Lãnh Vương Sủng Tặc Phi
-
Chương 43: Rắc rối không ngừng
Đối với thái độ vui sướng khi thấy người gặp họa của Nam Truy Nguyệt, Mạch Trục Vân cũng không thèm để trong lòng. Vừa bị nàng trêu chọc một màn cho nên rước khổ rước sở vào người, đương nhiên giờ mới có cơ hội nên quay sang trả thù nàng một chút, cũng là chuyện bình thường.
Chỉ có điều, đám người đến lần này là thuộc hạ của Sở Tùy Phong hay là của Sở Lâm Uyên?
Bạch Lộng Ảnh chậm rãi buông chén rượu trong tay, lấy khăn tay lau khóe miệng, ánh mắt khép hờ nhìn thẳng về phía bên trái, khóe miệng cong lên ý cười khó hiểu.
Sau một lát, trên cầu thang vang lên vô số âm thanh chấn động, người đầu tiên xuất hiện trước mắt bọn họ chính là Ca Thư Nhược Ly, trên gương mặt hắn có chút bất đắc dĩ. Vừa thấy Mạch Trục Vân sau, hắn lập tức biểu tình phẫn hận.
Ánh mắt sâu xa nhìn thẳng vào nàng, hắn muốn nhìn sâu vào trong đôi mắt của nàng để hiểu thấy nàng.
Mạch Trục Vân, rốt cuộc nàng là cô gái như thế nào?
Theo sau Ca Thư Nhược Ly chính là thừa tướng của Nam Ninh quốc, Tư Lăng Thanh!
Tư Lăng Thanh cũng nhận được tin tức, nói Mạch Trục Vân đang nghênh ngang xuất hiện ở quán rượu Triều Nguyệt lâu. Từ trước đến nay, hắn chỉ hình dung thần trộm Mạch Trục Vân qua nhiều lời đồn cùng nhiều phiên bản khác nhau trong kinh thành, lần này vừa đúng lúc tiện đường vào đây nhìn xem, nhưng không ngờ rằng, lại trùng hợp đụng mặt Ca Thư Nhược Ly.
Phía sau bọn họ còn có mấy tên hộ vệ với võ công cao cường, người ngựa bên dưới tụ tập rất đông, tất cả đều đã phong tỏa toàn bộ xung quanh quán rượu nhằm ngăn ngừa nàng chạy thoát thân.
“Thừa tướng đại nhân và Phượng Ảnh thái tử đại giá đến đây, thật khiến cho Triều Nguyệt lâu của kẻ hèn mọn này được nở mày nở mặt!” Nam Truy Nguyệt mỉm cười, làm ra vẻ chủ nhà, tỏ vẻ khách khí chào hỏi bọn họ.
“Nam trang chủ làm quá rồi!” Tư Lăng Thanh có chút khiêm nhường nói.
Tuy Nam Truy Nguyệt là đệ nhất thương nhân giàu có, gia sản khổng lồ, nhưng một khi hắn vẫn nắm giữ chức vụ như một thừa tướng, dưới một người trên vạn người thì cũng không có kẻ nào dám nảy sinh thái độ khinh thường.
Ca Thư Nhược Ly cũng khách khí nói:“Ở Phượng Ảnh quốc ta đã được nghe nói nhiều về mức độ nổi tiếng của tam đại công tử của Nam Ninh quốc, nên hôm nay có vinh hạnh được nhìn thấy Ngạo công tử cùng Nam công tử, quả là phúc ba đời.”
Mạch Trục Vân nghe xong không nhịn được kinh tởm trong lòng bèn lè lưỡi. Rõ ràng mục đích là tới điều tra, còn đặt điều nói này nói nọ, chẳng lẽ làm vậy, đợi đến khi trở mặt thì vui lắm sao?
Vẻ mặt hèn mọn của nàng chợt lóe qua, sau đó tầm mắt của nàng đặt lên người Tư Lăng Thanh.
Lần trước ở Dưỡng Tâm điện, thấy được màn đối thoại tính kế đối phó Sở Tùy Phong, nàng không ưa gì với con ngươi lão. Mà hôm nay nhìn thấy hắn mặc một bộ y phục thô sơ, với diện mạo nho nhã, dáng vẻ không tầm thường, trong lòng càng thêm căm ghét hắn.Nho nhã bị lão già này làm biến chất hết rồi! Giả tạo!!!
Cùng lúc đó, Tư Lăng Thanh cũng dừng mắt đánh giá nàng.
Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, rất cân đối, mái tóc được buộc gọn gàng trông rất thanh tú thư sinh. Chính có điều, trong đôi mắt trong suốt to tròn đang ánh lên chút khó chịu khiến từ tận đáy lòng nguội lạnh một lần nữa bừng cháy, rất quen thuộc, đôi mắt cao ngạo, không khuất nhục, dường như hắn đã gặp đôi mắt này ở đâu đó,vừa thân thuộc vừa khiến tim hắn nhói đau vì nhớ thương.
Đúng rồi, hắn đã gặp đôi mắt này rất nhiều lần... trong giấc mộng...... Tư Lăng Thanh bỗng nhiên giật mình kinh ngạc, làm sao có thể? Hắn chưa bao giờ gặp Mạch Trục Vân lần nào.
Tư Lăng Thanh cảm thấy hô hấp bắt đầu trờ nên nặng nề, khóe mắt có chút ngấn nước sắp trào ra, sống mũi dần cay.
Mà Ca Thư Nhược Ly, từ đầu đến cuối đều đưa tầm mắt dừng lên người Mạch Trục Vân, hắn không hề để ý đến phản ứng kì lạ của Tư Lăng Thanh đang đứng cạnh mình.
“Mạch Trục Vân, giao ngọc Thiên Long ra đây, chuyện tối hôm đó, coi như là chuyện cũ, có thể bỏ qua!” Khóe miệng Ca Thư Nhược Ly cong lên nụ cười yếu ớt, nhìn nàng nói.
“Ồ?!” Mạch Trục Vân cười cười thốt lên, hỏi:“Ngươi nói Ngọc Thiên Long đang ở trong tay một người, mà người đó không ai khác chính là phò mã của Phượng Ảnh quốc?! Bản công tử một lòng nhất khiến chung tình với Tuyết nhi, cho nên... vì sao bản công tử phải trả lại cho ngươi?”
Thư Ca, ngươi vì nghiệp lớn mà tình nguyện hy sinh hạnh phúc cả đời của muội muội mình, vậy, bản công tử sẽ giúp ngươi!
Mạch Trục Vân cười sáng lạn, đứng bên cửa sổ, sắc cam vàng của nắng chiều nhẹ ôm lấy dáng người nhỏ nhắn của nàng, cũng vừa hay che dấu đi vẻ mặt tà ác mà giảo hoạt.
Ngẫm lại ngay khoảng thời gian nàng đốt cháy Dưỡng Tâm điện, nàng trộm lấy tờ tấu chương của Tư Lăng Thanh, giao cho Sở Tùy Phong. Vì không muốn để cho Sở Tùy Phong phải liên lụy, hơn nữa còn giúp được hắn giải quyết ổn thỏa chuyện đám cưới, nhân tiện nàng muốn thử xem phản ứng cùng suy nghĩ của Ca Thư Nhược Ly thế nào nên mới mở miệng thừa nhận nàng chính là người trộm ngọc Thiên Long, chứ thật ra, nàng không hề trộm.
Ngọc Thiên Long ở trong tay ai, Ca Thư Nhược Ly mới là kẻ biết rõ nhất.
Đối với câu trả lời của Mạch Trục Vân, Ca Thư Nhược Ly cũng không cảm thấy ngạc nhiên hay tức giận là mấy. Dù sao, hắn cũng biết nàng và hoàng muội hắn lúc đó không hề xảy ra chuyện gì, hơn nữa, hai người con gái ở chung với nhau, có thể xảy ra chuyện gì được. Nhưng Mạch Trục Vân, nàng ấy lại cố tình nói vậy, nhất định là có âm mưu.
Vì không muốn vạch trần chuyện này, chắc chắn Mạch Trục Vân sẽ biết thức thời. Nàng sẽ không nói thẳng sự thật với mọi người rằng hắn chính là người áo đen đêm hôm đó.
Quả nhiên, hắn đoán đúng, Mạch Trục Vân sảng khoái thừa nhận mặc dù biết mình không trộm được.
Khóe mắt Ca Thư Nhược Ly hiện lên ý cười càng đậm, Mạch Trục Vân, nàng thừa nhận là tốt rồi!Hắn xoay mặt nhìn Tư Lăng Thanh đang đứng một bên lâm vào trạng trầm tư khó hiểu, thu lại ý cười nói:“Tư Lăng thừa tướng, tuy Mạch Trục Vân là người của Nam Ninh quốc nhưng ngang nhiên trộm quốc bảo của Phượng Ảnh quốc. Cũng chính tối hôm kia, hoàng thượng Nam Ninh đã chính miệng nói việc bắt người xử tội hoàn toàn giao cho bản cung xử trí, vậy thì, bản cung phải mang người đi!”
Tư Lăng Thanh hoàn hồn, nhìn Mạch Trục Vân, cảm giác đau đớn sâu trong con ngươi kia lập tức biến mất, mở miệng rõ đáp:“Là mệnh lệnh của hoàng thượng thì xin thái tử cứ tự nhiên! Bản quan xin cáo từ trước!”
Nói xong, hắn mang theo một đám thị vệ rời đi, hơn nữa còn mang theo cảm giác bồi hồi không yên ra khỏi quán rượu.
Ca Thư Nhược Ly mang theo vài tên thị vệ Phượng Ảnh quốc lập tức tiến lên, muốn bắt Mạch Trục Vân đang trưng vẻ mặt thản nhiên không chút sợ hãi đứng bên cạnh.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp vươn cánh tay chạm vào người Mạch Trục Vân thì trước mắt bọn họ có hai người, một trái một phải đứng che chắn phía trước.
Đám thị vệ thấy vậy liền ra tay nhằm muốn phá vỡ vòng bảo vệ, nhưng không thành công.
Bởi vì rõ ràng thực lực của bọn họ so với hai người đó còn thua quá xa, bọn họ cũng biết vậy nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ biết quay đầu nhìn Ca Thư Nhược Ly, chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Thấy tình huống đột ngột phát sinh như vậy, ban đầu Ca Thư Nhược Ly có chút bất ngờ. Nhưng ngay giây sau khóe miệng hắn khẽ cong lên, tiến lên phía trước để nhìn cho rõ cô gái nhỏ bé đang bày bộ mặt đắc ý đứng phía sau hai tấm lá chắn vững chắc.
Rồi đột nhiên hắn nghe được âm thanh tò mò của Mạch Trục Vân vang lên.
“Chậc chậc, yêu nghiệt, võ công của ngươi có tiến bộ nha!”
Bạch Lộng Ảnh không hề kiêu ngạo, cũng không nóng nảy khẽ đáp:“Ừ!”
Sau đó vừa cười nhạt vừa nói:“Thế nào? Lần trước ngươi bị thương nhưng không dám đi đến trộm thuốc của ta, là sợ không đánh lại ta rồi bị ta biến ngươi thành vật thí nghiệm?”
“Ta khinh! Ta mà sợ ngươi sao? Rõ ràng chính ngươi mới là kẻ không đủ khả năng đánh lại ta!” Mạch Trục Vân hoàn toàn không nhìn chung quanh một đám người, nói tiếp:“Bản công tử vốn muốn cho ngươi chút mặt mũi, ai ngờ dám lên mặt với bản công tử, đây là người tự rước khổ vào mình đó!”
“Ồ!? Từ khi nào Mạch Trục Vân tự cao tự đại đã biết thấu tình đạt lý vậy?” Bạch Lộng Ảnh bắt lấy cơ hội cười nhạo.
Mạch Trục Vân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không biết nói gì cho phải.
Lầu hai lại lâm vào bầu không khí căng thẳng.
Ngay thời điểm này, Ca Thư Nhược Ly mới mở miệng.
“Không biết hành động của Nam trang chủ và Bạch công tử đây là có ý gì? Mạch Trục Vân đã chính miệng thừa nhận hắn ta là người đã trộm quốc bảo của Phượng Ảnh quốc, hai vị muốn trở thành kẻ thù của Phượng Ảnh quốc sao? Bạch công tử, ngươi cứu Tuyết Nhi một mạng, bản cung rất kính trọng ngươi, đợi đến khi bệnh tình của Tuyết Nhi có chuyển biến tốt lên, bản cung sẽ sắp xếp một bữa tiệc trả ơn. Nhưng chuyện rắc rối giữa Phượng Ảnh quốc và Mạch Trục Vân, bản cung hy vọng công tử đừng nhúng tay vào, nếu không, hậu quả sau này có lẽ ngay cả các ngươi cũng không gánh nổi đâu!”
Âm thanh của hắn vang lên trầm tháp nhẹ nhàng như sợi bông, vừa cẩn thận nhưng mang đầy tính uy hiếp cảnh cáo. Lời sao ý vậy, nếu hôm nay hắn không thể thuận lợi mang Mạch Trục Vân đi, việc liên minh giữa Phượng Ảnh quốc và Nam Ninh quốc sẽ trở nên khó khăn, hơn nữa, hai người bọn họ sẽ gánh phải trách nhiệm quan trọng chính là hai kẻ trực tiếp gây ra chuyện lớn ảnh hưởng đến tương lai của một quốc gia.
Đương nhiên Nam Truy Nguyệt cũng không ngờ Bạch Lộng Ảnh sẽ ra tay che chở cho Mạch Trục Vân, bởi vậy không hiểu vì sao hắn lại hành động như vậy nên mới quét đôi mắt khó hiểu nhìn qua dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Bạch Lộng Ảnh.
Nhưng ánh mắt của Bạch Lộng Ảnh chỉ lơ đễnh nhìn chén rượu trên bàn, bàn tay thon dài cầm lấy chén rượu, ngón tay cái nhẹ vươn ra vuốt ve, động tác vô cùng yêu nghiệt xấu xa, hắn vô ý cười nhạt nói
“Rắc rối, ta không xen vào. Nhưng chính ta là người lôi Mạch Trục Vân đến uống rượu, nếu bị các người mang đi như vậy, chỉ sợ Mao Lư Nhược Nhiên của ta sẽ không bảo toàn được mấy ngày.”
Hắn hoàn toàn không hề đề cập đến việc cứu sống Ca Thư Hàm Tuyết gì đó, bởi vì lý do rất đơn giản, chuyện nhỏ thế này, hắn không hề bận tâm, càng không hề để trong lòng.
Nghe được những lời này, Mạch Trục Vân chỉ nhợt nhạt cười: Bạch Lộng Ảnh, xem ra ngươi còn biết điều!
Sắc mặt Ca Thư Nhược Ly trở nên cứng đờ, hắn nghe nói mối quan hệ giữa Tứ đại công tử không được tốt, nhưng hôm nay hắn không ngờ rằng mấy người này đều là hạng nghĩa khí với danh dự bủa vây xung quanh. Hơn nữa, Bạch Lộng Ảnh vẫn là ân nhân cứu mạng của Tuyết Nhi, nếu lúc này mà trở mặt đối đầu với hắn thì chẳng phải sẽ rất vong ân phụ nghĩa sao?
P/s: Tứ đại công tử?! Đây có ba rồi...các nàng đoán xem Ảnh ca ra tay bảo vệ Vân Vân là điều đương nhiên, nhưng Nam đại ca cũng đứng ra bảo vệ, chúng toy cũng cần biết lúy do chớ a..thế nếu hai người nay k chống đỡ được với Thư Ca thì vị quan trọng đứng đầu bảng công tử...Lãnh công tử kia có xuất hiện giải vây hơm...chờ chương sêu nha...
Chỉ có điều, đám người đến lần này là thuộc hạ của Sở Tùy Phong hay là của Sở Lâm Uyên?
Bạch Lộng Ảnh chậm rãi buông chén rượu trong tay, lấy khăn tay lau khóe miệng, ánh mắt khép hờ nhìn thẳng về phía bên trái, khóe miệng cong lên ý cười khó hiểu.
Sau một lát, trên cầu thang vang lên vô số âm thanh chấn động, người đầu tiên xuất hiện trước mắt bọn họ chính là Ca Thư Nhược Ly, trên gương mặt hắn có chút bất đắc dĩ. Vừa thấy Mạch Trục Vân sau, hắn lập tức biểu tình phẫn hận.
Ánh mắt sâu xa nhìn thẳng vào nàng, hắn muốn nhìn sâu vào trong đôi mắt của nàng để hiểu thấy nàng.
Mạch Trục Vân, rốt cuộc nàng là cô gái như thế nào?
Theo sau Ca Thư Nhược Ly chính là thừa tướng của Nam Ninh quốc, Tư Lăng Thanh!
Tư Lăng Thanh cũng nhận được tin tức, nói Mạch Trục Vân đang nghênh ngang xuất hiện ở quán rượu Triều Nguyệt lâu. Từ trước đến nay, hắn chỉ hình dung thần trộm Mạch Trục Vân qua nhiều lời đồn cùng nhiều phiên bản khác nhau trong kinh thành, lần này vừa đúng lúc tiện đường vào đây nhìn xem, nhưng không ngờ rằng, lại trùng hợp đụng mặt Ca Thư Nhược Ly.
Phía sau bọn họ còn có mấy tên hộ vệ với võ công cao cường, người ngựa bên dưới tụ tập rất đông, tất cả đều đã phong tỏa toàn bộ xung quanh quán rượu nhằm ngăn ngừa nàng chạy thoát thân.
“Thừa tướng đại nhân và Phượng Ảnh thái tử đại giá đến đây, thật khiến cho Triều Nguyệt lâu của kẻ hèn mọn này được nở mày nở mặt!” Nam Truy Nguyệt mỉm cười, làm ra vẻ chủ nhà, tỏ vẻ khách khí chào hỏi bọn họ.
“Nam trang chủ làm quá rồi!” Tư Lăng Thanh có chút khiêm nhường nói.
Tuy Nam Truy Nguyệt là đệ nhất thương nhân giàu có, gia sản khổng lồ, nhưng một khi hắn vẫn nắm giữ chức vụ như một thừa tướng, dưới một người trên vạn người thì cũng không có kẻ nào dám nảy sinh thái độ khinh thường.
Ca Thư Nhược Ly cũng khách khí nói:“Ở Phượng Ảnh quốc ta đã được nghe nói nhiều về mức độ nổi tiếng của tam đại công tử của Nam Ninh quốc, nên hôm nay có vinh hạnh được nhìn thấy Ngạo công tử cùng Nam công tử, quả là phúc ba đời.”
Mạch Trục Vân nghe xong không nhịn được kinh tởm trong lòng bèn lè lưỡi. Rõ ràng mục đích là tới điều tra, còn đặt điều nói này nói nọ, chẳng lẽ làm vậy, đợi đến khi trở mặt thì vui lắm sao?
Vẻ mặt hèn mọn của nàng chợt lóe qua, sau đó tầm mắt của nàng đặt lên người Tư Lăng Thanh.
Lần trước ở Dưỡng Tâm điện, thấy được màn đối thoại tính kế đối phó Sở Tùy Phong, nàng không ưa gì với con ngươi lão. Mà hôm nay nhìn thấy hắn mặc một bộ y phục thô sơ, với diện mạo nho nhã, dáng vẻ không tầm thường, trong lòng càng thêm căm ghét hắn.Nho nhã bị lão già này làm biến chất hết rồi! Giả tạo!!!
Cùng lúc đó, Tư Lăng Thanh cũng dừng mắt đánh giá nàng.
Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, rất cân đối, mái tóc được buộc gọn gàng trông rất thanh tú thư sinh. Chính có điều, trong đôi mắt trong suốt to tròn đang ánh lên chút khó chịu khiến từ tận đáy lòng nguội lạnh một lần nữa bừng cháy, rất quen thuộc, đôi mắt cao ngạo, không khuất nhục, dường như hắn đã gặp đôi mắt này ở đâu đó,vừa thân thuộc vừa khiến tim hắn nhói đau vì nhớ thương.
Đúng rồi, hắn đã gặp đôi mắt này rất nhiều lần... trong giấc mộng...... Tư Lăng Thanh bỗng nhiên giật mình kinh ngạc, làm sao có thể? Hắn chưa bao giờ gặp Mạch Trục Vân lần nào.
Tư Lăng Thanh cảm thấy hô hấp bắt đầu trờ nên nặng nề, khóe mắt có chút ngấn nước sắp trào ra, sống mũi dần cay.
Mà Ca Thư Nhược Ly, từ đầu đến cuối đều đưa tầm mắt dừng lên người Mạch Trục Vân, hắn không hề để ý đến phản ứng kì lạ của Tư Lăng Thanh đang đứng cạnh mình.
“Mạch Trục Vân, giao ngọc Thiên Long ra đây, chuyện tối hôm đó, coi như là chuyện cũ, có thể bỏ qua!” Khóe miệng Ca Thư Nhược Ly cong lên nụ cười yếu ớt, nhìn nàng nói.
“Ồ?!” Mạch Trục Vân cười cười thốt lên, hỏi:“Ngươi nói Ngọc Thiên Long đang ở trong tay một người, mà người đó không ai khác chính là phò mã của Phượng Ảnh quốc?! Bản công tử một lòng nhất khiến chung tình với Tuyết nhi, cho nên... vì sao bản công tử phải trả lại cho ngươi?”
Thư Ca, ngươi vì nghiệp lớn mà tình nguyện hy sinh hạnh phúc cả đời của muội muội mình, vậy, bản công tử sẽ giúp ngươi!
Mạch Trục Vân cười sáng lạn, đứng bên cửa sổ, sắc cam vàng của nắng chiều nhẹ ôm lấy dáng người nhỏ nhắn của nàng, cũng vừa hay che dấu đi vẻ mặt tà ác mà giảo hoạt.
Ngẫm lại ngay khoảng thời gian nàng đốt cháy Dưỡng Tâm điện, nàng trộm lấy tờ tấu chương của Tư Lăng Thanh, giao cho Sở Tùy Phong. Vì không muốn để cho Sở Tùy Phong phải liên lụy, hơn nữa còn giúp được hắn giải quyết ổn thỏa chuyện đám cưới, nhân tiện nàng muốn thử xem phản ứng cùng suy nghĩ của Ca Thư Nhược Ly thế nào nên mới mở miệng thừa nhận nàng chính là người trộm ngọc Thiên Long, chứ thật ra, nàng không hề trộm.
Ngọc Thiên Long ở trong tay ai, Ca Thư Nhược Ly mới là kẻ biết rõ nhất.
Đối với câu trả lời của Mạch Trục Vân, Ca Thư Nhược Ly cũng không cảm thấy ngạc nhiên hay tức giận là mấy. Dù sao, hắn cũng biết nàng và hoàng muội hắn lúc đó không hề xảy ra chuyện gì, hơn nữa, hai người con gái ở chung với nhau, có thể xảy ra chuyện gì được. Nhưng Mạch Trục Vân, nàng ấy lại cố tình nói vậy, nhất định là có âm mưu.
Vì không muốn vạch trần chuyện này, chắc chắn Mạch Trục Vân sẽ biết thức thời. Nàng sẽ không nói thẳng sự thật với mọi người rằng hắn chính là người áo đen đêm hôm đó.
Quả nhiên, hắn đoán đúng, Mạch Trục Vân sảng khoái thừa nhận mặc dù biết mình không trộm được.
Khóe mắt Ca Thư Nhược Ly hiện lên ý cười càng đậm, Mạch Trục Vân, nàng thừa nhận là tốt rồi!Hắn xoay mặt nhìn Tư Lăng Thanh đang đứng một bên lâm vào trạng trầm tư khó hiểu, thu lại ý cười nói:“Tư Lăng thừa tướng, tuy Mạch Trục Vân là người của Nam Ninh quốc nhưng ngang nhiên trộm quốc bảo của Phượng Ảnh quốc. Cũng chính tối hôm kia, hoàng thượng Nam Ninh đã chính miệng nói việc bắt người xử tội hoàn toàn giao cho bản cung xử trí, vậy thì, bản cung phải mang người đi!”
Tư Lăng Thanh hoàn hồn, nhìn Mạch Trục Vân, cảm giác đau đớn sâu trong con ngươi kia lập tức biến mất, mở miệng rõ đáp:“Là mệnh lệnh của hoàng thượng thì xin thái tử cứ tự nhiên! Bản quan xin cáo từ trước!”
Nói xong, hắn mang theo một đám thị vệ rời đi, hơn nữa còn mang theo cảm giác bồi hồi không yên ra khỏi quán rượu.
Ca Thư Nhược Ly mang theo vài tên thị vệ Phượng Ảnh quốc lập tức tiến lên, muốn bắt Mạch Trục Vân đang trưng vẻ mặt thản nhiên không chút sợ hãi đứng bên cạnh.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp vươn cánh tay chạm vào người Mạch Trục Vân thì trước mắt bọn họ có hai người, một trái một phải đứng che chắn phía trước.
Đám thị vệ thấy vậy liền ra tay nhằm muốn phá vỡ vòng bảo vệ, nhưng không thành công.
Bởi vì rõ ràng thực lực của bọn họ so với hai người đó còn thua quá xa, bọn họ cũng biết vậy nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ biết quay đầu nhìn Ca Thư Nhược Ly, chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Thấy tình huống đột ngột phát sinh như vậy, ban đầu Ca Thư Nhược Ly có chút bất ngờ. Nhưng ngay giây sau khóe miệng hắn khẽ cong lên, tiến lên phía trước để nhìn cho rõ cô gái nhỏ bé đang bày bộ mặt đắc ý đứng phía sau hai tấm lá chắn vững chắc.
Rồi đột nhiên hắn nghe được âm thanh tò mò của Mạch Trục Vân vang lên.
“Chậc chậc, yêu nghiệt, võ công của ngươi có tiến bộ nha!”
Bạch Lộng Ảnh không hề kiêu ngạo, cũng không nóng nảy khẽ đáp:“Ừ!”
Sau đó vừa cười nhạt vừa nói:“Thế nào? Lần trước ngươi bị thương nhưng không dám đi đến trộm thuốc của ta, là sợ không đánh lại ta rồi bị ta biến ngươi thành vật thí nghiệm?”
“Ta khinh! Ta mà sợ ngươi sao? Rõ ràng chính ngươi mới là kẻ không đủ khả năng đánh lại ta!” Mạch Trục Vân hoàn toàn không nhìn chung quanh một đám người, nói tiếp:“Bản công tử vốn muốn cho ngươi chút mặt mũi, ai ngờ dám lên mặt với bản công tử, đây là người tự rước khổ vào mình đó!”
“Ồ!? Từ khi nào Mạch Trục Vân tự cao tự đại đã biết thấu tình đạt lý vậy?” Bạch Lộng Ảnh bắt lấy cơ hội cười nhạo.
Mạch Trục Vân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không biết nói gì cho phải.
Lầu hai lại lâm vào bầu không khí căng thẳng.
Ngay thời điểm này, Ca Thư Nhược Ly mới mở miệng.
“Không biết hành động của Nam trang chủ và Bạch công tử đây là có ý gì? Mạch Trục Vân đã chính miệng thừa nhận hắn ta là người đã trộm quốc bảo của Phượng Ảnh quốc, hai vị muốn trở thành kẻ thù của Phượng Ảnh quốc sao? Bạch công tử, ngươi cứu Tuyết Nhi một mạng, bản cung rất kính trọng ngươi, đợi đến khi bệnh tình của Tuyết Nhi có chuyển biến tốt lên, bản cung sẽ sắp xếp một bữa tiệc trả ơn. Nhưng chuyện rắc rối giữa Phượng Ảnh quốc và Mạch Trục Vân, bản cung hy vọng công tử đừng nhúng tay vào, nếu không, hậu quả sau này có lẽ ngay cả các ngươi cũng không gánh nổi đâu!”
Âm thanh của hắn vang lên trầm tháp nhẹ nhàng như sợi bông, vừa cẩn thận nhưng mang đầy tính uy hiếp cảnh cáo. Lời sao ý vậy, nếu hôm nay hắn không thể thuận lợi mang Mạch Trục Vân đi, việc liên minh giữa Phượng Ảnh quốc và Nam Ninh quốc sẽ trở nên khó khăn, hơn nữa, hai người bọn họ sẽ gánh phải trách nhiệm quan trọng chính là hai kẻ trực tiếp gây ra chuyện lớn ảnh hưởng đến tương lai của một quốc gia.
Đương nhiên Nam Truy Nguyệt cũng không ngờ Bạch Lộng Ảnh sẽ ra tay che chở cho Mạch Trục Vân, bởi vậy không hiểu vì sao hắn lại hành động như vậy nên mới quét đôi mắt khó hiểu nhìn qua dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Bạch Lộng Ảnh.
Nhưng ánh mắt của Bạch Lộng Ảnh chỉ lơ đễnh nhìn chén rượu trên bàn, bàn tay thon dài cầm lấy chén rượu, ngón tay cái nhẹ vươn ra vuốt ve, động tác vô cùng yêu nghiệt xấu xa, hắn vô ý cười nhạt nói
“Rắc rối, ta không xen vào. Nhưng chính ta là người lôi Mạch Trục Vân đến uống rượu, nếu bị các người mang đi như vậy, chỉ sợ Mao Lư Nhược Nhiên của ta sẽ không bảo toàn được mấy ngày.”
Hắn hoàn toàn không hề đề cập đến việc cứu sống Ca Thư Hàm Tuyết gì đó, bởi vì lý do rất đơn giản, chuyện nhỏ thế này, hắn không hề bận tâm, càng không hề để trong lòng.
Nghe được những lời này, Mạch Trục Vân chỉ nhợt nhạt cười: Bạch Lộng Ảnh, xem ra ngươi còn biết điều!
Sắc mặt Ca Thư Nhược Ly trở nên cứng đờ, hắn nghe nói mối quan hệ giữa Tứ đại công tử không được tốt, nhưng hôm nay hắn không ngờ rằng mấy người này đều là hạng nghĩa khí với danh dự bủa vây xung quanh. Hơn nữa, Bạch Lộng Ảnh vẫn là ân nhân cứu mạng của Tuyết Nhi, nếu lúc này mà trở mặt đối đầu với hắn thì chẳng phải sẽ rất vong ân phụ nghĩa sao?
P/s: Tứ đại công tử?! Đây có ba rồi...các nàng đoán xem Ảnh ca ra tay bảo vệ Vân Vân là điều đương nhiên, nhưng Nam đại ca cũng đứng ra bảo vệ, chúng toy cũng cần biết lúy do chớ a..thế nếu hai người nay k chống đỡ được với Thư Ca thì vị quan trọng đứng đầu bảng công tử...Lãnh công tử kia có xuất hiện giải vây hơm...chờ chương sêu nha...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook