Lãnh Vương Sủng Tặc Phi
-
Chương 3: Chui đầu vào rọ?!
Thoáng nhìn qua con ngõ nhỏ kia, hai thân ảnh màu đen chợt lóe, xuyên qua đám người, đi vào con ngõ nhỏ truy đuổi.
Mạch Trục Vân cố tình đi chậm thì phát hiện đằng sau có người đuổi theo, khóe miệng mang theo ý cười, tiếp tục chạy về phía trước, hơn nữa, lại không có gặp chướng ngại vật gì.
Hai tên tùy tùng mặc y phục đen cũng đâm đầu đuổi theo, vì có lòng tự trọng trong tác phong nên chưa bao giờ bọn họ nghĩ đến chuyện muốn người khác xung quanh hỗ trợ. Trong lúc đó, tại con hẻm nhỏ, một kẻ trốn hai kẻ truy đuổi cùng nhau chơi trò đuổi bắt.
Nhưng người đàn ông áo trắng đó dường như vẫn giữ thái độ nhàn hạ chậm rãi bước đi, không có ý định truy đuổi, khuôn mặt có chút lạnh như băng nhấc chân từng bước trở về.
Ra khỏi ngõ nhỏ, hai người kia vẫn tiếp tục theo đuổi mục tiêu, Mạch Trục Vân cùng vờn với bọn họ đi qua hai con hẻm phố, đi đến chỗ bức tường cao kia, thấy hai thân ảnh gần như đang ở chỗ rẽ thoáng hiện ra, liền tà khí cười, xoay người nhảy qua tường trực tiếp vào bên trong.
Phong vương phủ, xem hai người có dám bước vào để bắt ta không!
Hai người đàn ông kia sau khi thấy tên trộm chạy vào Phong vương phủ, trong lòng cả kinh không thôi, nhưng cũng không có đuổi theo mà là quay trở về theo chủ tử bọn hắn trở về.
Không thể tưởng tượng được tên trộm này lại có lá gan lớn đến vậy, không những trộm đồ của vương gia mà còn dám trốn vào hang cọp, đây chẳng phải là tự mình chui đầu vào rọ sao? Hay là, tên trộm kia căn bản không biết thân phận của người sở hữu vật mà hắn vừa trộm?
“Vương gia, người đã trốn vào Vương phủ!” Hai người cung kính trả lời.
Nghe được những lời này, Sở Tùy Phong trên mặt vẫn là không có biểu tình gì, ngữ khí vẫn như trước lạnh như băng “ Về phủ!”
Khẽ xoay người bước chân hướng về phía cửa chính của Vương phủ mà đi.
Thấy phía sau không còn truy binh nữa, Mạch Trục Vân lúc này mới lấy miếng ngọc bội ra đánh giá: Thuần ngàn phật Ngọc Thạch, có thể coi là vô giá, mà ngọc này, hoàn mỹ không tỳ vết, không có một tia tỳ vết nào, quả là bảo vật vô giá, tuyệt không nói quá.
Trong lòng mừng thầm: Cũng không biết người này có thân phận gì lại có được một món bảo bối quý hiếm đến như vậy. Liệu rằng hắn có dám chạy đến Vương phủ làm loạn một hồi để lấy lại miếng ngọc này? Hay là, để cho vị Phong vương này mang theo tội danh”Chứa chấp tiểu tặc”? Hắc hắc!
Mạch Trục Vân cười xấu xa, cố ý để cho hai tên tùy tùng kia nhìn thấy “Hắn” trốn ở trong Vương phủ, chính là muốn ngươi đến lục xoát phủ của Phong vương, hừ, Làm cho tên Phong vương này nếm thử mùi vị của sự oan uổng cũng là một chuyện không tệ.
Tuy rằng đắc ý, nhưng cũng không chủ quan, nghe được tiếng bước chân đang tiến về phía mình, Mạch Trục Vân liến hé đầu nhìn bốn phía xung quanh, đem ngọc giắt ở bên hông, xoay người nhảy xuống phía sau dãy núi giả.
Cảm thấy đã ổn định chỗ nấp liền nhẹ nhàng đẩy ra cúi người tìm một cái khe hở nhỏ hẹp nhìn đội tuần tra binh lính đi qua.Những người này ăn mặc đều giống nhau thiết giáp bao quanh trông rất oai vệ, trên gương mặt bọn họ chỉ là một màu xám xịt lãnh đạm khiến cho người khác nhìn vào không khỏi sợ hãi. Mỗi một tiểu đội gồm có mười hai người, trong tay đều có trường kiếm bên người, trải rộng hai bên núi giả.
“Phong vương không hỗ danh là chiến thần Nam Ninh, ngay cả thuộc hạ đều mang tác phong uy hùng không kém!” Mạch Trục Vân chậc chậc trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, đối với Sở Tùy Phong, một trong những người đứng đầu trong tứ đại công tử - “Lãnh công tử”, khiến cho người ta không khỏi nể phục hắn.
Nhìn thấy bốn phía không có người, lúc này nàng mới nhảy ra, vòng qua đội tuần vệ mà đi.
Phong vương phủ quá lớn, hơn nữa còn phòng thủ nghiêm ngặt, dọc đường đi, nàng không khỏi gặp thêm vài đội tuần tra.
Mạch Trục Vân đi vòng quanh được nửa ngày, mới miễn cưỡng chuyển hướng: chính giữa vương phủ chính là đại sảnh, phía sau đại sảnh là một khu hoa viên rộng lớn. Đằng sau hoa viên chính là hậu viện, hẳn đây cũng chính là nơi mà thê thiếp của tên Sở Tùy Phong này tá túc.
Bên phải khu hoa viên, có một khu đại điện hoành tráng tinh mỹ, ngọc lưu lý làm chủ đạo, minh châu trang sức, kim bích huy hoàng, dưới màn đêm kia trông nơi đại điện đó càng thêm rạng rỡ huy hoàng. Đại điện có tên là Li Tâm Cư, là tẩm điện của Phong vương.
Bên ngoài tẩm điện không xa kia chính là thư phòng của hắn, đèn đuốc sáng trưng. Một bên khác của hoa viên, đó chính là kho chứa đồ ở Vương phủ, trước cửa có binh lính canh gác.
Ngồi trên mái nhà cao ngất ở Li Tâm Cư, Mạch Trục Vân đưa mắt nhìn xuống toàn bộ Vương phủ, ngoài hậu viện ra thì khắp nơi xung quanh đều được thắp đèn sáng trưng, ánh lửa lập lòe di động, đó chính là nơi mà đội thị vệ đang tuần tra.
Hết thảy nhìn qua ngay ngắn có tự, không có chút không phối hợp.
Ánh trăng tròn vành vạnh lơ lửng trên không trung như chiếc đĩa bạc rắc xuống trần gian muôn ngàn tia sáng lung linh, huyền ảo bao phủ toàn bộ Vương phủ, khóe miệng Mạch Trục Vân khẽ cong lên cả người đứng dậy, vung tay từ trên mái nhảy xuống, xoay người nấp ở góc tối áp sát tường nín thở che dấu khí lực.
Nhân lúc có một đoàn binh đi qua, nàng nhẹ nhàng đuổi kịp, rất nhanh ra tay đánh bất tỉnh nhân sự một trong số đám người đó dùng sức kéo hắn đến góc tường âm u, cởi bộ áo giáp sắt trên người hắn mặc lên người mình.
Cầm lấy thanh kiếm của hắn đeo trên người, chỉnh chu y phục trên người mình xong xuôi mới thoải mái đi ra ngoài thẳng tiến tới kho chứa đồ.
“Kẻ nào?” Một tên binh lính mắt vừa thấy có người đến kho chứa đồ liền lập tức quát lớn cả người nhanh nhẹn cảnh giác, rút kiếm trong tay chuẩn bị tư thế đối phó tình huống.
Mạch Trục Vân hơi thấp đầu, đáp:“Vương gia có lệnh: Mọi người tất cả đều không được lơ là kẻo Mạch Trục Vân lại đến!”
Người nọ có chút không tin, cầm thanh kiếm trong tay vung lên, lập tức có người tiến lên vây quanh, hắn nói:“Lệnh bài?”
Xem ra những người trong phủ Phong vương đều chỉ nhận lệnh chỉ khi có tín vật, chuyện này có chút rắc rối rồi! Mạch Trục Vân âm thầm suy nghĩ, còn chưa nói chuyện, lại nghe người nọ nói:“Không có lệnh bài từ ngài ấy, thủ dụ này là giả, mau bắt lấy hắn!”
Lời vừa dứt, mọi người nhanh chóng bày trận, Mạch Trục Vân không khỏi đau đầu nhức óc, ánh mắt híp lại, vung chân giơ cước đánh gần như được một phần ba số người đánh đuổi mình.
Kiếm trong tay còn chưa kịp ra khỏi vỏ, nhưng Mạch Trục Vân ta chỉ cần bao kiếm này làm vũ khí là được rồi, đưa bao kiếm quay một vòng trong không trung, động tác dứt khoát ngoan độc từng từng từng người bị nàng đánh không thương tiếc.
Đám binh lính rất nhanh cầm đuốc chạy đến xem sự tình, Mạch Trục Vân cũng không có vội vã thoát thân, mà là tiếp tục dây dưa cùng với đám người này một chút.
“Nhanh lên, có người xông vào kho chứa đồ!”
Bị động tĩnh bên này hấp dẫn, đám binh lính đến hiện trường càng lúc càng đông, ánh lửa dần dần rọi sáng cả một vùng, tiếng bước chân cũng càng thêm hỗn loạn.
Mạch Trục Vân môi không khỏi run rẩy, không tiếp tục vờn với đám người này nữa, tìm thấy lỗ hổng giữa đám binh lính dày đặc liền lập tức lẻn ra ngoài chạy thoát thân.
Thấy mục tiêu đã đào tẩu, một tên lính phía sau lập tức hô hoán:“Mau đuổi theo, đến thông báo với vương gia, có người xông vào Vương phủ!”
Đúng vậy đây chính là những lời mà ta muốn nghe!
Mạch Trục Vân trên mặt ý cười càng sâu, cho dù ở đêm tối thế này thì cũng sẽ không có ai nhìn thấy rõ khuôn mặt của mình, nàng hành động mỗi lúc một nhẹ nhàng cẩn trọng, tâm tình có vẻ rất tốt. Bước chân có chút gấp gáp, tiếng bước chân của đám truy binh càng lúc càng xa vời liền mừng thầm chạy đến hoa viên.
Đột nhiên ánh lửa từ đâu chiếu sáng toàn bộ cả hoa viên, một bóng người tiêu sái không ai khác chính là vị Phong vương chủ nhân của cả phủ này bên cạnh còn có hai tên thị vệ.
“Đứng lại, có chuyện gì?” Một tên áo đen trong đám thị vệ lên tiếng hỏi tình hình.
Mạch Trục Vân hơi thấp đầu, khôi giáp đủ rộng để che đi khuôn mặt mình, nửa quỳ trên mặt đất, cung kính nói:“Bẩm vương gia, có người xông vào Vương phủ!”
“Đi!”
Một âm thanh lạnh lẽo như băng vang lên trên đỉnh đầu nàng, Mạch Trục Vân cúi đầu khẽ cười:Có giỏi thì bắt ta đi!
Cảm giác có người đi về phía mình, Mạch Trục Vân đầu càng cúi thấp, vẫn giữ tư thế nửa quỳ, đợi Phong vương đi qua.
Nhưng mà, ánh mắt sắc lạnh đến ghê người, như lưỡi đao sắc bén, mỏng manh, áp lực, lộ ra tà khí, khí chất tiềm ẩn trong bóng tối lại dừng trước người nàng, Mạch Trục Vân cảm thấy cả kinh, trong lòng không khỏi nhắc nhở bản thân phải trấn tĩnh cố gắng bình tĩnh như lúc ban đầu.
“Ngẩng đầu lên!” Giọng nói lạnh lùng không một tia ấm áp vang lên.
Mạch Trục Vân đáy mắt thoáng lóe lên, thuận theo lời hắn, nhẹ nhàng nâng đầu lên đưa mắt nhìn hắn.
Chống lại đôi mắt lãnh băng kia nàng không khỏi kinh hãi: Sao lại là hắn?
Mạch Trục Vân cố tình đi chậm thì phát hiện đằng sau có người đuổi theo, khóe miệng mang theo ý cười, tiếp tục chạy về phía trước, hơn nữa, lại không có gặp chướng ngại vật gì.
Hai tên tùy tùng mặc y phục đen cũng đâm đầu đuổi theo, vì có lòng tự trọng trong tác phong nên chưa bao giờ bọn họ nghĩ đến chuyện muốn người khác xung quanh hỗ trợ. Trong lúc đó, tại con hẻm nhỏ, một kẻ trốn hai kẻ truy đuổi cùng nhau chơi trò đuổi bắt.
Nhưng người đàn ông áo trắng đó dường như vẫn giữ thái độ nhàn hạ chậm rãi bước đi, không có ý định truy đuổi, khuôn mặt có chút lạnh như băng nhấc chân từng bước trở về.
Ra khỏi ngõ nhỏ, hai người kia vẫn tiếp tục theo đuổi mục tiêu, Mạch Trục Vân cùng vờn với bọn họ đi qua hai con hẻm phố, đi đến chỗ bức tường cao kia, thấy hai thân ảnh gần như đang ở chỗ rẽ thoáng hiện ra, liền tà khí cười, xoay người nhảy qua tường trực tiếp vào bên trong.
Phong vương phủ, xem hai người có dám bước vào để bắt ta không!
Hai người đàn ông kia sau khi thấy tên trộm chạy vào Phong vương phủ, trong lòng cả kinh không thôi, nhưng cũng không có đuổi theo mà là quay trở về theo chủ tử bọn hắn trở về.
Không thể tưởng tượng được tên trộm này lại có lá gan lớn đến vậy, không những trộm đồ của vương gia mà còn dám trốn vào hang cọp, đây chẳng phải là tự mình chui đầu vào rọ sao? Hay là, tên trộm kia căn bản không biết thân phận của người sở hữu vật mà hắn vừa trộm?
“Vương gia, người đã trốn vào Vương phủ!” Hai người cung kính trả lời.
Nghe được những lời này, Sở Tùy Phong trên mặt vẫn là không có biểu tình gì, ngữ khí vẫn như trước lạnh như băng “ Về phủ!”
Khẽ xoay người bước chân hướng về phía cửa chính của Vương phủ mà đi.
Thấy phía sau không còn truy binh nữa, Mạch Trục Vân lúc này mới lấy miếng ngọc bội ra đánh giá: Thuần ngàn phật Ngọc Thạch, có thể coi là vô giá, mà ngọc này, hoàn mỹ không tỳ vết, không có một tia tỳ vết nào, quả là bảo vật vô giá, tuyệt không nói quá.
Trong lòng mừng thầm: Cũng không biết người này có thân phận gì lại có được một món bảo bối quý hiếm đến như vậy. Liệu rằng hắn có dám chạy đến Vương phủ làm loạn một hồi để lấy lại miếng ngọc này? Hay là, để cho vị Phong vương này mang theo tội danh”Chứa chấp tiểu tặc”? Hắc hắc!
Mạch Trục Vân cười xấu xa, cố ý để cho hai tên tùy tùng kia nhìn thấy “Hắn” trốn ở trong Vương phủ, chính là muốn ngươi đến lục xoát phủ của Phong vương, hừ, Làm cho tên Phong vương này nếm thử mùi vị của sự oan uổng cũng là một chuyện không tệ.
Tuy rằng đắc ý, nhưng cũng không chủ quan, nghe được tiếng bước chân đang tiến về phía mình, Mạch Trục Vân liến hé đầu nhìn bốn phía xung quanh, đem ngọc giắt ở bên hông, xoay người nhảy xuống phía sau dãy núi giả.
Cảm thấy đã ổn định chỗ nấp liền nhẹ nhàng đẩy ra cúi người tìm một cái khe hở nhỏ hẹp nhìn đội tuần tra binh lính đi qua.Những người này ăn mặc đều giống nhau thiết giáp bao quanh trông rất oai vệ, trên gương mặt bọn họ chỉ là một màu xám xịt lãnh đạm khiến cho người khác nhìn vào không khỏi sợ hãi. Mỗi một tiểu đội gồm có mười hai người, trong tay đều có trường kiếm bên người, trải rộng hai bên núi giả.
“Phong vương không hỗ danh là chiến thần Nam Ninh, ngay cả thuộc hạ đều mang tác phong uy hùng không kém!” Mạch Trục Vân chậc chậc trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, đối với Sở Tùy Phong, một trong những người đứng đầu trong tứ đại công tử - “Lãnh công tử”, khiến cho người ta không khỏi nể phục hắn.
Nhìn thấy bốn phía không có người, lúc này nàng mới nhảy ra, vòng qua đội tuần vệ mà đi.
Phong vương phủ quá lớn, hơn nữa còn phòng thủ nghiêm ngặt, dọc đường đi, nàng không khỏi gặp thêm vài đội tuần tra.
Mạch Trục Vân đi vòng quanh được nửa ngày, mới miễn cưỡng chuyển hướng: chính giữa vương phủ chính là đại sảnh, phía sau đại sảnh là một khu hoa viên rộng lớn. Đằng sau hoa viên chính là hậu viện, hẳn đây cũng chính là nơi mà thê thiếp của tên Sở Tùy Phong này tá túc.
Bên phải khu hoa viên, có một khu đại điện hoành tráng tinh mỹ, ngọc lưu lý làm chủ đạo, minh châu trang sức, kim bích huy hoàng, dưới màn đêm kia trông nơi đại điện đó càng thêm rạng rỡ huy hoàng. Đại điện có tên là Li Tâm Cư, là tẩm điện của Phong vương.
Bên ngoài tẩm điện không xa kia chính là thư phòng của hắn, đèn đuốc sáng trưng. Một bên khác của hoa viên, đó chính là kho chứa đồ ở Vương phủ, trước cửa có binh lính canh gác.
Ngồi trên mái nhà cao ngất ở Li Tâm Cư, Mạch Trục Vân đưa mắt nhìn xuống toàn bộ Vương phủ, ngoài hậu viện ra thì khắp nơi xung quanh đều được thắp đèn sáng trưng, ánh lửa lập lòe di động, đó chính là nơi mà đội thị vệ đang tuần tra.
Hết thảy nhìn qua ngay ngắn có tự, không có chút không phối hợp.
Ánh trăng tròn vành vạnh lơ lửng trên không trung như chiếc đĩa bạc rắc xuống trần gian muôn ngàn tia sáng lung linh, huyền ảo bao phủ toàn bộ Vương phủ, khóe miệng Mạch Trục Vân khẽ cong lên cả người đứng dậy, vung tay từ trên mái nhảy xuống, xoay người nấp ở góc tối áp sát tường nín thở che dấu khí lực.
Nhân lúc có một đoàn binh đi qua, nàng nhẹ nhàng đuổi kịp, rất nhanh ra tay đánh bất tỉnh nhân sự một trong số đám người đó dùng sức kéo hắn đến góc tường âm u, cởi bộ áo giáp sắt trên người hắn mặc lên người mình.
Cầm lấy thanh kiếm của hắn đeo trên người, chỉnh chu y phục trên người mình xong xuôi mới thoải mái đi ra ngoài thẳng tiến tới kho chứa đồ.
“Kẻ nào?” Một tên binh lính mắt vừa thấy có người đến kho chứa đồ liền lập tức quát lớn cả người nhanh nhẹn cảnh giác, rút kiếm trong tay chuẩn bị tư thế đối phó tình huống.
Mạch Trục Vân hơi thấp đầu, đáp:“Vương gia có lệnh: Mọi người tất cả đều không được lơ là kẻo Mạch Trục Vân lại đến!”
Người nọ có chút không tin, cầm thanh kiếm trong tay vung lên, lập tức có người tiến lên vây quanh, hắn nói:“Lệnh bài?”
Xem ra những người trong phủ Phong vương đều chỉ nhận lệnh chỉ khi có tín vật, chuyện này có chút rắc rối rồi! Mạch Trục Vân âm thầm suy nghĩ, còn chưa nói chuyện, lại nghe người nọ nói:“Không có lệnh bài từ ngài ấy, thủ dụ này là giả, mau bắt lấy hắn!”
Lời vừa dứt, mọi người nhanh chóng bày trận, Mạch Trục Vân không khỏi đau đầu nhức óc, ánh mắt híp lại, vung chân giơ cước đánh gần như được một phần ba số người đánh đuổi mình.
Kiếm trong tay còn chưa kịp ra khỏi vỏ, nhưng Mạch Trục Vân ta chỉ cần bao kiếm này làm vũ khí là được rồi, đưa bao kiếm quay một vòng trong không trung, động tác dứt khoát ngoan độc từng từng từng người bị nàng đánh không thương tiếc.
Đám binh lính rất nhanh cầm đuốc chạy đến xem sự tình, Mạch Trục Vân cũng không có vội vã thoát thân, mà là tiếp tục dây dưa cùng với đám người này một chút.
“Nhanh lên, có người xông vào kho chứa đồ!”
Bị động tĩnh bên này hấp dẫn, đám binh lính đến hiện trường càng lúc càng đông, ánh lửa dần dần rọi sáng cả một vùng, tiếng bước chân cũng càng thêm hỗn loạn.
Mạch Trục Vân môi không khỏi run rẩy, không tiếp tục vờn với đám người này nữa, tìm thấy lỗ hổng giữa đám binh lính dày đặc liền lập tức lẻn ra ngoài chạy thoát thân.
Thấy mục tiêu đã đào tẩu, một tên lính phía sau lập tức hô hoán:“Mau đuổi theo, đến thông báo với vương gia, có người xông vào Vương phủ!”
Đúng vậy đây chính là những lời mà ta muốn nghe!
Mạch Trục Vân trên mặt ý cười càng sâu, cho dù ở đêm tối thế này thì cũng sẽ không có ai nhìn thấy rõ khuôn mặt của mình, nàng hành động mỗi lúc một nhẹ nhàng cẩn trọng, tâm tình có vẻ rất tốt. Bước chân có chút gấp gáp, tiếng bước chân của đám truy binh càng lúc càng xa vời liền mừng thầm chạy đến hoa viên.
Đột nhiên ánh lửa từ đâu chiếu sáng toàn bộ cả hoa viên, một bóng người tiêu sái không ai khác chính là vị Phong vương chủ nhân của cả phủ này bên cạnh còn có hai tên thị vệ.
“Đứng lại, có chuyện gì?” Một tên áo đen trong đám thị vệ lên tiếng hỏi tình hình.
Mạch Trục Vân hơi thấp đầu, khôi giáp đủ rộng để che đi khuôn mặt mình, nửa quỳ trên mặt đất, cung kính nói:“Bẩm vương gia, có người xông vào Vương phủ!”
“Đi!”
Một âm thanh lạnh lẽo như băng vang lên trên đỉnh đầu nàng, Mạch Trục Vân cúi đầu khẽ cười:Có giỏi thì bắt ta đi!
Cảm giác có người đi về phía mình, Mạch Trục Vân đầu càng cúi thấp, vẫn giữ tư thế nửa quỳ, đợi Phong vương đi qua.
Nhưng mà, ánh mắt sắc lạnh đến ghê người, như lưỡi đao sắc bén, mỏng manh, áp lực, lộ ra tà khí, khí chất tiềm ẩn trong bóng tối lại dừng trước người nàng, Mạch Trục Vân cảm thấy cả kinh, trong lòng không khỏi nhắc nhở bản thân phải trấn tĩnh cố gắng bình tĩnh như lúc ban đầu.
“Ngẩng đầu lên!” Giọng nói lạnh lùng không một tia ấm áp vang lên.
Mạch Trục Vân đáy mắt thoáng lóe lên, thuận theo lời hắn, nhẹ nhàng nâng đầu lên đưa mắt nhìn hắn.
Chống lại đôi mắt lãnh băng kia nàng không khỏi kinh hãi: Sao lại là hắn?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook