Lãnh Nữ Thập Nhị Phu
-
Chương 109: Đồng mệnh tương sinh
Nàng từng cứu hắn hai lần, một lần vì bất đắc dĩ, một lần vì lệnh bài giao thương Thanh Loan quốc. Bất quá nàng biết, nếu không phải nàng muốn cứu tuyệt sẽ không động tay. Thế nhưng trăm nghĩ ngàn nghĩ không nghĩ đến hắn lại là Phượng Quân Thanh Loan quốc, là nam nhân trong tâm can của Phượng Lâm.
Ngẩn lên nhìn nụ cười tươi như hoa của Phượng Lâm, nàng khẽ cười một tiếng. Phượng Lâm là bằng hữu đầu tiên cũng là duy nhất của nàng...
" A Thiên ! Ta mời ngươi một ly, nếu không có ngươi sẽ không có Phượng Lâm ta hôm nay !" Phượng Lâm dường như uống quá chén, khuôn mặt hồng hồng.
" Cạn ly !" Tư Nguyệt sảng khoái đáp.
Mặc Băng Quân cúi đầu, thi thoảng lại đưa mắt về phía Tư Nguyệt. Nàng không tránh né ánh mắt hắn mà chỉ thản nhiên mỉm cười. Phải, là thản nhiên, tựa như hắn và nàng chỉ mới gặp nhau lần đầu...
Mặc Băng Quân mím môi sắc mặt trắng bệch. Hắn đưa tay vuốt cổ tay đang nổi lên mấy vằn máu đỏ, giật giật như có sinh vật đang kêu gào trong đó.
Hắn là Phượng Quân, từ khi sinh ra đã bị hạ huyết cổ. Huyết cổ không chỉ làm hắn đồng sinh mệnh gắn kết với hoàng đế mà còn bắt hắn cả đời này tuyệt không thể động lòng với người khác nếu không huyết cổ sẽ cắn xé tâm mạch, ăn hết lục phủ ngũ tạng, giày vò hắn cho đến chết.
" Phượng Quân, chàng sao vậy ?" Phượng Lâm đương vui vẻ bỗng quay sang thấy sắc mặt tái nhợt của Mặc Băng Quân thì thốt lên đầy lo lắng.
Hắn cố điều chỉnh lại hơi thở, lạnh nhạt nói : " Ta không sao."
Phượng Lâm bỏ qua thái độ lạnh lùng của Mặc Băng Quân, tiếp tục : " Chàng không khỏe sao ? Hay là bệnh cũ tái phát ? Để ta gọi thái y cho chàng." Nàng nói với nội thị đứng phía sau : " Mau truyền thái y."
" Ta không sao, ta muốn hồi cung." Mặc Băng Quân không mặn không nhạt cũng không đợi Phượng Lâm đồng ý đã đứng phắt dậy rời đi.
Phượng Lâm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn.
Tối đó Phượng Lâm uống say một hai bắt Tư Nguyệt ở lại trong cung với nàng ta. Tư Nguyệt bất đắc dĩ đành phải ở lại.
" A Thiên, ngươi nói xem, có phải Quân ca ca đã bớt giận rồi hay không ? Hôm nay huynh ấy thế nhưng chịu sánh bước cùng ta...Ta tin huynh ấy sẽ sớm tha thứ cho ta." Phượng Lâm ôm lấy canh tay Tư Nguyệt, mơ màng nói.
Tư Nguyệt khép hờ mi, trong đầu hiện lên đôi tử mâu sâu thăm thẳm xen lẫn mùi hoa lan dìu dịu. Nàng đưa tay day day trán, hắn là Phượng Quân !
Phượng Lâm không để ý đến biểu tình của Tư Nguyệt, chu môi nói : " Lâm Thừa tướng từng nói ta không được độc sủng một người, phải chia đều mưa móc nhưng ta không làm được, ngoại trừ Quân ca ca, những nam tử khác đều làm ta thấy chán ghét."
Hậu cung cũng giống như triều đường, mỗi phi tử đại diện cho một thế lực trong triều đường. Hoàng đế khống chế triều đường qua hậu cung mà các thần tử cũng thông qua hậu cung đạt được những thứ họ muốn. Phượng Lâm yêu Mặc Băng Quân chứng tỏ nàng ta không phải đế vương vô tình, vậy thì phần vô tình đó hãy để Tư Nguyệt nàng gánh lấy.
Đối với sự xúc động lúc nãy khi gặp Mặc Băng Quân, Tư Nguyệt chỉ có thể lí giải nàng cảm thấy thân thiết với hắn...một chút thân thiết mà thôi.
" A Thiên, ngươi đều thích tất cả các phu thị của ngươi sao ?"
Câu nói này cắt đứt dòng suy nghĩ của Tư Nguyệt, nàng mở đôi đồng tử bàng bạc quay sang nhìn Phượng Lâm, một lúc sau mới nói : " Thích ? Ta không biết thích là gì ?" Nàng không giống nữ tử bình thường luôn hi vọng tình yêu kinh tâm động phách, bỉ dực song phi. Giữa bọn họ và nàng tồn tại sự tin tưởng và an toàn, ở bên bọn họ nàng vui vẻ, bọn họ cho nàng sinh mạng nàng cũng tuyệt không để ai thương tổn đến họ. Đây không đơn thuần là thích, mà là cần !
Phượng Lâm khó hiểu nhìn nàng, đối với quý tộc thế gia nạp thêm phu thị chỉ có ba lí do, một là yêu thích, hai là háo sắc, ba là bị trưởng bối bắt buộc nạp. Vậy thì A Thiên không thích, không háo sắc, không có trưởng bối tại sao phải nạp phu thị ?
" Ngươi nghĩ trên thế gian có bao nhiêu người nguyện đánh đổi sinh mạng vì nhau ?" Giọng nói nàng trầm trầm, như có như không.
Phượng Lâm cắn môi, nghĩ nghĩ một hồi : "Không nhiều, Quân ca ca từng nói thế gian có quá nhiều tham luyến, tình yêu chỉ là một trong số đó."
Tư Nguyệt khẽ cười, xoa xoa mái tốc bồng bềnh của Phượng Lâm : " Ta với bọn họ không phải thích, cũng không phải yêu chính là đồng mệnh tương sinh, nguyện vì nhau đánh đổi sinh mệnh."
Dường như nhớ ra gì đó, Phượng Lâm giật mình : " Các ngươi cũng dùng huyết cổ ?"
Tư Nguyệt nhíu mày, thở dài : " Không. Chúng ta tin tưởng nhau."
Phượng Lâm im lặng thật lâu mới cười nói : " Ta biết bọn họ đều rất yêu ngươi. Ánh mắt bọn họ nhìn ngươi ta đều thấy rõ. A Thiên, ta rất vui !"
" Vui ?"
" Ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, ngươi hạnh phúc tất nhiên ta sẽ vui vẻ." Phượng Lâm nở nụ cười nhưng đáy mắt vẫn ánh lên buồn bã.
Tư Nguyệt biết nàng ta lại nghĩ đến Mặc Băng Quân liền dịu dàng cười, an ủi : " Hôm nay hắn chịu sánh bước cùng ngươi biết đâu ngày mai sẽ tha thứ cho ngươi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, ngươi đừng quá lo lắng."
Nàng ta gật gật đầu, hàng mi chảy ra hai dòng nước.
Tư Nguyệt thở dài xoa xoa đầu nàng ta.
Đêm ba mươi, Tư Nguyệt vốn định mở tiệc tất niên trong Tiêu Dao Vương phủ song cảm thấy không ổn liền mở tại trang viện ngoài kinh thành, cũng là căn cứ chính của Thiên Hải Lâu ở Thanh Loan quốc.
Năm thế lực trước nay không liên quan nhau dường như trở thành ngươi một nhà, đèn đuốc sáng trưng, mỗi người ôm một vò rượu ấm nóng hô hào cạn chén. Thỉnh thoảng vài ba kẻ kích động rút kiếm so chiêu khiến tiếng cười vang lên không ngớt.
Tư Nguyệt nhìn khung cảnh phía dưới, khóe môi nhẹ nhàng giương lên. Không phải Vệ quốc, không phải Thanh Loan quốc, chỉ là Thiên Hải Lâu, đây mới thực sự là nhà của nàng.
" Tống Hàn Vũ ! Ngươi lăn ra đây cho ta ! Chúng ta so chiêu !" Giang Nguyệt - nữ nhi của Tang Mộ đao - Giang Ẩm và Thiết Duyệt kiếm - Cẩm Bách Linh la lớn, nàng ta vận hồng y, tóc búi song kế, trên tay cầm Tang Mộ đao khí thế hùng hổ. Tuy nhiên, dù sao cũng chỉ là nữ hài tử mười ba tuổi, phần khí thế kia khiến sự non nớt trên khuôn mặt như hiện rõ hơn.
Tống Hàn Vũ ngồi bên cạnh sư phụ hắn Đao Đế - Vương Luân, mang tai hồng hồng, im lặng không đáp.
Giang Nguyệt càng lớn tiếng : " Tống Hàn Vũ ! Ngươi dám nhìn ta tắm còn không chịu trách nhiệm ! Ngươi có phải nam tử hay không ?"
Câu này nói ra khiến đám đông đang say sưa uống rượu khựng lại nửa giây sau đó tất cả cùng phá lên cười. Giang Nguyệt thấy vậy nhảy lên trước mặt Tổng Hàn Vũ, giận dữ nói : " Đến đây, hôm nay ngươi không chịu trách nhiệm thì chúng ta quyết đấu !"
Tống Hàn Vũ bối rối nhìn Vương Luân song Vương Luân dường như không để ý. Ai cũng biết Đao Đế Vương Luân và Tang Mộ Đao Giang Ẩm không hợp nhau, hễ gặp nhau là đánh tới nghiêng trời lệch đất. Dĩ nhiên từ lúc Mạc Thương tới Thiên Hải Lâu cả hai đều không dám động tay động chân nữa.
" Ta... ta không đấu với nữ nhi." Giọng nói Tống Hàn Vũ nhỏ như muỗi.
Giang Nguyệt trừng mắt, quát : " Ngươi xem thường ta !" Dứt lời Tang Mộ đao vun lên.
Ngẩn lên nhìn nụ cười tươi như hoa của Phượng Lâm, nàng khẽ cười một tiếng. Phượng Lâm là bằng hữu đầu tiên cũng là duy nhất của nàng...
" A Thiên ! Ta mời ngươi một ly, nếu không có ngươi sẽ không có Phượng Lâm ta hôm nay !" Phượng Lâm dường như uống quá chén, khuôn mặt hồng hồng.
" Cạn ly !" Tư Nguyệt sảng khoái đáp.
Mặc Băng Quân cúi đầu, thi thoảng lại đưa mắt về phía Tư Nguyệt. Nàng không tránh né ánh mắt hắn mà chỉ thản nhiên mỉm cười. Phải, là thản nhiên, tựa như hắn và nàng chỉ mới gặp nhau lần đầu...
Mặc Băng Quân mím môi sắc mặt trắng bệch. Hắn đưa tay vuốt cổ tay đang nổi lên mấy vằn máu đỏ, giật giật như có sinh vật đang kêu gào trong đó.
Hắn là Phượng Quân, từ khi sinh ra đã bị hạ huyết cổ. Huyết cổ không chỉ làm hắn đồng sinh mệnh gắn kết với hoàng đế mà còn bắt hắn cả đời này tuyệt không thể động lòng với người khác nếu không huyết cổ sẽ cắn xé tâm mạch, ăn hết lục phủ ngũ tạng, giày vò hắn cho đến chết.
" Phượng Quân, chàng sao vậy ?" Phượng Lâm đương vui vẻ bỗng quay sang thấy sắc mặt tái nhợt của Mặc Băng Quân thì thốt lên đầy lo lắng.
Hắn cố điều chỉnh lại hơi thở, lạnh nhạt nói : " Ta không sao."
Phượng Lâm bỏ qua thái độ lạnh lùng của Mặc Băng Quân, tiếp tục : " Chàng không khỏe sao ? Hay là bệnh cũ tái phát ? Để ta gọi thái y cho chàng." Nàng nói với nội thị đứng phía sau : " Mau truyền thái y."
" Ta không sao, ta muốn hồi cung." Mặc Băng Quân không mặn không nhạt cũng không đợi Phượng Lâm đồng ý đã đứng phắt dậy rời đi.
Phượng Lâm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn.
Tối đó Phượng Lâm uống say một hai bắt Tư Nguyệt ở lại trong cung với nàng ta. Tư Nguyệt bất đắc dĩ đành phải ở lại.
" A Thiên, ngươi nói xem, có phải Quân ca ca đã bớt giận rồi hay không ? Hôm nay huynh ấy thế nhưng chịu sánh bước cùng ta...Ta tin huynh ấy sẽ sớm tha thứ cho ta." Phượng Lâm ôm lấy canh tay Tư Nguyệt, mơ màng nói.
Tư Nguyệt khép hờ mi, trong đầu hiện lên đôi tử mâu sâu thăm thẳm xen lẫn mùi hoa lan dìu dịu. Nàng đưa tay day day trán, hắn là Phượng Quân !
Phượng Lâm không để ý đến biểu tình của Tư Nguyệt, chu môi nói : " Lâm Thừa tướng từng nói ta không được độc sủng một người, phải chia đều mưa móc nhưng ta không làm được, ngoại trừ Quân ca ca, những nam tử khác đều làm ta thấy chán ghét."
Hậu cung cũng giống như triều đường, mỗi phi tử đại diện cho một thế lực trong triều đường. Hoàng đế khống chế triều đường qua hậu cung mà các thần tử cũng thông qua hậu cung đạt được những thứ họ muốn. Phượng Lâm yêu Mặc Băng Quân chứng tỏ nàng ta không phải đế vương vô tình, vậy thì phần vô tình đó hãy để Tư Nguyệt nàng gánh lấy.
Đối với sự xúc động lúc nãy khi gặp Mặc Băng Quân, Tư Nguyệt chỉ có thể lí giải nàng cảm thấy thân thiết với hắn...một chút thân thiết mà thôi.
" A Thiên, ngươi đều thích tất cả các phu thị của ngươi sao ?"
Câu nói này cắt đứt dòng suy nghĩ của Tư Nguyệt, nàng mở đôi đồng tử bàng bạc quay sang nhìn Phượng Lâm, một lúc sau mới nói : " Thích ? Ta không biết thích là gì ?" Nàng không giống nữ tử bình thường luôn hi vọng tình yêu kinh tâm động phách, bỉ dực song phi. Giữa bọn họ và nàng tồn tại sự tin tưởng và an toàn, ở bên bọn họ nàng vui vẻ, bọn họ cho nàng sinh mạng nàng cũng tuyệt không để ai thương tổn đến họ. Đây không đơn thuần là thích, mà là cần !
Phượng Lâm khó hiểu nhìn nàng, đối với quý tộc thế gia nạp thêm phu thị chỉ có ba lí do, một là yêu thích, hai là háo sắc, ba là bị trưởng bối bắt buộc nạp. Vậy thì A Thiên không thích, không háo sắc, không có trưởng bối tại sao phải nạp phu thị ?
" Ngươi nghĩ trên thế gian có bao nhiêu người nguyện đánh đổi sinh mạng vì nhau ?" Giọng nói nàng trầm trầm, như có như không.
Phượng Lâm cắn môi, nghĩ nghĩ một hồi : "Không nhiều, Quân ca ca từng nói thế gian có quá nhiều tham luyến, tình yêu chỉ là một trong số đó."
Tư Nguyệt khẽ cười, xoa xoa mái tốc bồng bềnh của Phượng Lâm : " Ta với bọn họ không phải thích, cũng không phải yêu chính là đồng mệnh tương sinh, nguyện vì nhau đánh đổi sinh mệnh."
Dường như nhớ ra gì đó, Phượng Lâm giật mình : " Các ngươi cũng dùng huyết cổ ?"
Tư Nguyệt nhíu mày, thở dài : " Không. Chúng ta tin tưởng nhau."
Phượng Lâm im lặng thật lâu mới cười nói : " Ta biết bọn họ đều rất yêu ngươi. Ánh mắt bọn họ nhìn ngươi ta đều thấy rõ. A Thiên, ta rất vui !"
" Vui ?"
" Ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, ngươi hạnh phúc tất nhiên ta sẽ vui vẻ." Phượng Lâm nở nụ cười nhưng đáy mắt vẫn ánh lên buồn bã.
Tư Nguyệt biết nàng ta lại nghĩ đến Mặc Băng Quân liền dịu dàng cười, an ủi : " Hôm nay hắn chịu sánh bước cùng ngươi biết đâu ngày mai sẽ tha thứ cho ngươi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, ngươi đừng quá lo lắng."
Nàng ta gật gật đầu, hàng mi chảy ra hai dòng nước.
Tư Nguyệt thở dài xoa xoa đầu nàng ta.
Đêm ba mươi, Tư Nguyệt vốn định mở tiệc tất niên trong Tiêu Dao Vương phủ song cảm thấy không ổn liền mở tại trang viện ngoài kinh thành, cũng là căn cứ chính của Thiên Hải Lâu ở Thanh Loan quốc.
Năm thế lực trước nay không liên quan nhau dường như trở thành ngươi một nhà, đèn đuốc sáng trưng, mỗi người ôm một vò rượu ấm nóng hô hào cạn chén. Thỉnh thoảng vài ba kẻ kích động rút kiếm so chiêu khiến tiếng cười vang lên không ngớt.
Tư Nguyệt nhìn khung cảnh phía dưới, khóe môi nhẹ nhàng giương lên. Không phải Vệ quốc, không phải Thanh Loan quốc, chỉ là Thiên Hải Lâu, đây mới thực sự là nhà của nàng.
" Tống Hàn Vũ ! Ngươi lăn ra đây cho ta ! Chúng ta so chiêu !" Giang Nguyệt - nữ nhi của Tang Mộ đao - Giang Ẩm và Thiết Duyệt kiếm - Cẩm Bách Linh la lớn, nàng ta vận hồng y, tóc búi song kế, trên tay cầm Tang Mộ đao khí thế hùng hổ. Tuy nhiên, dù sao cũng chỉ là nữ hài tử mười ba tuổi, phần khí thế kia khiến sự non nớt trên khuôn mặt như hiện rõ hơn.
Tống Hàn Vũ ngồi bên cạnh sư phụ hắn Đao Đế - Vương Luân, mang tai hồng hồng, im lặng không đáp.
Giang Nguyệt càng lớn tiếng : " Tống Hàn Vũ ! Ngươi dám nhìn ta tắm còn không chịu trách nhiệm ! Ngươi có phải nam tử hay không ?"
Câu này nói ra khiến đám đông đang say sưa uống rượu khựng lại nửa giây sau đó tất cả cùng phá lên cười. Giang Nguyệt thấy vậy nhảy lên trước mặt Tổng Hàn Vũ, giận dữ nói : " Đến đây, hôm nay ngươi không chịu trách nhiệm thì chúng ta quyết đấu !"
Tống Hàn Vũ bối rối nhìn Vương Luân song Vương Luân dường như không để ý. Ai cũng biết Đao Đế Vương Luân và Tang Mộ Đao Giang Ẩm không hợp nhau, hễ gặp nhau là đánh tới nghiêng trời lệch đất. Dĩ nhiên từ lúc Mạc Thương tới Thiên Hải Lâu cả hai đều không dám động tay động chân nữa.
" Ta... ta không đấu với nữ nhi." Giọng nói Tống Hàn Vũ nhỏ như muỗi.
Giang Nguyệt trừng mắt, quát : " Ngươi xem thường ta !" Dứt lời Tang Mộ đao vun lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook