôi mua đồ, nên hơi chậm chút."
Vội vội vàng vàng cởi túi sách xuống, đưa cho cô, "Cô xem một chút"
"Anh đến ngồi xuống, tôi cũng có đồ đưa cho anh." Kêu gọi hắn ngồi xuống ở bên, Văn Đình Tâm mở ra túi ny lon màu đen, bên cạnh hỏi, "Anh trưởng thành rồi? Có thẻ căn cước chưa? Có mang theo không?"
"Có, mang theo," nhìn về phía dưới tay cô, Nam Thế Dương có vài phần mong đợi, nhưng mà vấn đề của cô lại làm cho hắn cảm thấy rất quái lạ, làm sao lại hỏi thẻ căn cước đâu?!
"Cái này cho anh" lấy ra ba tờ vé số, cô mãnh liệt nhét vào lòng bàn tay hắn, để đó, "Anh nhất định phải cất kỹ, đây là một khoản tiền lớn."
Nếu như không phải là thấy vẻ mặt thành thật của cô, Nam Thế Dương không thể tin được mình vừa rồi mình nhìn thấy chính là vé số. . .
"Tôi còn chưa trưởng thành, không thể đi lấy số tiền kia, đưa anh" vỗ vỗ bàn tay hắn, "Anh ngàn vạn lần phải nhớ, trong một tuần tới, không cần lộ ra tin tức."
Sở dĩ cẩn thận như vậy, là vì Văn Đình Tâm có suy tính đến tình huống nhà hắn.
Nếu để những người khác trong nhà hắn biết rõ hắn có được số tiền này, không biết có thể đặc biệt nhằm vào hắn hay không. Hơn nữa, cô cũng biết, không được bao lâu sau, hắn thật sự sẽ cần gấp một món tiền.
"Ở đây, có bao nhiêu?" Thấy cô cẩn thận như vậy, Nam Thế Dương nhịn không được hỏi một tiếng. Hắn đoán chừng, có chừng năm trăm đồng. Bởi vì cô cũng không phải là người giàu, cho nên đối với khái niệm số tiền kếch xù, sẽ không tới...
Cô nhóc ngoắc ngoắc ngón tay, Nam Thế Dương nghiêng qua, hơi thở của cô phun ra bên lỗ tai hắn, làm hắn ngứa ngứa.
Vốn đang phân tâm khi gần sát cô, nhưng nghe tới số tiền thưởng kếch xù kia, hắn vô cùng kinh hãi. . .
"Nhiều, bao nhiêu?" Sửng sốt, Nam Thế Dương theo bản năng đem vé số nhét trở về cho cô, "Cô điên khùng? Nhiều như vậy đưa tôi? Cô không sợ tôi. . ."
"Không sợ, tôi tin tưởng anh" hai tay cầm lấy tay hắn nắm lấy vé số, Văn Đình Tâm trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn tin tưởng, làm cho cảm giác của hắn rất tuyệt!
"Tôi có thể cho anh tất cả, sau đó, anh dẫn tôi đi."
Vốn là không chuẩn bị dưới tình huống hoang đường như vậy đề ra yêu cầu này, nhưng là, lời nói ra giống như một làn khói, ngăn đều không ngăn được. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook